Vì Chúng Ta Là 1 Đôi

Chương 16: Đàn ông đích thực thì ‘on top’. Đổi chiều được thì là ‘Ultraman’!

‘Ôi đội bóng khoa Chính trị đỉnh thật đấy! Thắng được cả khoa Kĩ thuật luôn, không ngờ đó. Chàng trai của bọn mình là đỉnh nhất #TeamVợSarawat’

‘Đẹp trai quá thể! Hôm qua cậu ấy đẹp trai chết mất!’

‘Buồn cười! Đẹp trai như thế thì sai cũng thành đúng thôi #PhátCuồngVìSiêuTrắngSáng’

‘Siêu Trắng Sáng, ManOho, TeeMoe, BossJimLim, BigTato, lại còn cả Team Mon-Chae nữa chứ… Đội của Sarawat hài vãi.’

‘Đội Sư Tử Trắng dễ thương lắm lắm luôn ấy! Và Siêu Trắng Sáng thì siêu ngầu!’

“Anh bảo đến từ mấy giờ hả? Đã 5 rưỡi rồi đó các anh chị em của tôi ơi! Nhìn cậu này xem, vẫn còn cả gan nghịch điện thoại nữa đây này… TINE!!!”

“Dạ…” Tôi giật nảy người, nhìn cái người khổng lồ đang đứng giữa phòng lúc này. Tuyệt vời! Giờ thì mọi cặp mắt đều đổ dồn vào tôi. Tôi muốn trốn đi đâu đó cho xong, nhưng là một anh chàng rất ngầu, tôi lại chậm rãi bỏ điện thoại vào túi.

Trận bóng của khoa Chính trị và Kĩ thuật hôm qua kết thúc mĩ mãn bằng trận đá phạt luân lưu. Kết quả khiến ai cũng bất ngờ bởi vì đội Sư Tử Trắng đã chính thức cắt đứt chuỗi vỗ địch 6 năm liên tiếp của đội đối thủ bằng một cú sút.

Rất nhiều người hò reo và hô vang những cái tên được in sau lưng áo của các thành viên trong đội. Instagram thì bị oanh tạc bởi một loạt hình chụp và ảnh được tag của các thành viên đội bóng. Nghĩ mà xem, ngay cả những thành viên còn lại của đội cũng đã như thế rồi, thì Sarawat còn đến mức nào nữa. Tôi tự hỏi không biết cậu ta có sống sót nổi không.

Chắc là có… nhưng cũng chật vật.

Tôi thì đã ngồi đây được một lúc rồi. Bức ảnh đăng trên Instagram vẫn còn đó. Cứ mỗi 30 giây là lại có cả đống thông báo nhảy lên. Có thể tạm nói là lúc này hội các chị vợ đang tính làm thịt tôi bằng điện thoại.

“Anh vừa nói gì hả, Tine?” Thôi xong… đáng lo rồi đây.

Lúc nãy tôi đã không nghe gì cả vì còn đang mải lướt điện thoại. Sự thật là tôi chẳng biết anh ấy đang nói gì nữa. Tôi không muốn trả lời cụ thể, bởi vì nếu không hiểu gì mà cứ nói bừa thì có vẻ hơi thiếu tôn trọng. Vậy là tôi quyết định nói kiểu đại khái, nhưng mà rõ ràng là việc không như tôi mong đợi.

“Anh nói về âm nhạc ạ.”

“Nhạc gì?”

“Bọn mình sẽ chơi nhạc!”

“Ờm… rồi sao?”

“Để quảng bá hoạt động trước khi Lễ hội Âm nhạc diễn ra vào kì sau!” Thực ra đây là kế hoạch cũ của kì vừa rồi, tôi chỉ nói lại để cứu nguy cho bản thân vậy thôi.

“Phần trình diễn thì sao?”

“Ừm…… Phải tự chọn ạ.”

“Đúng rồi. Chương trình đầu tiên là thứ Sáu tuần sau nhé. Mỗi người phải tự chuẩn bị và tập sớm nhất có thể. Phải tự chọn bài cho mình. Hơn hết là tiết mục của năm nhất đều là solo hết nhé, tập cho chăm vào đấy.”

“Hả?! Solo ấy ạ?!” Tôi hoảng hốt. P’Dim thì thở dài. Một chị ghé lại nhìn vào mắt tôi.

“Lúc nãy vừa nói đó, không nghe hả?”

“Dạ… Nghe rồi.” Hồi nào? Gì cơ? Bao giờ? Dù sao thì hẳn là mọi người đã phàn nàn cả rồi. Có lẽ lúc đó đầu tôi còn đang mải lo nghĩ về Sarawat.

“Những người không biết căn bản cũng phải trình diễn nhé. Mấy đứa sẽ chơi mở đầu trước khi các nhóm chính lên biểu diễn.”

“Ôi không! Đừng mà!” Phần lớn mấy đứa mới tập đều kêu ca ầm lên, có người trông còn như sắp khóc. Còn hội ngồi bên phía Sarawat thì cười ha hả. Sao mà họ lại dám để bọn tôi lên diễn trước cơ chứ.

“Được rồi. Đủ rồi đó. Cho nhóm huấn luyện tới trễ, thì chương trình sẽ kéo dài trong ba ngày. Ngày đầu là năm nhất, rồi tới năm hai và ngày cuối cùng là các khóa còn lại. Giờ thì mỗi người đại diện chọn một số để xem ai sẽ biểu diễn trước.”

“Anh ơi, cho em hỏi Prae có biểu diễn không?” Cho dù bạn có chửi tôi đến tối tăm mặt mũi đi nữa thì tôi vẫn phải hỏi về Prae mới được. Từ lúc bọn tôi ngừng nói chuyện thì cô ấy cũng thôi không xuất hiện ở câu lạc bộ nữa. Bọn tôi thực ra cũng chưa thân lắm, nên tôi thấy hơi tệ vì đối xử thế với cô ấy. Vì tôi không biết phải làm sao nên tôi cứ để cô ấy phải chờ đợi mãi.

“Em Prae rút khỏi câu lạc bộ rồi, cậu chưa nghe à?”

“Chưa ạ.”

“Bạn của em ấy biết rồi đấy.”

“…”

“Rồi bọn em tập sao đây ạ? Việc tìm thời gian tập khó quá, nhiều người còn chẳng đến nữa.” Một bạn năm nhất ngồi kế tôi lên tiếng. Tôi gật đầu phụ họa.

“Tập riêng đi. Ngày mai anh sẽ hỏi từng đứa xem chọn bài gì. Mỗi người phải tự nghĩ xem mình sẽ làm gì, để những nhạc cụ còn lại còn theo kịp bài.” Đó là hội chơi bass, trống và keyboard.

Nhóm của Sarawat ngồi tách biệt hẳn ra ở một góc phòng, bàn luận về phần biểu diễn của họ. Nhóm của tôi thì đang cố nghĩ xem nên chơi bài gì để không làm ảnh hưởng đến những người khác. Thế rồi…

“Tine~~ Tine thân yêu ơi!! Tine chơi bài gì thế?” Green…

Tôi tưởng anh ta chết ngắc ở đâu rồi cơ. Rồi anh ta vừa chui từ cái lỗ nào ra vậy? Thêm nữa là cái khuôn mặt bóng dầu vì lớp nền đã trôi bợt của anh ta đang dụi không ngừng vào áo sơ mi của tôi. Tôi muốn đẩy anh ta ra càng xa càng tốt, vì cái áo này giặt cực khổ lắm luôn ấy.

“Anh khỏi để tâm làm gì.”

“Để anh chơi bài của Scrubb, xong rồi Tine yêu anh liền nha!”

“Tôi thích nhạc. Không thích anh.”

“Thôi đừng cứng đầu thế mà. Nếu cần gợi ý chỗ tập thì tới tập ở phòng anh cũng được ha. Khi nào tập mệt rồi thì mình ngủ với nhau.” Anh ta hoang tưởng hết thuốc chữa thật. Sự tự tin đó ở đâu ra vậy nhỉ?

“Anh theo tôi hoài không thấy mệt à?”

“Anh vẫn thích em lắm Tine. Vẫn muốn để mắt tới em.” Anh ta bày ra cái vẻ mặt mà tôi đoán là anh ta tưởng là dễ thương lắm. Nếu so sánh với những người từng dùng ánh nhìn đó để nhìn tôi thì trông anh ta lúc này cứ như vừa bước ra từ trường phim kinh dị vậy…. đúng là một cơn ác mộng. Nếu anh ta không ngừng lại thì tôi dám chắc là tôi đi khỏi đây liền đấy. Tôi không thể chịu nổi.

“Tôi có người tôi thích rồi.”

“Em thích Sarawat cũng được nhưng để cậu ta làm bồ thôi.” Vậy là anh ta đã đọc bài đăng của tôi rồi.

“Đừng làm phiền tôi nữa! Anh đi đi!’

“Làm bạn trai anh được không?”

“…!!!”

“Sarawat dễ tính lắm. Dù Tine có vợ khác thì cậu ấy vẫn chịu thôi.”

“Chờ đã. Anh bị tê giác nhập à? Tôi cần tập trung lúc này. Anh nói thêm từ nào nữa là tôi đập anh dẹp lép đấy!” Green đồng ý giữ im lặng, nhưng mặt thì vẫn dính lấy tay tôi.

