Vĩ Lam

Chương 17: Phụ Đạo

Kì thi đại học chỉ còn 6 tháng, thế nên học sinh cuối cấp phải đối mặt với áp lực học tập rất lớn, những tiết học trên lớp căn bản không đủ để nâng cao thành tích học tập cho học sinh.

Dẫn đến việc giáo viên cố tình kéo dài thời gian trên là việc thường thấy.

Đến khi trời gần sẩm tối.Thước kẽ gõ lên mặt bàn tạo ra âm thanh vang vọng khắp cả lớp học, kế tiếp là giọng khàn khàn của thầy giáo: "Hôm nay đến đây thôi, các em về nhà phải hoàn thành hết tất cả bài tập cho tôi, cả lớp tan học!"

Cả lớp như nghe được ý trời, vội vàng thu dọn hết sách vở chạy vọt ra ngoài lớp học.

Cảm giác nhìn thấy lớp người ta đã tan học từ sớm còn lớp mình thì phải ở lại ráng nhồi vào đầu một đống kiến thức khô khan thì không dễ chịu chút nào.

Hạ Lam quay qua nhìn Thiên Vĩ, từ sau khi bị cô tỏ tình thì không khí giữa hai người vốn đã quái gở lại càng thêm quái gở hơn, cô gọi: "Thiên Vĩ!"

"Có chuyện gì?"Thiên Vĩ tiếp tục động tác trong tay, cố tình tránh né ánh mắt của Hạ Lam.

"Cậu có thể phụ đạo giúp mình được không?"Hạ lam dùng ánh mắt long lanh, chờ mong nhìn Thiên Vĩ.

Thiên Vĩ không nghĩ đến Hạ Lam sẽ đưa ra yêu cầu này liền không khỏi ngạc nhiên, anh mới nói: "Cậu có thể nhờ lớp trưởng, cậu ấy có thể giúp cậu."Anh vẫn còn rất bối rối, không biết đối mặt với Hạ Lam thế nào.

Hạ Lam lắc đầu:"Tớ đã từng nhờ lớp trưởng giúp đỡ rồi nhưng cậu ấy giảng mình không hiểu gì hết."Cô nói dối không chớp mắt.

Nếu lớp trưởng đáng thương mà nghe được câu nói này của Hạ Lam sẽ phải phun một ngụm nước bọt vì quá bức xúc.

Cậu có từng nhờ tôi giúp hay sao mà còn nói hiểu hay không hiểu!

"Chuyện này...tôi..."

Mắt thấy Thiên Vĩ còn do dự, Hạ lam liền bấm mạnh vào đùi khiến nước mắt hơi ứa ra, cô thở dài, nói bằng giọng vô cùng đáng thương "Thôi được, mình không dám làm phiền cậu nữa.

Chỉ là..."Hạ Lam nói tiếp "Mình là người rất thích học nhưng mình không có đủ thông minh để hiểu.

Mình sợ mẹ mình nếu biết mình không đậu đại học bà ấy sẽ buồn lắm, có khi còn trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích,..."

Nghe cô nói càng lúc càng thảm, Thiên Vĩ không đành lòng, anh vội lên tiếng:

"Tôi sẽ phụ đạo cho cậu."

"Vậy tốt quá, cám ơn cậu."Hạ Lam phấn khích, đáy mắt lóe lên một tia thõa mãn như đạt được thành tựu.

...!

Bà Diệp đang nấu ăn trong bếp, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, biết Hạ Lam đã về đến nhà, sắc mặt bà trở nên vui mừng, chạy ra ngoài cửa chính: "Hôm nay con về muộn, việc học chắc vất vả lăm nhỉ?"

Nếu để ý kĩ sẽ thấy được từng cử chỉ, hành động của bà có hơi mất tự nhiên, gương mặt đã điểm không ít nếp nhăn mang theo chút rụt rè, sợ hãi cùng áy náy.

Hạ lam định thờ ơ lướt qua người bà như mọi ngày nhưng sau đó cô liền khựng lại, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào người phụ nữ trung niên trước mặt như muốn xuyên thấu bà "Mặt mũi bà bị làm sao?"

