Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 20

“Hàn Tuyết Lam?” Tô Trình Hải cũng phản ứng lại, nhớ tới người luôn cố ý gây sự ở bữa tiệc sinh nhật ngày đó.

Tô Cẩm hơi cúi đầu, cắn môi.

Cô và Hàn Tuyết Lam bất hòa đã lâu, trước đây mặc dù cô ta chịu thiệt tương đối nhiều, nhưng dù sao cũng chỉ là giao chiến ngoài miệng, cô luôn cho rằng Hàn Tuyết Lam chỉ là có chút không cam lòng, nhưng lại không ngờ, cô ta lại hận cô đến mức này.

“Không ngờ lại là cô ta.” Tô Việt cũng nhíu mày, mặc dù bữa tiệc sinh nhật ngày đó anh vừa mới nhảy điệu mở màn với Khê Duyệt xong đã bị Minh Huyên lôi đi, nhưng sau đó cũng đã nghe mẹ kể lại màn kịch lớn kia.

“Chú Tô, đóng án bên cục trưởng Chu đi, cứ nói là có người đùa với Cẩm Nhi, bây giờ người đã trở lại rồi.” Lục Hi ngẩng đầu nhìn Tô Trình Hải ngồi xuống, trầm giọng nói.

“Cái gì?” Tô Việt sửng sốt, “Cứ buông tha như vậy……”

“Tiểu Việt!” Tô Trình Hải mở miệng ngắt lời Tô Việt, “‘Lục Hi nói đúng.”

“Đúng……” Tô Việt lại ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại, anh không ngốc, vừa rồi chỉ là quan tâm quá nên loạn, không phản ứng kịp thôi.

Chuyện lần này, dù bọn họ đã xác nhận chủ mưu, nhưng phương thức của Lục Hi không thể sử dụng làm bằng chứng. Huống chi Tiểu Cẩm không có thương tổn rõ ràng, Hàn Tuyết Lam cũng không liên hệ với Tô gia đòi bất cứ thứ gì, như vậy dù có điều tra ra thì cũng không thể cấu thành tội bắt cóc, có lẽ đến lúc đó có thể sẽ định tội làm hại không thành, nhưng chỉ như vậy thì có tác dụng gì, cuối cùng lại thành xích mích giữa hai gia tộc.

Mặc dù Hàn Lỗi chỉ là một người con riêng, nhưng dù sao Hàn Tuyết Lam cũng họ Hàn, nếu sự việc bị đưa ra bàn tán, cho dù là vì thể hiện thì Hàn gia cũng sẽ cùng Tô gia dây dưa đến cùng.

Cho nên, chuyện này giải quyết riêng thì tốt hơn.

Đến lúc đó, cháu gái ruột và cháu gái ngoài giá thú, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Hàn Húc cũng không tiện thiên vị rõ ràng bên nào.

“Hơn nữa,” Lục Hi thấy Tô Việt không nói nữa, biết là anh đã hiểu, mở miệng nói: “Trang web này không phải cấp thấp, với thân phận của Hàn Tuyết Lam thì không tiếp xúc đến mới phải.”

“Phía sau còn có người khác?” Tô Việt nhíu mày.

“Mượn dao giết người……” Tô Trình Hải cong môi, mắt đen híp lại, quay đầu 

dặn dò, “Tiểu Việt, lát nữa con liên hệ với cục trưởng Chu khép án đi, ba tìm thời gian nói chuyện với Hàn Húc.”

Lục Hi nghe Tô Trình Hải nói, ngón tay vuốt chén trà sứ trắng, trên môi chậm rãi hiện lên ý cười.

“Ừm.” Nghe bọn họ đã quyết định xong, Tô Cẩm sờ sờ đuôi tóc đã khô, lại sờ cái bụng đã lén kháng nghị nửa ngày, mở miệng nói: “Nếu đã vậy, thế con về nhà trước đây, đói quá……”

Nói chuyện một lúc, bây giờ đã sắp đến hai giờ, hơn nữa, từ sáng đến giờ cô chỉ uống một ly cà phê, còn trải qua một buổi sáng kinh tâm động phách như vậy, đã đói đến mức ngực sắp dán vào lưng rồi.

