Vấn Vương Lòng Anh

Chương 6: Chương 6

Bỗng nhiên, có một bàn tay vươn ra kéo cô vào trong bóng tối.

Sau đó, cửa sập khóa trái, cô bị dồn vào chân tường.

Chiếc mũ không chịu được tác động mạnh, rơi xuống bên chân cô.

Giây tiếp theo, nụ hôn ‘che trời lấp đất’ kích thích mọi giác quan, mùi hương gỗ quen thuộc làm cô yên tâm.

Tuy ngắn ngủi nhưng rất nóng bỏng làm mặt Đường Oanh đỏ ửng, mọi thứ như đảo lộn hết lên.

“Sao em không có ý thức phòng bị gì cả vậy?" Văn Mộc Cảnh vừa xoa vừa nhéo mặt cô.

Đường Oanh ngoan ngoãn đứng im, hai tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mơ hồ của anh, rối rắm nói: “Em biết là anh mà.”

“Em uống bao nhiêu rượu rồi?" Người đàn ông kéo cô gái vào trong lồng ngực, hỏi.

“Có một chút xíu thôi mà.” Đường Oanh dùng ngón trỏ với ngón cái ước chừng đại khái cho anh "Em nói với anh cái này anh đừng giận nhé."

“Tôi dễ giận như vậy sao?”

Một tay của Văn Mộc Cảnh đỡ lấy cô một tay nắm lấy tay cô chơi đùa.

Mấy ngày nay cô rất ngoan, đi đâu cũng sẽ nhắn tin thông báo một tiếng nhưng số lần anh trả lời lại cực kỳ ít ỏi.

Vì cảm thấy rất phiền phức.

Trong bóng tối, Đường Oanh bĩu môi, âm thầm đếm những lần Văn Mộc Cảnh dễ dàng tức giận.

Anh sẽ bởi vì cô không báo địa điểm cô đang ở mà tức giận, sẽ bởi vì cô đi cạnh người đàn ông khác mà tức giận, sẽ phát điên vì cô diễn những cảnh thân mật, còn rất nhiều rất nhiều chuyện nữa……

Cô cực kỳ dễ làm anh tức giận.

Nhưng cô cũng biết, đấy chẳng qua chỉ là ham muốn khống chế của anh mà thôi.

Anh, không thích cô.

Rèm cửa ở ban công bị gió làm lay động, trong phòng rất tối, chỉ có ít ánh sáng lờ mờ hắt vào.

Đường Oanh nghĩ đến ngẩn ngơ, đầu cũng dần dần cúi xuống.

Văn Mộc Cảnh không đợi được câu trả lời của cô, giơ tay nắm cằm cô lên, “Suy nghĩ cái gì vậy?"’

“Tối quá.” Đường Oanh khẽ chạm vào cánh tay anh, giọng nói run rẩy thêm chút ủy khuất, “Em không nhìn được gì hết.”

Văn Mộc Cảnh cười nhẹ, sờ công tắc ở gần người nhất.

Thoáng chốc, ánh đèn bốn phía đã bao trùm cả căn phòng.

“Giờ thấy rõ hơn chưa?”

Văn Mộc Cảnh chỉ mặc áo sơ mi trắng mỏng manh, biểu tình có chút lười biếng, đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng câu lấy cô.

Đường Oanh nhìn đến mê mẩn, một lúc sau mới hỏi:”Sao anh lại đến đây?”

“Công tác.”

Văn Mộc Cảnh câu môi hỏi lại: “Sao vậy, không nghĩ tôi sẽ đến à?"

“Có nghĩ đến.”

“——”

Đường Oanh mượn buổi tối uống một ít rượu, to gan ôm người trước mặt, vùi sâu vào trong lồng ngực anh.

Quần áo mùa hè vừa mỏng vừa nhẹ, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông truyền qua lớp quần áo, cô lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, đầy sức sống của anh, vui sướng đến mức ngẩng đầu lên.

Đêm nay anh và Phó Nguyệt sẽ không ở bên nhau.

Văn Mộc Cảnh nắm cánh tay cô thật chặt, mấy ngày không thấy, bé mèo càng ngày càng dính người hơn trước.

Nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô, anh nghiền ngẫm cắn một cái: “Vui vậy sao?”

Cổ họng Đường Oanh bật ra âm thanh, đầu cúi càng thấp.

Văn Mộc Cảnh cảm nhận được người trong lồng ngực run rẩy, xoa xoa vành vai cô.

Trong lúc im lặng,Đường Oanh dựa vào anh ngẩng đầu lên,khuôn mặt cũng đã bớt đỏ hơn: “Anh và Trình Lê đi đến huyện Mai à?”