Sắc mặt bà hơi tái nhợt "Mẹ không sao, mẹ không cẩn thận bị vấp ngã thôi."

"Thật?"Hạ Lam hoài nghi.

Vấp té gương mặt mặt có thể sưng phù, mí mắt bầm tím luôn sao?

"Tất nhiên là thật, mẹ không hề nói dối con."

"Ừ"Hạ Lam không quan tâm đến bà nữa, bước chân đến phòng mình.

Bà Diệp thấy Hạ Lam không tiếp tục truy hỏi liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó cả người bà vô lực dựa vào tường,

...!

Sáng chủ nhật

Hạ Lam đứng trước một ngôi biệt thự xa hoa, tráng lệ liền không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Đây là lần đầu tiên cô thấy một ngôi biệt thự đẹp đến vậy.

Một người xuất thân từ tầng lớp bình dân như Hạ Lam khi đối mặt với những thứ xa xỉ dễ dàng mang đến một cảm giác xấu hổ, tự ti.

Cứ như khoảng cách giữa giàu và nghèo càng định rõ.

Điều này khiến cô càng hạ quyết tâm phải bắt được Lăng Thiên Vĩ.

Hạ Lam giơ tay ấn chuông cửa, màn hình nhỏ trên chuông bỗng sáng lên, gương mặt của một cô gái trẻ liền xuất hiện bên trong màn hình.

Cô ta hẳn là người giúp việc của gia đình Thiên Vĩ đi.

"Xin hỏi, tiểu thư là?"

"Tôi là bạn học của Thiên Vĩ."

Nghe được đáp án, cô gái vội nói, ngữ khí cũng kính trọng hơn vài phần:"Tiểu thư chờ một lát."

Cô ta vừa dứt lời, cánh cổng liền bật mở, một cô hầu gái khác chạy ra, hơi cúi đầu: "Chào tiểu thư, mời cô đi theo tôi."

Hạ Lam thầm cảm thán, thật may sân nhà Thiên Vĩ không có rộng như sân bay trong phim truyền hình.

Nếu không cô lại phải tập thể dục.

Cô hầu gái dẫn Hạ Lam đến phòng khách, một người phụ nữ khí chất cao quý, ổn trọng liền xuất hiện, ngồi bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên mang vẻ ổn trọng, đầy phong vị của một người đàn ông trưởng thành, sớm trải qua gió sương.

Người phụ nữ vừa nhìn thấy cô, khí sắc của bà liền phấn khởi, bà đi đế, kéo tay cô:"Con là Hạ Lam phải không?"

"Vâng ạ."

"Bác có nghe Thiên Vĩ nói về con, Thiên Vĩ nó vừa đi ra ngoài, con lên phòng đợi nó nhé!"Lăng phu nhân vừa nói vừa âm thầm đánh giá Hạ Lam, bàn tay bà nắm lại cánh tay cô hơi siết chặt.

Chồng bà chỉ nhìn cô hơi gật đầu xem như là chào hỏi.

Không hiểu sao khi đối mặt với con ngươi màu hổ phách của người này, cô cảm thấy sống lưng lạnh toát, tim đập nhanh giống như cô đang bị nhìn thấu.

Đàn ông Hạ Lam từng tiếp xúc qua không phải những tên côn đồ cộc cằn,thô lỗ thì cũng là những nam sinh năng nổ, chưa trải sự đời.

Cô chưa từng gặp người đàn ông thành thục như vậy bao giờ, không khỏi có chút bối rối.

"Đi thôi, bác dẫn cháu lên phòng."

"Cảm ơn bác."Hạ Lam lễ phép trả lời, từ ngữ khí đến cử chỉ đều không khác gì cô gái đoan trang, hiền thục.

Hạ Lam được Lăng phu nhân dẫn đến một căn phòng ở cuối hành lang, bà nhìn Hạ Lam dặn dò: "Lát nữa A Uyển sẽ mang nước lên, cháu đợi nhé! Thiên Vĩ sẽ về sớm thôi.".