– Thật là thơm. Còn nữa không? Đâu hết rồi?
– Thật là ngon. Nhưng mà- Là ngươi ăn hết rồi phải không, tên khốn Kalr!
Tiffia bị hai giọng nói vẻ gấp gáp kéo về thực tại. Nhìn một lượt, cô dễ dàng thấy được một con sói với bộ lông màu tím chỉ có hai chân đang bị rượt chạy vòng quanh bởi một hàm răng trắng toát. Hình thể của cả hai không lớn, chỉ hơn bàn tay một chút, hẳn là vì lực lượng cô mang đến cho chúng còn kém.
Tuy nhiên, Tiffia vốn là chỉ nhắm tới Kalr, cũng chính là con sói tím kia mà thôi, không ngờ lại xuất hiện cả Solr. Đây chắc cũng được coi là phần thưởng ngoài ý muốn.
Lòng Tiffia dấy lên sự hồi hộp. Cô nhìn chằm chằm vào con sói tím bây giờ đã bị hàm răng trắng toát kia ngoạm chặt cả nửa người, nhịn không được nở một nụ cười vui vẻ, sau lại bật cười khúc khích.
Không có cách. Cảnh tượng thật sự là quá buồn cười.
– A.
Con sói tím đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Tiffia, không biết nghĩ gì, sau một lúc thì bảo:
– Kalr khi nào thì ra ngoài rồi?
Tiffia chẳng biết nên đáp thế nào, và trước khi cô có thể tìm được câu trả lời thì hàm răng trắng đã nhả con sói ra, nói:
– Còn không phải ngươi ham ăn mới chạy ra đây?
– A? Thế còn ngươi thì sao? – con sói quay lại gầm gừ, vẻ không phục.
– T-ta chỉ là đuổi theo ngươi thôi nhé.
Con sói tím nghe vậy thì tức lắm, sủa liền mấy tiếng, còn chực muốn nhào tới dọa cho hàm răng trắng lập tức bay tránh xa.
Đúng lúc này, một giọng nói hời hợt vang lên bên tai Tiffia:
– Cô chỉ định ngắm bọn chúng nô đùa vậy thôi sao?
Tiffia rùng mình ớn lạnh. Giọng nói vừa rồi như là đi xuyên qua cả người cô, dò xét không chừa sót một chút gì.
– Jaar?
Tiffia buột miệng thốt. Cô không hề nghĩ rằng Jaar lúc này lại xuất hiện. Điều kì lạ là cô lại chẳng tìm thấy bóng dáng hắn ta ở đâu cả.
– Ngươi cũng… theo tới đây? – Tiffia lựa lời mà hỏi.
– Có thể cho là vậy. – Jaar đáp.
Tiffia hít sâu một hơi rồi thở ra. Cô không rõ lắm vì sao Jaar lại có mặt ở đây, nhưng nếu hắn ta đã đến thì chuyện cần nói vẫn phải nói:
– Ta muốn trở nên mạnh hơn.
– Hửm. Cô là đang hỏi tôi?
– Phải. – Tiffia gật đầu xác nhận – Ngươi nhất định là có cách.
Một hồi im lặng trôi qua. Kể cả sói Kalr và hàm răng Solr giờ cũng đã không còn dám nhốn nháo nữa khi phát hiện sự hiện diện của Jaar.
– Tôi không biết.
Jaar chỉ thốt gọn một câu, làm Tiffia không khỏi phát bực, nhưng vẫn cố không nổi đóa với hắn ta. Cô biết chắc hắn ta có cách, chính mèo Jorz cũng đã nói qua về chuyện đó rồi.
– Phải làm thế nào thì ngươi mới chịu giúp? – Tiffia hỏi.
– Tôi không thể giúp.
Jaar đáp ngay.
Liếc mắt nhìn sang mèo Jorz đang nằm ngủ với bộ dáng rõ-ràng-là-giả-vờ kia, Tiffia nói:
– Có phải là vì ông ta?
Một khoảng lặng chừng hơn giây trôi qua.
– Tôi không cần phải so đo với hắn ta.
– Ta không hề nói gì tới chuyện so đo. – Tiffia thốt.
Jaar lại tiếp tục im lặng. Lần này thì kéo dài hẳn một lúc lâu. Mèo Jorz nằm trong góc không chịu nổi nữa, bật dậy, gắt:
– Này tên kia. Ta có thù hằn gì với ngươi chứ?
– Ngươi không đáng tin. – Jaar nhẹ giọng đáp.
