Viễn Khê

Chương 137: Phiên ngoại sinh hoạt hạnh phúc (3)

Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam thức dậy cùng lúc, vừa tỉnh dậy, trong mắt bọn họ đều là mờ mịt. Hình như bọn họ vừa trở về thời đi học, và được nhìn thấy người kia. Tay đụng phải một thân người, bọn họ đồng thời nhìn sang, ‘A’, bọn họ nở nụ cười hạnh phúc.

Ánh sáng mơ hồ chiếu qua rèm cửa sổ, Triển Tô Nam lấy đồng hồ báo thức ở giuờng qua, oh, đã 8g20. Cảm giác như vừa nằm xuống thì trời đã sáng.

Quay đầu nhìn về phía nôi em bé, hai bé con vẫn ngủ say vù vù, khó trách bọn họ lại ngủ một giấc đến trời sáng. Hai bé con nửa đêm đều không tỉnh, có lẽ do ban ngày vì điều chỉnh sai giờ mà không được cho ngủ. Bé con còn ngủ, nên Cố Khê cũng còn ngủ, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không rời giường, tiếp tục nằm xuống, bọn họ cũng chưa tỉnh ngủ a. Từ sau khi hai bé con chào đời, bọn họ rất ít có cơ hội ngủ nướng. Đương nhiên, này là khổ cực trong hạnh phúc.

Hai người không muốn dậy, nhưng có hai người khác đã rời giường và đang nóng lòng chờ đợi. Ông Triển và ông Kiều ngồi ở trong phòng khách mà nóng ruột, đã hơn 8g rồi sao Tô Nam và Thiệu bắc còn chưa xuất hiện? Dương Dương và Nhạc Nhạc đã thức dậy. Bán Nguyệt và Khanh Khách cũng nên dậy uống sữa chứ?

Bà Triển nhìn hai người thỉnh thoảng ngó lên lầu nhìn xung quanh, bất đắc dĩ nói: “Giờ còn sớm mà, hôm qua bọn nó ngồi máy bay lâu như vậy, lại bị lệch múi giờ, sẽ không dậy sớm như vậy đâu.”

Ông Triển cũng biết mình hơi quá sốt ruột, lúng túng nói: “Tôi đây không phải là lo lắng cho Khanh Khách và Bán Nguyệt sao.” Cả buổi tối ông đều nằm mơ mình đang ôm cháu nội.

Bà Triển liếc mắt trừng ông: “Bé con đói bụng sẽ khóc. Giờ vẫn im lặng, hiển nhiên là còn đang ngủ. Bé con ngủ một ngày 20 tiếng, ông đừng có hối thúc. Bé con ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển.”

“Tôi có hối thúc gì đâu.” Ông Triển ngồi xuống, nhẫn nhịn không nhìn lên lầu.

Chuẩn bị chút nữa sẽ ra ngoài chơi bóng rổ với Tom và Thomas, Dương Dương nhìn bộ dạng rốt suột của hai ông nội, cười hỏi: “Ông nội, có phải muốn ôm em trai với em gái của con không?”

Mặt Ông Triển và ông Kiều thoáng cái sáng lên: “Có thể chứ?”

Dương Dương nói: “Có thể. Lúc ở Mỹ, thường thường sáng sớm tụi con sẽ vào phòng của ba ba để ôm Khanh Khách và Bán Nguyệt ra ngoài, để ba ba có thể ngủ ngon.”

Hai ông cụ vừa nghe thế, lập tức nói: “Vậy con đi đi, để cho ba ba các con có thể yên giấc, đỡ phải một hồi Khanh Khách và Bán Nguyệt tỉnh dậy làm ồn bọn họ.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc cười cười, từ trên thảm đứng lên, đi lên lầu. Bà Triển và bà Kiều nhìn theo, cũng không nói gì.

Ông Từ ở một bên nói: “Bán Nguyệt và Khanh Khách y chang Dương Dương và Nhạc Nhạc. Khi Dương Dương và Nhạc Nhạc còn bé cũng yên tĩnh như thế. Chỉ khi đói bụng mới khóc lên.”

Vợ chồng ông Triển và ông Kiều vừa nghe thế, đều cảm thấy khổ sở, tiếc nuối lớn nhất của bọn họ chính là không được chứng kiến quá trình lớn lên của hai cháu lớn.

Ông Từ lại nói: “Khi đó không có tả chống thấm như bây giờ, tất cả đều là tả vải. Tuy nói tả bây giờ tiện dụng, nhưng tôi thấy tả vải vẫn tốt hơn – thông thoáng và mềm mại. Chỉ là phiền phức phải giặt tẩy. Tôi đã sờ qua tả chống thắm, nếu xài thời gian dài rất dễ bị hâm bị lở?”

Nghe ông Từ nói thế, bốn cụ già đều thấy rất lý. Việc này chính là bà Từ bảo ông Từ nói, vốn bà muốn nói trực tiếp với Cố Khê, nhưng tìm không ra cơ hội. Ông Từ cũng hiểu được tả chống thấm rất bí hơi, sẽ làm làn da của bé con bị rôm sảy, như thế nào cũng cảm thấy rất khó chịu.

Lúc này bà Triển và bà Kiều mới phát hiện ra mình quá sơ ý, hai người nhanh gọi điện thoại cho bạn bè để học hỏi kinh nghiệm. Từ chỗ bạn bè biết được nên dùng tả vải sẽ tốt hơn, hơn nữa tiệm bán đồ trẻ em cũng có bán, hai người liền ngồi không yên, đi lên lầu thay quầu áo để đi mua ngay.

Ông bà Từ thấy người hai nhà Kiều Triển đối xử với Cố Khê hay bọn nhỏ đều rất thật tâm, liền yên tâm không ít. Bọn họ vẫn lo lắng hai bà cụ không thể chấp nhận bé con do Cố Khê sinh ra.

Trên lầu, Dương Dương và Nhạc Nhạc trước tiên là ghé tai vào cửa phòng của ba ba nghe trộm, thấy trong phòng không có động tĩnh gì, Dương Dương mới nhè nhẹ vặn mở nắm cửa. Cửa không bị khóa trái, bọn nó từ từ đẩy cửa ra, ló đầu vào thăm dò. Thấy ba ba vẫn còn ngủ ở trên giường, các em vẫn còn nằm ở trong nôi, hai đứa nhẹ tay nhẹ chân tiến vào phòng.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc biết có người vào phòng, hai người mở mắt ra nhìn, liền nở nụ cười.

“Ba? Các ba đã dậy rồi?” Bị phát hiện, Dương Dương và Nhạc Nhạc vẫn đi vào.

Ra hiệu cho hai con nhỏ giọng, bọn họ liếc mắt nhìn Cố Khê vẫn đang ngủ, Kiều Thiệu Bắc nhỏ giọng nói: “Các con ôm em xuống nhà đi. Nói với ông bà nội xem các em có tiểu không, rồi tắm cho các em.”

“Dạ.” Dương Dương ôm lấy em gái, Nhạc Nhạc ôm lấy em trai, động tác của hai đứa rất thuần thục, không làm cho các em tỉnh giấc, sau đó nhè nhẹ đi ra ngoài.

Có ba mẹ chăm sóc cho bé con, Triển Tô Nam và kiều thiệu Bắc cũng lười biếng, ôm Cố Khê tiếp tục ngủ.

Hôn nhẹ lên mặt em trai em gái đang ngủ, Dương Dương và Nhạc Nhạc cẩn thận đi xuống lầu. Hai đứa đi từng bậc một, rất sợ không cẩn thận sẽ làm các em ngã xuống. Đi đến bậc thang cuối cùng, bọn nó mới dùng tốc độ bình thường bước đi.

Thấy hai đứa đi xuống, ông Triển và ông Kiều nhanh chóng đứng dậy, bước tới, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói: “Bán Nguyệt và Khanh Khách còn chưa tỉnh, ba ba nói xem thử các em có tiểu không, với lại tắm cho các em.”

“Được, được.”

Lầu một có một gian phòng được ông Triển bố trí thành phòng em bé. Hai người vui mừng từ trên tay Dương Dương và Nhạc Nhạc ôm lấy bé con. Thấy cháu trai cháu gái còn đang ngủ, bọn họ cũng không dám nói chuyện lớn tiếng. Ôm cháu nội vào phòng em bé. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say sưa của cháu trai và cháu gái, ông Triển và ông Kiều không nhịn được chỉ muốn cười.

Kiểm tra tả chống thắm, hai ông cụ mặt đầy hạnh phúc mà nhăn mặt nhăn mũi, không chỉ có nước tiểu, còn có cả phân. Dương Dương và Nhạc Nhạc ở một bên giúp ông nội thay tả chống thấm cho các em, một bên nhắc nhở ông nội trong ngày hôm nay nhớ tắm cho các em.

Ông Triển và ông Kiều cũng không tới phòng khách xem ti vi, mà ngồi chờ hai bé con tỉnh dậy, bọn họ sẽ tắm cho bé con. Xoa cái mông nhỏ của cháu trai, mặt ông Triển cười tươi như hoa, rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là về già đùa cháu. Các ông thế mà chưa từng lau mông cho con trai của mình đâu đấy.

9 giờ hơn, Cố Khê mới thức dậy. Vừa mở mắt ra thì thấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn còn ở bên, liếc mắt nhìn nôi em bé, hai bé con không có ở đó, không đợi cậu hỏi, Triển Tô Nam đã nói: “Dương Dương và Nhạc Nhạc đã ôm con xuống nhà giao cho ba mẹ.”

“Mấy giờ rồi?”

“9g10, có muốn ngủ tiếp một lát không?”

Kiều Thiệu Bắc ngồi dậy. Cố Khê duỗi người, cảm thấy rất tỉnh táo: “Không ngủ nữa. Ngủ một giấc thật sâu, ngay cả nằm mơ cũng không có.”

“Ngủ được mới tốt.” Kiều Thiệu Bắc không yên tâm xoa xoa hông của cậu, “Có đau nhức không?”

“Không có.” Vỗ vỗ lên tay của Thiệu Bắc, Cố Khê đẩy đẩy y, “Em muốn xuống giường.”

Kiều Thiệu Bắc vén chăn lên, xuống giường, được hai người đỡ trái phải, bấy giờ Cố Khê mới có thể đứng dậy. Cố Khê vừa rửa mặt, vừa nói: “Ngày mai em muốn tới quán bánh chẻo nhìn một chút, cũng không biết mấy người Đại Thuận làm ăn ra sao rồi.”

“Bọn anh sẽ đi với em.”

“Dạ.”

Nhìn thái độ các cụ đối với bé con, Cố Khê cũng yên tâm đi ra ngoài. Ba người rửa mặt xong, cùng nhau đi xuống lầu. Bước vào phòng khách, chỉ thấy ông bà Từ ở đó, Cố Khê hỏi: “Mẹ, những người khác đâu?”

Bà Từ cười nói: “Ba của các con đang ở trong phòng em bé trông chừng Khanh Khách và Bán Nguyệt. Bốn đứa nhỏ thì đang ở ngoài sân chơi bóng rỗ. Mạn Mạn và Thôn Trang đã đi làm. Mẹ của các con thì đi mua đồ dùng cho bé con. Rex và Angela còn chưa dậy.”

“Các con mau đi ăn sáng đi. Có lẽ Khanh Khách và Bán Nguyệt vẫn còn đang ngủ.” Ông Từ nói.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc để Cố Khê đi ăn sáng trước, bọn họ tới phòng em bé nhìn xem. Hiện tại cả nhà đều vây quanh hai bé con, Cố Khê suy nghĩ một chút, cũng không đi theo, bước tới nhà ăn để ăn sáng.

Mùa đông ở Doanh Hải rất khô ráo, hệ thống sưởi trong phòng mở hơi thấp một chút. Cố Khê vừa đi vào nhà ăn thì có người hầu bưng tới một chén canh tuyết lê để cho cậu uống, bảo rằng ông bà cụ đặc biệt căn dặn hầm riêng cho cậu.

Nhìn bát canh tuyết lê, Cố Khê rất cảm động. Ông bà cụ là thật tâm tiếp nhận cậu. Cố Khê vừa uống canh vừa nghĩ đến phần quan tâm của các cụ dành cho mình, không nhịn được mỉm cười.

Trong phòng em bé, thừa dịp Cố Khê không có mặt, hai ông cụ liền “dạy dỗ” hai đứa con trai đáng ghét.

“Tiểu Hà đều đã sinh bốn đứa con cho các ngươi, sao một chút tâm ý cũng không thấy các ngươi biểu hiện?”

“Hừ. Nếu không thể tổ chức một hôn lễ công khai, thì các ngươi cũng phải mua nhẫn kim cương cầu hôn chứ?”

“Chúng ta sẽ trông bé con, các ngươi dẫn tiểu Hà đi học lái đi, rồi mua xe cho cậu ấy, sau này có muốn đi ra ngoài cũng có thể tự mình lái xe.”

“Các ngươi không thể cưới tiểu Hà đã khiến cho cậu ấy bị thiệt thòi, thế nên các ngươi phải chuyển cổ phần tới danh nghĩa của cậu ấy chứ? Mẹ của các ngươi đều có cổ phần của công ty.”

“Các ngươi không thể bởi vì tiểu Hà không coi trọng liền không cần làm a.”

“Các ngươi xem nhà người ta kết hôn đều là hôn lễ thế kỷ, chúng ta chí ít cũng phải tổ chức một hôn lễ tại nhà đầy náo nhiệt khó quên cho tiểu Hà chứ.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dở khóc dở cười. Hai ông cụ ngươi một lời ta một lời, căn bản không cho bọn hắn có cơ hội mở miệng. Mà gương mặt của hai ông cụ tràng đầy căm phẫn, tựa như chính mình là bố vợ đang chửi rủa hai tên đàn ông khốn nạn lề mề chậm chạp không muốn cưới con gái của họ vậy. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không khỏi cảm khái, nếu như ngay từ đầu cha có thể đối xử với tiểu Hà như thế thì tốt rồi.

Kiều Thiệu Bắc giơ giơ tay, muốn hai ông cụ cho bọn hắn một cơ hội mở miệng. Ông Triển và ông Kiều ngừng miệng, nhưng vẫn ‘hừ’ lạnh một tiếng thật to, lần thứ hai biểu đạt bọn họ cực kỳ cực kỳ bất mãn.

Cuối cùng đã có thể nói chuyện, câu đầu tiên của Triển Tô Nam là: “Sao các người biết bọn con chưa tặng nhẫn kim cương cho tiểu Hà?”

Hai ông cụ ngẩng ra, Ông Kiều lập tức hỏi: “Sao trên tay tiểu Hà lại trống trơn?”

Triển Tô Nam than thở: “Năm ngoái bọn con vốn định cầu hôn tiểu Hà, thế nhưng thắt lưng tiểu Hà vẫn luôn bị đau, sau đó thì phát hiện mang thai, vẫn chưa có cơ hội. Con và Thiệu Bắc đã sớm bàn bạc xong, sẽ cho tiểu Hà một hôn lễ đầy lãng mạn. Hôn lễ của bọn con không thể công khai, nhưng con và Thiệu Bắc nhất định sẽ kết hôn với tiểu Hà dưới sự chứng kiến của người thân và bạn bè.”

“Tốt tốt tốt, phải như thế chứ.” Ông Triển hài lòng, cũng rất lãng mạng nói: “Mấy người nổi tiếng hay người có tiền đều đi đảo để cầu hôn, hai nhà Triển Kiều chúng ta cũng phải đi đảo để cầu hôn.”

“Đúng đúng đúng, nhất định phải đi đảo, thế mới lãng mạn.” Ông Kiều cực kỳ đồng ý.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nở nụ cười, Kiều Thiệu Bắc hỏi lại: “Ba, Chú Triển, vậy các người bảo tụi con nên đi đảo nào là thích hợp?”

Ông Triển rất quyền uy nói: “Đi loại nào có đẳng cấp ấy, người ít sẽ không ồn ào mất trật tự, đừng đi những nơi toàn tụi trẻ ôm nhau.”

“Uh uh uh, nhà hai chúng ta cưới dâu không thể đi những chỗ bình thường, phải lưu lại cho tiểu Hà một hồi ức đẹp nhất.” Ông Kiều cũng không chịu thua nói.

“Thế các ngươi chuẩn bị khi nào thì mới cầu hôn với tiểu Hà?” Ông Triển thoạt nhìn rất khinh bỉ con trai nhà mình.

Kiều Thiệu Bắc nói: “Sau khi bụng của Angela lộ rõ thì sẽ quay về Seattle, tiểu Hà cũng sẽ đi theo. Bọn con định trước khi Angela quay về sẽ cầu hôn.”

Triển Tô Nam nói: “Chọn đảo nào, hay nhẫn kim cương bao nhiêu cara đối với tiểu Hà mà nói chỉ là thứ yếu. Quan trọng là người thân chúc phúc. Ba, chú Kiều, nơi có các người chính là nơi bọn con sẽ cầu hôn tiểu Hà. Có các người chúc phúc, tiểu Hà mới có thể được hạnh phúc.”

Vành mắt ông Triển và ông Kiều thoáng cái đỏ ửng. Kiều Thiệu Bắc cầm tay hai người cha: “Pháp luật có thừa nhận hôn nhân của bọn con hay không, bọn con đều không quan tâm, bọn con chỉ quan tâm các người có chấp nhận hay không. Ba, chú Triển, bộ ngọc gia truyền, các người hãy tự tay đeo cho tiểu Hà đi.”