“Ba, ba và anh về công ty sao?”

“Ừ, ba và Tiểu Việt về công ty.” Tô Trình Hải trả lời theo bản năng.

“Được, vậy hai người đi đường cẩn thận nhé.” Tô Cẩm đứng dậy khỏi sô pha, “Con đi đây.”

“Đợi đã!”

Tô Cẩm sửng sốt, nhìn về phía Tô Việt ngồi bên cạnh Tô Trình Hải.

“Cái đó…… Tiểu Cẩm,” Tô Việt chạm mắt em gái, sờ mũi, “Buổi sáng lúc em mất liên lạc, vì để giấu mẹ nên anh đã nói……”

“Bạn em vừa mới thất tình, em muốn ở bên cô ấy, buổi tối không chừng cũng không về, còn chuyện điện thoại, anh nói với mẹ điện thoại em bị hỏng, sửa xong sẽ gọi lại cho bà ấy.”

“Thất tình?” Tô Cẩm có chút dở khóc dở cười, lý do này, cũng khó cho anh cô nghĩ ra, người sáng nay cô gặp chính là Minh Huyên……

Nghĩ như vậy, cô đột nhiên ngẩn người, cũng đúng, với trạng thái của anh với chị Minh Huyên bây giờ thì cũng không khác thất tình là bao, cứu vãn…… em trai sinh đôi mất tích……

Cô quay đầu lại nhìn Lục Hi đang ngồi trên sô pha đối diện, trong mắt lóe lên một tia sáng, sau đó quay đầu nói với Tô Việt: “Di động thì dễ thôi, dù sao cũng không thấy nữa, cùng lắm thì nói với mẹ là mất rồi, sau này mua cái khác là được. Nhưng bạn thất tình…… Thôi được rồi, xem ra bây giờ em vẫn chưa thể về nhà……”

Nếu đã nói là “bạn thất tình”, buổi tối cũng không chắc sẽ về, bây giờ vừa qua giữa trưa đã quay về là thế nào? Vốn đã là một lời nói dối, bây giờ về sẽ phải dối càng thêm dối.

Huống chi, trước giờ cô không biết nói dối, nếu không may bị phát hiện, thế thì công sức sáng nay của anh và ba sẽ trở nên uổng phí, nói không chừng còn kinh động đến mẹ.

Tô Cẩm thở dài, ngồi trở lại xuống sô pha.

“Ọc ọc……” Một âm thanh rất nhỏ vang lên giữa căn nhà đột nhiên yên tĩnh.

Tô Cẩm cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó ngẩng đầu đối diện với ba cặp mắt đang nhìn qua, hai má đỏ ửng, nhưng lại hơi nâng cằm lên, vẻ mặt đúng lý hợp tình nói: “Con đói bụng!”

Cô gái nhỏ tóc đen váy trắng, gương mặt cố phán thần phi, hai má trắng nõn hơi ửng đỏ.

Lục Hi không nhịn được cười thành tiếng.

Tiếng cười trầm thấp dễ nghe, mang theo chút âm rung.

“Này!” Vẻ cố gắng hùng hồn của Tô Cẩm lập tức sụp đổ, gương mặt xinh đẹp nghiêm lại không chút biểu cảm nhìn thẳng người đàn ông ở đối diện đang cười đến rạng rỡ, lạnh giọng phun ra hai chữ: “Buồn cười?”

“Khụ khụ.” Thấy cô gái nhỏ nghiêm mặt, Lục Hi ho nhẹ hai tiếng, giấu đi ý cười bên môi, cố gắng nghiêm túc lắc đầu nói: “Không buồn cười.”

Miệng nói không buồn cười, nhưng đôi mắt đào hoa quyến rũ lại tràn đầy ý cười ghẹo người.

