Vị Bơ Yêu Thầm

Chương 46-47

Trong nháy mắt này, Lâm Hề Trì vẫn còn đang vì nụ hôn đầu tiên này mà làm rất nhiều "bài tập". Cô cảm thấy, khi chính thức đến thời điểm này, cô nhất định có thể bình tĩnh tự nhiên mà dẫn đường cho Hứa Phóng, để anh không đến mức luống cuống tay chân.

 

Nhưng mà, ngay tại lúc này.

 

Đại não Lâm Hề Trì trống rỗng, nín thở, sống lưng căng chặt, bởi vì không biết phải làm sao, đôi mắt mở to vừa tròn vừa lớn, sức lực giữ chặt điện thoại cũng từng chút từng chút chặt hơn.

 

 

Cánh môi hai người dán lại với nhau.

 

Hứa Phóng không có động tác tiến thêm một bước, đôi mắt của anh rất sâu, bị ngọn đèn đường màu cam nhuộm lên một tầng ánh sáng, nơi khuất sau tai là một mảng màu đỏ lớn.

 

Lông mi của Lâm Hề Trì cong lên, giống như hai cái bàn chải nhỏ, đang run rẩy.

 

Tay phải của Hứa Phóng đỡ đầu cô, đầu ngón tay di chuyển xuống dưới, dịch chuyển xuống vành tai của cô, ngón cái và ngón trỏ vuốt ve da thịt mềm mại của cô thật dịu dàng lại lưu luyến.

 

Sau đó, anh rời khỏi môi cô, ngẩng đầu.

 

Lâm Hề Trì nhìn bờ môi của anh, có lẽ là do ánh sáng, nhìn qua so với bình thường đỏ hơn chút, tôn lên tóc mái đen nhánh rũ trên trán, cùng với ánh sáng trên lướt nhanh qua trên mặt anh, giống như ma cà rồng vừa được ‘ăn’ xong.

 

Mờ mờ ảo ảo, lại có chút không rõ.

 

 

Bên tai dường như có tiếng bắn pháo hoa, sau khi một âm thanh vang lên, những cái khác theo nhau mà đến, vang vọng cả không trung. Màu sắc loang lổ ánh vào giữa con ngươi đen láy của anh, lập lòe ánh sáng.

 

Sau đó, khóe miệng Hứa Phóng cong lên một cách không rõ, nâng tay lên nắm lấy cằm của cô.

 

"Nín thở một phút đồng hồ?"

 

Nghe vậy, Lâm Hề Trì lấy lại tinh thần, kéo tay anh xuống, đầu giống như sắp bốc khói, đem khuôn mặt của mình giấu vào trong khăn quàng cổ. Nhìn qua giống như một chú chuột lang nhỏ, đang muốn tìm một cái lỗ để trốn vậy.

 

Trầm mặc vài giây.

 

Lâm Hề Trì đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn anh, vẻ mặt không cam lòng chỉ có một mình mình mất mặt, còn thật nghiêm túc nói: "Vừa rồi anh cũng nín thở."

 

"..............."

 

"Anh nín thở nửa phút."

 

"..............."

 

Ba mẹ Lâm Hề Trì đối với việc bước qua năm mới này không có quan niệm với hứng thú gì, giờ này hàng năm đều như thường lệ chín giờ rưỡi lên giường, mười giờ đi vào giấc ngủ. Bọn họ cảm thấy đêm 30 âm lịch ngày đầu năm mới, mới thật sự là sự đón chào năm mới có ý nghĩa.

 

Cho nên trước năm mười sáu tuổi, Lâm Hề Trì chưa từng cố ý đợi để bước qua năm mới. Bình thường đều là trước khi ngủ là năm này, tỉnh lại chính là năm mới.

 

Sau khi lên cao trung, thời gian ngủ của Lâm Hề Trì bắt đầu từ mười giờ, điều chỉnh thành mỗi đêm mười hai đi ngủ. Thời gian cô dành cho việc học nhiều hơn, cũng không giống như lúc học sơ trung không có việc gì thì sang nhà Hứa Phóng chơi game.

 

Mà Hứa Phóng đặc biệt không thích học tập, ba Hứa mẹ Hứa cũng không quản thành tích của anh, cho nên cuộc sống của anh trôi qua vô cùng ung dung tự tại.

 

Ngay từ đầu Hứa Phóng sau khi về nhà đều ăn không ngồi rồi chơi game xong đi ngủ, nhưng sau khi bị Lâm Hề Trì ảnh hưởng, từ đó về sau, anh chơi game xong, sau khi nằm trên giường, lăn qua lăn lại một hồi, vẫn sẽ lương tâm trỗi dậy đứng lên đi làm bài tập.

 

Năm 2008 đến năm 2009, đêm giao thừa đó.

 

Sau khi tắm rửa xong, Lâm Hề Trì liền trở về phòng, bắt đầu hoàn thành bài tập giáo viên cho. Tuy rằng chỉ mới là năm nhất cao trung, nhưng chín môn cộng lại, bài tập cũng không ít.

 

Chỉ có ba ngày nghỉ, Lâm Hề Trì muốn làm xong bài tập trong hai ngày đầu, để lại một ngày để chuẩn bị cho nội dung bài mới.

 

Chờ sau khi cô làm xong bài tập ba môn khoa học xã hội (1), đã là rạng sáng mười hai giờ.

 

(1) Ba môn khoa học xã hội bao gồm: Chính trị, Lịch sử, Địa lý.

