Về Sau Bớt Ăn Cá

Chương 22: Hai mươi hai con cá

Edit + beta: Hi Văn

_

—— chín trừ tám bằng với? 

Trịnh Ý Miên nhấp nhấp môi, nói: "Một."

"Ừ," thanh âm của anh chứa đậm ý cười, giống như chú mèo lười biếng sau giờ ngọ nằm duỗi bụng ngáp một cái, "Đúng vậy."

Thứ đồ trên TV rốt cuộc cũng chiếu xong, Lương Ngụ buông đôi tay che trên mắt cô xuống, cầm lấy tờ giấy trước mặt bắt đầu ghi chép.

Trịnh Ý Miên quá khẩn trương, ngoài âm thanh của anh thì một chút cũng không nghe thấy âm thanh ở bên ngoài.

Trịnh Ý Miên trong lòng sợ hãi: "Vừa mới nãy trong TV có manh mối sao?"

Lương Ngụ gật đầu, đem manh mối mình vừa nhìn thấy chỉnh hợp lại, trên giấy hiện ra một chuỗi con số.

Trịnh Ý Miên nhìn mặt giấy có những con số khá kỳ quái, đem tờ giấy nhỏ mình mới tìm thấy, lấy ra, để ở trên con số.

Con số vừa vặn lấp đầy trên tờ giấy, không hề có khoảng cách.

"Những con số là mật mã giải khóa sao?" Trịnh Ý Miên nhíu mày, "Nhưng tớ vừa mới nhìn thấy, khóa có lỗ khóa, không phải chúng ta cần tìm chìa khóa à?"

"Đi xem." Lương Ngụ nói.

Hai người đến gần, mới nhìn kĩ lại cái khóa màu đen.

Ở đâu mà cái chìa khóa mở khóa chứ, chìa khóa rõ ràng chỉ để làm lẫn lộn tầm mắt người ta, làm bộ làm dáng cho oách thôi, cái khóa này là khóa mật mã mà....

Trịnh Ý Miên đem mật mã vừa tìm được hướng lên trên thử thử, cùm cụp một tiếng, mở khóa.

Xích sắt treo ngay cửa gây ra một trận động tĩnh kẽo kẹt, rốt cuộc cũng mở ra.

Lương Ngụ dẫn đầu thăm dò đường cho cô, xác định không có đồ vật gì đặc biệt đáng sợ mới cho cô đi vào.

Trước mặt là một mặt tường thẳng đứng, tất cả đều là dấu tay màu đỏ.

Trịnh Ý Miên nhìn đến da đầu tê dại, lui qua một bên tìm manh mối khác, thời điểm một mình sờ soạng, mới nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi.

........ Là *hậu tri hậu giác.

*Hậu tri hậu giác là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ "tri" (nhận thức) tới "giác" (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình.

Xúc cảm làn da anh, âm thanh của anh, khí vị của anh, cả hơi thở của anh.

Thời điểm anh kịp thời ngăn cản cô nhìn những hình ảnh ấy. Thời điểm anh vì cô mà nói chuyện giúp cô phân tán lực chú ý.

Trịnh Ý Miên khép đôi mắt, mí mắt run rẩy.

Thích ứng bầu không khí này ngay từ đầu, sau đó cũng không có đáng sợ như vậy.

Huống chi còn có Lương Ngụ bên cạnh.

Hai người nhanh chóng qua được cửa ải chỉ sau ba giờ, lúc ấn chuông trên tường báo hiệu đã vượt qua, ông chủ tiến vào, còn có chút kinh ngạc.

"Một tháng qua, hai người là lần thứ hai vượt ải được đấy."

Lý Mẫn đi theo phía sau hỏi: "Vậy, ông có phần thưởng không?"

"Có đó," ông chủ cười tủm tỉm, đưa cho Lương Ngụ cái hộp nhỏ đang cầm trên tay, dùng chìa khóa mở ra đưa cho bọn họ, "Đây là vòng cổ cho nữ sinh."

Hộp bằng tơ nhung, có một cái vòng cổ tiffany nằm bên trong.

Trịnh Ý Miên duỗi tay, đem cái dây chuyền kia ra, đặt trong lòng bàn tay nhìn nhìn.

