Vấn Vương Lòng Anh

Chương 34

Quý Ngôn Tu gật gật đầu: “Ừm, đáng yêu lắm.”

“Tôi thấy nó có ý nghĩa hay, mua một cái để cầu tiền tài và may mắn vậy.” Đường Oanh cười nói.

“Nếu đã như vậy, tôi cũng muốn có tiền tài may mắn.” Quý Ngôn Tu buông thú bông trên tay, nhanh nhẹn chọn một cái.

Văn Mộc Cảnh lười biếng liếc nhìn các mặt dây chuyền trên giá trưng bày, không nói chuyện.

“Cạch —— kẽo kẹt ——”

“Hình như có âm thanh gì đó, cậu nghe thấy không?”

Đường Oanh chú ý nghe thấy một âm thanh ngắn khó hiểu, cô nhìn khắp nơi, không phải là tiếng kêu của động vật, mà giống như phát ra từ kiến trúc.

“Không có.” Quý Ngôn Tu cầm vật trang sức lắc đầu.

“Chắc là tôi nghe lầm rồi.” Đường Oanh thấp giọng lẩm bẩm một mình, muốn rời khỏi khu trang sức, sang khu khác dạo chơi.

Cùng lúc đó, Văn Mộc Cảnh lặng lẽ tiến lại gần cô hơn, để cô trong phạm vi bảo vệ của mình.

Bởi vì vừa rồi anh cũng nghe thấy tiếng gì đó, chỉ là âm thanh kia quá kì lạ, không biết phát ra từ đâu.

Không bao lâu, Quý Ngôn Tu tạm thời bị đạo diễn kêu ra ngoài, trong cửa hàng chỉ còn cô và Văn Mộc Cảnh.

Cô nhàn nhã đi dạo một vòng, không lên tầng hai mà trực tiếp đến quầy lễ tân tính tiền.

Văn Mộc Cảnh vẫn luôn không dám nói chuyện với cô, bởi vì anh biết nếu bản thân chủ động bắt chuyện với cô, cô sẽ ngay lập tức chán ghét, không muốn nhìn thấy anh.

Anh thà làm phông nền an tĩnh theo cô đi dạo phố.

Thanh toán xong, Đường Oanh còn chưa đi được hai bước, thì nghe thấy “Oành” một tiếng từ phía sau.

Âm thanh quá lớn khiến toàn bộ cửa hàng rung chuyển.

Thân thể Đường Oanh run rẩy, Văn Mộc Cảnh nhanh chóng bước lên ôm lấy bả vai cô, hai người đồng thời quay đầu lại xem.

Thì ra trần nhà tầng 1 sập, xi măng và gạch cùng lúc rơi xuống!

Nhân viên lễ tân cũng rơi vào hoảng sợ, vội vàng chạy khỏi cửa hàng, cửa hàng vì quay chương trình nên cũng không có khách hàng.

Văn Mộc Cảnh nhíu mày, siết chặt vòng tay, bảo vệ cô, sợ trần nhà lại sập xuống.

“Đi ra ngoài đã.”

“Vâng” Đường Oanh vẫn còn đang khiếp sợ, ngơ ngác gật đầu.

Chợt ——

“Chạy!”

“Chạy mau!”

Phía sau có người phất tay lớn tiếng kêu lui lại.

Ngay sau đó, không quá ba giây.

Toàn bộ cửa hàng từ phía sau ra phía trước nhanh chóng sụp đổ!

Trong lúc nhất thời, tiếng thét cầu cứu chói tai vang lên.

Tòa nhà vẫn đang rung chuyển, trần nhà lộn xộn rơi xuống, các thanh thép không thể chống đỡ các bức tường vặn vẹo, các tảng đá từ trên tầng rơi xuống!

Bụi xi măng bắn tung tóe trong không khí.

Kệ hàng sập, tường đổ vỡ. Khu vực phía sau cửa hàng hoàn toàn sụp đổ, vật phẩm từ trên tầng hai và tầng ba thi nhau rơi xuống.

Đường Oanh và Văn Mộc Cảnh đang ở giữa cửa hàng, cách cửa ra vào không ra.

Văn Mộc Cảnh nghe được âm thanh cũng không hề quay đầu lại, ngay lập tức  che chắn cho cô gái trong tay chạy về phía cửa.

Tiếc là tốc độ tòa nhà sập xuống rất nhanh, vết rạn trên tường như thi với bước chân của họ, nhanh chóng rạn nứt đến cửa ra vào.