 

Lâm Hề Trì đứng dậy, kéo cửa phòng nhìn ra ngoài, đèn trên hành lang đều tắt cả rồi, cửa phòng của Lâm Đình và Lâm Hề Cảnh đều đóng chặt. Giờ này chắc các cô ấy cũng đã ngủ rồi.

 

Lâm Hề Trì rửa mặt trong WC, khi trở về phòng, cô bật điện thoại lên, liền nhìn thấy wechat Hứa Phóng gửi cho cô: [Ngủ chưa.]

 

Khi đó điện thoại của Lâm Hề Trì vẫn là loại phím bấm, ấn vào phím, sẽ phát ra âm thanh lanh lảnh, còn mang theo âm hiệu điện thoại.

 

Cô vô cùng thích nghe âm thanh này, dứt khoát bùm bụp bùm bụp gõ một chuỗi dài cho cậu: [Còn chưa. Tớ vừa mới làm xong bài tập ba môn khoa học xã hội. Tớ định lại làm thêm bài của một môn nữa rồi ngủ, cậu nhớ cũng phải làm đấy, tớ tuyệt đối sẽ không cho cậu chép đâu. Có điều cậu có biết làm không? Nếu không thì ngày mai tớ sang tìm cậu cùng viết ha.]

 

Hứa Phóng xem nhẹ tất cả những lời sau dấu chấm đầu tiên của cô: [Vậy xuống dưới.]

 

"............."

 

Lâm Hề Trì không biết cậu muốn làm cái gì, nhưng cũng không lề mề, mở cửa phòng ra đi xuống lầu. Từ hành lang xuống đến lầu một, cả quá trình đều tối đen. Cô không muốn đánh thức ba mẹ, đi đường cũng đều nhẹ nhàng hơn bình thường vài phần, càng đừng nói tới bật đèn.

 

Nhưng Lâm Hề Trì không sợ tối, cô chỉ dựa vào ánh sáng mỏng manh từ màn hình điện thoại để đi tới trước cửa lớn.

 

Răng rắc một tiếng, mở cửa.

 

Lâm Hề Trì vươn cái đầu ra bên ngoài nhìn xem, qua loa nhìn lướt qua, không nhìn thấy người nào. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía phòng của Hứa Phóng, đèn còn đang sáng, bức màn cửa sổ không hề cố kỵ được mở ra.

 

Ánh đèn chói mắt chiếu ra ngoài.

 

Lâm Hề Trì buồn bực đi về phía trước hai bước, dư quang nhìn thoáng qua, đột nhiên phát hiện bên cạnh khóm cây có bóng người. Tim cô đập như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng lui về sau hai bước, thiếu chút nữa ngay cả lời thô tục cũng tuôn ra luôn rồi.

 

Nhưng gần như là đồng thời, cô liền nhận ra người kia là Hứa Phóng.

 

Lâm Hề Trì theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, đi đến trước mặt cậu, nhỏ giọng nói: "Cậu làm gì vậy?"

 

Hứa Phóng ngửa đầu, nhìn chằm chằm cô vài giây, rất nhanh liền đứng lên, thuận miệng nói: "Bây giờ mấy giờ?"

 

"Bây giờ........." Lâm Hề Trì nhìn điện thoại, "Mười hai giờ kém hai phút."

 

Sau đó cậu lại không nói gì.

 

Lâm Hề Trì không hiểu ra sao: "Cậu muốn làm gì?"

 

"Bây giờ mấy giờ?"

 

"........Vẫn là năm mươi tám phút."

 

"..........."

 

Lâm Hề Trì: "Cậu bảo tớ xuống dưới là để tớ nói cho cậu biết bây giờ mấy giờ sao?"

 

Hứa Phóng chẳng ừ hử gì cả, lười biếng cụp mí mắt, giống như buồn ngủ lắm rồi.

 

Lâm Hề Trì cảm thấy cái người này thật sự quá cần được người khác quan tâm rồi, học tập cần có người quan tâm, thân thể yếu cần có người quan tâm, bây giờ ngay cả làm việc và nghỉ ngơi cũng cần có người quan tâm. Cô ngáp một cái, nhỏ giọng nói: "Mau trở về ngủ đi, nếu không cậu còn muốn tớ tiễn cậu về sao?"

 

Mà Hứa Phóng lại giống như cái máy vậy: "Bây giờ mấy giờ?"

 

"............." Lâm Hề Trì cảm thấy cậu hôm nay thật mẹ nó đáng sợ.

 

Cô lại nhìn điện thoại, cũng không cứng rắn với cậu, thỏa hiệp nói: "Mười hai giờ." Qua vài giây cô lại không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

 

Lúc này Hứa Phóng mới nhấc mi mắt lên, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, vẻ mặt thản nhiên nói: "Trở về đi."

 

Lâm Hề Trì: "............."

 

Cô bị cậu chọc tức rồi, mắng một câu "Bệnh thần kinh" rồi chạy chậm về nhà.

 

Sau khi trở về phòng, Lâm Hề Trì nhìn sách trên bàn, vốn định tiếp tục làm bài tập, lại bị việc này làm cho phân tâm, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu Hứa Phóng muốn làm gì.

 

Lâm Hề Trì kéo rèm cửa ra nhìn xem, phát hiện phòng Hứa Phóng đã tắt đèn.

 

Hình như đi ngủ rồi.