Ông Triển và Ông Kiều cầm thật chặc tay Kiều Thiệu Bắc: “Chúng ta sẽ đeo cho cậu ấy, chúng ta nhất định sẽ tự mình đeo cho tiểu Hà.”

Triển Tô Nam cũng cầm hai ông cụ: “Chuyện này nhất định phải bảo mật, Con và Thiệu Bắc còn có Dương Dương và Nhạc Nhạc đang chuẩn bị cho tiểu Hà một điều bất ngờ lớn.”

Hai ông cụ thu hồi sự hổ thẹn, kinh ngạc hỏi: “Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng biết chuyện này?”

“Bọn con dẫn Dương Dương va Nhạc Nhạc cùng đi chọn nhẫn.”

“Được đuợc, chúng ta sẽ giữ bí mật, chúng ta nhất định sẽ giữ bí mật.”

Bốn cha con bởi vì có chung một bí mật mà cảm xúc dâng trào, đột nhiên một tiếng khóc không hợp thời vang lên. Bốn người nháy mắt liền buông tay nhau ra, quay đầu nhìn sang. Ông Triển và ông Kiều lập tức quăng con trai ra sau đầu, mỗi người ôm một đứa cháu, nhẹ giọng dỗ dành.

“Chắc đói bụng, bảo mẫu tới chưa?” Triển Tô Nam đứng dậy hỏi.

Ông Triển không quay đầy lại, nói: “Tới rồi, ngươi bảo quản gia dẫn bảo mẫu tới đây đi. Hình như Khanh Khách tiểu, ta thay tả cho nó.”

Hai ông cụ đều một lòng đặt ở trên người bé con, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đều đi ra ngoài. Cố Khê đang ở trong phòng khách nói chuyện phiếm với ba mẹ, nghe thấy tiếng bé con khóc, lại thấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi từ phòng em bé ra, cậu vẫn ngồi yên, chỉ hỏi: “Các con đã tỉnh?”

Triển Tô Nam trả lời: “Vừa tỉnh, muốn bú sữa, anh đi bảo quản gia dẫn bảo mẫu qua.”

“Dạ.” Cố Khê nói với Kiều Thiệu Bắc đang đi tới: “Trưa nay em nấu cơm, anh hỏi xem trưa nay hai mẹ có trở về dùng cơm không?”

“Chút nữa anh sẽ gọi. Em đừng nấu, vừa mới trở về, đừng để bị mệt.”

“Không sao mà.” Nói xong, Cố Khê đứng dậy đi tới phòng bếp, Kiều Thiệu Bắc ở lại trò chuyện cùng ông bà Từ.

Một lát sau, y gọi điện thoại cho mẹ mình, hai bà cụ đang chơi ở nhà bạn của mình, buổi trưa sẽ không trở về. Cúp điện thoại, Kiều Thiệu Bắc muốn đi xem hai đứa lớn thế nào, thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng Tom và Thomas đang chơi đến cao hứng, y cũng không tới quấy rầy.

Trong phòng của Angela, cậu vừa tỉnh dậy, nhưng lại không muốn động đậy. Rex nhìn đồng hồ, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bối, cha mang bữa sáng lên phòng cho em được không? Em không thể không ăn sáng.”

“Không muốn ăn.” Vừa thức dậy, trong dạ dày liền cảm thấy nhờn nhợn.

“Cha đút em ăn nha.” Rex hôn nhẹ lên má Angela, vén chăn lên, bước xuống giuờng.

Angela nhìn Rex đi vào phòng tắm, sau đó thay quần áo, rồi đi ra ngoài, khóe miệng cậu nhếch lên. Thời gian mang thai Tom và Thomas, một mình cậu ở bên ngoài chịu đựng khổ sở bị thai hành. Lần này, cậu muốn đem tiếc nuối đã qua đó đều bù đắp lại hết, cậu muốn Rex yêu thương cậu, cưng chìu cậu, chăm sóc cậu.

Đã từng, ngoại trừ mẹ ra, tất cả mọi người đều coi cậu là yêu quái, là bất nam bất nữ, là quái vật nữa nam nữa nữ. Cha ruột không muốn thấy cậu, còn bảo anh chị em bắt nạt cậu. Cậu không có cha, không có anh chị em, chỉ có mẹ. Mẹ vừa chết, cậu cũng không chịu nổi sự khuất nhục nữa này liền ở trong phòng châm một mồi lửa, khi cậu lần thứ hai mở mắt ra, cậu lại đến một cái thế giới khác, một thế giới cậu hoàn toàn không dám tưởng tượng. Ở thế giới này, cậu có cha yêu thương cậu như mạng, có người yêu coi cậu như bảo bối, còn cùng hắn có những đứa con, và hiện tại lại có thêm một người anh chăm lo cho cậu. Đời này, cậu rất hạnh phúc, mà cậu tin cậu còn có thể hạnh phúc hơn.

Xoa xoa bụng, Angela xuống giường. Chịu đựng bao tử khó chịu, cậu đánh răng rửa mặt, sau đó quay về giường, chờ Rex mang bữa sáng lên cho cậu. Vừa nghĩ tới sau khi Rex biết cậu mang thai liền bộc lộ các loại khẩn trương, Angela chỉ cảm thấy cực kỳ ngọt ngào. Cậu cũng biết sau khi mình mang thai thì đặc biệt dính người, bất quá cậu không định thay đổi, tựa như cậu chưa bao giờ gọi tên Rex. Rex đối với cậu không chỉ là người yêu.

Rex đã trở lại, cùng xuất hiện với hắn còn có Cố Khê. Trên tay Rex cầm một cái khay, trên tay Cố Khê cầm một cái chén nhỏ, Cố Khê đẩy cửa phòng ra giúp Rex, vừa nhìn thấy Cố Khê, Angela cười chào: “Buổi sáng tốt lành, Cố Khê.”

“Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ được không?”

“Vừa nằm xuống thì trời đã sáng.”

Cố Khê đi tới bên giường, đưa cái chén nhỏ trên tay cậu qua: “Tôi làm mứt sơn tra cùng quả đào, cậu ăn một ít sẽ không bị ói nữa.”

Vừa nghe tới sơn tra chua, Angela đã bắt đầu chảy nước miếng. Cầm lấy chén nhỏ, Angela múc một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng, lập tức hít một hơi, ăn ngon! Quả anh đào ngọt hòa với sơn tra chua, vừa ăn một miếng, Angela đã nói: “Em đói bụng.”

Rex lập tức đặt khay lên, Angela vừa nhìn thức ăn trong tô, nước bọt liền trào lên. Thức ăn cũng chẳng phải là sơn hào hải vị gì, mà chỉ là bún tàu – phía trên đặt một quả trứng chần nước sôi, rau xanh, thịt bò xắt miếng, và hai lát cá nhỏ. Vừa ngửi mùi, liền biết là do Cố Khê làm.

Ăn ba miếng mứt đào và sơn tra, Angela bước xuống giuờng: “Em ngồi ăn.”

Rex cầm tô đặt lên trên bàn trang điểm, Angela ngồi xuống, cầm lấy đũa, đầu tiên gắp lấy quả trứng, cắn một cái, cậu liền hít vào một hơi, trứng ở mức vừa đông lại, dịch trứng ở giữa vừa đủ sền sệt. Sau khi ăn hết quả trứng chần nước sôi, Angela bắt đầu ăn đến những thứ khác, cậu ăn uống vô cùng tốt, không hề có dấu hiệu muốn ói nào cả.

Rex nhìn Cố Khê đầy cảm kích, sau đó hắn cột mái tóc dài của Angela lại, như vậy cậu ăn mì cũng dễ dàng hơn.

“Angela, cậu ăn đi, tôi đi xuống. Trưa nay muốn ăn gì?”

“Anh nấu gì tôi cũng muốn ăn.”

Cố Khê cười cười: “Được, tôi đi nấu cơm đây, cậu từ từ ăn.”

“Ừ.”Cố Khê đi rồi, Rex ngồi xuống bên người Angela, ăn bữa sáng của hắn – bánh mì sandwich. Tô mì kia là Cố Khê đặc biệt làm cho Angela. Nghĩ đến có Cố Khê chăm sóc cho Angela, Rex cũng thả lỏng không ít, ít nhất về vấn đề ăn uống hắn an tâm rất nhiều.

“Bảo bối, có muốn ăn bánh mì không?”

“Em cắn một miếng.”

Rex lập tức đưa bánh mì cầm trên tay qua, Angela hạnh phúc cắn một miếmg thật lớn. Nhìn khẩu vị của cậu tốt như thế, Rex cười khúc khích, từng miếng từng miếng giải quyết hết bánh mì còn dư lại trên tay.

Dưới lầu, Ông Từ ở trong phòng khách rộng lớn đi tới đi lui, rèn luyện đi đứng; Bà Từ coi phim Hàn; Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc và hai ông cụ tắm rửa cho hai bé con đã được cho ăn no; Cố Khê ở trong phòng bếp nấu cơm.

Dương Dương từ bên ngoài chạy vào, đầu đầy mồ hôi.

Bà Từ vừa nhìn thấy nhóc, lập tức nói: “Dương Dương, đừng chơi nữa, bảo bọn Nhạc Nhạc vào nhà nghỉ ngơi một chút. Nhanh uống miếng nước.”

“Bọn con chơi thêm chút nữa sẽ nghỉ. Bà nội, ba con đâu?”

“Ba con đang ở trong phòng bếp.”

“Dạ, con đi tìm ba con.” Dương Dương chạy đi như một làn khói, chạy đến phòng bếp nhìn thấy ba ba đang nấu cơm, nhóc chạy tới: “Ba ba, ba muốn nấu cơm trưa à?”

Cố Khê quay đầu lại: “Chơi bóng rổ xong chưa?”

“Bọn Nhạc Nhạc vẫn còn chơi. Ba, ba muốn nấu cơm trưa à?”

“Ừ. Ba ba ngồi yên không quen, chú Angela của con lại ăn uống không tốt, chỉ muốn ăn đồ ba ba nấu.”

“Con giúp ba ba.” Dương Dương vừa nghe thế liền muốn giúp một tay.

Cố Khê ngăn con trai lại: “Đã có người giúp ba ba rồi, con không cần giúp đâu, đi chơi đi.”

Trong phòng bếp còn có đầu bếp và người hầu chuyên phụ trách nấu cơm, Cố Khê quả thực không cần con trai phụ giúp.

Dương Dương thấy thế thì thu tay về: “Ba ba, Tom và Thomas muốn đi Phổ Hà nhìn xem nơi tụi con ở trước đây.” Tom và Thomas tính tình gấp gáp, quyết định rồi liền bảo nhóc đi hỏi ba ba.

Cố Khê dừng động tác lại, Dương Dương nói: “Tụi con sẽ trở về trước tiệc 100 ngày của các em, lúc đó tụi con sẽ trở về cùng với bác cả và bác hai.”

Cố Khê kinh ngạc: “Các con muốn đi một mình?”

“Dạ. Bốn đứa tụi con tự mình đi, ngồi xe lửa cả đêm là đến.”

Cố Khê nghe thế, lắc đầu: “Không được. Các con vẫn còn nhỏ, ba ba không đồng ý để các con ngồi xe lửa một mình. Các con có thể đi máy bay, sau đó gọi anh Hoài Chí lái xe tới đón các con. Ngồi xe lửa không được.”

“Bọn con có thể bảo vệ mình.” Dương Dương không nói Tom và Thomas so với nhóc và Nhạc Nhạc lợi hại hơn rất nhiều.

Cố Khê vẫn lắc đầu: “Không được, đừng nói ba ba không đồng ý, ba Triển ba Kiều và ông bà nội đều sẽ không đồng ý.”

Dương Dương suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, bọn con sẽ đi máy bay, rồi gọi anh Hoài Chí lái xe tới đón. Con đây đi nói với ba Triển và ba Kiều.”

“Đi đi. Đừng chơi nữa. Đi tắm, rồi ở với ông bà nội.”

“Dạ.” Dương Dương bỏ chạy.

Từ sau khi các con lăn lộn cùng một chỗ với Tom và Thomas, Cố Khê liền càng ngày càng ít quan tâm hai đứa, Angela cũng vậy. Như vậy cũng tốt, con trai là cần phải có bạn cùng chơi. Nghĩ tới đây, Cố Khê nhịn không được mà nở nụ cười. Cậu và Angela không hổ là đồng loại. Hai bé con của cậu cũng sẽ trở thành bạn chơi của bé con đang ở trọng bụng Angela. Angela vẫn luôn muốn có con gái, không nghĩ tới thai nhi lại là con trai, xem ra Rex còn phải tiếp tục cố gắng. Cười cười, Cố Khê tiếp tục bận rộn.

Quả nhiên như Cố Khê dự đoán, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc kiên quyết không đồng ý bốn đứa ngồi xe lửa quay về Phổ Hà. Mà hai ông cụ còn hơn thế nữa, cũng không cho cháu trai đi máy bay quay về Phổ Hà, cao giọng hạ lệnh bọn nó chỉ có thể đi trực thăng trở về.

Dương Dương và Nhạc Nhạc không thích dùng trực thăng quân dụng, luôn cảm thấy như thế rất không tốt. Nhưng thái độ ông Kiều rất kiên quyết. Nếu không phải do Phổ Hà không có sân bay, thì ông đã phái phi cơ tư nhân hộ tống cháu nội quay về Phổ Hà.

Sau cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đứng ở giữa giải quyết. Bốn đứa vẫn là đi máy bay, sau đó gọi Hoà Chí lái xe tới đón bọn nó. Bất quá bốn đứa không thể đi một mình, phải có người theo cùng. Người được chọn đã có sẵn, chính là Trang Phi Phi. Ai bảo hắn không chỉ có là cấp dưới của Triển Tô Nam, mà còn là cháu rể của Triển Tô Nam.

Ông Triển và ông Kiều miễn cưỡng đồng ý, bốn đứa nhỏ cũng miễn cưỡng đồng ý. Trang Phi Phi có việc cần làm ở Phổ Hà, cũng nên trở về một chuyến.

Tom và Thomas có chút thất vọng, bọn nó là muốn để cho Dương Dương và Nhạc Nhạc thấy bọn nó thật sự rất lợi hại a, có người lớn đi cùng, bọn nó làm sao phát huy được “Sở trường đặc biệt” của mình chứ. Bất quá cũng không sao, chờ Dương Dương và Nhạc Nhạc đi Mỹ, bọn nó sẽ có cơ hội phô bày.

So ra mà nói, Rex – người làm cha này rất tùy tiện. Sau khi Angela ăn no xong đi xuống lầu, Rex biết được việc này chỉ nói một câu: “Dương Dương, Nhạc Nhạc, chú giao Tom và Thomas cho hai đứa, chỉ cần đừng làm rớt mất bọn nó là được.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc ôm Tom và Thomas cười nói: “Chú Rex cứ yên tâm.”

Tom và Thomas cũng cười: “Bọn con sẽ không bị rớt mất đâu.”

Nhìn quan hệ bốn đứa nhỏ tốt như thế, cha ‘mẹ’ hai bên đều rất vui vẻ.

Một lát sau, ông Triển và ông Kiều ôm hai bé đã được tắm rửa sạch sẽ từ trong phòng tắm đi ra. Quần của hai ông cụ ướt hết, trên áo cũng bị dính nước, nhưng so với ai khác hai người lại cười đến cực kỳ hạnh phúc.

Bán Nguyệt ở trong ngực ông nội kêu “A, nga”, ông Kiều cũng kêu “A, nga” theo. Ông kêu một tiếng, Bán Nguyệt liền kêu theo một tiếng, có lúc còn có thể cười rộ ra tiếng, chọc cho ông Kiều cười tươi không ngừng, trong nháy mắt tựa như trẻ lại 20 tuổi.

So với anh trai, Khanh Khách tương đối an tĩnh. Ông Triển cầm đồ chơi đùa với bé, bé sẽ vui sướng hoa chân múa tay, rồi còn vỗ cả tay. Ông Triển cầm tay nhỏ của cháu gái, dùng râu mép của mình cọ cọ lên tay của bé, nghe tiếng cười trong trẻo của bé, Ông Triển cũng như trẻ lại 20 tuổi.

Bà Từ đưa chén hạt óc chó nhỏ cho Angela, lúc bà Từ xem TV thì không ngừng cậy vỏ, chén hạt óc chó này là thành quả chiến đấu hơn một giờ của bà Từ.

Angela sửng sốt một chút, bà Từ từ ái nói: “Người nông thôn chúng ta có một câu – hạt óc chó dài tóc, hạt chima dài móng tay”

Nhìn trong phòng khách không có người ngoài, bà Từ hạ giọng, “Ăn nhiều hạt óc chó một chút, bé con được sinh ra sẽ có mái tóc thật đẹp.”

Hô hấp của Angela trong nháy mắt bất ổn, bà Từ cầm chén đặt vào trong tay Angela, đối với Angela, bà Từ cảm thấy như gặp được con trai của bà vậy. Khi con trai của bà mang thai cũng không dám nói cho bà biết, không phải bà Từ không áy náy. Bà biết Angela mang thai, cho nên không khỏi muốn chăm sóc cho Angela một chút, đền bù một chút tiếc nuối đối với con trai của mình.

Angela cầm lấy, thấp giọng nói: “Cảm ơn bác, bác gái.”

“Đừng cám ơn đừng cám ơn, ăn đi.”

Angela cầm lấy một hạt óc chó bỏ vào trong miệng, nỗi lòng khó bình tĩnh. Rex tuy là cha nhưng lại không giống cha, cho nên Angela chưa từng nhận được tình thương yêu chân chính của người lớn, chén hạt óc chó này của bà Từ khiến cho cậu cảm thấy rất cảm động.

Người đang ngồi ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều có thể cảm nhận được Angela đang thương cảm, tựa như Cố Khê vậy, có thân thể như vậy mà có thể mở miệng đã rất khó, càng đừng nói đến việc cho thể sinh bé con.

Ông Triển vỗ vỗ cháu gái trong lòng, nói: “Angela, cháu cứ xem đây như nhà của mình, đừng khách khí với chúng ta. Cháu và tiểu Hà là bạn bè khó khăn lắm mới gặp được, cả nhà chúng ta đều đặc biệt cao hứng khi tiểu Hà có người bạn như cháu vậy.”

Ông Kiều cũng nói theo: “Đúng vậy. Nếu không có cháu, chúng ta cũng không  thể nhanh như vậy đã có thể ôm cháu. Angela, sau này không có việc gì cháu và Rex hãy thường xuyên tới Doanh Hải. Mấy ông già chúng ta không ngồi được máy bay, nên không đi Mỹ gặp các người được, các người phải tới đây chơi nhiều hơn nữa. Mang cả Tom và Thomas cùng tới.”

Angela đè nén viền mắt đang nóng lên, cười nói: “Cháu rất may mắn khi có thể gặp được Cố Khê, có được một người bạn như anh ấy, và cũng rất may mắn được quen biết với các bác. Sau này cháu sẽ thường xuyên quấy rầy.”

“Không không, rất hoan nghênh cháu đến đây.”

Angela nuốt óc chó trong miệng xuống, rồi tiếp tục cầm lấy cái khác bỏ vào trong miệng, cảm thấy đặc biệt thơm ngon.

Rex rất cảm động, ôm chặt hông của Angela. Bảo bối của mình được thương yêu quá ít. Bảo bối của mình rất cần có người lớn thương yêu, rất cần có anh em thương yêu, và cũng cần có người nhỏ hơn thương yêu. Ở chỗ này, không chỉ có anh em, còn có người lớn và người nhỏ hơn thương yêu tôn trọng bảo bối của mình, không vì thân thể của bảo bối mà kỳ thị em ấy, không bởi vì quan hệ vợ chồng của bảo bối và cha nuôi mà khinh thường em ấy, Rex cũng cảm thấy rất may mắn, may mắn quen biết được hai người bạn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc này.

Thấy vành mắt Angela đỏ lên, bà Từ nhanh chóng đổi đề tài: “Thai này là bé trai hay bé gái?”

Angela chẳng bao giờ cùng người khác nhắc tới tình trạng thân thể của mình, nhưng đối mặt với sự quan tâm rõ ràng của bà Từ, cậu rất tự nhiên mà nói ra miệng: “Là một cậu bé, nhưng cháu lại muốn là một bé gái.”

Bà Từ cười nói: “Cháu còn trẻ như thế, rồi sẽ có.”

Angela hạnh phúc liếc mắt nhìn Rex, nói: “Cháu xin nhận lời chúc phúc này.”

“Ha hả.” Rex trong lòng kêu khổ, trên mặt lại chỉ có thể tươi cười tán đồng.

Cũng không phải là tư tưởng của các cụ thực sự cởi mở như thế, có khả năng tiếp thu Angela và cha của mình trở thành vợ chồng. Là do Cố Khê theo bọn họ giải thích – Rex chỉ là cha nuôi của Angela, bởi vì khi còn bé Angela chịu rất nhiều khổ cực, cho nên đã thành thói quen gọi Rex là cha. Với lại Angela thuộc điển hình người Trung Hoa, còn Rex thuộc điển hình người phương tây, đến lúc này các cụ mới có thể tiếp nhận.

Cố Khê cũng không biết thân thế của Angela, chỉ là từ vài lần nói chuyện phiếm cùng cậu ấy mới ngộ ra được trước đây Angela chịu rất nhiều khổ cực, tuy rằng cậu cũng thật tò mò – Angela vừa sinh ra đã được Rex nuôi dưỡng thì đi nơi nào chịu khổ, bất quá Angela không nói, cậu cũng không tiện hỏi. Sau đó Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng nói với các cụ đây là phương thức thân mật giữa Rex và Angela, tựa như có vài cặp vợ chồng xưng hô “ba mẹ” với nhau, đó chỉ là phương thức biểu đạt tình yêu của bọn họ, các cụ cũng liền suy nghĩ minh bạch hơn.

Buổi trưa, Thôn Trang, Mạn Mạn và Tô Phàm đều không trở về ăn trưa, hai bà cụ thì đang ở nhà bạn học hỏi kinh nghiệm, mặc dù là như vậy, cơm trưa cũng có hơn mười miệng ăn, càng đừng nói hai con khỉ con Tom và Thomas ăn như cái thúng bị lủng. Có người phụ giúp, nên Cố Khê chỉ cần xắt nguyên liệu và nấu.

Đồ ăn được bưng hết lên bàn, Cố Khê gọi: “Ăn cơm.”

Trong nháy mắt, hai con khỉ con đã xuất hiện: “Ăn cơm ăn cơm! Chú Cố, bọn con đói muốn chết.”

“Mau tới ăn đi.”

Ông Triển và ông Kiều ngồi im, Khanh Khách và Bán Nguyệt còn chưa ngủ a, bọn họ phải trông bé con.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm lấy bé con: “Ba, để bọn con trông bé con, các người đi ăn cơm đi.”

“Không cần không cần, các ngươi đi ăn đi, chúng ta trông bé con. Bọn nó cũng nên uống sữa rồi chứ?”

Cố Khê đi vào phòng khách, thấy hai cụ không muốn đem con giao ra, hỏi: “Ba, Khanh Khách và Bán Nguyệt uống sữa khi nào?”

Ông Triển nhìn đồng hồ: “Cách đây bốn tiếng.”

“Vậy là đã đến lúc uống sữa.”

Ông Triển lập tức nói: “Tô Nam, ngươi đi gọi bảo mẫu tới.”

Để cho Cố Khê và Angela có thể thoải mái thảnh thơi ở nhà, Ông Triển đặc biệt ra lệnh cho quản gia an bài người hầu và bảo mẫu ở dãy nhà phụ phía sau, cũng miễn cho mọi người khi nói chuyện phải dè chừng.

Triển Tô Nam gọi điện thoại kêu bảo mẫu tới, Cố Khê thấy hai ông cụ ôm chặt bé con, chỉ nói: “Ba, Khanh Khách và Bán Nguyệt bú sữa xong phỏng chừng là muốn ngủ, các người đặt bọn nó vào phòng em bé là được.”

“Được được, con không cần phải để ý đến, chúng ta sẽ chăm sóc cho bé con, con đi ăn cơm đi.”

“Vậy giao cho ba.” Cố Khê tháo tạp dề xuống, đi tới phòng ăn.

Nói chuyện điện thoại xong, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng đi ăn cơm.

Tích tắt sau, hai bảo mẫu đi tới, bế Bán Nguyệt và Khanh Khách vào phòng em bé để cho bú, còn có một bảo mẫu khác đi theo. Ông Triển và ông Kiều ở phòng khách chờ.

Trong nhà ăn, truyền ra tiếng nói của Tom và Thomas: “Ăn thật ngon, ăn thật ngon, Chú Cố, chú nấu càng ngày càng ngon.”

“Hai đứa đúng là con khỉ con, đừng nịnh bợ Chú Cố. Chú Cố nấu đồ ăn ngon cho các ngươi, các ngươi làm gì để cám ơn chú Cố?” Rex không chừa chút mặt mũi nào cho con trai.

Con ngươi của Tom và Thomas đảo một vòng, trăm miệng một lời: “Bọn con sẽ chăm sóc cho Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc, chú Cố yên tâm đi.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc nở nụ cười, rốt cuộc là ai chăm sóc cho ai a.

Cố Khê cười nói: “Chú Cố không cần các con phải cảm ơn, các con ăn nhiều khoẻ mạnh chóng lớn, chú Cố đã rất cao hứng. Thôi, đừng nói chuyện nữa, mau ăn đi. Cơm nước xong còn phải đi ngủ trưa.”

“Dạ.”

Tom và Thomas miệng lớn ăn cơm, rất nghe lời. Rex mặc kệ bọn nó, Có Dương Dương, Nhạc Nhạc và Cố Khê ở đây, hắn hoàn toàn không cần phải để ý tới hai con khỉ con. Mà Angela cũng buông tay mặc kệ.

Dương Dương và Nhạc Nhạc thấy ông nội không tới dùng cơm, thì lấy chén của ông nội qua, múc cho ông nội một chén canh, rồi bưng qua cho ông nội.

Thấy hành động của con trai, trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vừa cảm động vừa cao hứng, con trai rốt cuộc đã tha thứ cho ông nội của bọn nó a.

Ông Triển và ông Kiều ở phòng khách chờ hai bé con bú sữa xong, thì thấy hai đứa cháu lớn đi tới, trong tay hai đứa bưng một cái chén, hai người lập tức đứng lên.

“Ông nội, các ông uống trước chén canh, là canh gà.”

Hai đứa né bàn tay giơ ra của ông nội, đem canh gà đặt ở trên bàn trà. Dương Dương nói: “Ông nội, các ông cũng đừng quá chăm sóc cho các em, các ông cũng phải ăn uống đúng giờ.”

Nhạc Nhạc gật đầu: “Bọn con cũng không muốn nhìn thấy ông nội vì chăm sóc các em mà ngã bệnh.”

Trong lòng ông Triển và ông Kiều như lên men chua. Hai người kéo cháu lớn qua, liên tục gật đầu: “Ông nội sẽ chú ý, ông nội sẽ chú ý.”

“Ông nội ăn canh đi.”

Ông Triển và Ông Kiều cầm chén lên, mắt hai người rưng rưng nuớc mắt hạnh phúc, uống hết chén canh cháu lớn mang tới, bọn họ chỉ cảm thấy đây là chén canh ngon nhất mà bọn họ đã từng uống qua.

Ăn canh xong, ông Triển và ông Kiều hối các cháu mau đi ăn cơm. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không đi, ở lại cùng ông nội. Sau một lát, bảo mẫu đi ra, Bán Nguyệt và Khanh Khách đều đã ngủ, bảo mẫu đã đặt bé con vào trong nôi. Bốn ông cháu đi tới phòng em bé nhìn một chút, xác nhận hai bé con đều đã được thay tả, lúc này mới đi ăn cơm.

Cố Khê nấu ăn theo khẩu vị của người nhà, trẻ con và người mang thai. Thấy mọi người ăn đến thoả mãn, cậu liền có cảm giác cực kỳ thành công.

Cơm nước xong, Cố Khê được Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dẫn lên lầu ngủ trưa, Rex cũng mang Angela đi lên lầu. Tom và Thomas đã đồng ý sẽ ngủ trưa, nên Dương Dương và Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là cùng đi theo. Hai ông cụ ngủ không được, nên nằm chợp mắt trên thảm lót sàn mềm mại trong phòng em bé.

Hơn một giờ trưa, hai bà cụ trở về, mang theo một xe đồ dùng em bé. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nghĩ thầm – may mắn bọn họ dẫn tiểu Hà đi ngủ.