Văn Mộc Cảnh nghe thấy vấn đề kỳ quái của cô, mày nhíu lại nhưng rất nhanh đã khôi phục trở lại: “Có phải em nhìn thấy Phó Nguyệt?”

“......Vâng.”

Anh nhìn chằm chằm cô đang cắn đôi môi đỏ mọng, hỏi: “Phó Nguyệt có nói gì với em không?”

“Chưa nói gì cả.” Đường Oanh nhấp môi.

Văn Mộc Cảnh hiểu ra, an ủi bằng cách hôn lên trán cô.

Hôm nay anh bận họp, nhưng Phó Nguyệt cứ lôi kéo thành khẩn muốn anh đến đây, bất đắc dĩ anh mới bảo Trình Lê mang cô ta đi dạo khắp nơi, không nghĩ tới lại đụng phải mèo nhỏ của anh.

Đường Oanh muốn biết thái độ của anh, dò hỏi: “Phó Nguyệt về nước, là vì anh à?"

“Không phải.”

“Vậy anh có muốn đi tìm cô ấy không?”

“?”

Văn Mộc Cảnh cảm thấy buồn cười: “Tại sao tôi lại muốn tìm cô ấy.”

“Nhưng mà lúc trước vì cô ấy nên hai người mới hủy bỏ hôn ước." Giọng nói của Đường Oanh càng lúc càng nhỏ.

“Vậy nên?”

“Hai người sẽ còn liên hôn lần nữa sao?”

“......”

“Ưm ——”

Đường Oanh cảm thấy mình nghe không rõ, còn muốn nói gì đó, nhưng từ "Phó" còn chứ kịp nói ra đã bị anh dùng môi lấp kín.

Văn Mộc Cảnh cắn cắn cánh môi cô, thở dốc: “Về sau không được nhắc đến cô ấy nữa.”

Nói xong, anh cuốn lấy lưỡi cô, hai hàm răng cọ xát nhau.

Đường Oanh gằn giọng, mơ hồ nghe thấy được câu nói kia.

—— Anh nói, sẽ không.

Cho dù lời nói ngụy biện hoàn toàn trái ngược với những gì Phó Nguyệt đã nói, nhưng chỉ cần là anh nói ra thì cô đều nguyện ý tin tưởng.

Đường Oanh vốn muốn rụt rè hơn một chút nhưng không chịu nổi sự vui vẻ đang nhân thành cấp số nhân trong lòng, vô tri vô giác ôm anh càng chặt hơn.

Cô lại cảm thấy chính mình như vậy sẽ thất thố, cố gắng dùng lạnh lùng che lấp đi nội tâm vui sướng điên cuồng của mình.

Bất chợt, Văn Mộc Cảnh ôm lấy hai chân của cô, ôm người vào phòng ngủ đặt xuống.

Cúi người, hôn lên lông mi của cô, từ trong túi lấy ra một cái vòng cổ, đưa nó đến trước mặt Đường Oanh: “Tặng cho em.”

“Đẹp quá.”

Đường Oanh ngọt ngào cười rộ lên, duỗi tay chọc vào khối phỉ thúy, mặt dây xoay vòng vòng, kiểu dáng giống như cái khóa Như Ý, vừa nhỏ vừa trong suốt.

Văn Mộc Cảnh vén tóc cô lên, cẩn thận đeo vào cho cô, hồng phỉ thúy tinh xảo in lên trên làn da trắng nõn, giống y hệt nốt ruồi son.

Anh lấy tay cô để trước cổ áo, thanh âm khàn khàn nói: “Cởi giúp tôi.”

Đường Oanh dời đi ánh mắt, đầu ngón tay khẽ run, gò má chợt nóng lên.

Cô cố gắng chịu đựng cảm giác xa lạ, hai tay không linh hoạt lắm chuyển động, lại là một lần dày vò mới.

Cô thở hổn hển dưới thân anh, cảm giác hai làn da sắp chạm đến nhau làm cô không dám lộn xộn.

Đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy vai anh, “Anh......!Bao giờ về thành phố Vân?”

“Mấy ngày nữa.”

Văn Mộc Cảnh ở trên cô, những cái hôn vụn vặt rơi xuống chóp mũi, vành tai, cằm......!

“Anh tới đây thì có ảnh hưởng đến công việc không?”

Đường Oanh khắc chế âm thanh bản thân, chỉ bất chợt thốt lên vài tiếng kêu rên rất nhỏ.

Văn Mộc Cảnh cười khẽ: “Phó Nguyệt không ở lại huyện Mai, tối hôm nay cô ấy sẽ lên máy bay.”

Như bị vạch trần tâm tư, cô cố gắng tránh né nụ hôn của anh, “Em không có nghĩ như vậy.”

“Được.” Cô gái nhỏ nói một đằng nghĩ một nẻo.

Anh cưng chiều cười nhẹ, âm thanh từ tính khiến người ta mê đắm.

Văn Mộc Cảnh nhẹ nhàng xâm nhập vào khớp hàm của cô, chỉ dẫn động tác cho cô.

Đường Oanh cật lực nín thở, động tác kháng cự mềm yếu vô lực, hơi thở phù phiếm nói: “Phiêu Phiêu...!ở phòng bên cạnh.”

“——”

Văn Mộc Cảnh hạ mắt, ôm cô đi đến bồn rửa mặt.

Âm thanh vòi sen ào ào che đậy mọi thứ, tấm kính mờ mờ hiện lên bóng hình hai người.

Âm thanh tản theo hơi nóng, làm cả người mềm nhũn.

Đêm nay là một đêm ngon giấc.

Trời vừa hửng sáng, mấy chú chim sẻ nhỏ đậu trên cửa sổ, đánh hơi rồi lại bay đi.

Hôm nay nhiều mây, mặt trời bị che khuất, nhiệt độ hơi thấp.

Lông mi Đường Oanh khẽ rung động, cảm giác thân thể bị giam cầm, mắt mắt mới phát hiện bản thân nằm trong lòng Văn Mộc Cảnh, một tư thế chiếm hữu triệt để.

Cánh tay anh ôm lấy eo cô, vẫn còn ngủ say.

Hai người đối mặt nhau, Đường Oanh hơi dịch ra sau một chút, khuôn mặt đang say ngủ của anh.

Gương mặt anh rất tinh xảo, sống mũi cao thẳng, lông mi dài che đi đôi mắt dịu dàng.

Vẫn như cũ, ôn nhu văn nhã.

Không kìm lòng được, nụ hôn của cô nhẹ nhàng rơi xuống xương hàm của anh.

Rồi lại cảm thấy xấu hổ, vội vàng vùi đầu xuống, nằm trong lòng anh không dám cử động.

Ngay sau đó, tiếng rung vang lên từ phía đầu giường, Đường Oanh nhanh chóng xoay người, với tay cầm điện thoại, ấn nhận cuộc gọi.

“Đường Đường, chị dậy chưa?” Giọng nói Lạc Phiêu Phiêu truyền ra từ microphone một cách rõ ràng.

Đường Oanh giảm âm lượng đến mức nhỏ nhất, sau đó mới mở miệng: “Chị dậy rồi.”

“Vậy chị xuống ăn sáng đi, đừng quên chuyến bay lúc trưa.”

“Ừ.”

“Eh Đường Đường, bên cạnh chị có ai hả? Sao âm thanh lại nhỏ thế?” Lạc Phiêu Phiêu hoài nghi.

“......”

Đường Oanh giật thót, vội vàng nhìn người đàn ông còn đang say ngủ ở bên cạnh, hắng giọng nói: “Không có mà, có thể là chưa tỉnh ngủ, một lát nữa chị xuống, gặp lại sau ha.”

Cô đè giọng, vội vàng cúp điện thoại, thở phào một hơi.

Gần như cùng lúc đó, người đàn ông bên cạnh dùng cánh tay siết lấy eo cô, ôm cô vào lòng.

Đường Oanh hô nhỏ: “Anh dậy rồi?”

“Ừm.”

Anh chậm rãi mở mắt, giọng nói còn mang theo chút lười biếng, “Từ lúc em hôn trộm tôi.”

Đường Oanh: “!”

Bằng mắt thường có thể thấy lỗ tai đang dần dần đỏ ửng lên.

......!

Đường Oanh cuối cùng Đường Oanh cũng không ăn sáng.

Cô gấp gáp thu dọn quần áo, trước khi xuống tầng còn không quên tháo vòng cổ.

Ra khỏi thang máy, Lạc Phiêu Phiêu và Lý Già vẫy vẫy tay với cô: “Đường Đường.”

“Xin lỗi, em đến muộn.”

Lạc Phiêu Phiêu giúp cô cất vali vào cốp xe, “Đường Đường, may mắn là chị nhận điện thoại, nếu không chắc chị Già xông lên phá cửa đó.”

“Đúng vậy, gọi bao cuộc em cũng không nhận, ngày hôm qua chị còn cố ý nhắc em phải nghỉ ngơi sớm, đừng thức khuya quá, thế mà bây giờ...” Lý Già khoanh tay nghiêm túc nói.