 

Sau này mỗi năm, vừa đến thời gian, Hứa Phóng liền dùng lại trò cũ.

 

Mãi cho đến năm nay, hai người đón năm mới ở bên ngoài, Lâm Hề Trì rốt cuộc không cần phải chịu đựng cảnh tượng như vậy nữa ---- đêm hôm khuya khoắt, thiếu niên mặt không có biểu cảm gì đứng trước mặt bạn, mặc kệ bạn nói gì cũng chỉ lặp lại cùng một câu nói.

 

Quá đáng sợ mà.

 

Lâm Hề Trì quay đầu nhìn về phía Hứa Phóng.

 

Anh còn đang khó chịu vì bị mình vạch trần, dựa lưng vào ghế, không nói chuyện với cô. Trên xe đã có những hành khách khác lục tục đi lên, ngồi vào những chỗ trống đằng trước.

 

Lâm Hề Trì hắng giọng, sáp lại gần bên cạnh anh, làm ra dáng vẻ thần thần bí bí: "Rắm Rắm, nguyện vọng muốn hôn em của anh đã được thực hiện."

 

"............."

 

"Vậy anh cũng phải thực hiện nguyện vọng năm mới cho em."

 

Hứa Phóng liếc mắt nhìn cô một cái, từ trong lịch sử trò chuyện lôi ra một đoạn tin nhắn, đọc nội dung trong đó, giọng nói lãnh đạm lạnh lẽo: "Em muốn ăn ở tiệm đồ xiên mới mở kia, muốn một đôi giày thể thao mới, muốn một bộ quần áo tình nhân."

 

Dừng vài giây, anh bắt đầu đọc nội dung tiếp theo: "Đây là nguyện vọng năm mới của em, nhưng em biết, nguyện vọng chính là nguyện vọng, không nhất định phải thực hiện, em tự hiểu đạo lý này. Cho nên anh không cần quá để ý, em chỉ là cho anh xem xem nguyện vọng của em mà thôi."

 

Hứa Phóng chỉ vào cái áo khoác màu xanh lá trên người cô, lại chỉ vào chính mình: "Trang phục tình nhân." Sau đó dùng mũi giày chạm vào giày cô: "Giày thể thao mới."

 

Anh khom lưng lại gần, nắm lấy cằm cô: "Hôm nay đi ăn tiệm đồ xiên không cần phải trả tiền?"

 

Lâm Hề Trì nhìn anh, rất nhanh liền bắt đầu lên án anh: "Anh nhớ thật rõ ràng ha."

 

"..............."

 

"Anh so đo quá vậy."

 

"..............."

 

Thái dương Hứa Phóng giật giật, cánh môi mấp máy.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau khi giằng co nửa khắc (2). Hứa Phóng quay đi chỗ khác, hít một hơi thật sâu, chịu đựng xúc động muốn mắng cô, nói: "Nguyện vọng gì?"

 

(2) Một khắc bằng 15 phút.

 

Lâm Hề Trì thật sự vô cùng thích loại cảm giác anh muốn mắng nhưng vì địa vị trong mối quan hệ mà không dám mắng, làm cho cô cảm giác mình giống như bề trên của anh vậy. Cô cảm thấy mỹ mãn thu hồi tầm mắt, nói: "Qua hai ngày nữa không phải là thi cuối kỳ sao?"

 

"Ừ."

 

"Nếu em thi được top 5, anh phải cho em -----"

 

Đột nhiên Hứa Phóng có dự cảm không tốt, trầm giọng nói: "Đổi cái khác."

 

"A." Lâm Hề Trì cúi đầu cân nhắc, "Vậy đổi cái gì mới tốt đây.........."

 

Hứa Phóng không đáp lại.

 

Lâm Hề Trì rối rắm nửa ngày, cắn răng nói: "Vậy thi được top 3?"

 

Nghe vậy, Hứa Phóng nghiêng đầu nhìn cô, ấn đường giật giật: "Em muốn làm gì?"

 

Cô còn nghiêm túc nói: "Em muốn vùng lên làm địa chủ."

 

Hứa Phóng: "............"

 

Lâm Hề Trì liếm liếm môi, đôi mắt cong như vành trăng nhỏ, nhìn anh: "Dù sao nếu em thi được top 3, thì lúc sắp đến mười hai giờ tối ngày mười bảy, anh đến dưới lầu nhà em tìm em."

 

Hứa Phóng sửng sốt.

 

Ngày mười tám tháng một là sinh nhật của cô.

 

Cho nên cho dù cô không nói cái này, thật ra Hứa Phóng cũng sẽ đi tìm cô.

 

Hứa Phóng nghi hoặc gãi gãi đầu, nhàn nhạt đáp ứng cô: "Chỉ cái này?"

 

"Hả?" Lâm Hề Trì trừng lớn mắt, không hiểu gì nói, " Em còn chưa nói nguyện vọng mà."

 

"............."

 

"Chính là, trước kia lúc bước qua đêm giao thừa, không phải anh luôn bảo em xuống lầu sao? Sau đó cái gì cũng không nói, em nói cái gì anh cũng chỉ trả lời lại một câu "Bây giờ mấy giờ", anh không biết là lúc đó rất khủng bố sao?"

 

"............."

 

Đó là anh muốn nhắc nhở cô về thời gian.

 

Để cô hiểu được rằng, hai người bọn họ là cùng nhau bước qua năm mới.

 

Không phải đã ba năm rồi mà cô vẫn không hiểu chứ?

