Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 48: Đại thúc này thật dễ kích động (3)

Editor: Tứ Phương Team

Hết giờ làm nhưng Lộ Thượng không vội về nhà mà đứng trước cửa sổ, sắc mặt anh ngưng trọng nhìn chăm chú bên ngoài. Không qua bao lâu đã hút hết mấy điếu thuốc rồi nhưng trong lòng lại càng thêm buồn bực không vui.

Không vui này giống như một con mèo nhỏ mỗi ngày đều dính lấy anh, đều di chuyển quanh anh bỗng một ngày lại nhận người khác làm chủ, kể từ đó bắt đầu không nhìn đến anh nữa. Lộ Thường thừa nhận cảm giác này thật sự không tốt, anh vậy mà vì cô gái này tinh thần bất ổn đến như vậy.

Nhưng khiến cho anh không hiểu nhất chính là tại sao hôm qua Vi Tưởng còn đang tốt, tại sao hiện tại bỗng nhiên nói trở mặt liền trở mặt, nói chia tay liền chia tay.

Có phải người phụ nữ nào cũng hay thay đổi như vậy đúng không?

Lúc đầu anh cũng lo lắng cô chỉ là nhất thời xúc động, ba phút nhiệt tình, quả nhiên không ngoài dự đoán. Rõ ràng bnh biết là như thế, rõ ràng biết bọn họ hoàn toàn không có khả năng nhưng cuối cùng vẫn là bị quỷ ám mới đồng ý với cô ở cùng nhau. Anh rất hoài nghi gần đây não anh có phải bị co rút rồi không, lại có thể nghe lời cô gái đó nói.

Mấu chốt vẫn là do anh cam tâm tình nguyện.

Bỏ đi, nhân lúc còn sớm mà cắt đứt cũng không phải là chuyện xấu gì. Hi vọng cô ấy sẽ chịu trách nhiệm với hành vi của bản thân, đừng chờ mong anh sẽ ở chỗ cũ mà đợi cô quay đầu.

Lộ Thượng anh sẽ không ngã một chỗ lần thứ hai.

….

Vi Tưởng vừa thất tình cho nên cả ngày hôm nay trạng thái đều không ra làm sao, làm chuyện gì cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Tự ý thức được dáng vẻ này của cô không thể tập trung vào công việc được, thế là cô liền xin bệnh viện nghỉ mấy ngày. Có lẽ mấy ngày nghỉ này cô sẽ phải điều chỉnh tâm tình của bản thân cho thật tốt, đi ra ngoài cho khuây khoả vậy. Hi vọng đi đâu đó có thể khiến bản thân bình tĩnh lại, sau khi quay về sẽ bắt đầu lại một cuộc sống mới.

Xin nghỉ xong ra ngoài bệnh viện, cô bỗng cảm thấy một chút thả lỏng, hít một hơi thật sâu rồi thở phào nhẹ nhõm, Vi Tưởng ở trong lòng âm thầm cổ vũ bản thân cố gắng.

Bầu trời có chút âm u, xem ra sắp mưa rồi.

Vi Tưởng dự định ngồi xe về nhà thì đúng lúc Trinh Trinh gọi đến.

Điện thoại vừa kết nối, Trinh Trinh liền ở bên kia điện thoại nói: “Tưởng Tưởng, hôm qua sinh nhật trôi qua rất vui đúng không. Mình nghĩ đây là lần đầu tiên sinh nhật mà cậu ở cùng với boss cho nên không có làm phiền, thấy mình đủ lòng thành không.”

Nghe vậy, Vi Tưởng ngẩn ngơ một lúc, sau đó cố tỏ ra ung dung thoải mái nói: “Thôi đi, mình thấy cậu là vì bản thân một đêm không về nên mượn cớ thì có?”

“Ài, không được vạch trần mình. Nói xem hôm qua sinh nhật như thế nào?”

“Mình chia tay với Lộ Thượng rồi.”

