Vấn Vương Lòng Anh

Chương 4: Chương 4

Đường Oanh không biết bản thân đến bệnh viện khi nào, tinh thần cô đã chết lặng vì đau đớn.

Sau đó, cô ngất đi.

Khi cô tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào khoang mũi, đập vào mắt là một màu thuần trắng.

Cô mấp máy môi, giọng nói khàn khàn khiến những người bên cạnh giật mình.

Lâm Du Từ thấy cô tỉnh, lập tức bỏ tờ bản thảo tin tức chưa viết xong, “Đường Đường, cậu tỉnh rồi? Còn khó chịu không?”

Đường Oanh lắc lắc đầu, “Mình muốn uống nước.”

“Cậu đừng cử động, mình lấy cho.”

Lâm Du Từ rót một ly nước ấm đưa cho cô, “Lần sau không được uống nhiều nước lạnh cùng lúc như vậy, cậu có biết cậu bị ngất vì viêm dạ dày cấp tính không hả.”

“Nếu không phải em mình đưa cậu đến bệnh viện kịp thời, cậu muốn im lặng chịu đựng ư? Đúng là lôi thân thể ra đùa giỡn mà.”

“Dạ dày không tốt thì phải ăn ít đồ ăn có hại thôi, cậu bao lớn rồi mà còn giống đứa trẻ con thế?”

“......”

“Được được, mình biết rồi.” Đường Oanh uống một ngụm nước, cũng sợ cô ấy vẫn luôn không ngừng nói, vội vàng ngăn lại, “Mọi người trở về chưa?”

“Rồi, nhóc thối kia vừa đem cậu tới viện đã bị Lưu Đậu đưa về, Phiêu Phiêu và Lý Già trông cậu một đêm, mình vừa bảo các cô ấy về nghỉ ngơi đi.”

“Bao giờ mình mới xuất viện được vậy?”

“Đợi bác sĩ kiểm tra xem như nào đã rồi tính sau.”

Đường Oanh gật đầu, sau đó tìm cái gì đó ở xung quanh: “Du Từ, điện thoại mình đâu?”

Lâm Du Từ ôm cánh tay giả vờ tức giận: “Điện thoại điện thoại, cậu ai cũng hỏi, nhưng sao không thấy hỏi mình một câu vậy.”

Đường Oanh thè lưỡi: “Mình thấy cậu tinh thần tỏa sáng, thần thái sáng láng mà.”

“Cậu......”

“Mình là người bệnh đó.”

“Hừ, tổ tông.”

Lâm Du Từ đột nhiên dừng lại, không có ý định giấu diếm chuyện này với cô: “Mình nói trước, lát nữa thấy cái gì cũng không được đau lòng.”

“?”

Đường Oanh nghe không hiểu, lấy điện thoại và mở khóa, ngoại trừ tin nhắn hỏi thăm của Qúy Ngôn Tu thì không còn thông báo nào khác.

Cô cầm điện thoại, tâm trạng hơi thất vọng.

Chẳng lẽ tối hôm qua anh không về nhà sao?

Ngay sau đó, khi kết nối internet, tin tức giải trí điên cuồng hiện lên.

【 Nhìn qua tiệc tối của GD, trận chiến tranh đoạt C vị! 】

【 Điền Tử sắp tiến tổ, khiêu chiến đề tài vườn trường mới】

【 Nữ đạo diễn mới ở nước ngoài - Phó Nguyệt về nước 】

【 Tiết lộ! Tin tức độc quyền, chuyện xưa của nữ đạo diễn x tổng tài! 】

【 Hé lộ bát quái: Chuyện xưa phiên bản hào môn, Văn - Phó hai nhà tiếp tục mối lương duyên 】

“......”

Ma xui quỷ khiến, Đường Oanh ấn vào tin tức nóng về bữa tiệc tối.

Bài báo được đăng nửa giờ trước, nhưng mà lượt share đã hơn trăm nghìn, tin tức bên trong được thêm mắm dặm muối, hình ảnh và gif mơ hồ nhưng sáng và chói.

Trong ảnh, cả hai bước vào khách sạn và dừng lại đột ngột, hình ảnh động trong vài giây là hành động của một người phụ nữ đang lãm nũng với người đàn ông một cách quyến rũ.

Tuy không quá thân mật nhưng cũng đủ mở ra trí tưởng tượng của mọi người.