 

Lâm Hề Trì chỉ cảm thấy chắc chắn anh cố ý lặp lại cùng một câu nói, mục đích chính là vì muốn làm cô sợ tới mức chết khiếp. Bây giờ cô nhất định phải vùng lên, chỉ cần anh sửa lại lời nói, thì không chỉ có thể làm anh đầu hàng, mà còn để cô không cần cảm thấy khủng bố nữa.

 

Một công đôi việc.

 

"Nếu em thi được top 3, anh phải đem câu "Bây giờ mấy giờ" đổi thành "Rắm Rắm yêu em", thế nào?"

 

".............."

 

Thấy vẻ mặt anh lập tức lạnh xuống, trực tiếp quay mặt đi chỗ khác không để ý cô, Lâm Hề Trì gãi gãi mặt, cũng có chút không biết phải làm sao. Qua vài giây, cô tùy tiện sửa lời: "Vậy đổi lời thoại thành ------"

 

"Ba Ba?"

 

Hứa Phóng: "................"

Khóe miệng Hứa Phóng giật giật, đẩy đầu cô ra sau: "Không có hứng thú."

"Vậy tớ không coi đây là điều ước năm mới nữa." Lâm Hề Trì liều chết không buông siết chặt cánh tay anh, quyết định không tham lam nữa: "Mà là điều ước sinh nhật tớ."

Nghe vậy, môi Hứa Phóng mấp máy, vừa muốn nói gì thì bị cô cắt ngang.

"Tớ đếm đến ba, nếu cậu không đáp tức là đồng ý."

Nhưng Lâm Hề Trì chưa kịp đến thì Hứa Phóng đã thong rong chậm rãi rút tay ra khỏi vòng ôm của cô, như thể đang phân rõ giới hạn rạch ròi với cô vậy: "Tớ không có hứng thú làm bố cậu."

Lâm Hề Trì: "..."

Lâm Hề Trì sững người một lúc, ngây ngốc a một tiếng, quay đầu lại nghiền ngẫm ý anh nói là gì nhưng nghĩ mãi không ra, bèn hỏi ngược lại: "Cậu nói cái gì?"

"Tớ nói ------- haiz.

Thôi được rồi, chỉ lần này thôi đấy." Hứa Phóng dường như không muốn so đo vấn đề này nữa, dựa vào ghế, lười biếng nheo mắt: "Bố yêu con."

"..."

Lúc này Lâm Hề Trì thực sự ngốc lăng đứng nghệch một chỗ.

Hứa Phóng rũ mắt nhìn điện thoại, khi ngước mắt lên vẫn thấy Lâm Hề Trì duy trì dáng vẻ bàng hoàng đó.

Anh nhướng mày, khua khua tay trước mắt cô: "Kích động thế cơ à?"

Lâm Hề Trì hồi thần, vỗ tay anh, cau mày nói: "Sao cậu lại hiểu như vậy? Tớ bảo cậu gọi Ba, nhưng không bảo cậu nói Ba yêu con."

Hứa Phóng không nghe thấy.

Lâm Hề Trì nghiêm mặt: "Cậu không được tự tiện chêu ghẹo tớ như vậy."

Vừa hay xe cập bến, Hứa Phóng liền cầm túi kéo cô lên, tiếp tục vờ như không nghe không đáp lại lời cô.

"Đi thôi."

Lâm Hề Trì: "..."

Ý tưởng bất chợt của Lâm Hề Trì lập tức bị bóp nghẹt trong nôi.

Nhưng kiểu ý tưởng không qua não xử lý đã thuận miệng nói bừa này của Lâm Hề Trì với Hứa Phóng có rất nhiều, cho nên lúc này cô cũng không tiếp tục phí sức suy nghĩ về chuyện này nữa, vừa xuống xe liền kéo Hứa Phóng về trường.

Đã gần 1 giờ sáng.

Hiện tại ký túc xá đóng cửa, cả hai không thể vào trong nên quyết định thuê nhà nghỉ gần trường ngủ tạm một đêm.

Chắc do giao thừa nên có rất nhiều người ở lại qua đêm.

Hai người đã liên tục hỏi tìm 3 nhà nghỉ, phải đến cái thứ 3 mới có phòng chống, nhưng chỉ có một phòng duy nhất.

Một phòng đôi tiêu chuẩn, dù có muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Hứa Phóng đứng yên suy nghĩ, khẽ nhíu mày.

Anh chưa bao giờ nghĩ cả hai lại đi chơi muộn như vậy nên chưa kịp chuẩn bị tâm lý ở chung.

Tuy là phòng đôi bọn họ không ngủ chung giường nhưng xét cho cùng vẫn là khác giới, có một vài thứ vẫn tương đối bất tiện.

Quan hệ hai người vừa mới có chút tiến triển, thoáng chốc đã vọt tới tình cảnh này có vẻ không hay cho lắm.

Quan trọng là Lâm Hề Trì chưa chắc đã đồng ý, nhưng cũng có thể cô sẽ đồng ý vì không biết phải từ chối thế nào.

Nghĩ đến đây, Hứa Phóng quay sang nhìn Lâm Hề Trì.

Cô đang đứng phía sau, có lẽ vì lạnh nên quấn chiếc khăn màu be trên cổ đến tận mấy vòng, nửa khuôn mặt giấu vào trong, chỉ để lộ ra một đôi mắt nai trong veo.