“Tine chọn bài nào thế?”

“Im. Trật tự.”

Khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua. Mỗi người đều đang chiến đấu để sống sót. Tôi thì vẫn chưa chọn được bài nào và bắt đầu bực mình. Bài nào tôi chọn cũng thấy không ổn. Tôi phải ngồi nghe xem mọi người chọn bài thế nào, nhưng xem ra ai cũng gặp rắc rối với hợp âm. 

“Mọi người được tập thêm 20 phút nữa nhé. Hôm nay đóng cửa sớm để dọn dẹp. P’Dim nghiêng người qua tựa đầu lên khung cửa. Sau khi rời đi để nói chuyện và tận hưởng việc chì chiết mắng mỏ từng nhóm một, cuối cùng thì mọi thứ được ảnh sắp xếp lại từ phòng guitar sang phòng nhạc Thái.

Tôi kiểm tra điện thoại xem có bài nào hay hay mà hợp âm dễ chơi không. Hiện giờ tôi có khoảng bốn hay năm bài hay ho trong danh sách. Nếu hợp âm bài đó khó quá thì tôi gạch bỏ. 

“Chờ đã. Hay là đừng tập nữa rồi đi ăn gì đi?” Tôi vô thức thở dài thượt khi lại nghe thấy tiếng Green lần nữa.

“Tôi không muốn ăn gì hết. Không đói.”

“Nhưng mà ảnh đói rồi á.”

“Đói cậu đó.”

“Tôi nghĩ cậu nên tập ở phòng của ảnh thì hơn. Đảm bảo là ảnh sẽ giúp cậu tập bằng trọn con tim luôn.”

“Đừng có mà…” Hay ho chưa! Giờ thì mấy đứa này cũng trêu tôi nữa. Green nhanh chóng lùi lại một chút, nhưng vẫn dõi theo tôi bằng ánh mắt kì quái của anh ta. Tôi muốn ra khỏi phòng ngay bây giờ. Cứu với!

Đã đến lúc kết thúc buổi tập, mọi người cũng lục tục rời đi. Tôi nhanh lẹ đi ra ngoài vì không muốn phải nhìn thấy Green lúc này. Tôi phải đi ngay trước khi anh ta nhìn thấy rồi lại dính chặt lấy tôi.

“Này!” Hôm nay P’Dim có vẻ không vui.

“Hôm nay Green hỏi chú mày cái gì đấy?”

“Ờm, ảnh rủ em đi chơi. Bảo là muốn ở cùng em.”

“Thật à?”

“Hỏooooo” Green đột ngột xuất hiện sau lưng P’Dim. Đột nhiên đàn anh khổng lồ của tôi trong mắt lại vằn tơ máu.

“Muốn ở với Tine thật luôn đó hả?” Anh ta quay sang hỏi Green.

“P’Dim… Đùa thôi mà.”

“Hôm nay quá đà lắm rồi nhé. Thật là muốn Tine làm chồng hả?”

“Rồi sao? Tôi độc thân nhé. Anh có vấn đề gì không hả?”

“Greeeennnnn!” Anh ta lao tới bóp cổ người đứng sau.

“P’Dim!” Tôi vội chen vào giữa can ngăn tình huống căng thẳng trông có vẻ sẽ chuyển biến tệ bất cứ lúc nào. Tôi chỉ có ý tốt thôi, với tư cách là thành viên câu lạc bộ. Dẫu sao thì tôi thấy chửi nhau thì được, chứ bạo lực thì hơi quá rồi.

“Cái quái gì đây Tine? Chú mày muốn ở với nó à?”

“Đương nhiên không phải! Anh lớn tiếng quá năm nhất nghe thấy hết bây giờ. Chuyện này không phù hợp!”

“Rồi sao? Chú mày là chồng nó à?”

“…” Tôi đứng hình.

“Cục Phiền Phức, xê ra.” Tôi đứng chắn ngang giữa hai người họ, không nghĩ nổi gì. Bàn tay thô ráp này quen thuộc ghê. Vừa quay lại đã thấy gương mặt góc cạnh của Sarawat đang nhìn tôi chằm chằm, ánh nhìn bất định không rời khỏi tôi.

“Chờ đã.” Tôi ép bản thân mình để không di chuyển đi đâu cả.

“Rồi chú mày dây vào làm gì hả? Chọn được bài chưa?”

“Rồi ạ. Em nói anh nghe, cho dù em không thích Green nhưng anh không thể làm thế với đàn em của mình, hay với bất cứ ai!” Sao hả? Tôi dũng cảm không. Suốt cả kì, hôm nay sẽ là ngày tôi đứng lên đối đầu với P’Dim.

“Rồi sao chú mày biết nó chỉ là đàn em?”

“Bởi vì anh lớn tuổi hơn!”

“Chú mày biết là nó bạn trai trước đây rồi chứ?”

“Ờm… Vâng…” Nghĩ lại thì tôi nhớ là Green từng có khá nhiều người hâm mộ. Hôm chúng tôi gặp nhau, anh ta cũng kể là bạn trai cũ rất hài lòng về anh ta các thứ.

“Vậy là chú mày biết rồi đó Tine… Giờ sao, chú mày là chồng nó hả?”

“….!”

“Anh là chồng cũ rồi! Im đi!” Green hét lên với P’Dim.

“Chồng cũ gì? Tao chia tay hồi nào? Chờ đã!”

“Chia tay hôm đó đó!”

“Mày chia tay anh trong hai phút! Hai con mẹ nó phút… xong rồi anh còn tiếp tục.. ôm ôm mày!”

“…”

“Đi khỏi đây rồi nói chuyện cho tử tế về mối quan hệ này đã.”

Về phần tôi, tôi đứng như bị sét đánh. Tôi vừa nghe thấy cái quái gì thế? Trong đầu tôi ngập tràn câu hỏi. Chuyện gì vừa xảy ra?

Rồi tôi nhận ra Sarawat đang kéo tôi đi mà chẳng mất chút sức nào. P’Dim… Đàn anh mà ai cũng biết là… có một ông vợ to chà bá và cũng là người bám đuôi tôi bấy lâu nay. Nếu trước đó mà tôi hùa theo chơi cùng anh ta thì không biết giờ hồn tôi có còn trong xác không nữa.

“Cậu… Cậu đã biết chuyện này từ đầu rồi à?” Tôi vừa hỏi người đang đi trước mình lúc này, vừa thở hồng hộc cố nạp dưỡng khí vào buồng phổi sau khi trải qua cơn hoảng hốt.

“Ừm…”

“Ừm cái gì?”

“Thì biết từ lâu rồi.”

“Nhưng cậu không nói với tôi.”

“Có phải chuyện của tôi đâu mà nói? Với lại, Green cũng chẳng làm gì tôi cả. Sao phải để tâm? Cậu ghen đấy à?” Cái mũi thẳng tắp kiêu ngạo của cậu ấy dí sát rạt vào mặt tôi, khiến tôi lập tức tự động nín thở.

“…”

“Dẫu sao thì, hai người họ cũng ở bên nhau rồi. Vợ nhà người ta không kiếm thêm chồng được đâu.”

Sarawat và tôi đã gặp nhau từ trước. Cậu ấy còn nói đã thích tôi rất lâu rồi. Cậu ấy dẫn tôi vào câu lạc bộ, rồi đi xem concert. Rồi hôm nay lại thêm một sự thật khác nữa được hé lộ… Green vẫn còn đang hẹn hò với bạn-trai-cũ của anh ta, và cậu ta đã biết tỏng chuyện đó rồi nhưng lại chưa từng nói tôi nghe bao giờ. 

Tôi chợt nghĩ  lúc đó Sarawat đồng ý chuyện làm ‘bạn trai giả’ của tôi có khi chỉ là kế hoạch cậu ta đã tính sẵn từ lâu để cưa đổ tôi rồi. Tôi ngu quá thể mà. Trời ơi~

Hôm nay là buổi tập luyện của chúng tôi cho phần biểu diễn sắp tới do khóa trên chỉ định. Tôi quá mệt để mà mang đàn đi, nhưng tôi không muốn trông mình ẻo lả hay yếu đuối nên cuồi cùng thì tôi vẫn vác theo. Ngồi bên cái bàn gỗ dài, tôi bắt đầu tập. Bài hát tôi cũng đã chọn rồi, là “Only You” của Scrubb. Hợp âm không dễ lắm. Có mấy hợp âm tôi không chắc nên tôi cũng hơi bí chỗ này chỗ kia. Tôi cũng muốn có người giúp mình tập. Nhưng biết sao không? Chắc tôi điên mất rồi vì trong đầu tôi chỉ nghĩ tới mỗi cậu ta.

Và cũng vì cậu là người duy nhất tôi nghĩ có thể giúp tôi lúc này, tôi nhấc ngay điện thoại lên gọi một cuộc. Chẳng biết giờ cậu ta đang ở đâu nữa. Có lẽ là đang tập nhạc ở đâu đó, hoặc đang tập bóng trên sân với hội bạn cũng nên. Tôi chờ một lúc thì Sarawat cũng trả lời.

