Vì Chúng Ta Là 1 Đôi

Chương 21: Quản giai dũng cảm

hằng quỷ nào tắt điều hòa đi thế nhỉ?

Ngay lúc này thì cả hai đứa tôi đều đổ mồ hôi như tắm vì cuộc thi xem ai hôn giỏi hơn nào. Tine bắt đầu run lên nhè nhẹ sau một hồi thiếu dưỡng khí. Cậu ấy cố dứt khỏi nụ hôn, nhưng tôi không cho, và nhanh lẹ túm khuôn mặt trắng nõn đó lại để tự mình làm chủ cuộc chơi lần nữa.

Trái tim tôi đã để cho Trâu Nhỏ chơi đùa mãi rồi. Nhưng lần này thì phải đến lượt tôi chơi cho vui vẻ. Làm ngay bây giờ thì chưa được, vì tôi kiệt sức quá, nhưng tôi sẽ trút hết toàn bộ sức lực còn sót lại ra. Đầu lưỡi chen vào khoang miệng ẩm ướt của người trước mặt. Tine khẽ rên lên.

Tôi đẩy thân thể đã mềm cả đi của cậu ấy và ấn xuống giường. Liền sau đó, đôi môi sưng đỏ của cậu đập vào mắt tôi. Không biết người khác sẽ nói gì về nó, nhưng với tôi, thì nó làm mắt tôi phải sáng quắc lên. Khiến tôi hứng tình không chịu nổi.

Hôm nay mày sẽ chết Sarawat ạ. Trên ngực của vợ mày.

“Tôi không nhịn được nữa đâu.” Tôi nói với cậu ấy bằng giọng chắc nịch, vươn tay vuốt ve gò má cậu để động viên. Tine lập tức òa khóc.

“Huuuuuuu.” Má. Ừ rồi, cứ khóc đi.

“Cậu có đau tôi cũng không dừng lại đâu.”

“Hở? Huuuu.” Nước mặt lại lã chã rơi xuống nữa. Tôi chỉ nói cậu ấy nghe cảm xúc thật của mình thôi, để cậu ấy còn biết đường mà chuẩn bị tinh thần. Cả lũ bạn tôi lần P’Dim đều bảo rằng một khi đã dừng là khó tiếp tục lắm. Thế nên tôi phải dồn hết tâm huyết và tinh thần vào việc này mới được.

“Suỵt, nào, bình tĩnh nào. Có gì mà phải sợ đâu.”

“Tôi… Tôi sợ đau lắm. Hay là mình làm hôm khác đi. Tôi phải chuẩn bị thêm.” Là vậy hả? Thế cả tiếng đồng hồ vừa rồi cậu ở trong phòng tắm là để làm gì?

Tôi khá chắc rằng Tine đã chuẩn bị cho chuyện này, cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng sau một hồi hôn hít thì cậu ấy lại xấu hổ và chùn bước. Suy nghĩ của tôi bây giờ chia làm hai ngả: Một là liếm ngất cậu ấy rồi làm, và cái còn lại là… làm xong rồi liếm sau. Tôi cũng chần chừ suy nghĩ một chốc, nhưng rồi quyết định lựa chọn phương án thứ hai. Người yêu mình đã nằm trên giường thế này rồi. Nếu không làm thì tôi là thằng ngu.

Nghĩ thế, tôi nhanh lẹ cởi chiếc áo choàng tắm màu trắng đang che khuất cơ thể của cậu ấy. Bờ vai trần trắng nõn lộ ra khiến tâm trí tôi cũng muốn phát điên.

‘Tine nhỏ’ ở phía dưới đã ngóc đầu lên rồi, trái ngược hoàn toàn với cậu ấy, khóc lóc van xin đừng làm hôm nay. Nhưng tôi ấy à, cậu ấy càng khóc lóc xin xỏ, thì tôi càng thấy cậu ấy quyến rũ hơn. Mà càng quyến rũ thì tôi càng muốn hành hạ.

Thêm vào đó là da cậu ấy trắng quá. Chẳng biết phải giải thích sao nữa, trắng đến mù cả mắt.

“Tôi không muốn làm đâu, thấy hơi lạnh rồi.”

“Để tôi làm cậu nóng lên.”

“Đồ khốn này! Sarawat, cậu đúng là…” Đừng có để cậu ấy nói nhiều quá. Một nụ hôn được ấn ngay xuống, chiếm đoạt lấy đôi môi mềm mại khiến tôi yếu lòng đó. Rên nhẹ một tiếng, tôi cũng lột sạch cái áo choàng ra luôn.

Cậu ấy quyến rũ quá đi mất.

Tay cậu đang ấn lên ngực tôi, chỉ khiến tôi muốn ‘ăn’ cậu ấy hơn. Chắc là tôi kiểu có máu S đó. Càng chống cự thì tôi lại càng thấy thỏa mãn.

“Tôi sẽ để cậu tát tôi bay màu cũng được, Nhưng đổi lại thì tôi phải chính thức biến cậu thành vợ mình đã.”

Tôi thấy người ta nói thế trong phim đen mấy bận. Rồi thì đám bạn tôi ở hội Sư Tử Trắng cũng từng nói chuyện và kết luận là, khi mà để cho người ta tát mình một cái thì người ta sẽ đền bù lại bằng một nụ hôn. Tôi thì không cần hôn. Nên tôi đổi điều kiện.

“Cút đi!”

“Suỵt, cậu yêu tôi mà.”

“Ghét.”

“Ừ rồi.”

“Sarawat, không phải hôm nay mà… Tôi… tôi chưa sẵn sàng.” Người nằm dưới run rẩy nói. Nước mắt thì lưng tròng và trông thì hết sức tội nghiệp.

“Cậu thơm như thế này mà dám bảo là chưa sẵn sàng à?”

“Thì… Hôm khác sẽ còn tốt hơn mà.”

“Tôi thích mùi của cậu.” Tôi không muốn nghe thêm mấy lời thừa thãi nữa. Tôi túm lấy hai cổ tay của cậu ấy, kéo ngược lên đỉnh đầu. Bằng một tay còn lại, cởi tuột chiếc quần lót, thứ duy nhất còn đang che chắn cơ thể cậu ấy.

“Sarawat… Tôi ngại lắm.” Rồi cậu ấy lại khóc nữa. Từ bao giờ mà lại có một em bé mít ướt trong nhà thế? Nhưng tôi chẳng quan tâm. Với tôi, Tine lúc nào cũng dễ thương hết.

“Có mỗi tôi với cậu thôi. Ngại cái gì?”

“Tôi không biết.”

“Quên hết mọi thứ đi. Quên sự lo lắng đi. Quên hết những gì cậu đang nghĩ đi. Cứ để tôi, được không?”

“…”

“Đừng nghe ai nói gì hết. Cũng đừng tin lời ai nói hết. Người ta sẽ bảo là đau, nhưng lần này không đau đâu…”

Mà tôi sẽ cho cậu đau kiểu khác. Nhưng tất nhiên là tôi không dám nói thế. Tôi sợ làm vỡ tim cậu người yêu của mình mất.

“Hửm? Cậu bảo là tôi tin cậu hả?”

“Tôi đâu có nói từ ‘tin’ đâu.”

“Khốn!”

Mắng tôi mà cũng dễ thương nữa. Khiến tôi lại yêu cậu ấy thêm một lần nữa rồi. Nhưng tôi nghĩ bệnh tình của tôi lúc này giống như rơi vào hôn mê, và cách duy nhất để tỉnh là là làm tình với vợ mình, đúng theo lời của băng Sư Tử Trắng huyền thoại nói.

“Không còn lần khác nữa đâu, Trâu Nhỏ. Cậu không thấy thương tôi à?” Tôi dịu dàng hỏi cậu ấy. Rồi tôi túm tay cậu ấy và để nó chạm vào phía dưới đã căng lên và đang kêu gào đòi được giải thoát khỏi lớp vải quần của mình. Tôi muốn cậu ấy hiểu cảm xúc mà tôi đang trải qua lúc này.

Tôi rên lên một tiếng. Ngay lúc này, tôi cũng chẳng muốn quan tâm gì đến tiếng rên vừa buột ra đó nữa. Điều quan trọng trong đầu tôi lúc này là nhân cơ hội đó, hôn lấy người tôi yêu muốn chết ngay trước mặt mình bây giờ. Rồi lặp lại tất cả thêm lần nữa, và lần nữa, tới khi môi cậu ấy tan ra thì thôi.

Tine bật ra một tiếng rên rỉ trong cổ họng rồi mới đặt tay lên tôi, mặc dù cả người đều đang run lên. Tôi cũng bắt đầu chuyển mình.

Người cậu ấy bây giờ như thanh kẹo chocolate. Trượt xuống cần cổ cũng như đang gặm chocolate vậy. Tôi không thể ngăn mình để lại vài dấu hôn hồng hồng trên cơ thể cậu.

Rồi bọn tôi lại hôn nhau lần nữa. Hôn xong lại liếm. Đây là phương pháp Sparta mà chỉ những người chính trực mới làm được*.

Tôi rê lưỡi dọc xuống xương quai xanh của Tine, hết mút lại gặm cắn một lúc lâu, để lại đầy dấu hôn. Bàn tay thì lang thang khắp da thịt trắng nõn của cậu ấy. Từ bả vai, tới hông, và cả phần háng. Tôi chỉ muốn chạm vào từng tấc da thịt của cậu ấy. Tine cũng không có vẻ gì là chống đối nữa, mà chỉ ôm lấy tôi.

“Sa-Sarawat… Đừng để lại dấu.” Giọng cậu ấy run rẩy rơi vào tai tôi. Cậu nghĩ là tôi sẽ nghe theo hả? Còn lâu. Và biết sao không? Chỉ một câu đó của Tine thôi lại thổi bùng lên ngọn lửa trong tôi thêm nữa.

Tôi ấn cả hai tay cậu ấy khóa xuống giường, rồi tấn công lồng ngực cậu bằng môi mình. Cả người cậu ấy vì thế mà giật bắn lên, buột ra một tiếng rên nhỏ.

Hai điểm nổi trước ngực cậu ấy đặc biệt mẫn cảm. Ngay khi đầu lưỡi ướt át của tôi chạm vào nó, Tine đã ưỡn ngực lên. Bàn tay bị ấn xuống giường cũng gồng cứng hết cả. Tôi chơi đùa ở quanh vị trí đó suốt một hồi lâu.

Chỉ chưa đầy mười phút, cả người trắng nõn của Tine đã phủ đầy dấu hôn đỏ hồng. Có người yêu ngon thế này thì tôi thật sự không nhịn được. Đành phải xin lỗi vợ thôi.

Thế là, phương pháp Sparta phải được tiếp tục, môi phải trượt xuống dưới nữa, bắt đầu từ vòng eo trắng trẻo của cậu ấy. Rồi tới cơ bụng dưới, rồi tôi mới buông một bên tay của Tine ra.

Tôi đã muốn chơi trò này từ lâu rồi, trò chơi Tình-Chiến này.

Tôi chạm vào phần thân dưới đã cứng lên của cậu ấy, đồng thời cũng hạ thấp người về phía đó, nhưng bàn tay vừa được thả ra của Tine đã ngăn tôi lại. Tôi ngẩng lên để thấy đổi mắt đầy thèm muốn và khao khát của cậu ấy.

“Không sao mà. Để tôi giúp cậu.” Tôi nói, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước của cậu.

“Tôi… Để tôi tự làm…”

“Cậu tự làm trước mặt tôi được hả?”

“Không. Dùng miệng cậu đi vậy.” Thấy chưa, đã bảo là để tôi giúp rồi. Cái gì thế không biết?

“Bình tĩnh nào. Phải tin tưởng lẫn nhau chứ, ok không?” Lần này, cậu ấy có vẻ lại tin tưởng tôi lần nữa.

“…”

“Hiểu chưa hả?” Cậu ấy bối rối gật đầu.

Một tay tôi giữ lấy eo cậu ấy, tay còn lại thì nắm lấy Tine nhỏ và cúi đầu, ngậm lấy nó vào miệng mình.

“Sa-Sarawat… Urgh… Đ-Đừng làm thế…”

“…”

“Đừng làm thế. Bẩn lắm.” Cậu ấy nói vậy, nhưng tôi chẳng để vào tai. Để tăng thêm cảm giác thì tôi để phần da mềm mại phía trong chạm cọ vào bên má mình. Tôi phải trêu đùa cậu ấy một lúc để người này quen với cảm giác hứng tình này. Rồi tôi mới bắt đầu di chuyển miệng mình lên xuống liên tục.

“Ah… Ahh… Ưm…” Tiếng rên buột ra, bất kể cậu ấy cố gắng ngăn nó lại. Tôi nhìn gương mặt trắng nõn của cậu, lúc này trông như đã lạc vào cõi mơ màng nào đó bởi cảm giác kích thích hiện tại.

“Ahhh… Sarawat… Cậu dùng tay ngay đi…” Bàn tay thon gầy của cậu ấy vẫn cố gắng đẩy đầu tôi ra. Những ngón tay cuốn lấy tóc tôi, đôi lúc vô thức siết lấy để bắt tôi ngừng lại.

Nếu tôi có rụng tóc rồi bị hói, thì thôi cũng kệ đi. Tôi sẽ làm vợ mình nằm bẹp giường để đền bù lại là được.

“Sarawat à… Urgh…”

“…”

“Tôi sắp…. Xin đó… dùng tay cậu đi…”

Cậu ấy sắp ra rồi. Tine bất chợt cứng đờ bởi ‘cơn bão’ sắp sửa ập tới tàn phá cậu. Nhưng tôi cũng không muốn cậu ấy phải phải chờ quá lâu, nên tôi đã nhanh chóng dùng tay thế vào. Bàn tay lớn của tôi bắt đầu chậm rãi di chuyển trên phần thân dưới nóng bừng của cậu, rồi tăng nhanh tốc độ. Tới khi…

“Ahhh… Ahh….” Tiếng rên của cậu ấy ập vào màng nhĩ. Cậu ấy co giật hai hay ba lần gì đó trước khi phóng hết ra. Rồi cậu ấy ườn ra giường, nặng nề thở.

Một tay tôi nắm lấy tay cậu ấy, tay còn lại thì dịu dàng vuốt ve tóc cậu. Cậu ấy im lặng một lúc rồi mới gật đầu, vẻ mặt vẫn còn nửa sợ hãi. Cậu ấy biết chuyện gì sắp sửa xảy ra.

Tôi đặt một cái gối dưới hông cậu ấy để giúp nâng hông lên cho phần kế tiếp. Hai cẳng chân rộng mở đang sẵn sàng khép lại bất cứ lúc nào đã bị tôi nắm lấy. Một chân bị ấn xuống giường, chân còn lại thì gác lên vai tôi.

“Để tôi động.” Cậu ấy vừa nói câu đó xong thì nước mắt cũng chảy ra. Đang ngầu ngầu thì tự nhiên thành em bé khóc nhè ngay được. Nhìn thấy nước mắt của cậu ấy chỉ khiến tôi thấy thỏa mãn hơn.

Chỉ vài giây sau, tôi đã bắt đầu ấn ngón tay mình ra vào. Phía dưới của Tine hút chặt lấy ngón tay tôi, cùng với tiếng thở dốc. Gương mặt trắng trẻo cũng đã đỏ hồng hết cả. Không chỉ thế, đôi mắt mơ màng ban nãy giờ đã thoáng chút đau đớn.

Vợ chịu khó một chút nhé.

Tôi từ từ tăng tốc độ lên. Một tiếng gằn trong cổ họng cậu ấy buột ra, nhưng sau đó là im lặng hoàn toàn, bởi cậu ấy cắn môi quá chặt tới mức sắp bật máu.

“Nói tôi nghe cậu thấy sao, đừng kìm lại.”

“…”

“Tine, đừng cắn môi chặt quá.”

“Ahhh…” Không nghe thấy tiếng cậu ấy, tôi ấn thêm một ngón tay nữa tới, khiến cậu ấy không chịu nổi nữa kêu ầm lên.

“Đau… Đau lắm…”

“Vì cậu chưa quen mà. Từ từ thôi, chấp nhận tôi.” Tôi chỉ nói chừng đó, rồi hôn nhẹ lên trán cậu ấy. Tine nhắm mắt lại, nhận lấy sự dỗ dành đó, không khóc lóc nữa, nhưng vẫn cho tôi thấy biểu cảm hơi đau đớn của mình.

Qua một lát thì tôi dịu dàng hạ cẳng chân đang gác trên vai mình của cậu ấy xuống, rồi quay ra lấy hộp bao cao su chúng tôi mua trước đó. Hôm nay hộp này sẽ hết cho coi, vì tôi sẽ dùng chúng hết trên người cậu ấy. Cảm ơn mẹ tôi vì đã đồng ý cho tôi dọn ra ở chung với cậu ấy.

Tine nằm và quan sát từng cử động của tôi. Từ lúc tôi lấy bao ra, đeo vào, tới lúc tôi đổ đầy gel bôi trơn ra tay.

Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi hoảng sợ. Nhưng cậu ấy trông dễ thương quá.

“Chịu khó nhé. Chỉ như kiến cắn thôi.”

“Lừa ai đấy? Kiến chắc phải to vl.”

“Tôi vào đây.”

“Sarawat… naaa. Tôi xin đó naaa…. Đi mà, không phải hôm nay.” Bàn tay trắng trẻo túm chặt lấy ga giường, rồi mới vươn lên lắc lắc tay tôi. Nhưng người này lại hết sức lươn lẹo. Cậu ấy lại trưng vẻ mặt cún con vô tội ra với tôi.

Nước đi này đúng là sai lầm đủ đường với một tên máu S là tôi đây.

Trời ạ, tôi không nhịn nổi nữa đâu. Tình thương mến thương đến đây là hết. Tôi kéo dạng hai chân cậu ấy ra, ngồi vào giữa và từ tốn tiến vào.