Hứa Phóng không khỏi xoa xoa đầu, nhẹ giọng nói: "Thôi đi tìm nhà nghỉ khác nhé?"

"Không có phòng à?" Lâm Hề Trì khó hiểu hỏi, sau đó bước lên trước hỏi cô gái ở quầy lễ tân: "Còn phòng tiêu chuẩn không? Bây giờ có thể đặt được không?

Cô gái trả lời:" Được ạ.

"

Lâm Hề Trì cũng không dè dặt do dự như trong suy nghĩ của Hứa Phóng, nhanh chóng lấy thẻ căn cước ra đẩy trước mặt anh:" Vậy chúng ta đặt một phòng, hai người ở chung.

"

Cô gái cầm chứng minh thư của cô lên, sau đó lại quay sang nhìn Hứa Phóng:" Cần của cả anh nữa.

"

Nghe vậy, Lâm Hề Trì vỗ vỗ cánh tay Hứa Phóng, giống như nữ giang hồ cướp bóc, thúc giục:" Nhanh lên.

"

"...!"

Nhà nghỉ này được trang bị đầy đủ tiện nghi, không gian cũng sạch sẽ, 2 chiếc giường đơn được kê cạnh nhau, ngăn cách bởi một chiếc bàn đầu giường ở giữa, bộ khăn trải giường màu trắng tinh trông đặc biệt chói mắt.

Lâm Hề Trì cởi giày, ngồi trên giường nghịch điện thoại.

Hứa Phóng vào phòng tắm điều chỉnh nhiệt độ nước nóng, bước nhanh ra ngoài, hơi nâng cằm:" Đi tắm đi.

"

Lâm Hề Trì không nhúc nhích:" Cậu tắm trước đi, tớ tắm lâu lắm.

"

Hứa Phóng không vướng bận quá lâu, anh giật giật khóe miệng, lôi bộ đồ lót hai người vừa mua ở cửa hàng tiện lợi từ trong túi ra, bước vào phòng tắm.

Đã hơn 1 giờ rưỡi sáng, Lâm Hề Trì nghịch điện thoại một lúc thì buồn ngủ đến mức mí mắt ríu lại, suýt nữa đã ngủ thiếp đi, đúng lúc này Hứa Phóng từ phòng tắm đi ra.

Khóa cửa kêu một tiếng lách cách khiến cô tỉnh táo hơn một chút.

Lâm Hề Trì lập tức đứng dậy, lẩm bẩm:" Cậu mau đi ngủ đi ", rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Vì đã quá khuya nên Lâm Hề Trì tăng tốc độ tắm rửa, rất nhanh đã tắm xong.

Sau khi tắm nước nóng, cô không còn buồn ngủ như vừa rồi nữa, lau khô tóc rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Hứa Phóng còn chưa ngủ, anh dựa vào đầu giường, rũ mắt xuống xem điện thoại.

Lâm Hề Trì đi tới tắt đèn, sau đó leo lên một chiếc giường khác, nhẹ nhàng rúc vào tổ của mình như một con mèo.

Thấy cô đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, Hứa Phóng tắt màn hình điện thoại, đặt điện thoại lên bàn đầu giường rồi nằm xuống, tạo ra tiếng sột soạt trong bóng tối.

Cơn buồn ngủ ban đầu của Lâm Hề Trì gần như đã biến mất, cô lăn lộn trên giường một lúc lâu cũng không tài nào ngủ được, lúc hết nhịn nổi nữa liền quay sang hỏi anh:" Rắm Rắm, cậu ngủ chưa? "

Hơi thở của Hứa Phóng chậm dãi đều đặn, sau vài giây, anh mới nhàn nhạt đáp:" Ừ.

"

Vì học sinh quốc phòng phải tắt đèn lúc 10h30 nên lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Hứa Phóng trở nên có quy luật, hiếm khi nào anh ngủ muộn như vậy, lúc này anh thực sự buồn ngủ đến mức không muốn tiếp lời nữa rồi.

Lâm Hề Trì ồ một tiếng, nằm lăn qua lộn lại trên giường chẳng khác gì con sâu, qua một lúc lại chán không chịu được hỏi:" Rắm Rắm, bây giờ cậu đã bớt buồn ngủ chút nào chưa? "

"...!"

Hứa Phóng trở mình, giả vờ như đang ngủ, quay lưng về phía cô.

Lâm Hề Trì hướng mắt nhìn trần nhà:" Cậu không bớt buồn ngủ được à? "

"...!"

" Vậy tớ đợi cậu tỉnh lại rồi mới đi ngủ.

"

Hứa Phóng không chịu nổi nữa ngồi dậy:" Cậu muốn cái gì.

"

Nghe thấy anh đáp, Lâm Hề Trì xoay người lại nhìn anh cười nói:" Không có, tớ đang thử xem cậu đã ngủ chưa hay không thôi.

"

"...!"

Hứa Phóng cảm thấy kiếp trước anh thực sự mắc nợ cô.

Một lúc sau, Lâm Hề Trì lại hỏi:" Rắm Rắm, trước đây là vì cậu muốn rủ tớ ra ngoài cùng đón giao thừa đúng không? "

Hứa Phóng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới đáp:" Giờ mới phát hiện? "

" Ừm, đột nhiên nghĩ tới.

"Lâm Hề Trì nắm chăn bông, từ từ có chút buồn ngủ, giọng nói có chút trì độn:" Cậu không nói thì làm sao tớ biết được ".

