Danh sách trong quyển sổ kỳ thật không nhiều, nhưng mà ngay lúc đầu bên kia lễ tân rốt cuộc có động thái, khi Khương Như Vũ có rằng có thể nhận được kết quả thì điện thoại của một trong hai người phục vang lên, cô ấy hô ‘quản lý’ với đầu dây bên kia, sau đó liên tục vâng dạ.
Nửa phút sau, cô ấy cúp điện thoại, hỏi đồng nghiệp: “Cậu tra đến đâu rồi?”
Đồng nghiệp đang vùi đầu đáp: “Hai trang cuối cùng rồi.”
Cô ấy trả lời rồi cúi đầu, cùng kiểm tra với đồng nghiệp.
Ngay sau đó, người nghe điện thoại lên tiếng: “Thưa cô, thật ngại quá, ban nãy là sơ sót của chúng tôi. Chỗ chúng tôi thật sự có một nhân viên part time tên Phó Ý, nhưng cách đây không lâu cậu ấy đã nghỉ việc rồi. Đồ của cô có thể phải chính tay giao cho cậu ấy, thật xin lỗi.”
Nói tới đây Khương Như Vũ không thể làm khác đành lấy lại sạc dự phòng: “Vậy làm phiền hai người rồi.”
Cô cầm lấy sạc pin xinh xắn quay về, đi được nửa đường thì điện thoại trong tay cô rung lên.
Đầu ngón tay lướt nhẹ, là tin nhắn Wechat của Phó Ý.
[Tôi đã nghỉ việc từ tuần trước rồi, chờ sau nghỉ lễ rồi trả lại tôi.]
Khương Như Vũ không nghi ngờ anh, gửi lại một nhãn dán; đúng lúc này đi về tới cửa phòng bao, cô vừa định đẩy cửa ra thì cửa gỗ vừa dày vừa nặng bị mở ra từ bên trong.
Một bạn cùng lớp đi ra, trông thấy Khương Như Vũ liền sốt ruột kéo ống tay áo cô rồi nói: “Tiểu Vũ, làm sao bây giờ, Lâm Vũ đánh nhau với bạn trai Dương Lệ rồi!”
Cô sửng sốt: “Đánh nhau rất mạnh sao?”
“Lâm Vũ đập nát hết bàn thủy tỉnh trong kia luôn!” Người nọ trước kia cũng là chị em tốt của Dương Lệ, quan hệ với Khương Như Vũ cũng tốt, lúc này xem ra rất lo lắng, hoàn toàn không có sáng kiến nào hết: “Cần báo cảnh sát không?”
“Là ai ra tay trước?” Khương Như Vũ hỏi.
“Là Lâm Vũ đánh trước… ban đầu mọi người chơi trò nói thật lòng hay đại mạo hiểm, đang chơi rất ổn nhưng không biết tại sao lại thành đánh nhau rồi… phải làm sao đấy cái bàn kia vừa nhìn là biết rất đắt…”
Cô hít một hơi, ép mình tỉnh táo, tiếp đó vỗ vỗ vai cô bạn: “Trước tiên không cần báo cảnh sát, cản bọn họ lại rồi tính tiếp. Cậu đi tìm quản lý của Once, nói rằng trong lúc đùa giỡn chúng ta lỡ tay đập bàn, chờ khi tớ gửi Wechat cho cậu lại mang người đến xem bồi thường thế nào.”
Nói xong, Khương Như Vũ đẩy cửa phòng bao.
Tình hình bên trong tốt hơn tưởng tượng của cô, ít nhất cuộc chiến đã dừng lại.
Lâm Vũ và bạn học Patrick Star chia nhau ngồi hai đầu của phòng bao, các bạn học vây quanh Lâm Vũ, tất cả đều vô cùng lo lắng; tình hình bạn học Patrick Star hơi thảm, chỉ có mình Dương Lệ ngồi khóc trêи ghế ở đằng kia, giữa hai người còn cách nhau khoảng 3-4 chỗ ngồi.
Cô ngồi bên cạnh Dương Lệ, ôm vai cô ấy qua, ý bảo dựa vào mình này.
Nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo voan của cô.