[Gì?] Ơ kìa? Chào hỏi hay quá nhỉ! Ngày tốt lành biến thành ngày tồi tệ luôn rồi. Tôi đã rất vui vẻ nhưng giờ thì tôi lại quạu. Cảm giác như mình vừa làm phiền người ta vậy. Không rõ nữa. Cảm xúc của tôi bị đập cho tan tành hết.

“Cậu rảnh không?”

[Ừm.]

“Cậu đang ở đâu đó? Ở câu lạc bộ hay là tập bóng thế?”

[Hàng kem.]

“Cậu ở đó làm gì?”

[Tới lấy hợp âm về để tập.]

“Thế cậu xong chưa? Tới chỗ tôi rồi giúp tôi tập đàn đi.” Tôi không thường nhờ vả cậu ta thế này.

[Không phải hôm nay cậu có buổi diễn thử à?]

“Đang ở đây rồi. Tôi sẽ chờ cậu một tiếng.”

[Chờ chút.]

“Cậu mà đến muộn, thì rõ là có vấn đề gì đó.”

[Cậu sao thế? Đang nghĩ gì đó?]

“Gặp sau!”

Đừng lo. Tôi có chết cũng không làm phiền cậu nữa đâu! Một lát sau, vài khuôn mặt gây khó chịu từ đội tập cổ vũ chào tôi. Bọn họ ở tít bên kia sân lận. Rồi trước khi mọi người tới thì tôi đã tập thêm được hai lần nữa. Chào mọi người thôi cũng hết cả mấy phút cuộc đời. Giờ tôi thấy mệt lử.

Và tôi ghét thế này. Tôi ghét vì mọi người sẽ lại thấy mặt Sarawat nữa.

Cậu ta có biết khuôn mặt của mình, cho dù là có mệt mỏi đi nữa, thu hút đến mức nào không nhỉ? Kiểu nó thu con mẹ nó hút tất cả đàn ông đàn bà đồng tính nam song tính luyến mà kể cả trai thẳng các thứ các thứ luôn ấy! Bọn họ đều phát cuồng lên vì cậu ta. Ừ đấy. Rồi thì chuyện đó có vấn đề gì với tôi nhỉ? Sao mà tôi khó chịu quá vậy? Cậu ta có hiểu không? Hay là tôi bị điên rồi nhỉ, đang nghĩ thế thì đột nhiên…

“Sao mà ngồi đây mặt mày cau có hết cả thế? Cần giúp gì nào?”

“Ồ.” là từ cảm thán duy nhất tôi có thể phun ra được khi cậu con trai cao lớn ngồi xuống băng ghế gỗ ngay bên cạnh tôi. “Cậu xem, có bao nhiêu đàn anh đàn chị xung quanh nhưng ai cũng bận bịu cả.” Tôi cố nói bằng giọng nhỏ nhẹ để xem Sarawat sẽ phản ứng thế nào. 

“Ừmmm… Đúng là dễ thương thật.” Rồi đó. Thành công rồi.

“Ờmmm.”

“Dễ thương. Quyến rũ. Ngon nghẻ. Tôi hài lòng về cậu quá đi mất.” Vừa nói cậu ta vừa nhìn vào mắt tôi. Được rồi, tôi không chống trả đâu.

“Xìiii… Hài lòng cái mông ấy. Xem hợp âm đi.” Tôi nhanh lẹ đưa bản nhạc cho cậu ấy xem. Sarawat im lặng nhận lấy, nhìn một lúc rồi mới mở lời.

“Thử xem nào.”

“Được rồi. Tôi bắt đầu nhé. Nhạc dạo…”

“Lại đi.” Cậu ta ngăn tôi lại ngay khi tôi bắt đầu chơi hợp âm đầu tiên. Cậu ấy bảo làm lại thì tôi cũng làm lại ngay không hỏi nhiều. Chơi một lúc, tôi quay sang hỏi ý kiến cậu ấy.

“Thấy sao hả?”

“Không được. Giữ dây cho chặt rồi cầm pick cho đúng vào.”

“Nhớ rồi.”

“Nếu đau tay rồi thì bảo tôi.” Nói thế xong, Sarawat ngồi sát lại gần tôi hơn. Bàn tay cậu ấy nhẹ nhàng xoa lên phần tóc sau gáy của tôi. Đoạn cậu ấy cúi xuống, năm ngón tay chạm lên dây đàn, tay còn lại đặt trên thùng đàn. 

“Đây là C#7 hả?”

“Ừ.” Tôi đáp gọn lỏn, liếc nhìn khuôn mặt cậu ấy một chút rồi mới tập trung nhìn lại cây đàn. Người tôi gần như được Sarawat ôm trọn lấy. Tim tôi đập nhanh đến nỗi cả người bắt đầu run lên không kiểm soát được.

“Pick guitar phải cầm như thế này. Nghiêng vừa đủ, rồi gảy như này. Nhìn cổ tay tôi đi, thấy nó xoay không.” Tay phải của tôi bị một bàn tay lớn khác ôm lấy, kết hợp với một cái pick có vẻ rất khó để kiểm soát. Đúng là rất khó.

Ôi! Tôi không thể giữ tư thế này lâu được đâu. Tôi sẽ nổ tung bất cứ lúc nào mất.

“Thử cùng nhau nhé.”

Tăng~~~~

“Nghe khá hơn rồi đấy.”

“À… Ừm… Ok… Rồi…” Thôi đừng hỏi gì hết. Tôi không thể cảm thấy gì ngoài hương nước xả vải thoang thoảng từ người cậu, và bàn tay cậu đang nắm tay tôi không rời đâu. 

“Thử hợp âm này đi.”

“Như này à?” Tôi cố gắng đổi thế tay để bấm một hợp âm khác. Nhưng mà ngón tay Sarawat vẫn không rời tay tôi ra, như dính liền thành một thể vậy.

“Nếu cậu nghĩ là đúng thì cứ chơi thử đi.” 

Sarawat đúng là một thầy giáo giỏi. Theo sự chỉ dẫn đơn giản của cậu, tôi có thể dễ dàng học theo tới khi tôi tự chơi được bài hoàn chỉnh. Bài hát rất vui vẻ. Ngón tay tôi cũng không đau chút nào. Tôi đang thật sự học đàn nhờ có cậu ấy, vì cậu ấy.

Sarawat cũng chẳng buồn dịch ra, còn tôi thì bắt đầu thấy quen.

“Sao lại chọn bài này? Không phải ai cũng biết đâu.” Cậu ấy hỏi khi đã buông tay tôi ra. Trước đây tôi cũng nghĩ như nhiều người khác. Phải chơi một bài gì nổi nổi để ai cũng hát theo được. Nhưng không biết có phải đầu óc tôi bị nhạc indie lấn át hay không. Bài hát này không quá nổi nhưng trái tim tôi luôn rất vui vẻ dễ chịu mỗi khi nghe nói. 

“Tôi thích, cái cảm giác nghe nó khiến tôi thấy hạnh phúc lắm.”

“Chơi cho tử tế hay là cho vui… chọn một thôi. Hợp âm khó lắm đó. Cậu nghĩ là dễ hả?”

“Cậu đừng có kéo tụt người ta được không? Tôi phải thử dù có khó đến đâu chứ… như trong tình yêu ấy. Nói nghe xem, chuyện đó khó cỡ nào hả? Nhưng đáng quý lắm.”

“Ồ… ngầu!” Cậu đang mỉa tôi đó à?

“Tôi biết cậu chỉ đang nghĩ là tôi không chơi nổi guitar. Nhưng cứ chờ phần biểu diễn của tôi mà xem. Cậu sẽ thấy là tôi hơn những gì cậu nghĩ nhiều.”

“Đúng là ngầu đét.”

“Tôi muốn mua hết những câu có chứa từ ‘ngầu’.”

“Tiền mua không nổi đâu. Nhưng có thể đổi bằng thứ khác.”

“Đổi bằng cái gì?”

“Đổi bằng trái tim cậu đi.”

“Sarawat…”

“Ừ?”

“Xin phép cho vào nhà vệ sinh. Tôi phải ói cái đã.”

“Tôi cũng không muốn chơi quá đâu… Chắc tôi cũng ói chung.”

Đến cuối ngày thì cái sự ‘ngầu’ vẫn cứ chôn trong tim tôi dù tỉnh hay ngủ. Đúng là ngầu đét! Chờ đã, tôi bị nghiện từ này mất rồi. Trời ạ! &@$%^&*

famemie Buổi tập guitar này có khiến mọi người gato không nè? @sarawatlism @tine_chic 

Suốt một tuần qua, thời gian của tôi đã được dùng vào rất nhiều việc, ví dụ như là tập đàn ở câu lạc bộ này, rồi tập đội cổ vũ này, chưa kể là còn học bài trên lớp chuẩn bị thi cuối kì nữa. Có thể nói là công việc ngập đầu luôn nhưng một anh chàng thời thượng sang chảnh như tôi đây thì không đời nào để dăm ba chuyện đó làm cho nhụt chí được. Tôi cũng rất mong ngóng đến niềm hạnh phúc nhỏ của mình – ấy là thứ Sáu! Bởi vì điều đó đồng nghĩa với hai ngày liền sau đó là thứ Bảy và Chủ Nhật, và tôi sẽ có thời gian cả ngày để thích làm gì cũng được. Cho dù là ngủ, hay là nhảy nhót, hay là xoay vòng, tập thể thao hoặc thậm chí là đi chơi với lũ bạn, đều được hết.