Trinh Trinh ở bên kia “A” một tiếng, nửa ngày sau mới tiếp tục nói, “Chuyện gì vậy, thế nào mà vừa qua sinh nhật một cái đã chia tay rồi?”

“Hiện tại trong chốc lát không thể giải thích rõ ràng, quay về sẽ nói cho cậu.”

“Cũng được, mình gọi điện là để nói mình đang chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cậu. Vốn là hôm qua định cùng các cậu đón sinh nhật, nhưng thôi hôm nay làm bù sau mình đã hẹn Lâm Duyệt rồi. Bây giờ cậu trực tiếp qua Diệu Vi Ốc đi, mình sắp đến rồi, đợi lát nữa ba bọn mình vừa ăn vừa nói chuyện.”

Vi Tưởng thấp giọng trả lời: “Ừm, mình biết rồi.”

…..

Khi Vi Tưởng đến Diệu Vi Ốc, Trinh Trinh Và Lâm Duyệt đã đến trước rồi. Nhìn thấy hai người họ, cô nở nụ cười nhợt nhạt bước đến gần, “Các cậu sao không nói trước với mình, đột nhiên như vậy.”

“Đương nhiên là vì muốn gây ngạc nhiên cho cậu rồi.” Lâm Duyện cười ha ha nói.

Thấy bánh kem đặt ở trên bàn, Vi Tưởng cảm động nói: “Ha ha, rất kinh ngạc nha. Cảm ơn hai người.”

“Đối với bọn mình còn khách khí như thế, còn có thể làm bạn tốt nữa không đây.” Lâm Duyệt bắt đầu ồn ào.

“Đúng vậy.” Hứa Trinh Trinh cũng hùa theo phụ hoạ.

Vi Tưởng mỉm cười cũng kéo ghế ở bên cạnh ngồi xuống, giọng ấm áp nói: “Thật ra bữa này nên là mình mời, sinh nhật mình tự nhiên là phải do bản thân mời khách, để hai người mời thật có chút thất lễ. Lại nói các cậu mua cho mình bánh kem mình đã rất vui rồi. Vậy nên bữa này không được tranh với mình đâu đấy.”

Hai người đối diện nghe thấy cô nói vậy đều ha ha cười.

“Bánh kem là Lâm Duyệt mua, nếu cậu đã muốn mời, vậy mình có thể tiết kiệm tiền rồi.” Trinh Trinh cười trêu chọc.

Chọn xong món, thấy Vi Tưởng vẫn như cũ không có ý định mở miệng giải thích chuyện nói trong điện thoại, Trinh Trinh không nhịn được nghiêm túc hỏi: “Tưởng Tưởng, cậu không sao chứ? Sao các cậu lại chia tay?”

Lâm Duyệt ngồi bên phải nghe thấy vậy cũng một trận kinh ngạc, “Từ lúc nào mà Vi Tưởng đã nói chuyện yêu đương rồi, đối phương là ai. Sao mình lại không biết?”

Trinh Trinh nhìn Vi Tưởng biểu tình không sao cả, thở ra một hơi nói với Lâm Duyệt: “Cũng là chuyện gần đây thôi, cô ấy có khả năng là chưa kịp nói cho cậu, nhùng bây giờ không phải là đã chia tay rồi sao?”

Vi Tưởng gật gật đầu, thấy có lỗi nói: “Mình xin lỗi, đã không nói cho cậu.”

Trinh Trinh không nhịn được lại bắt đầu hỏi: “Tưởng Tưởng rốt cuộc cậu cùng boss của bọn mình đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào thật sự là bởi vì chuyện bát quái lần trước? Đừng nói với mình đó là sự thật.”

“Đúng vậy, rất có khả năng đấy là sự thật.”

“Tại sao, như thế nào mà cậu lại biết.”

Dưới sự quan tâm và truy hỏi của Trinh Trinh, Vi Tưởng đem chuyện hôm qua cẩn thận kể lại một lần.

Nghe Vi Tưởng giải thích xong, Trinh Trinh liền phẫn nộ, “Mẹ kiếp, không nghĩ đến boss của bọn mình lại là loại người như vậy, mình thật không còn gì để nói. Bỏ đi, loại người này cậu tốt nhất vẫn là sớm phát hiện sớm chia tay. Mình mà biết anh ta cùng người phụ nữ khác dây dưa mập mờ không rõ, lúc đầu nên mạnh mẽ ngăn cản cậu. Ài, cũng trách mình không chỉ không khuyên cậu còn ở đằng sau thúc đẩy. Hiện tại nghĩ đến, trong lòng mình đúng thật là ngũ vị tạp trần*.”

(* Ngũ vị tạp trần: Trong lòng rối bời.)

“Trinh Trinh, cậu không có sai. Có thể là bọn mình hữu duyên vô phận đi, hơn nữa cũng là do mình sai trước, chẳng qua hiện tại nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì nữa. Đã chia tay rồi, bọn mình không thể hoà hợp nữa, vậy nên không cần phải nhắc đến anh ấy.”

Sau khi Lâm Duyệt nghe xong, gật gật đầu nói:

“Đúng, mình tán thành cách nghĩ của cậu.”

“Đúng rồi, mình có xin nghỉ một tuần, muốn ra ngoài thả lỏng tâm tình, quay về lại tiếp tục công việc cho tốt.”

“Như thế cũng được, đi chơi liền đem những chuyện phiền não quên đi. Quay lại chị đây giới thiệu cho cậu một người đàn ông chất lượng tốt hơn.” Trinh Trinh khích lệ nói.

Vi Tưởng không nhịn được bị cô chọc cười.

Nghe Vi Tưởng nói muốn ra ngoài giải sầu, Lâm Duyệt bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, “Đúng rồi, gần đây mình nhận được việc cần phải đi Thanh Đảo chụp một tuần, nếu không đem cậu đi theo nhé. Mình khá quen thuộc với Thanh Đảo, không chỉ có thể mang cậu đi chơi, mà còn được thợ chụp ảnh là mình chụp ảnh miễn phí cho cậu mấy tấm ảnh lớn, thế nào, nói thế nào cũng đều là cậu được lợi cả.”

“Tốt như vậy, vừa vặn mình cũng chưa đi Thanh Đảo bao giờ, vậy cùng cậu đi nhé.” Vi Tưởng cả mặt vui vẻ.

Trinh Trinh ở một bên hâm mộ ghen tị, “Haiz, nghe cậu nói như thế, mình cũng muốn đi. Nhưng đau thương là mình lại không thể đi, tuần tới còn có bài thi, mấy ngày này đều phải ôn tập.”

Vi Tưởng trộm cười, “Vậy cậu ôn tập cho tốt, mình quay lại sẽ mang đặc sản Thanh Đảo cho cậu.”

Lâm Duyệt cũng trêu chọc: “Bằng không đừng thi nữa, anh đây mang cậu đi nhìn biển lớn.”

Trinh Trinh bất đắc dĩ nhún vai: “Bỏ đi, mình không muốn phải ở lại khoa đâu.”

Đợi thức ăn được mang hết lên, Trinh Trinh nhanh nhẹn cắm nến lên bánh kem, bảo Vi Tưởng ước nguyện. Đợi lúc Vi Tưởng nhắm mắt ước nguyện, Trinh Trinh lấy điện thoại ra chụp cho cô một tấm ảnh đẹp nhất, dùng meitu chỉnh lại ánh sáng sau đó gửi vào danh sách bạn bè, lại viết thêm một câu: “Mặc dù bị chậm mất một ngày nhưng vẫn chúc cậu sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ.”

Chia xong bánh, bọn họ bắt đầu ăn, sau đó câu được câu không nói chuyện.

Ăn được một lúc, điện thoại của bạn học Trinh Trinh reo, cô ngại ngùng đứng dậy tạm biệt, “ Xin lỗi các cậu, mình đi trước, vị nhà mình có chút chuyện cần tìm.”

