Vì Chúng Ta Là 1 Đôi

Chương 11: Kẻ thua cuộc thì hay khóc nhè

“Bạn Teepakorn! Thứ sáu của bạn vui không nè?”

“Bớt cợt nhả đi Fong.” Tôi ủ rũ đáp lời, sau khi lê lết được cái thân tới lớp học vào lúc tám giờ sáng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người tôi.

Đám con gái nhìn tôi như muốn chôn sống tôi ngay lập tức vậy. Đừng có mà để Sarawat xuất hiện trước mặt tôi lúc này, bằng không những gì tôi làm với cậu ta sẽ khiến tất cả mọi người phải khóc thét vì sợ cho mà xem. Rồi tất cả những gì mọi người có thể nói về sẽ chỉ còn là tội ác tày trời vừa xảy ra.

“Tao đang nghiêm túc mà.”

“Nghiêm túc? Với cái giọng đó á? Tao nghe không thấy nghiêm túc chỗ nào hết.”

“Thật luôn đó hả? Tệ vậy cơ à mày?”

Đây là cuộc hội thoại đầu tiên trong ngày thứ Hai mù mịt của tôi. Chẳng phải bởi vì bầu không khí làm tôi thấy ủ dột thế này đâu, mà là bởi Sarawat và hội Sư Tử Trắng, những người đã ban tặng cho tôi cơ hội trở thành trung tâm ánh đèn sân khấu khắp cái trường này. Mặc dù Đại hội Thể thao trường Đại học chỉ mới vừa bắt đầu thôi. Tuần này đáng ra phải là một tuần đầy hứng khởi, cuối cùng lại đầy những thắc mắc không lời giải đáp.

“Quan hệ giữa mày và Sarawat là thế nào?” 

Lại gì nữa đây? Cuộc đời bình yên của tôi đã bị phá nát bởi hội Sư Tử Trắng, những kẻ đùa cợt tôi mà chẳng buồn nghĩ đến hậu quả. Bọn họ mới là những cục phiền phức đích thực ấy! Giờ tôi chỉ muốn nhốt mình trong phòng để khỏi phải gặp ai, cũng khỏi phải trả lời câu hỏi của ai nữa.

Mà Sarawat bị làm sao thế không biết? Sao lại có ảnh của tôi trong máy cậu ta? Rồi thì sao bạn cậu ta lại tag tôi vào bài đăng đó? Và trên hết là, ‘tôi thúc cậu’ là cái khỉ gió gì? Tôi cũng muốn ai đó giúp tôi trả lời những câu hỏi này giùm! Tôi đang bực lắm đây.

“Ngồi xuống đã. Mày ăn gì chưa?” Thằng Ohm cố gắng giúp tôi bình tĩnh lại.

“Chưa.”

“Ăn bánh mì kẹp không?” Nó cho tôi một miếng bánh mì trên tay nó, ánh mắt lo lắng.

“Cảm ơn. Mua cho tao đấy à?”

“Không, còn thừa đấy.” Mẹ! Cuộc đời trao cho tôi những thằng bạn thế này đây.

“Tao chỉ đang nghĩ về hôm đó, cái hôm mà bọn Sư Tử Trắng gây ra mớ rắc rối này cho mày ấy. Lúc đầu tao tưởng IG của tao có vấn đề gì cơ. Tự nhiên, @sarawatlism lại biến thành cái gian trưng bày toàn ảnh đẹp của mày chứ.” Thằng Peuk thao thao bất tuyệt, xát thêm muối vào khoảnh khắc xấu hổ của đời tôi.

“Bọn nó chơi đểu tao đấy.”

“Không. Tao không nghĩ thế đâu. Thấy giống kiểu, đang cố quyến rũ mày hơn ấy. Hahaha!”

“Chúng nó ăn khớp ghê nhỉ.” Tôi nghĩ lúc này thì hẳn Green cũng tin lắm rồi đấy.

“Mày ổn chưa?”

“Ừm… Khá hơn chút rồi.”

Chuyện đó đã làm tôi mất ngủ tới sáng. Cứ mỗi giây lại có thêm thông báo có tin nhắn đến hiện trên điện thoại. Thành thật thì đây là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra với tôi. Từ đêm đó, tôi đã không nói chuyện với Sarawat nên tôi cũng chẳng biết chuyện gì đã thật sự xảy ra. Tất cả ảnh của tôi là do bạn cậu ta chụp hoặc lưu về, rồi tải lên, hay sự thật là Sarawat quả thực đã lưu ảnh của tôi về máy và các bạn cậu ta đã đăng chúng lên Instagram?

May sao, những kẻ tội đồ kia cuối cùng cũng tới để phản biện cho tội lỗi của mình. Man bảo mọi người rằng cậu ta chỉ đùa vậy thôi. Thế là tôi có thể an toàn đến trường. Mặc dù vậy, họ cũng không nói tôi nghe chuyện thật sự đã xảy ra.

“Nói thật nhé, tao chỉ muốn biết giữa mày và Sarawat có gì không thôi.” Thằng Peuk vừa ăn bánh mì của tôi vừa nói.

“Ý mày là sao?”

“Ai mà biết được? Nó chẳng bao giờ dùng IG, thế mà lại lập IG chỉ để follow mỗi mình mày.”

“Chưa kể điện thoại nó đầy ảnh mày nữa.” Thằng Ohm bổ sung.

“Ngoài ra thì bài đăng đó có vẻ bí hiểm thế nào ấy nhỉ. Có khi nào không phải ‘tôi thúc cậu’ mà là ‘tôi thích cậu’ không nhỉ?”

“Ờ, tao cũng nghĩ vậy đó.”

“Thôi bớt xàm đi chúng mày.” Tôi nhanh chóng chặn đứng trước khi trí tưởng tượng của chúng nó bay cao bay xa hơn. Má! Chúng nó cứ nói như đúng rồi, không để cho tôi một cơ hội nào để chen vào.

“Tao chỉ đang suy đoán thôi mà.”

“Mà, có phải Sarawat thật sự đã gõ những dòng đó cho mày không thế? Bọn mình cũng có biết được đâu. Cả đám bạn nó nữa, đặc biệt là cái thằng Man-Oh-Hum ý, mày nghĩ chúng nó có nghiêm túc không?”

