Vị Chanh Bạc Hà

Chương 91

Đời này Tần Hàm Lạc sợ nhất đi dạo phố mua sắm với người khác, cho dù ngày thường Trương Tử Toàn hay cứng rắn lôi kéo cô đi cùng, nhưng cô cũng toàn chỉ sợ né không kịp. Nhưng lần này đi cùng Mễ Tiểu Nhàn và Chung Thuý Nhi, cô mới chính thức biết cái gì gọi là chịu khổ chịu tội.

Mễ Tiểu Nhàn còn đỡ, chủ yếu là Chung Thuý Nhi, vừa đến khu trung tâm phồn hoa nhất thành phố A liền giống như ăn nhầm thuốc kích thích. Xem quần áo còn chưa tính, còn muốn xem đồ trang sức, xem rồi cũng thôi đi, còn chảy nước miếng với đủ loại thức ăn vặt. Dù các cửa hàng rực rỡ muôn màu hay các quán nhỏ khiến người ta hoa cả mắt, nàng đều không buông tha. Tần Hàm Lạc khổ không nói nổi, Chung Thuý Nhi ở trong mắt cô chỉ là một cô nữ sinh thích nói ríu rít mà thôi, không ngờ còn là loại cuồng mua sắm như thế. Cô bắt đầu lo lắng thay cho bạn trai tương lai của Chung Thuý Nhi.

Ba người đứng ở tay vịn thang máy trong trung tâm thương mại. Tần Hàm Lạc hai tay xách túi lớn túi nhỏ, không nói gì nhìn Chung Thuý Nhi một tay cầm que kem, một tay bưng ly trà sữa, vẻ mặt vui vẻ, lại nhìn sang Mễ Tiểu Nhàn trầm tĩnh nhàn nhã bên cạnh, không thể tưởng tượng nổi hai người này trở thành bạn tốt thế nào. Một người lắm chuyện nói nhiều, một người lại ít lời. Một người nhiệt tình quá mức, một lại hơi lạnh lùng. Một thì tuỳ tiện, một lại tác phong tao nhã.

Nhưng cô không thể không thừa nhận Chung Thuý Nhi là một cô bé đáng yêu lại thẳng thắn. Có lẽ nguyên nhân vì tính cách hai người khác biệt nên mới có thể chơi với nhau, nếu hai người đều không nói nhiều thì khi ở cạnh quả thật rất khó chịu.

Tần Hàm Lạc đang miên man suy nghĩ, không để ý thang máy đã lên tầng trên, chân không khỏi loạng choạng, một bàn tay từ bên cạnh vươn đến, đỡ cô.

"Sao thế? Nặng quá à?"

Tần Hàm Lạc đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn lại, Mễ Tiểu Nhàn vẻ mặt chế nhạo nhìn cô.

"Không nặng." Cô vội vàng phủ nhận.

"Nếu cảm thấy đi theo tụi em mệt thì chị có thể đi về trước." Mễ Tiểu Nhàn bĩu môi, nhớ tới nụ hôn bá đạo lại thành thục tối qua của cô, cảm thấy hơi hết giận.

"Không mệt, không mệt chút nào." Tần Hàm Lạc nói lời trái lương tâm, mặt lộ ra nụ cười lấy lòng: "Mà lại nói, không phải em muốn chính thức giới thiệu tôi cho bạn thân của em à?"

Mễ Tiểu Nhàn khẽ bật cười, Chung Thuý Nhi nghe được hai nàng trò chuyện liền vội vàng chạy lại tốt bụng nói: "Đàn chị, chắc chị mệt rồi, để em xách giúp chị."

Tần Hàm Lạc còn chưa kịp nói gì, Mễ Tiểu Nhàn đã mở miệng: "Không cần."

"Sao thế? Hôm nay cậu bắt đàn chị xách đủ thứ đồ rồi, còn hai tay chúng ta luôn trống trơn mà." Chung Thuý Nhi khuôn mặt hồng hồng, thoạt nhìn hơi ngượng ngùng.

"Đây là việc chị ấy nên làm, mà hơn nữa chị ấy cũng thích xách đồ." Mễ Tiểu Nhàn thản nhiên bỏ lại một câu, rồi khoác tay Chung Thuý Nhi đi, nhất thời Chung Thuý Nhi đen mặt: "Còn có người thích xách đồ nữa à?" Cũng lại không tự chủ bị em kéo đi trước.

