Viễn Khê

Chương 139: Phiên ngoại sinh hoạt hạnh phúc (5)

Trên xe, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ngồi ở băng ghế sau tự chơi bài trên di động của mình. Xe hơi ngừng lại, Triển Tô Nam ngẩng đầu, thì ra là đèn đỏ. Hắn ngáp một cái, thẳng người dựa vào chỗ tựa lưng, tùy ý nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe. Màn đêm buông xuống, người đi bộ trên vỉa hè cũng vắng đi, lại có thật nhiều hàng quán vỉa hè.

Đường nhìn của Triển Tô Nam đột nhiên chiếu định trên người của một người, hắn nhanh chóng vỗ vỗ người bên cạnh: “Thiệu Bắc, cậu nhìn xem.”

Đường nhìn của Kiều Thiệu Bắc rời khỏi di động, nhìn theo phương hướng Triển Tô Nam chỉ, vài giây sau, y thấy được một thiếu niên hướng mặt về bọn họ đang bày sạp bán vỉa hè, y sửng sốt: “Không phải vậy chứ?”

“Rốt cuộc nhà cậu ta khổ cực đến mức nào?”

Triển Tô Nam nhìn người nọ đang chuyên tâm làm cái gì đó, có chút xa nên nhìn không rõ lắm. Có người tới trước sạp của cậu ta, cậu ta lập tức thả cái gì đó trong tay xuống, cùng đối phương nói chuyện.

Lúc này, xe chạy đi, Triển Tô Nam theo bản năng hô lên: “Dừng xe bên đường.”

Kiều Thiệu Bắc không ngăn cản, quay cổ lại nhìn chằm chằm vào người kia. Tài xế dừng xe ở ven đường, Triển Tô Nam xuống xe, Kiều Thiệu Bắc cũng xuống theo. Hai người đi về phía đường người kia đang bày sạp, khi gần tới nơi, Kiều Thiệu Bắc đột nhiên kéo Triển Tô Nam lại.

“Chúng ta cứ thế đi qua thì có chút đường đột a.”

Triển Tô Nam dừng lại, đột nhiên hoài nghi – tại sao mình lại xuống xe?

Kiều Thiệu Bắc cũng đang suy tư vấn đề này – tại sao bọn họ lại xuống xe? Chỉ là một người gặp qua ở trên sân thượng mà thôi. A, còn có ăn hết dưa muối của đối phương.

Không hề phát hiện mình đang bị người chú ý, người chuyên tâm bày sạp bán ra một bó hoa hồng đủ màu, sau khi thu tiền thì tiếp tục xếp hoa giấy. Cậu ăn mặc rất cũ kỹ, quần ào được giặt đến bạc trắng, ngồi ở trước một cái sạp gỗ nhỏ, ở trên bày những bông hoa được xếp bằng giấy.

Lúc này, đột nhiên có người hô lên: “Công an tới!”

Người nọ đầu tiên là sửng sốt, sau đó là hốt hoảng thu sạp lại, mang lên trên lưng, ôm lấy ghế nhỏ và một hộp gỗ nhỏ, cắm đầu chạy. Có hai người đàn ông ăn mặc trang phục giữ gìn trật tự chạy lướt qua bên người Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, trong miệng hô: “Không được chạy! Ở đây không được bày sạp!”

Nháy mắt, thiếu niên nhỏ gầy kia đã bỏ chạy mất dạng. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn theo phương hướng thiếu niên bỏ chạy, trong lòng có chút cảm giác không rõ. Hai người trầm mặc nhìn xa xa, giống như lại thấy được người thiếu niên kia cầm một cà mèn cũ nát, bên trong cà mèn chỉ có một bánh bao không nhân và dưa muối.

—— “Cậu làm gì ở đây?”

—— “Xin lỗi, tôi không phải cố ý nghe lén. Tôi ở chỗ này ăn trưa, có gió mát mẻ.”

—— “Ăn?”

—— “Xin lỗi…”

“Tô Nam, tôi nhớ rõ cậu ta ở ban 96 thì phải?”

“Hình như là thế. Gọi là Cố Khê.”