“Nhưng mà đã là ngày thứ ba rồi, mà Sarawat vẫn chưa xóa ảnh nào.”

“Tao chịu! Khi nào gặp tao sẽ nói chuyện thẳng với cậu ta!” Không ai nói gì thêm nữa. Tất cả đều gật đầu đồng tình.

Chỉ một lát sau, thằng Ohm lại rón rén chọt vai tôi, rồi đưa điện thoại cho tôi xem. Nói chuyện online là cách duy nhất để kết nối với nó. Cứ cái gì liên quan đến mạng xã hội là có thể trông cậy vào thằng Ohm. Tôi vươn tay nhận lấy ý tốt đầy thần bí của nó, nhìn lên màn hình.

“Tao vừa hỏi rồi.” Nó bảo, nhướn mày nhìn tôi.

i.ohmm Bạn tôi đang thắc mắc là sao cậu vẫn chưa xóa ảnh cậu ấy đi thế?

Chúng tôi chờ mãi nhưng chẳng thấy dấu hiệu gì cho thấy người kia sẽ phản hồi hay làm gì cả. Tất cả bình luận đều từ người hâm mộ của cậu ta bởi họ cũng đang tò mò muốn chết. Rồi thì…

“Trả lời rồi!” Thằng Fong hô lên, khiến cả lớp đều giật thót. Rất nhiều người đồng loạt quay ra lườm nó đầy khó chịu. Lúc bọn tôi hỏi là tầm tám giờ sáng, mà mãi đến gần trưa mới có phản hồi. Tôi đoán bằng cách đó thì bạn biết cậu ta nghiện mạng xã hội đến thế nào rồi đấy.

sarawatlism @i.ohmm Tôi khoing biết phải xía thế nào

Tuyệt vời, xin cảm ơn! Câu trả lời xuất sắc nhất tôi từng thấy trong đời!

Tiết học sáng kết thúc suôn sẻ. Tôi thấy nhẹ nhõm lắm khi không một ai tới chỗ tôi hỏi này hỏi nọ, mặc dù đôi khi tôi vẫn cảm thấy có người đang nhòm ngó mình. 

“Hôm nay mày phải trang điểm lúc mấy giờ?” Một đứa bạn tôi hỏi trong lúc chúng tôi đang ăn.

“Đàn chị bảo là lịch hẹn lúc ba giờ. May mà hôm nay học xong sớm.” 

“Mày muốn ăn gì không? Lát tao mua cho.”

“Tao ăn gì cũng được. Mày không chăm nom gì tao bao giờ nên mày bao là được, OK?” Tôi nói vậy bởi cứ hễ lần nào có hoạt động gì là ba thằng quần này lại chạy mất hút. Lúc nào chúng nó cũng bỏ mặc tôi rồi đi tán gái.  

Hôm nay là trận bóng giữa khoa Kỹ thuật và khoa Nông nghiệp. Hai đội này đã luôn là kỳ phùng địch thủ từ lâu lắc rồi. Còn với tôi, hôm nay sẽ là một ngày tệ hại bởi Ủy ban của Hiệp hội Sinh viên sẽ tới chọn thành viên chính thức cho đội cổ vũ toàn trường. Tôi là một trong số ít người được cử đi đại diện cho khoa.

Chắc các bạn đang thắc mắc sao lại lắm thể loại cổ vũ thế nhỉ phải không? Đội cổ vũ toàn trường thì sẽ có người từ nhiều khoa khác nhau nữa. Có khoảng mười nam và nữ. Nếu bạn hỏi tôi có muốn tham gia không, thì câu trả lời là ‘Không.’

Bởi vì sẽ mệt lắm luôn ấy. Nghĩ mà xem, tôi vừa phải đi học, vừa tham gia câu lạc bộ âm nhạc, lại còn phải đi tập cổ vũ. Lắm khi tôi chỉ muốn khóc một trận.

Sau giờ học, tôi đi thẳng tới chỗ tập rồi luyện tập khoảng một tiếng. Sau đó thì đàn chị giúp tôi trang điểm. Trang điểm xong, tôi nghĩ trông tôi như chuẩn bị đi diễn tuồng vậy, giống như lời Sarawat nhận xét trước đó. 

Trận bóng sẽ bắt đầu lúc năm giờ. Mọi người cũng đã tới dần, tìm chỗ đứng và chuẩn bị sẵn sàng để cổ vũ cho khoa mình. Đây hẳn sẽ là một trận bóng thú vị lắm cho mà xem. Tôi đứng cùng đội cổ vũ của mình ở một bên sân vận động. Trong khi đó, đám bạn tôi cũng đã đứng chờ để xem trận bóng. Trận bóng sẽ diễn ra trước, rồi mới tới màn xét duyệt thành viên của đội cổ vũ.

“Whoa! Cậu đây rồi! Tôi tìm cậu mãi đấy!” Tôi quay lại về phía giọng nói vừa vang lên, đó là Man và bạn cậu ta, gồm có Big, Boss, Tee và Theme. Bọn họ đều đang tiến về phía tôi.

“Các cậu tìm tôi làm gì?”

“Muốn xem thành viên đội cổ vũ khoa Luật thì thế nào thôi.”

“Sao hả? Đội Sư Tử Trắng của các cậu không có ai đẹp trai như tôi à?” Nói xong, tôi nhướn mày nhìn cậu ta. Hôm nay tôi không thấy Sarawat, nhưng vậy cũng tốt. Cậu ta mà đến đây thì tôi sợ cậu ta sẽ thành trung tâm của sự chú ý mất, như bao lần khác vậy.

“Đừng có tự cao quá thế. Cậu đang thất vọng vì bọn tôi không đi cùng người cậu muốn gặp à?”

“Không hề.”

“Muốn biết giờ cậu ta đang ở đâu không?”

“Biết làm gì?”

“Sarawat không tới chung với bọn tôi được. Cậu ta bị đàn anh trong câu lạc bộ âm nhạc kéo đi để chuẩn bị cho sự kiện rồi.”

