*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(Hình dung cô gái cực kỳ xuất chúng đương thời)
Nhạc Thần Tình cười nói: “Hi Hòa quân hỏi đúng người rồi! Hằng năm Trọng Hoa đều có kẻ lắm chuyện lập bảng xếp hạng, bảng trên trời dưới biển gì cũng có, đệ thích xem lắm! Nếu huynh nói cô nương đẹp nhất mười năm trước, vậy nhất định là Tô Ngọc Nhu rồi.”
Mặc Tức xưa giờ chẳng biết gì về phụ nữ, cũng không có hứng thú với những tuyệt đại giai nhân nấp trong khuê phòng tiếng thơm đồn xa, vì vậy hắn chỉ cảm thấy tên Tô Ngọc Nhu nghe khá quen tai, nhưng chẳng nhớ nổi là nhân vật thế nào.
“Đệ nhìn thấy dung mạo của nàng ta chưa? Có phải có vài phần tương tự Hồng Thược cô nương không?”
Nhạc Thần Tình lắc đầu nguầy nguậy: “Tô cô nương suốt ngày dùng mạng che mặt, có rất ít người từng nhìn thấy tướng mạo của nàng ta.
Đệ là vãn bối, tất nhiên chưa từng nhìn thấy dung mạo thật sự của nàng ta rồi.”
Nói đến đây, Nhạc Thần Tình còn tiếc nuối thở dài.
Mặc Tức hỏi: “Sau này có phải nàng ta gả cho một nam tử tính tình âm trầm như quốc sư nói trong ảo cảnh không?”
“Hả? Đúng rồi.” Ngẫm nghĩ giây lát, Nhạc Thần Tình ngạc nhiên hỏi: “Tính tình của chồng nàng ta đúng là vậy á.
Lẽ nào người mà quốc sư kia nói chính là nàng ta?!”
“…”
Mặc Tức và Mộ Dung Sở Y đưa mắt nhìn nhau.
Ngay cả Nhạc Thần Tình cũng có thể dễ dàng nhớ tới cô gái đó… muốn dò la rõ ràng không hề khó.
Coi bộ Lý Thanh Thiển sớm đã tra ra nàng ta từ miệng người khác, vậy tại sao gã vẫn chưa đi bắt nàng ta?
Mặc Tức hỏi: “Nàng ta gả cho ai?”
“…” Nhạc Thần Tình vỗ trán nói: “Không phải chứ… đệ đã nói đến vậy rồi, đệ còn tưởng hai người đã biết nàng ta là phu nhân của ai chứ! Tứ cữu, Hi Hòa quân, hai người, hai người chưa đọc《Trọng Hoa mỹ nhân chi phấn lục》bao giờ sao?”
(1) Trọng Hoa mỹ nhân chi phấn lục: Ghi chép về mỹ nhân ở Trọng Hoa, “chi phấn” cũng dùng để chỉ phụ nữ.
Mặc Tức: “…”
Nhạc Thần Tình bất đắc dĩ: “Vậy《Trọng Hoa phú hào phong vân lục》thì sao?”
(2) Trọng Hoa phú hào phong vân lục: Ghi chép về tình hình các phú hào ở Trọng Hoa.
Mặc Tức bực dọc hỏi: “Rốt cuộc gả cho ai?”
“Khương dược sư Khương Phất Lê đó!” Nhạc Thần Tình quả thật hết biết nói gì: “Vợ của phú thương số một Trọng Hoa mà hai người cũng không biết???”
Mặc Tức sầm mặt, nghĩ thầm, thảo nào.
Hai nơi khó vào nhất Trọng Hoa, phòng luyện khí của Mộ Dung Sở Y và phòng luyện đan của Khương dược sư.
Mặc Tức không biết “Tô cô nương”, nhưng đã từng nghe về “Khương phu nhân”.
Nghe nói thể chất của vị phu nhân đó cực kỳ yếu, quanh năm bế quan tĩnh dưỡng trong phòng luyện đan ở Khương phủ, chẳng biết tí ti gì về mưa gió xảy ra bên ngoài.
Ban đầu Lý Thanh Thiển còn dè chừng, không dám ra tay với nhà họ Khương, nhưng bây giờ thân kiếm của gã đã bị tổn hại, chỉ còn ma khí hung bạo, xem ra chắc chắn sẽ đến Khương trạch làm loạn một phen.