Giờ là 3 giờ chiều, lớp học cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi. Nhóm chúng tôi vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc để đi kiếm cái gì đó gần đây lấp đầy cái dạ dày. Ngay khi vừa bước ra khỏi tòa nhà, bọn tôi đã thấy ai đó đang đẩy một cậu trong hội Sư Tử Trắng, ở góc tòa nhà.

Sarawat và hội bạn của cậu ta trông cứ như vừa bị chó cắn. Và hệt như ngày đầu tiên bọn tôi gặp, mặt trước áo của Man dính đầy vệt ố. Tôi để ý lòng bàn tay của cậu ta cũng có vệt đỏ đỏ. Ai mà ai lại vô tình nhúng tay vào thùng sốt cà chua bao giờ? Kì lạ ghê. 

Bọn tôi tiến lại gần, nhưng cả hội Sư Tử Trắng đều nhanh chóng tản ra hết, chỉ còn mình Sarawat ở lại, chờ bọn tôi đi tới. 

“Tan học rồi hả?” Câu hỏi có vẻ hơi lơ lửng nhưng thực tình thì tôi cũng chẳng biết phải hỏi sao về chuyện đã xảy ra nữa. Mặt cậu ấy lấm tấm mồ hôi. Hơi thở thì gấp gáp. Tôi cứ sợ là cậu ấy sẽ đổ sập ngay tại đây bất cứ lúc nào.

“Ừm.” Cậu ấy đáp gọn lỏn, tay trái vươn ra xoa tóc tôi.

“Cậu đi đâu đó?”

“Về ký túc.”

“Trước đấy cậu vừa làm gì thế? Giờ ngành Khoa học Chính trị cũng phải đi đào đất nữa à?” Trông cậu ấy bây giờ khá luộm thuộm. May là bọn tôi đang đứng bên hông tòa nhà, chẳng có mấy người qua lại chốn này.

Tôi thấy tay phải của cậu bị thương rồi. Đây cũng không phải lần đầu tiên. Lần trước là lúc cậu ấy phải tập đàn lâu quá. Sao mà không chịu chăm lo cho bản thân gì hết vậy? Hẳn là cậu ấy thấy mặt mũi tôi lúc này đang nhăn nhíu hết cả vào.

“Tôi không sao mà. Đừng lo.”

“Chuyện gì xảy ra thế?”

“Hôm nay tôi mệt thôi. Cậu có quay về phòng giờ không? Cho tôi về ké với.”

“Xe cậu đâu rồi?”

“Đem đi sửa rồi.”

“Rồi sao cậu không đi với bạn? Xe họ lớn hơn mà.”

“Tôi chỉ thích phiền cậu thôi, không thích phiền người khác.” Lại còn thế nữa.

“Chờ chút. Tôi bảo bạn tôi đã.” Sarawat gật đầu rồi đi về phía bãi gửi xe. Tôi đã đồng ý là sẽ đưa Sarawat về phòng rồi. Trông có vẻ như hôm nay cậu ấy mệt thật, chứ bình thường thì cậu ta đã nói luôn miệng không ngừng rồi.

“Sarawat, tới nơi rồi.” Có vẻ như vì mệt quá nên cậu ấy ngủ quên mất. Bầu không khí có vẻ yên ắng và tĩnh lặng lạ thường.

“Ừm.”

“Cậu ổn không đó? Ốm đấy à? Có đau ở đâu không? Nói tôi nghe.” Xin đừng nói là có gì thật nhé. Tôi đưa tay qua áp lên trán cậu ấy xem nhiệt độ thế nào. Tôi không thể chấp nhận được việc giờ tôi đang lo lắng lắm, vì bình thường thì tôi không thế này đâu.

“Không sao đâu. Thôi mau về đi. Đừng có la cà ở đâu đấy.”

“Chờ đã, tôi chưa xong.” Sarawat chuẩn bị mở cửa ra khỏi xe thì tôi kéo tay cậu ta ấn lại ghế.

“Ngày mai tôi nói chuyện với cậu sau.”

“Nhưng Sarawat… Tôi lo lắm. Cậu hiểu không hả?”

“…”

“Đừng thế này mà. Làm sao tôi có thể thoải mái về phòng được? Cậu lúc nào cũng coi mình là trung tâm vũ trụ rồi gạt bỏ hết những người quan tâm cậu qua một bên thế.” Lúc nói lời này đầu óc tôi đã không hoạt động tử tế cho lắm.

“Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, Cục Phiền Phức. Tôi chỉ có vài xích mích với đàn anh thôi.”

“Đàn anh nào? Rồi thì cậu đau ở đâu không? Nói tôi nghe.” Sarawat từ chối trả lời và đi thẳng ra khỏi xe. Nhưng rồi cậu ấy quay lại gật đầu với tôi, ý là tôi có thể theo cậu ấy lên phòng.

Mọi thứ trong phòng cậu vẫn y nguyên chẳng khác gì. Tôi đi vào, ngồi ở cuối giường. Tôi nhìn theo thân người cao lớn của cậu đi qua đi lại trong phòng, lấy hộp cứu thương rồi đặt lên đùi tôi. Lời cậu ấy nói ra nhẹ bỗng

“Tìm vết thương hả?”

“Ở đâu?” Tôi chỉ thấy mỗi vết thương trên bàn tay phải của cậu. Trên mặt thì không có dấu hiệu gì là bị đấm hay bị tấn công. 

“Khắp cả người.”

“Hả?”

Tôi chậm rãi tháo cúc áo đồng phục của cậu ấy. Từng cúc, từng cúc một, rồi ném cái áo vào giỏ đồ giặt. Lúc này tôi mới thấy trên áo trong của cậu ấy… có vết máu. Kiểm tra  ra thì từ cổ đến vai, tới tận thắt lưng, đâu đâu cũng đầy những vết bầm, vết xước, và cả máu nữa. Nhìn là đã biết đau lắm rồi. Mấy vết thương này chẳng nhẹ gì cả. Không nhẹ một tí nào.

“Ai… Ai làm?” Tôi vô thức nuốt nước bọt.

“Khóa trên.”

“Khoa cậu á?”

“Không. Khoa khác.”

“Là bởi trận bóng đá phải không?” Sarawat lắc đầu.

“Họ không ưa tôi từ lâu rồi. Bảo là tôi làm họ chướng mắt khó chịu.” Cậu ấy đáp như thế đó là chuyện bình thường. Nhưng tôi thì sao? Tôi như chết dần chết mòn từ trong ra ngoài ấy.

Sarawat không phải kiểu người sẽ bày tỏ suy nghĩ hay cảm xúc của mình, cho nên bầu không khí lại trở nên yên lặng như mọi khi. Việc này làm tôi nhớ đến hôm gặp cậu ấy ở hàng cafe với Earn.

Tôi vô thức thở hắt ra. Cầm miếng bông lên, làm ướt nó bằng cồn, tôi chầm chậm lau vết thương cho cậu ấy. Tôi biết là đau lắm nên tôi vừa lau vừa để ý sắc mặt cậu xem thế nào. Thi thoảng cậu ấy cũng sẽ rên lên, hoặc nghiêng người né đi, khiến tôi muốn dỗ dành cậu ấy nữa.

“Đừng khóc nhé.”

“Ai khóc ở đây?” Cậu ấy nhìn tôi bằng cái mặt lạnh đơ thường thấy. 

“Tôi đùa thôi. Các bạn cậu sao rồi? Có bị dần cho nhừ tử như cậu không?”

“Đau lắm đó… Mấy ông kia không xích mích gì với bọn nó nên chỉ tập trung đánh tôi thôi. Bạn tôi giúp tôi giải vây.”

“Má…”

Tôi có thể cảm nhận được mình đau lòng thật đó. Cậu ấy cao như thế, mà khắp cả người, từ vai phải tới ngực lại chằng chịt là vết thương với máu và vết bầm, có chỗ đã chuyển màu xanh tím.

“Vết thương kiểu này phải có thuốc tử tế mới được. Để tôi đi mua.”

“Không cần bôi thuốc đâu.” 

“Không đau lắm đâu! Nhưng mà phải bôi thì mới nhanh lành được.”

“Có cậu ở đây rồi thì sẽ lành nhanh thôi.”

“Cậu cứng đầu quá thể!”

Sarawat ngồi đối diện tôi trong khi tôi đang dùng cồn lau vết thương cho cậu. Bọn tôi nhìn nhau không chớp hồi lâu, rồi đột nhiên cậu tựa trán mình lên vai tôi. Tôi không muốn lên tiếng bởi không muốn cắt ngang cậu. Tôi cứ để cậu tựa lên vai mình vậy thôi, dù như thế khiến việc lau vết thương hơi khó khăn một chút.

Lưng cậu ấy hằn vết đỏ, chiếm đến 80% tấm lưng. Tôi đoán là vết bị đá, hoặc là bị thắt lưng quật lên hay cái gì đó đại loại thế. Chẳng biết nữa.

“Này, nếu tôi không ở đây mà chảy máu nhiều quá thì phải đi bác sĩ đấy nhé.” Tôi nhắc nhở cậu ấy, lúc này vẫn còn đang tựa đầu lên vai tôi.