Đằng xa, Lý Mẫn nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán cùng Triệu Viễn: "Phần thưởng vượt ải của nơi này đều quý giá như thế à?"

Triệu Viễn dùng ánh mắt "hai con mắt của ta đã nhìn thấu quá nhiều thứ" để nhìn Lý Mẫn, hỏi lại: "Cậu cảm thấy ông chủ sẽ hào phóng như vậy sao?"

Lý Mẫn: "......"

Chợt, bừng tỉnh đại ngộ nói: "A, cái này là, Lương Ngụ mua sao?"

"Kéo tớ đi dạo một vòng quanh *thương trường, chân tớ cũng sắp bị chặt đứt cmn luôn mới lựa được cái này đó," Triệu Viễn thở dài, "Cậu cảm thấy ông chủ, một người đàn ông trung niên hơn 40 có thể có mắt thẩm mỹ tốt thế à?"

*thương trường: chỗ tụ tập một hay nhiều cửa hàng buôn bán.

Lý Mẫn gật đầu tán đồng: "Đúng thật, thẩm mỹ của Lương Ngụ khá tốt."

Triệu Viễn:?

Lấy xong phần thưởng, kiểm tra lại một lần xác nhận không có ai để quên đồ ở đây, bốn người liền trở về.

Mới ra cửa, Lý Mẫn đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Trịnh Ý Miên: "Đúng rồi Miên Miên, toàn khóa của chúng ta đang chọn môn tự chọn đó, cậu chọn chưa?!"

"Còn chưa nữa," Trịnh Ý Miên nói, "Chuẩn bị về trường tớ sẽ chọn. Các cậu chọn chưa?"

Lý Mẫn: "Ngày đó chúng tớ đã chọn cùng nhau rồi, mới vừa mở ra trang network card để chọn thì sập mất, chúng tớ sợ mặt sau cũng vậy, nên chọn khóa bóng rổ rồi."

"Không sao, trở về tớ sẽ chọn."

Trở lại phòng ngủ, ngồi xuống mở máy tính ra, vào hệ thống giáo vụ của trường.

Lý Mẫn hỏi: "Thế nào, còn khóa nào không?"

Trịnh Ý Miên trầm mặc một chút: "..... Chỉ còn khóa mỹ thao thôi, tớ chọn khóa mỹ thao này vậy."

Trong sân nhà khóa mỹ thao, gió mặc gió, mưa mặc mưa, *chu chu nhập học.

*chu chu: đần độn, chẳng biết gì.

Thần sắc Lý Mẫn rất phức tạp: "Vậy cậu....."

"Không sao đâu," Trịnh Ý Miên nói, "Nếu sự lựa chọn này là ý trời, tớ chỉ đành tuân mệnh."

Lý Mẫn an ủi cô: "Không việc gì, tớ mới hỏi Triệu Viễn cùng Lương Ngụ xong, hai người bọn họ cũng chưa chọn lớp, không chừng hiện tại cũng chỉ còn dư cái khóa mỹ thao này thôi, các cậu có thể đi cùng nhau."

_

Buổi chiều thứ tư, khóa mỹ thao nhập học.

Trịnh Ý Miên tới trước, chỉ trong chốc lát, Triệu Viễn và Lương Ngụ cũng tới.

Sau đó thì thưa thớt ùa vào một đống người, giống như hiện trường đoàn tụ bạn cũ.

"Mẹ nó, cậu tại sao cũng chọn cái khóa này?"

"Không thể chọn được, chỉ còn mỗi cái này thôi."

Vừa đến thời gian, thầy giáo đã đứng phía trước: "Tốt, hiện tại mọi người đứng đối mặt với tôi tập hợp thành bốn hàng."

Trịnh Ý Miên chọn vị trí thật tốt, liền nghe được tiếng nói của Triệu Viễn ở đằng sau.

Cô suy đoán, có lẽ Lương Ngụ cũng đứng đằng sau cô.

Thầy giáo trước khi bắt đầu dạy thì phải làm nóng người, hoạt động cổ tay khớp xương, kéo kéo dây chằng.

Thân thể Trịnh Ý Miên mềm mại, cái loại động tác ngồi dưới đất bàn tay chạm vào mũi chân này, rất nhẹ nhàng là có thể hoàn thành.