“Ôi… Sarawat! Đau!!!” Tôi có thể cảm nhận được sức nóng từ cơ thể cậu ấy. Nửa thân dưới của cậu phản ứng lại, siết lấy tôi.

“Trâu Nhỏ, thả lỏng đi. Cậu chặt quá.” Bởi vì bên trong cậu ấy siết chặt quá, suýt nữa thì tôi ra luôn. Chặt đến mức tôi có thể chết ngay trên ngực cậu ấy được.

Việc chuẩn bị và mở rộng ban đầu vốn đã khó rồi, đây lại còn là lần đầu của cậu ấy nữa.

Tôi vuốt ve bên hông của Tine, trượt lùi lại và xoa nắn khắp người cậu ấy để cậu thả lỏng hơn. Tine bám lên người tôi, để lại vài vết cào hồng hồng trên da.

Tôi chậm rãi tiến vào lần nữa, và giữ nguyên tại một vị trí để cậu ấy có thể quen dần với sự xuất hiện của tôi. Sau đó mới lại chầm chậm di chuyển. Nhưng mà cũng chỉ được vài giây là người nằm dưới ngăn lại ngay.

“Không chịu nổi. Tôi đau quá. Đổi được không?”

“Chờ đã… Gì cơ?” Tôi hơi bối rối. Xin đừng có bảo tôi dừng ở đây nhé. Trái tim tôi sẽ tan vỡ đó.

“Tôi muốn đổi tư thế.” Cậu ấy nói, không nhìn thẳng vào tôi. Tine gần như vùi cả mặt vào gối. Mặt cậu ấy đỏ bừng, hơi lộ vẻ đau đớn, khiến tôi lại khao khát nhiều thêm một chút.

“OK, tư thế này đau quá. Ok? Đổi đi.” Nói xong, cậu ấy xoay người, thở dốc nặng nề và nằm nghiêng sang một bên. Tôi cũng di chuyển theo.

“Sa-Sarawat, tư thế này tôi cũng không thích.”

“Vậy à? Ừ rồi.”

Tôi gật đầu ngay tắp lự, rồi lại kéo cả người mềm oặt của cậu ấy để cậu ấy quỳ trên giường, quay lưng về phía tôi. Tôi đã cố hết sức để phục vụ tận tình rồi nhưng mà…

“Sarawat… Thế này còn đau hơn nữa.”

Trời ạ! Thế là bọn tôi sẽ phải đổi tư thế mỗi 3 giây à? Giờ làm gì đây? Kamasutra hả? Trong năm phút chắc phải được 100 tư thế mất. Quá lắm rồi đó!

Thế nên lần này tôi không nghe cậu ấy nữa. Tôi kéo hông Tine lại gần hơn, để thân dưới của mình có thể tiến vào sâu hơn. Nghĩ lại thì trong số các tư thế bọn tôi thử thì đây là cái vào sâu nhất.

Tới lúc này rồi thì não tôi chẳng còn muốn xử lý bất cứ thông tin nào nữa. Nó chỉ đang thôi thúc tôi bảo làm đi. Làm ngay. Đừng có chần chừ gì nữa. Cũng khỏi cần tưởng tượng gì thêm vì đây đã như là giấc mơ thành sự thật với tôi rồi.

Vậy là tôi giữ hai bên hông của Tine, bắt đầu chuyển động. Thúc tới mạnh nhưng chậm rãi.

Giờ thì cậu ấy chỉ để yên.

Tine bật ra một tiếng rên khô khốc. Hai chân cậu ấy run lẩy bẩy, nhưng tôi chẳng có ý định dừng lại. Tôi bắt đầu đẩy nhanh hơn. Một tay của Tine chống xuống đệm giường, tay còn lại nắm lấy bàn tay của tôi đang túm bên hông cậu ấy như cầu xin tôi nhẹ tay thôi.

Tôi ngừng lại một chút, rút ra rồi lật người cậu lại để cậu nằm trên giường. Sau đó lại kéo mở hai chân cậu ấy ra và tiến vào lần nữa.

“Cắn vai tôi đi. Không sao đâu. Cậu cắn tôi cũng được.” Tôi bảo trong khi ‘làm’ cậu ấy, rồi cúi gập người, đặt một nụ hôn dịu dàng lên đôi mắt ngập nước và ôm lấy ngực cậu. Tine vòng tay ôm lấy tôi.

Răng cậu ấy, trước đó còn đang cắn môi tôi, chuyển hướng sang vai. Tôi nghĩ là nó sẽ để lại sẹo lâu đó. Tôi lại từ tốn nhấp vào lần nữa khi cả hai đứa vẫn còn đang ôm quấn lấy nhau. Tiếng ngâm đau đớn lúc đầu giờ đã chuyển thành rên rỉ ngọt nị, khiến tôi chỉ biết mỉm cười vui sướng.

“Trâu nhỏ à, sao mà… cậu dễ thương quá vậy?” Giọng tôi khàn khàn. Người cậu ấy đẫm mồ hôi rồi, nhưng tôi không định ngừng lại đâu.

“A… A… Nhẹ thôi.”

“Tôi nhẹ mà.”

“Nhẹ hơn nữa đi, ok? Ahh!” Cuối câu đó là một tiếng rên khác buột ra bởi vì tôi vừa tấn công nữa. Vì Tine vẫn chưa thỏa mãn nên tôi quyết định đổi tư thế. Tôi ôm lấy cậu ấy, lộn một vòng, để cậu ấy ngồi trên người mình.

“Vậy làm đi, cậu thích thế nào thì làm thế đó.”

Cuộc đời tôi thế này là đủ viên mãn. Vợ đang cưỡi trên người tôi này.

“Tine…”

“Tôi không làm được… không biết làm thế nào.”

Nhìn cậu ấy như thế lại khiến tôi muốn trêu đùa cậu ấy thêm. Tôi giả vờ không giúp đỡ gì, mà thêm dầu vào để lửa cháy to hơn.

“Vậy tôi làm mạnh nhé? Cậu muốn vậy hả?”

“Không…không muốn…”

“Nếu không muốn thì tự làm đi. Cậu lớn tướng rồi, đừng để tôi phải nói lại.” Gương mặt đỏ bừng nhìn tôi đầy phẫn nộ. Cậu ấy dùng chút xíu sức còn lại để ôm lấy cổ tôi và từ từ nâng mình lên, vẫn run rẩy. Nước mắt lại bắt đầu trào ra làm tôi phải lau cho cậu ấy.

Khổ thân Tine. Tôi chỉ muốn trêu đùa cậu ấy chút xíu thôi mà.

“Bình tĩnh nào. Hạ người xuống chậm thôi.”

“Ưmm. Đau lắm. Tôi nghĩ là chảy máu rồi.”

“Tôi sẽ dắt cậu đi ăn Bingsu, nhé? Cậu ăn không? Có một hàng mới mở ngay gần đây. Mọi người bảo là ngon lắm.”

“Tôi ăn rồi.”

“Rồi mua cả Blue Hawaii. Cậu thích cái đó mà phải không?”

“Không muốn uống.” Cậu ấy nói một cách rối rắm. Tôi chẳng biết biết phải gì, nếu không phải là cười phá lên, nên đành ngậm miệng. Tôi giữ eo cậu ấy để giúp cậu ngồi lên cậu em của mình.

Cảm giác siết chặt khiến tôi phải gầm một tiếng trong cổ họng. Tôi đỡ cậu ấy, không để trọng lượng cơ thể cậu dồn xuống thêm nữa.

“Từ từ đã nào.” Sau khi giúp cậu ấy ngồi xuống rồi, tôi lại nâng Tine lên và để cậu ngồi xuống lần nữa.

“Ưmmm… Không đâu…”

“Xuống một chút thôi. Hạ người xuống nào.” Gương mặt trắng nõn lắc lắc, từ chối. Tôi không muốn ép uổng cậu ấy thêm nên dứt khoát nắm luôn hông cậu ấy ấn xuống.

Ugh!

“Đồ khốn!” Lối vào phía sau của cậu ấy khá chặt so với tôi. Tine gằn lên vì đau. Mỗi giọt mồ hôi rơi xuống thân thể hai đứa đều như nhiên liệu tiếp thêm khiến tôi không thể ngừng tại đây được. Tôi vẫn chưa thỏa mãn, vẫn muốn thêm nữa.

Tôi đổi tư thế của hai đứa. Lần này cậu ấy lại nằm ngửa trên giường, rồi tôi nắm cổ chân cậu ấy và tiến vào.

“Aaahhh…”

“Sarawat… nhẹ thôi…”

“Cậu là người đang siết lấy tôi mà.”

“Tại vì… Tại vì cậu đó!” Cặp mắt xinh đẹp ấy trừng tôi. Tôi luồn tay xuống phía dưới khớp gối và kéo cả người Tine sát lại gần hơn nữa, rồi dùng lực tiến vào sâu nhất có thể. Toàn bộ sức lực của tôi dồn cả lên người cậu ấy.