Tần Hàm Lạc đứng tại chỗ, hối tiếc vài giây, cố nặn ra vẻ tươi cười, rồi lê bước chân nặng nhọc theo sau.

Đi mua sắm khoảng ba bốn tiếng, hai vị đại tiểu thư rốt cục khai ân, đi vào một tiệm Starbucks. Tần Hàm Lạc bỏ đồ xuống, co duỗi hai chân, thoải mái thở dài một cái.

Chung Thuý Nhi lại không mệt mỏi chút nào, còn hưng phấn kể: "Tiểu Nhàn, bộ đồ hôm nay mình mua ấy, màu đó mình thích lắm, chiếc đồng hồ kia cũng tinh xảo nữa. Không được, mình phải đeo ngay lập tức." Nói rồi quyết đoán lục tìm chiếc đồng hồ màu hồng trong túi xách ra, đeo lên cổ tay, sau đó quơ quơ trước mặt Mễ Tiểu Nhàn và Tần Hàm Lạc: "Thế nào? Nhìn được không?"

Tần Hàm Lạc bưng ly cà phê lên uống một ngụm: "Ừ, đẹp."

"Ừ, em cũng biết là rất đẹp mà." Chung Thuý Nhi hài lòng nhìn nhìn, sau đó liếc mắt về phía đồng hồ trên cổ tay Tần Hàm Lạc: "Đàn chị, đồng hồ chị đang đeo to quá, không thanh nhã chút nào."

"Gì chứ? Đồng hồ của tôi đẹp lắm mà." Tần Hàm Lạc lập tức phản bác: "Màu xanh biển này nhìn mê người đó chứ, tôi thích đồng hồ to." Nói xong dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ của mình, thoạt nhìn yêu quý cực kỳ.

Mễ Tiểu Nhàn nhìn dáng vẻ chân thành của cô, lòng hơi rung động, ánh mắt xinh đẹp lộ ra ý cười thật sâu.

"Tiểu Nhàn, cậu nói xem đồng hồ to hay nhỏ đẹp hơn?" Chung Thuý Nhi chu miệng, không phục nói.

"Cậu muốn mình nói thế nào đây?" Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng cười, lộ ra hai hàm răng trắng nõn chỉnh tề: "Đồng hồ của chị ấy là mình tặng."

"Hả?" Chung Thuý Nhi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó có chút xấu hổ, tội nghiệp nhìn Mễ Tiểu Nhàn: "Mình cũng không có ý nói cậu không có mắt thẩm mỹ đâu."

"Cậu nói thật bằng thừa." Mễ Tiểu Nhàn bất đắc dĩ nói.

Tần Hàm Lạc thầm buồn cười. Cả ngày hôm nay cô bị Mễ Tiểu Nhàn sai khiến gọi đến gọi đi, mặc lệ Chung Thuý Nhi muốn ăn gì, Mễ Tiểu Nhàn đều sai cô đi mua. Đãi ngộ của hai người thật sự cách xa nhau, nhưng vừa nói tới vấn đề đồng hồ, cô bỗng nhiên có cảm giác nô lệ vùng dậy.

"Tôi đi toilet một chút." Cô cười đứng dậy.

"Tiểu Nhàn, mình không biết đó là đồng hồ cậu mua mà." Chung Thuý Nhi lắc lắc vai Mễ Tiểu Nhàn, nghĩ một đằng nói một nẻo, nhỏ giọng: "Thật ra...thật ra cái đồng hồ đó cũng đẹp."

"Thôi đi, cậu ít giả bộ trước mặt mình thôi, mình cũng chẳng ngại." Mễ Tiểu Nhàn vừa tức giận vừa buồn cười: "Ngồi yên đó, có chuyện muốn nói với cậu đây."

"Cái gì?" Quả nhiên Chung Thuý Nhi ngoan ngoãn ngồi thẳng người.

"Không phải cậu vẫn luôn muốn biết người mình thích là ai sao?"

"Đúng thế, là ai?" Chung Thuý Nhi vội vàng nói: "Giờ có thể nói sao?"

"Hôm nay mình đặc biệt dẫn ra cho cậu gặp đó."

"Đâu có ai, ở đâu? Ở đâu?" Chung Thuý Nhi khó hiểu nhìn em.

"Chính là gười vừa rồi mới ngồi đối diện cậu."

"Trời ạ!" Chung Thuý Nhi sợ hãi la lên, bàn tay run rẩy, suýt nữa hất đỏ cái ly trước mặt.

Mễ Tiểu Nhàn nhìn nhìn bốn phía, vội vàng nói: "Cậu nhỏ giọng thôi."

Chung Thuý Nhi đẩy cặp kính trên sống mũi: "Cậu...cậu nói thật à?"

Mễ Tiểu Nhàn gật gật đầu.

"Cậu...thích con gái?"

"Ừ."

"Cậu thích chị gái cậu?" Thanh âm Chung Thuý Nhi có phần khác thường.

"Không phải chị ruột." Mễ Tiểu Nhàn nhẹ giọng nhấn mạnh.

"Ah, không được, đầu mình có chút hỗn loạn, mình muốn bình tĩnh lại đã, hơi chóng mặt." Chung Thuý Nhi ôm trán, im lặng mười giây, sau đó ngẩng đầu, lại nói: "Cậu biết không? Không phải chuyện cậu thích con gái khiến mình chóng mặt, mà là chuyện đứa con gái cậu thích dĩ nhiên lại là chị cậu, điều này quả thật khiến mình giật mình."

"Nhưng mình biết cậu có thể chấp nhận." Mễ Tiểu Nhàn mỉm cười nhìn nàng: "Phải không?"

"Có thể chấp nhận, nhưng việc này hơi phức tạp, cho nên mình cần thêm chút thời gian nữa." Chung Thuý Nhi hít một hơi, lại nói: "Cho nên chị ấy mới ngoan ngoãn phục tùng vậy khi ở trước mặt cậu?"

"Ngoan ngoãn phục tùng? Không cảm thấy." Mễ Tiểu Nhàn không cho là đúng nói.

"Cho nên, hôm nay cậu để cho chị ấy mua đồ ăn cho mình, xách quần áo cho mình, còn tặng quà mình nữa, là muốn khiến quan hệ giữa bạn và người yêu hoà hợp?"

"Chắc thế." Khoé miệng Mễ Tiểu Nhàn vẽ nên nụ cười đắc ý.

"Cho nên, cái đồng hồ kia là tín vật đính ước phải không?" Chung Thuý Nhi đảo con ngươi, tiếp tục tự cho là thông minh đoán.

"Là quà sinh nhật thôi." Mặt Mễ Tiểu Nhàn hơi đỏ lên, vội vàng đính chính.

Mặc kệ ở trước mặt ai, Mễ Tiểu Nhàn đều giữ vẻ lạnh lùng, giờ lại cười xấu hổ thế, sóng mắt long lanh, đúng là dáng vẻ mà Chung Thuý Nhi chưa từng nhìn thấy trước nay. Nàng ngơ ngác nhìn em, bỗng nhiên giận dữ nói: "Mình xem như đã chấp nhận việc cậu yêu chị gái là chuyện thật rồi, chỉ có người đang yêu mới có vẻ mặt như thế. Có điều, thật lòng mà nói, nhìn hai người ở bên nhau rất hợp mắt đó, rất xứng đôi. Aish, sao mình ngốc thế nhỉ, hẳn nên sớm nghĩ đến điều này mới phải."

Ngữ khí Mễ Tiểu Nhàn có chút áy náy: "Xin lỗi, vốn nên nói sớm cho cậu biết, nhưng mà...nhưng mà trước đó có một số việc mình không thể xác định."

"Ừ, không sao." Chung Thuý Nhi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Cậu có thể nói chuyện này ra với mình, mình thật sự rất vui, tuy rằng...tuy rằng có hơi lo cho tương lai của hai người. Con gái thích con gái, vào thời nay cũng thoáng hơn một chút rồi, vấn đề là hai người là người một nhà, sau này mẹ và ba cậu biết thì phải làm sao bây giờ?"

"Tạm thời mình còn chưa nghĩ được nhiều vậy, có điều, mọi vấn đề đều sẽ có cách giải quyết cả, phải không?" Khẩu khí Mễ Tiểu Nhàn nhưng thật ra lại khá thoải mái.

"Vậy...vậy chuỗi phật châu đó là tín vật đính ước à?" Chung Thuý Nhi nhìn nhìn Mễ Tiểu Nhàn, quyết tâm dây dưa mãi về chủ đề này.

"Cho xin đi!" Lại trở về đề tài cũ, khiến Mễ Tiểu Nhàn rất bất đắc dĩ: "Đây là mẹ mình tặng, mỗi người một chuỗi, cậu không biết thì đừng nói."