Đợi Dương Lệ khóc gần xong, Khương Như Vũ mới khẽ đẩy người ra, nhẹ nhàng hỏi: “Tớ mới đi ra ngoài có một lát, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em gái Vũ…” Cô ấy khóc thút thít phát ra cả tiếng nấc nghẹn ngào, từng cái từng cái căn bản không dừng được: “Lâm Vũ… hức… Lâm Vũ hức cậu ấy lại… hức…”
Khương Như Vũ an ủi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, không hiểu sao nghe tiếng nấc của cô ấy có chút vui vui: “Hay là cậu nghỉ ngơi một lát đi, chờ hết nấc rồi nói cho tớ biết.”
Dương Lệ lại hức một tiếng, sau đó gật đầu.
Qua mất phút, cuối cùng Dương Lệ cũng dừng nấc.
Khương Như Vũ nhìn cô ấy uống xong cốc nước rồi mới hỏi: “Thế tóm lại là sao?”
Hai tay cô ấy siết chặt vạt áo, giày vò một hồi rồi ngẩng đầu lên, khóc nức nở nói với cô: “Em Vũ, tớ cảm thấy bản thân mình rất khốn nạn huhu…”
Khương Như Vũ: “...?”
Lực siết góc áo của Dương Lệ càng chặt, trêи mặt lộ ra vẻ kiên định hạ quyết tâm, trong miệng lầm bầm “Quên đi, làm cô gái khốn nạn thì làm cô gái khốn nạn thôi, đời người mẹ nó cũng chỉ có lần này” rồi đứng dậy.
Ngay sau đó, Khương Như Vũ thấy cô ấy đi tới trước mặt bạn học Patrick Star, cảm xúc hổ thẹn tràn đầy trong giọng nói: “Thành thật xin lỗi, em cảm thấy… chúng ta vẫn nên chia tay đi. người em yêu là Lâm Vũ.”
Khương Như Vũ: “???”
Sao lại biến thành bộ phim Hàn Quốc chiếu lúc 8 giờ từ 10 năm trước rồi?
Đầu tiên bạn học Patrick Star sửng sốt, tiếp đó không thể tin được đáp lại: “Thì ra trước kia em luôn dùng anh để chọc tức anh ta? Anh không tin, Lệ Lệ em lại là loại người này!”
Dương Lệ rơi nước mắt lùi lại: “Xin lỗi, thật xin lỗi đã làm tổn thương anh.”
Khương Như Vũ: “...”
Hóa ra mấy bộ phim cẩu huyết thật sự xuất phát từ cuộc sống.
Khương Như Vũ không muốn xem tiếp nữa, gửi tin nhắn Wechat cho bạn học, bảo cô ấy tranh thủ thời gian nhanh chóng đưa quản lý tới đây, còn mình thì đi tới cửa phòng bao đợi người.
Trong lúc chờ đợi, cô mở khung trò chuyện ở Wechat, do dự một lát rồi hỏi Phó Ý.
[Quản lý của anh dễ nói chuyện không?]
Phó Ý lập tức gửi lại cô một dấu chấm hỏi.
Khương Như Vũ kể lại đầu đuôi sự việc xảy ra cho anh.
Lần này Phó Ý không trả lời ngay mà khoảng chừng 10 phút sau mới gửi tin nhắn lại.
[Quản lý của chúng tôi là người khá tốt tính.]
Cô ở đầu bên này vừa nhận được tin nhắn thì bên kia bạn học đã dẫn quản lý tới.
Quản lý là một người trung niên dáng vóc cao gầy, đeo mắt kính, khuôn mặt già dặn, nhìn qua không giống với một quản lý KTV, ngược lại càng giống với giáo viên cấp 3 dạy lý hóa sinh hơn.
Đến hiện trường vụ việc, ông ấy xem xét tình hình một lượt, tiếp theo mới nói với mọi người, bởi vì tối nay lớp trưởng vừa thăng cấp thành hội viên cao cấp của Once cho nên có thể miễn phí toàn bộ hóa đơn tối hôm lên cấp, bao gồm cả bàn thủy tinh bị đập nát này.”
Quản lý hỏi liệu mọi người có cần đổi một phòng bao khác để tiếp tục chơi không, nhưng trải qua trò cười này, mọi người đều không còn hứng thú vui chơi, cuối cùng vẫn là từ chối ý tốt của ông ấy, tạm biệt nhau rồi rời đi.
Khương Như Vũ đi vào toilet một chuyến nên rời khỏi khá muộn, khi đi ra đúng lúc trông thấy bóng lưng Dương Lệ đỡ Lâm Vũ bước đi, không khỏi thổn thức một trận.
Cô gọi taxi về nhà.
Sau khi lên xe, cô dựa đầu của cửa xe, nhìn ngựa xe như nước ngoài của sổ, mọi người đi lại trêи đường, còn học sinh cầm trong tay que kem đùa giỡn qua lại, lẳng lặng xuất thần.
Không biết có phải là may mắn hay không, không phải chưa từng nghe qua quy định tại đêm thăng cấp thành hội viên cao cấp sẽ được miễn phí hóa đơn, thế nhưng ngay cả cái bàn đập nát cũng được chi trả cho thì đúng là lần đầu nghe nói.
… Thật đúng là sống lâu mới thấy, dù sao nhìn qua cái bàn kia không hẳn là quá đắt nhưng sờ lên là chất liệu gỗ gì gì đó cũng có thể cảm giác được không phải là hàng rẻ tiền.
Chiếc xe rời khỏi khu vực trung tâm thương mại, đánh xe lên cầu vượt, hai bên đường là mặt hồ tối tăm mà lặng yên không gợn sóng.
Màn hình di động sáng lên, khung trò chuyện bên trong vẫn dừng lại ở dòng nói chuyện cuối cùng giữa cô và Phó Ý, anh nói cho cô biết quản lý của anh là người khá tốt tính.
Vuốt ve vỏ ngoài sạc dự phòng trêи tay, Khương Như Vũ cúi đầu liếc nhìn.
Vỏ ngoài sạch sẽ, màu huỳnh quang xanh biếc, không biết có phải là sạc dự phòng thịnh hành mấy năm trước không, chỉ có 5000 mAh.
Khương Như Vũ xoay cổ, xương cốt đã lâu không hoạt động phát ra tiếng ‘rắc rắc’.
Quả thật là quá lâu không luyện nhảy rồi, xương cốt như thoái hóa vậy.
Cô lên trạm A lướt xem video được đề xuất ở trang đầu, sau đó đăng một thông báo trở lại trêи trang chính của mình, dự tính đã đến lúc tái xuất rồi.
Khương Như Vũ không nghĩ tới hành động của Lâm Xảo Nghiên lại nhanh chóng như vậy.
Quốc Khánh 7 ngày, không nhớ rõ là ngày thứ mấy, dù sao thì tại một lần thảo luận trong bữa cơm, Lâm Xảo Nghiên không biết vô tình hay cố ý nhắc đến chuyện xem mắt cho Khương Như Vũ.
Bữa cơm đó Khương Vân Trí vắng mặt, Lâm Xảo Nghiên tùy tiện nấu bún, sau đó bắt đầu dẫn dắt chủ đề nói chuyện theo hướng này.
“Con có nhớ nhà họ Phó mà bố con từng đề cập tới hồi trước không?” Bà làm như tình cờ nhắc đến.
“Dạ?” Khương Như Vũ bỏ một viên gân bò vào miệng, mờ mịt ngẩng đầu nhìn bà.
“Chính là học sinh của bố con ý, con trai lớn nhà họ Phó, trước kia hình như còn nhờ bố con đưa quà về cho con.”
Lâm Xảo Nghiên vừa nói vậy, cuối cùng Khương Như Vũ cũng có chút ấn tượng: “Có phải là cái anh tặng con thú nhồi bông phiên bản giới hạn không ạ?”
“Làm khó con còn nhớ rõ cậu ấy.” Lâm Xảo Nghiên oán trách nói: “Còn là thú nhồi bông kiểu chúc phúc phiên bản giới hạn.”
“Ôi chào từ nhỏ đến lớn con từng gặp nhiều con trai như vậy sao con nhớ rõ ai với ai chứ.” Cô hút nhanh sợi mì, cảm thấy mùi vị chưa đủ, lại đi vào phòng bếp lấy một lọ nước sốt cay ra đổ vào trong bát rồi trộn đều.
“Ông nội của cậu ấy từng giúp đỡ bố con không ít khi ông ấy mới lập nghiệp, năm trước ông nội Phó từ nước ngoài dưỡng bệnh trở về, nhà chúng ta phải đi thăm hỏi một chút.” Lâm Xảo Nghiên nói.
Khương Như Vũ: “A, vào khoảng thời gian ăn Tết năm tới ạ?”
“Chắc là vậy.” Lâm Xảo Nghiên nuốt bún xuống, thản nhiên nói thêm: “Ông nội Phó có hai đứa cháu trai, đều rất xuất sắc, đến lúc đó con tốt nhất chọn một người, chọn xong mẹ sẽ xem xem có thể làm mối cho con không.”
Ý tứ trong câu nói này cũng đủ rõ ràng.
“...” Cô ăn bún đến nghẹn ở cổ họng, sặc mấy cái: “Mẹ yêu, đây là muốn cho con đi xem mắt sao?”
“Đây mà coi là xem mắt? Chỉ là giới thiệu cho đám người trẻ tuổi bọn con làm quen nhau chút thôi.” Lâm Xảo Nghiên có hơi trách cứ trừng mắt nhìn cô: “Hai người cháu trai nhà họ Phó mẹ từng gặp mấy lần, dáng dấp đều không tệ, tới khi đó nói không chừng con còn muốn xin mẹ giúp con làm mối.”
… Cô thật sự không hiểu Lâm Xảo Nghiên vì sao phải cố chấp với chuyện này như thế.
Không thể thuận theo tự nhiên sao?
Cô mới 18 tuổi.
18 tuổi!!!
Vậy mà đã tính toán làm sao để đưa cô đi xem mắt rồi!!!
“Mẹ.” Khương Như Vũ đặt đũa xuống, trịnh trọng nói: “Con rất rụt rè, sẽ không có kiểu chuyện như thế xảy ra đâu.”
Lâm Xảo Nghiên dùng giọng điệu vô cùng yêu thương nói: “Đừng nói quá sớm như vậy, bây giờ con đã đến tuổi rồi, việc nên đến đều sẽ đến.”
Khương Như Vũ: “???”
“Đúng rồi mẹ ơi, nhà họ Phó mẹ nói là nhà nào ạ?” Cô vùi đầu ăn mấy đũa, thuận miệng hỏi.
“Còn nhà họ Phó nào nữa, Lâm Giang chúng ta không phải chỉ có một nhà họ Phó nổi danh thôi sao.”
“Phó nào ạ?” Cô có hơi ăn không nổi, dùng đũa khuấy nửa bát bún còn dư lại.
“Phục con đấy, mẹ con đã ăn xong một bát rồi, con nhìn con đi.” Lâm Xảo Nghiên ăn hết phần bún cuối cùng, liếc nhìn bát của cô, cười lạnh lên tiếng: “Nếu như còn ăn uống chậm chạp nữa thì tự mình rửa bát.”
“A, vậy con không ăn nữa.” Cô làm động tác đẩy bát rất tự nhiên quen thuộc: “Con ăn no đến mức sắp nôn ra rồi.”
…
Kỳ Quốc Khánh Khương Như Vũ ở nhà rảnh rỗi cả 7 ngày, mỗi ngày hết nằm bò ăn ngồi ăn rồi lại nằm ăn, việc này trực tiếp khiến cô bị bạn cùng phòng chế giễu là béo lên khi quay lại ký túc xá.
Tin nhắn phỏng vấn từ đội Street Dance được gửi đến điện thoại của cô rất nhanh, nghe nói là đội Street Dance không có yêu cầu quá lớn về nền tảng, vì vậy cô bèn tùy tiện chọn hai điệu nhảy đã luyện tập vài lần gửi đi, cũng dựa vào hai điệu nhảy này dễ dàng vượt qua vòng đầu và vòng thứ hai, thành công trở thành một trong 20 thành viên mới của đội Street Dance.
