*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thang máy “Đinh” một tiếng, bên ngoài có một người mà Đàm Anh không ngờ tới.
Người phụ nữ thấy cô, hô lên: “Anh Anh? Cháu là Anh Anh!”
Phản ứng lại quả thực là Đàm Anh, người phụ nữ vui mừng bước lên trước, ý đồ muốn kéo tay cô: “Cháu còn nhớ đi không, dì là dì lớn.”
Đàm Anh tránh khỏi tay bà ta, kêu một tiếng: “Dì lớn.”
“Ôi chao, nghe nói có người gặp mẹ cháu ở chợ, dì còn không tin, không ngờ hai mẹ con cháu thực sự về rồi, vừa đến đã gặp được cháu đúng là duyên phận. Nhà cháu ở tầng mấy, Nhã Tú có nhà không, dì tìm mẹ cháu ôn chuyện cũ.”
Đàm Anh nói: “Sức khỏe mẹ tôi không tốt, đang nghỉ ngơi, hôm khác dì lớn tới đi.”
Tôn Lệ Mai cảm nhận được ý cự tuyệt của Đàm Anh, không vui nói: “Sức khỏe không tốt thì đúng lúc có dì bầu bạn với mẹ cháu, dì là chị gái ruột của bà ấy, chẳng lẽ còn hại bà ấy sao?”
Đàm Anh ôm lấy hai tay cong môi lên cười: “Dì lớn, tôi nói thẳng nhé, thằng em họ kia của tôi lại gây ra họa gì cần đến mượn tiền?”
Vẻ mặt không vui của Tôn Lệ Mai biến thành châm chọc.
Đàm Anh đánh giá người phụ nữ trước mặt, Tôn Lệ Mai là chị gái ruột của mẹ cô, dáng người bà ta đầy đặn, hai đầu lông mày vẽ vừa mảnh vừa cong, trông có vẻ đanh đá. Tôn Lệ Mai và Tôn Nhã Tú không hề giống nhau mấy, cho dù Tôn Nhã Tú có gặp nạn, già rồi, thì vẫn là một đóa hoa mềm mại yên tĩnh.
“Dì lớn, tình hình nhà chúng tôi dì cũng biết, tôi và mẹ tôi nợ nần ngập đầu không giúp nổi dì. Nếu dì thiếu tiền, tại sao không đi tìm con gái ruột dì là Sở An Mật? Chị ta hiện giờ là bác sĩ tâm lý số một số hai của Ổ thành, giàu có hơn tôi nhiều.”
Mấy chữ “Sở An Mật” này vừa nói ra, Tôn Lệ Mai nguyền rủa một tiếng: “Con nhóc đó trước giờ chưa từng lo cho nhà dì!”
Đàm Anh ngoáy ngoáy lỗ tai, “Chị ta xua đuổi dì, vậy thì dựa vào cái gì mà tôi sẽ không?”
“Mày, mày! Tao là dì lớn của mày.”
“Xin lỗi, Đàm Anh không có dì lớn.” Đàm Anh mỉm cười, nói với dì dọn vệ sinh đang lau dọn thang máy: “Dì Trương, có thể cho cháu mượn chổi lau của dì một chút không ạ?”
Những ngày qua dì Trương rất thân quen với Đàm Anh, cô gái này vừa xinh đẹp miệng lại ngọt, nghe vậy thì không hề do dự đưa chổi lau cho Đàm Anh.
“Mày muốn làm cái gì?” Tôn Lệ Mai hoảng hốt.
Đàm Anh hất chiếc chổi lau qua, không phí lời với bà ta nữa, có người nghe không hiểu tiếng người, cô chỉ có thể dùng hành động để bày tỏ quyết tâm của mình.
“Con nhóc chết tiệt, Đàm Anh mày là con nhóc chết tiệt! Trong mắt còn có người…..Ôi chao!” Bà ta nhếch nhác tránh khỏi chiếc chổi lau, không cẩn thận bị Đàm Anh đập lên cẳng chân, không dám dừng lại nữa, chạy mất hút khỏi khu chung cư.