– Ngươi mới là kẻ không đáng tin! Ngươi có biết vì mượn dùng lực lượng của các ngươi mà vốn dĩ các ngươi phải phục tùng chủ nhân thì cô ta đã phải cố gắng như thế nào không? Lúc ký kết khế ước, các ngươi đã hứa hẹn điều gì chứ?
– Chuyện này phải do cô ta tự quyết định-
– Chó má- Còn không phải do các ngươi làm giá ư? Giả bộ cao quý cái gì chứ…
Tiffia làm trung gian của cuộc cãi vã, không tránh khỏi có chút khó xử. Ánh mắt cô dò xét đưa tới trên người Kalr và Solr, thấy chúng bây giờ vô cùng tập trung, còn có vẻ rất ngoan ngoãn, khác hẳn mọi khi.
– Nói tới, không phải cô ta đã đưa tới được Kalr và Solr rồi hay sao? – Jaar lên tiếng.
Mèo Jorz không có đáp ngay mà cất người bay lên, tới nhìn một lượt con sói tím và hàm răng trắng xong thì mới bảo:
– Chỉ có vậy?
– Vậy đã đủ.
– Ngươi-
Mèo Jorz muốn nói lại thôi, quay sang Tiffia, quăng tới ánh mắt thúc giục.
Tiffia hiểu là mèo Jorz muốn mình nói gì đấy để thuyết phục Jaar, nhưng cô thật sự không nghĩ ra được lời nào phù hợp cả. Suy cho cùng, kể cả ông ta cũng không có cách thì cô làm thế nào giải quyết được đâu.
– Jaar. – Tiffia nghiêm giọng.
– Tôi nghe.
– Tại sao ngươi không muốn giúp ta?
Câu hỏi của Tiffia làm bầu không khí lập tức rơi vào trầm mặc. Hỏi xong rồi, cô mới nhận ra rằng bản thân chẳng có chút hiểu biết gì về Jaar hay cả mong muốn của bất kì tinh linh nào hết mà chỉ toàn chăm chăm vào chuyện muốn được giúp đỡ thôi.
– Vì cô không dứt bỏ được. – Jaar cất tiếng.
Tiffia ngơ ra một lúc như đang suy nghĩ, lại hỏi:
– Không dứt bỏ được… Chuyện gì cơ?
– Mọi thứ. Quá khứ và hiện tại. Tộc yêu tinh, cha, mẹ, em trai hay cả những người đồng đội của cô.
– Ta không hiểu.
Lời của Tiffia là thật lòng. Cô chắc chắn rằng chính mình đã dứt bỏ mối quan hệ với Valder, kể cả với tộc yêu tinh giờ cũng chỉ đơn thuần là trên danh nghĩa. Còn về tổ đội, cô không rõ lắm ý của Jaar là gì, vì đó là thứ cô bây giờ đang nhắm tới, không phải để dứt bỏ.
– Khi nghĩ về cha cô, cô có cảm giác gì? – Jaar hỏi.
Tiffia không vội trả lời mà cẩn thận nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới đáp:
– Căm hận.
– Không. Không phải căm hận. – Jaar vẻ chán nản bảo.
Tiffia nhíu mày. Cô vừa định cất lời thắc mắc thì mèo Jorz đã chen vào:
– Đúng vậy. Cảm xúc của cô không phải là căm hận, Tiffia. Cô không dám đối mặt với cảm xúc của mình.
– Cô đang tự dựng cho mình một bức tường giả tạo. – Jaar nói bổ sung.
Tiffia nghệch mặt ra. Jaar thì cũng thôi đi, giờ cả mèo Jorz cũng hợp sức cùng hắn ta.
– Cô đối với em trai mình, là có cảm giác gì? – Jaar lại hỏi.
– Ghen ghét và thương hại. – Tiffia dứt khoát nói ngay.
– Sai.
– Không thể sai!
Tiffia gắt, gần như muốn bộc phát cơn giận. Tuy nhiên, đối mặt với cơn giận của cô rõ ràng chỉ có Kalr và Solr giờ đang co ro lại vẻ hoảng hốt.
– Ta… không thể… sai…
Tiffia lẩm bẩm. Lòng cô dẫn trở nên mông lung và hỗn loạn. Cô thật sự, không biết bản thân sai hay đúng nữa.
Dù vậy, Jaar vẫn không có ý định dừng lại, tiếp tục:
– Mẹ của mình, cô có cảm tưởng gì về bà ấy?
– Đừng hỏi nữa.
– Với đội trưởng của mình, cô có suy nghĩ gì?
– Đừng…
– Với cô bạn thân Natalie, cô có mong muốn gì?
– Ta bảo ngừng lại! Đừng hỏi nữa!
Tiffia nói lớn, không còn chút kiêng dè nào nữa. Cô không giận, chỉ hỗn loạn và rối rắm, muốn tất cả mọi thứ lập tức kết thúc để cho tâm trí mình được yên, được thanh thản.
Nhưng không, Jaar không hề nao núng, lại lên tiếng:
– Cô không thể thành thật với chính mình. Vậy chúng ta ở đây còn có ý nghĩa gì?
Dứt lời là một tiếng thở dài. Tiffia mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của Jaar tan biến dần. Trước mắt cô, hình ảnh của sói Kalr và hàm răng Solr cùng trở nên nhạt nhòa, hóa thành từng làn khói mờ ảo bay trở lại vào người của cô.
“Mình rốt cuộc, là sai hay đúng?”
Tiffia lẩm bẩm, tâm trí nửa mơ nửa tỉnh. Cô cứ tưởng chính mình đã thành thật đối diện với cảm xúc, với nỗi lòng của bản thân, giờ lại lộ ra chỉ là ảo tưởng.
“Hay có khi nào Jaar, hắn ta chỉ cố làm loạn mình?”
– Jorz. – Tiffia cất tiếng – Ông có suy nghĩ gì?
– Cô thật sự muốn nghe? – mèo Jorz hỏi lại.
Tiffia xì một tiếng, nói:
– Giờ ông cũng giống như hắn ta rồi?
Mèo Jorz cười gào mấy tiếng, lại thấy ánh mắt trừng của Tiffia, rùng mình một cái, vội đáp:
– Kì thực, vấn đề đúng thật là nằm ở cô.
Tiffia nhíu mày.
– Vậy lời hắn ta là thật. Ông cũng thấy như vậy?
– Không. Cô hiểu nhầm. – mèo Jorz bảo – Vấn đề là nằm ở cô, nhưng lời của con mèo đen ấy, không phải đều là sự thật. Hắn ta chỉ đang muốn làm cô rối loạn, cho thấy rằng cô chưa sẵn sàng sử dụng sức mạnh của chúng.
Tiffia có điều suy nghĩ, mất một lúc mới cất tiếng:
– Vậy, lời nào của hắn ta là thật, lời nào lại là giả?
Mèo Jorz nhăn mày, vẻ khó chịu bảo:
– Cô sao lại đi chú ý nhiều thế làm gì?
– Tôi đang hỏi ông. – Tiffia nhấn giọng.
– Được được. Là cô có uy có quyền. Lời thật duy nhất mà ta thấy được, đó là cô không dứt bỏ được, cụ thể là nguồn cội của mình.
Tiffia ngẩn ra một lúc, nhớ lại cả cuộc nói chuyện vừa rồi, không khỏi thắc mắc:
– Thế còn việc ông đồng tình với hắn ta, rằng cảm xúc đó không phải căm hận?
Lần này thì tới lượt mèo Jorz ngẩn ra. Rồi ông ta bảo:
– Không có. Ta có đồng tình với hắn ta bao giờ. Cô không thấy ta hung dữ với hắn ta như thế nào à?
– Vậy…
Tiffia dường như đã nắm bắt được điểm mấu chốt, nhưng lại còn chưa có quá rõ ràng.
Trái ngược lại với cô, mèo Jorz thốt:
– Hắn ta giả ta! Không đúng. Hắn ta gây ảo giác cho cô. Hừ. Jaar ngươi giỏi lắm. Cả chủ nhân của mình cũng dám lừa. Đây đúng là ta sơ suất.
– Jaar có thể gây ảo giác? – Tiffia hỏi lại.
– Không chỉ thế, hắn ta còn có thể xâm nhập lòng người, điều khiển kẻ khác và nhiều điều ghê tởm hơn nữa. Cô đừng bị bộ dáng con mèo đen nhỏ nhắn xấu xí đó đánh lừa.
Tiffia nghe vậy, không hiểu sao lại chẳng thấy nổi giận mà thay vào đó là mừng thầm pha lẫn với lo lắng.
Cô mừng thầm hẳn là vì biết rằng chính mình không có sai. Ít nhất là không có hoàn toàn sai.
Còn lo lắng, là vì khi nghĩ tới mọi suy nghĩ, hành động và cảm giác của mình từ lúc này đều có thể bị ảnh hưởng bởi Jaar, không dám chắc thứ gì là thật là giả.