Tô Cẩm trừng mắt nhìn hắn một lúc, cuối cùng thả lỏng người vô lực dựa vào sô pha, bỏ cuộc vẫy tay, “Bỏ đi, anh muốn cười thì cười đi.”

“Ha ha…… Cẩm Nhi sao em có thể đáng yêu như vậy.” Lục Hi không nhịn được khẽ cười thành tiếng, hắn đứng dậy, cách bàn trà khom lưng xoa đầu cô, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Tôi nấu cho em ăn.”

Nói xong thu tay quay về phía hai người đàn ông còn lại, “Chú và anh có muốn ở lại nếm thủ tay nghề của cháu không ạ?”

Ừm, ngữ khí dịu dàng, ánh mắt muốn có bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu.

Tô Việt nhìn đôi mắt đào hoa xinh đẹp của người nọ, nhớ tới câu “Băm thây vạn đoạn” vừa rồi, lập tức thức thời nói: “Không cần, công ty nhiều việc, còn có những chuyện phía sau của vụ bắt cóc đều cần tôi và ba tôi đi xử lý, chúng tôi đi trước.”

Dứt lời liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xoay người đi về hướng cửa, thuận tiện đưa Tô chủ tịch còn đang đắm chìm trong suy nghĩ “Ta phải bẻ gãy tay tên tiểu tử thúi này dám sờ đầu con gái ta”.

Khách khí tiễn anh vợ và cha vợ đại nhân tương lai đến cửa, Lục Hi quay lại, nhướng mày nhìn cô gái trên sô pha nói: “Em muốn ăn gì?”

Muốn, ăn, gì?

Lúc này Tô Cẩm xác nhận mình không nghe lầm.

Cô ngồi thẳng dậy, có chút thận trọng hỏi: “Anh biết nấu ăn?”

Lục Hi đang muốn trả lời, lại nghe thấy câu hỏi tiếp theo của cô.

“Sẽ không độc chết người chứ?”

Độc chết người?

Lục Hi nhướng mày, cong môi cười nói: “Sao tôi nỡ độc chết em chứ, cho dù muốn chết thì cũng phải chọn cách khác.”

“Cách gì?” Tô Cẩm ôm gối dựa vào lưng ghế mềm mại, có chút tò mò hỏi.

Lục Hi không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ, mắt đào hoa mang ý cười sâu xa.

Tô Cẩm khẽ rùng mình, mặc dù không hiểu lắm nhưng trực giác của phụ nữ rõ ràng cảm thấy không ổn, cho nên cô chớp mắt, quay lại chủ đề cũ.

“Nhưng mà anh thật sự biết nấu ăn sao?”

“Đương nhiên.” Cô gái nhỏ cố ý bỏ qua chủ đề kia, thế thì hắn cũng vui vẻ phụng bồi, dù sao…… Cách gì thì về sau cô sẽ tự khắc cảm nhận được……

“Tôi nói món gì là anh sẽ làm món đó?” Tô Cẩm nhướng mày.

“Ừ.” Lục Hi nhẹ giọng nói, môi mỏng hơi cong, “Chỉ cần có nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn.”

“Chậc chậc……” Tô Cẩm tựa cằm lên gối ôm, ấn mép gối thẳng tắp thành một hình vòng cung, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi muốn……”

“Một tô mì suông!”

Căn nhà trầm mặc thật lâu.

Một lúc sau, Lục Hi mở miệng: “Hết rồi?”

“Hết rồi.” Tô Cẩm lắc đầu, gương mặt đầy ý cười vô tội.

Lục Hi sửng sốt.

Cô gái nhỏ suy nghĩ lâu như vậy, hắn còn tưởng cô muốn gọi cả tám món chính.

Không ngờ cuối cùng chỉ nói một tô mì suông.

Có điều cũng tốt, vừa lúc có nguyên liệu nấu ăn.