Thầy giáo cũng phát hiện ra cô.

"Mọi người đều nghiêm túc một chút đi, giống như đồng học phía bên phải này này, nhất định phải thấp người, bằng không thì mọi người uổng công học khóa này quá rồi."

Có thân thể đặc biệt cứng rắn, thầy giáo liền đi lại đè xuống, người đó đau tới mức đau thương ai oán kêu to.

Cái người kêu to kia chính là Triệu Viễn.

Sau đó đã phát thảm tập yoga, thầy giáo lại dạy bọn họ động tác mới.

"Những đồng học eo không tốt thì chú ý, động tác này có thể nhìn ra được một phần nào tình huống eo của các em, tôi muốn các em nghiêm túc mà làm."

Triệu Viễn lại là tên có động tác không đạt tiêu chuẩn kia, thầy giáo đi tới bên cạnh giúp cậu ta: "Tại sao lại là cậu nữa hả?"

Triệu Viễn lại bắt đầu kêu.

"Thầy ơi thầy ơi, thật sự không được, eo em như muốn chặt đứt....."

Thầy giáo buông tay ra, thuận miệng nói: "Eo em không được rồi, ở phòng ngủ thường xuyên ngồi bất động chơi game đi...."

Lời vừa nói ra, nam sinh đều cười to.

"Triệu Viễn, eo cậu sao lại thế này chứ, sao lại không được rồi?"

"Này thật đúng là làm người ta thấy ngoài ý muốn mà."

"Khiếp sợ! Khóa mỹ thao đã ngoài ý muốn phát hiện ra bí mật nhỏ của đại ca Triệu Viễn!"

"Các cậu mẹ nó lăn đi," Triệu Viễn ngẩng đầu, "Đang ngồi ai có thể gập người xuống hả? Eo ai tốt, làm giống như chị.... E hèm, dáng vẻ kia của Trịnh Ý Miên cho tớ xem."

Không ai trả lời Triệu Viễn, Triệu Viễn quay đầu lại nhìn Lương Ngụ đằng sau.

Thanh âm Lương Ngụ rất lạnh, giống như không có cảm xúc, nhưng cẩn thận nghe, lại có thể nghe ra một chút cười nhạo trong đó."

"Đừng nhìn tôi, eo tôi rất tốt."

Triệu Viễn: "............."

(HV: poor Viễn Viễn =))))

"Được rồi, hiện tại mọi người đem cái nệm đặt bên phải của tôi, sau đó đứng nghiêm tại chỗ."

"Ở dưới, toàn thể nam sinh chú ý —— nhiệm vụ hôm nay, hít đất 30 cái."

Phía dưới một mảnh ồ lên.

"Nhiều như vậy?" 

Thầy giáo chống nạnh, cười: "30 cái mà còn nhiều à? Nam hài tử hít đất 30 cái rất nhẹ nhàng."

"Nhẹ nhàng nhẹ nhàng, tới, ai vừa mới nói đấy hả?" 

"Được rồi, đừng ở chỗ này la làng với tôi," thầy giáo xua tay, "Mau đi xuống, nghe khẩu lệnh của tôi, 30 cái. Cuối tuần sau thì 40 cái, sau đó mỗi tuần cứ tăng dần lên."

Các nữ sinh đứng ở một bên xem náo nhiệt.

Trịnh Ý Miên cũng xoay người qua xem, Lương Ngụ vừa vặn đứng trước mặt cô.

Tay áo của anh bị xắn lên trên khuỷu tay, lộ ra đường cong cơ bắp rõ ràng rất đẹp.

Thời điểm đôi tay chống xuống đất, gân xanh nhô lên, hiện trên làn da trắng nõn có vẻ dị thường rõ ràng, có loại gợi cảm tới mức muốn khàn cả giọng.

Tóc mái mềm oặt rũ xuống, không nhìn thấy rõ mặt anh.

"Bắt đầu," thầy giáo vừa đi vừa kiểm tra, "Một...."

"Hai...." 

".........."

"Mười lăm......"

Lương Ngụ hít đất còn nhanh hơn giáo sư đếm nữa.