Giọng anh rời rạc, xen lẫn buồn ngủ:" Ai mà biết cậu ngốc như vậy.

"

" Cậu mới ngốc.

Lúc đó tớ không nghĩ là giao thừa.

Mẹ tớ nói mùng một Tết mới là năm mới, còn..

"Lâm Hề Trì liên tục nói một tràng.

Rồi lại đề cập đến chuyện đêm giao thừa Hứa Phóng tìm mình, dừng lại một lúc, cô tò mò hỏi:" Lúc đó cậu đã thích tớ chưa? "

Nói xong, cô nhìn Hứa Phóng thì nhận ra anh đã ngủ rồi.

Lần này có vẻ như là ngủ thật.

Lâm Hề Trì gọi anh nhiều lần mà không nhận được phản hồi, lần này cô không quấy rầy anh nữa, ngáp một cái, lại lăn lăn, nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi hô hấp của cô trở nên đều đều nhẹ nhàng, trong đêm tối Hứa Phóng từ từ mở mắt, nhìn về phía Lâm Hề Trì, khóe miệng không nhịn được cong lên, một lúc lâu sau anh mới thì thào đáp:" Ừ.

"

Chăn bông trong khách sạn mỏng gấp đôi trong ký túc xá của Lâm Hề Trì.

Vừa mới tắm xong toàn thân đều ấm, chui vào chăn bông cũng cảm thấy rất ấm nên không nghĩ nhiều đến chuyện chăn mỏng.

Nửa đêm, Lâm Hề Trì bị lạnh mà tỉnh, sững sờ cầm điện thoại lên xem thời gian.

Đã gần 5 giờ.

Cô sụt sịt, xoa xoa hai bàn chân lạnh ngắt, khó chịu rúc mình vào chăn bông.

Cái chăn này mỏng quá.

Chắc chắn không chỉ có cô cảm thấy lạnh, Hứa Phóng nhất định cũng thấy lạnh.

Khi không khí trong chăn bắt đầu loãng hơn, Lâm Hề Trì mới lồm cồm bò dậy, vất vả ôm chăn lên, trải lên trên chăn Hứa Phóng, rồi cẩn thận chui vào chăn nằm cùng anh.

Hai cái mền chắc chắn không còn lạnh nữa.

Lâm Hề Trì chậm rãi suy nghĩ.

Tuy là giường đơn nhưng chiếc giường không hề nhỏ, đủ để hai người ngủ.

Nhiệt độ cơ thể Hứa Phóng cao hơn cô, ngay khi Lâm Hề Trì bước vào chăn bông, cô có cảm giác như vừa bước vào bếp sưởi.

Hơi nóng này khiến cô đặc biệt muốn xoa xoa, nhưng cảm thấy nếu mình chạm vào Hứa Phóng, cô nhất định sẽ lập tức đánh thức anh.

Lâm Hề Trì cuộn mình trong góc giường, thầm nghĩ đúng là tác dụng của 2 cái mền tốt hơn nhiều so với 1 cái, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ do ngủ ở một nơi xa lạ nên tinh thần không được thư thái.

Dù hơn 2 giờ mới ngủ, nhưng vào lúc bình minh Hứa Phóng đã thức dậy.

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng manh chiếu lên người anh.

Hứa Phóng cau mày, trong tiềm thức lần mò hướng cái bàn đầu giường, khi dịch người, anh đột nhiên nhận thấy dường như còn có thứ gì đó trong lòng mình.

Hứa Phóng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lơ mơ cúi đầu xuống.

Cô gái trong lòng anh lúc này đang ngủ rất say, mái tóc có chút lộn xộn, lông mày thanh tú có chút nhạt, hàng mi dài cong vút, chiếc mũi nhỏ và đôi môi mím chặt ngay cả khi đang ngủ.

A, Lâm Hề Trì.

Hứa Phóng thở phào một hơi, uể oải dụi mắt.

Vài giây sau, anh đột nhiên sững người, chuyển tầm mắt sang chiếc giường kia, trống rỗng, lại nhìn xuống lần nữa, anh thấy Lâm Hề Trì đang nằm trên giường mình.

Hứa Phóng bị cảnh tượng này dọa đến mức tâm thần điên đảo, ngây ngốc chẳng suy xét được gì, tự hỏi liệu có phải thú tính mình bộc phát hay không.

Anh nhìn quanh, chợt có phản ứng, lại thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ nó đây là giường của anh mà.

Hứa Phóng xấu hổ xoa xoa mặt, vừa định đứng dậy tắm rửa thì lông mi Lâm Hề Trì nằm trên cánh tay anh đột nhiên run lên, cô chậm rãi vén mi mắt, vẻ mặt đờ đẫn nhìn anh.

Hai người nhìn nhau, không khí như ngưng trệ.

Hứa Phóng dường như đang đợi Lâm Hề Trì giải thích nên vẫn bảo trì trầm mặc.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt Lâm Hề Trì trở nên rõ ràng hơn, giống như chột dạ, chậm rãi rụt đầu vào trong chăn bông.

Lúc sau dần bị ngạt thở, đến đường cùng, người nào đó chỉ còn cách mặt dày cáo trạng:" Hóa ra cậu muốn ngủ với tớ.

"

Hứa Phóng lạnh mặt, nhịn không được muốn kéo cô ra:" Đây là giường của tớ.

"

" Ồ.

"Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Hề Trì như sóc nhỏ, sau đó liền lộ mặt ra ngoài, duỗi một cái nắm đấm ra, ngoắc ngoắc ngón tay với anh, sửa lời:" Tối hôm qua, cậu đột nhiên làm động tác này với tớ.

"

Hứa Phóng nhìn cử động tay cô, trán giật giật.

Lâm Hề Trì lại lặp lại động tác lần nữa, ngoắc ngón tay về phía anh:" Chính là động tác này.

"

"...!"

Lâm Hề Trì:" Còn nhớ không? Cậu gọi tớ qua đó.

"

Hứa Phóng:"...!"

Nhớ cái rắm.

Hai người ăn sáng ở tiệm bên ngoài rồi về trường.

Dùng chìa khóa mở cửa ký túc xá, bên trong cực kỳ im ắng như thể chưa có ai tỉnh dậy.

Lâm Hề Trì nhẹ nhàng đi vào, thay quần áo, sau đó cầm tài liệu lên ôn tập.

Do dự một lúc, Lâm Hề Trì cầm lấy quyển sổ ghi chép chiến lược của mình ra khỏi phòng.

Tối qua qua đêm ở bên ngoài, kế hoạch liên tiếp đều đặn viết mấy tháng nay bỗng trở nên thiếu một ngày, Lâm Hề Trì cảm thấy có chút không quen.

Thầm nghĩ chắc chỉ 10 phút là viết xong, thời gian còn lại sẽ dùng để ôn tập.

Sau kỳ nghỉ này, một tuần nữa các lớp sẽ bước vào tuần thi cử.

Sinh viên sau khi hoàn thành tất cả các môn học có thể tự mình chọn thời gian rời trường.

Thời gian thi các môn đã có.

Vì lịch trình mỗi khoa khác nhau nên Lâm Hề Trì hoàn thành bài thi sớm hơn Hứa Phóng vài ngày.

Cô thi đến ngày 13 còn Hứa Phóng đến 16 mới xong.

Cả hai đặt tàu cao tốc về quê vào chiều ngày 16.

Vì sắp tới kỳ thi nên thư viện trở nên quá tải, nếu không đi sớm chắc chắc sẽ bị cướp hết chỗ.

Lúc này vẫn còn sớm mà rất nhiều sinh viên đã lục tục đến rồi, Lâm Hề Trì đi thang máy lên lầu ba chỗ cô thường hay đến, tìm một cái bàn trống ngồi xuống.

Cô lấy tất cả những thứ trong cặp ra, sau đó mở cuốn vở nhỏ, bắt đầu viết.

Ngày 1 tháng 1 năm 2012, ngày thứ 69 bên nhau.

Nối tiếp việc hoàn thành kế hoạch nắm tay trước thời hạn là từ 3 tháng thành 1 tháng, hôm nay tôi lại hoàn thành kế hoạch hôn trong vòng 10 năm trước thời hạn.

Mặc dù Hứa Phóng là người chủ động, nhưng tôi nghĩ hẳn là do được tôi chỉ dẫn nên cậu ấy mới hành động như vậy.

Viết đến đây, Lâm Hề Trì dừng bút, lén lút thậm thụt nhìn xung quanh như tên trộm, rồi tiếp tục viết: Tôi còn ngủ cùng cậu ấy.

Trì Trì lợi hại quá, đã không ra tay thì thôi, đã ra tay thì -

Còn chưa viết xong, đột nhiên có người từ phía sau vỗ vỗ cô.

Vì đang trong thư viện nên giọng người con trai cực kỳ trầm thấp, anh thở gấp hỏi:" Cậu làm gì vậy? "

Lâm Hề Trì lập tức nhận ra chủ nhân giọng nói này là Hứa Phóng, thì kinh hãi đến mức gạch một vệt dài trong cuốn sổ.

Cô vội vàng đóng cuốn sổ lại giấu dưới chồng sách, xong xuôi mới quay người lại.

" À, tớ đang viết ghi chú ấy mà.

"

Hứa Phóng nghi ngờ liếc mắt nhìn vị trí cuốn sổ nhưng cũng không hỏi thêm, kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.

Lâm Hề Trì sau khi trải qua nguy hiểm nghĩ lại tim vẫn còn đập mạnh, nhìn anh hỏi:" Sao cậu lại ở đây? "

Hứa Phóng liếc cô, cụp mi, lười biếng nằm xuống bàn.

" Đến ngủ, "anh nói.

"...!"

Trong lịch trình giảng dạy của tuần tiếp theo, giáo viên nói cơ bản về nội dung bài kiểm tra và giúp học sinh ôn tập.

Có rất nhiều điểm quan trọng được đúc rút trong cuốn vở của Lâm Hề Trì, cô dự định sẽ thức vài đêm để học thuộc.

Sau khi kết thúc kỳ thi, mãi cho đến chiều ngày 16 Lâm Hề Trì mới bắt đầu thu dọn hành lý.

Cô không mang quần áo về, xem xét hồi lâu, cô quyết định chỉ mang máy vi tính và một ít sách chuyên ngành về.

Sau khi tính toán thời gian Hứa Phóng thi xong, Lâm Hề Trì liền đeo cặp sách trên lưng chạy đến ký túc xá của anh.

Vừa chạy đến ký túc xá của Hứa Phóng, cô tình cờ nhìn thấy Hứa Phóng từ cửa đi ra, Lâm Hề Trì chớp mắt đi tới, tò mò nói:" Này, không phải cậu vừa mới thi xong à? "

Hứa Phóng còn mang ít đồ hơn cô, mang theo cặp sách, hệt như đang lên lớp:" Tớ nộp bài trước.