“Cậu tự làm đi.”

“Còn nữa, tôi biết là cậu có chuyện không nói tôi nghe. Cậu đã bảo muốn chia sẻ mọi thứ với tôi cơ mà?”

“Tôi không muốn cậu lo lắng, hay phải căng thẳng gì hết.”

“Nhưng thế này tôi còn căng thẳng hơn nữa kìa! Xoay người lại, để tôi còn lau vết thương ở lưng cho!”

“Cho tôi ngồi thế này thêm lúc nữa được không?”

“Ừm…” Dẫu sao thì tôi cũng không muốn phá hỏng tâm trạng lúc này của cậu ấy thêm. Cứ để cậu tựa lên vai mình đi vậy. Tự nhiên tôi thấy ghét mấy tên đã đánh cậu ấy ghê. Chẳng hiểu tại làm sao mà phải đi đánh đàn em ra nông nỗi này.

Tôi ngồi khoanh chân. Một tay thì để trên đùi, tay còn lại ôm hộp cứu thương. Sarawat hơi dịch người. Cái mũi thẳng tắp kiêu ngạo của cậu ấy cọ trên vai tôi, rồi đột nhiên một xúc cảm mạnh mẽ đánh ập lên cổ…

Thằng khốn này vừa cắn tôi.

Đến lúc này rồi mà vẫn còn trêu đùa được. Thật luôn đấy?

“Cái đ** gì đấy? Đau!” Tôi muốn vả cho cậu ta một phát, nhưng không được.

“…”

“Buông cổ tôi ra!” Mõm chó của cậu ta cuối cùng cũng chịu nhả cổ tôi ra. Hóa ra không chọc chó vẫn có thể bị chó cắn cổ.

“Tôi đau mà…”

“Xéo đi.” Mấy bộ phim Hàn Quốc tôi xem có thể này đâu. Lúc đau người ta cắn quần cắn áo cắn mảnh vải gì đó chứ. Thằng khốn này lại nhè cổ tôi mà cắn.

“Tại người cậu ngọt quá. Tôi không chịu được.” Đây là lời biện giải của cậu ta.

“Cậu tự mà lau vết thương đi.” Tôi lườm cậu ta rách mặt, nheo mắt để trông cho có vẻ dữ hơn, rồi quẳng hộp cứu thương cho cậu ta. Sau đó tôi xoay đi, xoa xoa vết trên cổ đã hơi đỏ lên.

“Đỏ hết rồi.”

“Chẳng thế?” Chứ gì nữa. Cậu cắn chứ ai!

“Không phải cổ cậu… Mặt cậu kìa.”

“…!!!”

“Mặt cậu đỏ hết rồi. Cả tai nữa. Ngượng đấy à?”

“Ai ngượng gì ở đây?”

“Tay tôi bị thương nè.”

“Tự làm đi.”

“Au ui. Đau quá. Đau quá đi mất.” Thằng điên này đang ôm tay lăn qua lộn lại trên giường. Trông có khác gì mấy đứa nhóc nằm khóc ăn vạ đòi mua kẹo không. Cậu ta đang phô hết kĩ năng diễn xuất ra để tôi thương cảm mà làm theo yêu cầu của mình, nhưng cái mặt thì vẫn y như cái đít nồi.

“Này, tôi thương cảm cho cậu rồi. Giờ thì phải lấy thuốc đã.” Sarawat mỉm cười. Hiếm khi thấy cậu ấy cười như thế. Cậu ta không phải kiểu người sẽ biểu hiện nhiều trên mặt. Nhưng lần này thì cậu mỉm cười. Nụ cười khiến tôi cũng thấy nhẹ nhõm theo, mặc dù người cậu ấy thì vẫn đầy vết bầm tím.

Lau sạch các vết thương xong, Sarawat mặc một chiếc áo thun trắng. Tôi thì tìm thuốc giảm đau cho cậu ấy uống xong rồi mới bật TV lên. Chương trình đang chiếu cũng có nam chính đang chăm sóc cho nữ chính. Sai trái vãi.

“Cậu không muốn ngủ lại đây đêm nay à?”

“Không. Tôi chỉ xem TV thôi. Đi ngủ ngay đi.” Tôi tựa vào đầu giường, lắc lắc bàn chân. Sarawat nằm bên cạnh, cách không quá xa. 

“Đừng vội đi mà.”

“Ừ. Chắc là tối muộn, bao giờ cậu ngủ thì tôi về.”

Bọn tôi không nói gì thêm nữa. Tôi cứ bấm chuyển kênh liên tục để tìm gì đó hay ho. Nhưng mãi cũng chẳng có kênh nào hay nên tôi tắt TV đi.

Tôi quay sang nhìn người bên cạnh, thì ngạc nhiên là Sarawat không còn đó nữa. Tôi đứng lên, ra ban công xem thử thì thấy cậu đang khoanh chân ngồi trên sàn, ôm guitar trong tay.

“Tay cậu còn đau đó. Đừng chơi đàn vội.”

“Tôi sẽ thử chơi bài của cậu, nhỡ cậu gặp phải chuyện gì.”

“Cẩn thận đó.” Ngoài miệng thì nói vậy chứ tim tôi thì bối rối lắm. Tôi không muốn ngăn cậu ấy lại nên tôi qua ngồi kế bên cậu. Cậu ấy thực sự cho tôi mở mang tầm mắt với kĩ năng chơi đàn của mình, cho dù tay còn đang bị thương.

“Bài này có mấy hợp âm khó đấy. Nhớ được không?”

“Lỡ tôi quên thì phải làm sao?”

“Đây là âm gì?”

“…”

“Nếu muốn nhớ hợp âm thì qua phòng tìm tôi. Tôi sẽ dạy cho.”

“Đừng có mà lươn lẹo. Tôi không bị cậu lừa đâu.”

“Ừ. Rồi cậu còn bị lạc nữa cơ. Ra vào phòng tôi sẽ khó khăn lắm.” Mặt tôi biến sắc khi Sarawat bắt đầu nói mấy câu mờ ám. Lông tơ trên người thì dựng đứng hết lên.

“Tôi đi đây.”

“Làm bạn bè quan tâm tôi hôm nay đi mà. Cậu an ủi tôi đi chứ tôi vẫn còn đang hoảng lắm.”

“Cậu là trẻ ba tuổi chắc? Sợ cái gì?”

“Nhưng mà tay tôi đau lắm.”

“…” Tôi không thèm nghe cậu ta nói. Dù gì đi nữa, tôi cũng sẽ rời khỏi đây. Sau đó thì màn diễn xuất đỉnh cao xin rủ lòng thương của người nào đó lại tái diễn.

“Chân tôi đau quá đi. Vai cũng nhức nhối. Lúc nãy còn bị ăn bao nhiêu cú vào bụng nữa.”

“…”

“Lưng cũng đau lắm này. Cái thắt lưng đó quất tôi không biết bao nhiêu nhát.” Tôi cứ có cảm giác cậu ta đang diễn vai một tên nô lệ bị bắt bỏ tù rồi hành hạ như trong mấy bộ phim drama máu chó, rồi bị dây da quất quất các thứ. Cậu ta diễn trông thì đáng thương lắm. Kể lể hết cái này đến cái nọ, nhưng tôi biết là cậu ta lại sắp chửi tôi ngay đấy, bởi vì linh hồn cậu ta điên bome và tệ gấp 10 lần cái diễn xuất tệ hại này. Nếu cậu ta làm trò này trước mặt team vợ thì hẳn mấy cô nàng sẽ nghĩ cậu ta nghiêm túc và trung thực lắm.

Nhưng mà đến cuối cùng thì tôi vẫn là đứa bị đùa cợt thôi.

“Thôi cái trò nhảm nhí này đi. Tôi không thể ngủ ở phòng cậu được, có mang đồ gì theo đâu. Quần áo thì sao? Bàn chải đánh răng? Thuốc đánh răng? Cậu có đủ loại thuốc đánh răng chắc?”

“Ở phòng tôi có hết.”

“Gì cơ?”

“Tôi mua đồ cho cậu từ lâu rồi.” Cái gì nữa đây? Thằng dở người này đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ lâu lắc, chỉ chờ đến ngày hôm nay.

“Tôi sợ cậu rồi đó.” Tôi nhanh chân né qua một bên. Sarawat không nói gì. Bọn tôi im lặng một hồi thì tiếng đàn khẽ khàng vang lên. Lúc đầu tiếng còn hơi tắt và sai chỗ này chỗ kia, nhưng cậu ấy thử bấm lại thêm vài lần nữa. Thật tình thì tôi không muốn cậu ta chơi đàn lúc này bởi vì cái tay bị thương kìa. Nhưng trông cậu ta có vẻ tha thiết muốn được chơi đàn lắm.

Tôi rút ra một đồng xu từ trong túi, cắt ngang cậu.

“Chơi trò này đi! Hỏi và đáp, luân phiên!”

“Thần kinh mới chơi. Không muốn.” Nghe tổn thương lắm đấy nhé!

“Thế chào. Tôi về đây.”

“Chỉ tôi cách chơi đi. Đi mà.” Chà. Lật mặt nhanh thế. Thế là tôi nhích lại gần hơn, ngồi đối diện với cậu, đồng xu vẫn còn trong tay.