Đàm Anh thu chiếc chổi lại, cười hì hì trả lại cho dì Trương: “Làm phiền dì rồi ạ.”
“Không sao, không sao. Tiểu Anh, người phụ nữ kia tới làm gì vậy?”
Đương nhiên là tới hút máu đòi tiền rồi.
Đàm Anh căm ghét Sở An Mật, nhưng cô không thể không thừa nhận, Sở An Mật dính phải bà mẹ như thế này đúng là đen đủi. Sáu năm trước gặp được Sở An Mật, Đàm Anh chưa bao giờ nghĩ, đó là chị họ bị bọn buôn người bắt cóc của mình. Sở An Mật mất tích năm bảy tuổi, lúc đó Đàm Anh mới năm tuổi, chỉ mơ hồ biết được dì lớn có một đứa con gái bị mất tích.
Tôn Lệ Mai tìm kiếm một tháng không có kết quả liền buông tay, càng khẩn trương trông coi con trai mình hơn.
Bà ta sinh được một gái một trai, trong xương cốt có tư tưởng trọng nam khinh nữ đáng cười , sau khi sinh được con trai, thì không hỏi không rằng gì tới con gái lớn, vì lơ là của bà ta, Sở An Mật bị bọn buôn người bắt cóc. Bà ta còn luôn khuyên mẹ Đàm Anh sinh thêm một đứa nữa, bị Tôn Nhã Tú uyển chuyển từ chối.
“Một đứa con gái thì có thể làm được trò gì chứ, sớm muộn gì cũng phải gả đi, con trai mới có thể cho mình dưỡng lão.”
Tôn Nhã Tú cười cười: “Em thích con gái, hiểu chuyện đáng yêu. Thời đại đã thay đổi rồi, sau này con trẻ tự có cuộc sống của riêng mình, con trai hay con gái cũng chẳng có gì khác biệt.”
Tôn Lệ Mai bĩu môi, theo bà ta thấy, đây là không sinh được con trai nên cố làm ra vẻ. Nghĩ đến con trai của mình, bà ta lại đắc ý vô cùng. Thân làm mẹ ruột bà ta tìm kiếm Sở An Mật một tháng trời, người làm dì như Tôn Nhã Tú âm thầm tìm kiếm Sở An Mật tám năm ròng rã.
Có những lúc không thể không nói vận mệnh đúng thật mỉa mai, đứa con gái lớn bị mất tích của Tôn Lệ Mai trở thành bác sĩ tâm lý nổi tiếng, còn đứa con trai được bà ta nâng niu như châu báu thì lại trở thành tên phá của phế vật. Thực sự nói đến dưỡng lão, thứ đồ chơi kia có khi con treo tro cốt của bà ta lên ấy chứ.
Khi nhà Đàm Anh còn giàu có, Tôn Lệ Mai cách dăm ba bữa chạy tới mượn tiền, trước giờ không trả. Sau khi xảy ra chuyện, Tôn Lệ Mai phủi tay sạch sẽ, chỉ sợ bị dính dấp chút quan hệ mà ngay cả đến số điện thoại của mẹ cô cũng kéo vào danh sách đen. Chứng minh thế nào là nhân tình ấm lạnh chân thực, thế nào là tường đổ người người đạp.
Bây giờ Đàm Anh quay về Ổ thành, lại chạy tới dính lên? Nằm mơ giữa ban ngày, Đàm Anh nghĩ, mẹ cô dễ mềm lòng, nhưng bản thân cô thì không thể. Tôn Lệ Mai là loại đỉa hút máu, đến một con đánh chết một con, đến một đôi đánh chết cả đôi.
Vì bị Tôn Lệ Mai quấy nhiễu, Đàm Anh suýt nữa đi làm muộn.
Mau chóng quẹt thẻ rồi chạy vào bên trong công ty, Đàm Anh chào hỏi với đồng nghiệp: “Anh Triệu, chị Trần, chào buổi sáng ạ.”
“Chào buổi sáng.” Bọn họ nhìn cô một cái, ánh mắt có hơi kì lạ.
Tới vị trí làm việc của mình, đối diện Lý Viên đang dùng ánh mắt khinh thường không thôi nhìn cô, che miệng nói gì đó với người bên cạnh, lộ ra nụ cười quái gở.
Ác ý nồng nặc như thế này, Đàm Anh muốn lờ đi cũng khó, thực tập sinh bên phải cô là Điền Huệ Huệ cũng không được thoải mái.
“Buổi sáng tôi mua xíu mại, Huệ Huệ ăn không?”
Điền Huệ Huệ không dám nhìn vào mắt cô: “Không ăn.”
Cảm giác bị bài xích rất nhiều người từng trải qua, bọn họ dùng bạo lực tinh thần vô hình để ép người ta tới hoàn cảnh xấu hổ nhất. Tầm mắt Đàm Anh quét qua một vòng, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô đều lạ lùng. Cô đoán được gì đó, cũng không chủ động tìm bọn họ nói chuyện nữa.
Nếu như là hồi cô mười chín tuổi, hoảng sợ tới mức uất ức không giải thích nổi, nhưng cô của hiện tại thì không.
Ai rời khỏi ai thì không sống được chứ? Làm việc thật tốt nhận lấy lương, mục đích đi làm là kiếm tiền, quan hệ với đồng nghiệp tốt chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, chung đụng không tốt cô cũng chẳng cưỡng cầu.
Cô bình tĩnh tiếp tục làm việc, chẳng có nửa phần lúng túng không yên.
Những người khác thấy cô như vậy, dần dần cũng cảm thấy chẳng thú vị gì. Người bị bài xích một chút cảm giác cũng không có, giống như bọn họ đang làm trò hề vậy.
Điền Huệ Huệ không nhịn được, cách làm người của Đàm Anh rất tốt, đối xử với cô như vậy lương tâm quả thực không yên, nhỏ giọng nói: “Đàm Anh, bọn họ đang tung tin cô chỉ có học lực cấp ba, không có bằng tốt nghiệp đại học, như vậy……mới vào được công ty.”
Đàm Anh nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
“Tóm lại cô phải nghĩ cách đi, xem có thể làm rõ lời đồn không, người trong vòng này vốn hóng hớt, bọn họ càng nói càng quá đáng, đều nghĩ tới chỗ không tốt.”
Điền Huệ Huệ cũng là nhân viên thực tập, dám nói với Đàm Anh những lời này quả thực không dễ dàng gì. Rốt cuộc “phương hướng không tốt” kia khó nghe đến mức nào, Đàm Anh cũng có thể đoán được phần nào.
Điện ảnh truyền hình Khải Minh không phải chưa từng xuất hiện chuyện như thế này, quản lý cấp cao với nhân viên ồn ào ra chuyện xấu tới mức cả công ty đều biết. Từ đó về sau kỉ luật nội bộ nghiêm minh, một khi điều tra ra hai bên đều bị xa thải.
Người nào tung tin ra Đàm Anh lập tức đoán được, cô nhìn Phó Mộng Tinh một cái, Phó Mộng Tinh cười khiêu khích.
Đàm Anh cũng cười cười.
Xúc phạm người khác rất vui phải không?
Buổi chiều ngay đến Lâm Duy Tư cũng biết rồi, sắc mặt y khó coi: “Ai con mẹ nó đồn nhảm!”
Đàm Anh đi qua, bị y kéo lại: “Đi, đi làm rõ tin đồn.”
Đàm Anh không có bằng đại học là sự thật, những năm nay bận rộn chăm sóc Tôn Nhã Tú, cũng không thể lấy được học vị âm nhạc ở nước Pháp, nhưng quả thực cô dựa vào thực lực thiên tài mà vào công ty, mà không phải như lời đồn “dựa vào lên giường mà bò lên” khó nghe như thế kia.
“Không có tác dụng gì đâu.” Đàm Anh ngồi lên mép bàn làm việc, nói: “Lời người đáng sợ, con người càng có xu hướng tin tưởng vào tin đồn tình ái hơn. Không giải thích trong mắt bọn họ là ngầm thừa nhận, giải thích rồi chính là cãi chày cãi cối chột dạ.”
“Vậy thì không làm cái gì, mặc kệ đám người đó đồn nhảm?”
Đàm Anh giơ tay đặt dọc lên môi, lắc lắc đầu: “Làm việc xấu sao có thể toàn thân rút lui được, dao cắt lên người mình mới biết đau đớn mức nào.”
Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang ngược, ngang ngạnh sợ liều mạng. Rất xin lỗi, từ ngày Đàm Anh bước chân vào Ổ thành, chính là kẻ liều mạng.
Cô lật đi lật lại tờ giấy a4 trong tay, là bài hát gốc năm ngoái được hàng loạt hotgirl mạng cover, người hát gốc là Úy Đào Đào, viết lời là Phó Mộng Tinh. Vì ca khúc này, một năm nay Phó Mộng Tinh trong công ty chẳng làm gì cả, nhưng ngoài nói xấu cô ta tính cách chẳng ra sao thì chẳng có người nào nói thêm gì khác.
Nhưng không may, giai điệu của bài hát này Đàm Anh rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc.
Một buổi trưa nào đó năm cô mười lăm tuổi, nhàn rỗi không có việc gì nằm bò ở nhà cô bạn thân Đường Lê viết ra ca khúc đầy tì vết, giống hệt với bài hát này.
Đã từng là thứ đồ bỏ đi mà cô gái thiên tài không cần, nhưng lại thành báu vật trong mắt gỗ mục.
Đàm Anh nhìn tin nhắn trong điện thoại, vẫy tay với Lâm Duy Tư: “Đi thôi nhanh lên, thời tiết vừa đẹp, thích hợp “bạo lực gia đình”.
*
Lâm Duy Tư thay một chiếc quần đùi, đeo kính râm lên, vừa lòng gật gật đầu.
Có gương mặt búng ra sữa không vấn đề gì, dáng người của y cũng không tồi, cơ bắp hơi nổi lên, đường con vô cùng đẹp đẽ, siêu man!
Y tự thẩm xong đi ra ngoài, nhìn quanh bốn phía không thấy Đàm Anh đâu, cuối cùng tìm thấy cô ở bể bơi.
Ánh đèn trong nhà sáng rực, trong bể bơi màu lam đậm, cô giống như một mỹ nhân ngữ có chiếc đuôi xinh đẹp. Dây áo tắm được buộc sau lưng, tà váy dập dờn rũ ra, làn da cô trắng nõn, mong manh duyên dáng. Không ít người đang nhìn cô, không chỉ đàn ông, còn có cả phụ nữ.
Đàm Anh bơi tới bờ, thò đầu ra cười chào Lâm Duy Tư: “Hi, anh đẹp trai, không xuống bơi một lát à?”
Lâm Duy Tư nhìn trái nhìn phải, cũng không dám nhìn cô: “Ông đây không nóng.”
Đàm Anh chống cằm: “Nhiều năm như vậy rồi, cậu vẫn chưa biết bơi à? Cậu đã không biết bơi, thay quần áo làm gì?”
“….” Trái tim y cứ như vậy mà nhói lên, “Cậu học được từ lúc nào thế?”
Lúc nhỏ trong lớp học bơi, chỉ có y và Đàm Anh hai con vịt nhỏ không bằng lòng học bơi, không ngờ bây giờ cô biết bơi rồi, còn bản thân y vẫn không biết.
Đàm Anh cười nói: “Lúc học đại học, cụ thể thì quên rồi.”
Cô nhảy vào trong làn nước, thực ra cô đều nhớ hết. Nghỉ đông, cô đếm ngón tay từng ngày, ngày nào cũng mong chờ tới lúc khai giảng, lần đầu tiên cảm thấy kì nghỉ đông dài đằng đẵng này đáng ghét như thế, cuối cùng không nhịn nổi nữa âm thầm đến quê hương của Chu Độ.
Cô nghe người ta nhắc đến, thiếu niên ở một thôn xa xôi của Ổ thành. Ngồi xe khách một đường gập ghềnh, đi lại dừng rồi nghe ngóng, cuối cùng trước khi trời tối cũng đến được thôn nọ. Cho dù cô sớm biết Chu Độ và bà ngoại sống nương tựa vào nhau, gia cảnh không được tốt, nhưng cô nhìn thấy nơi nghèo nàn như thế này, trái tim Đàm Anh vẫn cảm thấy hơi nặng nề.
“Bà ngoại Chu Độ đã một bó tuổi rồi, không nên đi vớt cá gì đó.”
“Chẳng phải sao, sông Thanh Nguyên sâu như vậy, bà ấy đã mất tích một buổi chiều rồi, lỡ như rơi xuống nước, làm sao mà tìm được về nữa.”
“Còn không phải đứa cháu học đại học của bà ấy hôm nay về nhà sao, bà ngoại Chu vui mừng ra ngoài, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện này chứ.”
“Cháu bà ấy gấp đến điên rồi đi!”
“Chẳng phải sao, bình thường đứa trẻ kia trông thì quái gở, lần này mắt đỏ lên dọa người, không biết bơi mà còn cắm đầu giãy giụa bên bờ sông, mấy người cũng không kéo nổi cậu ta.”
“Xin lỗi, làm phiền một chút.” Trong lòng Đàm Anh có dự cảm chẳng lành, “Có thể cho cháu hỏi là xảy rachuyện gì không ạ?”
Dưới sự chỉ điểm của người trong thôn, cô tìm được Chu Độ bên bờ sông. Lần đầu cô thấy dáng vẻ này của Chu Độ, quần áo hỗn loạn, hai mắt đỏ ngầu, bị nhiều người ấn lên mặt đất.
“Cháu không thể xuống dưới được, bây giờ sắp mưa rồi, chỉ có thể đợi sáng mai trèo thuyền đi vớt thôi, không được xúc động.” người trong thôn mồm năm miệng mười nói, “Chúng ta đều vì muốn tốt cho cháu.”
“Đứa trẻ nhà bà Chu đúng là không biết tốt xấu, mọi người nói gì cũng không nghe.”
Đàm Anh thấy móng tay của thiếu niên găm sâu vào trong đất, càng găm càng chặt. Anh cố gắng muốn thoát khỏi khống chế của những người này, nhưng không có cách nào làm được.
Trong mắt Đàm Anh anh sáng chói lấp lánh, nhưng ở nơi trần thế này, thiếu niên Chu Độ và một con thiêu thân vô lực giãy giụa đều yếu ớt giống nhau.
Ánh sáng trong mắt Chu Độ mất đi, anh theo đó mà yên tĩnh xuống, nói: “Tôi không xuống đó, buông tôi ra.”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, đảm bảo anh không có ý định xuống sông nữa, mới buông anh ra.
Thiếu niên ngồi bên bờ sông, giống như chiếc vỏ rỗng mất đi linh hồn. Cơn mưa mang theo tiếng sấm đến rồi, mọi người lục tục về nhà, có ít người khuyên anh, thấy Chu Độ chẳng có phản ứng, chỉ đành quay về nhà mình.
Đàm Anh xoa xoa đôi mắt chua xót, đi qua che ô cho anh, “ Tìm, bây giờ chúng ta đi tìm!”
Anh nâng mắt lên nhìn cô.
Cô gái kéo anh lên: “Đi theo em.”
Bọn họ chạy tới bến đỗ thuyền bên bờ sông, Đàm Anh lấy hết tiền trong người ra: “Có thể trèo thuyền đi vớt ngay bây giờ không?”
Chủ thuyền lắc đầu: “Gió to, bây giờ không được, đợi ngày mai.”
“Trong thẻ cháu còn có tiền, có hai vạn, ngày mai cháu rút liền cho chú, đi ngay bây giờ được không ạ?”
Chủ thuyền nghe thế cũng động lòng, nhìn Đàm Anh, lại rất hoài nghi, cô gái này còn là một sinh viên, làm sao có thể thực sự bỏ ra hai vạn giúp Chu Độ tìm bà ngoại chứ, phân nửa là lừa bịp ông ta rồi.
“Không đi, không đi. Nếu thực sự bị rơi xuống nước bây giờ hai người đi cũng không có tác dụng gì, không có cách nào đâu.”
Đàm Anh cắn răng: “Vậy chú cho cháu thuê thuyền, chúng cháu tự đi.”
Chủ thuyền nhận tiền của cô, lần này đồng ý: “Nói trước nhé, hai người xảy ra chuyện không được trách tôi.”
Nước mưa rơi trên mặt sông Thanh Nguyên, gió lạnh căm căm, cô cảm thấy may mắn khi đi du lịch có học qua trèo thuyền, chủ thuyền thả tuyền ra, Đàm Anh lấy áo tơi từ trong thuyền ra, khoác lên vai của Chu Độ.
*
Áo tơi“Đừng lo lắng, em tìm bà ngoại giúp anh.” Cô chống sàotrúc, thuận thế đứng lên, miệng run rẩy nói: “Đợi khi tìm được bà ngoại, sau này chúng ta học bơi nhé, cùng nhau, không để ai có lý do ngăn cản chuyện anh muốn làm.”
Ngày đông quá lạnh, gió quét lên người như dao lạnh.
Trong thôn không thiếu người biết bơi, nhưng người rơi xuống nước không phải người thân của họ, chẳng ai dám mạo hiểm nhảy xuống nước giữa thời tiết rét buốt đi cứu người rất có khả năng đã chết đuổi kia.
Trên thế gian này chẳng hề có chuyện đồng cảm như bản thân mình chịu đựng, chỉ có Chu Độ bằng lòng xuống nước, nhưng anh không biết bơi, người khác lấy lý do “Vì tốt cho anh” mà ngăn cản. Có lẽ bọn họ không sai, nhưng đối với người như Chu Độ mà nói, anh không cần loại “vì tốt cho anh” này.
Anh không có cái gì, chỉ còn bà ngoại. Bọn họ không bằng lòng giúp anh, ngay cả giãy giụa của anh trong mắt bọn họ cũng là không biết tốt xấu.
Chu Độ ngồi ở đầu thuyền, nâng đôi mắt đen kịt lên, dưới bầu trời xám xịt, cô gái quay lưng với anh đang trèo thuyền, áo khoác lông vũ bị thấm ướt, cô lau đi nước trên mặt.
“Chu Độ anh xem xem, bà nội có khả năng tới những chỗ này không?”
Anh không nói không rằng.
“Bắt cá sẽ đến những nơi nào, khu vực nước nông sao? Chúng ta qua bên đó.” Hàm răng cô va vào nhau cầm cập, nhìn về nơi xa.
Mãi lâu sau, thiếu niên nhỏ giọng nói: “Về hướng nam.”
Có lẽ bọn họ đang làm việc vô dụng, tất cả mọi người đều nói như vậy, nhưng Đàm Anh biết, lúc này đây Chu Độ sống lại rồi.
Cô vui vẻ nói: “Được ạ, chạy về hướng nam nào!”
Chàng trai nhận lấy sào trúc trong tay cô, tìm kiếm manh mối.
Đúng là kì tích, cuối cùng bọn họ tìm được bà ngoại Chu ở một vùng nước nông, cơ thể bà lão khỏe mạnh, lần này đi quá xa, không bị rơi xuống nước chỉ trẹo chân. Lúc này bờ sông vừa trơn vừa ướt, rất dễ xảy ra nguy hiểm, bà định gió tạnh sẽ men theo bờ sông mà về nhà.
Chu Độ cõng bà ngoại lên thuyền, đưa bà về theo đường thủy.
Từ đó về sau, mỗi tiết bơi lội Chu Độ đều học, Đàm Anh cũng nghiêm túc lên. Anh vì không uốn vô lực mà mất đi, còn Đàm Anh thì sao? Cô bởi vì ngu xuẩn.
Năm ngu xuẩn nhất kia, chính là lúc cô thích anh nhất.