Thầy giáo mới đếm tới mười lăm, Lương Ngụ đã làm được 21 cái.

Động tác của anh cực kỳ chuẩn mực, ngực chạm đất, quần áo áo theo động tác mà đong đưa qua lại.

Có lẽ là đứng gần anh, cô còn nghe được tiếng thở hổn hển của anh.

Đầu ngón tay chống trên mặt đất trở nên trắng, đốt ngón tay sạch sẽ.

Trịnh Ý Miên vốn dĩ không chú ý tới, nhưng đám nữ sinh bên cạnh thật sự quá kích động, mặt các cô ấy đỏ rần, ánh mắt cứ đóng đinh ở Lương Ngụ bên này, che miệng khe khẽ nói nhỏ.

Từ từ.... Mặt đỏ?

"Tốt, 30 cái, mọi người đứng lên khôi phục lại một chút," thầy giáo chống eo, "Rất nhiều đục nước béo cò đấy, các em tỉnh lại một chút, ai làm không xong trong lòng tự rõ. Lần sau chúng ta lại tiếp tục, tôi nói này, mọi người đều là thanh niên trai tráng chính trực, làm cái này hẳn phải là phi thường nhẹ nhàng chứ, một hai cái đã bắt đầu héo rút là sao hả? Ngày thường nên rèn luyện nhiều hơn."

Lương Ngụ đứng lên, vỗ vỗ cát trên tay.

"Tiếp theo, gập bụng, cả nam nữ đều phải làm." Thầy giáo phất tay, "Trước tiên cho các cậu nghỉ năm phút đồng hồ, uống nước đi."

Sau khi nghỉ ngơi xong, thầy giáo lên tiếng tập hợp: "Nam nữ xa lạ đứng hai hàng, mặt đối mặt phụ trách giữ chân, làm xong một vòng đổi một người, hiểu ý tôi chưa?"

Trịnh Ý Miên trơ mắt nhìn mọi người chia làm hai hàng.

Trơ mắt phát hiện ra chính mình, lại một lần nữa, trở thành, người duy nhất bị lẻ ra.

"Chết mất, hôm nay có một nữ sinh xin nghỉ," thầy giáo nhìn danh sách trên tay, "Xác thật thiếu một người." 

Trịnh Ý Miên nhìn quanh mọi nơi, muốn nhìn một chút xem chính mình có phải là người duy nhất bị lạc quẻ hay không.

Sau đó, cô kinh hỉ lại bi ai phát hiện ra, cũng không phải.

Kinh hỉ chính là cô không phải là người duy nhất bị lạc bầy.

Bi ai chính là, người đối diện thiếu mất đồng đội kia, là khác phái.

Mà cái người khác phái này cô còn quen biết nữa, chính là người vừa tập hít đất đối diện cô, Lương Ngụ.

"Đừng chần chờ nữa," thầy giáo dùng bút gõ gõ danh sách, "Đi nhanh để tôi bắt đầu dạy, mười lăm người một tổ, xếp làm hai tổ."

Mọi người lần nữa lấy đệm về, giờ phút này, nhận được mệnh lệnh, Lương Ngụ đã nằm xuống cái đệm rồi.

Trịnh Ý Miên nhìn mọi người đã bắt đầu rồi, chính mình đứng đực một chỗ ở nơi này cũng không phải là biện pháp.

Cô cũng không nghĩ nhiều, cong chân xuống, lấy sức, đầu gối đè trên cẳng chân Lương Ngụ, tay vịn lên đầu gối anh.

Thân mình Lương Ngụ cứng lại.

Trịnh Ý Miên không có phát hiện.

Thầy giáo gõ gõ danh sách: "Tốt, cái thứ nhất, bắt đầu."

Lương Ngụ dùng sức ngay bụng, rất nhanh phần lưng đã rời khỏi đệm mềm.

Đôi tay anh đặt ở bên tai, khom lưng, thân thể nghiêng về phía trước.

Cô rũ mắt nhìn anh.

Khoảng cách kéo gần đến vô hạn.

Tác giả có lời muốn nói: Eo của Ngụ • tiểu chó săn • thật tốt.

_____

HV: sắp tới chương Ngụ ca cách mạng thành công rồi đó =))))