Vì Em Mà Sống

Chương 60

Ở ngoài cửa, không đi xa, ung dung qua lại, đợi một hồi. Vũ thay đồ xong, mở cửa trông thấy bộ mặt hippie (1) nhìn nàng, tức thì bặm môi, chuẩn bị nhéo.

"Chị......" Tôi kêu ngọt xớt, ngây thơ chớp chớp mắt.

Quả nhiên, Vũ phì cười, vươn tay xoa đầu tôi, nói:

"Tiểu quỷ, thiệt hết cách với em. Đi thôi, đi ăn cơm." Nói xong kéo tay tôi hướng tới căn tin.

Trên đường gặp A Văn, nhỏ thấy tôi cùng Vũ tay trong tay cười cười nói nói thì không xáp vào nhập bọn, chỉ thừa lúc Vũ quay đầu nói chuyện với tôi mới vụng trộm giơ ngón cái lên.

Đến căn tin, A Văn bưng khay cơm tới bàn chúng tôi, ngồi xuống, hỏi Vũ:

"Cô ơi, chúng ta đi xem văn nghệ ở đâu? Quanh đây hình như không có nhà hát!" Nghe A Văn hỏi, tôi cũng ngẩng đầu nhìn Vũ thắc mắc.

Vũ cười hiền như thường lệ. Vũ luôn luôn thế, hòa nhã với người ngoài, nếu không phải tôi hiểu nàng nhiều hơn một chút, gần gũi nàng nhiều hơn một chút, tôi cũng sẽ không cảm nhận được nỗi đau ẩn giấu trong tim nàng.

"Cách đây khoảng 2 km có một hội trường tổ chức sự kiện, bình thường đó là nơi bộ đội quân nhân sử dụng để khai tiệc tối." Vũ cười đáp.

"......" Nghe Vũ trả lời, tôi trầm mặc, cúi đầu lùa cơm, lẳng lặng nghe A Văn cùng Vũ tiếp tục trò chuyện.

Ăn cơm xong, mọi người tập hợp dưới ký túc xá, Vũ đứng bên cạnh, nhìn tôi. Tôi nghĩ hẳn là nàng cảm nhận được tâm trạng biến hóa của tôi nên có chút lo lắng. Tôi cười với nàng một cái, ý bảo nàng không cần lo cho tôi.

Khi A Văn tới chỗ các bạn trong lớp cùng nhau đùa giỡn, tôi mới mở lời hỏi Vũ:

"Chị, lần trước lúc tụi em tĩnh tọa thị uy, có phải chị đang ở hội trường kia, sau đó vội vã trở về? Chỉ vì em không tề tỉnh gây phiền phức cho chị, nên chị phải chạy đôn chạy đáo?"

"Khờ quá! Chuyện này cũng đâu thể trách em, đúng không?" Vũ xoa đầu tôi an ủi, lại cười hỏi: "Bé con, sao tự dưng nhạy cảm như vậy?"

"......" Vũ, lời em nói mới là nhạy cảm đấy.

"Vậy, lát nữa, em giúp chị một việc, coi như là lấy công chuộc tội. Thế nào?" Vũ phết mũi tôi, cười nói.

"Được, mà giúp chuyện gì?"

"Gấp thế? Đến lúc đó em sẽ biết!" Nghe Vũ giải đáp, tôi hoàn toàn bị nàng làm ngả ngửa. Lại là những lời này?

Toàn bộ giáo viên và huấn luyện viên cùng xuống sân, không vui thú như thường ngày, họ im lặng đi tới hội trường. Theo sự sắp xếp của các sĩ quan, từng lớp đều ngồi ở một vị trí cố định. Lớp tôi trúng số, được sắp ngồi ở khu vực chính giữa, đây là nơi có góc nhìn mãn nhãn nhất.

Loay hoay tìm bóng Vũ thì phát hiện nàng đang ngồi tuốt bên rìa, vội đi tới cạnh nàng, hỏi:

"Bà chị ngốc ơi? Sao lại ngồi ở đây? Chốc nữa sao nhìn thấy!"

"Không cần đâu, ngồi chỗ này được rồi. Bằng không đợi đến tiết mục của chị, đi qua đi lại sẽ ảnh hưởng những người khác." Vũ thản nhiên khoát tay, nhìn tôi một cái, nói thêm: "Em cũng ngồi đây luôn đi, tí nữa nhờ em hỗ trợ."

"Ờ, được." Tôi cười cười, tuy rằng vị trí này hơi tệ một chút, nhưng có Vũ bên cạnh, ra sao cũng đáng.

MC đứng trên bục bô bô không ngừng nghỉ, nghe chán muốn chết. Tôi mất kiên nhẫn, vặn vẹo trên ghế, mong nhanh nhanh được xem Vũ biểu diễn.

"Khỉ con, đừng lộn xộn." Vũ vỗ đùi tôi, giáo huấn.

Được rồi, không động thì không động, cơ thể tuy yên vị, nhưng ruột gan vẫn rộn rạo như cũ. Xem mấy tên ngốc ở trên sân khấu vừa đập vừa nhún, tôi cười nắc nẻ.

"Không được cười!" Vũ đánh tôi một cái, đứng lên, đưa tay cho tôi, nói: "Mau đứng dậy, đi theo chị."

"Ơ? Dạ." Ngoan ngoãn nắm tay Vũ, theo nàng tới cánh gà, lại mờ mịt hỏi: "Chị à, chị đi biểu diễn. Em theo chi?"

"Cùng nhau biểu diễn! Không phải em hứa em sẽ đàn của Vương Phi sao? Em đừng bảo là em chỉ thuận miệng, gạt chị nha?" Vũ xoay mặt nhìn tôi, cười nói.

Vốn định nói thẳng, đương nhiên không phải gạt nàng. Nhưng chữ chạy tới miệng, tôi đột nhiên sửa lại:

"Ờ, gạt chị đó, em không đàn đâu." Nói xong tôi bỗng thấy hối hận, bởi vì tôi nhìn thấy vẻ mặt luống cuống sợ hãi của Vũ.

"Ha ha, gạt chị thôi. Em sẽ đàn, nhất định sẽ đàn." Tôi vội cười tươi tắn.

"......"

"Chị? Chị à?"

"......"

"Chị? Đừng dỗi mà, em không phải cố ý gạt chị, chỉ muốn bất ngờ ghẹo chị thôi." Lúc này tôi giống như đứa trẻ mắc lỗi khúm núm trước mặt Vũ.

"Ai nói chị dỗi?" Vũ cười, nhìn tôi.

"Chị không dỗi? Sao tự nhiên không nói lời nào?" Tôi nghi ngờ.

"Em ghẹo chị, bộ chị không được giả bộ lừa em sao?" Vũ thấy tôi hoảng lên, nàng hài lòng đắc ý.

"Phần tiếp theo, mời thưởng thức màn trình diễn của cô Hà lớp II [3], do bạn Thẩm Hi đệm nhạc, xin một tràng pháo tay hoan nghênh......" Nghe MC giới thiệu xong, Vũ kéo tay tôi bước lên sân khấu, chờ vài người đem đàn ra.

Tôi ngồi trước cây đàn, tim đập thình thịch, hồi hộp không rõ nguyên nhân, vì chưa bao giờ tôi nghĩ rằng có một ngày sẽ được cùng Vũ biểu diễn. Thầm cảm thấy may mắn mình đã học dương cầm, có thể đàn được, có thể có cơ hội đàn cho Vũ hát.

Lướt nhìn Vũ một cái, nàng cũng đang nhìn tôi mỉm cười. Định tâm, xao nhẹ hàng phím, nhạc khúc vang lên.

"Không, không có ngọn nến sẽ không cần miễn cưỡng chúc mừng

Không, không nghĩ ra đáp án sẽ không cần tìm kiếm đầu đề

Không, không có ngả đường vậy tôi cũng không cần tản bộ

Không, không ai ngưỡng mộ vậy tôi sẽ tiếp tục bận bịu vội vàng

......

Kể từ nay không được phạm phải sai lầm tương tự

......

Từ dòng lệ đố kị hóa thành tiếng cười ước ao

Thời gian làm cách nào quét khắp da tôi

Chỉ có mình tôi tinh tường nhất

......"

Tiếng hát của Vũ chầm chậm ngân vang, mang theo vài phần thanh lãnh, vài phần mất mát, vài phần ưu sầu. Lòng tôi cũng cuốn theo nhạc khúc bay về phương xa. Bài hát này rất hợp với Vũ, ca từ viết từ sự tinh tế, viết ra nỗi đau trong lòng nàng. Vũ ơi, tựa như lời hát "có một người bảo hộ, sẽ không cần tự bảo vệ mình", hi vọng em có thể cảm nhận được tình cảm ấy, buông phòng bị xuống, chấp nhận sự bảo hộ của tôi.

Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, lớp tôi đồng loạt đứng dậy, trầm trồ tán thưởng. Tôi cũng thấy Vũ hát rất hay, nàng đã hát ra tình cảm chân thật trong lòng, chỉ không biết là người ngoài cũng có thể nghe được hay không.