Các chị trong đội Street Dance huấn luyện rất nghiêm khắc, động tác căn bản sai một lần bị phạt tập 100 lần, tuy là so sánh với những thành viên khác mà nói Khương Như Vũ có kinh nghiệm phong phú đa dạng hơn nhưng mỗi lần huấn luyện xong cô đều có cảm giác tay chân không còn là của mình nữa rồi.
Sau này Lương Hi luôn quấn quýt, cũng theo cô gia nhập đội Street Dance; so với Khương Như Vũ thì cô ấy coi như là có nền tảng bằng không, mỗi lần huấn luyện xong đều không còn sức lực bước đi.
Cũng may gần nơi huấn luyện của đội Street Dance có quán trà sữa lắp điều hòa, mỗi khi huấn luyện xong hai người đều vào đấy ngồi một lát.
Đội Street Dance mỗi tuần gặp nhau vào thứ hai thứ thứ 4 thứ 6 để huấn luyện, đến tháng 11, vì chuẩn bị cho buổi biểu diễn của dạ hội Giáng Sinh tháng sau, có đôi khi cuối tuần cũng phải gia tăng huấn luyện.
Thứ tư cuối cùng của tháng 11, Khương Như Vũ và Lương Hi sau khi hoàn thành huấn luyện, vừa cười nói vừa đi đến tiệm trà sữa quen thuộc.
Địa điểm huấn luyện của họ ở ban công phòng hoạt động sinh viên, đặt mấy tấm gương, không có quạt không có điều hòa, ngay cả loa cũng phải tự chuẩn bị.
Cũng không biết rốt cuộc khí hậu năm nay bị làm sao, đã là những ngày cuối cùng của tháng 11 rồi mà không có chút cảm giác mát mẻ nào, lúc mặt trời lên cao có phần giống với tầm tháng 7 tháng 8.
Khi đi được nửa đường qua tòa giảng đường, vừa vặn là thời gian hai tiết cuối cùng tan lớp, sinh viên chen chúc ùa ra từ giảng đường xông về phía nhà ăn và khu phố ẩm thực ngoài trường.
Khương Như Vũ và Lương Hi thiếu chút nữa bị đám người xô đẩy tách ra, sau đó không thể không nép vào một góc chờ mọi người gần như tản đi hết, lại từ từ đi theo con đường ban đầu.
Kết quả chưa đi được hai bước thì nhìn thấy bóng dáng hai người quen thuộc, dường như đang chậm rãi đi bộ ra ngoài.
“Đàn anh Phó, đàn anh Kiều Sâm.” Hai người ngoan ngoãn gọi họ.
Hôm nay hai cô không mặc quần áo thể thao tiêu chuẩn mà mặc áo hai dây bản to ngắn mua cùng nhau và quần túi hộp, lúc này mồ hôi đầm đìa, áo dính cả lên người, vòng eo thon thả hiện lên rõ nét.
“Em đã làm gì vậy?” Phó Ý liếc mắt nhìn cô, khóe miệng chứa ý cười: “Sao từ đầu đến chân đều ướt thế?”
“Huấn luyện cho đội Street Dance.” Cô trả lời thành thật: “Chỗ huấn luyện không có quạt không có điều hòa, lại còn siêu cấp nóng nên thành bộ dạng này.”
“Bây giờ hai em đi ăn cơm hả?” Kiều Sâm hỏi.
Lương Hi đáp: “Không phải ạ, chúng em định đi đến quán trà sữa phía trước ngồi một lát, hai anh có đi cùng không?”
Kiều Sâm như cười như không liếc Phó Ý một cái: “Cậu nói xem?”
Phó Ý từ chối cho ý kiến.
Khi bốn người sóng đôi đi cùng nhau vô cùng nổi bật, đặc biệt là có hai người Kiều Sâm và Phó Ý ở đây, còn dẫn theo hai em gái dáng người rất được giá trị nhan sắc lại cao, dẫn tới việc thu hút không ít người nhìn chăm chú.
Tất nhiên đa số vẫn là nhìn hai người đàn ông này.
Ban đầu Khương Như Vũ không cảm nhận được quá nhiều nhưng càng đi càng nhận thấy có gì đó không đúng lắm.
Cô luôn cảm thấy có những ánh mắt không mấy thân thiện nhìn mình khiến trong lòng cũng không được thoải mái lắm.