(3) Khương trạch: Nhà của người họ Khương.
Trạch nghĩa là nhà ở.
Nghĩ vậy, Mặc Tức vội đứng dậy, nhìn Cố Mang nằm ngủ giữa đống võ sĩ trúc dưới mái hiên, nói: “Ta đến Khương trạch một chuyến.
Mộ Dung, phiền ngươi trông chừng y…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ba người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy khu chợ phía Đông Trọng Hoa nổi lửa phừng phực, khói đặc xông thẳng lên trời.
Nhạc Thần Tình hoảng hốt: “Chuyện, chuyện gì thế này?!”
Mặc Tức nói: “Đi xem đi.”
Nhạc Thần Tình vội vàng gật đầu, theo Mặc Tức ra ngoài, nhưng ngoảnh đầu thấy Mộ Dung Sở Y vẫn ngồi cạnh bàn đá không nhúc nhích, hơn nữa còn gọi một võ sĩ trúc qua dặn dò gì đó, Nhạc Thần Tình do dự hỏi: “Tứ cữu, tứ cữu không đi ạ?”
Mộ Dung Sở Y nhìn lướt qua Cố Mang, lạnh nhạt nói: “Không nghe Hi Hòa quân nhờ ta trông chừng trọng phạm sao? Đi không được.”
Nhạc Thần Tình nghĩ thấy cũng đúng, thế là không cù cưa nữa.
Vừa ra khỏi Nhạc phủ, Mặc Tức và Nhạc Thần Tình đã đụng phải hàng loạt bách tính đang hoảng loạn chạy trốn, phụ nữ trẻ em lẫn người già đều có, tu sĩ cấm vệ quân đang đứng hai bên đường chỉ dẫn.
“Đến Bình An Thự! Đưa tất cả đến Bình An Thự!”
Thế lửa ở phía Đông càng cháy càng mạnh, rợp đỏ cả mảng trời, nhóm cấm vệ quân ngự kiếm đạp gió bay tới bay lui, hệt như từng ngôi sao băng lướt qua màn đêm, cứu vớt cư dân bách tính khỏi biển lửa.
Dù khoảng cách khá xa, Mặc Tức và Nhạc Thần Tình vẫn nghe được tiếng khóc la ầm ĩ, còn có tiếng rống của các tu sĩ: “Bắt lấy gã!”
“Điều tiếp viện tới! Bắt tên ma đầu kia xuống!”
Khỏi cần phải nói, “tên ma đầu kia” tất nhiên là kiếm ma Lý Thanh Thiển.
Nhạc Thần Tình kinh ngạc nói: “Sao Lý Thanh Thiển không đến Khương phủ mà lại đại khai sát giới ở nơi khác?”
Mặc Tức nhủ thầm, chỉ e không phải Lý Thanh Thiển không đến Khương phủ, mà là đến rồi nhưng lại không gặp được người mình muốn gặp.
Hắn nói: “Đi chợ Đông trước đi.”
Hai người chạy tới chợ Đông, phát hiện tình huống còn tệ hơn dự đoán, phố xá đều bị lửa ma thiêu đốt, ngọn lửa đỏ thẫm tựa đóa hoa thược dược che lấp thái dương, khói đặc cuồn cuộn xộc thẳng lên trời.
Trong biển lửa, thỉnh thoảng có hai ba tu sĩ ngự kiếm xé gió lao ra, ngực ôm dân thường bị thương nặng hành động bất tiện.
“Lửa này càng cháy càng lớn, mau tranh thủ dập lửa đi!”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ kết giới tránh lửa chống không nổi…”
Mọi người nháo nhác hỗn loạn, quân đội đóng quân ở Đế đô đều đã đến tiếp viện, rất nhiều binh sĩ quân Bắc Cảnh cũng có mặt.
Vừa nhìn thấy Mặc Tức, đám binh sĩ ngày xưa thuộc quân Vương Bát mừng rỡ kêu lên: “Mặc soái!”
Có người còn nói nhỏ: “Tới rồi tới rồi, cha dượng tới rồi.”
Cho dù qua nhiều năm như thế, lính cũ của quân Vương Bát vẫn thích gọi Mặc Tức là “cha dượng”, chẳng qua ban đầu là chế nhạo, nay đã trở thành một biệt danh không mang ác ý.
“Cha dượng” của bọn họ, áo đen phần phật, viền vàng lấp lánh, chân dài sải bước về hướng khói lửa trùng trùng.
Chợ Đông lửa cháy ngập trời, phản chiếu trong đôi mắt đen kịt của hắn.
“Cha… ấy lộn, Mặc soái, nơi này có tà ma quấy phá…”
Mặc Tức gật đầu, nói: “Các ngươi lo cứu người đi, để ta ở lại đây.”
Đám binh sĩ ngẩn ra, không biết “cha” mình định làm gì.
Mặc Tức là tu sĩ hệ lửa, chẳng lẽ hắn dập lửa được sao?
Ngay lúc chỉ mành treo chuông này, chợt nghe Mặc Tức trầm giọng quát: “Thôn Thiên, tới đây!”
Hệt như tiếng cá voi gầm rống từ vực sâu dưới biển, một cây quyền trượng trắng muốt xuất hiện trong lòng bàn tay của Mặc Tức, đầu trượng vàng bạc đan xen, khảm nạm linh thạch xa hoa lóa mắt, hào quang xanh nhạt lưu chuyển hừng hực.
Nhạc Thần Tình giật mình —— Vũ khí thực thể của Thôn Thiên?!
Thôn Thiên là thần khí mạnh nhất của Mặc Tức, thông thường chỉ cần một mệnh lệnh là có thể khơi mào xu thế dời núi lấp biển.
Do Thôn Thiên quá bá đạo, thông thường Mặc Tức chỉ triệu hoán kết giới để phòng ngự mà thôi, ít khi nào gọi ra quyền trượng Thôn Thiên.
Đạo lý rất đơn giản, phòng ngự chỉ cần linh thể của cá voi khổng lồ là đủ, còn gọi ra quyền trượng tức là chuẩn bị làm phép.
Ngón tay thanh mảnh trắng ngần nắm thân trượng, Mặc Tức chỉ vào biển lửa ngùn ngụt ngút trời: “Hóa mưa.”
Có tiểu tu sĩ thảng thốt: “Mẹ… nó…”
Mặc kệ cha ruột hay cha dượng, cha mày hay cha tao, tu sĩ hệ lửa thật sự có thể dập lửa ư?
Chỉ thấy một chùm sáng xanh bắn ra từ quyền trượng, phóng thẳng lên cao, thoáng chốc hóa thành một con cá voi khổng lồ xuyên trời thủng đất, vẫy đuôi há miệng lao về phía đám cháy!
Gió mạnh tức thì nổi lên, cát đá bay mù trời, không ít tu sĩ đỡ không nổi luồng linh lực hùng mạnh này, lũ lượt quỳ rạp xuống đất, sắc mặt đau đớn thấy rõ, ngay cả Nhạc Thần Tình cũng ho khan liên tục, cố nheo cặp mắt đã mờ căm.
Linh thể của cá voi xanh khổng lồ và biển lửa tựa rồng bay xoắn lại với nhau, thình lình bắn ra bọt nước và dòng khí nặng trịch, sóng triều và tia lửa thậm chí còn văng xa trăm dặm, đêm tối tức khắc bị châm thành ban ngày! Mưa lớn đổ rào rào xối xả, mới chớp mắt đã trút ngập cả vương thành Trọng Hoa.
Giữa mưa như thác đổ, sắc mặt Mặc Tức lạnh như ngọc thạch, ánh nước xanh thẳm và ánh lửa đỏ rực đan xen trong mắt hắn, áo da cấm quân đen tuyền bay phần phật.
Chỉ trong khoảnh khắc, sóng đã yên biển đã lặng, ngọn lửa hệt như thiên quân vạn mã đầu hàng quỳ rạp trước mặt hắn, biển lửa biến thành nền đất bốc khói nghi ngút, chẳng thể vùng dậy gây sóng gió được nữa.
Nhìn bóng lưng của Mặc Tức, những tu sĩ may mắn chứng kiến cảnh tượng này đều kinh sợ đến mức không thốt nổi thành lời, mỗi người tự cảm khái một kiểu từ đáy lòng chấn động mạnh của mình ——
Nam tu nghĩ: Thôi rồi, chị em phụ nữ ở Trọng Hoa sẽ càng điên dại vì người này.
Nữ tu nghĩ: A a a a a!!!
Tu sĩ quân Vương Bát nghĩ: Cha dượng của chúng ta giận lên thiệt bạo ngược thiệt đáng sợ!!
Giữa đống tàn tích và khói đen cuồn cuộn, một bóng người từ từ xoay lưng lại.
Quả nhiên Lý Thanh Thiển đang làm mưa làm gió trong đám cháy!
Giờ này phút này, ma khí đã hằn đầy mặt gã, hai mắt gã đỏ quạch, như thể có trăm ngàn con nhện đỏ bò lổn ngổn.
Sắc mặt gã trông càng vặn vẹo điên rồ hơn lúc trước, Mặc Tức chẳng thể nào nhìn ra được hình bóng của Lý tông sư “kiếm nhân chẻ nước” năm xưa trên gương mặt này.
Kiếm linh thông thường sẽ đồng hóa với chủ kiếm chủ, mà Lý Thanh Thiển đã hoàn toàn bị mây đen của quốc sư nước Liệu bao trùm.
Thấy Mặc Tức, Lý Thanh Thiển nhe răng quát: “Mặc Tức! Ngươi bảo vệ Trọng Hoa được một lần, chẳng lẽ lần nào ngươi cũng bảo vệ được? Chẳng lẽ ngươi có thể thức suốt ngày đêm, canh chừng tòa thành này mọi lúc?! Giao con tiện nhân họ Tô kia ra đây! Nếu không ta sẽ quậy cho Trọng Hoa của ngươi vĩnh viễn không có ngày yên bình!”
Nhạc Thần Tình hô to: “Hay lắm, thì ra ngươi không có bản lĩnh xông vào Khương trạch! Nên mới ở đây bắt người vô tội ăn vạ gây rối!! Ngươi đúng là không biết xấu hổ!”
Lý Thanh Thiển ngửa đầu cười sằng sặc: “Ta không biết xấu hổ? Không biết xấu hổ chẳng lẽ không phải là ả tiện nhân họ Tô sao? Một ả hồng nhan họa thủy, còn hại biết bao cô nương vì ả mà vùi thây trong núi, hôm nay lại như con rùa rúc đầu, vương thành lửa cháy ngập trời mà vẫn núp trong Khương phủ không chịu ló mặt! Ha ha ha… Hồng Thược… không ngờ Hồng Thược lại bỏ mạng oan uổng vì giống người như thế! Loại tiện phụ —— loại quỷ nhát gan này ——!”
Trong số tu sĩ ở đây cũng có dược tu của Khương trạch, nghe gã nói vậy thì nhịn không được mắng trả: “Ngươi nói bậy! Phu nhân nhà ta bế quan tu hành, không biết chuyện bên ngoài.
Phu nhân nào phải loại người như ngươi nói! Ngươi nói năng đàng hoàng lại cho ta!”
“Ả không phải loại người như thế? Vậy ả là người gì?” Lý Thanh Thiển cười hô hố: “Ta đây muốn rửa mắt xem thử! Rốt cuộc ả có sắc đẹp nghiêng nước cỡ nào! Đáng để tên quốc sư kia nhớ nhung đến vậy!”
Dược tu tức giận nói: “Ngươi căn bản không xứng xuất hiện trước mặt phu nhân!”
“Phu nhân… Ha ha, phu nhân cái gì! Ả là tiện nhân thì có!” Lý Thanh Thiển như đã phát rồ, trông chẳng khác gì nanh rắn xì độc ồ ạt giết người trong năm bước: “Ta quyết phải xem thử rốt cuộc ả trông như thế nào, ta quyết phải hủy diệt dung mạo của ả, ném ả đến chỗ tên quốc sư nước Liệu…”
Lúc nhắc đến quốc sư nước Liệu, vẻ hung ác trên mặt gã tưởng chừng còn dữ dội hơn lửa cháy ngút trời: “Tên cầm thú đó… Ha ha ha, trước mặt cái kẻ si tình đó, ta phải xé nát ả, xé nát dung mạo xinh đẹp của ả!!!”
“Gã hại chết Hồng Thược của ta, ta cũng phải bắt người gã thích sống không bằng chết!!”
Tiếng rống giận của Lý Thanh Thiển xuyên thấu mây trời, cảm xúc như dây cung trên nỏ, kéo căng cực độ, chuẩn bị bắn ra ——
Mặc Tức nhắc nhở người xung quanh: “Cẩn thận.”
Khí đen lượn lờ quanh người Lý Thanh Thiển, mắt thấy lại sắp bùng phát một đợt tấn công, Mặc Tức tiến lên một bước, quyền trượng Thôn Thiên lập tức rực sáng, những người còn lại cũng đề cao cảnh giác, chỉ chờ buông dây bắn tên!
Đúng lúc này, cuối đường bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài tựa khói mờ: “Dừng tay.”
“…”
Đó là chất giọng cực kỳ mượt mà và êm tai, chỉ nghe mỗi giọng thôi, cho dù không nhìn dung mạo cũng biết nàng là một giai nhân tao nhã xinh đẹp tuyệt trần.
Mọi người hớt hải ngoái đầu, thế rồi lục tục dạt ra.
Một bóng hình thướt tha quấn lụa trắng đứng cuối đường, mạng mỏng che mặt, bung một cây dù trúc đen giữa màn mưa chưa tạnh, bước đi lả lướt như Lạc thần trên mặt sông.
(4) Lạc thần: Nữ thần sông Lạc.
Con ngươi của Lý Thanh Thiển đột ngột co rút.
Người của Khương phủ kinh ngạc thốt: “Phu nhân? Sao người lại tới đây?”
“Phu nhân ơi nguy hiểm lắm! Nếu phu nhân có bề gì, chờ chưởng quỹ trở về, chúng tôi biết ăn nói thế nào!”
Khương phu nhân nói: “Nếu không nhờ Nhạc phủ truyền âm báo tin, ta cũng không biết xảy ra chuyện lớn như thế.
Các ngươi định giấu ta tới khi nào?”
Nói đoạn, Khương phu nhân thong thả bước từ cuối con đường dài đến chỗ kiếm ma Lý Thanh Thiển.
Nhạc Thần Tình thầm sửng sốt: “Nhạc phủ…?”
À, là sau đó tứ cữu báo tin nhỉ.
Nghĩ vậy, trong lòng Nhạc Thần Tình trỗi dậy chút cảm xúc khó tả.
Người người đều nói tứ cữu của cậu là kẻ máu lạnh vô tình, không biết phân biệt thị phi, chỉ coi trọng kết cục của sự việc.
Nhạc Thần Tình cũng biết lời này không sai, tứ cữu báo tin để Khương phu nhân xuất hiện, rõ ràng là muốn phu nhân đứng ra ngăn cản Lý Thanh Thiển phát rồ.
Mặc dù đây đúng là cách hữu hiệu nhất, nhưng làm thế khác nào đẩy Khương phu nhân vào hố lửa.
—— “Để đạt được mục đích, Si Tiên chẳng màng bất cứ giá nào, chỉ sợ dù có là mạng của người thân nhất, hắn cũng sẽ không để vào mắt.”
Đây là bình luận của trên dưới Trọng Hoa dành cho Mộ Dung Sở Y.
Nhạc Thần Tình không thích nghe, lòng vẫn nghĩ rằng tứ cữu là người biết suy tính, làm việc luôn luôn có đạo lý của mình.
Nhưng loại suy tính tỉnh táo này, thật ra bản thân nó là một sự tàn khốc.
Khương phu nhân dừng trước mặt Lý Thanh Thiển, bình tĩnh nhìn gã chằm chằm.
“Ngươi chính là…” Tròng mắt của Lý Thanh Thiển sáng lấp lóe: “Ngươi chính là Tô Ngọc Nhu?!”
“Không sai, là ta.” Khương phu nhân nói: “Ngươi vì muốn trả thù quốc sư nước Liệu nên đặc biệt tới tìm ta.
Đúng không?”
Lý Thanh Thiển nghiến răng nói: “Đúng thế! Bản thân ta muốn xem thử… rốt cuộc ngươi trông thế nào, mà lại làm hại vô số cô nương trên núi Nữ Khóc vì ngươi mà bị chôn sống đến chết!”
Mọi người cứ tưởng Khương phu nhân sẽ từ chối, nào ngờ phu nhân chỉ im lặng giây lát rồi nói: “Ngươi muốn xem mặt ta, ta cho ngươi xem là được.
Chỉ có điều…”
“Chỉ có điều gì?”
Khương phu nhân nói: “Ta có một chuyện muốn nói riêng với ngươi trước.
Chuyện này chỉ có thể nói cho ngươi nghe, những người khác, ta không muốn nói cho biết, mà cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.”
Lý Thanh Thiển đảo tròng mắt, nhìn Khương phu nhân từ trên xuống dưới, dường như định dò xem trên người đối phương có giấu pháp khí phục ma nào không, cuối cùng cắn răng nói: “Ta cũng không sợ ngươi giở trò, nếu ngươi dám giở trò, ta sẽ thẳng tay móc tim ngươi ra, xé đôi mà ăn ——”
“Ngoại trừ cây dù này, trên người ta chẳng còn gì nữa cả.” Khương phu nhân nói: “Có điều nghe xong chuyện này, chỉ sợ ngươi sẽ hồn xiêu phách lạc, không cầm cự nổi.
Tự ngươi nghĩ kỹ xem mình có muốn nghe không đi.”
Lý Thanh Thiển sửng sốt, sau đó phá lên cười ha ha: “Ngươi không cần khích ta! Ngươi cứ nói là được!”
Khương phu nhân nói: “Vậy ngươi đưa tai qua đây.”
Thế là mọi người trông thấy Lý Thanh Thiển kề tai tới gần, còn Khương phu nhân thì rướn người qua.
Dưới lớp mạng che bồng bềnh, phu nhân chỉ mấp máy môi nói vài câu, vẻ điên cuồng và hung tợn trên mặt Lý Thanh Thiển tức khắc cứng đờ.
Chờ Khương phu nhân đứng thẳng người dậy, lẳng lặng quan sát gã, ánh nhìn sắc lẹm đầy ngỡ ngàng toát ra từ mắt gã khiến người xung quanh không khỏi thảng thốt.
“Phu nhân nói gì với gã vậy?”
Có người rầm rì.
“Không biết nữa…”
Lý Thanh Thiển nhìn Khương phu nhân mà như gặp phải quỷ, một lúc lâu sau, gã tái mặt lùi về sau một bước: “Không… sẽ không… sao có thể?”
Khương phu nhân nói: “Ta không nói nửa câu giả dối.”
Im lặng vài giây, Lý Thanh Thiển đột nhiên hét lên đau đớn, khóe mắt như sắp nứt ra: “Ngươi nói bậy!! Tiện nhân nhà ngươi!! Ngươi nói bậy!!! Ngươi mồm đầy dối trá!!!! Ngươi —— ngươi ——”
“Chẳng phải ngươi muốn xem mặt ta sao? Sau khi xem xong, ngươi sẽ biết ta có nói bậy hay không.”
Khương phu nhân đi tới trước mặt Lý Thanh Thiển, từ góc độ này, ngoại trừ bản thân Lý Thanh Thiển, chẳng ai thấy được dung mạo của Khương phu nhân.
Nàng giơ bàn tay mềm mại nõn nà, nhẹ nhàng vén mạng che của mình…
Không một tiếng động.
Tĩnh mịch đến mức như chìm sâu dưới Hãn Hải.
Bỗng nhiên tại một khắc nào đó, dây cung kéo căng hết cỡ đứt cái “roạt” —— “Ngươi, ngươi thật sự…”
Khương phu nhân nói: “Bây giờ ngươi tin chưa.
Oán hận của ngươi, từ đầu đã sai rồi.”
Lý Thanh Thiển bất ngờ lùi về sau hai bước, ngửa đầu cười ầm ĩ, miệng nói như điên dại: “Ha ha ha… Nực cười! Ta thật quá nực cười!! Từ trước đến nay ta… thế mà… thế mà lại cho rằng…”
Lửa giận lên não, tâm niệm vỡ tan, dưới tình huống như thế, Lý Thanh Thiển bỗng dưng cúi đầu phun một ngụm máu đen, máu dính nhoe nhoét giữa răng môi.
Gã ngã ngồi xuống đất, cả người như bị đập nát, vừa khóc vừa cười chỉ vào Khương phu nhân, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hai mắt đỏ lòm một cách đáng sợ: “Thì ra… lại là như thế!! Ha ha!! Ha ha ha!!!”
“…”
“Ta hiểu rồi… thật ra quốc sư là vì… là vì…” Lý Thanh Thiển không nói tiếp nữa, con ngươi co rút, máu đen đầy mồm, đột nhiên ngửa đầu cười rống: “Hoang đường!! Thật hoang đường!!! Ha ha ha ha! Thật là hoang đường…”
“Ta hận lâu như thế, không ngờ đều là sai lầm! Đều là sai lầm!!!”
Kiếm ma quỳ gối ngẩng mặt lên trời, kêu rên thảm thiết, gào thét luôn mồm, tiếng sau thê lương hơn tiếng trước, tiếng sau xé lòng hơn tiếng trước… Cuối cùng gã suy sụp té ngã, toàn thân co quắp, khí đen tản mạnh!
Lý Thanh Thiển lấy tay che mắt, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Đều là sai lầm…”
Chấp niệm tiêu tán, gã nằm dài dưới đất, tiếng cười rồ dại nhỏ dần, từ từ trở nên nặng nề, lạc giọng, hệt như con quạ sắp chết ôm cây kêu quang quác.
Cuối cùng gã cuộn mình nằm đó, tựa như hồi kết của một câu chuyện cười tệ hại.
Chẳng ai nghĩ rằng một thanh kiếm ma sát khí rợp trời, chỉ vì một câu chuyện, một gương mặt của Khương phu nhân mà lại hóa giải chấp niệm cả đời, biến thành một vũng máu đen…
Không ngờ Lý Thanh Thiển lại tiêu tan đi như thế.
“Sao, sao lại…”
“Đây rốt cuộc…”
Mọi người im thin thít, vừa hoảng sợ vừa ngỡ ngàng nhìn Khương phu nhân, dường như muốn dùng ánh mắt xé rách mạng che của nàng, nhìn thấu bí mật của nàng.
Rốt cuộc khi hé mở môi son, Khương phu nhân đã thổi câu chuyện gì vào tai Lý Thanh Thiển? Chỉ dăm ba câu mà dễ dàng tước đoạt tính mạng của thần binh lợi khí hung hãn nhường ấy.
Rốt cuộc Khương phu nhân đã nói gì với gã kiếm ma đó?!?
Giữa những ánh mắt kinh sợ ngỡ ngàng, Khương phu nhân trông hờ hững đến lạ.
Chẳng buồn ngó đến thân xác kiếm ma dưới đất đang tiêu tán, nàng ta kéo nón mạng che, chậm rãi xoay người lại ——
(5) Nón mạng che
“Phu nhân…”
Khương phu nhân nói: “Gã đã không còn chấp niệm, không thể tụ thành hình người nữa.
Hôm nay liên lụy chư vị, lòng ta hổ thẹn và áy náy vô cùng.” Nói đoạn, Khương phu nhân cúi đầu trước các tu sĩ ở đây: “Thiệt hại của chợ Đông, chờ ngoại tử (6) trở về, ta sẽ kể lại tỉ mỉ với chàng, sớm ngày bồi thường cho mọi người… Cáo từ trước.”
(6) Ngoại tử: Cách vợ gọi chồng.
Ngược lại, “nội tử” là chồng gọi vợ.
Ngừng một lát, Khương phu nhân liếc nhìn nô bộc trong phủ mình, nói: “Các ngươi đều theo ta về đi.”
“…”
“Đi thôi, không xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
“Nhưng phu nhân à ——”
“Đi thôi.”
Bóng hình duyên dáng đi xa, nhẹ nhàng tha thướt như đang kiễng ngón, khuất dần trong tầm mắt si mê và thờ thẫn của chúng dân.
Giữa đống phế tích sũng nước điêu tàn của chợ Đông, có người ngơ ngác nhìn bóng lưng của Khương phu nhân, có người khóc lóc nhìn nhà cửa bị đốt trụi của mình, cũng có người thất thần nhìn vũng máu do Lý Thanh Thiển hóa thành…
Nhạc Thần Tình lẩm bẩm: “Rốt cuộc mặt của Khương phu nhân đẹp cỡ nào? Tại sao Lý Thanh Thiển vừa nhìn thấy nàng ta đã biến thành như vậy, chấp niệm cũng tiêu tán luôn? Khương phu nhân thật sự đẹp hơn Hồng Thược cô nương đến thế sao?”
Mặc Tức không nói gì, mày kiếm nhíu chặt, nhìn vết máu loang lổ dưới mặt đất.
Hắn biết chuyện này không đơn giản như thế, sở dĩ Khương phu nhân có thể hóa giải tâm ma của Lý Thanh Thiển trong thoáng chốc, tuyệt đối không phải vì “đẹp”, nhất định có nguyên do khác.
Nếu không gã sẽ không lặp đi lặp lại “hận sai rồi”.
Gã hận sai cái gì?
Thấy hắn tỏ vẻ ngờ vực, Nhạc Thần Tình gọi thử một tiếng: “Hi Hòa quân…”
Mặc Tức lắc đầu: “Mỗi người đều có bí mật của mình.
Chưa đến lúc cần thiết, đừng truy cứu thêm nữa.”
“Ồ… được…”
“Đệ về Nhạc phủ đi, ta đi báo cáo với Quân thượng.”
Nhạc Thần Tình đáp lời, đang định rời đi, mắt chợt liếc thấy cái gì, thế rồi bỗng nhiên dừng bước.
Cậu ta đi tới trước một gian nhà nhỏ bốc khói nghi ngút ở chợ Đông.
Gian nhà này tồi tàn xập xệ, vừa nhìn là biết không phải nơi ở của gia đình giàu có, nhưng trên cửa sổ lại dán một lá bùa vàng sáng lóa ——
Đó là bùa Kim Cương Bất Phá của nhà họ Nhạc.
Nhìn kỹ lại, không chỉ nhà này có, rất nhiều nhà xung quanh cũng dán bùa chú tương tự.
Có lẽ chính vì được bùa chú che chở, những gian nhà này dù rằng vẫn bị lửa đốt cho lung lay sắp đổ, nhưng chí ít không bị thiêu rụi tức thì, hộ gia đình sống bên trong đều được thành công cứu ra.
Chỉ là…
Nhạc Thần Tình nâng hai ngón tay, bóc lá bùa vàng đã cạn linh lực xuống, khẽ nhíu mày.
Lạ thật, bùa Kim Cương Bất Phá là bùa thượng hạng đắt giá nhất nhà cậu ta, lúc hái hoa tặc hoành hành, người người đều muốn mua, nhưng không phải ai ai cũng mua được, bá phụ của cậu ta còn vì thế mà xua đuổi các tiểu tu sĩ gây náo loạn, tứ cữu của cậu ta làm gì thèm để ý.
Đống bùa chú này… là ai cho bọn họ?
Mới nghĩ một tí, Nhạc Thần Tình đã nghĩ đến một người.
Một bóng hình trắng toát gầy gò ốm yếu, ngồi trên xe lăn gỗ, đầu gối đắp một tấm chăn mềm.
—— Giang Dạ Tuyết.
Đúng rồi, Giang Dạ Tuyết xưa nay luôn rề rà dong dài, một con ma ốm thân mình còn lo chưa xong, thế mà cứ mềm lòng muốn chết.
Bùa Kim Cương Bất Phá của mấy hộ nghèo đó, xem ra hẳn là Giang Dạ Tuyết làm cho.
Ý nghĩ này khiến Nhạc Thần Tình hơi khó chịu.
Một mặt, cậu ta cũng cảm thấy cách hành xử kiểu sống chết mặc bây của tứ cữu và cha mình hơi tàn nhẫn.
Mặt khác, từ nhỏ cậu ta đã nghe người trong phủ xỉ vả Giang Dạ Tuyết đủ kiểu, nói Giang Dạ Tuyết chẳng có bản lĩnh gì hay ho, chỉ biết đem bán bí thuật của nhà họ Nhạc, lung lạc lòng người, lừa danh gạt tiếng.
Nhưng nếu không nhờ Giang Dạ Tuyết tốt bụng tặng bùa Kim Cương Bất Phá cho những gia đình này, vậy thì kiếp nạn hôm nay, không biết chợ Đông sẽ có bao nhiêu người vô tội bỏ mạng…
Trước hai đầu mâu thuẫn, Nhạc Thần Tình nhất thời không biết nên có cảm tưởng gì.
Vậy mà xung quanh cứ ồn ào không ngớt, khiến cho cậu ta rối trí hơn.
Nhạc Thần Tình lơ mơ nghĩ, lần này giữa tứ cữu và Giang Dạ Tuyết, lẽ nào tứ cữu sai thật sao….