Editor: Tứ Phương Team.Từ nhà cô đến rạp chiếu phim không xa nên rất nhanh đã đến nơi.
Xe dừng lại, cô vừa định mở cửa sau để xuống thì thằng bé cũng nhanh chân chạy xuống theo cô, Vi Tưởng liền cuối xuống ôm cậu bé hôn lên mặt cậu mấy cái mới thỏa mãn nói: “Hôm nay không thể xem hết phim cùng Tử Việt được, lần sau gặp lại dì Tiểu Vi lại mời con đi xem phim nữa nhé?”
Tử Việt nhanh chóng gật gật cái đầu nhỏ tỏ vẻ đồng ý, Vi Tưởng liền buông cậu bé ra đứng thẳng người nói tạm biệt với Lộ Thượng: “Cám ơn anh đã đưa tôi về nhé.”
“Việc nên làm.” Thói quen kiệm chữ như vàng của anh lại bộc phát.
Vi Tưởng thấy vậy liền bĩu môi trả lời anh: “Được rồi, tôi lên trước đây, hẹn gặp lại.”
Thằng bé Tử Việt bên cạnh vẫn nắm tay cô không buông, vẻ mặt ngây thơ chờ mong hỏi: “Dì ơi, con có thể lên nhà dì chơi một lúc được không?”
Vi Tưởng đương nhiên đồng ý, cô còn rất vui vẻ muốn đồng ý lại nghe giọng nói lạnh lùng của Lộ Thượng: “Đừng chiều thằng bé, cô nhanh lên nhà thay đồ đi, chúng tôi về ngay đây.”
Tử Việt cực kì không vui mà quay đầu lên xe, ánh mắt ai oán của cậu bé thẳng tắp nhìn Lộ Thượng, bị anh lớn tiếng mắng: “Còn không mau lên xe, về nhà ba sẽ tính sổ với con sau.” Nói xong, anh quay lại gật đầu nhẹ chào tạm biệt Vi Tưởng rồi nhanh chóng lái xe đi.
Thấy xe đã đi xa, Vi Tưởng định xoay người lên lầu, chưa đi được mấy bước cô mới nhận ra áo khoác của Lộ Thượng vẫn còn trên vai mình, xem ra lần sau gặp rồi trả lại cho anh vậy. Được rồi, thật ra như vậy cũng tốt, hai người có thể nhiều hơn một cơ hội gặp mặt.
Hôm sau, Vi Tưởng cùng Trinh Trinh đều dậy muộn hơn ngày thường, khi hai người rời giường mặt trời đã lên rất cao rồi.
Trời hôm nay thật tốt, theo như hứa hẹn ban đầu, hai cô định một hồi sẽ đi dạo phố. Vi Tưởng vừa rửa mặt thay quần áo xong thì Trinh Trinh đã sẵn sàng mà đứng chờ cô ở bên ngoài. Thấy cô ấy chuẩn bị chớp nhoáng cô cũng không còn gì để nói, cô nàng này quả thật quá tùy tiện rồi. Hôm nay không phải hẹn gặp mặt đàn em khóa dưới sao, cũng không lo chuẩn bị cho tươm tất hơn một chút, cô thật hết nói mà.
Là một học bá ngành kỹ thuật, Vi Tưởng có thể lí giải vì sao Trinh Trinh lại ăn mặc bình dân đến thế, nhưng dù sao hiện giờ cô ấy cũng đang yêu, có phải nên nhanh chóng thay đổi thẩm mĩ một phen không.
Thở dài, cô cau mày trêu ghẹo: “Tiểu Trinh Trinh này, cậu thường xuyên ra ngoài với bộ dạng tùy tiện này sao, hôm nay không có giờ lên lớp hay cuộc hẹn nào sao?”
Trinh Trinh bộ dạng không quan tâm đáp: “Không sao, đây là thói quen của mình, cảm giác như vậy rất tốt.”
“Thật không nên nha, cậu phải nhanh chóng thay đổi thôi, cậu nên nhìn cậu xem, hiện giờ đã là người có tình yêu sao một chút ý thức cũng không có vậy chứ. Lại nói hôm nay không phải cậu hẹn gặp bạn trai sao, có thể cho cậu ta một trận bất ngờ đó.”
“Vậy.. nếu không mình đi thay bộ khác nhé, cậu xem giúp mình được không?”
