Vị Quýt Yêu Thích

Chương 49: “Coi như thương hại anh một chút, được không?”

Xa cách cả một tối mới nhìn thấy Phó Ý lần thứ hai, lần đầu tiên Khương Như Vũ sinh ra một loại cảm giác ‘có phải tôi đang nằm mơ không’.

Khuôn mặt xuất hiện ở khe hở nhìn có hơi tái nhợt, trêи mặt lúc này toàn là sương lạnh; không còn một chút ý cười nào như những khi bình thường thấy cô, giống như là tháo xuống lớp mặt nạ, lộ ra diện mạo thật sự, trêи mặt chỉ còn lại vẻ âm u khiến người khác sợ hãi.

Khương Như Vũ vô thức gỡ tay anh, giơ tay cầm đồ ăn lên nắm lấy tay nắm cửa kéo trở về.

Cô còn chưa nghĩ xong phải đối diện với Phó Ý như thế nào.

Ai ngờ vừa chạm vào mu bàn tay anh, ngay lập tức bị cảm giác lạnh lẽo làm sợ hết hồn, bất ngờ rụt tay lại.

Nhưng mà chính giây phút rút về ngắn ngủi này, cho Phó Ý cơ hội, chợt dùng lực một chút, kéo cửa ra hoàn toàn.

Anh xuất hiện trọn vẹn trước mắt cô, không chỉ có anh nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô mà cô cũng nhìn thấy bộ dạng bất kham của anh.

Nếu như Khương Như Vũ nhớ không lầm, người như Phó Ý, bất kể lúc nào khi xuất hiện trước mặt cô, đều là dáng vẻ hăng hái phấn khởi phong độ hiên ngang.

Đâu có lúc nào khiến người ta chua xót thế này.

Khi nãy trong khe cửa nhìn thấy màu môi tái nhợt của anh, lúc này lại nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ, không phải là đỏ kiểu hồng hào, nhìn qua giống như là bị gió lạnh quét qua đến ửng đỏ; toàn thân từ trêи xuống dưới chỉ mặc áo sơ mi màu xám bạc và quần dài, cơ thể anh vốn đã gầy, lúc này càng lộ vẻ mỏng manh; đầu tóc hơi loạn, môi mỏng mím thật chặt, quầng thâm dưới mắt còn đậm hơn cô, đôi mắt đào hoa chứaa tình ý trước sau như một, lúc này lạnh đến dọa người.

“Anh…”

“Khương Như Vũ, anh không đồng ý như vậy được.”

Hai âm thanh đồng thời vang lên.

Lời của anh thành công chặn lại âm thanh của cô.

Một lát sau cô mới lẩm bẩm lên tiếng: “Cái, cái gì gọi là không đồng ý như vậy được?”

“Chúng ta không thể cứ như thế được.” Giọng anh khàn khàn xen lẫn gió sương, cắn răng nói ra những lời này.

Thấy dáng vẻ anh lúc này, cho dù trái tim Khương Như Vũ có cứng rắn đến đâu giờ khắc này cũng mềm nhũn.

“Hay là… anh vào trước rồi nói sau đi.”

Sự thật chứng minh nhất thời mềm lòng để Phó Ý vào cửa là quyết định sai lầm.

Cô vừa né người ra đã bị Phó Ý vây lại, duỗi chân đóng cửa, lại ấn chặt cô lên trêи cửa.

Khương Như Vũ cảm thấy bản thân thật sự trúng độc rồi, vào ngay thời khắc này còn có thể phân tâm nghĩ đến việc sao cả người anh đều lạnh như băng thế này.

Trong đầu nghĩ như vậy, bất tri bất giác đã hỏi ra khỏi miệng: “Anh đứng trước cửa nhà em bao lâu rồi?”

Mặt hai người cách nhau rất gần, Phó Ý nhìn chằm chằm cô vài giây, lúc mở miệng mang theo sự tự giễu.

“Cả một đêm.”

Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt, hình như nghĩ đến chuyện gì đó vô cùng buồn cười, cười nhẹ một tiếng: “Khương Như Vũ, em thật giỏi, đây là lần đầu tiên anh gặp phải người con gái dám khiến anh đợi tròn một đêm.”

“... Em không ép anh đợi em.” Cô nhỏ giọng nói, trong lời nói hơi có sự trách móc.

Những lời này thành công khiến sự tức giận Phó Ý nhịn cả một đêm bùng lên một lần nữa, anh cười lạnh, lạnh như băng nhìn vào mắt cô: “Là ông đây cam tâm tình nguyện hèn hạ, được chưa?”

Tuyến lệ Khương Như Vũ vất vả lắm mới kìm nén được, sau câu nói kia của anh lại mờ mờ có xu hướng chảy ra.

Từ lúc Phó Ý xuất hiện đến bây giờ, mỗi câu nói của anh đều cực kỳ sắc nhọn, mỗi câu nói đều cực kỳ khó nghe, không biết có phải cô hiểu lầm hiểu sai ý không, hình như còn có một chút cao cao tại thượng thấp thoáng.

Hít mũi, trong lúc nói chuyện lời nói Khương Như Vũ dính chút nghẹn ngào: “Anh dựa vào cái gì mà nói với em mấy lời đó?”

“Em lại không có lỗi với anh.”

“Là bản thân anh muốn đợi em cả đêm, anh không có tay ấn chuông cửa sao?”

“Em thật giỏi cái gì? Rốt cuộc là em đã làm cái gì mới có thể khiến anh trách mắng em hùng hồn như thế?”

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, đọng bên mí mắt không rơi xuống, khiến Phó Ý càng thêm buồn bực.

Thế nhưng phần kiêu ngạo trong xương cốt khiến cảm xúc của anh càng thêm xấu đi.

Tất cả lần đầu tiên của anh, tất cả những việc từ trước đến nay anh xem thường, tất cả mọi chuyện anh khinh miệt, bởi vì cô gái này, anh đều đã làm hết.

Hiện tại cô hỏi mình dựa vào cái gì.

Anh tức đến bật cười, đầu ngón tay tùy tiện lướt từ trán cô đi xuống, thắng đến cằm, ngón cái kề ở xương cằm cô vuốt nhẹ.

“Khương Như Vũ, có phải em vốn không có trái tim không?”

Đầu ngón tay lạnh lẽo, theo làn da trêи mặt truyền vào trái tim, cuối cùng khi đảo quanh phần xương cằm của cô, hoàn toàn đánh nát bức tường phòng hộ yếu ớt của cô.

Giọng điệu của anh cực kỳ giễu cợt, dáng vẻ từ trêи cao nhìn xuống, cùng thái độ của người gây sự, chỉ một câu nói, đã khiến cô vốn đang bị giam trong vòng dây gần sát tới biên giới sụp đổ, phựt một tiếng đứt đoạn.

“Em không có trái tim? Phó Ý anh có thể nói lý lẽ một chút được không?”

Cô tức hộc máu, lại hết cách nhìn người đàn ông trước mặt này, chỉ có thể ép thái độ bản thân phải lạnh lùng cứng rắn.

“Nhưng chúng ta yêu đương hai tháng, cho đến bây giờ chưa đến mức đòi sống đòi chết nhỉ?” Cô dùng hết khả năng nói ra lời tàn nhẫn: “Anh dựa vào cái gì làm ra bộ dạng đội nón xanh mấy năm rồi trở lại tìm em tính sổ?...”

Khương Như Vũ không dám nhìn ánh mắt càng lúc càng lạnh của anh, nhưng khi mở miệng vẫn không nhịn được, thất bại nhắm mắt lại, thút thít đáp: “Em không hề yên tâm thoải mái chút nào, dù chỉ một chút xíu… Anh biết không, ngày hôm qua, vào thời điểm phát hiện ra người kia là anh, em thật sự cảm thấy bản thân giống như là một thằng hề để người ta chọn tới vui đùa, em cảm thấy em chẳng có gì khác với chị gái nổi tiếng trêи mạng dẫn em vào.”

“Em thích anh lâu như vậy, từ lớp 12 đến bây giờ, lâu đến vậy… Cho tới bây giờ em chưa từng thích ai như thế, vậy mà anh cho em một cảm giác, em chẳng qua chỉ là một phút nhất thời hứng thú của anh, vì vậy mới muốn đùa giỡn dùng vài thủ đoạn lấy được chiến lợi phẩm.”

Nước mắt lộp bộp rơi trêи tay anh: “Em tưởng kịp thời ngăn được tổn thương, em thật sự tưởng như vậy, nhưng tại sao anh lại đến tìm em vào hôm nay… Tại sao lại đợi em cả một đêm… Vì sao em không biết gì hết mà anh còn hung dữ với em?”