“Tên thật đặc biệt, rất trung tính.”

“Ừ.”

“Cậu ta chắc là thi được điểm cao mới vào được Khôn Hành.”

“Tất nhiên, cậu thấy trong nhà cậu ta sẽ có tiền sao?”

“…”

Kiều Thiệu Bắc liếm liếm môi, hương vị dưa muối của người kia rất đặc biệt. Hai người ở trên xe đợi rất lâu cũng không thấy người kia quay lại tiếp tục bày sạp, còn có việc nên hai người để tài xế lái xe rời đi.

Tối nay là tiệc sinh nhật của người bạn, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi trễ, vừa xuất hiện đã bị mọi người ồn ào muốn phạt rượu. Hai người cũng không né tránh, đều tự phạt 3 ly. Làm con trai truởng của nhà họ Triển và nhà họ Kiều lớn nhất Doanh Hải, trên người Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không hề có cái loại phong thái kênh kiệu ta đây của những công tử nhà giàu khác, trái lại bởi vì bọn họ là người thừa kế gia tộc, nên bố già ở nhà đối với bọn họ luôn luôn nghiêm khắc.

Hai người cũng rất kiêu ngạo, nhưng cũng rất phong độ. So với hai người thì em trai của Triển Tô Nam – Triển Tô Phàm lại có tiếng là con nhà giàu ăn chơi trách tán – Ăn nhậu chơi gái đánh bạc, ngoại trừ hút sách ra, Triển Tô Phàm có thể nói là mọi thứ đều tinh thông.

Gọi là bạn bè, bất quá cũng chỉ là một đám quen biết nhau trong vòng luẩn quẩn. Đối với Triển Tô Nam mà nói – bạn bè chân chính chỉ có Kiều Thiệu Bắc; đối Kiều Thiệu Bắc mà nói – cũng chỉ có Triển Tô Nam cùng y mặc chung quần yếm lớn lên mới có thể gọi là bạn bè.

Bất quá với thân phận của hai người, vẫn phải có những mối quan hệ giao tế, cũng bởi vậy, hai ông cụ không hề can thiệp vào các mối quan hệ bạn bè của bọn họ, thậm chí còn mua biệt thự ở trong thành phố cho bọn họ, nếu như hai người đi chơi về quá muộn cũng không cần phải chạy về nhà.

Đến khoảng 11g, do ngày mai Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc còn muốn đi học nên rời đi trước. Đương nhiên bọn họ có thể trốn học, nhưng trốn học thì phải đến công ty phụ giúp, vì thế bọn họ tình nguyện đi học. Bọn họ không có chuyện trốn học đi chơi – vì thứ nhất, bọn họ không thích tốn thời gian vào những cuộc ăn chơi hưởng lạc; thứ hai, ông bố già ở nhà cũng không cho phép bọn họ như vậy.

Lúc trở về, Triển Tô Nam bảo tài xế lái ngang qua con đường kia. Triển Tô Nam cũng không rõ vì sao mình lại muốn đi con đường này, bất quá khi đi ngang qua lối đi bộ kia, hắn lại bảo tài xế thả chậm tốc độ. Xe hơi vừa lái qua khúc đèn xanh đèn đỏ, Triển Tô Nam liếc mắt một cái liền thấy được ở trên lối đi bộ có một người đang bày sạp, Kiều Thiệu Bắc cũng nhìn thấy. Hai người nhìn đồng hồ, đã hơn 11g, người này vẫn chưa về nhà sao?

Bảo tài xế dừng xe ở ven đường, cả người hai người đều tràn ngập mùi rượu nên không xuống xe, chỉ ngồi trên xe nhìn người nọ. Nhìn người nọ nghiêm túc gấp hoa giấy; nhìn người nọ kiên nhẫn đợi khách hàng tới cửa; nhìn người nọ mỉm cười chào mời khách hàng; nhìn người nọ đem tiền kiếm được gấp gọn lại bỏ vào trong cái bọc nhỏ bên hông. 12 g, người kia dẹp sạp, xoa xoa đôi mắt đau xót, người nọ mệt mỏi cầm lấy ghế nhỏ và đồ đạt, cất bước rời đi.