Thử được vài bộ, thậm chí có thể thử hết cả tủ quần áo Vi Tưởng cũng không tìm thấy bộ nào làm nổi bật dáng vẻ của cô nàng Trinh Trinh này.
Không phải các cô bé ở tuổi này đều học cách chưng diện rồi hay sao, còn rất có gu thẩm mĩ sao, giờ đến cô bé này liền thay đổi rồi, tất cả đều chỉ có quần jeas và áo T-shirt. Thật sự cô phục cô bé này rồi.
“Thôi liền chọn bộ này đi, cậu cũng không có nhiều váy, hôm nay đi dạo phố mình sẽ giúp cậu chọn vài bộ, làm sao cả ngày đều mặc những thứ kia chứ, thật uổng phí dáng người này mà, chậc!”
Trinh Trinh lè lưỡi: “Mình biết rồi mà”. Hai người ra cửa liền đi thẳng đến những cửa hàng gần đường đi bộ.
Đi đến cửa hàng thứ hai, Vi Tưởng liền nhìn trúng bộ đồ vô cùng phù hợp với dáng người nhỏ nhắn nhưng đường cong cơ thể thì vô cùng chuẩn của Trinh Trinh. Cô nhất quyết bảo cô ấy phải thử bộ đồ này, chờ cô ấy thay xong đứng trước gương lại nghe cô do dự nói: “Nhìn được không, có cảm giác quá nổi bật, không thích hợp với tôi.”
Vi Tưởng nhìn tới lui vài vòng mới hài lòng gật đầu: “Không không, rất hợp mà, vì ngày thường cô không quen mặc những loại trang phục này nên mới nhìn không quen, không thể cứ ra đường là quần jeans áo T-shirt. Cái này trông rất hợp với dáng vẻ trong sáng thanh thuần của tuổi cậu, cậu nên thay đổi một chút cách ăn mặc của mình mà mặc thử xem, thật sự rất xinh đẹp, tin tưởng ánh mắt của mình chứ.”
Rốt cuộc Trinh Trinh vẫn bị Vi Tưởng thuyết phục, nhìn trong gương thật sự thấy cô ấy nói đúng liền quyết định mua nó.
Sau đó hai người còn đi dạo thêm mấy cửa tiệm, Tưởng Vi chọn cho Trinh Trinh một kiện váy trễ vai màu đen gợi cảm: “Cậu thử kiện váy này xem, nhất định rất đẹp.”
Trinh Trinh nhìn theo hướng tay cô chỉ, liền tặc lưỡi: “Cậu không nói nhầm chứ, bộ này, thật sự quá không thích hợp rồi, váy thì ngắn mà bên trên còn lộ vai, vẫn là không được đâu.”
Vi Tưởng kiên quyết bảo cô bán hàng lấy số đo thích hợp rồi đẩy Trinh Trinh vào phòng thay đồ: “Mau đi thử xem, thử xong rồi lại quyết định cũng không muộn.” Trinh Trinh không thể từ chối chỉ có thể bị Vi Tưởng đẩy vào phòng thay đồ.
Chờ cô thay xong, vừa bước ra Vi Tưởng đã há hốc mồm nhìn, đây là Hứa Trinh Trinh mà cô biết sao, mới nhìn còn tưởng rằng cô người mẫu nào trên mạng cơ đấy.
Chậc chậc, kiện váy này thiết kế phía dưới tùng váy xòe rộng làm nổi bật đôi chân dài mảnh khảnh của Trinh Trinh, phía trên vai áo trễ làm lộ xương quai xanh gợi cảm, kiện váy này đúng là làm lộ hết vẻ đẹp bấy lâu nay bị Hứa Trinh Trinh che dấu mà.
Quả nhiên Trinh Trinh khoác lên người bộ váy này thì từ thiên thần trở thành ác quỷ khiến người khác phải sa đọa, ánh mắt cô quả thật không sai mà.
“Thật sự quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến mình phải ghen tị rồi. Mình có nên suy nghĩ lại không, sau này kết hôn sẽ không để cậu ấy làm phụ dâu, đẹp như vậy đẹp hết phần cô dâu là cô luôn thì sao.” Một bên kích động một bên tự mình lẩm bẩm một mình.
“Có chuyện gì vậy.” Trinh Trinh lôi kéo vai áo buồn cười nói: “Cậu xem này, thật sự rất lộ liễu, mình mặc như vậy cảm thấy cực kì xấu hổ.”