“Ai nói muốn biết à?” Hả? Sự kiện gì đấy? Tôi là thành viên câu lạc bộ âm nhạc mà lại chẳng hay biết gì. À thì, đúng là gần đây tôi cũng bận bù đầu tập luyện với đội cổ vũ thật, cũng chẳng có thời gian đến câu lạc bộ.

“Tine, nhờ cậu việc này được không?” Tôi cau mày khi nghe Man nói thế, cả vì ánh mắt thần bí của cậu ta nữa. Không chỉ thế, đám bạn đi cùng cậu ta đều trông phiền hết sức. Tất cả đều đang nhìn tôi chằm chằm.

“Gì?”

“Cho tôi chụp với cậu một kiểu ảnh được không?”

“Ừ. Tôi biết hôm nay tôi đẹp trai rồi, nên cậu muốn chụp ảnh cũng phải thôi.” Thế ra cậu ta tìm tôi chỉ để chụp một bức ảnh…

Tôi đứng yên và nhìn bọn họ chậm chạp di chuyển. Cậu ta giơ điện thoại lên quá đầu rồi cười toe. Chả biết ai bảo là hội Sư Tử Trắng vừa ngầu vừa xịn ấy nhỉ, tôi có thể cá tiền luôn câu đấy dối trá lắm đấy. 

“Nhìn vào máy, cười nào!”

“Ờ, ờ.” Tôi mỉm cười.

Tách~

Cậu ta chụp mấy tấm liền, rồi cả mấy cậu đi cùng cũng hỏi xin tôi chụp một tấm. Bọn họ bị quỷ nhập hết rồi hay gì thế? Có quá trời bạn nữ xinh như tiên ở đây mà lại ra xin chụp ảnh với tôi.

Chụp choẹt xong thì tôi bị đàn chị gọi đi để khởi động. Đám bạn của Sarawat cũng rời đi liền sau đó. May thay, tôi có thời gian để nghỉ ngơi trước khi trận đấu bắt đầu, thế là tôi dùng thời gian rảnh để lướt mạng xã hội.

Giờ tôi lại đang suy nghĩ xem nên đăng tấm hình nào lên Instagram và Facebook. Nhưng trước khi tôi kịp đưa ra quyết định thì bài đăng của những người tôi theo dõi đã hiện lên.

Và đó là mấy tấm ảnh vừa chụp lúc nãy. Trời má!

man_maman Đang ở buổi tuyển chọn Đội Cổ vũ Toàn trường với đại diện khoa Luật nè.

Chẳng bao lâu sau, đã có thêm một loạt bình luận đều từ đội Sư Tử Trắng.

thetheme11 Thành viên đội cổ vũ dễ thương đáng yêu ghê

kittetee Có nên tag người ấy không nhỉ? Thương ghê ó

bigger330 Cổ vũ đi này @sarawatlism

boss-pol @sarawatlism không đến được cũng không sao đâu. Đừng khóc nhá

man_maman @sarawatlism Hôm nay cậu ấy còn đáng yêu hơn bình thường nữa cơ. Úi cha… đừng bỏ buổi tập của cậu nhé.

Chà! Hết sức đầy đủ và chi tiết. Không phải bởi họ tag Sarawat trong phần bình luận đâu mà họ còn tag tôi vào cả năm bức ảnh nữa kìa. Cùng góc độ, cùng địa điểm, chỉ là những người khác nhau. Nhưng mỗi tấm đều có mặt tôi trong đó.

Hừ, chả trách sao mấy người lại cứ muốn chụp ảnh chung. Hóa ra chỉ vì muốn trêu chọc thằng bạn đang bận của họ. Nhưng tôi cũng tò mò sao họ lại phải trêu Sarawat như thế? Tôi lướt qua lại dòng thời gian của mình, nhưng cũng chỉ thấy mấy tấm này. Có nên thả tim không nhỉ?

Ting~

man_maman Úi! Tine like ảnh rồi! Cảm ơn nhớ @tine_chic

kittitee @sarawatlism Tine thích rồi! Tine thích rồi! Úi!

Tôi đang tính gõ ‘xàm quần’, nhưng…

“Tine, đến lượt em.”

“Dạ!” Đàn chị đã cắt ngang. Tôi nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi và tập hợp cùng đội cổ vũ bởi vì vòng tuyển chọn đã bắt đầu.

Bài hát bọn tôi dùng để nhảy là Hành khúc trường Đại học, Hành khúc của khoa, và các bài tiêu biểu khác. Trời đã tối rồi nên ánh sáng mặt trời đã được thay bằng đèn chiếu. Tiếng reo hò ở hai bên đường biên lớn quá. Tôi chẳng rõ là dành cho đội cổ vũ hay là cho đội bóng nữa.

Tôi cố gắng hết sức hoàn thành phần của mình. Nếu không bị chọn trúng thì tốt quá, nhưng họ chọn tôi thì đúng là đen cho tôi rồi. Sau khi bài hát cuối cùng kết thúc, mọi người đều trở về đường biên.  Rồi tôi thấy một gương mặt thân quen xuất hiện, đang bị bao vây bởi các đàn anh đàn chị.

“Sarawat.” Tôi vô thức gọi tên cậu ấy, còn chủ nhân của cái tên ấy cũng lập tức quay lại nhìn tôi.

“Giúp tôi chút.” Cậu ta nói, mặt đen như đít nồi, tôi biết cậu ta đang chửi thề trong đầu vì bị các đàn chị bu quanh.

“Mọi người ơi, xin lỗi. Tôi cần gặp bạn một chút nhé.” Tôi nói xong liền nhanh lẹ tóm cổ tay cậu ta lôi đi. Chúng tôi đi ra khỏi sân vận động, tránh xa khỏi đám người. Cậu ta mở lời trước phá vỡ sự im lặng.

“Cậu ăn gì chưa?” Tôi lắc đầu.

“Cậu thì sao?”

“Cũng chưa.”

“Đi ăn gì không? Nhưng lát tôi phải quay lại xem kết quả.”

Thật ra giờ tôi cũng đói rồi. Chỗ đồ ăn tạm thằng Peuk mua đã bốc hơi mà tôi chẳng biết nó đã biến đi đâu.