“Đi theo.” Kiều Thiệu Bắc mở miệng, tài xế khởi động xe.

Chậm rãi đi theo phía sau người nọ, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam thấy người nọ quẹo vào một cái hẻm nhỏ. Xe hơi đứng ở đầu ngõ, hai người thấy người nọ vẫn đi vào trong, thẳng đến khi đèn đường đều không thể chiếu tới thân ảnh của người nọ.

“Trở về đi.” Bấy giờ Kiều Thiệu Bắc mới lên tiếng.

Hai người cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng là như thế nào. Những người nghèo khổ sống dưới đáy xã hội thì ở một thành phố lớn là có nhiều vô kể, hơn nữa không phải bọn họ chưa từng gặp qua. Nhưng chẳng biết tại sao, người này lại để lại dấu ấn thật sâu trong lòng bọn họ.

Là vì người nọ nhìn thấy bọn họ thì trong kinh ngạc dẫn theo né tránh? Hay là vì người nọ và bọn họ còn chưa nói gì thì bước chân đã vội vã rời đi? Hay là vì dưa muối nhìn qua đen thùi lùi nhưng ăn thật ngon? Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều nghĩ không ra.

Hai người trở về biệt thự, nằm lên trên giường của riêng mình, vì uống quá nhiều cả hai rất nhanh đã ngủ say. Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, hai người chưa tỉnh rượu nhưng đều phải thức dậy để đi tới trường.

Trong lòng ngổn ngang ngồi nghe xong các tiết học buổi sáng, Triển Tô Nam gõ gõ phần bàn của người ngồi cùng bàn: “Thiệu Bắc, cậu có muốn ăn dưa muối không? Dạ dày tôi rất khó chịu.”

Kiều Thiệu Bắc xoa xoa thái dương đau đớn, hỏi: “Cậu xác định hôm nay cậu ta vẫn có dưa muối sao?”

“Mặc kệ nó. Không có thì ăn cái khác. Cậu có đi không a.” Triển Tô Nam có chút tức giận.

Kiều Thiệu Bắc nở nụ cười, không trêu đùa bạn bè nữa, đứng lên: “Đi thôi, dạ dày tôi cũng rất khó chịu.” Sau đó y lại nói: “Chúng ta ăn dưa muối của người ta, người ta ăn cái gì?”

“Tới căn tin mua cho cậu ta.”

Hiển nhiên Triển Tô Nam đã sớm nghĩ xong. Kiều Thiệu Bắc cười cười, hai người đau đầu bước tới căn tin. Triển Tô Nam mua một món canh thập cẩm, Kiều Thiệu Bắc gọi một phần thịt nai kho với cơm trắng, hai người đi lên sân thượng, buông cà mèn xuống, sau đó đi tới dãy phòng học năm nhất tìm người.

Bọn họ không sợ có người trộm mất cà mèn cơm, toàn bộ trung học Khôn Hành này hầu hết mọi người đều biết chỗ sân thượng đó là lãnh địa riêng của hai người, bất quá cái người có tên là Cố Khê kia lại không nằm trong nhóm này.

Người nọ có thể cố ý tới đó hay không? Lúc ban đầu, trong lòng của hai người đều có nghi hoặc như vậy, nhưng ngay sau đó, bọn họ lập tức lắc đầu. Bọn họ đã gặp qua loại người như thế rất nhiều, không giống như đôi mắt trong suốt người nọ.

Đi tới lớp học của ban 96, hai người liếc mắt liền nhìn thấy người nọ đang vùi đầu làm bài tập. Có người phát hiện bọn họ đến, lập tức xông tới. Người ngồi ở góc phía trong kia cũng bị tiếng động lớn ồn ào xung quanh ảnh hưởng, cậu đầu tiên là dừng bút lại, tựa hồ như nghĩ tới gì đó, liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớp. Xem ra người nọ còn chưa quên bọn họ, bất quá bọn họ cũng không phải là loại người khiến cho người ta dễ quên như vậy.

