Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 36: Bản tính ma nữ

Tần Hạo im lặng lắng nghe, anh chưa từng thấy vẻ thương cảm của ma nữ này bao giờ nên không khỏi ngây người.

Lâm Vũ Nghi như đang kể một câu chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi, ánh mắt trở nên mơ màng.

“Khi đó mẹ đã không còn, chúng tôi thì chưa biết gì, bố thì bận rộn, ông ấy bận kinh doanh, bận đi tiếp khách, bận kiếm tiền, tôi và chị chỉ biết dựa vào nhau mà sống!”

“Cũng vì chưa biết gì nên chúng tôi luôn thích tranh giành. Hai chị em tôi không thiếu tiền nhưng lúc đó ngây ngô lắm, luôn cảm thấy đồ của người khác mới là thứ tốt nhất!”

“Có một lần vì một món đồ chơi số lượng có hạn mà chúng tôi đã cãi nhau, cãi om sòm cả, tôi tưởng chị sẽ nhường tôi nhưng không hề! Sau đó tôi đã làm hỏng món đồ chơi đó, tôi nhớ chị đã khóc rất lâu vì đau lòng!”

“Giành kem cũng vậy, giành được về tay thì kem đều chảy hết cả!”

Lâm Vũ Nghi lẳng lặng nhìn Tần Hạo, ánh mắt trông thật buồn.

“Sau này lớn lên, cái gì chị cũng nhường tôi, vì chị là chị, nên thương tôi, yêu tôi như mẹ vậy!”

Tần Hạo gật đầu, khẽ nói: “Cô ấy đúng là một người chị tốt”.

“Nhưng tôi không biết chị ấy có còn nhường tôi nữa không!”

Lâm Vũ Nghi nhìn Tần Hạo với ánh mắt sâu xa, rồi bỗng bật cười, nói: “Được rồi, chuyện kể hết, ăn cũng đã xong, đi thôi, chúng ta về nhà. Tôi đau đầu quá, muốn đi ngủ!”.

“Ừ!”

Tần Hạo đã quen với sự thay tính đổi nết kỳ quặc của ma nữ này rồi, lúc nãy trông còn thương tâm hết sức thế mà chớp mắt đã quay trở về bản tính ma nữ rồi.

Lâm Vũ Nghi nằm trên xe, một lúc đã ngủ say.

Hình như cô ấy mệt thật.

Tần Hạo tắt máy lạnh, cố gắng giữ tốc độ ổn định.

Khi về tới nhà thì Lâm Vũ Nghi vẫn còn đang ngủ.

Khi mở cửa, Tần Hạo ngạc nhiên phát hiện Lâm Vũ Hân đang ngồi ở ghế sopha trong phòng khách, thấy anh trở về, cô bèn nhìn ra phía sau.

“Vũ Nghi đâu?”

Không thấy em gái, Lâm Vũ Hân lo lắng hỏi.

Tần Hạo khẽ nói: “Ở trên xe, cô ấy uống chút rượu nên ngủ rồi!”

Lâm Vũ Hân gật đầu, không nói gì, đang định dìu Lâm Vũ Nghi vào phòng thì Tần Hạo tỏ ra do dự rồi nói: “Để tôi đi!”

Lâm Vũ Hân khựng lại, ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.

Tần Hạo mở cửa xe, bế Lâm Vũ Nghi lên đi thẳng về phòng, Lâm Vũ Hân luôn ở phía sau. Tần Hạo đặt cô ấy lên giường sau đó đi ra ngoài.

Lâm Vũ Hân lấy khăn lau mặt cho em gái rồi cởi giày.

Tần Hạo chứng kiến cảnh tượng đó, trong lòng thấy ngưỡng mộ mà không rõ nguyên do.

Sau khi tắm rửa xong, Tần Hạo về phòng, nằm lên giường, cả đêm anh không ngủ được, trong đầu toàn là câu chuyện hồi nhỏ mà Lâm Vũ Nghi đã kể trên xe.

Anh mơ hồ đoán được ý tứ câu chuyện mà Lâm Vũ Nghi đã kể nhưng không thể nói được gì.

Một đêm thức trắng cho tới tận trời sáng.

Hôm nay là cuối tuần, không phải đi học, Lâm Vũ Nghi ngủ tới tận trưa. Lâm Vũ Hân thì dậy từ sớm, đi chạy bộ, Tần Hạo làm bữa sáng xong thì rảnh rang không có việc gì làm.

Cuối tuần rất nhàn rỗi, cứ khi nào Tần Hạo chìm trong yên tĩnh là anh lại nghĩ tới cuộc sống trước đây, những chuyện kinh hồn bạt vía, máu me dầm dề giống như một giấc mơ xa xôi.

Sau khi trở về Trung Hải, cuộc sống trở nên bình lặng lạ thường, mỗi ngày trôi qua như nước chảy, ở cạnh những cô cậu thuần khiết khiến Tần Hạo cảm thấy tâm hồn mình đã được lọc sạch đi nhiều.

Những tội ác, giết hại, thù hận của trước kia dường như đều mờ nhạt dần, tâm anh dần trở nên bình an, rất nhiều chuyện đã nghĩ thông.

Hiếm khi không có ai làm phiền như hôm nay, Tần Hạo ngồi yên lặng ngoài ban công biệt thự, ánh nắng ấm áp, gió thổi mát rượi, tâm cảnh rơi vào trạng thái trước giờ chưa từng có, anh có thể cảm nhận nhưng không thể nói thành lời.

Giống như anh đang nằm mơ, là giọng nói của Lâm Vũ Hân đánh thức anh khỏi giấc mộng đẹp.

Tần Hạo từ từ mở mắt, mỉm cười.

Đã đột phá rồi!

Môn công pháp Chân Long Cửu Biến là Tần Hạo lấy được từ một ông già gầy gò khi anh còn niên thiếu, nói chính xác là dùng một hũ rượu đổi lấy một viên ngọc thần bí.

Không biết viên ngọc này có gì đặc biệt mà tự nhiên Tần Hạo lại có được ký ức liên quan tới môn công pháp này.

Sau đó, ông già mất tích không để lại dấu vết, bao năm qua cũng không biết ông ấy còn trong cõi nhân gian hay không, dù sao thì Tần Hạo cũng chưa từng gặp lại.

Chân Long Cửu Biến có tất cả chín cấp, mỗi cấp đều cực kỳ khó tu luyện. Tần Hạo mới chỉ tu tới cảnh giới đỉnh phong của cấp thứ nhất, mỗi một cấp đều chia ra làm ba giai đoạn nhập môn, tinh thông, đỉnh phong.

Vốn mãi không đột phá được cấp thứ hai, nào ngờ sau khi trở về Trung Hải, làm học sinh mấy ngày thì bỗng nhiên lại đột phá được.

Tần Hạo cảm thấy hơi buồn cười, đương nhiên anh biết có lẽ điều này liên quan tới tâm cảnh.

Cảnh giới thứ nhất của Chân Long Cửu Biến có thể tách đôi tảng đá bằng một chưởng, nội lực trải đều tất cả các bộ phận trong cơ thể, công lực thâm hậu, vượt xa các công pháp cổ đại bình thường.

Trên thế giới này có thế ngoại cao nhân thì chắc chắn cũng sẽ có công pháp do cao nhân để lại, rất ít người biết điều này, Tần Hạo từng là đội trưởng của đội quân Long Hồn nên biết rất rõ.

Đội quân Long Hồn là đội quân thần bí lâu đời nhất của Hoa Hạ, thành viên thực sự của đội quân Long Hồn thực ra chỉ có mười một người!

Chỉ có mười một người mà thôi!

Nhưng mỗi thành viên trong số này đều là những cao thủ được chọn lựa giữa hàng vạn cao thủ.

Những nhân tài dự bị để đào tạo nên đội quân thần bí này thì đếm không hết.

Đội quân Long Hồn phụ trách xử lý những sự kiện đặc biệt mà người thường không thể giải quyết được, đối phó với những kẻ được gọi là cao nhân trong mắt người thường!

“Cảm giác kỳ diệu quá, giống như có một luồng sức mạnh đang trỗi dậy bên trong!”

Tần Hạo có cảm giác muốn ngửa mặt lên trời hét lớn nhưng lúc này lại không thích hợp cho lắm, bởi vì Lâm Vũ Hân đang hung dữ nhìn chằm chằm anh.

“Anh đứng ngây ra đó làm gì, xuống đây!”

Lâm Vũ Hân đã gọi đến mấy tiếng mà Tần Hạo chẳng hề phản ứng, cứ đứng đó trơ mắt ra nhìn cô, có ý như không buồn quan tâm khiến Lâm Vũ Hân tức chết đi được!

“Ờ, được, tôi xuống ngay đây!”

Tần Hạo không nghĩ ngợi gì mà nhảy thẳng từ trên ban công tầng hai xuống.

“A!”

Lâm Vũ Hân hoảng hốt kêu lên, nhắm chặt mắt vì sợ hãi.

Đây là phản ứng hết sức bình thường, cô đâu ngờ cơ thể Tần Hạo lại khác người thường như vậy, có thể nhảy từ độ cao đó xuống dưới mà không hề hấn gì.

Đợi khi Lâm Vũ Hân mở mắt thấy Tần Hạo đứng đó chẳng chút sứt mẻ thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi bỗng lạnh mặt, tức giận nói: “Anh tuổi mèo à? Nhà tôi không có cầu thang cho anh đi đúng không? Dọa người khác vui nhỉ?”.

Tần Hạo há miệng, một lúc sau mới ngây ngô nói: “Tôi tuổi hổ đấy!”.

“Phụt!”

Lâm Vũ Hân suýt phụt cười nhưng ngay lập tức nín lại, tiếp túc xị mặt, quay người bỏ đi, ném lại một câu: “Đèn phòng tầng hai hỏng rồi”.

“Được, tôi đi sửa ngay đây!”

Tần Hạo nhìn theo bóng lưng cô bỏ đi, trong đầu dừng lại hình ảnh mỉm cười vừa nãy của cô.

Đẹp thật đấy!

Nếu cô ấy cười nhiều hơn thì tốt biết mấy!

Tần Hạo nhất thời như người mất hồn, một lúc sau Lâm Vũ Hân không thấy có động tĩnh gì, ngoái đầu nhìn lại thì thấy anh vẫn đang đứng ngây ra nhìn mình, cô tức giận nhặt một hòn đá ném về phía anh.