“Rửa mặt đi đã. Trông cậu kinh bỏ xừ.” Lời cậu ấy làm tôi đứng hình mất mấy giây.

“Sao? Mặt tôi đổ dầu à?”

“Không. Tôi không thích. Tôi đã bảo là không thích cậu trang điểm rồi mà.”

“Thì đàn chị bắt phải vậy mà.” Cậu ta nói cứ như mẹ tôi ấy. Trên mặt tôi cũng có mồ hôi nhưng làm gì mà tệ thế đâu. Sarawat không cho tôi nhìn vào gương quá lâu. Cậu ta lấy một sợi dây chun buộc túm tóc tôi lên. Sau đó thì cậu ta dùng nước rửa mặt cho tôi.

“Cậu làm gì đó?”

“Rửa mặt, lau chỗ trang điểm này đi.”

“Má! Cái này chống nước mà. Không rửa thế được đâu.” Tôi cố gắng ngăn cậu ta lại, quần áo của tôi bị dính nước nên ướt theo.

“Nhưng tôi rửa được.” Câu ta lôi một cái lọ màu xanh ra khỏi túi. Ồ thôi nào, từ bao giờ cậu ta lại còn biết cả tẩy trang là cái gì thế? Cậu ta thành thạo dùng miếng bông chà lên mặt tôi, cứ như thế mặt tôi làm bằng nhựa đường vậy. Có biết là đau lắm không hả?

“Au! Đau  quá, má! Nhẹ thôi. Lông mày tôi sắp rụng hết rồi.”

“Tôi không biết làm.”

“Gì? Không biết? Rồi cậu kiếm đâu ra chai nước tẩy trang này hả?”

“Tôi hỏi người bán hàng ở 7/11*, cô ấy đưa cho tôi lọ này.”

*7/11: tên chuỗi cửa hàng tiện lợi (Seven Eleven)

“Mặt tôi lúc trang điểm làm cậu khó chịu đến thế à?”

“Ừ. Trông phiền chết được.”

“Rồi lúc nào đấy cậu cũng sẽ bị bắt phải trang điểm. Rồi trông cậu sẽ xấu mù.”

“Còn lâu họ mới làm trò vớ vẩn đấy với tôi được.”

Bọn tôi lại bắt đầu cãi cọ nên là tôi đi ra khỏi phòng vệ sinh, để cậu ta lại một mình. Tôi thấy phiền. Nhưng Sarawat thì cứ như bóng ma, thoắt cái đã đứng lù lù sau lưng tôi.

Hai đứa ăn tối ở một hàng ăn ngay gần trường. Ăn xong, chúng tôi quay lại sân ngay để xem kết quà. Đúng như dự đoán, năm nay đúng là năm hạn của tôi. Mỗi lần tôi gặp Sarawat và Green là y như rằng gặp hạn.

Tôi bị chọn rồi… trở thành thành viên chính thức của đội cổ vũ. Má ơi!

Xem kết quả xong, tôi quay lại chỗ Sarawat, người đang chờ ở đường biên. Khá chắc là cậu ta cũng biết rồi vì kết quả đã được thông báo trên sân khấu. Còn về trận bóng, khoa Nông nghiệp thua khoa Kỹ thuật.

Điều này có nghĩa là Sarawat sẽ không ngừng làm phiền tôi trong thời gian tới. Cậu ta sẽ lại mắng mỏ tôi hết lần nữa đến lần khác, không ngừng phàn nàn về lớp trang điểm của tôi. 

“Nè…” Tôi gọi cậu ta, vẻ mặt buồn rũ và thất vọng.

“Sao lại cau mày?” Thay vì an ủi tôi, cậu ta chỉ đảo mắt.

“Tôi không muốn tham gia nữa đâu.”

“Cậu không có sự lựa chọn đâu.”

“Tôi mệt lắm.”

“Cậu sẽ lại trang điểm nữa hả. Tốt.” Cậu đang móc mỉa tôi đó hả? Nhưng tôi chẳng hiểu mình nữa. Tôi quan tâm nhiều thế làm gì nhỉ? Cậu ta không thích thì thôi chứ? Trời ơi! Bối rối quá.

“Thế, cho tôi xin lọ tẩy trang được không?”

“Không.”

“Sao cậu xấu tính thế?”

“Tôi sẽ đến từng buổi diễn của cậu để tẩy trang cho cậu. Đừng buồn. Nhìn nó tôi thấy phiền.”

Rồi tên khốn Sarawat xoa đầu tôi. Sau đó cậu ta bỏ mặc tôi lại với sự bối rối, như bao lần khác. Hôm nay tôi buồn lắm đó vì bị chọn vào đội, nhưng không rõ, có phải vì cậu ấy bảo sẽ tới mỗi lần tôi biểu diễn mà tôi lại thấy hơi vui vui hay không.

Mà thôi thế cũng coi như hòa. Tôi cũng phải đến cổ vũ cho mỗi trận đấu của cậu ta mà.

Câu lạc bộ âm nhạc lúc này vừa im ắng vừa cô đơn. Hôm nay lớp tan sớm, thế là tôi tới đây ngồi tập đàn trong lúc chờ mọi người tới. Nhưng trước khi tôi kịp bước vào thì tôi đã khựng lại, bởi tôi thấy Green và Sarawat ở trong, đang nói gì đó với nhau. Tốt! Bởi vì cơ may để tôi và Green thành một đôi chắc chắn là 0%, có lẽ, động viên anh ta tiến tới với Sarawat có khi lại hay! Nhưng tôi cũng chỉ dám nghĩ trong đầu vậy thôi. Tôi không muốn cắt ngang hai người họ nên tôi đã không vào trong ngồi. Thế là tôi ở ngoài, nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

Nhưng sao tự nhiên tôi lại thấy mình là một thằng tồi vậy nhỉ? 

“Không có ai ở đây hết.”

“Ừ.”

“Cả Tine cũng không.” Đó, thấy không? Tên tôi xuất hiện rồi kìa.

“Ừ.”

“Hai người thân nhau cỡ nào? Thân lắm à?”

“Rất thân.” Làm tốt lắm bạn tôi! Câu trả lời của Sarawat khiến tôi hài lòng hết sức.

“Thế, gu của Tine có phải giống tôi không?”