“Giờ, tôi sẽ xoay đồng xu này. Nếu là mặt ngửa thì cậu phải trả lời câu hỏi của tôi. Nếu sấp thì cậu được hỏi. Mỗi người một câu.” Ngoài lí do chính là tôi không muốn Sarawat chơi đàn nữa, thì chí ít tôi cũng sẽ biết thêm gì đó về cậu. Có vài thứ tôi thắc mắc mà chưa có đáp án, và tôi thì tò mò muốn chết.

“Thế, ai trước đây?” Sarawat hỏi. Ngu ghê.

“Tôi xoay đây.” Tôi cầm đồng xu đặt lên sàn rồi xoay nhẹ. Đồng xu quay vài vòng rồi dừng lại.

“Ngửa!” Tôi được hỏi rồi. “Tôi muốn hỏi cái này. Chúng ta gặp nhau ở đêm nhạc Scrubb năm ngoái, và giờ lại gặp nhau. Có phải cậu cố tình theo học trường này với tôi không?” Câu hỏi này đã lởn vởn trong đầu tôi lâu lắm rồi.

“Cậu hỏi thật đó hả? Ai lại theo cậu học làm gì? Trùng hợp thôi.”

Vừa trả lời, Sarawat vừa cầm đồng xu lên xoay lần nữa. Lần này số mệnh lại sắp đặt cho tôi được hỏi thêm câu nữa, thế nên tôi không thể phí phạm được mà nhanh nhảu hỏi ngay.

“Từ khi nào thì cậu biết là tôi cũng học ở đây?”

“Lúc cậu tới tìm tôi trước tòa nhà Khoa học Chính trị. Tôi khá ngạc nhiên nhưng cũng vui lắm. Lúc ấy cậu đáng yêu ghê. Nhìn còn muốn ôm hơn cả lần đầu gặp nữa. Thế nên tôi mới bảo tôi sẽ hôn ngã cậu.”

“Đủ rồi đó!” Lúc nào cậu ta cũng bẻ lái sang mấy chuyện ấy ấy cho được. Đúng là một kẻ dâm dê ngấm ngầm nhưng không cho ai biết.

Chơi một lúc, tôi cũng đã hỏi được liền mười câu. Đến lượt tôi xoay đồng xu tiếp. Lần này thì mặt còn lại chưa xuất hiện lần nào hiện ra.

“Cậu có bao nhiêu người yêu cũ rồi?” Tôi ngồi bó gối. Không ngờ là Sarawat sẽ hỏi một câu khó như thế về các bạn gái cũ của tôi. Được rồi, để tôi nghĩ đã. Đầu tiên là Fan… hai là… ba…

“Bảy?” Tôi cũng không chắc nữa, vì không biết số còn lại có được tính là ‘bạn gái’ không hay chỉ là đang thả thính nhau thôi.

“Đang nói bạn gái cũ hay số quần lót thế? Cậu thay người yêu như thay áo ấy. Đúng là tàn khốc.”  Cậu ta lại mắng tôi nữa.

Tên khốn đó vừa lắc đầu vừa nhặt đồng xu lên xoay.

“Cậu thì sao? Cậu có bao nhiêu người rồi?”

“Một.” Mẹ cậu ấy nói cậu ấy chưa từng có bạn gái bao giờ mà. Không ổn rồi.

“Thật hả? Giờ người đó học ở đâu?”

“Cùng trường mình.” Thế giới nhỏ thật. Thế rồi, chuyện gì đã xảy ra? Tôi càng muốn biết thì lại càng không yên lòng. Tôi bắt đầu thấy bực mình, dù không hề muốn thế. Thêm nữa là tôi cũng chẳng rõ sao mình lại thấy bực mình.

“Khóa mấy?”

“Cậu chưa xoay đồng xu mà.”

“Trả lời tôi trước đi đã.” Tôi nghĩ là tôi điên rồi.

“Năm nhất.”

“Khoa nào?”

“Luật.” Ồ. Cùng khoa tôi này.

“Ai thế? Chắc tôi cũng biết ha?”

“Đương nhiên rồi. Cậu phải tự biết mình chứ?”

“Tôi không phải bạn trai cậu.”

“Rồi sẽ thôi. Cậu không thoát được đâu.” Được rồi, hóa ra là cậu ta đùa. Tôi chịu không đỡ được vấn đề này nên tôi im không nói gì. Sợ rằng mình sẽ kéo dài chuyện này hơn nên tôi nhặt đồng xu lên xoay lần nữa. Là mặt sấp, đến lượt Sarawat hỏi. Tuy nhiên thì đây lại là câu hỏi mà tôi chưa muốn trả lời ngay…

“Cậu có thích tôi thật không?”

“Tôi không chơi nữa.”

“Tôi ra câu hỏi rồi mà cậu lại không trả lời. Vậy là rất thích tôi rồi.”

Tôi vội đứng lên rồi xoay người vào phòng. Tôi ngồi một lúc, cười như bị dở hơi rồi mới rút điện thoại trong ba lô ra nghịch. Lúc sau thì Sarawat cũng đi vào, mở tủ lạnh ra xem đồ bên trong rồi lượn qua lượn lại trước mặt tôi. Cậu ta đi tới chỗ lò vi sóng, bỏ ra một hộp đồ ăn sẵn, mà cậu ta xếp cả chồng mấy hộp như thế trong tủ lạnh.

“Tôi biết là cậu đói rồi.”

“Tôi còn chưa nói gì mà. Với lại tôi cũng chuẩn bị về đây. Gần 9 giờ rồi.”

“Cậu thực sự muốn về à?”

Sarawat ngồi trên sàn, dựa lưng vào ghế sofa mà tôi đang ngồi. Cậu ấy dùng ánh mắt buồn bã nhìn tôi, rồi mới im lặng đưa hộp đồ ăn qua.

Cậu ấy sợ tôi sẽ đi về mất đến thế cơ à?

Sarawat ngồi một bên, lục lọi gì đó trong ngăn kéo. Cậu ta lấy ra một bàn chải đánh răng mới, rồi lại đi qua phía tủ quần áo. Cậu ấy là kiểu người không quá coi trọng trang phục, tủ đồ chỉ có áo bóng đá, vài cái áo phông, quần jeans và vài bộ đồng phục. Toàn là màu trơn, kiểu dáng đơn giản, đúng kiểu mấy cậu con trai không quá chú trọng ngoại hình ăn mặc.

“Tôi đi tắm đã.” Sarawat gật đầu, thả mình xuống giường. Tôi mang theo cái khăn tắm màu trắng chạy vào nhà vệ sinh. Cởi đồ ra rồi quấn khăn quanh eo, tôi mới bắt đầu đứng trước gương đánh răng. Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Một lúc sau thì tiếng gõ thiếu kiên nhẫn lại vang lên lớn hơn nữa. Lúc đầu thì tôi không thèm để ý đến cậu ta, nhưng vì cậu ta đập cửa lớn tiếng quá nên tôi cũng mất kiên nhẫn gào lên.

“GÌIII???”

“Tôi vào được không?”

“Cậu tính làm gì?”

“Ờm…” Nghe có vẻ không ổn rồi. Tôi ngây ra một lúc rồi mới vặn nắm cửa.

“Ồ, tai cậu trắng thế.”

Sarawat đi vào với ánh nhìn chằm chằm đến đáng sợ. Trên người cậu ta chỉ quấn độc một cái khăn tắm ngang hông. Cậu ta vừa lắc đầu vừa lấy bàn trải đánh răng trên giá, bóp kem, rồi quay ra nhìn tôi với cái mồm đầy bọt trắng.

Đầu tôi vẫn còn đang đầy câu hỏi và thắc mắc lí do vì sao đàn anh khóa trên lại đánh cậu ta. Từ vai đến eo, vết thương dày đặc vẫn còn trông thấy rõ. Nhưng kể cả thế thì trông cậu ấy không giận dữ chút nào cả, dù chỉ một chút xíu.

“Không đánh răng đi à?” Cậu ấy nói mơ hồ không rõ, kéo tôi trở về thực tại. Sau đó thì cậu cúi người xuống, tiếp tục đánh răng. Vài lần tôi nhìn vào gương thì phát hiện ra cậu ta cũng đang nhìn mình.

“Cậu nhìn gì hả?”

“Nhìn cậu.”

“Nhìn làm gì?”

“Thích thì nhìn thôi.”

Cậu ta cứ liếc qua, liếc lại, rồi lại liếc qua như thế. Tôi chẳng buồn cãi cọ nữa, vì tôi biết mình chẳng bao giờ thắng nổi. Rồi, thích thì cứ dán mắt vào tôi đi, tôi còn phải đánh răng.

“Tine.”

“Ừ.”

“Không nhịn nổi nữa.” Chớp mắt một cái, cặp môi đầy bọt kem đánh răng của cậu ta đã dán lên má phải của tôi. Thấy thế tôi vừa ngây người vừa sợ. Cậu ta còn dí cả lên trán và má trái nữa chứ.

“Trâu nhỏ đáng yêu ghê. Giờ mặt cậu đầy bọt rồi.”

“Cậu đừng có trêu tôi.”

