Vì Em Mà Sống

Chương 64

Tôi và Vũ đều là tuýp người không giãi bày tình cảm nội tâm, mặt khác, Vũ lại càng khép kín hơn tôi. Lắm lúc trong lòng không ổn, cô nàng thường ngồi ủ rũ ở một góc, không nói không rằng. Tôi rất sợ nhìn thấy nét mặt ấy của nàng, giống như tất cả sầu thương như một cuộn dây chảo quấn chặt lấy nàng, khiến nàng khóc không ra nước mắt.

Ngày đó sau khi ra khỏi quán cà phê, nàng cũng như thế, cúi đầu im lặng, không nói một câu. Tôi rất muốn nói lời xin lỗi, bởi vì tôi đã xung đột đánh người, hơn nữa còn là đánh người trước mặt Vũ.

Tôi biết hiện giờ trong lòng Vũ rất loạn, chắc là nàng đau lòng lắm? Đau lòng người đàn ông mình từng yêu lại đem chuyện ân ái với mình nói cho người khác biết? Đau lòng chính mình uổng phí tuổi xuân, đổi lại chỉ là lời đâm thọc chua ngoa của người tình mới?

Vũ, em có hối hận không? Nếu sớm biết người từng thề non hẹn biển với mình đến hôm nay vứt lời hứa sau lưng, nếu sớm biết như thế, em có còn yêu hắn nữa không? Khi em nói em mang thai đứa nhỏ, hỏi tôi thời thơ ấu có muốn một gia đình, một cái nhà ấm cúng có mẹ có cha, tôi hối hận đã trả lời: "Ừ. Em muốn có gia đình, một gia đình có tình thương của ba và mẹ." Đáng lẽ điều tôi phải làm chính là nói hết toàn bộ sự thật hắn không còn là người đã từng yêu em, mà là kẻ đã bán trái tim cho người khác.

Đi theo phía sau Vũ, từng bước từng bước một, không dám tiến quá gần, không dám cách quá xa. Vũ ơi, rốt cuộc tôi nên làm thế nào mới có thể gần em hơn? Làm thế nào mới có thể bước vào trái tim của em đây chứ?

Lòng tôi đau vì Vũ, rất đau vì nàng, nếu có thể, tôi bằng lòng gánh chịu trăm ngàn thống khổ nàng phải trải qua, chỉ cần nàng không ưu phiền, không sầu muộn nữa là tốt rồi.

Theo gót nàng, không mục đích rẽ qua ngã tư, đi mãi, đi mãi, không ngừng nghỉ. Càng đi càng khiến lòng tôi buốt, tôi lo cho nàng, thật muốn đem cô gái mỏng manh bé nhỏ này nhét vào lòng, cho nàng dũng khí và sức mạnh. Cuối cùng chạy tới trước mặt Vũ, chặn đường nàng, nhẹ nhàng nói:

"Chị cùng em về nhà đi."

"Hi......" Vũ nhìn tôi ngạc nhiên, giống như vừa rồi nàng lạc mất linh hồn, hoàn toàn không biết tôi theo chân nàng phía sau.

Tôi không phải kiểu người bá đạo, nhưng một khắc ấy tôi lại bá đạo cố chấp, không nói thêm câu nào, tiến thẳng lên kéo tay Vũ, nắm chặt trong tay, bắt xe về nhà.

"Chị nếm thử đi." Tôi pha một tách cà phê Maxwell House để trước mặt Vũ. Mùi cà phê lan tỏa khắp nơi. Không biết vì sao tôi rất thích uống cà phê nhưng không có hứng thú ở nhà nấu hạt cà phê, cho nên đã mua một đống cà phê hòa tan. Thỉnh thoảng suy nghĩ tồn đọng quá nhiều, muốn bình tâm lại, tôi sẽ ngồi trên sofa nghe nhạc nhấm nháp một ly.

"......" Vũ không lên tiếng, cà phê cũng không uống, chỉ bưng cái tách lên, ủ trong lòng bàn tay. Nếu tâm hồn bị thương cũng có thể dùng nước ấm sưởi tay như vậy thì tốt rồi.

"Chị chuyển đồ đến sống với em đi. Nhà lớn quá, em ở một mình thấy vắng vẻ lắm. Ở chỗ này chị không có người thân, tạm thời có lẽ khó tìm được chỗ trọ. Đến ở với em đi? Được không?" Tôi chân thành nói, không vì mục đích gì khác, vỏn vẹn chỉ là muốn cho Vũ một cái nhà, thế thôi.

"......"

"Chị, hôm nay em sai rồi, em không nên động thủ. Chị đừng giận, đừng trách em, được không?" Dừng một chút, thấy Vũ vẫn không lên tiếng, tôi lại mở miệng, "Nhưng mà, khi đánh được con mụ kia, em một chút cũng không hối hận, thật đó. Em biết mình không nên làm như vậy, nhưng nếu thời gian đảo ngược lần nữa, em nghĩ em vẫn sẽ nện cho mụ một trận."

"Hi, chị không có ý trách em. Lấy được quyền nuôi dưỡng Tử Quân, chị mừng còn không hết. Chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy buồn buồn." Vũ hờ hững nói, đôi mắt không che giấu được sự tổn thương, nhưng nàng không khóc, không vì chuyện ngày hôm nay mà nhỏ một giọt lệ. Tôi nghĩ nước mắt của nàng hẳn là đã chảy hết rồi? Vì gã, vết thương rướm máu cuối cùng đã liền da?

"Chị à, hôm nay em ra tay đánh mụ. Em rất lo lần sau chị đi làm thủ tục ly hôn với Hàn Thiếu Hoa, bọn họ sẽ gây bất lợi cho chị. Hay là lần sau em đưa chị đi nha? Em đứng xa xa quan sát, không tới gần, được không?" Tôi nằng nặc đòi, vừa mới nói đánh mụ già kia không hối hận, bây giờ lại hối hận bản thân hành sự không biết chừng mực, nếu bởi vì thế mà Vũ bị người ta làm hại, tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho mình.

"Không cần đâu, yên tâm đi, không sao mà." Vũ nhìn tôi một cái, thản nhiên đáp.

"Chị, vậy chị sẽ chuyển đến đây phải không?" Nhìn nàng, muốn từ ánh mắt của nàng tìm được sự đồng ý, nhưng chỉ nhận được nét mặt thâm thúy, đó là một loại trầm tư tôi nhìn không hiểu.

"Hi, tại sao lại đối tốt với chị như vậy?" Vũ cũng nhìn tôi, vẫn là nét mặt thâm thúy ấy.

"Tốt ư? Còn chưa đủ tốt! Bằng không, sao chị không vui vẻ? Trên mặt chị, không tìm nổi được một nụ cười thiệt tình, đều là khóe miệng tác động lịch sự mà thôi, không phải sao?"

"......"

Ngày hôm sau, tôi cùng Vũ sang nhà bên kia. Gã không ở nhà, cũng không nhìn thấy mụ điên nọ. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất tôi bước chân vào nhà Hàn Thiếu Hoa giúp Vũ thu dọn đồ đạc thuộc về nàng, đóng gói mang đi. Đồ của Vũ không tính là nhiều, hai cái vali cỡ trung từng đánh dấu sự hiện hữu của nàng ở đây. Vũ đem chìa khóa nhà để lại trên bàn trà, cùng tôi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại......

Vũ thường nói tôi thích đem tâm sự ôm trong lòng mà không biết bản thân nàng cũng như thế. Nàng che giấu nỗi đau, không cho người ta phát hiện, nàng muốn dùng nụ cười khỏa lấp tất cả. Nếu không phải tôi yêu nàng, muốn giải được ẩn số của nàng, nếu không phải tôi quan tâm nàng vượt quá mức bình thường, tôi sẽ không chú ý tới nỗi buồn trong lòng nàng cùng đôi lông mày nhíu lại sầu tư.

Tôi biết, linh hồn bị thương rất yếu ớt, bởi vì tôi đã từng chịu qua nó. Mãi đến khi gặp Vũ, tôi mới được thắp lên hi vọng, làm lại từ đầu. Cho nên tôi biết, lúc này Vũ rất yếu ớt, nhưng tôi không biết phải làm thế nào để chữa lành vết sẹo trong lòng nàng, cũng không biết cần bao nhiêu năm tháng mới có thể khiến nàng một lần nữa tin rằng trên thế gian này thực sự có một người trân quý nàng.

Tôi cũng không thể cam đoan tôi có thể yêu Vũ được bao lâu, không thể vì tương lai vỗ ngực bảo chứng. Tôi chỉ biết giờ này khắc này, tôi yêu nàng, nguyện vì nàng trả giá hết thảy, kể cả tính mạng của tôi.