“Không.”

“Thế cậu ấy thích kiểu gì?”

“Ngực to.”

“Cậu ấy thích ăn gì?”

“Không nói.”

“Cậu ấy thích nhóm nhạc nào nhất?”

“Linkin Park.”

Trao giải Oscar liền tay! Khá lắm Sarawat! Tôi có nói tôi thích Linkin Park hồi nào đâu nhỉ? Nhưng mà không sao, miễn là tôi thoát được nanh vuốt của Green. Tôi cảm động vô cùng. Nhất định phải đền đáp cậu ta bằng cách đến xem và cổ vũ hết mình trong trận đấu sắp tới mới được.

“Ơ! Em Tine làm gì ở đây thế?” Tôi đang nghe lén dở chừng thì chị Air từ đâu xuất hiện, đột ngột chào tôi. Cả Green và Sarawat đều quay phắt lại nhìn.

“Em đi vào giờ đây ạ. Ah! Chào! Hai người đã tới rồi à?” Tôi vờ như mình không biết gì cả, và lập tức ngồi xuống chỗ trống ngay bên cạnh Sarawat.

Sau đó cũng không ai nói thêm gì. Green đi thẳng tới chỗ tôi, dí sát bờ ngực phẳng lì của anh ta vào cánh tay tôi. Cha mẹ ơi…

Các thành viên còn lại cũng dần tới đông đủ. P’Dim lại yêu cầu chúng tôi phải ghi hình thêm một đoạn video cá nhân khác nữa. Nhưng được cái lần này không gấp gáp lắm nên không có ai kêu ca gì. Prae hôm nay cũng không tới, gần đây cô ấy hiếm khi xuất hiện ở câu lạc bộ. Trái tim tôi bây giờ còn đang yếu ớt quá. Tôi chẳng thể nào bỏ buổi tập nhạc chỉ để gặp cổ, hay tán tỉnh người khác nữa. 

Tập đàn xong, Tôi và Sarawat lại tập riêng như mọi khi. Nhưng hôm nay có hơi khác, bởi cậu ấy cứ chăm chú tập đi tập lại một bài mãi. Còn chẳng buồn cãi nhau với tôi.

“Cục phiền phức.”

“Gì?”

“Hai tuần nữa sẽ tổ chức một live show. Scrubb là nghệ sĩ chính đấy.”

Woaa! Đây là điều tuyệt vời nhất tôi được nghe trong suốt hai tháng qua đấy. Mắt tôi mở tròn sau khi nghe thấy thế. Tôi lập tức nhích sát vào cậu ta, hỏi dồn dập.

“Thật á? Bao giờ?”

Đối với tôi, Scrubb cứ như là thiên đường trần thế vậy. Đã lâu lắm rồi tôi không được xem đêm nhạc của họ. Lần cuối hình như là năm ngoái, mà những hình ảnh ấy vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí tôi đây.

“Thứ Bảy, ngày 28. Muốn đi không?”

“Hỏi gì mà thừa thãi. Tất nhiên là tôi sẽ đi rồi! Mua vé ở đâu được?”

“Ở văn phòng hội học sinh.”

“Woa! Đi mua vé liền đi! Mua cả cho cậu với bạn cậu, tôi sẽ mua cho bạn tôi nữa.” Cậu ấy gật đầu, nhưng trong ánh mắt không có sự hào hứng mà đáng ra nó nên có. Tôi hơi nghi ngờ.

“Cậu không vui à?”

“Tôi phải chơi mở màn với SSS Band. Họ nhờ tôi lên thay cho P’Zo vì ảnh vẫn ốm chưa khỏi.”

“Thật hả? Nghĩa là cậu có thể gặp P’Muey và P’Ball ở sau sân khấu hả?”

“…”

“Không sao mà. Với cả chỉ là sân khấu mở màn thôi. Sau đó thì cậu vẫn có thể nhập hội nhảy nhót với bọn tôi mà. Có khó gì đâu.”

“Nhảy? Cậu nhảy ngoằn ngoèo như con giun đất ấy.”

“Té đi.”

“Tôi phải đi tập với đàn anh đây. Chắc là tôi không có thời gian đến đây nữa.”

“Nè! Đừng nghĩ nhiều quá.” Tôi vỗ vai cậu, an ủi vậy thôi chứ tôi đang vui lắm. Đây sẽ là cơ hội để tôi tán tỉnh Prae. Chứ Sarawat mà ở đây là tôi chẳng đi đâu được. Tôi cứ có cảm giác sờ sợ mà không hiểu tại sao… Không thể nào giải thích được.

“Đừng có lén lút vụng trộm sau lưng tôi đấy.” Trời mẹ ơi! Cậu ta cứ như đọc được suy nghĩ của tôi ấy. 

“Hả? Bọn mình có phải một đôi quái đâu.”

“…” Cậu ta dùng ánh mắt tức giận nhìn tôi, làm tôi không biết phải làm sao. Trả lời thế nào bây giờ?

“Ừ… rồi! Tôi sẽ không vụng trộm gì đâu.”

“Trông cái mặt đã biết cậu dối trá.”

“Nghiêm túc đó hả? Thế tôi phải làm gì cậu mới tin?”

“Muốn nghe tôi nói không?”

“Ừ.”

“Lột áo ra cho tôi sờ ngực cái.”

“Cậu muốn ăn đạp hả?” Thằng cha biến thái chết tiệt!

“La la…. Yooo hooo.”

Khoảng thời gian tốt đẹp nhất của tôi là khi Sarawat tập luyện với đàn anh. Tôi ngưng tập đàn khoảng một tuần rồi, và dành thời gian đó đi chơi với Prae, chính là bạn nữ dễ thương ở khoa Dược ấy. Bọn tôi còn mới đi ăn kem và xem phim cuối tuần trước.

Mặc dù Prae không tới phòng nhạc thì tôi vẫn thường gặp cổ trong trường. Như trưa nay, bọn tôi tính ăn trưa với nhau ở căng-tin khoa Dược. Đây là một chỗ tuyệt vời để nghỉ trưa, vì nó không đông lắm.

Tất nhiên cũng bởi tôi phải tránh mặt người nào đó nữa. Người mà vẫn thường hay ngồi ăn ở nhà ăn chính hoặc căng-tin khoa Âm nhạc.

Tôi ngồi ở bàn dài, nghịch điện thoại giết thời gian.

Prae, đâu rồi nhỉ…?

“Tine…” Cổ đúng là bạn tâm giao của tôi. Vừa mới nghĩ tới thôi mà đã xuất hiện ngay rồi.

“Hửm… Má!” Tôi buột miệng chửi khi thấy người đứng sau mình.

Không phải cô gái xinh đẹp mà tôi đang đời. Mà là một con trâu mộng!

“Cậu sao thế?” Giọng Sarawat trầm trầm, theo sau là đám bạn cậu ta.

“Cậu… ăn trưa ở đây hả?”

“Không. Tôi đi ngang qua thôi.”

“Hay quá. Bọn tôi đang tính ăn ở nhà ăn khoa Chính trị này. Đi cùng không?” Boss hỏi.

“Các cậu đi trước đi.”

Hội Sư Tử Trắng gật đầu, rời đi, chỉ còn lại Sarawat đứng nhìn tôi chăm chăm không chớp mắt. Ánh mắt cậu ấy… cảm giác…. như thể cậu ta sắp xử chém tôi đến nơi ấy.

Sao tự nhiên tôi có cảm giác bị bắt gian mặc dù bọn tôi cũng chẳng phải một đôi đang hẹn hò gì nhỉ?

“Cậu không đói à?” Tôi phá vỡ bầu không khí im lặng. Tôi phải đuổi cậu ta đi trước khi Prae tới mới được. Vì đám bạn cậu ta đã đi ăn rồi, tôi cũng phải nhắc cậu đi ăn đi thôi.

“Không.” Nhưng câu trả lời không nằm trong dự đoán của tôi.

“Cậu nên thấy đói mới phải chứ.”

“Tại sao?”

“Thì trưa rồi. Nên đi ăn thôi.”

“Thế thì tôi ăn luôn ở đây cũng được.”

“Đừng… Ờ… Đồ ăn ở đây tệ lắm! Tôi nghĩ cậu đi nhà ăn khoa Chính trị thì hơn á.”

“Không sao. Khỏi lo.”

“Nhưng trưa rồi.”

“Tine, chuyện gì đang xảy ra thế?”

“Không. Có gì đâu. Thật đấy.”

“Tine… Cậu chờ lâu chưa?” Giờ tôi cần một xe cứu thương tới khiêng tôi gấp. Tại sao? Sao cậu lại tới sớm quá vậy Prae?

Giờ là lúc bạn trai hờ và bạn gái tương lại của tôi chạm mặt nhau. Tôi có thể cảm nhận được dòng điện lưu chuyển trong không khí, dọc thân người cậu ấy cho tới đôi mắt cậu. Sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ là tôi sắp toi rồi.

“À. Ra là cậu muốn tôi đi vì thế này hả? Có hẹn với người khác mất rồi nhỉ?” 

“Sarawat…”

“Ừ. Tự nhiên tôi lại thấy đói. Tôi đi với các bạn đây.”

Nói xong, cậu ấy cất bước đi luôn. Đệch! Sao tôi lại thấy tội lỗi thế này? Sao tôi cứ quan tâm đến cậu ta làm gì nhỉ? Và tại sao lúc cậu ấy bỏ đi tôi lại thấy buồn thế? Bọn tôi có phải một đôi đâu.

Một cô vợ tức giận có phải sẽ phá hủy luôn cả ngôi nhà không? Có không? Ai đó giúp tôi trả lời câu hỏi với?

Nửa đêm, tôi cố gắng gọi cho Sarawat, cảm giác lúc này…. Chắc là áy náy.

Nhưng mà đẹp trai như tôi thì phải mặt dày mới được. Không thể để trái tim yếu mềm chiếm quyền…

[Chào.] Giọng cậu ấy hờ hững.

“Salawad à?”

[Không.]

“Má!”

[Bớt hỏi cái gì cậu biết thừa rồi đi. Cậu muốn gì?]

Ồ! Nghe như thể bạn trai hờ của tôi đang giận dỗi ấy.

“Tôi giặt áo bóng đá cho cậu rồi đấy… giặt tay đó.” Mở đầu cuộc trò truyện khá ghê. Bình thường bọn tôi vẫn hay nói chuyện mỗi tối. Nhưng vì dạo này cậu ấy phải tập với ban nhạc nên tôi không muốn làm phiền.

[Thì?]

“Không có gì. Nói cậu nghe vậy thôi.”

[Cậu muốn tôi qua lấy à?]

“Này! Ý tôi không phải thế.”

[Tôi qua phòng cậu giờ đây.]

“C…Chờ đã. Này!”

Má! Cậu ta còn không cho tôi cơ hội nói thêm bất cứ câu nào nữa. Nhưng tôi đoán là tôi phải quen dần với việc cậu ta phản ứng kiểu này thôi. Làm gì bây giờ? Tôi sợ cậu ta sẽ qua đấm tôi một cú. Tôi cũng sợ bị phát hiện ra là đã bỏ tập suốt cả tuần liền.

Cậu ấy giúp tôi vào được câu lạc bộ. Còn tôi thì phá hỏng bét hết.

CỐC! CỐC! CỐC!

Cúp máy được hai mươi phút thì có tiếng gõ cửa vang lên. Tôi mất một lúc lâu mới gom góp đủ dũng khí để ra mở cửa.  Sarawat đứng ngay trước cửa, mặc một chiếc áo bóng đá. Trông cậu ta giống như đã tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ rồi.

“Áo tôi đâu?” Cậu ta hỏi, đi thẳng vào phòng tôi. Rồi cậu ta nằm vật ra giường.

“Trong tủ ấy.”

“Đưa tôi.” Không tranh cãi gì thêm, tôi đi thẳng đến tủ đồ lấy áo ra. Tôi đưa vội cho cậu ấy.

“Đây.”

“Ừ. Cảm ơn.”

“Phòng trọ cậu cách đây xa mà. Cậu đến chỉ để lấy áo thôi?”

“Không phải vì thế.”

“…”

“Tôi tới gặp cậu, vì đã không thấy cậu cả tuần nay rồi. May thay là trông cậu không khác gì. Vẫn là bộ mặt của một đứa nói dối.”

“Tôi ghét cậu.”

Sarawat ngồi khoanh chân trên giường. Cậu ấy chỉ nhìn tôi, không nói lời nào, cứ như đang chờ tôi thú nhận gì đó. Thật ra thì tôi cũng có làm gì sai đâu. Tôi không thực sự hẹn hò cậu ta hay gì cả. Tôi cũng có quyền được bỏ tập và tán gái nếu tôi muốn mà, phải không?

Ừm…. Xin lỗi mà. Tha lỗi nhé?

Khôngggg! Sao tôi lại phải lo cho cậu hả, Sarawat?!?

“Nè…” Tôi hít sâu một hơi. Oke, tới nào. Đằng nào cũng đã rồi. Cậu ta rồi cũng sẽ phải biết thôi.

“Nói đi.”

“Tôi nghiêm túc với Prae đó. Cậu nghĩ sao?”

“…” Sarawat chẳng nói gì. Tôi đã mong cậu ta sẽ nói hay sẽ đề xuất ý kiến gì đó, nhưng không hề. Cậu ta chỉ trưng cái mặt như muốn xử trảm tôi.

“Sarawat.”

“Cậu đang tán tỉnh cô ấy à? Vậy ra cậu thực sự vụng trộm sau lưng tôi. Giờ sao? Tôi thành bồ nhí của cậu à?”

“Chờ, chờ đã.”

“Tôi có nên cảm thấy khó chịu không?”

“Chờ chút đã.”

“Tôi có nên khóc như người ta thường làm thế không?”

“Sarawat, cậu bình tĩnh lại đã.” Tôi vỗ vai cậu ấy, giống cái cách chàng trai xoa dịu người yêu của anh ta trong phim.

“…” Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi như sẵn sàng nhảy bổ vào bất cứ lúc nào. Còn tôi thì phải giữ cho tâm trí mình bình tĩnh lại trước con hổ này.

“Cậu có nghe tôi nói không?”

“Không.”

“Sao lại không nghe? Thôi nào.”

“…” Cậu ta đang giận dữ, hay đang giận dỗi thế?

“Tôi đã từng có bạn gái hồi trung học. Giờ tôi thấy cô đơn quá. Tôi chỉ muốn có người ngắm trời với tôi thôi mà.”

“Nhìn một mình thì không thấy gì à?”

“Má! Ý tôi là kiểu nghe nhạc cùng nhau ấy.”

“Tại sao? Cậu điếc không tự nghe được à?”

“Thì xem phim chung.”

“Làm sao cậu biết được là cô ấy có thích cùng một bộ phim như cậu hay không?”

“Cậu đang muốn làm tôi cáu đấy hả? Được rồi, nói thật nhé, tôi muốn làm gì đó có đôi có cặp, vậy thôi.”

“Vậy làm với tôi đi.”

“Đâu có giống nhau. Tôi nghĩ… cách tốt nhất là có bạn gái. Cậu có hiểu không?”

“Không.”

“Sarawat!”

“Cậu phiền thế. Để tôi hôn cậu cho rồi.”

Nghe xong đầu óc tôi liền trống rỗng. Trong chớp mắt, cậu ấy đã vươn tay ôm lấy mặt tôi, kéo lại và hôn lên. Một khắc đó, thế giới yên bình cả tôi đột nhiên xoay vòng vòng đủ các hướng.

Môi cậu ấy chạm lên môi tôi. Cảm giác không hề trơn tru như trong mấy bộ phim Hàn Quốc, vả lại cậu ta cũng không dùng gì đến lưỡi cả. Nhưng tôi không biết… sao tôi lại đứng hình khi cậu ấy làm thế? Tôi chẳng làm được gì ngoài ngồi ngây ra.

Ngay cả khi cậu ấy đã buông nụ hôn và lùi lại, tim tôi vẫn còn đập bình bịch không ngừng. Cậu không có quyền hôn tôi như thế!

Nụ hôn bất chợt quá. Má ơi!

“Tôi đặt cọc cậu rồi.”

“…!”

“Cho nên cậu không được tán tỉnh ai khác nữa.”

CỐC! CỐC! CỐC!

Tiếng gõ cửa và ánh mặt trời chói chang buộc tôi phải nhấc cái thân khỏi giường, đồng thời cũng nhắc tôi nhớ chuyện xảy ra tối qua. 

Tôi không nhớ nổi đêm qua tôi làm thế nào mà ngủ được. Tất cả những gì tôi còn nhớ là Sarawat đã nằm trên giường cùng tôi suốt đêm, rồi sáng sớm thì cậu rời đi. Không chỉ thế, cậu ta còn quên luôn áo bóng đá của mình lại.

“Tine, mày chết rồi hả?” Ngoài cửa ồn ào hò hét.

“Vẫn đang sống đây!” Tôi bực bội vặc lại rồi mới ra mở cửa cho ba thằng bạn. Bọn nó vẫn luôn làm thế này, cứ sáng ra là tới phòng tôi rồi cùng nhau đi ăn.

“Sao? Vẫn còn chưa tắm nữa?” Thằng Peuk nằm lăn ra giường, trên người đóng nguyên bộ đồng phục. Còn thằng Ohm đã chạy vội vào vệ sinh giải quyết nỗi buồn như mọi khi.

“Tao đi tắm liền đây.”

“Ê, gì đây?” Má! Lúc thằng Peuk lăn trên giường, nó tìm thấy cái gì đó.

Đồ của tôi thì chẳng sao đâu, nhưng vẫn đề là… đó là ví tiền của Sarawat!

Trời mẹ ơi! Sao lại quên ví cơ chứ?

“Mày mua ví mới hả?” Lần này người nói là thằng Ohm.

“À, của anh tao đấy. Ảnh bỏ quên hồi lâu lâu rồi.” Tôi lập tức giật lấy cái ví từ tay thằng Peuk. Tôi không muốn chúng nó biết tối qua Sarawat ngủ lại đây. Kiểu gì chúng nó cũng lại nghĩ linh tinh. Tim tôi đập như trống bỏi. Trái tim đáng thương của tôi…

Tôi nhanh lẹ bỏ cái ví vào balo, rồi đi thẳng vào nhà tắm. Nhưng tôi đúng là cực kì đen đủi, bởi đám bạn tôi lại ngắt ngang.