“Aahh… Sarawat… Aahhh!” Tôi lướt nhìn dọc cơ thể cậu ấy, giường thì rung bần bật. Đôi môi sưng đỏ giờ đang không ngừng rên rỉ. Da dẻ trắng ngần đầy dấu hôn đỏ.

Cảm giác bây giờ mơ màng như đang chơi thuốc ấy. Tôi nhắm mắt lại để tận hưởng khoảnh khắc đó.

Giọng nói trong trẻo ban đầu của cậu ấy cũng đã khàn cả đi. Tôi đã lấy đi hết. Tôi muốn chiếm trọn Tine. Tôi muốn nâng niu cậu ấy. Muốn ôm cậu ấy. Muốn chinh phục cậu ấy.

Nên tôi dùng toàn bộ sức lực còn lại để làm những điều đó.

“Ưmmm… Sarawat… Tôi không nổi nữa.”

Tay cậu ấy bám víu vào hai bên hông tôi, siết lấy. Tôi tăng tốc đến mức không thể nhanh hơn được nữa.

“Tine, một chút xíu nữa thôi.”

“Ưmmm…”

“Chút xíu nữa…” Giọng tôi khàn khàn, nhanh chóng dồn hết sức đẩy tới. Tất cả những gì còn nghe được là tiếng rên rỉ buột ra từ miệng cả hai đứa.

Tới khi cơ thể tôi phóng hết ra.

Tôi nhanh gọn rút khỏi người cậu ấy, lột bao và quẳng đi. Rồi nằm xuống cạnh Tine thở hồng hộc.

Chúng tôi nằm như thế khoảng 10 phút, rồi ham muốn của tôi lại trỗi dậy lần nữa. Tay lại lần mò trên cơ thể kiệt sức đẫm mồ hôi của cậu ấy.

“Ngưng!” Người bên cạnh nhắm mắt, giọng nghe không vui vẻ gì. Nhưng giờ thì tôi không quan tâm nữa, bởi vì cơ thể tôi vẫn còn muốn.

Tôi lại bắt đầu nghi ngờ bản thân có máu S thật. Khi ở cùng bất kì ai khác, tôi chưa bao giờ có ham muốn dục vọng cỡ này. Tôi chỉ là tôi bình thường, không cảm xúc. Nhưng với Tine, từng tế bào của tôi đều phấn khích cực độ. Nói thật thì chỉ cần nghe tên cậu ấy thôi tôi cũng lên đỉnh được.

Tôi cũng tò mò sao cậu ấy xoay sở được với tất cả những chuyện này. Cái ‘phương pháp Sparta’ đó…. không ai có thể làm thế với tôi.

Từ đầu, mục tiêu đã là phải liếm sạch người này từ đầu đến chân. Mà trong thời điểm này thì tôi không thể bỏ lỡ cơ hội đó được. Thế nên tôi lăn ngay qua bên cạnh để quấy nhiễu thân hình mảnh khảnh của cậu ấy lần nữa. Tôi hôn cậu ấy, từ đầu ngón chân tới đùi trong, nắm lấy cậu nhỏ của Tine trong tay rồi mới bắt đầu chuyển động.

“Sarawat… Đủ rồi…” Người đang bị giày vò lúc này mới phản ứng lại yếu xìu, ráng khua chân gạt ra nhưng chẳng còn bao nhiêu sức vì phía dưới vẫn còn chảy máu. May thay, P’Dim đã nói trước rằng chuyện này không nguy hiểm gì lắm, miễn sao rửa sạch sẽ vào bôi thuốc thường xuyên sau khi làm xong là được.

Nhưng bọn tôi vẫn chưa xong. Vẫn còn tiếp được.

Một hồi thì tôi cũng thức tỉnh được Tine nhỏ trong tay mình. Nhìn cậu ấy nằm đó khiến tôi lại có cảm giác lần nữa. Tôi tăng tốc, khiến cậu ấy chạm ngưỡng nhạy cảm lần nữa và xuất đầy ra bụng.

Vợ tôi vui vẻ rồi thì phải đổi gió thôi. Tôi vội vàng tìm hộp bao an toàn mà mình mở lúc nãy, nhưng tìm không được. Cuối cùng chỉ thấy cái hộp bị xé vứt chỏng chơ trên nền nhà phía cuối giường.

Éc? Tôi ném đi rồi hả? Giờ sao?

Thôi bỏ đi. Tôi khỏi cần quan tâm chuyện đó nữa.

“Làm lần nữa được không?”

“Không… Làm ơn…” Và thế là tiếng khóc nức nở lại vang lên lần nữa. Nhân cơ hội đó tôi hôn cậu ấy. Rồi bọn tôi bắt đầu lại tất cả từ đầu. Lần này tôi dùng nhiều gel bôi trơn hơn.

Khi lượt thứ hai bắt đầu, cũng chẳng khác lượt đầu tiên là bao. Tine lại phàn nàn về tư thế, tôi lập tức dừng lại đổi tư thế khác.

“Ưm… Ưmmm… Ưm…” Tiếng rên của Tine lọt vào tai tôi nghe cứ như âm thanh từ thiên đường.

Mặc dù đã cậu ấy đã chuẩn bị từ hiệp một, rồi mở rộng, và bọn tôi cũng đã làm tình một hồi rồi, thì phía trong Tine vẫn còn rất chặt. Mọi thứ trên cơ thể cậu ấy đều căng chặt, không còn chút khoảng cách nào. Tôi hạnh phúc đến nghẹt thở.

Tôi tự hỏi cảm giác lúc này là gì? Tôi thấy hơi có lỗi, nhưng cùng lúc đó, lại không muốn dừng lại. Tine cũng chẳng khác gì. Cậu ấy không phản kháng cũng chẳng lờ tôi đi, nhưng cứ khóc lóc đòi ngừng lại.

Nhưng vấn đề là, cậu ấy có cấm cản thế nào tôi cũng chẳng dừng đâu.

Tôi tiếp tục thúc tới trên người cậu ấy. Chậm rồi nhanh. Hai tay nắm lấy hai bên hông để ngăn cậu ấy dịch đi.

“Cậu đỏ bừng cả rồi.” Giọng tôi khàn khàn.

“Ugh… Sa… Sarawat…”

“Sao cậu dễ thương thế?”

“…”

“Tôi nhịn không được đâu.” Tôi thích nghe tên mình buột ra từ miệng cậu ấy, khi tôi ở trong cậu. Nào, tới đi, rên rỉ gọi tên tôi đi. Ugh. Khoái cảm này.

Tôi đã yêu vợ mình từ lâu rồi, và thèm được liếm cậu ấy muốn chết. Vậy nên không ai được phép chạm vào Tine của tôi hết. Chỉ có tôi, được chạm vào cậu ấy, làm tình với cậu ấy.

Thằng Man từng bảo là khi mà yêu một ai đó thì sẽ muốn cho hết đi. Người ngay thẳng như tôi đây thì còn phải làm hơn thế nữa, vì tôi yêu Tine quá mà.

Thế nên phải làm thật căng mới được.

“Tôi đã muốn làm thế này từ lâu rồi. Mặt trời mọc tôi cũng không dừng đâu. Không buông cậu ra đâu.” Tôi chậm rãi nói ra mong muốn của mình. Nghe xong cậu ấy khóc lớn. Tôi biết cậu ấy rõ quá mà.

Đôi môi nóng bỏng hôn lên đỉnh đầu cậu ấy, rồi trượt xuống và hôn lên khóe mắt, tới gò má, cần cổ. Đúng thật là càng liếm càng ham muốn nhiều hơn.

“Tới cùng nhau đi.”

“…”

“Thử cùng nhau.” Nói xong tôi lại động thân lần nữa. Ham muốn của cậu ấy dâng lên lần nữa là khi cậu ấy vòng tay ôm chặt lấy tôi, không có vẻ gì là sẽ buông ra. Tine dụi mặt vào vai tôi, rên rỉ, và nghe thật êm tai.

Và hai đứa tiếp tục. Kết thúc lúc nào cũng là tư thế cơ bản. Trình độ cơ bản nhất của tất cả các đoạn phim 18+.

“Sarawat… Sarawat…”

“Tine… Ugh… Một chút nữa thôi… Chút xíu…” Tôi đâm tới thật sâu, sâu hết mức có thể, tới khi không thể kìm được nữa mà phóng hết vào trong cậu ấy.

Lần này tôi không đeo bao, vì quá lười chạy ra nhặt hộp bao lỡ tay ném đi ban đầu.

Tine co quắp mấy cái, rồi tôi rút ra. Cậu ấy cũng phóng đầy chất lỏng trắng đục lên khắp người mình. Cả hai đứa thở dốc nặng nề, tôi nằm xuống bên cạnh cậu ấy.

Nhìn cậu ấy khóc nước mắt giàn dụa thế này tôi cũng thấy thương lắm. Nhưng có tua ngược thời gian lại thì tôi vẫn sẽ làm thôi.

Sau mười phút nghỉ ngơi, tôi chậm rãi ngồi dậy. Đoạn tôi ôm cả người xụi lơ của cậu ấy lên như ôm một bó rau. Khi nhận ra, Tine lập tức òa khóc lần nữa.

“Không…. Xin đừng mà… Đừng mà… Sarawat, đau lắm…”

“Không làm nữa đâu mà, nhé? Tôi đưa cậu đi tắm thôi.” Cậu ấy đáng yêu ghê. Nếu đây mà không phải lần đầu của cậu là tôi đút vào lần nữa rồi đó.

Tine từ chối cho ý kiến thêm, nên tôi bế cậu ấy lên rồi mang đặt vào bồn tắm để rửa ráy cho cậu ấy. Cậu nhìn xuống, không nhìn thẳng tôi, nhưng lí nhí nói gì đó trong cổ họng.

“Sao thế?”

“Tắm… Tôi tự làm.”

“Được không đó? Cần tôi giúp không?”

“Không cần. Tôi… ngại lắm.”

“Tôi thấy hết rồi. Đổi bao nhiêu tư thế rồi còn gì. Khỉ gì đấy?”

“Sarawat! Đồ khốn này đi ra!” Thấy không? Vợ tôi đó. Tine yếu ớt đẩy tôi một cái. Còn thêm một màn khóc lóc nữa.

“Tôi đợi ở ngoài. Nhưng nếu im ắng quá là tôi sẽ xông vào đó.” Những gì tôi tính toán và lên kế hoạch ban đầu đều trật lất. Tôi nghĩ là làm tình xong, bọn tôi sẽ cùng nhau ngồi trong bồn tắm ôm nhau cơ.

Đúng là Tưởng tượng với cả Thực tế.

Vợ tôi đuổi cổ tôi ra ngoài…

Nhưng đúng vậy! Tôi đã làm được rồi. Tôi đã ăn sạch sẽ vợ mình! Đù má!

Ra khỏi phòng tắm, tôi lấy một cái khăn tắm quấn ngang hông rồi đợi Tine tắm xong để tới lượt mình. Tôi cũng đã thay ga giường và bình tĩnh chờ đợi.

Bình tĩnh à?

Mới có năm phút trôi qua. Tôi lo tới mức tim sắp bật ra ngoài rồi ấy. Tôi cứ liên tục đi qua đi lại trong phòng, chờ Tine gọi mình.

“Tine?” Cuối cùng, tôi cũng chẳng đủ kiên nhẫn.

“…”

“Tine? Cậu tắm chưa thế?”

Không có tiếng trả lời. Vợ tôi từ chối đáp lại. Tôi không rõ có phải cậu ấy ngủ gật hay ngất xỉu trong bồn tắm rồi không nữa. Tôi bắt đầu lo phát điên nên lao luôn vào phòng tắm.

Rầm!

“Tine!”

“Sarawat… Huhuuuuu.”

Đôi môi sưng mọng gọi tên tôi, mắt thì ầng ậc nước. Cậu ấy nhìn tôi chăm chằm như muốn hỏi xin tôi giúp đỡ cho qua sự xấu hổ này. Cậu ấy không ngủ gật trong bồn tắm hay gì cả. Cũng chẳng ngất xỉu. Chỉ là khi tôi xông vào phòng, cậu ấy đang dạng chân ra, tay trái thì ở trong nước tìm cách chọt vào cửa vào phía sau của mình.

“Sarawat… Cứu với…”

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế ham muốn vừa bất chợt trỗi dậy. Đi lại gần bồn tắm, tôi quỳ xuống kế bên cậu ấy.

Tine khóc dữ quá. Tôi kéo đầu cậu ấy vùi vào hõm vai mình để cậu ấy không phải nhìn gì. Cậu ấy ngoan ngoãn nghe theo. Tôi dịu dàng kéo ngón tay của cậu ấy ra.

Lí do mà cậu ấy muốn đuổi tôi ra ngoài là vì muốn tự tẩy rửa chất lỏng bên trong cơ thể. Nhưng bởi vì là lần đầu tiên nên cậu ấy không làm nổi. Thế nên tôi phải giúp. Tôi chậm rãi ấn hai ngón tay vào, dồn chất lỏng phía trong ra.

“Đau… Ugh… Không làm nữa đâu.”

“Không sao rồi. Tôi lấy ra hết rồi. Giờ tắm đi.”

“Sao cậu cứ trêu tôi suốt thế?”

“Vì tôi thích cậu mà. Thích cậu cực kì đến mức này luôn nè.”

“Cậu biết là đau không hả. Tôi không thích nữa.”

“Đừng khóc nữa, naa? Mắt sưng hết rồi.”

Cậu ấy cố nín tiếng nức nở lại. Cả hai đứa đáng ra phải giúp nhau tắm rửa nhưng có vẻ như chỉ được phút đầu tiên, sau đó thì tôi phải tự lo hết vì Tine kiệt sức quá, phải dựa đầu vào ngực tôi ngủ mơ màng.

Tắm xong, tôi vội ôm thân thể mềm nhũn của cậu ấy ra khỏi bồn, sợ là cậu ấy bị cảm lạnh. Tôi bế cậu ấy lên giường, đổi chăn rồi dùng khăn tắm nhẹ nhàng lau cho cậu ấy. Tôi cũng tìm một bộ đồ thoải mái mặc cho cậu ấy.

“Giờ ngủ đi.”

“Ưmmm…” Lúc tôi bảo cậu ấy ngủ đi thì cậu ấy lại tỉnh như sáo. Nhưng khi tôi muốn cậu ấy tỉnh thì cậu ấy lại ngủ. Trời má!

Khi cậu ấy mở mắt, tỉnh và nhìn tôi, cậu ấy lại khóc. Cậu ấy chỉ biết khóc miết. Nhèo nhẽo như thằng nhóc đòi được chú ý. Mãi đến khi tôi tắt đèn đi ngủ, ôm lấy cậu ấy thì cậu mới thôi khóc.

Mắt cậu ấy sưng như trứng ngỗng. Tôi không đành lòng nên ôm cậu ấy chặt hơn. Để cậu ấy khóc hết nước mắt thì thôi.

“Cậu muốn ngủ hay muốn khóc nguyên đêm đây?”

“Ngủ.” Tine vừa nức nở vừa đáp. Tôi hôn lên đỉnh đầu để giúp cậu ấy bình tĩnh lại mà vẫn không ăn thua.

“Đau lắm…”

“Ừ rồi. Cứ khóc cho hết đi vậy.”

“Hức…”

“Thôi.”

“Đau…” Sụt sịt. “Au.”

“Suỵt. Cậu lại dễ thương rồi đó.”

“Hức. Huhuuu.”

“Im nào Trâu nhỏ. Cậu bóp nát tim tôi rồi đây này.”

Và thế là cậu ấy ngưng khóc. Tôi vỗ về đỉnh đầu Tine. Tiếng nức nở chuyển thành tiếng thở đều đều. Vợ tôi ngủ rồi. Nhưng trước khi ngủ, tôi phải chết đã.

Hôm nay, lại một giấc mơ khác của tôi thành sự thật. Tôi tỉnh dậy, thấy người mình yêu nhất ngủ bên cạnh mình. Tôi phải may mắn cỡ nào mới được ngủ chung giường với cậu ấy chứ? Vấn đề duy nhất là.

Tôi tỉnh dậy không nhìn thấy mặt cậu ấy. Giây phút tỉnh táo lại, thứ tôi đấy là một bàn chân. Bàn chân trắng trẻo của cậu ấy.

“Tine.” Tôi gọi tên chủ nhân của bàn chân trước mặt.

“…” Nhưng không ai đáp lời. Tôi nhớ là đêm qua ôm cậu ấy ngủ cơ mà, còn xoa đầu dỗ dành cho cậu ấy ngừng khóc và ngủ nữa. Rồi tôi lăn ra ngủ trong chưa đầy mười phút. Không biết sao mà giờ cậu ấy lộn ngược đầu xuống cuối giường luôn rồi.

“Tine, cậu nằm cái kiểu gì đấy?” Cậu ấy vẫn không đáp lời. Tôi lừ đừ ngồi dậy, thấy cậu ấy co quắp nằm, mặt hướng về phía cuối giường. Gương mặt – thứ duy nhất lộ ra lúc này – trông vừa bối rối vừa dễ thương.

Tôi quyết định bò về phía cậu ấy, cả người còn đang bị tấm chăn dày trùm kín. Những đường nét vốn sống đồng giờ bợt màu. Môi cậu ấy nứt nẻ vì khô. Tôi thấy có lỗi. Thử đặt tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ, tôi mới phát hiện ra cậu ấy phát sốt. Người cậu ấy nóng lắm. Nhưng dù thế cậu ấy có vẻ không quan tâm gì cả. Cậu ấy im lặng tự ôm lấy mình, co quắp, mặc dù đã quấn chăn dày sụ.

Lần đầu tiên trong nhiều năm tôi mới lại thấy khổ sở. Tôi vội giúp Tine nằm ở một tư thế thoải mái hơn, rồi mới với lấy cái điều khiển điều hòa và chỉnh lại nhiệt độ. Tôi biết là sau đó thì cậu ấy sẽ thấy khó chịu, nhưng không ngờ lại tệ thế này.

“Tine, cậu ổn không đó?”

“Ưmm… Dở hơi hả, sao lại gọi tôi dậy?” Câu đầu tiên khi lần đầu thức dậy cùng nhau, cậu ấy đã chửi tôi.

“Cậu thấy sao rồi?”

“Không biết nữa.” Thật ra thì, cậu nên biết mới phải. Là cơ thể cậu đó. Nhưng có vẻ như đầu óc cậu ấy cũng không ổn nữa rồi, nên tôi cũng thông cảm.

“Nói nghe xem đau ở đâu.”

“…”

“Đừng có cứng đầu. Tôi lo.” Tôi lắc nhẹ cằm cậu ấy để cậu tỉnh lại.

“Đau… đầu… người…” Nói nhiều quá cơ. Tôi lập tức lấy chăn trùm lên đầu cậu ấy. Dù không khỏe thì cậu ấy vẫn cứng đầu muốn chết.

Giờ đầu tôi trống rỗng và không biết phải làm gì trước. Vậy là tôi quyết định lấy máy gọi ngay cho P’Dim.

Chờ một lúc lâu thì đầu dây bên kia cũng bắt máy. Giọng ảnh vẫn còn ngái ngủ. Tôi biết là kiểu gì cũng sẽ bị chửi nên tôi giành nói trước luôn.

“P’Dim, Tine thấy không khỏe rồi. Em phải làm sao giờ? Có cần đưa đi bác sĩ không? Cậu ấy sốt cao và run ghê lắm. Bảo là đau đầu lẫn đau người. Em không biết phải làm gì anh ơi.”

[Mày nói cái đíu gì đấy? Bình tĩnh nói lại coi.]

“Em không muốn thấy cậu ấy khổ sở thêm nữa. Giúp em với.”

[Hôm qua chúng mày chơi hăng quá hả?]

“Cả tư thế khó lẫn dễ. Anh đừng có đổi chủ đề ở đây.”

[Gọi nhờ vả xong nói vậy đó. Thôi được, nghe đây, Wat. Lau người cho nó. Lau cả mặt và người nhẹ thôi bằng nước ấm. Rồi cho ăn cái gì đó nhẹ và uống hạ sốt. Đừng quên uống thuốc chống viêm. Mua rồi đúng không?]

“Em nghĩ thế…”

[Ý mày nghĩ thế là sao? Anh đã bảo mày chuẩn bị sẵn đi cơ mà. Thôi làm lẹ đi.]

Bị ông anh hét vào tai xong thì tôi cũng vội đi lấy hết những thứ bọn tôi mới mua hôm qua ra xem. Thuốc hạ sốt thông thường thì tôi có trong hộp cứu thương ở nhà rồi. Nhưng cái kia thì không rõ phải dùng cái nào nữa.

“Em… Có hai lại thuốc ở đây.”

[Có loại gel không?]

“Có.”

[Bôi cái đó vào phía sau đi. Làm lẹ lên nếu không muốn nó khổ thêm nữa. Hay mày muốn anh giúp? Để anh qua giờ.]

“Anh cứ ở yên đó.”

[Ờ rồi, thế lẹ lên tự làm đi. Nếu làm hết rồi mà vẫn không khá hơn thì phải đi bác sĩ thật đó.]

“Tine còn phải đau thế này bao lâu nữa?”

[Lần đầu vợ tao bảo là không đi được nguyên tuần. Mày nghĩ coi vợ mày bao khỏe. Ờ, thế nhé cúp đây. Vợ lại kêu rồi. Bái bai.]

Sau đó thì ổng cúp máy, để lại tôi ngồi một mình suy nghĩ mãi hồi lâu rồi mới nhấc máy lần nữa cầu cứu thằng bạn thân.

Man nhấc máy ngay. Nhiệm vụ cao cả của nó chính là đi mua đồ ăn cho Tine vì tôi không thể để cậu ấy ở lại phòng một mình được. Trong lúc chờ thì tôi lấy khăn sạch vào nước ấm, cẩn thận lau người cho cậu ấy.

“Lạnh quá…” Cậu ấy nhỏ giọng rên rỉ khi chiếc khăn ấm chạm vào hõm cổ.

“Ngoan nào, nhé?”

“Tuyết rơi rồi…”

“Người cậu đầy dấu đỏ rồi.” Tuy là cậu ấy đang ốm nhưng tôi vẫn không thể không trêu chọc một chút được.

“Đau lắm. Tôi chết quách đi được không? Cho rồi?” Giọng Tine lúc này làm tôi cười và lắc đầu. Đúng là ngu ngốc nhất trần đời. Kể cả cậu muốn chết, tôi lại để cho cậu ấy chết thế chắc. Bọn tôi phải ở bên nhau tới khi bạc đầu cơ mà.

“Cậu muốn chết giờ hả?”

“Không muốn.”

“Nếu không cựa quậy liên tục thế thì sẽ chóng khỏe hơn đấy.”

Tine lại khóc huhu.

“Sao lại khóc nữa rồi? Nằm ngoan nào. Để tôi lau người cho.”

Cậu ấy không chống cự gì nữa. Giờ thì Tine chỉ nằm và cắn môi. Tôi mau chóng lau người cho cậu ấy không lạnh nữa.

Chỉ nhìn thấy cậu ấy như thế này thôi tôi cũng muốn chết rồi. Làm tôi đau như tôi làm đau cậu ấy hôm qua, chắc hai đứa hòa nhau rồi.

“Lật người lại xíu. Để bôi thuốc vào đằng sau.” Lau người xong xuôi, tôi lấy một chiếc áo phông mới mặc vào cho Tine. Về phần phía sau thì tôi bóp thuốc ra tay rồi dùng ngón tay ấn vào trong.

“Ưm… Sarawat. Không làm đâu…”

“Tôi đang bôi thuốc thôi. Đừng sợ.” Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tôi ấn hết ngón tay để thuốc vào sâu nhất có thể, rồi lại bóp thêm thuốc bôi phần bị sưng xung quanh. Sau đó thì tôi cởi quần cho cậu ấy, và đắp chăn kín đến tận cổ, rồi mới vào nhà tắm rửa tay và chờ thằng bạn tốt – thằng Man – đem đồ ăn tới.

Từ khi cua được Tine, nó vẫn luôn là người giúp tôi cật lực nhất. Tôi trân trọng nó lắm. Trong tương lai, nếu nó có thích ai thì nhất định tôi cũng sẽ không ngần ngại và giúp ngay.

Ding dong~

Tiếng chuông cửa vang lên. Mở cửa ra là thấy ngay vẻ mặt cười gian trá của thằng Man. Nó nhanh chân tót ngày vào phòng.

“Cháo đây. Còn hộp đó là của mày.” Nó nói, nhìn vào phía trong.

“Xin. Bao tiền đấy?”

“80 baht.”

“Đây. Rồi, về đi.”

“Gì? Tao mới tới mày đã đuổi rồi. Tine đâu?”

“Trong phòng.”

“Thế hả? Hôm qua mày chơi dữ lắm đúng không?” Trong cái mặt nó còn gian gian nữa chứ. Ai cũng biết đầu nó đang nghĩ gì.

“Lần đầu của bọn tao.”

“Tao muốn gặp. Cho tao chào được không? Chào Tine!”

“Tránh xa cậu ấy ra.”

“Lẹ lên đổ cháo ra bát đi. Người yêu không khỏe rồi kìa. Nhanh nhanh.” Tôi bị đẩy một mạch tới bếp.

“Má, Man!” Thằng Man đã tót luôn vào phòng ngủ mà Tine đang nằm trong đó.

Đệch! Tôi có mấy thằng bạn thì thằng nào cũng khiến tôi đau đầu muốn chết. Tôi sợ nó lại trêu Tine, rồi cậu ấy lại khóc nữa.

Tôi vội đổ cháo ra bát, kiếm mấy viên thuốc tiêu viêm và thuốc hạ sốt, bỏ hết vào khay để bê hết một loạt cho dễ. Vừa vào phòng đã thấy thằng Man nằm trên giường, kế bên Tine đang ngủ, khiến tôi phải cau mày liền.

“Tine, dậy đi. Dậy ăn đã.”

“Ngu vãi! Người ta còn không biết trời chăng gì nữa rồi kìa. Xem đi, tao có trèo lên giường nằm cạnh cũng có biết gì đâu.”

“Im đi, đừng có phiền cậu ấy.”

“Áo mày đó hả?” Tôi chưa bao giờ muốn siết cổ thằng bạn đến thế này. Nó còn dám lật chăn ra xem Tine mặc áo gì nữa chứ. Má!

“Mày muốn gì hả?”

“Đù. Mày đúng bạo thật đấy. Trông cái cổ đầy dấu hôn kìa.”

“Chân tao chuẩn bị hôn mặt mày nếu mày không xuống khỏi giường bây giờ đấy.” Nó nghe theo và ngưng không trêu chọc tôi nữa.

Tôi vươn tay ra vỗ vào má người đang ngủ. Rồi ghé sát đầu xuống bên tai cậu ấy khẽ gọi.

“Tine, dậy đi na~ Ăn đã.”

“Không muốn.”

“Ăn nha còn uống thuốc nữa. Hứa đó, xong rồi cho cậu ngủ tiếp.”

“Chộ ôi dịu dàng quá cơ. Sao với tao không thấy thế bao giờ.” Thằng Man chen ngang.

“Nếu làm thế với mày thì ăn nói sao với người yêu tao giờ hả?” Rồi tôi nhìn Tine, nhếch môi cười. Cậu ấy quả thật là ngoại lệ của mọi thứ trong đời tôi.

“Nhưng bọn mình ở bên nhau bao nhiêu lâu rồi cơ mà?”

“Kệ mẹ mày.”

“Hay để tao cho mày em bé nhớ?”

“Cút về nhà đi ** má!”

“Lúc nhờ mua đồ ăn thì ngọt giọng thế giờ thì đuổi như đuổi tà vậy?”

Tôi chẳng buồn để ý đến thằng Man làm gì vì biết thừa là nó đùa thôi. Càng nhìn nó ngồi lì ở sofa, tôi có cảm giác nó sẽ càng mọc rễ thêm không chịu về nữa. Thế nên tôi không có thời gian đâu mà để ý đến thằng dở hơi đó nữa.

Cơ thể ốm yếu của Tine vẫn đáng lo hơn. Tôi nhẹ nhàng áp tay vào má cậu ấy, rồi cậu ấy cũng nhấc mí mắt nặng trịch của mình lên.

“Ăn đã nào.” Tôi nói, giọng đều đều. Trông mặt tôi có vẻ vẫn bình tĩnh như mọi khi thế thôi chứ thực ra tôi lo lắng lắm.

“Ừm… Đói…”

“Cháo của cậu đây.”

“Buồn ngủ.”

“Lại nữa rồi đó… Thế giữa đói với buồn ngủ thì cái nào, chọn một đi?”

“Đẹp trai.”

“Ừ. Ừ rồi… Vợ tôi vẫn đẹp trai và chảnh lắm. Giờ dậy ăn cháo đi nào.”

“Không muốn cháo. Không ăn đâu.”

“Chỉ chút xíu thôi. Ăn xong còn uống thuốc nữa.”

Không đợi ‘bệnh nhân’ thêm nữa, tôi nhanh chóng đỡ cậu ấy ngồi dậy. Người cậu vẫn còn nóng vì sốt, nên tôi dùng gối chèn phía sau lưng để cậu ấy ngồi dựa vào đầu giường. Vừa dịch người một chút là cậu ấy nhăn nhó ngay. Rõ ràng là cậu ấy sẽ không sớm đi lại được bình thường, vì chỗ đó sẽ không hết sưng ngay được.

“Cậu bảo sẽ đưa tôi đi ăn Bingsu cơ mà.” Cậu ấy thấp giọng bảo khi tôi còn đang nhìn chằm chằm tô cháo.

“Ừm…”

“Rồi còn bảo sẽ mua Blue Hawaii cho tôi nữa…”

“Khi nào khỏe hơn rồi đi uống ná, được không?”

“Không muốn ăn cháo đâu. Uống thuốc rồi ngủ luôn được không?”

“Đừng có không nghe lời thế. Há miệng ra nào.”

Tôi đút nhanh một thìa cháo đầy cho cậu ấy. Mặt Tine giờ khá nhợt nhạt. Làn da trắng thì đầy dấu hôn đỏ. Thật ra là đầy khắp cả người. Nhưng chỉ có phần da ở cổ là lộ ra, còn lại đều đã bị áo che hết.

“Man?” Tine lập tức phát hiện ra Man đang ngồi trên sofa. Thằng bạn khốn nạn của tôi vỗ tay lốp bốp, nói oang oang. “Mau khỏe nhá? Chờ cậu khỏe rồi thì bọn này mở tiệc nha.”

“Má!”

Tôi lập tức cập ly nước lên cho người đang ốm bệnh nhấp một ngụm. Cãi nhau với thằng Man giống như cầm kiếm chĩa vào nòng pháo ấy. Dù có tài giỏi đến đâu cũng không thắng nổi.

“Nhai chậm thôi. Không cần tranh cãi với nó làm gì.”

“Thôi.”

“Năm thìa nữa thôi rồi tôi không ép cậu ăn nữa.”

“Nhiều thế. Hay là ba nhé?”

“Rồi rồi. Thì ba thìa.” Tôi vui lắm. Vui vì được chăm nom cho người mà mình yêu nhất. Tôi đã thích Tine suốt từ lần đầu gặp đến tận bây giờ, và cảm xúc đó không bao giờ thay đổi. Mỗi ngày chỉ càng lớn dần lên. Giống như một giấc mơ tôi không muốn tỉnh dậy vì quá đẹp.

Đút xong ba thìa cháo đầy, cho cậu ấy uống thuốc và giúp cậu điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái xong, tôi đặt thêm một cái gối bên cạnh hông để cậu ấy có thể tựa vào nó. Xong xuôi hết mọi thứ thì tới màn tiếp khách.

Thằng Man cười toe ngồi trên sofa, rồi mới đứng dậy vỗ mạnh mấy cái lên vai tôi.

“Mừng cho mày. Giờ thì mày thực sự yêu người khác rồi.”

“…”

“Bạn thân tao có vợ rồi đó ha?”

“Cảm ơn.”

“Chúc mừng bạn mình nhé. Mày không còn phải rủ tao đi chơi bóng mà không bị trách nhiệm đè nặng nữa rồi.”

“Đù má.”

“Nhưng vợ mày dễ thương lắm. Đúng kiểu tao thích đấy.”

“Mày muốn chết hả?”

“Nói sự thật mà.”

“Cút ra xa.”

“Rồi. Thôi mà. Nhưng…”

“…”

“Đừng quên chuyện mày đã hứa đấy. Vẫn còn đang chờ đó.”

“Ừ.”

“Vậy nhé. Hứa rồi đấy. Hứa đấy. Hứa đấy.”

Man rời phòng với giọng châm biếm gợi đòn. Nhưng tôi thì hơi thấy sởn da gà. Tôi không nên… đáng ra không nên thách nó mới phải.

Hoàn thành lời hứa à…

Tine ngủ lì trong phòng suốt cả ngày cuối cùng cũng đã thấy khỏe hơn. Cơn sốt đã giảm và nhiệt độ người cậu ấy trở về mức bình thường. Chỉ có phần bị sưng thì vẫn còn là vấn đề. Cậu ấy vẫn chưa đi lại bình thường được, ngồi vẫn còn đau, nằm cũng đau và thi thoảng tôi lại nghe tiếng cậu ấy khóc. Nếu từ đầu tôi là biết là sẽ khổ sở thế này thì tôi đã không làm mạnh như vậy.

Lần sau tôi sẽ không làm nhiều lần thế nữa. Chắc một là đủ rồi ha.

“Chán không?” Tôi hỏi và Tine lắc đầu.

“Tôi có điện thoại đây rồi.”

“Tôi ném nó đi được không? Cướp mất vợ tôi rồi.”

“Hử? Cậu nghĩ tôi gian díu gì hay sao? Tôi chỉ đang nói chuyện với bạn thôi.”

Những rồi tôi cũng không để ý lắm. Tôi lại kiểm tra nhiệt độ cho Tine lần nữa, so với hôm qua thì tốt hơn nhiều.

“Sarawat.”

“Gì thế?”

“P’Dim.”

Bàn tay mảnh khảnh đưa điện thoại qua, là một bài đăng trên Instagram. Má nó chứ. Hôm qua ổng còn mới lo lắng giúp tôi chăm Tine, hôm nay đã tâm sự với các em rồi.

Ảnh đăng lên thì chẳng có thông điệp gì cho lắm, chỉ là tấm biển treo trước cửa phòng câu lạc bộ thôi. Nhưng phần nội dung thì viết thế này:

associationofpopularmusic Nhớ mọi người quá đi. Đã sắp bắt đầu học kì mới rồi, sợ là mọi người quên hết kĩ năng mất. Thế nên, mọi người ơi, hãy tự quay một đoạn clip chơi guitar và gửi trước 4h chiều ngày mai nhé. Yêu các em!

p.s. ai có vote thấp nhất sẽ phải chịu hình phạt từ khóa trên.

“Đù má!” Tine quay sang nhìn tôi, cầu cứu. Chưa kể tình trạng thân thể của cậu ấy hiện nay nữa. “Làm sao giờ?”

“Để tôi dạy cậu chơi. Rồi mai bọn mình cùng quay. Cậu muốn chơi bài nào?”

“Của Scrubb.”

“Hợp âm khó lắm. Chọn bài nào dễ thôi.”

“Nhưng tôi muốn chơi.” Thôi cậu thích thì chiều vậy.

Vợ tôi vừa ăn tối xong. Tôi thì ngồi tìm hợp âm cho bài hát trong list của mình, và chọn bài dễ cho Tine chơi.

“Chọn đi.” Rồi cậu ấy chọn một bài.

“Hợp âm bài này khó đó. Cậu chắc không?”

“Tin tôi đi.” Tine lúc nào cũng tự tin thế. Từ sự nam tính của bản thân, tới khuôn mặt đẹp trai, giờ cả kĩ năng chơi guitar nữa. Thế là chúng tôi dành thời gian trong phòng để tập luyện. Tôi sẽ chơi bài “Lost My Head” của The 1975. Bọn tôi chỉ cần chơi đàn chứ không cần hát. Bọn tôi chia nhau ra tập. Khi nào tôi mệt thì tôi sẽ đi mua đồ ăn cho cái người thậm chí còn không thể đứng lên đi ăn kia.

Đến chiều, tôi đưa Tine ra sofa ngồi. Tôi để cậu ấy ngồi trên đùi mình, còn tôi thì ngồi ghế. Lúc này thì tôi chỉ nhẹ vui vẻ xoa đầu cậu ấy, trong lúc lắng nghe cậu ấy kể chuyện hồi nhỏ. Không chỉ thế, cậu ấy còn kể về mấy cô gái cậu từng quen nữa.

“Sao cậu lại thích Scrubb?” Tôi hỏi Tine sau khi cậu ấy đã kể xong tình sử hoành tráng của bản thân.

“Trước đây cậu từng hỏi rồi mà.” Cậu ấy ngước lên nhìn, dù lúc này cậu ấy đang vui vẻ ngồi nghịch điện thoại trên đùi tôi.

“Trả lời lại đi.”

“Tôi thích Scubb vì là Scrubb thôi.”

“Thế sao lại thích tôi?”

“…” Cậu ấy im bặt. Tôi cúi xuống nhìn đôi mắt xinh đẹp của Tine, hỏi lại lần nữa. “Sao lại thích tôi thế?”

“Thích cậu vì cậu là cậu thôi.”

“Vậy, nếu phải chọn giữa tôi và Scrubb thì cậu sẽ chọn cái nào?”

“Tôi có làm gì đâu mà phải rơi vào tình huống lựa chọn kiểu đấy.”

“Thì cứ chọn đi xem nào.”

“Tôi chọn Scrubb.”

“…”

“Vì Scrubb giúp tôi gặp được cậu.”

Bùm! Nghe vợ yêu nói thế xong, tôi chết lâm sàng tại trận. Ngủm củ tỏi, không có cửa sống lại. Đúng là nghiệp…

“Sẵn sàng chưa?”

“Chờ một phút.”

“Ngồi trên giường đi. Cậu vẫn còn đau đó.” Tôi phải kiếm một cái gối mềm trong tủ để lót mông cho Tine ngồi trên sofa không bị đau. Sắp xếp cũng mất khối thời gian. Bây giờ thì máy quay đã được lắp sẵn sàng. Tôi phụ trách chỉnh và bấm quay cho người yêu… Ngại ghê.

Ừm, ý là việc Tine điều chỉnh tư thế ngồi. Trong tay cậu ấy là cây Takamine Pro. Trước mặt là tờ hợp âm bài hát, đặt trên bàn thấp để cậu ấy có thể chơi theo.

“Sẵn sàng rồi.”

“Okay. 3…2…1.”

Tít

Chào mọi người! Mình là Tine chic đây. Cuối kì trước, mọi người có làm gì vui không?

Mọi người sao thì tôi không biết. Nhưng Tine và tôi thì rõ là hoạt động dữ lắm… trên giường.

Mình hy vọng là mọi người đã có những ngày vui. Hôm nay thì có một người ngầu ngầu ở đây muốn chơi một bài hay hay. Mong là sẽ làm mọi người vui vẻ ạ.

Phần mở đầu đúng là kì cục. Nhưng khi tôi tập trung xem biểu cảm của cậu ấy, trái tim hơi nảy lên. Tine cố gắng hết sức, bấm hợp âm chậm rãi và bắt đầu chơi. Có vài nốt bấm hơi lỗi, vài đoạn nhịp hơi vội nhưng tổng thể thì không thể lắm. Bài hát cậu ấy chơi là “Answers” của Scrubb.

Hôm nay cậu ấy còn hát nữa.

Hai ngôi sao giữa muôn ngàn sao trên trời

Chẳng biết đã gặp nhau từ lúc nào

Khi nhìn em, tôi thấy có điều gì

Không phải chỉ là trông quen quen, mà còn hơn thế

Thời gian trôi đi, những có những lúc

Nó trôi rất chậm, rất rất chậm.

Tine nhìn tôi, mỉm cười. Nụ cười dễ thương cực điểm khiến tim tôi như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

“Trước khi ngày và đêm đem mình đến bên nhau

Mỗi ngày trôi qua đều tạo ra sự gắn kết đầy ý nghĩa

Nếu ngày và đêm khiến mình thân thiết hơn

Thì không cần phải nghĩ

Bởi ta đều biết câu trả lời trong tim mình.”

Tôi chưa bao giờ hỏi bản thân liệu mình có bao giờ chán Tine không, bởi vì câu trả lời sẽ luôn không bao giờ thay đổi. Tine là chỉ một, và duy nhất, và là người hoàn hảo vừa đúng không chệch một phân.

Đoạn video được gửi cho P’Dim. Cả hai đứa ngồi chờ phản hồi của anh trưởng câu lạc bộ. Mà nghĩ về chuyện đó thì, tôi là kiểu người không dùng mạng xã hội cũng chẳng quan tâm về thế giới mạng bao giờ. Nhưng giờ thì tôi lại đang ngồi chờ người ta trả lời mình trên mạng.

Cuối cùng thì khoảnh khắc bọn tôi chờ đợi cũng được đăng lên.

associationofpopularmusic “Answer” của Scrubb, cover bởi @tine_chic Bản đầy đủ đăng trên trang Facebook của câu lạc bộ âm nhạc. Bấm vào link trong trang cá nhân của bọn mình để xem.

earn_toturn vẫn bấm sai hợp âm nhưng khá phết đó. Giỏi lắm Tine!

man_maman Này mà gọi là cố gắng lắm ấy hả Tine? Dối trá thế

dimdis bỏ đi, không tiến bộ gì hết

specialcoolsussus khá đó

Đọc xong tôi lại thấy trong lòng cứ lo lắng không an tâm. Tôi sợ làm Tine buồn. Sợ cậu ấy sẽ nghĩ nhiều, bởi cậu ấy đã tập luyện cố gắng lắm rồi nhưng phần bình luận thì không như mong đợi. Thế là tôi cũng để lại một bình luận động viên cậu ấy.

sarawatlism chơi guitar được lắmm

Và chỉ chưa đầy mười phút sau khi bình luận bài đăng đó, một lố bình luận khác không ngừng nhảy lên tới tấp.

dimdis @sarawatlism mày nịnh đầm vừa phải thôi Wat. Nghe như chó rên mà mày kêu hay

thetheme11 @sarawatlism Tine chơi rất được hay chơi Tine rất được thế (thôi đùa đấy)

boss-pol @sarawatlism có người cuồng vợ đến phát điên rồi

i.ohmm Cùng nhau làm nhá

bigger330 Á à thằng Man bảo là có chuyện để kể cho cả khoa chính trị nghe nè

pareygirl tim mình lại vỡ tan vì Sarawat và Tine rồi T_T

typetype Ai dám nhận là bạn trai Tine cơ? Gan nhỉ dám động vào người của anh à?

Tôi đứng hình mất năm giây, đọc đi đọc lại bình luận của người vừa đột nhiên xuất hiện đó tới khi bình tâm lại. Nhưng rồi tôi lại muốn nổi cơn tam bành nữa. Thằng đó quyền gì mà đòi nhận vợ tôi là người của nó. Là của tôi!

Tôi biết tôi không thể như thế này, nhưng tôi cần phải giải quyết thằng cha nọ. Tôi lập tức đáp trả lại thể hiện chủ quyền.

sarawatlism @typetype đấy lag vị tui

Đù má! Lắm khi tôi ghét mình ghê. Gõ chữ cũng không nên thân.

typetype @sarawatlism gì???

Vì thấy bực muốn chết nên tôi quay ngay sang Tine để hỏi xem đó là ai. Tôi không muốn chuyện này lọt vào giấc mơ của mình đêm nay, bằng không thì tôi sẽ như đưa đám cho mà xem. Tôi cần phải biết người này là ai, thế là tôi hỏi cậu ấy bằng giọng cục cằn.

“Thằng khốn này là ai thế?”

“Gì cơ?”

“Nó bảo cậu là người của nó kìa. Nó tán cậu á.”

“ĐÙ MÁ!”

“Bị cái quái gì thế.”

“Là anh trai tôi đó!”

Chú thích:

*T/N Cái đoạn phương pháp Sparta đó… tôi nghĩ tác giả kiểu chơi chữ chính trực = ngay thẳng = straight ý là không gay =)))) Còn phim Sparta thì là phim các anh trai thẳng vl nhưng chơi bê đê ạ =)))