Đường Oanh nắm lấy tay cô ấy, cười lấy lòng: “Chị Lý Già, em đảm bảo sẽ không có lần sau, em thề đó, chúng ta đi thôi, không thì sẽ trễ giờ.”

Mới kiên trì được vài giây, dưới tuyệt chiêu làm nũng của cô thì Lý Già cũng tự động buông tha.

Cuối cùng, ba người vẫn đến sân bay đúng giờ.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố Vân.

Ra khỏi khoang máy bay, luồng khí nóng ập vào mặt Đường Oanh, mấy ngày nữa tới tháng sáu, thời tiết thành phố Vân đã bắt đầu trở nên khô nóng.

Cô kéo thấp vành mũ, cùng Phiêu Phiêu đi lấy hành lý.

Vừa mới xoay người, không ngờ đụng phải người đàn ông phía sau.

Cô vội vàng nói xin lỗi.

Thấy cô đã đứng vững, cánh tay vươn ra muốn đỡ của người nọ thu về.

“Tiểu thư, cô không sao chứ.”

Đường Oanh lắc đầu, giọng nói đôn hậu khiến cô chú ý mà nhìn sang.

Người nọ ước chừng ngoài 40 tuổi, mặc một bộ vest phẳng phiu, đường nét gương mặt sắc nét dường như không thể nhìn ra dấu vết năm tháng, chỉ có ít nếp nhăn nơi khóe mắt.

Khí chất lắng đọng nhiều năm khiến ông trông nho nhã lễ độ, giống một doanh nhân hoặc người có kiến thức sâu rộng.

Dưới sự thúc giục của Lạc Phiêu Phiêu, cô không kịp nhìn lần nữa, sau khi xin lỗi xong thì quay đầu rời đi.

Nhưng mà người đàn ông ở phía đối diện đã khựng lại sau khi nhìn rõ mặt cô gái, gương mặt như đã từng quen biết, đôi mắt đôi môi, thậm chí từng cử chỉ, nụ cười đều khiến ông bừng tỉnh.

Trợ lý phía sau đang kéo hai vali tiến lên nói nhỏ, “Chu tổng, có thể đi rồi.”

Đợi vài giây, thấy ông nhìn đám người không trả lời, lại gọi lần nữa, “Chu tổng?”

“Sao?” Người đàn ông hoàn hồn, giọng nói có chút thất thần.

“Đi thôi.”

Sau khi trở về từ huyện Mai, Đường Oanh vẫn thành thành thật thật ở nhà, trong trạng thái chờ lịch làm việc tiếp theo.

Nhiều năm qua, cô đã thích nghi với cảm giác chỉ có một mình ở nhà, cho nên cũng không cảm thấy nhàm chán.

Chẳng qua Lâm Du Từ không chịu ngồi yên, ngay sau khi giải quyết xong phóng sự đặc biệt của tờ báo, thì đã hẹn cô đi ra ngoài xem kịch nói.

Kịch nói bắt đầu lúc bảy rưỡi tối, hai người ăn cơm xong mới từ tốn đi vào nhà hát.

Tình tiết biến chuyển, tình yêu nồng đượm kịch tính hồi hộp kéo dài hai tiếng đồng hồ được xử lý nhịp nhàng hoàn hảo, cộng với sự bùng nổ của các diễn viên kịch nói gây chấn động mạnh mẽ, tất cả khán giả đều vỗ tay không ngớt khi kết thúc vở kịch..

Vừa ra khỏi thính phòng, Đường Oanh đã nhận được điện thoại của chú Lý, nói rằng sẽ tới đón cô, cuộc điện thoại này đã phá hỏng ý tưởng đi dạo chợ đêm của mọi người.

Lâm Du Từ không được quẩy tung chảo, cảm thấy có chút tiếc nuối, “Đường Đường, lần sau có cơ hội lại đi tiếp nha, đợi mình đi WC đã rồi chúng ta ra ngoài, cậu đợi mình xíu.”

“Ok.” Đường Oanh gật đầu, ở ngoài cửa chờ đợi.

Các cô ra ngoài muộn, khán giả sau khi xem xong đều rời đi hết, ở cửa WC cũng chỉ còn cô và một thiếu niên mặc áo hoodie có mũ liền, có vẻ đang đợi bạn gái.

Đường Oanh chờ đến nhàm chán, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đúng lúc va chạm với ánh mắt người kia, tim như đập trật một nhịp, cái tên cô sắp thốt ra khỏi miệng đột nhiên trở nên không nói lên lời..