Khung cửa nhanh chóng bị biến dạng, phiến đá phía trên rơi xuống chắn ngang cửa, vì tác động của ngoại lực nên phòng ở hai bên cạnh đổ xuống làm cửa bị chắn không ra được.

Hai người bị cản tại chỗ, năng lực phản ứng nhanh nhạy khiến Văn Mộc Cảnh không chút do dự đưa Đường Oanh trốn vào chỗ ngoặt của cửa hàng.

Có một khu vực đặt mũ và kính râm bên hông cửa ra vào, cũng là kết cấu tam giác hoàn chỉnh duy nhất còn sót lại, không biết sẽ tồn tại được bao lâu.

Bọn họ vừa đứng yên, tòa nhà sau lưng đã sụp đổ trước mặt họ.

Kệ hàng sập xuống vây họ trong góc, chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu rơi xuống đập vào thái dương người đàn ông.

Xà nhà trên trần vẫn trụ lại chưa rơi xuống, tuy nhiên đã rạn nứt nhiều mảng.

Vì phòng trừ những thanh thép sắc nhọn đâm vào Đường Oanh, Văn Mộc Cảnh ôm cô trong lòng, lưng tựa vách tường, một tay bảo vệ đầu của cô dựa trước ngực, thân hình cao lớn của anh che kín thân hình bé nhỏ của cô.

May mắn thay, sự sụp đổ đã dừng lại.

Chỉ sáu giây.

Cửa hàng nguyên dạng ban đầu đã trở thành đống đổ nát, chỉ còn hai bức tường ở cạnh cửa là còn nguyên vẹn.

Mặt tường bên kia,kết cấu hoàn toàn bình thường, hai bên chỗ ngoặt có khung thép chỉ hơi cong chứ không bị đổ.

Không gian nhỏ hẹp cũng đủ để hai người nép vào.

Thế giới cuối cùng cũng an tĩnh.

Đường Oanh cúi đầu chôn trong lòng ngực anh, đôi tay nắm chặt góc áo sơ mi anh, run rẩy không ngừng.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Văn Mộc Cảnh nhìn xi măng cốt thép hỗn độn xung quanh, còn kệ hàng hóa, họ hoàn toàn bị mắc kẹt.

Anh không ngừng vuốt tóc trấn an cô, cảm giác sống sót sau thảm họa khiến anh hôn lên trán cô, “Không sao rồi, có bị thương không?”

Đường Oanh ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt nhẹp, cả hành trình cô được anh bảo vệ ôm trong ngực, khi nhìn thấy mọi thứ xung quanh, trái tim đập thình thịch dữ dội.

Cô lắc đầu, không thể sắp xếp được một câu nói hoàn chỉnh.

Văn Mộc Cảnh kiểm tra cô từ trên xuống dưới một lần.

Vẫn ổn, cánh tay cô chỉ xước một chút.

Lại không kìm lòng được, anh nâng khuôn mặt cô như trân bảo rồi hôn lên trán.

Đường Oanh cảm nhận được đôi môi anh run rẩy, ngoại trừ sự sợ hãi trong lòng, còn có một chút đau lòng không hiểu rõ được.

Cô nửa đầu nhìn thái dương chảy máu đầm đìa của anh, sợ anh còn bị thương chỗ khác, tay nhỏ lần mò kiểm tra thân thể anh.

Không biết như thế nào, sắp chạm đến vị trí trên eo, Văn Mộc Cảnh nắm lấy đôi tay cô, gượng cười, “Không cần kiểm tra, anh không sao hết.”

“Để tôi kiểm tra!”

Đường Oanh nhìn sắc mặt tái mét của anh, không hề tin, âm thanh hoảng loạn run rẩy.

Cô tránh thoát sự khống chế của anh, hướng đến eo của anh, tay phải cảm thấy hơi ẩm ướt.

Cúi đầu nhìn, là máu, ấm áp.

Dường như còn mang theo độ ấm của anh.

Áo sơmi của anh mỏng manh, một thanh thép sắc nhọn không biết từ hướng nào rạch một vết thương trên eo, mắt thường cũng có thể thấy quần áo đang từ từ đỏ rực lên.

Nhìn tốc độ chảy máu, chắc chắn không chỉ là vết thương bên ngoài.

“Đừng nhìn.”

Văn Mộc Cảnh cầm cánh tay dính máu của cô lau trên áo mình, quyến luyến hôn lên ngón tay cô.