Account marketing trước giờ luôn nhanh nhạy liền mượn tin tức này điên cuồng đăng bài, khi cô rời khỏi bài đăng thì giao diện tự động đổi mới, tất cả đều là tin tức về bọn họ.

Đột nhiên, cô cảm thấy độ tin cậy của những lời đàm tiếu trước đó trong giới tăng lên đột ngột.

Nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt cô, Lâm Du Từ đi sang một bên, cầm hộp giữ nhiệt để lấy cháo cho cô, “Đường Đường, mấy cái tin đồn này không đáng tin, xem để giải trí thì còn ổn.”

“Thật sao? Nhưng những tài khoản giải trí này đều nói đều là sự thật.” Cánh tay Đường Oanh rũ xuống, hơi ngồi dậy dựa vào gối tựa.

“......”

Lâm Du Từ ngây người, cô và Đường Oanh quen nhau từ hồi cấp ba đến giờ, hai người đều biết rõ bí mật của nhau bảy tám phần, sao đột nhiên lại xuất hiện một trúc mã?

Cô ấy đưa cháo qua, “Hồi nhỏ ai mà không có bạn tốt? Hơn nữa tấm hình này chỉ có cảnh bọn họ vào khách sạn chứ không có ảnh vào phòng, có lẽ anh ta chỉ đưa người đến khách sạn thôi.”

Đường Oanh cầm lấy chén cháo, ăn một lát, nước mắt dần dần dâng lên nơi khóe mắt.

Lâm Du Từ cũng không mình có nói sai không, bất lực kéo cô, “Đường Đường, đã nói là sẽ không đau lòng rồi, cậu đừng khóc nữa.”

Đường Oanh thì thào: “Nóng, cháo nóng quá.”

“......”

Lâm Du Từ chạm vào thành bát, không nóng mà.

“Bruhhh——”

Điện thoại vang lên, là Lý Già.

Đôi mắt Đường Oanh nhanh chóng dịu lại, kêu mấy lần, mãi đến cuối cùng điện thoại mới kết nối: “Chị Lý Già, có chuyện gì vậy?"

“Đường Đường, bây giờ em cảm thấy thế nào?”

Giọng nữ cao vút truyền vào trong màng nhĩ, Đường Oanh ấn giảm âm lượng vài lần, “Không sao, em khá hơn rồi.”

“Thật không, vậy là tốt, chị có tin tức tốt muốn nói cho em đây.”

“Chuyện gì vậy ạ?”

“Đạo diễn《 Lữ hành ký 》vừa mới liên hệ chị, nói là muốn em đi ghi hình hai mùa, địa điểm ở huyện Mai, em thấy sao?”

“......”

Đường Oanh mấp máy môi, 《 Lữ hành ký 》 là web series mới phát sóng gần đây, tuy mới phát sóng được ba mùa, nhưng mùa nào cũng lên hot search mười mấy lần, đề tài thảo luận cực cao, khách mời thường là những thế hệ diễn viên mới đang hoạt động trên màn ảnh.

So sánh với tài nguyên lúc trước thì cái này có thể coi là chất lượng siêu tốt.

Nhưng bởi vì Phó Nguyệt đột nhiên xuất hiện, hiện tại cô không muốn rời đi lắm.

“Đường Đường?” Không thấy cô nói câu nào, Lý Già lại gọi một tiếng.

“Dạ ——”

“Em nhận.”

Đường Oanh kéo dài giọng, cuối cùng vẫn đồng ý.

Cúp điện thoại, cô nhìn Lâm Du Từ: “Mình muốn xuất viện.”

Buổi chiều, cô vừa xuất viện đã đến công ty ký hợp đồng.

Khi đến mới biết được, thì ra nghệ sĩ ban đầu của《 Lữ hành ký 》là Điền Tử, bởi vì lịch trình bị xung đột, mới gấp gáp mời cô.

Tuy rằng là được hời, nhưng cũng là Lý Già cố gắng cướp được.

Xác nhận hợp đồng xong xuôi, Đường Oanh và Lý Già đi ăn chút một chút ở gần công ty sau đó mới ra về.

Trên đường đi, cô tùy ý lướt Weibo, phát hiện tất cả ngôn luận về anh ở trên mạng đã bị xử lý hết.

Do ai làm, chỉ nhìn thôi cũng biết.