“Làm lại với tôi đi xem nào!” Sarawat trỏ tay lên trán mình. Tôi vừa đánh răng tiếp vừa cười một cái lấy lệ cho xong.

Đánh răng xong thì cậu ta lại lên giường. Tôi thì đi tắm. Cậu để tôi mặc áo bóng đá của mình, cũng là cái cậu ấy mặc trong trận đá với khoa Kỹ thuật. 

Giờ thì đến đoạn khó rồi đây… Tôi ngủ ở đâu bây giờ? Bọn tôi nên chia nhau mỗi đứa nửa cái giường, hay là tôi sẽ cư xử như một người trưởng thành, rồi ngủ trên sofa như trong mấy bộ phim Hàn Quốc nhỉ?

Tôi mong là cậu ta sẽ nhận ra sự hy sinh này, vì tôi đã chọn vế sau, với chỉ một cái gối trên tay. Tôi ghét Sarawat.

Nhưng phòng còn lạnh dã man. Cậu ta để điều hòa hẳn 18 độ. Chết mất! Vì lạnh quá nên tôi sẽ chỉ còn lại  một lựa chọn là bò lên giường để còn rúc vào dưới cái chăn ấm áp mềm mại kia. Lần sau thì không có thương cảm gì nữa hết!

“Cậu nhìn gì đó?” Hẳn rồi, cậu thì khôn rồi.

“Tôi ngủ đâu bây giờ?”

“Chọn đi, giường hay sofa?”

“Cậu mơ à? Tất nhiên là tôi sẽ ngủ sofa.”

“Được thôi. Tắt đèn hộ nhé.” Nói xong tên khốn kia ném cho tôi cái gối rồi bò lên giường, chui rúc dưới tấm chăn khổng lồ của cậu ta. Trông cậu ta nằm hạnh phúc lắm. Còn tôi thì bị bỏ mặc ở đây suốt mấy phút, rồi mới đành lê lết ra sofa.

Nếu giờ mà bò lên giường, tôi tưởng tượng ra mình sẽ nằm xuống rồi ôm tay cậu ta như trong mấy cảnh phim ấy. Hẳn là tôi trông sẽ thảm lắm. Có cần phải khóc vì Sarawat không? Chắc không đâu, vì tôi sẽ lại trông như thằng hề.

Tôi chỉ đang thương xót cho trứng của mình thôi vì chúng nó cũng co rúm lại vì lạnh rồi. 

Mười phút trôi qua, tôi vẫn lăn qua lộn lại. Đau khổ vật vã vì muốn xin một tấm chăn. Nhưng tôi nghĩ là cậu ta ngủ rồi.

“Sarawat.”

“Hửm…”

“Cậu ngủ rồi à?”

“Ngủ giờ đây.”

“Chỉnh điều hòa được không. Lạnh quá.”

“Qua ngủ với tôi đi.”

“Không.”

“…” Tôi đã nghe cậu kể lể rồi giúp cậu bao nhiêu thứ. Cậu trả ơn thế này đây à? Tôi còn đang oán giận thì nghe thấy tiếng sột soạt từ phía giường. Trong phòng tối quá nên tôi chẳng nhìn ra người còn lại đang làm gì, đột nhiên…

Đù má!

“Uiiii!~” Tôi kêu ầm lên khi bị cái thân to đùng của cậu ta đè lên. Cả hai tay tôi phải bám lấy rìa sofa để cả hai không ngã lăn xuống đất. Sarawat còn ôm theo cái chăn to sụ từ giường qua đây như một cái túi sưởi chạy bằng cơm.

“Tránh ra đi. Chật chội chết đi được.”

“Cho cậu cơ hội chọn sofa hay giường rồi còn gì. Cậu tự chọn đấy chứ.”

“Tôi chọn ngủ ở đây một mình!”

“Nhưng tôi không nói thế. Đừng nhúc nhích nữa. Người tôi còn nhiều vết thương lắm. Tôi thích thế này.” Cả mớ tưởng tượng về chuyện ôm ấp và phim Hàn Quốc của tôi đều đã thành sự thật. Nhưng lạ lắm. Tôi không phản kháng lại. Tôi cứ để mặc cậu ấy làm gì thì làm. 

Hơi thở ấm áp của cậu phả lên trán tôi, tới khi người tôi hết lạnh. Chẳng biết cậu ấy có đang nhìn tôi không, hay là đang ngủ rồi vì cậu ấy không nói năng gì cả. Nhưng chỉ thế này thôi cũng đã khiến tim tôi đập rộn, sắp bắn ra khỏi lồng ngực đến nơi. Tôi sợ. Tôi sợ cậu ấy sẽ biết cảm xúc thật sự của mình mất.

Trái tim này thật là…

Khoảng một tuần sau thì thương tích trên người Sarawat cũng lành gần hết. Chỉ là tôi vẫn chẳng rõ tại sao đàn anh khóa trên lại làm thế với cậu.

Hội Sư Tử Trắng cũng chẳng khá khẩm hơn. Man bị vỡ hàm nên không thể ăn uống bình thường suốt nhiều ngày. Boss và Team thì trật cổ tay, ngón tay, rồi cả khớp vai nữa. Tên nào tên nấy đều đến trường trong tình trạng khốn khổ hết sức. Nhiều người cũng nghi ngờ này nọ về chuyện xảy ra, nhưng vì chẳng có nhiều thương tích rõ ràng nên chuyện chẳng được bàn gì thêm.

Mấy ngày qua, tôi dành phần lớn thời gian tập đi tập lại bài mà tôi sẽ đem lên biểu diễn. Sarawat, sau một khoảng thời gian nghỉ không tập đàn, quay trở lại và tập điên cuồng gấp đôi, bởi sợ rằng mình sẽ bị tụt lại so với các bạn. Mọi người đều chơi nhạc theo nhóm. Tôi thấy vừa hào hứng, lại vừa hơi sợ rằng mình sẽ phá hỏng màn trình diễn. Mặc dù Sarawat có tới giúp tôi luyện mỗi ngày trước khi về kí túc đấy, nhưng ai mà dám đảm bảo tôi sẽ không sai sót gì vào ngày quan trọng chứ.

“Chào mọi người, chúng tôi đến từ Câu lạc bộ Âm nhạc đây. Chúng tôi có một chương trình lớn được cả trường trông đợi sắp tới đây, đó là Lễ hội Âm nhạc.”

Người phụ trách truyền thông của câu lạc bộ đã nhận được rất nhiều nhận xét tích cực từ sinh viên khu vực lân cận. 

Bọn tôi sử dụng không gian ở chính giữa khu hoạt động tập thể trong trường đại học để giới thiệu sự kiện mới. Vậy nên có rất nhiều sinh viên từ khắp các qua ghé qua xem.

“Hôm nay, câu lạc bộ chúng tôi đã tổ chức một hoạt động giới thiệu nho nhỏ cho các anh chị em đây. Chúng tôi có một cuộc thi âm nhạc trong sự kiện sắp tới đây. Bất cứ ai có hứng thú tham gia đều có thể tới đăng kí ở bên cạnh sân khấu nha. Còn nếu bạn chỉ muốn làm những khán giả đáng yêu của chúng tôi thôi, thì chúng tôi cũng đã chuẩn bị vài tiết mục đến từ thành viên của câu lạc bộ rồi đây. Các bạn đã sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng rồi~”

“Chào mọi người! Chúng tôi là Ctrl S. Tôi là người hát chính. Bên trái tôi, chơi acoustic guitar là Jan và Earn. Bên phải tôi, Sarawat là người chơi classic guitar. Và cuối cùng, Boom chơi cajon và beatbox.”

“Yayy! Tới đi Ctrl S!”

“Hẳn là có rất nhiều người mơ mộng về một tình yêu hoàn mỹ. Nhưng cũng bởi chướng ngại đầy rẫy trên đường, sẽ có lúc ta thấy nhụt chí và nản lòng.”

“Yeaaaahhhhh”

“Những vật cản ấy cũng như khói. Chỉ cần ta vượt qua được, thì ngày nào đó phía bên kia sẽ là con đường rộng rãi sáng bừng và thênh thang. Cùng hát với chúng tôi bài này nhé.”

Tiếng hò reo vang lên bốn phía. 

Bài hát họ đang chơi đến từ nhóm nhạc yêu thích của cậu ấy, Desktop Error. Thật lòng mà nói thì lúc đầu tôi cũng chẳng biết bài này hay nhóm nhạc này đâu. Nhưng vì Sarawat cứ nghe đi nghe lại suốt ngày nên tôi cũng quen tai luôn.

Sân khấu tràn ngập niềm vui.  Tiếng của trống cajon và đàn guitar cùng vang lên tạo nên một hòa âm rất thú vị. Nhóm của họ nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt của các sinh viên khác.

Họ còn chơi vài bài nữa. Nhưng tôi chỉ nghe được bài đầu tiên vì tôi còn phải tập trung nhớ hợp âm cho phần biểu diễn của mình. Tôi khá chắc là mình nhớ hết rồi, nhưng vẫn cứ không chắc lắm về việc liệu mình có sống sót qua được màn biểu diễn này không. Tôi phấn khích quá. Đừng quên đây mới chỉ là lần đầu tiên tôi bước lên sân khấu.

