Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 52: Ma tu

Là Thiếu môn chủ của Thanh Lộc kiếm phái, chuyện ma tu này, Tống Đường rất nhanh đã biết được tin.

“Bên trong Diệp thành được thủ vệ chặt chẽ, hầu hết các tòa kiến trúc đều có trận pháp bảo hộ, có thể dò xét khí tức của ma, lại còn liên kết trực tiếp với phủ Thành chủ. Thế nhưng trong thời điểm diễn ra Chiết Hoa hội, có những nơi đệ tử các phái không ở. Người của phủ Thành chủ cho rằng có thể là ma tu ẩn nấp hành tung, ẩn thân ở những chỗ này.”

Sau khi nói chuyện với người làm việc trong phủ Thành chủ, Tống Đường thông báo các đệ tử trong môn phối hợp đội Thành vệ đi tuần tra, cũng giải thích tình huống cho ba người Lạc Minh Xuyên.

“Phái của ta quản lý Chiết Hoa hội lần này, hiện xảy ra chuyện như vậy trong thành, việc nghĩa chẳng từ.”

Lạc Minh Xuyên cau mày nói, “Ta có thể giúp gì được không? Xin cứ việc nói.”

Ma tu xuất hiện lần nữa, không chỉ là việc lớn đối với Diệp thành, mà là việc lớn đối với cả Nam Địa.

Tống Đường nghiêm mặt nói, “Đa tạ.”

Lạc Minh Xuyên là Thủ đồ Thương Nhai, bây giờ là Tiểu Thừa trung cảnh, bất kể thân phận hay là cảnh giới tu vi, đều rất khiến người tin phục. Nếu như người này có thể gia nhập đội tuần kiểm trong thành, có thể ổn định cục diện, cũng đảm bảo thêm một phần an toàn cho dân chúng trong thành.

Ân Bích Việt và Đoàn Sùng Hiên vốn cũng muốn hỗ trợ, thế nhưng tự nhận tu vi không đủ, quyết định vẫn đừng nên đi làm loạn thêm. Vì vậy đi cùng đội Thành vệ giáp đen đến bên Thu hồ, chủ động nhận tra xét.

Tiểu đội trưởng cầm một tấm bùa kiểm tra khí tức của ma, sau đó khách khí nói tạ ơn với bọn họ.

Người tu hành sau Phá Chướng thì ngũ giác càng thêm nhạy cảm, hai người đều có thể nghe được bọn họ nhỏ giọng trò chuyện bên Thu hồ, “Không nghĩ tới lần này vậy mà thuận lợi như vậy.”

“Đúng đó, nói sao cũng là môn phái lớn, thế mà nề nếp hành xử khác nhau như vậy!”

Ân Bích Việt và Đoàn Sùng Hiên nghe xong, vẫn không rõ vì sao. Rất giống như… Chẳng hiểu sao lại được khen.

Bọn họ không biết rằng trước đó đội Thành vệ đã ghé qua khuôn viên bên cầu Tân Thủy.

Mới vừa nói rõ ràng ý đồ đến, đệ tử mở cửa liền cuống lên,

“Phái của ta đường đường là một tông môn lớn, các người vậy mà nghi ngờ bọn ta bao che ma tu!”

Tiểu đội trưởng rất vô tội, “Không có mà.”

Đệ tử Bão Phác tông hùng hổ doạ người, “Vậy các người dựa vào đâu mà dám điều tra bọn ta! Rõ ràng chính là nghi ngờ bọn ta! Khinh người quá đáng!”

Tiểu đội trưởng không biết giải thích thế nào, “Chuyện này… Nơi nào cũng sẽ được kiểm tra mà.”

“Nói bậy! Các người rốt cuộc có mục đích gì!”

“…”

Không có cách nào câu thông.

Cuối cùng là nhờ một vị làm việc trong Diệp thành đứng ra mới giải quyết được vấn đề này.

Ân Bích Việt và Đoàn Sùng Hiên đi đến thành trung tâm, cũng muốn xem thử có phát hiện ra chút manh mối nào hay không.

So với dòng người như thủy triều lúc trước, lúc này trên đường thoáng đãng hơn rất nhiều. Sự hoảng sợ cũng chưa lan rộng nên các cửa hàng quán rượu trên phố chính vẫn mở cửa đón khách bình thường. Đội quân giáp đen mang vẻ mặt nghiêm túc qua lại trên phố lớn ngõ nhỏ, ánh mắt sắc bén như đao kiếm.

