Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 43

Công việc bên đoàn phim dần đi vào quỹ đạo, Tô Cẩm cũng ba ngày hai lần chạy đến đoàn phim, nhìn tâm huyết của hình được thể hiện dưới một hình thức khác, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

Một tuần sau, xét nghiệm ADN đã có kết quả, trên dưới Minh gia nhốn nháo cả lên.

Tuy rằng lúc này Tiết Khải, không, Minh Khải mới đúng, tuy rằng lúc này hắn còn đang bị bệnh, nhưng chỉ cần có thể chữa khỏi, đối với Minh gia đã là tin tức tốt nhất.

Trong phòng bệnh.

Minh Huyên dịu dàng nhìn người đàn ông nằm trên giường nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, ngay cả ngũ quan vốn luôn cứng cỏi cũng nhuốm vẻ nhu hòa.

Ngón tay lướt trên không trung theo khuôn mặt điển trai của người đàn ông, cô khẽ mỉm cười.

Đây là em trai của cô, đứa em trai huyết mạch tương liên cùng một mẹ sinh ra với cô.

Hắn vừa được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU sang phòng bệnh thường hai ngày trước, sau hơn mười ngày điều trị, bệnh tình của hắn đã có chuyển biến tốt đẹp. Bác sĩ Tôn nói, điều trị bệnh bạch cầu dòng M3 cần ba giai đoạn, điều trị tấn công, củng cố và duy trì, mà giai đoạn đầu tiên có thể chỉ kéo dài khoảng hai tháng, đến lúc đó bệnh tình của Tiết Khải ổn định, sau đó sẽ tiến hành bước điều trị củng cố.

Hy vọng…… Luôn luôn tồn tại.

“Chị Minh Huyên……” Kỷ Mẫn mở cửa ra, nhìn thấy người phụ nữ đang nhìn người đàn ông đang ngủ say đến thất thần, khẽ gọi.

“Hả?” Minh Huyên định thần lại, ngẩng đầu nhìn thấy người đứng ở cửa, gật đầu, “Văn Sâm đ ến à?”

“Vâng, trợ lý Từ nói công ty có chuyện.”

“Tôi biết rồi.” Cô nói rồi đứng dậy, cúi người kéo góc chăn cho người trên giường, dịu dàng nói: “Tiểu Khải, nghỉ ngơi cho tốt nhé, ngày mai chị lại đến thăm em.”

Khi đứng thẳng dậy, sắc mặt đã đổi thành vẻ nghiêm nghị của người phụ trách Minh thị, lễ phép chào hỏi Kỷ Mẫn rồi mở cửa đi ra ngoài.

Tiếng giày cao gót khẽ chạm xuống sàn nhà xa dần.

Kỷ Mẫn nhìn người đàn ông quen thuộc trên giường bệnh, lại quay đầu nhìn bóng dáng cao gầy đã biến mất ở hành lang, ngồi xuống chiếc ghế cạnh dường khẽ thở dài.

Cô lớn lên cùng Tiết Khải, trở thành diễn viên là ước mơ của hắn, cho nên cô liền trở thành người đại diện của hắn, cô vốn cho rằng bọn họ có thể cùng nhau phấn đấu, cùng nhau trải qua mưa gió, ước hẹn bạc đầu.

Nhưng Minh gia……

Minh Huyên đã nói qua cho cô chuyện trời xui đất khiến trước đây, mặc dù ba Minh có lỗi, nhưng dẫu sao ông cũng tìm hắn nhiều năm như vậy, cô biết hắn khát vọng thân nhân đến mức nào, đương nhiên không thể ích kỷ ngăn cản hắn nhận tổ quy tông, nhưng…… Minh Khải…… liệu sẽ còn là cậu trúc mã mà cô quen thuộc không? Minh gia, sẽ cho phép người thừa kế khó khăn lắm mới tìm về được cưới một cô nhi sao?

Ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ôn hòa khiến người ta mơ màng buồn ngủ, nhưng Kỷ Mẫn lại hơi cau mày, sắc mặt có chút mờ mịt.

Đại học Thâm Hải.

Cảnh quay hôm nay được quay trong phòng học, Tô Cẩm đứng ở cửa liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Rõ ràng không phải đang quay, nhưng cả phòng học lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, các diễn viên cúi đầu xem kịch bản, nhân viên lặng lẽ sắp xếp đồ vật. Bầu không khí áp lực ập vào trước mặt, mà ngọn nguồn…… cô hơi quay đầu, nhìn thấy người đàn ông đưa lưng về phía cô đứng bên cửa sổ.

Đây là làm sao vậy?

Cô có chút nghi hoặc chớp mắt, ngước mắt nhìn về phía Mộ Thanh đứng trên bục giảng đang cúi đầu giả làm đà điểu.

Có mấy người nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên.