Chỉ cần cô không làm sao, thì anh cũng không tiếc đánh cược mạng sống cũng.

Đường Oanh mặc kệ động tác của anh, nhưng nhưng không thể khống chế tuyến lệ, nước mắt tích tụ trong hốc mắt.

“Có đau không?”

“……”

Văn Mộc Cảnh nhìn ánh mắt hoảng loạn của cô, vốn định nói không đau để làm cô an tâm nhưng lại không thốt thành lời được.

Đã thật lâu rồi anh chưa thấy biểu cảm quan tâm lo lắng của cô dành cho anh.

Ma xui quỷ khiến, anh thều thào nói:

“Đau.”

Giọng người đàn ông khàn khàn, ở không gian bế tắc nghe có chút yếu ớt.

Đường Oanh nghe xong, chân tay lập tức luống cuống, đôi mắt hạnh chấn kinh ngân ngấn nước, nhìn vết thương đổ máu của anh mà không thể chạm vào mà không chạm vào cũng không được, nước mắt đau lòng cứ từng giọt rơi xuống.

Bây giờ Văn Mộc Cảnh cũng luống cuống, anh chỉ muốn để cô quan tâm anh một chút, chứ không hề muốn cô khóc.

Anh vội vàng lau khóe mắt cô, giả bộ không có chuyện gì xảy ra, “Không sao mà, lừa em đó, anh không đau.”

“Sao lại không đau được chứ!” Đường Oanh nức nở lầm bầm.

Cô nghĩ, nếu anh không cố gắng bảo vệ cô, thì chắc hẳn anh sẽ không bị thương.

Văn Mộc Cảnh vuốt tóc cô, dường như nhìn thấu nội tâm cô, ôm lấy cô dịu dàng nói, “Đừng tự trách.”

Vì em, anh cam tâm tình nguyện.

Đường Oanh vẫn đang chìm trong sự kinh hoàng, không nghe được cái gì vào đầu.

Ngoan ngoãn để anh ôm.

Cửa hàng sụp đổ quá bất ngờ, nhìn sự việc vừa rồi, chắc chắn không phải là động đất.

Cô lấy lại bình tĩnh, thoát khỏi vòng tay anh, nhìn quanh bốn phía không ngừng, cố gắng tìm khe hở có thể thoát ra ngoài.

Đáng tiếc là những bức tường, tòa nhà và đá vụn chồng chất lộn xộn, không gian để hai người trốn đã là cực hạn, không có lối nhỏ nào có thể ra ngoài.

“Bên trong đã bị bịt kín, chỉ có thể chờ cứu hộ.” Văn Mộc Cảnh không muốn cô hao tốn sức lực.

“Tôi có thể chờ, nhưng anh thì không được, miệng vết thương của anh cần xử lý kịp thời!” Đường Oanh vội vàng nói.

“——”

Cùng lúc đó, toàn bộ khu phố thương mại đều chấn động bởi tiếng động lớn do sập toàn nhà.

Quý Ngôn Tu đứng trước cửa tiệm thảo luận chi tiết quay chụp với đạo diễn đã tận mắt chứng kiến quá trình sự cố xảy ra.

Choáng váng đứng như trời trồng.

“Cứu người!”

“Nhanh, gọi cảnh sát cứu người! Gọi 119 đi!”

Chỉ có hai người chạy ra khỏi cửa hàng, bọn họ ở gần cửa chứng, thấy có gì đó không đúng, thì liều mạng chạy ra ngoài.

Bây giờ đang gào thét gọi cứu hộ.

“Từ từ, sao chỉ có hai người chạy ra?” Quý Ngôn Tu túm lấy một người trong số đó sốt sắng hỏi.

Người nọ quay đầu lại, nói rất nhanh, “Đúng vậy, cửa hàng sụp đổ quá nhanh! Nhiều người ở bên trong không kịp chạy ra!”

“Bạn có thấy cô gái mặc quần jeans và áo tay ngắn màu vàng không?”

“Không biết, thời gian quá gấp nên tôi không biết! Chắc là ở bên trong, mau chóng gọi điện thoại cứu hộ đi!”

“……”

“Aaa, Ngôn Tu, cậu định đi đâu?” Đạo diễn ở bên cạnh vội vàng ngăn cậu thanh niên muốn chạy vào.

Bước chân Quý Ngôn đình trệ: “Tôi muốn vào tìm chị Đường Oanh!”