Vi Tưởng ghét bỏ xua xua tay, nói: “Đi đi, đùng là người trọng sắc khinh bạn.”

Lâm Duyệt thấy bản thân đúng thật là không có cơ hội nữa, cũng tỏ vẻ không sao mà cười cười.

….

Mặc dù hai người đã chia tay rồi, nhưng sâu trong ý thức Lộ Thượng vẫn cảm thấy Vi Tưởng đang nói đùa với anh. Cũng có lẽ trong giây phút tiếp theo cô vẫn như cũ hi hi ha ha mà gọi điện thoại cho anh hoặc gửi tin nhắn làm phiền anh. Thế là cả buổi tối anh đều dán mắt vào tin nhắn điện thoại và Wechat không biết bao lần, nhưng cả hai đều im lặng, không có bất kỳ tin nhắn mới nào.

Anh nhịn không được buồn bực ở trong phòng đi tới đi lui, nhìn đi nhìn lại danh sách bạn bè của Vi Tưởng mấy lượt, cuối cùng đều không có thu hoạch gì. Tin tức mới nhất của cô vẫn là ảnh cô chụp đồ ăn mà hai người cùng ăn cơm mấy ngày trước, mấy ngày này cô đều không có post lên nội dung mới gì.

Lần cuối cùng thoát ra danh sách bạn bè của Vi Tưởng, Lộ Thượng nhíu nhíu mày, bắt đầu lướt đến trạng thái của bạn anh, ở trên còn có mấy tin bạn bè của anh đăng quảng cáo ở trên Wechat. Vừa định thoát ra, bỗng anh nhìn thấy bốn mươi phút trước Hứa Trinh Trinh đăng dòng trạng thái. Anh quay ngược lại nhìn cẩn thận, sắc mặt liền trắng bệch.

Hoá ra hôm qua là sinh nhật của Vi Tưởng, trách không được tối hôm trước cô đặc biệt dặn dò anh để rảnh buối tối cho cô. Nhưng mà anh lại không biết, hơn nữa tối hôm qua còn thất hứa.

Bởi vì buổi chiều hôm qua nhận được điện thoại của Địch Tuệ, cô ấy nói hôm nay phải về nước, muốn trước khi quay về có thể gặp được con trai, ba người bọn họ cùng ăn một bữa cơm.

Mặc dù cô ấy không xứng làm một người mẹ, nhưng dù sao vẫn là mẹ của Tử Việt. Lộ Thượng không có lý do cự tuyệt yêu cầu như thế, càng huống chi hôm nay cô phải quay lại Mỹ. Bởi vì thời gian rất gấp, vậy nên anh tạm thời phải nói xin lỗi Vi Tưởng. Nhưng lại sợ cô suy nghĩ lung tung, anh chỉ đành nói mình phải tăng ca.

Nghĩ đến vậy liền thấy bản thân là một tên khốn nạn, sinh nhật của bạn gái anh vậy mà lại không rõ, hơn nữa lại là sinh nhật đầu tiên mà bọn họ ở cùng nhau. Vi Tưởng nhất đinh là vì anh quên sinh nhật cô mà không để ý đến anh, chọc giận đến cô gái nhỏ.

Anh xác thực đã sai, đúng vậy, cô không để ý anh cũng là tất nhiên.

Sau khi tỉnh ngộ, đôi mày Lộ Thượng cuối cùng cũng giãn ra. Chỉ thấy anh nhìn Lộ Tử Việt đang ngủ sâu một cái, sau đó cầm áo khoác xuống lầu.

Lộ Thượng vào cửa hàng bách hóa, anh cố ý dừng xe tự mình vào chuyên tâm chọn cho Vi Tưởng món quà sinh nhật. Hi vọng lát nữa tự anh đến đưa quà cho cô, cô sẽ vui vẻ.

Sau đó anh thừa cơ dỗ dành, mong cô có thể tha thứ cho anh không giận anh nữa.