Cô nhẹ nhàng đi vào, khẽ chọc chọc cánh tay Mộ Thanh, thì thầm gọi: “Thanh Thanh.”

Nghe thấy giọng cô, Mộ Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên.

Tô Cẩm hơi sửng sốt, cô gái trước mặt hốc mắt ửng đỏ, đôi mắt phượng rất giống cô nổi lên một lớp nước.

“Sao vậy?” Cô dùng khẩu hình hỏi, “Bị ai mắng à?”

Mộ Thanh lắc đầu, hất cằm về phía người đàn ông trong góc.

Tô Cẩm nhìn theo hướng cô chỉ, vừa vặn nhìn thấy Bạch Hạo Tề cau mày nhìn chằm chằm kịch bản, lúc này mới chợt nhận ra, à, hóa ra là người trong lòng bị mắng.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay gõ trán Mộ Thanh.

Ngày thường hai người đùa giỡn quen rồi, Mộ Thanh hơi nghiêng người muốn tránh theo thói quen, cánh tay vung qua mặt bàn trước mặt, vừa vặn làm đổ micro.

Bộp!

Tiếng động trong căn phòng yên tĩnh càng thêm rõ rệt, trong nháy mắt, dường như đến không khí cũng trở nên căng thẳng.

“Ầm ĩ cái gì! Cho mấy người ――” giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị từ người đàn ông đứng bên cửa sổ vang lên, hắn vừa nói vừa xoay người, tiếng trách mắng giống như đột nhiên bị một con dao sắc bén chặt đứt, lập tức im bặt.

Tô Cẩm hơi nín thở.

Người đàn ông khuôn mặt thanh tuấn, đôi mắt đào hoa ngày thường luôn mang ý cười nhàn nhạt, cho nên trước nay luôn được mệnh danh ôn nhuận như ngọc. Bây giờ sắc mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, ngay cả đôi mắt đào hoa quyến rũ cũng như phủ sương lạnh, khí tức quanh người như ngưng lại không tan, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ lọt vào không những không khiến hắn nhu hòa hơn, ngược lại giống như kim quang bảo hộ đế vương, càng thêm tôn quý uy nghiêm.

Nhưng tất cả những thứ này, đều đang nhanh chóng tan rã.

Khi ánh mắt hắn chạm vào cô gái xinh đẹp đang mỉm cười ở phía sau kia, tất cả vẻ lạnh lùng nghiêm nghị đều nhanh chóng tan rã như băng gặp nước.

Trong khoảnh khắc, cả người chỉ còn lại vẻ mềm mỏng nhu hòa.

“Cẩm Nhi?” Hắn dường như có chút bất ngờ, đôi mắt đào hoa quyến rũ lại tràn ngập ý cười trong veo, đến giọng nói cũng dịu đi, không còn lạnh lùng như lúc nãy. Ánh mặt trời xung quanh hắn chậm rãi xoay tròn, chiết xạ thành từng con bướm màu vàng vẫy cánh.

Áp lực trong không khí lập tức biến mất.

Toàn bộ người trong đoàn phim đều lặng lẽ thở phào, sắc mặt dần thả lỏng.

Lục Hi tiến lên vài bước, kéo người đột nhiên xuất hiện trước mặt đi ra ngoài.

Trong phòng học bên cạnh.

“Không phải em nói ngày mai khai giảng nên hôm nay sẽ nghỉ ngơi sao?” Hắn dựa vào cửa, nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt, cười nói.

Ngày mai là mùng 1 tháng 9, Tô Cẩm cũng bước vào năm 4 đại học, sắp bắt đầu cuộc sống năm cuối ở đại học Thâm Hải.

“Em đến hỏi anh một chuyện.” Tô Cẩm lui về sau, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, “Lịch học của em, là do anh làm?”

“Hửm?” Lục Hi mới đầu hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại, thẳng thắn gật đầu.

“Anh ――” Tô Cẩm há miệng, lại không biết nên nói gì.

Cô biết ngay là hắn, có thể lặng lẽ thêm một môn vào lịch học mà cô đã đăng ký, ngoài tên hacker cấp đại thần này ra thì còn ai vào đây? Nhưng hắn thẳng thắn thừa nhận như vậy, cô còn nói gì được nữa?

Sau một hồi bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Tô Cẩm bị đánh bại.

“Em đã đủ số tín chỉ học phần tự chọn từ kỳ trước rồi.” Cô thở dài, bất đắc dĩ nói, “Hơn nữa anh còn phải quay phim, lúc quay ở trường thì không sao, nhưng lúc quay ở bên ngoài thì lấy đâu ra thời gian lên lớp?”

“Cẩm Nhi.” Lục Hi nhướng mày, mở miệng nói: “Thầy cô dạy chúng ta đã nói là phải làm.”