“Cậu đứng im đó, tòa nhã đã sập, nếu hiện trường lún xuống lần hai thì sao, tình huống bên trong không ai biết rõ, cách tốt nhất bây giờ là chờ đợi!”

Đạo diễn vừa túm cậu lại không cho cậu làm việc bốc đồng, vừa gọi điện thoại cho phòng cháy chữa cháy.

Tổ đạo diễn ở gần hiện trường vội vàng cầm bộ đàm chạy đến, lập tức kết thúc ghi hình, dùng tốc độ nhanh nhất để phong tỏa hiện trường, đồng thời giải tán đám đông.

Rất nhanh, các khách quý ở hiện trường vội vã rút lui, chỉ để lại một vài nhân viên công tác, lối đi phòng cháy ở quảng trường trở nên thông suốt.

Quý Ngôn Tu gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.

Lý Già, Lạc Phiêu Phiêu và Trình Lê chạy tới sau khi biết tin.

“Sao lại thế này? Đường Đường đâu? Đường Đường vẫn ở bên trong à?” Lý Già gấp đến mức thanh âm có chút chói tai.

Quý Ngôn Tu nhìn mặt đất gật gật đầu.

Chị nghiêng ngả đứng không vững, Lạc Phiêu Phiêu vội vàng đỡ lấy, “Chị Già, chắc chắn Đường Đường sẽ không sao hết.”

“Còn Văn tổng?” Trình Lê nhìn cửa hàng sụp đổ hơn nửa, không dám tiếp nhận sự thật.

Quý Ngôn Tu ngón tay khẽ nâng lên: “Cũng ở bên trong.”

“——”

Mọi người đứng ở cửa tòa nà, một số người suy sụp tinh thần, một số người chắp tay trước ngực, một số người không biểu hiện cảm xúc……

Tất cả đều thầm cầu nguyện đội cứu hộ đến nơi nhanh nhất có thể.

Vụ tai nạn xảy ra tại địa điểm ghi hình của chương trình, đám đông vây xem không ít người đã chụp hình và quay video hiện trường.

Mới vừa đăng lên mạng, đã nhanh chóng trở thành chủ đề hot nhất.

【 Trời ạ, thật dọa người! Ba tầng cứ vậy mà sụp xuống! 】

【 Cầu nguyện cho mọi người được bình an! 】

【 Mong may mắn sẽ đến! 】

【Nghe nói Đường Đường vẫn ở bên trong! Có phải sự thật không vậy! Tổ tiết mục tổ giải thích nhanh lên! 】

【 Có ai biết tình huống hiện trường như nào không? Bắt đầu cứu viện chưa? 】

【 Cửa hàng này là tự cải tạo à? Nếu không tại sao tự dưng lại sập? 】

【……】

Internet đổ dồn sự chú ý, nhân viên cứu hộ cũng càng đẩy nhanh tiến độ.

Tiếp đó có người lên tiếng, bởi vì chương trình yêu cầu không gian thanh tĩnh, vậy nên không có khách hàng.

Buổi chiều có mười người trực ban trong cửa hàng, ngoại trừ hai người chạy ra, bên trong vẫn còn tám nhân viên và hai khách hàng.

Đội phòng cháy chữa cháy dựa theo số lượng người bắt đầu cứu nạn.

Mặt trời lặn về phía tây, màu hoàng hôn bao trùm lấy hòn đảo nhỏ, đã một khoảng thời gian trôi qua kể từ lúc xảy ra vụ tai nạn.

Thần kinh Văn Mộc Cảnh dần dần thả lỏng, đau đớn trên eo không ngừng tăng lên, một tay anh chống lên bức tường nứt vỡ, hơi cong mình.

Đường Oanh thấy cánh môi anh càng ngày càng tái nhợt, càng trở nên nôn nóng bất an, cô vẫn chưa nghe thấy âm thanh cứu viện ở bên ngoài.

Điện thoại cô đã bị rơi trong lúc hoảng loạn bỏ chạy, còn điện thoại Văn Mộc Cảnh ngay từ đầu đã để ở chỗ Trình Lê, hai người không có cách nào liên hệ với bên ngoài.

“Hiện tại anh cảm thấy thế nào? Có cảm thấy chóng mặt không?”

Mùi máu trên người anh rất nồng, Đường Oanh dùng mu bàn tay kiểm tra độ ấm trên trán anh, không phát sốt.

Nhưng vết thương trên eo anh không ngừng rỉ máu ra ngoài, nếu còn tiếp tục như vậy, anh sẽ ngất xỉu vì mất quá nhiều máu.