Đi một vòng trên đường, Lải Nhải mang theo sư huynh nhà mình đi vào quán trà. Hôm nay chỉ có mấy bàn khách có thể đếm được trên đầu ngón tay trong Thái Hòa lâu. Không có tiếng người huyên náo, khách khứa bạn bầy ngồi đầy như xưa, bây giờ trông có vẻ thanh tịnh tao nhã.

Vị trí bên cửa sổ có tầm nhìn trống trải, toàn bộ con đường dài đều được thu hết vào đáy mắt. Lải Nhải chọn một bình Bích Loa Xuân (một loại trà xanh), một đĩa bánh ngọt Ngọc Lộ Hà Hoa, một đĩa bánh Phù Dung.

Bởi vì hắn đã bế quan mấy ngày, cảm thấy rằng đã lâu chưa nói chuyện với người khác.

Bây giờ đang rất cần nói chuyện.

Lải Nhải nâng chén trà uống một ngụm nhỏ, thở dài nói, “Tứ sư huynh này, không nghĩ tới là có ma tu đến Nam Địa.”

Ân Bích Việt cau mày nói, “Ma đạo suy thoái đã lâu, nếu như đây là dấu hiệu phục hưng, tức là đại loạn sắp xảy ra. Đông Địa và các đại lục khác mặc dù có biển ngăn cách, nhưng muốn vượt biển cũng không khó.”

Hắn còn nhớ nhị sư tỷ từng tham gia trận trừ ma trên núi Tây Linh. Trận chiến đó rất khốc liệt.

“Ma tu rảnh rỗi đến Nam Địa, cũng thật lạ kỳ. Vốn mười hai ma cung ở Đông Địa, tự bọn chúng đánh nhau mỗi ngày còn chưa lo xong, sao lại còn quan tâm đến việc gây phiền cho bốn đại lục khác?”

Ân Bích Việt rất rõ Lải Nhải biết rất nhiều bí ẩn hoặc tin tức ngầm, “Bọn chúng tuy đều là ma tu, nhưng cũng có nhiều chia rẽ?”

“Khá nhiều! Vào lúc ‘Đại chiến ma đạo’, Ma tôn chết dưới kiếm Lâm Uyên, sau đó liền là thiên kiếp thời đại loạn lạc, ‘Thời đại mạt pháp’ bắt đầu. Dưới trướng Ma tôn có mười hai Hộ pháp đều không phục lẫn nhau, cuối cùng tự lập môn hộ, phân chia thành mười hai cung, cũng đều tự coi chính mình mới là ma đạo chính thống, là truyền nhân kế thừa y bát của Ma tôn. Chúng chém giết cướp bóc lẫn nhau ở Đông Địa, nội loạn không ngớt, đương nhiên chẳng ra thể thống gì.”

Đoàn Sùng Hiên ăn một miếng Ngọc Lộ Hà Hoa, chuyển đề tài,

“Mà nói cũng buồn cười, bọn họ đều tin tưởng một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ma tôn không chết.”

Hắn nói tiếp, “Đây đúng là sức mạnh của tín ngưỡng mà, Ma tôn đã cách hiện tại trăm vạn năm. Đừng nói là người tu hành, ngay cả dị thú cũng chẳng có tuổi thọ dài như vậy đâu.”

Ma tôn không chết. Đây là chuyện cười mà khắp phố ai cũng thích.

Ân Bích Việt lại đột nhiên cảm giác thấy phát lạnh trong lòng.

Người mạnh nhất trong thiên hạ ngày nay là Kiếm Thánh, Thánh nhân cảnh. Không có ‘Chân Tiên’ của ‘Thời đại Chư Thánh’. Nếu như Ma tôn thật sự không chết, ai có thể chống lại hắn ta?

Chưởng viện tiên sinh gọi thời đại này là ‘Quần Tinh’ (chòm sao), liệu có bao gồm những ma tu ở Đông Địa hay không?

Nhưng hắn nhìn thần sắc đàm tiếu của Lải Nhải lại cảm thấy rằng có lẽ là mình cả nghĩ quá rồi.

Lải Nhải liếc nhìn khung cảnh phố phường ngoài cửa sổ, đột nhiên không nói lời nào, như là nhìn thấy cái gì thú vị lắm. Khóe miệng nhếch lên thành một độ cung châm chọc.