“Nào có, cái này gọi là gợi cảm cậu biết không, dáng người của cậu mặc cái này mới phô bày được ưu điểm. Huống hồ cũng không quá lộ liễu, hiện tại kiểu này đang thịnh hành, cậu không ra đường thường xuyên nên không thấy bây gờ người ta còn mặc lộ lưng hở rốn hay lộ cả ngực luôn sao?”
Vi Tưởng một bên khai sáng cho Trinh Trinh một bên đem mái tóc buộc đuôi ngựa của cô ấy xõa tung ra, trong nháy mắt mai tóc mềm mại đổ xòa lên bờ vai mảnh khảnh của Trinh Trinh, như vậy liền tốt, che đi được phần nào còn khiến cô tang thêm phần thục nữ. Nghe lời mình, bộ này thật sự rất thích hợp với cậu, phải mua nó ngay.’’
Trinh Trinh lại soi gương một lúc, phát hiện xõa tóc ra nhìn nhu hòa hơn rất nhiều, vừa rồi bờ vai con lộ ra như thế vậy mà giờ đã kín hơn rất nhiều lại kết hợp với làn da non mịn cùng xương quai xanh quyến rũ thêm phần mĩ vị hơn. Lúc này cô mới thỏa mãn gật đầu: “Được, vậy thì nghe lời cậu, nhưng khi mặc mình sẽ luôn xõa tóc như vậy nhé. Cậu có muốn mặc thử bộ này không, nếu đẹp chúng ta cùng mua.”
Vi Tưởng đắn đo một phen cười đáp: “Được rồi, mình sẽ thử màu hồng nhạt, nếu hợp chúng ta sẽ cùng nhau mặc đồ đôi.”
Không ngờ Vi Tưởng cũng rất hợp với bộ đồ này, khác với cái màu đen của Hứa Trinh Trinh, màu hồng nhạt giúp cô thêm một phần yên tĩnh tao nhã, cũng rất phù hợp với cô.
Trinh Trinh cũng không ngớt lời khen ngợi cô mặc trông rất đẹp, Vi Tưởng liền quyết định mua cùng cô ấy. Nếu đẹp, hôm nào đi gặp Lộ Thượng cô sẽ mặc nó, nói không chừng cô sẽ mê hoặc được anh ta, hắc hắc.”
Nghĩ thôi cô đã vô cùng mong đợi…..
Dạo xong một lượt hai người đã hơi mệt, giờ mà ăn trưa thì còn quá sớm, suy nghĩ một lúc hai cô quyết định tìm một quán café ngồi.
Vừa ngồi nghỉ mệt vừa uống café Vi Tưởng không nhịn được hỏi Trinh Trinh: “Cậu và em trai khóa dưới gặp nhau lúc nào vậy, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà khiến một học bá như cậu phải thần hồn điên đảo vì cậu ta thế?”
“Thần hồn điên đảo cái gì chứ, mình vừa nói với cậu ấy là chúng ta đang ở quán café để cho cậu ấy có thời gian tìm trước quán ăn trưa nào đó đợi chúng ta qua, dù sao bây giờ cũng chưa đến giờ cơm, không gấp.”
“Thật không? Mà mình còn chưa biết tên cậu ta, cậu vẫn chưa nói cho mình biết.”
Nói đến em trai khóa dưới, Trinh Trinh không nén được tâm tình vui sướng: “Cậu ấy tên Ngô Dật.”
“Tên thật có phong cách nghệ sĩ, không phải là chàng trai lãng mạn si tình chứ?” Nếu là một chàng trai lãng mạn cô ấy sẽ không quá thẹn thùng đó chứ?
Trinh Trinh cũng ngượng ngùng giải thích: “Cậu cũng đừng để bị tên của cậu ấy gây hiểu lầm, cậu ta cũng không có máu nghệ sĩ gì đâu, quen biết lâu như vậy mới phát hiện cậu ta là một người thần kinh thô rất biết nghe lời mẹ, mẹ cậu ấy là một giáo sưu văn học, vì thế nói cái gì đúng cậu ấy liền nghe hết.”
“Wow, đúng chúng dòng dõi thư hương rồi.”
Trinh Trinh bĩu môi: “Mình nghĩ Hoàn Khố Đệ còn tạm được.”
Nghe cô nói như thế, Vi Tưởng lại càng vui vẻ: “Người yêu trong mắt đều hóa Tây Thi nha, sao cậu lại đi chê bai người ta rồi?”
