Viêm Ngữ

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Vi Sinh Noãn

(Từ trái qua phải lần lượt là Ren Koumei, Ren Kougyoku, Ren Kouen, Ren Kouha, Ren Hakuyuu, Ren Hakuryuu, Ren Hakuren, Judal và Ren Hakuei)

Ren Kouen cũng không phải một người biết thương hương tiếc ngọc, săn sóc nữ nhân, điểm này chính anh cũng đã thừa nhận.

Nhưng khi Gaku Kin mang một bộ nữ trang hoàn toàn mới và hai phần cơm sáng đến cửa, anh rất tự nhiên tiếp nhận. Ren Kouen dùng bữa sáng xong rồi, Raku Konan vẫn còn đang ngủ say, nhưng nếu dứ để như vậy thì cơm sẽ nguội, nên anh rất tự nhiên gọi Konan dậy. Konan mệt mỏi, không muốn nhúc nhích, nghĩ cũng đúng, anh có nhu cầu quá độ với một người chưa trải sự đời như cô rồi đấy! Ren Kouen tự nhiên cầm thìa, "Ta bón cho nàng."

Rất tự nhiên đúng không? Tất cả đều là thuận lý thành chương, nhưng vì sao Konan lại mơ hồ cảm thấy sai sai ở đâu ấy nhỉ?

Raku Konan thần sắc uể oải ngồi dựa mép giường, tùy tiện ăn cháo một lát đã tỏ vẻ no rồi.

Ren Kouen bưng bát cháo nho nhỏ, ngừng một chút rồi mới nói, "Đây là lần đầu tiên......"

"Ta không tin!" Konan phản ứng rất nhanh, không khách khí ngắt lời.

Ren Kouen giơ tay gõ trán cô một cái rồi mới bổ sung câu nói còn dở dang của mình, "Đây là lần đầu tiên ta bón cháo cho nữ nhân."

"......" Konan yên lặng quay đầu, vùi mặt vào trong chăn, một lát sau lại yên lặng thò đầu ra.

"Làm phiền Kouen-sama rồi, thiếp thân cảm thấy cực kỳ vinh hạnh."

"Uhm." Ren Kouen rất vừa lòng với sự ngoan ngoãn của Konan, gật gật đầu, sau đó nhét chén cháo vào tay cô, ra lệnh: "Ăn hết."

Konan khó xử nhăn mặt, khẩn cầu nhìn Ren Kouen, Ren Kouen lại không chút dao động. Konan đành phải cầm lấy thìa ăn từng muỗng một. Lại ăn được non nửa, Konan thật sự là không ăn nổi nữa.

Cô nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Ren Kouen, tha thiết nhìn anh.

Hẳn là vì không thể cô phụ ánh mắt đau khổ cầu xin của mỹ nhân, Ren Kouen mở kim khẩu, cho phép Konan miễn.

"Ngủ một lát nữa đi, chiều về vương phủ."

"Vương phủ...... Kouen-sama, thiếp thân có một nghi vấn." Konan nheo đôi mắt, cười ngọt ngào.

Không ngoài dự kiến, Ren Kouen không phản đối.

"Vương phủ rất quạnh quẽ nha, Kouen-sama không có... Một thị thiếp nào sao?" Raku Konan vốn là muốn hỏi "Một đám đi đâu hết rồi thế?", lời nói đến bên miệng lại sửa lại, uyển chuyển hơn không hẳn.

Ren Kouen trầm mặc hồi lâu mới trầm giọng chậm rãi nói: "Nàng là người duy nhất......"

"Thiếp thân không tin." Lạc Tử Nhàn mỉm cười đoạt lời.

Ren Kouen giơ tay nắm cằm Konan, hơi dùng sức, xem cô lộ ra biểu cảm ăn đau, vừa lòng bổ sung nốt.

"Nàng là người duy nhất còn sống."

"......" Gương mặt tươi cười của Konan cứng đờ, vết rách lan tràn... Cô thật sự bị đáp án của Ren Kouen làm hãi hùng khiếp vía.

"Kou, Kouen-sama, ngài chưa nói là làm nữ nhân của ngài là chuyện nguy hiểm như vậy, khoan, hay là ngài giống như Quốc vương trong chuyện xưa, mỗi ngày cưới một thiếu nữ làm Hoàng hậu, ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau gϊếŧ chết luôn?"

Ren Kouen buồn cười nhìn Konan bị kinh hách, kéo cằm làm cô tiến lại gần mình. Trung y Konan khoác tạm lên vai trượt xuống, lộ ra một phần xương quai xanh cùng làn da non mềm hồng nhạt.

"Vậy có phải nàng nên dụ dỗ ta, thỏa mãn ta để ta không gϊếŧ nàng?" Ren Kouen trêu chọc, tay anh đi dọc theo cổ Konan xuống đến đầu vai, cố ý vô tình đụng vào vệt xanh tím không phù hợp nào đó.

Konan bị trêu đùa cười xinh đẹp, bàn tay trắng nõn nhỏ dài kéo mở vạt áo của Ren Kouem, nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực tinh tráng rắn chắc của anh.

Ren Kouen phát hiện anh không thể động đậy.

Konan cười đến giảo hoạt đắc ý, vừa di tay, vừa giải thích: "Ma pháp của thiếp thân là ma pháp sinh mệnh loại 8, cách dùng không ai biết thì lại có rất nhiều, Kouen-sama nỡ gϊếŧ thiếp thân sao?"

Ren Kouen đã cử động lại được giật giật cánh tay, linh hoạt tự nhiên, phảng phất như một khắc cứng đờ ban nãy chỉ là giả, không lưu lại một chút khác thường.

"Phải tiếp xúc mới có thể làm được?"

"Thật là không thể gạt được đôi mắt của ngài." Konan bị nhìn thấu cũng không uể oải, vẫn cười nhạt dịu dàng giải thích: "Chỉ có lúc đối phương không điều động Rukh, tiếp xúc vị trí gần trái tim thì mới được."

"Râu ria." Ren Kouen không chút lưu tình đánh giá.

"Có những lúc sẽ rất hữu dụng." Konan lẩm bẩm.

"Cái gì?"

"Là ngài mở đầu trước mà, lời ngài nói quá đáng sợ, thiếp thân còn muốn sống tốt nhé." Raku Konan nói sang chuyện khác.

"Mẫu phi tặng rất nhiều người tới, chỉ là nếu giữ lại một người thì bà sẽ không ngừng đưa mấy người cực kỳ phiền toái qua, mấy người mà ta cho bà mặt mũi giữ lại kia rõ nhiều chuyện, nên gϊếŧ hết."

"......"

Raku Konan từng gặp phụ thân đưa cung nữ đến  thị tẩm cho huynh trưởng, nên nói Kou không hổ là Đế quốc cường thịnh, ngay cả thị tẩm cho hoàng tử cũng hưng thịnh hơn Raku rất nhiều lần à? Vì sao cô nghe nói Ren Kouen từng có nhiều nữ nhân, không những không cảm thấy thương tâm ghen tuông mà lại buồn cười như thế nhỉ?

Vì không để chính mình cười ra tiếng, Raku Konan che miệng cúi đầu.

Ren Kouen lại hiểu lầm động tác của Konan thành lo lắng hãi hùng, không quá tự nhiên mà xoa lưng cô, nói: "Nàng là người ta tự mình chọn, cho nên không sao đâu."

Tuy rằng Ren Kouen trúc trắc an ủi làm Konan cảm động, nhưng giờ phút này cô lại càng muốn cười hơn. Ren Kouen lúc trước trầm mặc rất lâu mới nói cho cô, là thật sự sợ cô bị dọa đi; đường đường là Đại Hoàng tử của Đế quốc Kou, lại bị việc thị tẩm doạ ra bóng ma tâm lý, thị tẩm ở Đế quốc Kou quá hung tàn!

Konan không áp được nữa, hai vai khẽ run, để tránh bại lộ, cô nhào thẳng vào lòng Ren Kouen, đổi lấy sự vuốt ve vụng về của Ren Kouen.

Một lúc lâu sau mới hết buồn cười, Raku Konan rời khỏi vòng ôm của Ren Kouen, ngồi thẳng, lau sạch nước mắt bên khoé mắt do nhịn cười mà chảy ra, cười ôn nhu với Ren Kouen vẫn luôn nghĩ cô bị dọa sợ.

"Kouen-sama vũ dũng trên chiến trường và Kouen-sama âm thầm ngốc manh, Konan đều yêu đến không thể kiềm chế."

------------

Đại Hoàng tử điện hạ cuối cùng cũng về ở Vương phủ, nghe được tin tức này, quyền quý lớn nhỏ đều tranh nhau tiến đến bái phỏng, rất có xu thế đạp vỡ ngạch cửa Vương phủ. Ren Kouen phí non nửa tháng mới tống cổ sạch sẽ được đám hỗn trướng rảnh rỗi không lo chính sự mà cứ thích ngó ngàng đời tư của anh đi.

Mỗi ngày Konan đều thấy Kouen còn mệt hơn đánh giặc, trừ việc cẩn thận chăm sóc, cũng không giúp được gì. Chính trị khác với đánh giặc, dù là Công chúa nước Raku bị Kou hủy diệt, là nữ nhân, hay là thiếp thất của Kouen, cô đều không có tư cách nhúng tay.

Rõ ràng là một việc rất đơn giản lại không thể phân ưu cho Kouen, chỉ có thể để anh tự tay làm hết, Konan cảm thấy phiền muộn vì sự vô dụng của mình, lại không biểu hiện ra ngoài.

Ren Kouen cho cô một vị trí, với Ren Kouen, cô chỉ là người anh thưởng thức nên nguyện ý ôm vào lòng mà thôi, cô vẫn tự hiểu lấy.

Đối mặt với Ren Kouen, Raku Kounan không để lộ, tránh làm hỏng tâm tình của anh, nhưng mà đối mặt với mấy nhân vật đặc biệt tìm tới vì anh, việc cô tự hiểu vị trí của mình làm cô có vẻ thông minh hơn không ít.

Ren Kouen còn ở đây thì hết thảy an ổn gió êm sóng lặng, khi Ren Kouen nghỉ ngơi xong đi chinh phục mê cung rồi, từng cơn mưa rền gió dữ mà Raku Konan đã sớm dự tính được ập đến liên tục.

Người đến đầu tiên chính là người nhận định Ren Kouen là vua, đệ đệ khác mẹ của Ren Kouen, Tam Hoàng tử của Đế quốc Kou - Ren Kouha.

"Ngươi chính là nữ nhân anh En mang từ Bình nguyên Cực Đông về?"

Diện mạo tinh xảo xinh đẹp dị thường nhất định là kế thừa mẫu thân nổi tiếng mỹ mạo mà lại điên khùng của cậu, Ren Kouha năm nay mới 12 tuổi, đứng trước mặt Raku Konan cao hơn cậu một cái đầu, biểu cảm cao ngạo và khinh thường.

"Mấy ngày trước anh En quá bận, cần người chăm sóc nên giờ ta mới tới cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng như vậy là giữ được anh En, chẳng qua chỉ là tiểu dân của một quốc gia nhỏ ti tiện, nếu dám gây nguy hại đến anh En, ta nhất định sẽ băm nát ngươi ném cho chó ăn."

"Thiếp thân Raku Konan, may mắn được Kouen-sama yêu mến, tất nhiên phải luôn lấy Kouen-sama làm trọng. Lời dạy bảo của Kouha-sama, thiếp thân sẽ ghi nhớ trong lòng."

Raku Konan tươi cười dịu dàng, chào hỏi Ren Kouha xong thì thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ thả lỏng nói: "Kouen-sama nói Kouha-sama tuy còn nhỏ, nhưng đã có phong cách riêng, thiếp thân hôm nay nhìn thấy, Kouen-sama quả nhiên nói không sai."

"Thật sao?"

Ren Kouha kinh hỉ buột miệng thốt lên. Nhận ra biểu hiện của mình quá rõ ràng, Ren Kouha thu liễm lại, ho nhẹ một tiếng ra vẻ trầm ổn hỏi: "Anh En, không đúng, Hoàng huynh thật sự nói như vậy?"

"Lời của Kouen-sama, thiếp thân sao dám nói bậy."

"Hoàng huynh còn nói cái gì?"

"Kouen-sama rất quan tâm Koumei-sama và Kouha-sama, không bằng thiếp thân pha trà bưng điểm tâm lên, từ từ kể rõ ràng cho Kouha-sama nhé?"

"Ngươi là nữ nhân của anh En, những việc đó đều sai hạ nhân đi làm là được, này, kẻ đứng bên kia đi đi."

Ren Kouha vui vẻ chơi cả một buổi chiều trong vương phủ, lúc gần đi còn thân thiết gọi "chị Nan", khiến người hầu hai bên sợ toát mồ hôi lạnh. Về đến hoàng cung, Ren Kouha không tiếc lời ca ngợi Konan trước mặt Thần Quan của Đế quốc Kou - Magi Judal vì tò mò mà chạy đến tìm hiểu tình hình, Judal nhàn rỗi không có việc gì để làm, sáng sớm hôm sau lập tức ngồi thảm bay, phi thẳng đến vương phủ.

"Ngươi chính là nữ nhân của Kouen?" Judal đã 13 tuổi, hoàn toàn không để uy nghiêm của hoàng thất của Đế quốc Kou vào mắt, rất có khí chất duy ngã độc tôn ngồi thảm, lơ lửng trên đỉnh đầu Konan, tò mò quan sát cô.

"Ta còn tưởng rằng nữ nhân mà Kouen nhìn trúng, lại được Kouha khen không dứt lời xinh đẹp đến mức nào, thì ra cũng chỉ có thế thôi sao! Mặt thì miễn cưỡng coi như tạm được, ngực không đủ lớn, cái gì ý nhỉ...... căn bản không liên quan với câu dáng người lả lướt hấp dẫn, trước đột sau kiều."

Judal nói xong, tự gật đầu cảm thấy vừa lòng với khả năng dùng từ đặt câu của mình.

"Thiếp thân Raku Konan, may mắn gặp được Vua của các ma pháp sư - Magi-sama, thật sự là vinh hạnh."

"Thật sự là ma pháp sư à!" Cuối cùng rời khỏi đề tài ngoại hình, Judal hưng phấn nhếch miệng cười, đôi mắt đỏ máu sáng loà, một khối băng góc cạnh sắc nhọn trực tiếp hướng thẳng về phía Konan.

Sau khi phá hơn nửa cái hoa viên, Thần Quan luôn luôn tùy hứng làm bậy tâm tình không tồi bay khỏi Vương phủ.

Raku Konan bình yên vô sự.

Kế tiếp là bào đệ (em ruột cùng cha cùng mẹ) của Ren Kouen, Nhị Hoàng tử của Đế quốc Kou - Ren Koumei.

Ren Koumei một tay gãi đầu, ánh mắt như chột dạ nhìn qua một bên, luôn dùng một bộ ngủ không đủ âm trầm đứng cách Raku Konan hơn ba bước, cuối cùng cũng không nói "Ngươi chính là nữ nhân của Hoàng huynh En?".

"Chúc mừng ngươi được như ước nguyện."

"Tạ cát ngôn của Koumei-sama." Raku Konan cười dịu dàng lại xa cách.

Đứng đắn tính lên, Raku Konan cũng không hoàn toàn trực thuộc dưới quyền Ren Kouen, mà là trực thuộc bộ tham mưu của Ren Kouen do Ren Koumei đứng đầu. Nhưng vì tình hình Đế đô hai năm trước không hoàn toàn ổn định, có một thời gian rất dài Ren Koumei phải ngốc tại Đế đô củng cố thế lực hậu phương cho Ren Kouen, nên Raku Konan mới có thể không bị vị thủ trưởng trực thuộc này quản chế.

Không sai, đúng là "Bị quản chế".

Ren Koumei rất không tán thành việc Ren Kouen đặt Raku Konan bên người, cậu mà ở đó, Raku Konan còn lâu mới có cơ hội ló đầu.

"Hoàng huynh...... Cuối cùng cũng thông suốt."

Raku Konan cười cười, không nói tiếp.

"Việc đã đến nước này, ta cũng không có gì để nói, ngươi dụng tâm chăm sóc Hoàng huynh là được."

"Vâng, thiếp thân minh bạch."

Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc rất nhanh, Ren Koumei phe phẩy quạt lông đen, trước khi đi lại nhìn liếc qua Konan còn đang hành lễ một cái, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.

Hiểu đúng mực như vậy còn tốt, nếu dám cầu cạnh Hoàng huynh, vậy lại khác rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Này, ngươi đó, mau lấy điểm tâm và bưng trà lên cho Kouha-sama!

Viết chương này khó thật.

Tôi không có ý hắc anh Mei, say này mọi người sẽ thấy lo lắng của anh Mei là có lý do.

Lật lại manga mới phát hiện mỗi cuốn có phụ lục, lý giải về ba nước ở Tenka của tôi lúc trước là sai, thân phận của Konan phải cao hơn mới đúng, dù sao cũng không ảnh hưởng gì, cứ kệ vậy đi = =

Thả một tấm ảnh anh En mặc quần áo ngày thường rất phạm tội.