Khi màn đêm buông xuống, ngôi biệt thự tối giản màu đen trắng ẩn ở vùng ngoại ô được thắp sáng rực rỡ.

Căn biệt thự khổng lồ nhưng nhìn qua lại không có sức sống, khi nhìn vào bên trong, có thể mơ hồ cảm nhận được mùi thoang thoảng của món canh cá êm dịu.

Văn Mộc Cảnh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen ngồi trên ghế sô pha kiểm tra kế hoạch quy hoạch của khu nghỉ mát, bớt đi vài phần khí thế “người sống chớ lại gần”, nhiều thêm vài phần cảm giác thư thái khi ở nhà.

Có lẽ là đã nhìn quá lâu, anh tháo kính xuống, nhéo nhéo mi tâm.

Từ khi tập đoàn Văn thị thành tập tới nay, chủ yếu chính là địa ốc, tài chính, đầu tư, văn hóa và các ngành công nghiệp khác.

Gần đây, vì cùng hợp tác phát triển khu du lịch nên mấy ngày nay công ty phải tăng ca làm việc.

Mặc dù truyền thôn Gia Thụy là một chi nhánh của tập đoàn, nhưng về cơ bản, ngoại trừ tài nguyên của Đường Oanh, anh sẽ không can thiệp vào những thứ còn lại.

Sau khi mắt đã dịu, anh nhìn đồng hồ treo tường.

“Văn tiên sinh, còn canh cá nữa thôi là cơm tối đã xong, có cần gọi Đường tiểu thư hỏi xem bao giờ cô ấy về không ạ?.” Dì Lưu hướng phòng khách thử hỏi.

Anh chưa kịp trả lời, cửa liền truyền đến âm thanh mở khóa “Tích tích”, khuôn mặt Lưu Phương Linh hiện lên vui vẻ, vội vàng ra đón.

“Đường Đường đã trở về sao?”

“Dạ, cháu đã về.”

Đường Oanh cúi người cởi giày, “Dì Lưu, lát nữa nấu giúp cháu một cốc nước lê nhé.”

Tối hôm qua uống nhiều nước lạnh, sáng nay vừa tỉnh cổ họng đã bắt đầu đau, nhưng cô lại không muốn uống thuốc nên đành thử cách này trước.

Lưu Phương Linh tiến lên: “Đường Đường, amidan của cháu lại bị viêm à?”

Đường Oanh chột dạ nói: “Không có không có, chỉ hơi đau một chút.”

“Cháu đó, cháu lại thức đêm? Hay ăn phải thứ gì?”

“Ôi thôi mà dì Lưu.”

Đường Oanh vừa nói vừa làm nũng ôm Lưu Phương Linh, bước khỏi huyền quan, khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế sô pha, cô bỗng im lặng.

Lưu Phương Linh nhận thấy cô có gì đó không ổn, mỉm cười hòa hoãn: “Đường Đường, buổi tối dì làm canh cá, cháu có muốn uống thử trước không? Văn tiên sinh vẫn luôn chờ cháu trở về ăn cơm đó.”

“......”

Đường Oanh nhìn Văn Mộc Cảnh coi cô như không khí, ngơ ngác gật đầu.

Anh đang đợi cô sao?

Ngay sau đó, Lưu Phương Linh tay chân nhanh nhẹn chuẩn bị hai bát canh cá, xong xong chén đũa, liền vào phòng bếp nấu nước lê, để lại không gian bên ngoài cho bọn họ.

Đường Oanh bỏ túi xách xuống, một mình ngồi xuống bàn ăn dài, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng ăn cá.

Không xương, còn rất mềm.

Thấy bát canh cá chuẩn bị chạm đáy, phía đối diện cô mới có động tĩnh.

Văn Mộc Cảnh kéo ghế dựa ra ngồi xuống, cầm cái thìa uống một ngụm, “Tại sao hôm qua không về nhà?”

“......” Đường Oanh giương mắt, sau đó lại nhanh chóng tránh đi, “Tối hôm qua em mệt quá, đành ở khách sạn ngủ luôn.”

Qua thật lâu.

Anh nói: “Không có lần sau.”

“......”

Đường Oanh nhìn chằm chằm chén sứ trống rỗng, cắn răng hỏi một câu: “Phó Nguyệt, cô ấy về nước?”

“Ừ, về sau cô ấy sẽ ở trong nước phát triển, ngày hôm qua tôi mang cô ấy đi nhận thức mấy người trong vòng.”

“......”

Trong lòng Đường Oanh chua xót, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng giới thiệu tài nguyên cho cô.

Cô cố gắng sắp xếp câu từ: “Tối hôm qua sau khi kết thúc em không tìm thấy anh......”

Văn Mộc Cảnh ngước mắt, nhìn cô cô một cái, “Tôi ở công ty.”

Tâm trạng Đường Oanh không nói rõ được mà thở ra nhẹ nhàng không tiếp tục hỏi, dù là thật hay giả thì cô cũng đã tin đáp án này.

Im lặng một lát cô thay đổi chủ đề: “Bộ web drama trước đây em nói với anh đã đổi thành Thiên Tử.”

“Thật à?” Giọng anh không chút dao động, càng thêm vẻ lãnh đạm.

Cô cắn cắn môi dưới, lưỡng lự một chút rồi nói: “Tổ tiết mục《 Lữ hành ký 》mời em tham gia hia mùa, em đã ký hợp đồng.”

“Em là diễn viên, chương trình tạp kĩ em không thích hợp.”

“Nhưng em muốn đi.”

“Đẩy.”

“Em không có tiền thanh toán vi phạm hợp đồng.”

“——”

Âm thanh giòn giã của cái thìa rơi xuống bát làm tim cô đập nhanh hơn, giọng nói của Văn Mộc Cảnh rất lạnh lùng, “Tôi thay em đẩy.”

“Em không cần.”

Đôi tay Đường Oanh nắm chặt góc áo, quyết liệt phản đối, nhưng gương mặt không hề có lực sát thương của cô sẽ chỉ làm anh cho rằng cô đang giận dỗi.

Không biết qua bao lâu, nước lê trong phòng bếp ở trong nồi đã sôi vài lần, thịt lê đã bị nấu đến trong suốt.

Lưu Phương Linh tắt bếp, đổ đầy cốc nhỏ, đặt nó sang một bên để bớt nóng.

Bên ngoài đã không còn âm thanh, bà bất an đi lại mấy vòng, cuối cùng quyết tâm ra ngoài xem.

Đồ ăn chưa động qua, không có ai ở bàn dài.

Chỉ còn một mình Văn Mộc Cảnh đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng khách nghe điện thoại.

Lưu Phương Linh lên tầng, rồi lại xuống tầng.

Bà bưng ra cái cốc nhỏ chưa mở nắp, chờ anh cúp điện thoại, “Tiên sinh, nước lê này là Đường tiểu thư dặn nấu vì đau họng, bây giờ cô ấy không uống, tôi sợ cô ấy sẽ......”

Văn Mộc Cảnh nhìn lướt qua bàn ăn không người, dừng một chút nói: “Đưa cho tôi trước.”

“Được.”

Trong phòng ngủ, Đường Oanh trực tiếp trốn trong chăn mỏng, hiện tại là tháng 5, dù như nào cũng sẽ có khí nóng.

Qua một lát, trên trán cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Ở trong chăn thiếu không khí, vậy nên cô chui ra khỏi chăn, chắc hẳn ngày mai sẽ nhận được thông báo thay đổi người từ tổ chương trình 《 Lữ hành ký》.

Dù như nào thì anh luôn có cách.

“Cốc cốc ——”

“Thím Lưu, cháu không uống.” Đường Oanh nói một câu, giọng nói vẫn còn chút tức giận.

“Là tôi.”

“......”

Không khí đột nhiên yên lặng.

Văn Mộc Cảnh đợi một lúc, bên trong mới phát ra âm thanh mở khóa cửa.

Vẻ mặt Đường Oanh có chút tức giận, muốn phát tiết một chút, nhưng lại không có dũng khí, nên cô đành phải im lặng.

Văn Mộc Cảnh cao hơn cô một cái đầu, bóng người phủ xuống, tình cờ bao vây lấy cô.

“Uống đi.”

“......?”

Cô nghe không hiểu trực tiếp cúi đầu nhìn, phát hiện anh đang cầm cốc nước lê.

Thời điểm rối rắm không trả lời, anh lại nói, “Nếu bị viêm họng thì làm sao mà nhận chương trình được?”

“?”.