"Mẹ cậu dự kiến trước cũng hay thật, lại mua một cặp tình nhân." Lời Chung Thuý Nhi nói khiến Mễ Tiểu Nhàn dở khóc dở cười.

Tần Hàm Lạc vừa lúc quay lại ngồi xuống, cô nhìn sắc mặt Mễ Tiểu Nhàn, tò mò hỏi: "Hai người đang nói gì thế?"

Chung Thuý Nhi nhìn cô, không biết sao khí nóng bốc lên, không thèm gọi "đàn chị", lấy tay chỉ thẳng vào Tần Hàm Lạc: "Hừ! Em mặc kệ, tối nay chị phải mời em ăn tiệc!"

Đêm đã khuya, Tần Hàm Lạc nằm trên giường, ý nghĩ vẫn còn trong trạng thái hưng phấn. Tuy hôm nay phải làm ô sin một ngày, sau đó buổi tối còn bị Chung Thuý Nhi làm thịt một bữa đau đớn, nhưng tâm tình cô lại tốt nhất từ trước đến giờ. Tình cảm với Mễ Tiểu Nhàn ngày càng ngọt ngào, sau đó lại được bạn thân của em chấp nhận quan hệ của cả hai. Cảm giác được người khác thấu hiểu và chúc phúc đặc biệt hạnh phúc.

Cô dùng hai tay gối đầu, nhớ lại những kỷ niệm với Mễ Tiểu Nhàn, lòng ngọt ngào, đặc biệt ấm áp. Mà nhớ tới tối hôm đó, nụ hôn say lòng người khiến người ta mặt nóng tim đập ấy, cô lại trào dâng nhung nhớ về em. Nhưng tối nay Mễ Tiểu Nhàn không về nhà, bị Chung Thuý Nhi giữ lại ngủ.

Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng xoay người, than khẽ, di động đột ngột rung bần bật. Cô nhìn màn hình, là Trương Tử Toàn gọi tới.

"A lô, làm gì mà gọi trễ thế?"

"Khuya rồi hả? Mới hơn mười giờ thôi mà."

"Ừ, sớm lắm!" Tần Hàm Lạc nhấn mạnh. Cô vĩnh viễn không có biện pháp với giọng điệu lưu manh của Trương Tử Toàn.

"Đi chơi không?"

"Chơi cái gì?"

"Xem phim, vào quán bar giết thời gian, uống trà, trừ phát sinh quan hệ thân thể ra thì cái gì cũng có thể hết!

"Vậy mày cứ đi tìm Huyên Huyên nhà mày phát sinh cái gì mà quan hệ thân thể đi." Tần Hàm Lạc tức giận nói: "Tao không muốn ra ngoài."

"Hừ! Mày nghĩ tao thật sự muốn gặp mày chắc? Đêm nay Huyên Huyên có việc, tao đang nhàm chán nên muốn nghe mày kể chuyện tình cảm của mày tiến triển đến đâu ý mà." Trương Tử Toàn mờ ám cười: "Có điều nói trên điện thoại cũng thế."

"Vậy mày phải thất vọng rồi, nếu tiến triển theo cái định nghĩa của mày thì chưa đi đến đâu hết." Tần Hàm Lạc lười biếng nói.

"Tao biết mày sẽ khiến tao thất vọng mà, aish! Rốt cuộc mày có yêu em ấy không thế? Không phải mày vẫn còn nghĩ đến Giản công chúa không biết đã lập gia đình chưa hay không đấy chứ?"

Tần Hàm Lạc trầm mặc một chút, ngữ khí có chút buồn rầu: "Đương nhiên tao yêu em ấy, hơn nữa, càng ngày càng yêu nhiều hơn. Nhưng mà, tuy tình cảm giữa cả hai rất tốt, tao cũng có thể cảm giác được Tiểu Nhàn yêu tao, nhưng trừ việc nắm tay và ôm một cái ra, em ấy dường như vẫn rất bài xích khi tao có hành động thân mật gì."

"Đó là bởi vì em ấy cảm thấy trong lòng mày có người khác."

"Tao vĩnh viễn cũng sẽ không quên Bồi Bồi."

Trương Tử Toàn có chút tức giận, cao giọng: "Còn không phải nữa! Mày còn dám nói mày yêu Tiểu Nhàn!"

Tần Hàm Lạc sốt ruột nói: "Không phải, đây là hai việc khác nhau! Bồi Bồi chơi chung với tao từ nhỏ đến lớn, tao từng yêu nàng đến thế, đời này tuyệt đối không thể quên được nàng, cũng không thể nói hoàn toàn không nghĩ đến nàng. Nhưng tao đã có thể chấp nhận chuyện nàng ở bên người khác rồi, tao cũng nguyện ý chúc phúc cho nàng. Tao nói tao yêu Tiểu Nhàn là thật lòng, mày không hiểu rõ cảm thụ của tao!"

"Tao không rõ cảm thụ của mày cũng không liên quan, nhưng Tiểu Nhàn cũng không hiểu được, thế mới nghiêm trọng." Trương Tử Toàn thản nhiên nói: "Con gái vốn rất nhạy cảm về chuyện tình cảm, Tiểu Nhàn lại là người con gái thông minh kiêu ngạo như thế. Hiện tại hai người đang yêu nhau, nếu giữa hai người yêu nhau lại không thể có hành động thân mật gì, đó chắc chắn là vì tình cảm giữa hai người có tồn tại một vấn đề nào đó, hơn nữa, vấn đề ấy nhất định là ở mày."

Tần Hàm Lạc ngẩn ra, không chắc chắn noi: "Đó...đó có lẽ, có lẽ vì em ấy rất trong sáng, cho nên mới nhất thời không thể chấp nhận..."

"Xuỳ xuỳ!" Trương Tử Toàn không đợi cô nói xong đã lập tức ngắt lời: "Thần kinh! Ngu ngốc! Trong sáng thì ngay cả hôn chắc cũng không thể chấp nhận rồi. Em ấy thật sự thanh thuần, nhưng mày cũng không cần biến người ta thành thánh nữ Bạch Liên giáo! Trời ạ! Thần ơi! Tao quả thực không thể nói chuyện với mày, sao tao có thể loại bạn như mày được nhỉ, còn nói với mày nữa chắc tao nổi điên mất! Cúp máy đây! Tối nay không thể nói nổi với mày nữa!"

"Này!" Tần Hàm Lạc vội vàng cúp máy, điện thoại cũng bị ngắt.

Đặt di động qua một bên, Tần Hàm Lạc cẩn thận nghĩ lại những lời Trương Tử Toàn vừa nói, càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý. Vì sao Tiểu Nhàn nói muốn dẫn người yêu đi gặp bà nội mà còn nói mình chưa qua cửa? Khi mình hôn em, rõ ràng em có phản ứng mà, vì sao lại kháng cự? Vì sao em ấy lại cảm thấy khi mình hôn em ấy lại nghĩ đến người khác? Chẳng lẽ thật sự như vậy, em ấy cho rằng trong lòng mình còn yêu Bồi Bồi sao? Đã lâu rồi mình không hề nhắc tới Bồi Bồi trước mặt người khác kia mà, càng không nói tới chuyện nhắc tới trước mặt em!

Trong lòng cô có chút nôn nóng, bỗng nhiên xoay người bò dậy từ trên giường, mở cửa ra, đi vào phòng tắm, mở vòi nước, vốc mấy vốc nước nhẹ nhàng vỗ lên mặt. Một lát sau, đứng dậy, thở dài một hơi, cầm một chiếc khăn khô ráo lau mặt và tay, sau đó lại treo lên.

Làm xong hết, cô đang chuẩn bị tắt đèn về phòng, trong lúc vô tình ánh mắt quét phải tuýp kem đánh răng của mình, hàng chữ "Hương chanh" bỗng nhiên khiến lòng cô xao động.

Hương chanh, hương chanh...đây là hương vị thuộc về Bồi Bồi, nhưng mà, trong nháy mắt, cô không phải nhớ tới Giản Hân Bồi đầ tiên. Cô nhíu chặt mày, bên tai tựa hồ vang lên thanh âm ngọt ngào nhưng lạnh lùng trong trẻo: "Em dị ứng chanh."

Em dị ứng chanh, em dị ứng chanh...Những lời này như thể tiếng vọng, vang lên lặp đi lặp lại trong lòng cô, như thể có một tảng đá mang sức nặng ngàn cân rơi mạnh xuống hồ nước trong trái tim cô, khơi dậy hàng ngàn con sóng.

Tần Hàm Lạc cầm tuýp kem đánh răng kia nhìn chằm chằm, lại ngơ ngác nhìn mình trong gương, trong nháy mắt cả người như hoá đá.

Hết chương 91

—————————————-

Bách Linh: cuối cùng bạn ý cũng giác ngộ =.="