Ánh mắt Ân Bích Việt nương theo ánh mắt của hắn mà nhìn xuống, thấy đoàn người trên đường, người dẫn đầu mặc đạo bào bát quái màu xanh, Ngưng Thần cảnh. Phía sau lại có năm, sáu người Phá Chướng cảnh, thậm chí còn có một hộ vệ Tiểu Thừa cảnh.

Suốt đường đi, đám người nọ không hề thu liễm uy thế, đi ở giữa đường, dân chúng bình thường không thể đến gần, dồn dập lui tránh.

Trước mắt đội Thành vệ đang vội vàng điều tra chuyện ma tu, hơn nữa đám người kia cũng không hoàn toàn nhiễu loạn trị an, trái với thành luật, trong lúc nhất thời không có người nào quản.

Lải Nhải giễu cợt nói, “Ầy, xem uy phong này này, chà chà, không hổ là ‘Tiểu bá vương của Hoành Đoạn Sơn’.”

Ân Bích Việt lúc này mới nhận ra, người dẫn đầu kia là Lý Lân của Bão Phác tông, người bị Lải Nhải cầm Nhiên phù đốt xuống đài trong Chiết Hoa hội. Hình như xuất thân rất lớn, là con trai độc nhất của trưởng lão Lý Trường Hồng Đại Thừa cảnh. Khó trách có nhiều cường giả bảo vệ như vậy.

Tuy rằng không ưa, nhưng người này cũng không thù oán gì với bọn họ, lúc này ở Diệp thành, Ân Bích Việt cũng không để ý đến ý của đối phương.

Thế nhưng ánh mắt của Lải Nhải không chút che lấp nào, đã bị hộ vệ Tiểu Thừa cảnh kia chú ý tới, Lý Lân thuận theo ánh mắt của người nọ mà nhìn qua, liền nhìn thấy hai người bên cửa sổ, sắc mặt nhất thời thay đổi.

Đoàn người thay đổi hướng đi, vội vàng đi vào quán trà cùng Lý Lân.

Mấy bà khách nhân còn lại thấy “lai giả bất thiện” (Người đến thì không tốt), bây giờ lại là thời điểm căng thẳng ma tu xuất hiện, không ai có tâm xem trò vui, đều cuống quít trả tiền rồi bỏ đi không quay đầu lại.

Toàn bộ lầu hai hoàn toàn trống vắng.

Lúc Lý Lân dẫn theo hộ vệ đi tới, Ân Bích Việt và Đoàn Sùng Hiên đã đứng lên.

Cách nhau ba thước, hai bên đều không có ý chào nhau.

Ân Bích Việt theo bản năng đi về phía trước hai bước, đứng ở trước người Đoàn Sùng Hiên.

Đây là một loại tự giác, bởi vì hắn là sư huynh, Đoàn Sùng Hiên là sư đệ. Bất kể bên kia có bao nhiêu người, là Tiểu Thừa cảnh hay là Đại Thừa cảnh, coi như là có Á Thánh đến, hắn cũng sẽ đứng ở trước người Lải Nhải.

Thế nhưng đối phương hiển nhiên không phải là tới vì hắn.

Lý Lân khinh thường cười khẽ hai tiếng, “Đây là thế nào? Ở trên đài không phải rất uy phong sao? Bây giờ lại trốn sau lưng người khác? Nhiên phù của ngươi đâu rồi? Dùng hết rồi sao?”

Ân Bích Việt đã rõ.

Đối phương là tới làm mất mặt.

Những hộ vệ này hiển nhiên là sau này mới đến Diệp thành, nói không chừng là bị người này viết thư gọi tới. Chỉ là Lải Nhải cần cù tu hành tới nay, số lần đến quán trà sòng bạc cũng ít đi, nên vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt.

Ai biết ngay hôm nay lại đụng phải.

Đoàn Sùng Hiên đi ra, trên mặt cũng không có thần sắc tức giận gì cả, cũng không phản bác, chỉ là nghiêm túc hỏi, “Ngươi muốn thế nào?”

Không phải hắn đang nhẫn nại, mà là không thể nào giận được.

Bởi vì hắn đã Phá Chướng, đối phương còn dừng lại ở kỳ Ngưng Thần, không tiến bộ chút nào.

Bọn họ đã không ở cùng một cấp độ, hắn sẽ không đấu mồm vô nghĩa với người này. Tựa như sư tử sẽ không quay đầu lại vì một tiếng sủa của một con chó.

Lý Lân sửng sốt một chút, không hiểu tại sao Đoàn Sùng Hiên không ấn theo kịch bản mà hắn ta đã vạch ra.

Lúc này đột nhiên có tiếng vang từ nơi thang lầu, một đội giáp đen cũng đến, đội trưởng dẫn đầu chắp tay với hai bên, hỏi, “Chuyện gì xảy ra? Không được đánh nhau ở chỗ này.”

Hóa ra là ông chủ quán trà thấy rằng tình hình không ổn, liền báo cho đội Thành vệ.

Lý Lân lại đột nhiên cười rộ lên, nói với Đoàn Sùng Hiên, “Ngươi biết không? Luật thành ghi rõ không được ẩu đả trong thành, ngươi cũng không thể ra tay đánh ta ở chỗ này. Nếu không sẽ đối địch với Thành chủ.”

Trong nụ cười của hắn ta tràn đầy khiêu khích, “Cho nên, ta thao ông già nhà ngươi!” (Thao=Fvck)

Đoàn Sùng Hiên vẫn không giận, thậm chí còn rảnh mà nghĩ vui nữa, đệ tử Bão Phác tông vậy mà cũng đọc Luật thành. Hóa ra cũng biết chữ.

Tiểu đội trưởng cũng sửng sốt.

Suy nghĩ một chút, trong Luật thành cũng không quy định người tu hành không thể mắng nhau. Trong lúc nhất thời cảm thấy khó xử, tuy rằng một bên rõ ràng đang gây chuyện, nhưng bọn họ cũng phải làm việc theo Luật thành.

Âm thanh của Lý Lân rất lớn, càng mắng càng khó nghe. Hạ lưu ác độc, ân cần thăm hỏi cả nhà Đoàn Sùng Hiên.

Sắc mặt Ân Bích Việt thay đổi, tay đã nắm chặt cán kiếm. Nhìn thấy ánh mắt Lý Lân lộ ra ý cười.

Nhưng rồi lại bị Đoàn Sùng Hiên kéo về chỗ ngồi xuống uống trà.

Sau đó hắn nghe Lải Nhải truyền âm, “Mục đích của hắn ta chính là muốn kích động chúng ta ra tay, chỉ cần chúng ta động thủ trước, hộ vệ Tiểu Thừa cảnh phía sau hắn ta liền sẽ lập tức ra tay. Mà dựa theo Luật thành thì hắn là tự vệ chính đáng, nói không chừng đội Thành vệ còn phải giúp bọn họ… Cái lỗ hổng pháp luật này, chỉ cần chịu lột da mặt là có thể lách qua.”

Ân Bích Việt liếc mắt nhìn người Tiểu Thừa cảnh kia, quả nhiên khí thế quanh thân người kia đã kích phát đến mức tận cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Nhưng hắn cũng không cho là mình không có sức đánh một trận.

Hơn nữa hắn cảm thấy rằng, loại chuyện làm mất mặt này rất ngu, ngu vô cùng.

Mà nghĩ lại, chuyện ngu xuẩn như việc vụng trộm làm mất mặt người khác thế này, có thể là có người bày mưu đặt kế, muốn thăm dò Kiếm Thánh có còn ở nhân gian hay không, có thể quản lý chuyện đệ tử nữa hay không. Lý Lân chẳng qua là một vật hy sinh bị đẩy ra mà thôi.

Lúc này Lải Nhải cười rộ lên, “Nhưng chúng ta không thèm ra tay, cho nghẹn chết hắn ta!”

Lải Nhải giơ cốc trà nở nụ cười, tỏ vẻ hờ hững.

Lý Lân đang mắng người ngược lại bị tức đến mặt đỏ lên, tiếp tục lấy hơi mắng người tiếp.

Một bình trà uống được một nửa, có người trong đội giáp đen nghe không nổi nữa, dùng tiếng địa phương nói lầm bầm, “Mẹ kiếp. Miệng lưỡi kiểu này cũng quá độc…”

“Mẹ kiếp. Tính tình Thương Nhai sơn cũng quá tốt mà, nếu là ông thì đã sớm không nhịn nổi nữa rồi…”

Vào lúc mọi người ở đây đều cho là Lý Lân mắng mệt mỏi rồi trở về, Đoàn Sùng Hiên đứng lên.

Bởi vì người kia vừa mắng một câu ‘Ta làm cha ngươi’. (‘làm’ ở đây=fvck)

Hắn nghiêm túc hỏi, “Ngươi biết cha ta là ai sao?”