“Ê, chúng mày! Tìm hộ tao cái điện thoại với.” Ngay lúc này tôi chỉ muốn dộng đầu thằng Ohm mấy phát. Làm sao mà mất được điện thoại cơ chứ?

“Tao nghĩ nó ở góc giường á. Để tao tìm cho.” Thằng Fong lật giường tìm quanh. Bọn nó giúp nhau tìm cái điện thoại thất lạc. Rồi thằng Peuk lại tìm thấy cái gì đó.

“Điện thoại mày đây hả Tine? Tao mượn gọi vào số thằng Ohm nhé?” Má!

Không phải của tôi! Điện thoại của Sarawat! Chuyện quái gì đang xảy ra thế? Sao cậu ta quên toàn thứ khó hiểu quá vậy? Tôi còn chưa rời phòng mà đã bắt đầu đổ mồ hôi như tắm.

“Ừ… Ừm. Cứ dùng đi.”

“Ô! Giờ mày còn dùng case ‘Bảy viên ngọc rồng’ cơ à? Tao tưởng mày không xem hoạt hình Nhật Bản?”

“Ha ha! Mới xem gần đây. Cũng khá hay.” Đời nào tôi lại dùng cái case đó! Chắc chắn không phải tôi rồi. May mà Sarawat dùng iPhone. Chứ nếu cậu ta mà cầm con Samsung Hero tới thì tôi tiêu đời.

“Mật khẩu là gì thế?”

“Ờm… 2 6 0 8 9 5”

“Số gì kì vậy?”

“Mày khỏi cần biết.”

“Không phải sinh nhật mày cũng không phải số sinh viên…” Ôi! Trời ơi! Tôi không muốn nói là bởi vì…

Đấy là ngày sinh nhật của Sarawat.

Tôi biết lúc tôi đem điện thoại cậu ta đi sửa. May mà sau khi mua máy mới cậu ta vẫn không đổi mật khẩu, nên tôi mới dễ dàng đoán ra được.

“Có gì đâu. Chỉ là một dãy số thôi.”

“Tine, mày xóa số bọn tao à? Sao tìm không thấy?” Giờ thì tôi đứng hình. Cái máy đó thì làm gì có số tụi mày cho được.

“À! Tại tao nhớ trong đầu rồi á.”

“Thế hả?”

“Ừ.”

“Phải điện thoại mày thật không đó?” 

“Không của tao thì của ai vào đây? Hahaha! Hỏi gì kì ghê.”

“Ờ, ừ, thôi tao tin rồi. Nguyên cái album toàn ảnh mày.”

“Chứ sao?” Hả chờ đã! Ảnh của tôi? Giờ thì tôi muốn tận mắt xem rồi đó. Nhưng một câu hỏi bật lên trong đầu tôi: Sao ảnh của tôi lại ở trong máy của Sarawat?

Rrrrrrr~

“A! Điện thoại mày đây rồi!” Tôi thờ phào khi điện thoại thằng Ohm chợt rung lên ở một góc đệm.

“Rồi trả máy cho tao.”

“Từ từ! Cho tao mượn tí. Tao xem IG đã… Ơ? Sao lại đăng nhập vào tài khoản của Sarawat?”

“Hả? Ờ, hôm qua nó mượn máy tao.”

“Mày gặp hồi nào sao tao không biết?”

“Ở tòa nhà khoa Dược.”

“Thế, Facebook với Twitter của mày đâu? Tao muốn vào xem của tao một tí. Sao không thấy app nào hết vậy?”

“Mày dùng của mày đi. Trả đây!”

“Ô, mày có Minecraft hả? Xịn thế!”

“Đương nhiên rồi.”

“Nhưng tao không biết chơi. Dạy tao nhé?”

“Ờm….”

“Mua hết bao nhiêu thế?”

“À, ừ, hình như 200 baht. Quên rồi.”

“Máy này của Sarawat hả?”

“Ừ, đúng…à, ý tao là không.”

“Mày đang giấu diếm cái gì đúng không? Nhìn cái case ‘Bảy viên ngọc rồng’ là thấy có vấn đề rồi. Ngu.”

Mẹ nó chứ! 

“Khai lẹ mau lên.”

“Khai gì? Tao không biết gì hết.”

“Vậy ra bây giờ mày còn giữ bí mật với các bạn nữa hả? Nói nhanh. Giữa mày và Sarawat có chuyện gì?”

“Không có gì. Bọn tao là bạn.”

“Chắc không?”

“Ừ.” 

“Được rồi. Thế đây là cái gì?”

Bọn nó đưa điện thoại của Sarawat cho tôi xem. Peuk, Ohm và Fong đều cười bí hiểm, còn tôi thì đang xem bức hình trên Instagram.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là hôm hội Sư Tử Trắng tới đòi chụp ảnh selfie với tôi rồi đăng lên IG. Chỉ có thế thôi, tôi cũng không kịp đọc cho hết chỗ bình luận vì lúc đó bị đàn chị gọi đi.

Giờ tôi mới nhận ra vì sao Sarawat đột nhiên lại xuất hiện trong buổi tổng tuyển chọn đội cổ vũ, mặc dù cậu ta đang phải tập với ban nhạc của đàn anh.

man_maman Woa! Tine like ảnh rồi! Cảm ơn nhé @tine_chic

kittietee @sarawatlism Tine thích rồi! Tine thích rồi! Wow!

thetheme11 @sarawatlism Không cần tới đâu. Để tao chăm sóc cho.

bigger330 @sarawatlism Không, để tao.

sarawatlism thác chisng mày chmaj vào cậu ất đấy

Cậu ấy gõ sai be bét. Tôi vô thức bật cười khi thấy cậu cố thêm vài lần nữa để gõ cho đúng.

sarawatlism thách chúnh mày chạm vào cậu ất đấy. Người của tai!

sarawatlism dm! thách chúng mày chạm vào cậu ấy đấy. Người của tao!