Ôi chao không đúng, tại sao những ánh mắt đó nhìn hai người đàn ông này rồi còn muốn quét mắt nhìn luôn cả cô?
Con trai nhìn cô thì thôi đi, đến bạn gái cũng nhìn cô là có ý gì?
Khi đến trước quán trà sữa, Kiều Sâm và Lương Hi tiên phong vào đầu.
Phó Ý bị Khương Như Vũ kéo lại trước cửa, cô bước một chân lên bậc thềm, dừng lại hai giây lại thu chân về, ngẩng đầu hỏi anh: “Thầy Phó, lần sau ra ngoài anh có thể đeo kính không?”
“Vì sao?” Phó Ý nhướng mày: “Tôi đeo kính nhìn đẹp hơn sao?”
“Không phải.” Khương Như Vũ chầm chậm đáp: “Bởi vì anh đeo kính sẽ trông vô cùng quê mùa…”
Phó Ý: “???”
Đây là lý lẽ gì?
Kết quả ngay lúc anh định phản bác lại cô gái nhỏ tính tình thẳng thắn này thì cô lầm bầm mở miệng.
Giọng nói rất nhỏ, dường như sợ anh nghe được nhưng lại không thể không nói: “... Bộ dạng như thế sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt được.”
“Hả?” Đột nhiên Phó Ý cho rằng bản thân nghe nhầm: “Em lặp lại lần nữa?”
“Em chưa nói gì hết!” Cô lập tức phản bác lại: “Anh nghe nhầm rồi!”
Giây kế tiếp giống như Phó Ý cũng dùng giọng nói không quá lớn thì thầm: “Trêu hoa ghẹo nguyệt?”
Có lẽ anh đã suy tư một hồi rồi mới lười biếng nhếch môi, lúc nhìn cô trong ánh mắt tràn đầy dụ dỗ, giọng nói đè ép ý cười xuống: “Em gái, đây là em đang ghen sao? Thích anh đây hả?”
Khương Như Vũ cho rằng bản thân nói rất nhỏ, Phó Ý nhất định không thể nào nghe thấy cô nói gì, không ngờ lại bị anh nghe thấy toàn bộ.
Càng nguy hiểm chính là…
Câu cuối cùng anh nói, giống y đúc câu nói khi cô thất thần đợt Quốc Khánh.
“Như vậy là thích anh A Ý sao?”
Trong nháy mắt mặt đỏ tới tận mang tai, ngay cả cổ họng và đôi mắt cũng nóng bừng.
Khương Như Vũ kìm nén đỏ mặt, thậm chí còn có chút không biết làm thế nào, giống như bí mật nhỏ của bản thân bị người khác phát hiện.
Một lúc sau cô mới trả lời một cách khó khăn: “Ai, ai thích anh chứ? Anh cầm gương soi lại mình đi, không có khả năng…”
Phản bác mà không có chút mạnh mẽ nào, giọng điệu mềm như bông, giống như làm nũng vậy.
“Không thích?” Phó Ý cười khẽ, đưa ngón trỏ chỉ vào trán cô: “Sao nhìn em giống thật sự thích người anh này vậy?”
“Anh thối lắm!” Cô vẫn cứng đầu cứng cổ dù cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa: “Anh có thể đừng lúc nào cũng…”
Lời còn chưa dứt, Phó Ý đã dùng tay bóp má cô dốc sức giày vò vài cái: “Anh trai đã sớm nói với em rồi, không được phép nói lời thô tục.”
Tay anh ấm nóng, lúc nhéo mặt cô khiến cô cảm thấy da thịt như muốn bốc cháy, khi đối diện với cô, nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trong đôi mắt anh, ánh mắt ngượng ngùng mang theo chút kinh sợ luống cuống, khiến cô càng thấy không thể chịu nổi và thẹn thùng mắc cỡ.
Trái tim cũng ngứa ngáy lạ thường.
Dường như có thứ gì đó làm ổ gặm nhấm trong tim, trái tim ngứa ngáy khó nhịn, đến mức không có cách nào khống chế.
Tác giả có lời muốn nói: Khương Như Vũ: Anh thối lắm.
Phó Ý: Ừ, anh thối, em thích là được.