“Vậy tự anh làm những gì mình nói đi!” Tô Cẩm tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Chưa nói đến chuyện tín chỉ, quan hệ của chúng ta sắp truyền khắp đại học Thâm Hải rồi, em học lớp của anh không phải sẽ bị người khác chú ý sao?”

Trong buổi họp báo lần trước, ảnh của cô bị giới truyền thông tung ra.

Vốn dĩ cũng không có gì, dù sao cũng có Lục Hi, ảnh chụp của bọn họ cơ bản đều được làm mờ, hơn nữa khuôn mặt này của cô cũng không phải bí mật.

Vấn đề là, không biết vị đại thần nào của học viện y lại thu thập sắp xếp những tin tức này rồi đăng lên diễn đàn nội bộ trường, còn thuận tiện bóc ra một thân phận khác của Lục Hi ―― giáo sư thỉnh giảng của đại học Thâm Hải.

Hoa khôi của học viện y, một trong mười hoa khôi của trường, cùng đạo diễn trứ danh kiêm giáo sư đại học, đúng là một tổ hợp hấp dẫn. Trọng điểm là không phải yêu đương, mà là thật sự có hôn ước.

Mặc dù không biết là do e ngại thân phận của hai người hay là tố chất sinh viên Thâm Hải cao mà phần lớn bình luận của mọi người trong chủ đề này đều là khen trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp gì đó, thỉnh thoảng có mấy câu ghen ghét cũng không quá nổi bật, nhưng thật sự hai người đã nổi tiếng một phen trên diễn đàn nội bộ trường.

Lúc này cô lại học lớp của hắn, chẳng lẽ còn chê tin tức chưa đủ hot hay sao?

Nhờ Lục đại thần hack xóa bài đăng đi ư……

Ha hả, cô không hề nghĩ ngợi đã từ bỏ.

Hack xóa? Người đàn ông này không đổ thêm dầu vào lửa đã là tốt lắm rồi, hắn chính là ước gì trực tiếp dán hai chữ Lục Hi lên người cô.

“Chúng ta ――”

Người trước mặt khẽ nhướng đôi mắt phượng, làn da vốn trắng nõn lúc này hơi ửng hồng vì tức giận, đôi mắt long lanh trừng hắn, rõ ràng là dáng vẻ tức giận, nhưng vì đuôi mắt hơi nhướng lên mà càng thêm mị hoặc.

Lòng Lục Hi nóng lên, tiến lên một bước, thấp giọng nói: “―― có quan hệ gì?”

Chúng ta có quan hệ gì?

Hơi thở quen thuộc ập đến, Tô Cẩm ngẩn người.

“Quan hệ bạn trai bạn gái?”

“Không.” Lục Hi lắc đầu, lại tiến lên một bước, Tô Cẩm lùi về phía sau theo bước chân của hắn, vô tình đụng phải cái bàn phía sau, hơi ngả người ra sau.

Một cánh tay ấm áp đột nhiên ôm ngang eo, trong lúc ngây người, Tô Cẩm đã bị kéo vào một lồ ng ngực ấm áp.

“Chúng ta là vợ chồng chưa cưới.” Hắn hơi cúi người, ghé sát vào tai cô.

“Em, Tô Cẩm, sẽ trở thành vợ của Lục Hi anh.”

“Đồng cam cộng khổ, hoạn nạn nâng đỡ. Bạc đầu đến già, mãi không chia lìa.”

Tô Cẩm hơi sững sờ.

Đồng cam cộng khổ, hoạn nạn nâng đỡ, bạc đầu đến già, mãi không chia lìa.

Mười sáu chữ, không màu mè cũng không rườm rà.

Từng câu từng chữ, rõ ràng như một lời thề.

Rốt cuộc hắn hiểu cô đến mức nào?

Hiểu sự kiêu ngạo ẩn trong xương cốt của cô, không chịu sống dưới cánh chim của hắn, cho nên nói đồng cam cộng khổ, hoạn nạn nâng đỡ.

Hiểu sự cô độc ẩn dưới vẻ ngoài lạnh nhạt của cô, cho nên sau khi khiến trái tim cô rung động bằng cách trực tiếp nhất thì cho cô lời hứa bạc đầu đến già, mãi không chia lìa.

Mỗi một chữ đều giống như loại thuốc đúng bệnh nhất, nạy mở ổ khóa sâu nhất chôn trong lòng cô từng chút một.

Ngẩn ngơ mãi cho đến khi ra đến cổng trường đại học Thâm Hải, Tô Cẩm – đang đắm chìm vào lời âu yếm của người nào đó – bỗng nhiên dừng chân phản ứng lại.

Mục đích cô đến không phải để chấn vất hắn chuyện tự tiện thêm lịch học cho cô sao?

Sao lại ―― bị mê hoặc chứ?