Về Triều Đường Hành Nghề Y

Chương 113

Thái Bình đi ra khỏi cửa, vừa vặn chạm mặt Lý Cảnh bị Vương Phúc ngăn ở ngoài, hắn không có lớn gan được như Thái Bình mà tự tiện xông vào Cam Lộ điện, không thể làm gì hơn ngoài lo lắng đứng đợi, chờ Thái Bình bước ra.

"Công chúa, sự tình thế nào rồi?"

Thái Bình lau mồ hôi trên trán, gật đầu với hắn: "Mẫu thân đã đáp ứng, ban cho thái y ca ca một cái chết an nhiên, chỉ một điều, y phải vì sợ tội mà tự sát, tuyệt không để người khác dính dáng đến."

Tuy rằng Lý Cảnh lòng nóng như lửa đốt thế nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo: "Nếu y bị người giết, Địch công tất muốn truy cứu tiếp, mà giả như Đông cung cũng có tâm truy ra, vậy thì kế hoạch của chúng ta liền bị hủy."

"Vì vậy, muốn thái y ca ca có cơ hội trở về từ cõi chết, nhất định phải nhờ Hiền ca ca mở một bên mắt nhắm một bên mắt." Thái Bình ngóng nhìn về phía Đông cung đã xuống đèn, trong mắt ánh lên tia sầu lo, "Hiền ca ca xưa này cùng mẫu hậu không hòa thuận, sao dễ dàng buông tha cơ hội này đây?"

"Điều này không cần công chúa lo lắng, ta đều đã an bài thỏa đáng." Lý Cảnh cùng Thái Bình leo lên xe ngựa xuất cung, kể lại sự tình rõ mười mươi.

"Quả là một kế ly gián hay." Nghe Lý Cảnh nói xong, Thái Bình không khỏi thán phục một câu, dù chỉ là một đứa nhỏ chưa tới mười ba như nàng cũng biết trong thiên gia, kiêng kị nhất chính là bốn chữ "vượt quá chức phận" này.

Hiền ca ca cùng quần thần đã ly tâm, tất sẽ không theo ý của bọn họ mà tiếp tục tra cứu sự việc, vừa vặn cho bọn nàng một cơ hội để kim thiền thoát xác.

"Việc này cũng may nhờ có Nghiêm thái y, hắn từng ra vào Đông cung, coi như có cùng nam sủng của thái tử nói mấy câu cũng sẽ không khiến người để mắt."

Lý Cảnh nhìn quen tình người ấm lạnh trong cung, tất nhiên hiểu rõ đạo lý người người dệt hoa trên gấm, chỉ có đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi mới hiếm có, sư phụ có thể có một người bạn thâm giao như vậy, tuy rằng khiến hắn có chút ghen tị nhưng nhiều hơn vẫn là cảm kích.

Thái Bình như có điều suy nghĩ mà gật gù: "Xem ra Triệu Đạo Sinh này cũng thật sự là một người thông minh."

___

Xe ngựa một đường đi nhanh, đã về tới Thái Bình Quán.

Thẩm Hàn Sơn vừa thấy hai người, thần sắc liền nhẹ nhõm, biết rằng sự tình đã thỏa đáng, cũng không hỏi nhiều thêm, lấy từ trong tay áo một bình thuốc đã được bịt kín đưa cho Lý Cảnh.

Mấy ngày nay tuy nhìn hắn như nhàn nhã nhưng trên thực tế lại lén lút làm thí nghiệm thuốc giả chết trên chó mà Ngô Nghị mua được, điều chỉnh liều dùng trong thuốc mới có thể bào chế ra một bình thuốc này.

Mặc dù biết đây là thuốc do sư phụ cùng sư tổ phí hết tâm tư bào chế ra, nghĩ đến cũng là đã nắm chắc mới lấy ra sử dụng, nhưng khi Lý Cảnh tiếp nhận bình thuốc, bàn tay vẫn không khỏi run rẩy một hồi.

Bàn tay ấm nóng của Thẩm Hàn Sơn đè lên mu bàn tay của hắn, âm thanh vững vàng như Thái Sơn: "Y bởi vì tín nhiệm ngươi nên mới giao phương thuốc này cho ngươi, chính người cũng phải tin vào phương thuốc của y, làm việc phải giữ bình tĩnh."

Lý Cảnh vội vàng ổn định tâm trí, đáp một tiếng "Vâng", sau đó nói: "Địch công giờ này có lẽ đã không còn trong ngục Đại Lý Tự nữa, ta đây liền đi giao thuốc này cho sư phụ."

Thái Bình vội nói: "Ta đi cùng ngươi."

Lý Cảnh lắc đầu: "Công chúa đi cùng chỉ sợ sẽ quá mức rêu rao, việc này cứ để ta làm là được."

Thái Bình cũng rõ nặng nhẹ, không chơi xấu bướng bỉnh như ngày xưa, chậm rãi cùng Thẩm Hàn Sơn trở vào bên trong, làm bộ như đêm đó chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đã có kế hoạch, Lý Cảnh liền thừa dịp bóng đêm phủ dày, không ngừng không nghỉ chạy tới ngục Đại Lý Tự.

Vừa nghe vị Quận Vương gia trẻ tuổi này muốn thăm viếng Ngô Nghị, ngục tốt trông coi y cũng có chút do dự không quyết định, Địch công đã căn dặn nhiều lần, tuyệt đối không để ai tới gần nhân chứng quan trọng này, nếu như cho người vào chính là làm trái với mệnh lệnh người lãnh đạo trực tiếp, nhưng nếu không cho, vậy chỉ sợ hắn sẽ đắc tội với những người cao không chạm nổi khác.

Lý Cảnh lấy một bao vàng ra từ trong tay áo, đẩy vào trong tay ngục tốt, thấp giọng nói: "Ta chỉ xin thời gian một nén hương, nhất định sẽ không làm gì sai trái, thỉnh ngươi thu xếp cho."

Túi vàng nặng trình trịch trong bàn tay, ngục tốt không khỏi động tâm, nhưng nhớ đến gương mặt nghiêm túc của Địch Nhân Kiệt, trong lòng không khỏi cả kinh, vội vàng đẩy lại túi vàng về tay Lý Cảnh: "Quận Vương gia, ngài cũng đừng làm khó dễ hạ quan, nếu Địch công trách tội xuống, hạ quan vạn vạn không gánh vác được."

Địch Nhân Kiệt quản lý người dưới cũng thật tốt.

Lý Cảnh thầm khen một câu trong lòng, trên mặt vẫn ngậm tia cười đạm bạc, vậy nhưng cũng không ngăn đối phương cảm thấy một loại phong thái Thái Sơn áp đỉnh.

"Địch công trách tội ngươi đảm đương không nổi, lẽ nào thiên hậu trách tội, ngươi liền đảm đương nổi sao?"

Ngục tốt này không khỏi run người, trong lòng biết vị Nam An Quận Vương này vốn là tâm phúc của thiên hậu, chuyến đi này tất cũng do thiên hậu gợi ý, nếu hắn dám cản đường, vậy thì cũng như cản đường thiên hậu rồi.

Thấy biểu tình hắn buông lỏng, Lý Cảnh mới chậm rãi nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không làm gì với Ngô thái y, bảo đảm y một sợi tóc cũng sẽ không thiếu."

Ngục tốt tính toán trong lòng chốc lát, Địch công đương nhiên đáng sợ, nhưng nhiều lắm cũng chỉ răn dạy vài câu, nhưng nếu như để thiên hậu trách tội, có khi sẽ tìm lý do để chém đầu cả nhà hắn mất.

Hai việc hại chọn việc nhẹ hơn, vẫn nên thức thời một chút.

Hắn suy nghĩ một phen liền làm ra quyết định, vội nhận lấy vàng Lý Cảnh đưa, dẫn hắn đến trước cửa phòng giam Ngô Nghị, vừa mở cửa phòng vừa nhỏ giọng dặn dò: "Chỉ trong thời gian một nén hương."

Lý Cảnh nói: "Đây là điều đương nhiên."

Theo một tiếng cọt kẹt vang động, cửa chậm rãi mở, để lộ ra một gian phòng giam vẫn tính là sạch sẽ.

Ngô Nghị tuy dính dáng đến chuyện này nhưng không phải phạm nhân, vì lẽ đó đãi ngộ cũng không quá kém, một bàn một ghế giường chiếu đầy đủ, trái lại còn khá giống một gian lữ điếm nhỏ.

Bởi vậy, tuy rằng y đang ở trong ngục nhưng vẫn tự nhiên như đang ở trong nhà của chính mình, rảnh rỗi còn mượn vài bản thư tịch của Địch Nhân Kiệt, dựa vào ánh trăng mà nhàn nhã ngồi đọc trên giường.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, y theo bản năng mà ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa chuyển đã va phải một đôi mắt tràn ngập chờ mong.

"Cảnh... Quận Vương gia, ngươi đã đến rồi."

Lý Cảnh lại như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn kỹ người trước mắt.

Mới hai ngày không gặp, y dường như lại gầy đi một chút, sắc mặt vốn nhợt nhạt vì bị giam trong ngục tù, không thấy ánh mặt trời mà càng thiếu đi huyết sắc, chỉ còn đôi mắt đen láy màu mực là nổi bật trên thân thể mỏng manh như tờ giấy này, dường như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã y.

"Ngô thái y không phải phạm nhân, vì sao lại phải đối xử nghiêm khắc như vậy?" Lý Cảnh không khỏi có chút tức giận.

Ngục tốt chưa kịp giải thích, Ngô Nghị liền vội vàng nói: "Địch công đối ta rất khách khí, không có chút nghiêm khắc, khắt khe nào."

Nghe y nói như vậy, tức giận trong lòng Lý Cảnh mới tiêu xuống mấy phần, quả là quan tâm quá sẽ bị loạn, hắn biết Địch Nhân Kiệt công bằng chấp pháp, sẽ không dùng hình tra tấn, nhưng thấy người nọ có chút gầy đi, hắn liền cảm thấy thịt trong lòng mình như bị khoét đi tới mấy phần, chỉ cảm thấy đau lòng.

"Được rồi, bản vương còn có lời muốn nói cùng Ngô thái y, ngươi ra ngoài chờ trước."

Hắn ngoài mặt thì ôn hòa nhưng lại ẩn chứa khí thế chèn ép, khiến cho ngục tốt không dám nói một chữ "không", chỉ có thể lặng lẽ lui ra ngoài cửa, thận trọng nhòm vào bên trong.

Lý Cảnh biết trong ngục tù sâu thẳm này khó có thể để cho hắn và sư phụ có riêng tư, liền đi tới trước mặt Ngô Nghị, dùng thân che lại người đối phương, lúc này mới lấy bình thuốc do Thẩm Hàn Sơn bào chế từ trong tay áo, lặng lẽ đưa cho Ngô Nghị.

Ngô Nghị nhận lấy thuốc, cũng để cho đối phương nắm chặt lấy tay y.

"Ngươi gầy rồi." Khí thế ban nãy lập tức tiêu tan, hóa thành lời nói chứa chút tủi thân, trông mong lại thân thiết.

"Nơi này là Đại Lý Tự, cũng không phải Ngự Thiện Phòng, ta có mập lên mới là kỳ quái." Ngô Nghị nửa trêu trọc, nửa muốn an ủi tâm tình hắn.

Thấy y còn có tâm tư nói đùa, Lý Cảnh mới coi như yên lòng, thế nhưng vẫn không chịu buông tay đối phương.

Hai bàn tay ấm áp cùng nắm lấy một bình thuốc nho nhỏ, lòng bàn tay nhẹ chạm, da thịt kề bên, cứ vậy mà khiến bầu không khí có mấy phần ám muội.

Bóng dáng hai người trùng điệp, nhỏ giọng nói chuyện, ở trong mắt ngục tốt lại giống như đang làm chuyện tình gì đó không thể công khai.

Ngô Nghị thấp giọng nói: "Quận Vương gia đây là không muốn đưa thuốc cho ta sao?"

Lý Cảnh càng nắm lấy chặt hơn: "Ta sợ buông tay rồi, ngươi lại biến mất không thấy tăm hơi."

Ngô Nghị bị tính trẻ con của hắn chọc cười: "Nơi này là ngục Đại Lý Tự, chỉ là không thể gặp, cũng không thể biến mất không thấy tăm hơi."

"Thuốc này..." Lý Cảnh lúc này mới nói ra lo lắng trong lòng, "Thẩm tiến sĩ nói, sau khi ngươi uống xong sẽ rơi vào trạng thái chết giả, nếu nửa ngày có thể tỉnh lại thì không lo, nhưng nếu sau nửa ngày vẫn không tỉnh lại thì sau này sẽ không thể mở mắt được nữa."

Phương thuốc tự mình nghiên cứu, Ngô Nghị tự biết trong đó có bao nhiêu hung hiểm, nhưng bí quá hóa liều, chỉ như vậy mới vượt qua được cửa ải trước mắt.

Đương nhiên, y cũng đã chuẩn bị tư tưởng nếu bản thân không thể tỉnh lại.

"Thuốc này ta vốn là muốn chuẩn bị cho gia đình ngươi. Trong tương lai, một khi thiên hậu đắc thế, chắc chắn sẽ không bỏ qua dòng họ Lý thị, lại thêm vào việc ngươi là hậu nhân của bộ tộc Tiêu thị, vậy thì càng khó thoát khỏi một kiếp. Nếu như lần này ta có thể bình yên vô sự, liền chỉ rõ phương thuốc này có tác dụng, các ngươi sau này cũng có thể dùng, nếu như không thành, vậy cũng coi như thay các ngươi thí nghiệm..."

Lời còn chưa nói hết, đôi môi đã rơi vào một hơi thở ấm áp.

Lý Cảnh đặt lên môi y một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, chợt cúi đầu, dựa bên cổ y mà thấp giọng thầm thì: "Nếu ngươi thực sự không tỉnh lại, vậy ta cũng theo ngươi mà đi, sẽ không để ngươi một mình cô đơn dưới cửu tuyền."

Khí tức nóng rực phả vào tai, khẽ cọ sát khiến gương mặt trắng ngần của Ngô Nghị có chút hồng, mặc dù y biết đứa nhỏ này đối với mình luôn có chút quấn quýt si mê, lại không ngờ phần tình ấy lại sâu nặng như vậy, đã đến độ sống chết có nhau.

Tim vì câu nói này mà đập mạnh, tiếng tim đập như vang vọng trong đầu óc, làm thế nào cũng không yên tĩnh lại.

"Sư phụ, ta là thật lòng, tuyệt đối không phải đùa cợt."

Tiếng thì thầm dịu dàng mang theo khí tức ấm áp dễ chịu rót vào trong tai khiến Ngô Nghị chỉ cảm thấy tim đập như trống nổi, từng câu từng chữ của Lý Cảnh xen vào nhịp trống, ầm ầm xao động nơi cửa tim y.

"Quận Vương gia." Ngục tốt không biết tình hình bên trong, nhỏ giọng nói, "Thời gian một nén nhang đã đến, ngài vẫn là mau trở về đi thôi."

Ngô Nghị dường như được một lời này đánh thức, không khỏi cúi đầu, lúc này mới phát giác mình cùng Lý Cảnh vẫn năm ngón tay quấn quýt, vội vàng thấp giọng: "Buông tay."

Lý Cảnh nghe vậy mới buông tay ra, lưu luyến không rời nhìn Ngô Nghị một chút rồi quay đi, nhu tình trên mặt đã tiêu tan, chỉ còn dư lại biểu tình lạnh lùng nghiêm túc.

Ngục tốt kia lặng lẽ kiểm tra Ngô Nghị một chút, thấy y ngoại trừ sắc mặt hơi hơi ửng hồng cũng không có điều gì khác thường, lúc này mới yên tâm, cung cung kính kính tiễn Lý Cảnh ra ngoài.