“Được,” hắn chuyển máy tính đến trước mặt Tô Cẩm, “Em nghịch máy tính một lát đi, tôi vào bếp.”

“Ừ ừ.” Tô Cẩm gật đầu, đuôi mắt phượng xinh đẹp hơi nhướng lên, con ngươi sáng lấp lánh.

Mắt Lục Hi tối sầm lại, áp xuống ý nghĩ muốn hôn đôi mắt trước mặt này, đứng thẳng người đi vào phòng bếp.

Tô Cẩm nhìn bóng dáng cao thẳng của hắn, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Mì suông……

“Tiểu Cẩm!” Một lát sau, trong phòng bếp truyền ra tiếng Lục Hi, “Lại đây một chút.”

Tô Cẩm sửng sốt, cúi đầu nhìn đồng hồ trên máy tính, vừa đứng dậy đi về phía phòng bếp vừa nói to: “Mới được năm phút đã nấu xong rồi sao?”

“Nghĩ gì thế!” Lục Hi quay đầu lại nhìn cô, duỗi tay chỉ cái tạp dề treo cạnh cửa, “Lại đây mặc tạp dề giúp tôi.”

Một chiếc tạp dề nửa người sọc dọc đen trắng rất bình thường, Tô Cẩm nhìn tay Lục Hi dính đầy bột mì, đầu tiên là ngạc nhiên cảm thán thế mà hắn lại tự làm mì tươi, sau đó mới lấy tạp dề đi đến bên cạnh Lục Hi.

Nhìn xung quanh phòng bếp một vòng, cô tán thưởng nói: “Không tồi, dụng cụ làm bếp rất đầy đủ, đến bột mì với tạp dề cũng có.”

“Đều là trợ lý của tôi đặt mua.” Lục Hi vừa nhào bột vừa thuận miệng trả lời.

“Vậy sao……” Tô Cẩm gật đầu, bỗng nhiên nhướng mày, “Nếu vậy thì sao người nào đó còn chạy tới nhà tôi ăn chùa?”

“Một mình nấu cơm ăn cơm có gì thú vị?”

Lục Hi không ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cục bột trong tay: “Mau mặc tạp dề cho tôi.”

Hừ, Tô Cẩm âm thầm phỉ nhổ một tiếng, cầm tạp dề vòng ra sau lưng hắn.

Một mình nấu cơm ăn cơm có gì thú vị ư? Kiếp trước cô cũng một mình nấu cơm ăn cơm được không?

“Đừng nhúc nhích.” Cô giơ tạp dề nói.

Lục Hi nghe lời đứng thẳng người.

Người đại ông đại khái cao hơn 1m8, Tô Cẩm đi đôi dép pha lê đế bằng, chỉ đứng tới vai hắn.

Mặc dù áo sơ mi cotton màu trắng ngăn cách tầm mắt, nhưng lại tôn lên dáng người của hắn một cách hoàn hảo, vai rộng eo hẹp, tạo thành một hình tam giác ngược hoàn mỹ.

Tô Cẩm cầm tạp dề trong tay, một tay khác vòng qua eo hắn ra phía trước tìm kiếm.

Vì chiều dài cánh tay cô có hạn nên khoảng cách giữa hai người cực gần.

Hơi thở ấm áp của cô phả vào lưng hắn, khiến nhiệt độ cơ thể càng thêm nóng rực.

Lúc thu tay lại, đầu ngón tay vô tình quét qua vòng eo rắn chắc của hắn, đổi lấy một tiếng cười hơi khàn khàn.

Tô Cẩm tự nhiên đỏ mặt.

Vội vàng buộc chặt dây đeo trong tay, lẩm bẩm nói: “Sao anh nấu ăn mà lại không mặc tạp dề……”

Cảm thấy hơi thở phía sau đột nhiên rời xa, Lục Hi cong môi đáp: “Tôi quên.”

Giọng nói trầm thấp ưu nhã, có chút khàn.

Gò má thanh tuấn đầy ý cười, lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ.