Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 100

Editor: Maria Nyoko

Beta: Yêu tà

Tô Ngưng Mi, Liên Cẩn Viên nghe tiếng vang thì cùng nhau nhìn sang, phát hiện Hạ Thần Tuyên đang đứng dậy đi vào trong núi tuyết. Thủy trưởng lão vội nói: "Hạ đạo hữu, cậu đi làm gì? Đợi chút nữa chúng ta sẽ lên đường!"

Hạ Thần Tuyên nhìn Thủy trưởng lão một cái, nói: "Đi giải quyết phiền toái!" Nói xong, cứ tiếp tục đi vào trong núi, trong nháy mắt bóng dáng đã biến mất trước mặt mọi người.

Tô Ngưng Mi quay đầu lại, từ trong không gian lấy ra một cái khăn lông, thấm linh dịch, xử lý vết thương trên mặt Liên Cẩn Viên. Mắt Liên Cẩn Viên vốn hẹp dài giờ phút này có chút sưng lên, trên mặt cũng có mấy vết tím bầm và vết thương, tất cả đều do bị Hạ Thần Tuyên đánh lúc nãy, chẳng qua Hạ Thần Tuyên cũng không chiếm được chỗ tốt, trên mặt cũng bị đánh mấy vết thương như vậy.

Tô Ngưng Mi vừa lau vết thương vừa nói: "Anh nhìn xem, mặt bị đánh thành hình dáng ra sao, về sau cũng đừng xúc động nữa."

Liên Cẩn Viên mím môi không nói lời nào, chỉ có chuyện liên quan đến cô, anh mới có thể có lúc kích động như thế. Huống chi tính tình ma tu âm tình bất định, vừa hấp thu tu vi của người khác để tu luyện, sao anh cho phép người như vậy theo dõi Tiểu Mi. . . . . .

Tô Ngưng Mi nhìn dáng vẻ của anh, cũng không nói gì nữa, cẩn thận lau chùi vết thương. Đang lau, từ sau lưng truyền đến âm thanh của Trình Dung: "Tiểu Mi, tôi có lời muốn nói với cô." Tô Ngưng Mi quay đầu lại nhìn cô ta một cái, có chút nghi ngờ: "Chuyện gì?" Hai người bọn họ đã lâu không tiếp xúc với nhau.

Trình Dung khổ sở nhìn đám người chung quanh một cái, nói: "Có thể qua bên kia được hay không, lời này. . . . . . Tôi không muốn cho người khác nghe được."

Tô Ngưng Mi suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, đi theo Trình Dung đi tới một vị trí hẻo lánh. Trình Dung nhìn gương mặt thanh lệ của cô gái đối diện, trong lòng có một tia mê mang, Tô Ngưng Mi có chút diễm lệ, rất nhiều người đàn ông có thể sẽ có dục vọng đối với cô gái như vậy, nhưng không có khả năng sẽ được yêu, rõ ràng diện mạo của mình mới có thể là loại mà đàn ông thích, tại sao bây giờ tất cả đàn ông lại vây quanh cô ta. . . . . .

"Chuyện gì?" Nhìn cô gái trước mặt hình như rơi vào trầm tư, Tô Ngưng Mi mở miệng cắt đứt.

Lúc này Trình Dung mới thu hồi tâm tư của mình, nhìn về phía Tô Ngưng Mi: "Tiểu Mi, tôi. . . . . . Tôi muốn cầu xin cô một chuyện."

"Chuyện gì?" Tô Ngưng Mi không nghĩ ra cô ta còn có chuyện gì sẽ đến cầu xin cô.

Trình Dung cắn môi nói: "Tôi. . . . . . Cô...cô, cô có thể cự tuyệt sư phụ tôi hay không? Tôi biết rõ sư phụ tôi thích cô, nhưng cô đã có Liên Cẩn Viên, còn có người nhà họ Tô, còn có nhiều bạn bè như vậy. Tôi lại chỉ còn sư phụ cùng mẹ" hình như cô ta bắt đầu nhớ lại cái gì, "Khi đó đi theo Tiêu đại ca còn có Kiều Kiều cùng đi tới Quảng Tây, không ngờ Quảng Tây cũng xảy ra chuyện, lại không có thể từ Quảng Tây đi máy bay đến Bắc Kinh, sau đó chúng tôi tính toán trở lại trấn Phù Khẩu hội hợp với mọi người, nhưng mà tôi lại gặp được sư phụ, sư phụ nói tôi có tiềm chất tu tiên, anh ấy có thể đủ giúp tôi hoán mao thoát cốt (thay đổi toàn bộ, nhanh chóng), để cho tôi đi theo anh ấy cùng tu tiên, tôi đồng ý. . . . . . Sau tôi lại hiểu rõ sư phụ là ma tu, cũng biết anh ấy chỉ nhìn trúng tư chất của tôi, muốn đợi tu vi tôi đến thời điểm nhất định sẽ hấp thu tu vi của tôi, nhưng tôi tâm cam tình nguyện ở lại bên cạnh anh ấy, bởi vì tôi tin tưởng anh ấy cũng sẽ thích tôi. Sư phụ mới đầu cũng chỉ là nhìn trúng tu vi của cô, sau lại thích giống như cô. . . . .."

"Đủ rồi." Tô Ngưng Mi rốt cuộc không muốn nghe cô ta nói tiếp, cắt đứt lời của cô ta..."Tôi không muốn nghe cô nói những thứ này, tôi chỉ nuốn nói cho cô biết, cô theo sư phụ không có quan hệ với tôi, cho nên chớ kéo anh ta tới trên người tôi, hành vi của anh ta đã tạo thành ảnh hưởng đối với cuộc sống của tôi, cô đã thích anh ta, làm phiền cô khuyên anh ta, không cần tới phiền tôi. . . . . ."

Nhìn Trình Dung, trong lòng Tô Ngưng Mi không có cảm giác rõ ràng gì, vốn cô chỉ là một vật hy sinh, mà cô ta mới là nữ chủ, nhưng tình huống bây giờ lại hoàn toàn thay đổi. Từ lúc vừa mới bắt đầu, Tô Ngưng Mi cũng biết nguyên kịch bản, biết mẹ ruột của mình chết như thế nào, cũng biết Trình Dung nhất định có trợ giúp. Nói là trợ giúp, thật ra thì chỉ có thể nói mọi người ích kỷ, cũng đều suy nghĩ vì mình. Ban đầu Trần Đức Thanh cùng Trình Văn Quân ở chung một chỗ, hai người thương lượng làm sao để giết chết mẹ Tô. Trình Dung học hóa học, Trình Văn Quân hỏi Trình Dung một chút biện pháp hóa học dùng như thế nào để khiến người ta tử vong, khi đó Trình Dung không nghi ngờ gì, nói cho Trình Văn Quân, sau lại nghe được Trình Văn Quân gọi điện thoại cho Trần Đức Thanh mới biết mẹ của mình lại muốn hại người, Trình Dung còn khuyên, chỉ là cuối cùng vẫn chậm. . . . . . Mà Trình Dung cũng bắt đầu yên tâm thoải mái hưởng thụ thiên kim nhà giàu xa hoa.

Tô Ngưng Mi biết chuyện này chủ yếu là do Trình Văn Quân, cho nên vừa bắt đầu cũng không định giết Trình Dung, dĩ nhiên cô cũng không có ý định tha thứ cho Trình Văn Quân, sau cũng không tìm được cơ hội trợ giúp mẹ báo thù. Chỉ là, sau khi trở về từ bí cảnh, cô cũng nên thanh toán sạch sẽ toàn bộ ân oán.

Hình như Trình Dung muốn kéo cánh tay của cô nói gì, Tô Ngưng Mi đã xoay người rời đi.

Trở lại bên cạnh Liên Cẩn Viên, Liên Cẩn Viên ôm cô vào trong lòng, nói: "Không có sao chứ, cô ta không có tìm em gây phiền toái chứ?"

Tô Ngưng Mi lắc đầu: "Không có việc gì, tốt nhất anh nên nghỉ ngơi một chút, mới vừa rồi hao phí nhiều linh khí như vậy, còn phải tiếp tục lên đường, cũng không biết có còn đụng phải Lang Vương này hay không." Lang Vương đã có trí khôn, không giải quyết nhất định là một phiền toái.

Sau đó mọi người yên tĩnh ngồi tại chỗ, thấy thời gian sắp đến buổi trưa rồi, Thủy trưởng lão đang định gọi mọi người tiếp tục gấp rút mà lên đường, bên kia truyền đến tiếng bước chân. Mọi người nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện là Hạ Thần Tuyên mới vừa rồi rời đi, hình như trên người còn mang theo một mùi máu tươi.

Hạ Thần Tuyên đi tới trong đám người, không nói hai lời, trực tiếp đi tới trước mặt của Tô Ngưng Mi, sau đó đưa bàn tay ra, trong bàn tay thon dài có một tinh hạch máu đỏ tản ra tia sáng chói mắt, viên tinh hạch kia so tinh hạch thú biến dị cấp năm càng thêm đỏ, giống như máu tươi bình thường.

Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Tuyên một cái: "Hạ tiên sinh, cái này là làm cái gì?"

Hạ Thần Tuyên nhíu mày nói: "Tinh hạch con Lang Vương mới vừa rồi kia, nếu em không thích tinh hạch bậc năm, hiện tại viên này như thế nào? Em nên vui mừng chứ?" Nếu mới vừa rồi cho tinh hạch thú biến dị cấp năm không thể làm cho cô vui mừng, anh ta phải đi săn giết con Lang Vương kia, hiện tại viên Tinh hạch bậc sáu này cô sẽ phải vui mừng thôi.

Tô Ngưng Mi ngạc nhiên, người nọ là đi giết Lang Vương? Tuy nhiên sao lại nói cô không thích Tinh hạch bậc năm? Không phải anh ta hiểu sai cái gì chứ?

Bên cạnh Liên Cẩn Viên cũng nhìn về phía Hạ Thần Tuyên, vẻ mặt có chút không thiện ý, Tô Ngưng Mi sợ hai người lại đánh nhau, vội vươn tay cầm tay Liên Cẩn Viên, lúc này mới nói với Hạ Thần Tuyên: "Hạ tiên sinh, tôi nhớ anh có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không? Vật của anh tôi sẽ không tiếp nhận, mặc kệ là thứ gì, xin anh không nên tới quấy rầy tôi, tôi. . . . . ." Nhìn gương mặt Hạ Thần Tuyên càng lạnh nhạt hơn, Tô Ngưng Mi không ngừng lại, vẫn tiếp tục nói: "Hạ tiên sinh, anh. . . . . . Ưu tú, cần gì phải làm khó tôi? Khư khư tôi? Đời tôi đã có người thích nhất, trừ phi tôi chết, nếu không chúng tôi sẽ không tách ra." Nói rõ ràng như vậy, anh ta nên biết khó mà lui đi.

Nghe lời này, Liên Cẩn Viên cũng nắm thật chặt tay của cô.

Sắc mặt Hạ Thần Tuyên trầm trầm, một hồi lâu sắc mặt mới hòa hoãn lại, thu hồi bàn tay duỗi trước mặt Tô Ngưng Mi, kể cả tinh hạch đỏ như máu cũng thu hồi lại, nói: "Như thế, tôi hiểu!" Dứt lời, xoay người rời khỏi về đến bên cạnh Trình Dung.

Giọng nói hai người không lớn, nhưng cũng không nhỏ, cho nên đám người chung quanh đều nghe rõ ràng sự việc thế nào, lòng Trình Dung thấp thỏm cũng để xuống, "Sư phụ. . . . . ." Muốn khuyên cái gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Hạ Thần Tuyên trầm trầm, cũng không nói gì.

Xem xong, Thủy trưởng lão hô: "Tốt lắm, các vị nghỉ ngơi cũng không xê xích gì nhiều, Lang Vương cũng bị Hạ đạo hữu giải quyết, thật là đáng mừng, hiện tại chúng ta sẽ phải tiếp tục lên đường."

Mọi người tự nhiên không có ý kiến, cũng từ từ đi về trong núi.

Vừa đi chính là nửa tháng, nửa tháng này tất cả mọi người không hề nghỉ ngơi, cùng nhau ở trong núi tìm kiếm bí cảnh, chỉ là dãy núi Cam Túc này mấy trăm cây số dài, muốn tìm được một bí cảnh nho nhỏ để vào nói dễ vậy sao? Nửa tháng này cũng đụng phải không ít thú biến dị trong núi, chỉ là đều không phải rất khó đối phó, so với đám sói gặp phải lần trước dễ dàng đối phó hơn nhiều, tất cả mọi người rất dễ dàng giải quyết bọn chúng.

Giờ phút này, một nhóm người đang im ắng yên lặng đi về phía rặng núi trước, nhìn đám người đang đi dãy núi bên trái , Hạ Thần Tuyên bỗng nhiên nói: "Hay là đi bên phải đi!"

Mọi người sững sờ, Thủy trưởng lão cũng nói: "Bên phải linh khí tương đối hơi ít một chút, bên trái linh khí nồng đậm hơn rất nhiều, lối vào bí cảnh bình thường đều ở nơi nhiều linh khí thôi."

Hạ Thần Tuyên nói: "Không nhất định, nếu chúng ta đã đi qua nhiều địa phương linh khí nồng nặc như vậy, hiện tại đổi lại biện pháp, thử những địa phương khác một chút."

Xác thực, cũng đi hơn nửa tháng, mọi người còn chưa tìm được lối vào bí cảnh, cuối cùng vẫn quyết định đi phương hướng Hạ Thần Tuyên nói. Trên đường, Hạ Thần Tuyên lại chỉ lộ tuyến nhiều lần, mười ngày sau mọi người ở nơi linh khí yếu nhất thấy chút ít dao động.

"Giống như cảm thấy cái gì, có phải lối vào bí cảnh đang ở gần đây hay không hả?"

"Đúng vậy, hình như là bên kia. . . . . ."

"Đi, mau qua nhìn một chút!"

Một nhóm người hướng tới vị trí dao động, rất nhanh ở sau một khối đá lớn phát hiện một địa phương kỳ quái, nơi này linh khí vô cùng không ổn định, hơn nữa nhìn bằng mắt thường giống như khí nóng bốc hơi, mờ mờ ảo ảo, nhưng mọi người biết khẳng định không phải hiện tượng khí nóng bốc hơi, phải là bí cảnh có nhiều sóng linh khí.

"Tìm được, cuối cùng đã tìm được! Đây là bí cảnh có nhiều sóng linh khí, lối vào bí cảnh ở chỗ này!"

Mọi người vui mừng không dứt, từ lúc lên đường đến bây giờ đã hai tháng, rốt cuộc cũng tìm được lối vào bí cảnh rồi, lại nói vẫn tính là nhanh. Tô Ngưng Mi đứng ở sau đám người, kỳ quái nhìn Hạ Thần Tuyên một cái, dĩ nhiên cô nhớ đều là bởi vì Hạ Thần Tuyên vào lúc mấu chốt chỉ ra lộ tuyến mấy lần, mọi người mới có thể tìm được cái này, nhìn dáng vẻ Hạ Thần Tuyên giống như rất quen đường, chẳng lẽ anh ta đã sớm biết lối vào bí cảnh? Tô Ngưng Mi có chút kinh hãi vì suy đoán cùng ý tưởng của mình, không nhịn được lại nhìn Hạ Thần Tuyên mấy lần.

Cảm thấy sự lo lắng của cô, Liên Cẩn Viên đưa tay dắt tay của cô.