“Đúng vậy, tình nhân trong mắt luôn là Tây Thi mà, mình ăn ngay nói thật thôi, cũng chưa nói cái gì sai sự thật, trừ bỏ ngẫu nhiên xuất hiện chí hướng hơi lớn thôi.”
Vi Tưởng đảo cặp mắt trắng dã: “Chao ôi, đại tỷ của tôi, cậu thật có thể nghĩ như vậy được sao?”
Mới vừa nói xong Vi Tưởng vô tình liếc mắt ra phía cửa liền sửng sốt: “Mau nhìn xem, người kia đẹp trai quá phải không, không thể nào sao anh ta lại đặc biệt nhìn tôi chằn chằm thế, chắc là nhìn trúng tôi rồi phải không, đây khôn phải là nằm mơ chứ?”
Vi Tưởng gặp mấy anh chàng đẹp trai đặc biệt bộ dạng say đắm như thế Trinh Trinh cô đã nhìn mãi thành quen. Nhìn theo tầm mắt cô ấy, cô chầm chậm quay đầu lại, chỉ liếc mắt một cái cô đã vui vẻ, sau đó nắm lấy Tưởng Vi: “Tỉnh lại đi, đừng có suy nghĩ nhiều, cậu ấy đang nhìn mình.” Ngữ khí cực kì khẳng định.
“Không phải đâu, câu ta đang đi về phía chúng ta kìa.”
Trinh Trinh bất lực trừng mắt: “Cậu ấy là Ngô Dật.”
“A…..” Tưởng Vi sửng sốt một hồi mới giận dữ đỏ mặt: “Sao cậu không nói sớm, hại mình thật mất mặt.”
Vừa dứt lời, Ngô Dật bước vào một thân cao ngất, dáng thẳng như tùng trúc.
“Này.. thất soái nha, tôi thật muốn phạm tội.” Nói xong hai mắt Vi Tưởng long lanh phát sáng như cái đèn pha.
Vừa nghe Vi Tưởng nói xong Trinh Trinh liền nổi giận với Ngô Dật: “Bộ dạng đẹp như thế để làm gì chứ?”
“Vừa đến gặp mắt hai người sao lại bộ dạng không chào đón vậy chứ?” Nhìn bộ dạng Trinh Trinh Ngô Dật ngơ ngác hỏi.
Cô không ngờ anh lại nghe được, liền nhịn không được mất tự nhiên. Vừa nhìn sang liền thấy anh không thành thật mà kề sát tai cô hỏi nhỏ: “Hôm nay có nhớ anh không?”
Trinh Trinh đỏ mặt thẹn thùng làm bộ không nghe lời anh nói, không dám để ý đến anh.
Vi Tưởng ngồi bên cạnh thấy vậy không nhịn được lên tiếng: “Không cần khách sáo như vậy đâu, bạn của Trinh Trinh cũng là bạn của tôi.”
Vi Tưởng cười cười, lòng dạ của anh chàng này cũng rộng lượng đến thú vị rồi, nhân phẩm chắc cũng không tệ. Bưng tách café uống một ngụm rồi nhìn anh ta cười hề hề nói: “Ngô Dật, thật ra Trinh Trinh rất dễ mềm lòng lại hay thẹn thùng, tính tình rất tốt, tôi yên tâm giao cô ấy cho cậu rồi.”
Nghe xong lời Vi Tưởng nói mắt Trinh Trinh đã hồng hồng rồi lại ngượng đến hai má đỏ bừng. Ngô Dật thấy vậy càng thêm yêu cái biểu cảm này của cô, một bên vỗ lên bờ vai manh mai kia mà trấn an một bên trả lời Vi Tưởng: “Tôi rất hiểu cô ấy, cũng yêu cô ấy rất nhiều, nhất định sẽ trân trọng cô gái này.”
Nghe anh ta nói thế Vi Tưởng rất vui mừng, cô biết bạn thân mình sẽ không có nhìn nhầm người mà, đây đúng là tình yêu đích thực rồi, cô cũng thật vui mừng cho cô ấy.
Bây giờ chuyện của cô ấy và đàn em khóa dưới này cô triệt để yên tâm rồi.
Thời gian cũng không còn sớm, Ngô Dật đề nghị hai người đi cùng anh ta đến nhà hàng cơm trưa bên kia đường. Chưa đi được mấy bước cô liền thấy một người đang bước vào cửa, Vi Tưởng chợt ngẩn người, sắc mặt không tốt, tâm tình vui sướng nãy giờ liền giảm không phanh…