"

Anh cầm lấy túi máy tính trong tay Lâm Hề Trì, nghe cô hỏi:" Có dễ không? "

Lần này Hứa Phóng không trả lời, chuyển sang chuyện khác.

Hai người trở về Khê Thành, đã gần 8 giờ tối.

Lâm Hề Trì được Hứa Phóng đưa về nhà ông ngoại.

Vào cửa, Hứa Phóng đặt máy tính của Lâm Hề Trì lên bàn cà phê.

Không biết ông ngoại cô đã đi đâu, không có ở nhà.

Anh chưa vội về, dứt khoát ngồi xuống ghế sofa một lúc.

Lâm Hề Trì vào phòng, treo cặp sách sau cánh cửa.

Lúc cô muốn đi ra ngoài tìm Hứa Phóng, liếc mắt một cái liền phát hiện phòng mình hình như có chút thay đổi.

Chiếc bàn sách hỗn loạn ban đầu trở nên ngăn nắp, có trật tự, trên đó có một chồng giấy thi và tài liệu ôn thi đại học.

Lâm Hề Trì nhìn ra sau, thấy chiếc chăn bông lộn xộn mà cô để lại cũng được gấp gọn gàng.

Ông ngoại không bao giờ dọn phòng cho cô..

Lâm Hề Trì ngập ngừng bước đến tủ quần áo, mở tủ ra.

Quần áo của cô vẫn còn được treo bên trong, nhưng tất cả đều được dồn sang bên trái.

Hai bộ đồng phục trung học mới được treo lên, còn lại là quần áo của Lâm Hề Cảnh.

Cảnh Cảnh đến sống ở đây? Lâm Hề Trì đoán.

Vì sự thay đổi này mà Lâm Hề Trì ở ngốc trong phòng thêm một lúc nữa, cũng không để ý đến động tĩnh bên ngoài.

Cô đóng tủ, bước ra khỏi phòng, trong lòng tính toán đến việc tối nay sẽ gọi điện cho Lâm Hề Cảnh.

Khi ra đến phòng khách, cô phát hiện ông ngoại đã về.

Lúc này, ông đang ngồi ở ghế sô pha chính, Hứa Phóng từ vị trí vừa rồi chuyển sang vị trí bên cạnh, thắt lưng thẳng tắp, tư thế ngồi ngay thẳng, trông rất có khí lực.

Hứa Phóng cũng được ông ngoại Lâm Hề Trì nhìn từ nhỏ đến lớn, vì vậy ông coi anh như cháu ruột của mình, nên mỗi lần thấy anh đều muốn răn dạy.

Lần trước Hứa Phóng dựa vào lưng ghế trước mặt liền bị ông mắng là dáng ngồi không nam tính.

Tuy tính tình Hứa Phóng nóng nảy nhưng vẫn không dám phạm lỗi với trưởng lão, đành phải nghe ông dạy dỗ.

Chắc anh nhớ những gì ông nói lần trước, nên lần này khi nhìn thấy ông ngoại, anh liền vô thức ngồi thẳng dậy.

Vẻ mặt kìm nén không lên tiếng của Hứa Phóng khiến Lâm Hề Trì buồn cười, cô bước tới ngồi đối diện anh.

Sau đó cô quay đầu lại nhìn ông ngoại, lanh lợi gọi lên một tiếng:" Ông ngoại.

"

Ông ngoại nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên áo khoác của cô, rồi lại nhìn Hứa Phóng, ngừng chửi mắng anh, chậm rãi hỏi:" Hai đứa mặc quần áo kiểu gì vậy? Màu tương phản à? "

Lâm Hề Trì ngẩn người một hồi, vô thức nhìn quần áo mình.

Áo khoác cặp màu xanh lá cây đậm đó.

"...!"

Bị mắng 10 phút, Hứa Phóng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cầm cốc trước mặt lên uống một ngụm trà.

" Sao đây lại là màu tương phản được ạ.

"Lâm Hề Trì kéo ống tay áo mình, nghiêm túc nói:" Đây là đồ đôi ạ! Ông không nhận ra sao?

"2 đứa mặc đồ đôi làm gì."

Hứa Phóng đang định giải thích thì nghe thấy Lâm Hề Trì đáp.

Cô chưa từng nói điều này trước mặt người ngoài, nhưng khi đối mặt với người thân thiết, Lâm Hề Trì đặc biệt muốn khoe khoang: "Cháu với Hứa Phóng đang yêu nhau đấy ạ! Cậu ấy đã yêu thầm cháu từ lâu rồi, ông ngoại không nhận ra sao?"

Ông ngoại có vẻ bình tĩnh: "Bao lâu?"

Lâm Hề Trì cũng không quá rõ, chắc Hứa Phóng bắt đầu thích cô từ năm 2008, ước chừng hẳn là ba năm, nhưng con số này có vẻ quá ít, nghe chẳng có chút khí thế nào cả.

Cô nghiến răng, rất khoa trương, lập tức nhân thêm với 10.

"30 năm."

"..."

Vẻ mặt và giọng điệu của Lâm Hề Trìchi cực kỳ nghiêm túc, xém chút khiến ông ngoại bị mắc lừa.

"À, còn chưa đến 30 tuổi." Lâm Hề Trì phản ứng ngay lập tức, đổi thành, "13 năm!"

Hứa Phóng: "...".