Sau khoảng 20 phút thì các ban nhạc khác cũng bắt đầu lần lượt lên diễn. Tiếp theo sẽ là nhóm của Green, rồi tới nhóm tôi. 

“Phần biểu diễn của nhóm này vậy là hết rồi. Tiếp theo đây, xin hãy cổ vũ cho các tay nghiệp dư năm nhất trong câu lạc bộ của chúng tôi đi ạ!”

“Hayyyy! Tới đi!”

“Chà, tiếng hô lớn quá. Vậy thì hãy gặp gỡ họ thôi nào!”

Tôi quay qua nhìn Green. Trông anh ta như sắp lên cơn co giật đến nơi. Cả người anh ta run lên lẩy bẩy vì đám đông hò reo quá lớn.

“Green, cố lên!” Tôi chỉ muốn động viên anh ta một chút. Nhưng Green vẫn không dám bước lên sân khấu. Anh đang trở thành quả tạ của nhóm, và chồng ảnh thì đang nhìn bọn tôi với vẻ mặt chẳng dễ chịu gì.

“Lên đi.”

“P’Dim đáng sợ lắm…”

“Sợ cái quái gì chứ? Bình thường em hùng hục cứ như cầm tinh con tê giác ấy. Giờ nó đi đâu rồi hả? Anh sẽ để những người khác lên trước nhưng em phải lên đấy!” Vậy là P’Dim quyết định lôi anh ta lên sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội. Thật buồn cười vì chồng ảnh vẫn cứ cục cằn như vậy.

Khi phần diễn của họ kết thúc, tiếng hò reo vang lên khắp nơi để cổ vũ họ. Nhưng thế cũng có nghĩa là…

“Tine, lên sân khấu đi!”

“Cho em lên cuối được không ạ?”

“Luôn đi kẻo lát lại thấy áp lực.” Ai đó ủn lưng tôi bước lên bục. Chỉ hai bước nữa là tới sân khấu chính, tôi đã nghe thấy tiếng khán giả bên dưới hét ầm lên, cùng rất nhiều lời động viên nữa.

“Đáng yêu thế!” Tôi nghe ai đó nói và cười phá lên, khiến tôi ngượng đến mức phải gãi đầu gãi tai liên tục. Tôi ngồi vào vị trí của mình, chỉnh lại mic trước mặt. Chỉ nhoáng cái là mọi thứ được sắp xếp xong hết.

“Ừm… Chào mọi người! Mình là Tine, sinh viên khoa Luật.”

“Tine rất là chic chic nhớ!” Ai đó hô lên, khiến những người xung quanh lại cười vang nữa. Nhưng lần này tôi lại thấy nhẹ người.

“Đúng rồi! Mình là Tine chic chic đây. Hôm nay bọn mình sẽ hát một bài cho mọi người nghe. Bài hát không nổi lắm nhưng rất hay.”

Tiếng hò reo vang lên.

“Nếu bạn cũng thuộc thì hát với bọn mình nhé.”

Tôi đặt ngón tay mình lên cần đàn, bấm hợp âm đầu tiên. Tới đi! Để nó cuốn đi. Mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Phải không?

Hôm nay tôi ôm theo “Cục Phiền Phức Chết Tiệt”, cây đàn yêu quý của mình, mặc dù đám đông chắc chắn chỉ có thể thấy tên của Sarawat khắc trên cần đàn mà thôi. Chiếc pick màu xanh lá tôi dùng cũng là do cậu ấy chọn. Tôi chỉ tới đây với vòng hợp âm được ghi nhớ trong đầu, nhưng có lẽ đến nửa buổi diễn thì nó cũng tan biến theo rồi. 

“Dù cho thế giới có lẽ thật nghiệt ngã và chẳng tươi sáng gì,

Anh chỉ thấy bóng đêm u tối

Khiến lòng anh buồn, nhưng không sao cả…”

Sau đó thì tôi… quên… hợp âm của bài… Tôi đã quên con mẹ nó hết chỗ hợp con mẹ nó âm!!! Và ai cũng nhận ra điều đó vì tôi đã ngừng chơi đàn rồi. Tôi không biết làm gì hơn ngoài tìm kiếm sự trợ giúp. Rằng ai đó giúp anh chàng sang chảnh này với. Tôi cứ mơ tưởng mãi tới khi tôi thấy Sarawat đang đứng với nhóm của cậu ta, giơ mấy tờ giấy với hợp âm được in to đùng trên đó. 

Nhưng đấy lại là giấy A4 dùng lại. Tôi khó mà nhìn được hợp âm in trên đó là gì vì bị bóng mờ mờ của mực in mặt trước chồng lên. Tôi không chơi tiếp nổi.

“Anh sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được gì

Chẳng sợ hãi điều gì xung quanh.

Anh sẽ chấp nhận rằng…”

Sự trợ giúp của Sarawat thành ra công cốc. Mặc dù tôi đã có thể nhìn thấy hợp âm rõ hơn, nhưng tinh thần tôi thì chẳng còn bao nhiêu tỉnh táo sót lại. Tôi không thể chơi được nữa.

Lần này tôi chẳng dám nhìn mặt ai cả. Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm cây đàn của mình, tìm cách tự giúp bản thân bình tĩnh lại, để còn chơi tiếp bài thứ hai.

“Chỉ em thôi là đủ,

Anh chẳng cần gì hơn nữa.”

“Ôi chồng bọn mình ở đây! Ahhhhhhh!”

Ca khúc “Only You” được người khác hát tiếp. Tôi chẳng rõ cậu đã lên sân khấu lúc nào và bằng cách nào. Chỉ biết rằng trên tay cậu ấy ôm cây D16 Martin. Cậu nhìn sang tôi, ý bảo tôi không cần chơi đàn nữa mà cứ hát đi. Vậy là tôi ngẩng mặt lên để hát đoạn nhạc nối.

“Chỉ anh và em. Chúng ta chỉ có nhau.

Là đã tốt hơn mọi thứ trên đời rồi.

Chỉ anh và chỉ mình em….

Dù có gặp phải chuyện gì đi nữa,

Mình sẽ gánh vác đến cuối cùng.”

Kèm với giai điệu mà Sarawat hát là tiếng ukelele và một tiếng đàn khác nữa. Mọi người đều chuyển hướng chú ý về phía đó, hội Sư Tử Trắng vừa bước lên sân khấu. Bọn họ lên đây để chung vui với bọn tôi. Họ hát tiếp khúc thứ hai. Nhưng mà…

“Anh sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được gì

Chẳng sợ hãi điều gì xung quanh.

Anh sẽ chấp nhận…”

Để anh làm bạn trai em được không? Là của anh nhé, Tine?

“Chỉ em thôi là đủ,

Anh chẳng cần gì hơn nữa.”

Bọn họ sửa lời bài hát, khiến những người khác đang hát theo cũng ngưng bặt. Sarawat cũng ngây ra. Còn tôi, lúc Man và hội Sư Tử Trắng đổi lời bài hát, tôi cảm thấy tình hình sức khỏe của mình báo động hết sức. Tôi hoảng đến nỗi suýt nữa thì lăn đùng ra ngất xỉu ngay tại chỗ.

Tôi nghe thấy tiếng hú hét và cả gào khóc. Mọi người đều đang tự hỏi chính xác thì những ca từ này đang nhắm vào ai. Và rồi mấy tên dở hơi này quyết định giúp mọi người không phải nghi ngờ gì nữa? Sao không để người ta đoán mò tiếp đi?

“Tine.” Man mỉm cười nhìn tôi.

“Ờmmm?”

“Tôi có điều muốn nói.” Tiếng ré gần như chọc thủng màng nhĩ của tôi. 

“Cậu này thích Tine hảaaa?” Thật đó hở? Bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm về đây. Khỉ gì thế? Nhưng tôi cũng chẳng biết đáp sao ngoài nuốt nước bọt.

“Điều tôi muốn nói là… làm bạn trai… của thằng bạn tôi nhé.”

“Bạn nào?” Khán giả ở dưới sân khấu hét ầm lên hỏi.

“Trả lời điiii!” Họ vẫn không ngừng hò hét.

“Ai cơ?” Tôi hỏi lại, ngơ ngác.

“Thằng khốn đó.”

“Thằng nào?”

“Ngốc thế! Thằng bên cạnh cậu ấy!” Man chỉ vào Sarawat, đang hết sức bình tĩnh đứng bên cạnh tôi.

“…”

“Chờ chút đã. Tôi không muốn tán tỉnh gì ai hôm nay hết. Tôi mệt lắm rồi!”

“Ôi. Tội Sarawat chưa? Xấu hổ rồi hả? Bị đá rồi?”

Sarawat nhìn tôi. Còn tôi thì thấy tim mình không ổn rồi. Nó đập nhanh đến mức sắp ngừng đập luôn mất thôi. Giờ sao? Làm gì bây giờ?

“Tine…” Sarawat lên tiếng.

“G-Gì?”

“Tôi chán phải tán tỉnh cậu rồi.”

“…”

“Làm bạn trai tôi nhé?”

Hợp âm của Only You: G Bm C F#m B Em Am D E 

Bảo sao không bị Sarawat mắng huhu Đô trưởng còn bấm không xong mà em Tine chơi quả chặn chặn với vòng hợp âm tè le thế này =))))) Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời