Chương 8. "Em còn rất vui vẻ?"
Khương Như Vũ sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới hiểu được bản thân bị búng trán.
Anh xuống tay không nặng, nhưng dẫu sao vẫn đau, cơn đau trêи trán đang tích cực nhắc nhở cô, người đàn ông nhìn như vô tội trước mặt mấy giây trước đã làm gì với cô.
Anh thật sự dám động thủ với cô.
Còn nói cân nhắc làm chuyện biến thái.
Biến thái.
Từ này làm cô nhớ đến chú hề trong phim IT - Chú hề ma quái, còn có hiệu trưởng trong phim Silenced.
Cũng nhớ đến sát nhân liên hoàn ở các phim truyền hình nổi tiếng.
Bọn họ đều thay đổi dung mạo, biến thành hình dạng của Phó Ý, cầm dao găm cưa điện vừa cười vừa sát lại gần cô.
“Anh…” Cô khó khăn khống chế thanh âm run rẩy: “Anh định làm hành vi biến thái nào?”
Động tác đang đeo kính của Phó Ý dừng lại: “???”
“Bây giờ mẹ em đang ở phòng sách trêи tầng, em chỉ cần kêu lên một tiếng là có thể nghe được.” Tay Khương Như Vũ tìm kiếm trong cặp sách đặt dưới chân ghế, sau đó lấy ra một con dao rọc giấy: “Em khuyên anh nên tỉnh táo một chút, không nên phạm tội.”
“...”
Phó Ý đặt lại mắt kính lên bàn, gõ mặt bàn một cái, vẻ mặt ‘Rốt cuộc em thuộc loại ngốc gì’ nhìn cô: “Tôi mới nói ‘biến thái’ ý là, em sợ nhất dạng đề nào, lần sau sẽ cho em làm mấy bài thi toàn dạng đề như thế, làm không xong thì đừng tan học.”
“...” Khương Như Vũ xanh mặt: “Vậy mà anh còn làm vẻ mặt đáng sợ hơn cả hung thủ trong mấy vụ giết người.”
“???”
“Bọn chúng nhiều lắm là hành hạ thân thể, anh chính là liên tục tra tấn tâm hồn và thể xác.”
“Thầy Phó.” Khương Như Vũ ôm ngực căm hận trách móc: “Anh không có lương tâm!”
“...” Phó Ý không thể chịu đựng được nữa, đoạt lấy con dao rọc giấy ném lại vào trong cặp sách, ấn đầu cô xuống: “Câm miệng, làm bài.”
---
Không thể không thừa nhận Khương Như Vũ thật sự phục Phó Ý.
Phó Ý có sự kiên nhẫn vượt xa Trần Ngạn, sẽ không vì cô luôn làm sai cùng một dạng đề thì sẽ đen mặt giễu cợt cô.
Sẽ rất nghiêm túc lắng nghe suy nghĩ của cô, nói cho cô biết chỗ nào suy nghĩ sai rồi, nên giải đề theo hướng nào mới chính xác.
Cũng sẽ nói cho cô biết những đề bởi vì sơ suất của cô mà mất điểm, những đề khó cho dù không biết làm cũng có thể dựa vào kỹ xảo cầm chắc nửa số điểm.
Lần thi tháng đầu tiên lớp 12, môn Toán của Khương Như Vũ lần đầu đạt trêи 90 điểm.
Cô vui mừng đến hỏng rồi, không chờ được hy vọng chủ nhật đến nhanh một chút, nói tin tức tốt này cho Phó Ý.
Sau khi có bảng thành tích, chủ nhiệm lớp gửi bảng điểm của cô cho Lâm Xảo Nghiên, không ngoài dự kiến, vào ngày nghỉ hàng tháng quả nhiên Lâm Xảo Nghiên làm cho cô một bàn đồ ăn ngon.
Khương Vân Trí cũng ở nhà, lúc thấy cô cười híp mắt sờ sờ đầu cô: “Bố nghe mẹ con nói rồi, lần thi tháng này điểm môn Toán của con tiến bộ rất lớn.”
Khương Như Vũ đắc ý, nhưng ngoài miệng vẫn còn khá khiêm tốn: “Chắc là lần này con may mắn.”
“Lần thi tháng này đạt yêu cầu rồi, là một khởi đầu rất tốt.” Lâm Xảo Nghiên gắp cho cô một miếng sườn xào chua ngọt, không che giấu được sự khen ngợi trong lời nói: “Tiểu Vũ cần nỗ lực hơn nữa, nói không chừng qua hơn hai tháng, mẹ có thể tiết kiệm một khoản tiền gia sư.”
Nghe đến đây, nụ cười của Khương Như Vũ bỗng phai nhạt đi một chút.
“Kiến thức căn bản của con quá kém, cho dù có đạt điểm cao, cũng có thể do đánh bậy đánh bạ.” Cô cúi đầu ăn hết bát cơm, lời nói có chút mơ hồ không rõ: “Chờ đến kỳ sau lớp 12, tốc độ giảng bài của giáo viên nhanh hơn, con chắc chắn lại nghe không hiểu.”
“Đến lúc đó mẹ sẽ xem xét tình hình rồi tính.” Lâm Xảo Nghiên múc một bát canh đưa đến tay cô: “Ăn xong rồi thì uống canh đi.”
Lời này của Lâm Xảo Nghiên là có ý gì?
Khương Như Vũ uống từng ngụm nhỏ, trong đầu toàn là lời bà nói.
Nếu như thành tích Toán của cô đạt tới kỳ vọng của Lâm Xảo Nghiên, Phó Ý sẽ phải nghỉ dạy sao?
Tâm trạng nặng nề trở về phòng, cô co người ngã xuống giường, lấy di động ra.
Điện thoại hiển thị cô có mấy tin nhắn Wechat chưa đọc.
Mới nhất là do Phó Ý gửi tới.
Mở khung trò chuyện, bên trong là tin nhắn Wechat đầu tiên cô gửi cho anh.
[Thầy Phó, thành tích kỳ thi tháng này có rồi, lại kém nữa…]
Kế hoạch của cô là ngày mai sẽ cho Phó Ý một kinh hỉ.
Giữ lúc về nhà và thời gian một bữa cơm, Phó Ý gửi lại cô một câu.
[Có bị mắng không?]
Khương Như Vũ cảm thấy mình nên diễn giống thật một chút, vì thế dự định xây dựng dáng vẻ hiện tại của bản thân rất suy sụp, chỉ trả lời anh một từ ‘Ừm’.
Kết quả không biết có phải do trong lòng cô nghĩ về chuyện gì không, lại gõ từ ‘Ừm’ lạnh lùng cao quý thành ‘Ừm ừm’ nhiệt tình hăng hái.
Có bị mắng không?
Ừm ừm!
Khóe miệng giật giật một cái, cô luống cuống tay chân muốn thu lại tin nhắn.
Ai ngờ còn chưa chờ cô kịp thu lại tin nhắn, điện thoại rung lên hai cái.
[?]
[Em còn rất vui vẻ?]
Khương Như Vũ: “...”
Gần như có thể tưởng tượng anh thấy tin nhắn này trong sự ngỡ ngàng, dáng vẻ mang theo chút cảm giác bị lừa gạt.
Cô vội vàng giải thích bản thân nhanh tay đánh hơi nhiều, không có ý là rất vui vẻ, nhưng Phó Ý vẫn chưa trả lời.
Tuyệt vọng đóng khung trò chuyện giữa cô và anh, Khương Như Vũ trở mình, áp mặt lên đệm cực kỳ phiền não cọ cọ một hồi, mới tiếp tục nhìn Wechat.
Trong đó có một tin là người lần trước mời cô hợp tác cover- uploader tóc Pucca Bạch Kình gửi tới.
[Yuna, em xem bình luận về lần hợp tác cover trước của chúng ta chưa? Phản hồi tốt vô cùng! Hôm nay em có rảnh không? Chúng ta cùng nhau làm một bài cover đôi đi!]
Bạch Kình gửi cho cô một liên kết, ấn vào là một bài biên đạo của studio nhảy nổi tiếng.
Bài biên đạo này Khương Như Vũ từng cover rồi, nhảy theo cặp, Khương Như Vũ không có thói quen chủ động tìm người hợp tác, trước đó chỉ một mình nhảy đơn bài này, sau khi đăng một bản dự trữ vào cuối tháng trước, phản hồi cũng khá tốt.
Nhưng nhảy đơn, từ đầu đến cuối hiệu quả vẫn không tốt bằng hai người cùng cover.
Khương Như Vũ rõ ràng động tâm, trong nháy mắt ném chuyện của Phó Ý ra sau đầu, lúc đang muốn trả lời lại nghĩ tới Lâm Xảo Nghiên, cuối cùng chỉ có thể trả lời Bạch Kình tối nay sẽ liên lạc lại.
Cô mở cửa, làm bộ đi xuống phòng bếp rót nước uống, lúc đi qua phòng bố mẹ nhìn vào trong một chút.
Khương Vân Trí ở trong phòng giải quyết công việc, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Xảo Nghiên.
Những nơi khác trong nhà cũng không có.
Trong lòng nghi hoặc muốn chết, cô cầm ly nước đặt ở trêи bàn ăn cơm, đi ngược về phòng xác nhận lại một lần nữa.
Lâm Xảo Nghiên thật sự không ở đó.
Khương Như Vũ ngẩn người hai giây, cảm giác kinh hỉ dần dần trào lên trong lòng.
Kìm nén sự phấn khích, cô cầm cốc nước quay lại, hỏi Khương Vân Trí: “Bố, mẹ đi đâu rồi?”
“Mẹ con đi gặp mặt bạn đại học, không về nhà sớm đâu.” Khương Vân Trí cũng không ngẩng đầu lên: “Tìm mẹ con có việc sao?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, hỏi bố cũng giống nhau ạ.” Khương Như Vũ cố gắng kìm nén tiếng hoan hô trong cổ họng: “Tối nay con có thể đi ăn với bạn học trước kia không ạ?”
“Bạn học trước kia?” Khương Vân Trí nghi ngờ ngẩng đầu.
“Bạn thời tiểu học.” Cô mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối.
Khương Vân Trí gật đầu: “Vậy con đừng chơi quá muộn, về sớm một chút, nếu không mẹ con lại giáo huấn con bố không quản được.”
Khương Như Vũ không ngừng đáp ứng, dự định lập tức đi nói cho Bạch Kình tin tốt này.
Nhưng mà chân còn chưa bước ra khỏi cửa phòng, lại rụt trở về.
Đầu ngón tay miết cạnh cửa, cô dè dặt hỏi Khương Vân Trí: “Bố, chiều nay con ra ngoài có việc, bố có thể đừng nói cho mẹ không?”
“Nói dối với mẹ con là chuyện không thể nào.” Khương Vân Trí cười nói: “Chẳng qua tuần này là kỳ nghỉ, cho dù con ra ngoài chơi, bố giúp con đối phó với mẹ.”
Khương Như Vũ hoan hô một tiếng, một giây cũng không chờ kịp quay về phòng hẹn thời gian với Bạch Kình, tiếp theo là chọn quần áo, trang điểm.
3 rưỡi chiều, cô đúng giờ tới chỗ hẹn với Bạch Kình.
Bạch Kình chọn những cửa hàng có nền trang trí nổi tiếng trêи mạng, lần này cũng không ngoại lệ, là một quán cà phê được mọi người khen trêи mạng.
Quán cà phê này mở ở trung tâm thành phố nơi khu phố phồn hoa nhất, tòa nhà ba tầng phong cách châu Âu, còn có một vườn hoa phía sau.
Bạch Kình thương lượng với chủ quán mượn vườn hoa phía sau một giờ.
Bên trong vườn hoa là một bãi cỏ, đặt hai ba chiếc xích đu màu vàng, bên góc có chiếc lều tam giác màu trắng, trước lều có bàn gỗ và chiếc thảm dã ngoại kẻ caro màu đỏ.
Hôm nay hai người sẽ quay video trêи thảm cỏ.