Cô khóc đến khó chịu, vốn mí mắt đã sưng lúc này càng đỏ đến dọa người, ngón tay co lại, ngay cả lông mi nhắm lại rồi cũng run rẩy.

Từ lúc cô nhắc đến lớp 12, lửa giận của Phó Ý tựa như bong bóng bị đâm thủng, một giây xẹp xuống, nhìn bộ dạng tủi thân cực kỳ của cô bây giờ, chỉ cảm thấy trái tim bị siết chặt.

“...” Anh thở dài, khẽ cúi đầu, đặt nụ hôn lên trán Khương Như Vũ, cảm giác lạnh lẽo chưa tan đi chạm vào khiến cô không tránh khỏi run người.

“Anh… không muốn hung dữ với em.”

“Anh cũng không có ý đùa giỡn tình cảm của em.”

“Nếu anh thật sự chỉ chơi đùa đoạn tình cảm này thì bây giờ sẽ không tới tìm em.”

Nghe đến đó, Khương Như Vũ chợt mở mắt, nhìn thấy tất cả sự bất đắc dĩ cùng phức tạp phiền muộn chưa kịp tan đi trong mắt anh.

Anh kéo cô vào lồng ngực, vùi đầu vào cổ cô, yên lặng rất lâu, giọng buồn buồn truyền vào tai cô.

“Anh không dám gọi điện thoại cho em, cũng không dám gửi tin nhắn Wechat.”

“Có phải rất buồn cười không, anh cũng cảm thấy bản thân vô cùng buồn cười.”

“Anh sợ em vừa nhấc máy sẽ lạnh lùng nói với anh.”

“Phó Ý, chúng ta đã kết thúc rồi.”

“Sau này sẽ không quay lại được nữa.”

Giọng nói của anh vô cùng trầm thấp, lộ ra chút hèn mọn.

“Trước kia anh cũng có không ít bạn gái, nhưng thật lòng đối xử cũng chỉ có mình em.”

“Hôm qua anh sai rồi, anh không nên tức giận nói lẫy.”

“Tiểu Vũ, đừng chia tay có được không.”

Anh không biết thì ra cô đã động lòng với anh từ cấp ba.

Không biết thì ra cô thích mình lâu như vậy.

Bây giờ anh cảm thấy mình giống một thằng khốn.

Sao có thể đối xử với cô bé của mình như thế.

Nếu như biết có ngày hôm nay, lúc trước anh nhất định sẽ không lừa gạt cô như vậy.

Sẽ không lặp đi lặp lại nhiều lần viện cớ vì bản thân để che giấu.

Nhất định sẽ từ lần đầu nhìn thấy cô thì yêu thương cô thật tốt.

Yêu thương cô gái nhỏ của anh.

Yêu Khương Như Vũ.

Chỉ cần là cô, cái gì cũng có thể.

Khương Như Vũ đun xong nước nóng rót vào cốc, bưng ra cho Phó Ý, suy nghĩ, lại đến tủ quần áo của Khương Vân Trí cầm một cái áo khoác ra, mở hệ thống sưởi phòng khách.

Cô đi tới tủ giày cầm di động của mình, đúng lúc nhìn thấy túi đồ ăn bị cô ném xuống đất, bèn hỏi anh: “Anh ăn sáng chưa?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng cô liền hối hận, người ta đứng ở cửa nhà cô cả đêm, lấy đâu ra thời gian để ăn sáng?

Quả nhiên Phó Ý lắc đầu: “Chưa ăn.”

Cô mở ứng dụng gọi đồ ăn ngoài: “Vậy em lại gọi thêm một phần?”

Phó Ý lại lắc đầu: “Không cần, giao hàng quá chậm.”

“Vậy…” Khương Như Vũ giơ đồ ăn gọi từ ứng giao hàng trong tay ra trước mặt anh: “Anh ăn cái này nhé, em đợi cũng được.”

Có hệ thống sưởi, nhìn qua cuối cùng Phó Ý cũng có chút huyết sắc, anh đẩy đồ ăn về trước mặt cô: “Em ăn đi, anh không muốn ăn gì.”

“Không ăn bữa sáng sẽ bị đau dạ dày…” Cô buột miệng thốt ra, mím môi, ném một câu “vậy anh đợi chút” xong thì xoay người đi vào bếp.

Phó Ý dựa vào lưng ghế salon, mệt mỏi nhắm mắt, trong chốc lát, quả thực nghe thấy tiếng chảo nóng.

Anh cũng không phải không ngủ, dựa vào vách tường cũng có thể ngủ một chút; chỉ là cửa cầu thang nhà Khương Như Vũ cửa sổ rất lớn, không biết có phải bị hỏng rồi không, không khép được, gió lạnh phả thẳng vào cái cổ lộ ra ngoài không khí của anh, lại từ cổ chui vào trong cơ thể.

Lạnh khiến anh không ngủ được.

Cũng sợ bản thân ngủ thϊế͙p͙ đi, sẽ bỏ lỡ thời điểm cô rời nhà.

ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi dưới khô khốc, Phó Ý lại uống một ngụm nước ấm.

Thật sự thua trong tay cô gái nhỏ này, anh nghĩ.

Ước chừng khoảng mười phút, Khương Như Vũ bưng một bát mì nóng hổi ra,

Cô đặt bát mì sợi trước mặt Phó Ý, mở hộp đựng đồ ăn gọi ngoài ra, lấy cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo và trứng vịt muối ra, hỏi anh: “Anh muốn ăn cái nào?”

Phó Ý không nói gì dùng cằm hướng về bát mì sợi.

Sợi mì chưa nở hết, dính vào nhau, bên trong có trứng gà và thịt hộp cắt lát, màu sắc nước dùng hơi đậm, nhìn ra được đây là lần đầu tiên cô xuống bếp.

Anh cuộn vào sợi mì cho vào miệng, trong miệng toàn là vị xì dầu.

“Ngon không?” Khương Như Vũ ngồi bên cạnh anh, không hề chớp mắt chăm chú nhìn anh, nhìn qua có chút khẩn trương, sau khi nói xong bản thân lại cảm thấy không đúng lắm, đổi cách nói khác: “Có thể ăn không?”

Anh cố gắng nuốt xuống sợi mì dính vào nhau có chỗ chưa chín, gật đầu: “Ngon.”

Thật sự quá mặn.

Hình như còn chưa chín.

Suy nghĩ chốc lát, Phó Ý vẫn không kìm nén được, có ý tốt nhắc nhở: “Sau này nên để anh nấu cho em ăn đi.”

“...” Khương Như Vũ lập tức cúi người đoạt lấy bát mì sợi trong tay anh: “Anh đừng ăn nữa, anh ăn cháo đi.”

Anh nhanh tay cầm lấy miệng bát mì sợi giơ lên cao, xác định đủ cao để cô không với tới, mới cười nói: “Không phải anh nói mì này khó ăn, là không nỡ để vợ anh tay dính nước.”

Khương Như Vũ mặt không đổi sắc lùi người về, nhỏ giọng đáp: “Em không phải vợ anh…”

Nghe vậy, bàn tay giơ cao của Phó Ý chậm rãi thu về, sau đó đặt bát lên bàn.

Anh nghiêng người đối mặt với cô, lẳng lặng nói: “Anh cho rằng chúng ta đã nói rõ ràng rồi.”

Rõ ràng lúc nãy anh thử hôn cô, cô cũng không đẩy anh ra.

Còn hỏi anh có muốn vào nghỉ ngơi chút không.

Anh cho rằng đây là ý tứ ngầm thừa nhận.

“Là nói rõ ràng rồi…” Giọng nói cô rất nhẹ, rũ mắt: “Nhưng em không biết nên làm thế nào…”

“Bây giờ đầu óc em hơi loạn.” Khương Như Vũ nghiêng đầu sang một bên, nhìn đồng hồ treo trêи tường, tích tắc tích tắc qua lại năm lần, khẽ thở ra, mở miệng: “Có thể cho em suy nghĩ một chút?”

“Bao lâu?” Anh hỏi: “Anh ở đây chờ em.”

Khương Như Vũ: “Em không biết.”

Nói xong câu đó, phòng khách lại rơi vào yên tĩnh một lần nữa.

Ánh sáng buổi sớm xuyên qua rèm cửa sổ, từng chút từng chút một tô lên màu sắc cho phòng khách, chiếu lên trêи tường phía dưới đồng hồ tràn ngập ánh sáng vàng nhạt.

Một mảnh yên tĩnh.

Ống tay áo của cô bỗng chốc bị người ta nắm lấy, khéo kéo.

Sau đó nghe thấy giọng nói hơi lộ ra sự hèn mọn và tự giễu của anh, dịu dàng.

“Coi như thương hại anh một chút, được không?”