Hai người nhìn thấy người nọ nhìn mình rồi lộ ra nụ cười cực kỳ ấm áp, nhưng Kiều Thiệu Bắc lại cố ý hỏi: “Xin hỏi, có Cố Khê ở đây không?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Khê, Cố Khê sửng sốt, thậm chí còn có chút mờ mịt. Kiều Thiệu Bắc đùa giỡn ác ý đã thành công, nhưng vẫn tiếp túc hỏi: “Xin hỏi có Cố Khê ở đây không?”

Cố Khê chớp chớp mắt, vẫn đang rất mờ mịt, không rõ tại sao bọn họ nhìn thấy cậu nhưng vẫn hỏi ‘có Cố Khê ở đây không?’.

“Cố Khê a, ách, là, là Cố Khê học lớp chúng ta sao?”

“Đúng, chính là Cố Khê học cùng lớp với các người.”

Kiều Thiệu Bắc tinh tường thấy được né tránh trong đôi mắt đối phương, y ngừng trêu đùa lại, hướng người nọ phất tay một cái: “Hi, Cố Khê, thì ra cậu ở đây a. Cầm bữa trưa của cậu lại đây, chúng ta chờ cậu ở trên sân thượng.”

Không sợ Cố Khê sẽ không đến, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam quay người rời đi, để lại một đám con gái bị rớt hết cằm xuống đất. Cố Khê vội vã chạy đi, mang theo hai nhân vật cỡ bự đã đưa tới những hoảng loạn và để lại một đám người đầy những tức giận.

Nhìn gương mặt tái nhợt và thân hình gầy gò của Cố Khê, bọn họ lại nghĩ tới chuyện đêm qua. Cơm trưa của người này quả nhiên vẫn là bánh bao không nhân và dưa muối. Thuyết phục đối phương nhận phần thức ăn do bọn hắn mua dưới căn tin, Kiều Thiệu Bắc đột nhiên có chút mong đợi nhìn Cố Khê mở cà mèn ra.

Trên mặt của đối phương là sự nghi hoặc rất rõ ràng, hình như đang suy đoán thịt trong cà mèn này là thịt gì, oh, y nghe được tiếng kêu ‘đói quá’ từ trong bụng của đối phương. Không phải người này luôn ăn không đủ no chứ?

Nghĩ đến đám con gái đầy tức giận và bất bình, Kiều Thiệu Bắc ‘quỷ sứ đóng vai thiên thần’ nói: “Không cần lo lắng hành động của bọn tôi sẽ đem phiền phức đến cho cậu, yên tâm ăn đi, cám ơn dưa muối của cậu.”

Đối phương trầm mặc một lúc lâu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Kiều Thiệu Bắc, toàn thân thả lỏng mà bắt đầu ăn.

“Đây là thịt nai, ăn có được không?”

“Cảm ơn, ăn rất ngon, cảm ơn.”

Kiều Thiệu Bắc nghe ra đối phương là thật tâm cám ơn y đã mời cậu ăn thịt nai, liếc nhìn trong cà men của người nọ chỉ có bánh bao không nhân và dưa muối, trong lòng Kiều Thiệu Bắc có chút khó chịu mà không sao hiểu được.

“Khát quá.” Triển Tô Nam vẫn một mực ăn dưa muối, bỗng toát ra một câu.

Người đang ăn cơm, nghe thế liền thả cà mèn xuống, đứng lên: “Tôi đi lấy nước, nước sôi được không?”

“Trà sữa, nhiều đá.” Triển Tô Nam móc bóp ra, đưa cho người nọ, “Phải thật nhiều đá.”

“Thế nhưng, dạ dày của anh…”

“Hiện tại tôi muốn uống đá.”

Thấy Triển Tô Nam quả thực rất khó chịu, Cố Khê cầm lấy ví tiền, xoay người chạy đi, phía sau truyền đến tiếng hét của Triển Tô Nam: “Mua ba ly.”

“Được.”

Chạy xuống sân thượng, Cố Khê lộ ra một nụ cười thả lỏng, hai người kia hình như không giống như lời đồn, rất dễ ở chung a. Không thèm nghĩ nữa, không quan tâm hai nhân vật cỡ bự này sẽ mang đến cho cậu những chỗ tốt nào, Cố Khê chỉ một lòng đi mua ba ly trà sữa.

Cố Khê đi rồi, Triển Tô Nam đem cà mèn của Cố Khê đóng lại, để qua một bên, nói với Kiều Thiệu Bắc: “Không phải mỗi bữa ăn của câu ta đều là bánh bao không nhân và dưa muối chứ?”

“Rất có khả năng.” Kiều Thiệu Bắc thấy Triển Tô Nam xoa xoa dạ dày, hỏi: “Đói bụng?”

“Không phải, khó chịu.” Triển Tô Nam nằm thẳng xuống.

Kiều Thiệu Bắc tựa vào trên hàng rào của sân thượng, hỏi: “Có muốn điều tra bối cảnh của Cố Khê một chút không?”

Triển Tô Nam nghĩ sâu xa một hồi, nói: “Tra đi. Cậu đi nói với hội học sinh – không được để mọi người trong trường gây phiền phức cho Cố Khê.”

“Được.”

Dạ dày đều không thoải mái, hai người không nói nữa. Chờ không lâu lắm, một người cầm theo một túi ny lon, thở hồng hộc, chạy tới.

Bước nhanh đi tới trước mặt hai người, người nọ ngồi xổm xuống, từ trong túi lấy ra một ly trà sữa đưa cho Triển Tô Nam, nói: “Tôi không cho bọn họ bỏ quá nhiều đá, uống rượu mà còn uống lạnh nữa sẽ rất kích thích dạ dày.”

“Ok.” Triển Tô Nam thờ ơ nhận lấy, lập tức hút vài hơi.

Cố Khê lại lấy ra một ly giao cho Kiều Thiệu Bắc, sau đó cậu đem ly còn dư lại bỏ qua một bên, lại một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Kiều Thiệu Bắc, cầm cà mèn cơm chưa ăn xong lên.

Kiều Thiệu Bắc cầm ly trà sữa kia đưa cho cậu: “Đây là phần của cậu.”

Cố Khê nghe thế, vội vàng lắc đầu: “Không cần, tôi có nước để ở trong lớp.” Nói xong, cậu giơ giơ cà mèn cơm trong tay, “Các anh mời tôi ăn cái này đã quá đủ.”

Kiều Thiệu Bắc đặt tới trước mặt Cố Khê: “Không nên khách sáo như thế. Bọn tôi cũng uống không hết, một chút nữa đá tan ra sẽ uống không ngon, cũng phải vứt bỏ, cậu uống đi.”

“Thực sự không cần mà.” ‘không công không nhận thưởng’, huống chi là hai người này. Cố Khê cũng không muốn tiếp xúc với bọn họ quá sâu.

“Uống đi. Khách sáo cũng giống như không nể mặt bọn tôi vậy.” Kiều Thiệu Bắc kéo một tay Cố Khê qua, nhét ly trà sữa mát lạnh vào trong tay cậu.

Cố Khê mím môi một cái, cúi đầu nói: “Cám ơn.”

“Đừng khách sáo.” Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam uống trà sữa.

Nhìn cà mèn cơm thơm ngào ngạt, rồi nhìn trạng thái sắc mặt khó chịu của hai người kia. Cố Khê do dự một hồi, rồi buông cà men cơm xuống, cầm lấy cà mèn cơm của mình. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều giương mắt nhìn lại. Cố Khê mở cà mèn cơm của mình ra, cầm lấy bánh bao không nhân ở bên trong lên. Xé đi những nơi bị dính dưa muối, cậu bẻ một miếng bánh bao nhỏ, chắm vào nước thịt kho của thịt nai, rồi đưa miếng bánh đó cho Triển Tô Nam. Triển Tô Nam sửng sốt, nhận lấy.

Cố Khê lại bẻ một miếng bánh bao khác, lại chắm nước thịt kho, sau đó đưa cho Kiều Thiệu Bắc. Kiều Thiệu Bắc cầm lấy, Triển Tô Nam nhìn thoáng qua bên này, rõ ràng không hiểu gì hết.

“Dạ dày khó chịu, ăn một chút bánh bao không nhân sẽ đỡ hơn rất nhiều, các anh thử xem.”

Triển Tô Nam bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, ánh mắt liền sáng ngời, uống một ngụm trà sữa, nói: “Mùi vị không tệ. Một miếng nữa.”

Kiều Thiệu Bắc thấy thế, lập tức nhét miếng bánh trong tay vào trong miệng, ngay sau đó, ánh mắt của y cũng sáng ngời, học Triển Tô Nam uống một hớp trà sữa, liền cảm thấy trong dạ dày thoải mái hơn một ít.

“Tôi cũng muốn một miếng nữa.”

Cố Khê thật cao hứng khi hai người đều thích ăn, cậu lại bẻ một miếng bánh bao, chấm nước thịt kho, đưa cho Kiều Thiệu Bắc, rồi lại tiếp tục đưa một miếng khác cho Triển Tô Nam.

Thẳng đến khi một cái bánh bao không nhân được hai người chia nhau ăn hết, cậu đóng cà men lại: “Có muốn ăn chút canh không?”

“Không, cậu ăn đi.” Triển Tô Nam có chút ể oải, liếm liếm môi, tựa hồ vẫn ăn chưa đã thèm.

Kiều Thiệu Bắc trực tiếp hơn: “Ngày mai cậu làm hai cái bánh bao, tôi đi căn tin mua một phần thịt nai, bảo bọn họ cho nhiều nhiều nước thịt.”

Cố Khê nở nụ cười, hai người này bày đặt không ăn cơm gạo trắng ngon lành mà lại muốn ăn bánh bao không nhân chấm nước thịt kho, chỉ có những người như cậu vì không có tiền nên mới phải ăn những món đó, vừa rẻ mà lại no lâu.

Kiều Thiệu Bắc nhìn chằm chằm vào nụ cười trên mặt Cố Khê, chỉ cảm thấy có cái gì đó đập vào ngực y một cái, người này cười rộ lên thật xinh đẹp.

Triển Tô Nam đang uống trà sữa cũng ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Cố Khê.

Cố Khê cúi đầu ăn, nên không thấy được ánh mắt của hai người kia đang dừng lại ở trên mặt cậu, nghĩ rồi lại nghĩ, cậu ngẩng đầu nói: “Ngày mai, tôi sẽ làm bánh bao chiên cho hai người ăn.”

Cậu nhận cơm trưa và trà sữa của đối phương, nãy giờ vẫn rất băn khoăn, cậu không có thói quen nhận đồ của người khác tặng cho.

Triển Tô Nam kinh ngạc: “Bánh bao không nhân cũng có thể chiên?”

“Tất nhiên.”

Triển Tô Nam nhìn Kiều Thiệu Bắc, hai người cảm thấy thật tò mò. Kiều Thiệu Bắc nói: “Được. Ngày mai cậu làm bánh bao chiên cho bọn tôi, bọn tôi sẽ chịu trách nhiệm phần cơm trưa của cậu.”

“Không cần đâu.”

“Cứ quyết định như thế.” Thái độ của Kiều Thiệu Bắc rất kiên quyết.

Triển Tô Nam nói: “Cái cà mèn kia cậu lấy về đựng bánh bao chiên đi.”

Kiều Thiệu Bắc cũng đưa cà men cho Cố Khê, nếu không thì cơm nước xong cũng vứt đi. Cố Khê gật đầu, nhà cậu cũng không có cà mèn, như vậy vừa lúc.

Ăn uống xong, Cố Khê dọn dẹp cà mèn cơm lại, cầm cà men còn chút dưa muối của mình lên, nói: “Umm, tôi phải trở về lớp học.” Phải làm bài tập.

“Được, vậy ngày mai gặp.”

“…” Ở chỗ này sao?

Kiều Thiệu Bắc bổ sung: “Trưa mai cậu đi thẳng lên sân thượng.”

“… Được.” Cố Khê không biết tiếp xúc như vậy là tốt hay là xấu.

“Vậy hẹn ngày mai gặp lại.”

“… ngày mai gặp lại.”

Cố Khê xoay người đi, nghĩ đến trở về lớp học nhất định sẽ phải đối mặt sự chất vấn của các bạn học, cậu cực kỳ thấp thỏm. Cậu là học sinh đặc biệt, thi Khôn Hành hoàn toàn là vì Khôn Hành có mức học bổng rất cao. Tuy cậu ở lớp học có thành tích rất tốt, nhưng cũng không có bạn bè gì, phần lớn các bạn học đều khinh thường cậu. Cố Khê cũng đã quen một mình một người, nhưng chuyện ngày hôm nay có lẽ sẽ mang phiền phức đến cho cậu.

Đi nhanh vào lớp học, Cố Khê hít sâu một hơi, cúi đầu, bước chân nhanh hơn. Cắm đầu cắm cổ chạy ào vào lớp học, vọt tới chỗ ngồi của mình, cậu đem cà mèn cơm bỏ vào trong túi, không dám ngẩng đầu.

Trong nháy mắt, lớp học trở nên an tĩnh, an tĩnh đến độ một cây kim rơi xuống đất cũng có thể trở thành tiếng nổ. Cố Khê cầm bút lên, mở bài tập cậu chỉ mới làm một nữa ra, làm bộ không  phát hiện bầu không khí quỷ dị. Tim cậu đập rất nhanh, cậu không dám nhìn phản ứng của các bạn học xung quanh, nhưng cậu biết, tầm mắt của mọi người đều rơi hết lên người cậu.

‘Ba!’ Một bàn tay đập mạnh lên sách của cậu để ở trên bàn, Cố Khê ngừng bút, ngẩng đầu. Là một bạn nữ trong ban văn nghệ, và cũng là người xinh đẹp nhất trong lớp học.

“Tại sao hai anh ấy tìm ngươi?! Ngươi đã làm gì để hấp dẫn lực chú ý của hai anh ấy?!”

Thái độ của đối phương rất trắng trợn, rõ ràng là không thể chấp nhận một kẻ bần cùng như Cố Khê sẽ được hai nhân vật cỡ bự kia đối xử khác biệt.

Cố Khê nhếch miệng, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương: “Tôi không biết.” Cậu quả thực không biết.

“Ngươi không biết?!” Thanh âm của đối phương lập tức nâng cao lên gấp hai lần.

“Thiệu Bắc, lẽ nào bọn mình tìm ai đều phải được người khác cho phép sao?”

Một giọng nói đầy trào phúng từ bên ngoài cửa truyền vào. Sắc mặt bạn nữ kia đầy kinh ngạc và sợ hãi, lập tức xoay người lại, Cố Khê cũng ngẩng đầu nhìn qua, trái tim cậu rung động.

Ngoài cửa, Triển Tô Nam hai tay cắm vào trong túi quần đồng phục học sinh, Kiều Thiệu Bắc một tay cầm di động, mỉm cười trên mặt lại làm cho người ta cảm thấy có chút rét lạnh.

Kiều Thiệu Bắc vẫy vẫy tay với Cố Khê, nói: “Hôm nay cám ơn cậu, gặp lại sau nhé.”

Cố Khê chẳng biết phải phản ứng thế nào. Hai người kia tựa hồ cũng không để ý đến phản ứng của cậu, Triển Tô Nam bỏ lại một câu: “Bất cứ ai làm phiền Cố Khê, thì lập tức rời khỏi Khôn Hành, đừng nói tôi không nhắc nhở các người.”

Nói xong, hắn và Kiều Thiệu Bắc liền rời đi. Cố Khê nhìn bọn họ rời đi, trái tim đập ‘phanh phanh’. Trong lớp học lặng lẽ như tờ, bạn nữ vừa tra hỏi Cố Khê kia bước chân cương cứng trở về lại chỗ ngồi của mình. Cố Khê nắm thật chặc cây bút trong tay, trong lòng lại có thứ gì đó mờ mịt. Đây là tốt hay xấu đây?

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đang trên đường quay về dãy phòng học năm ba, Triển Tô Nam không vui, nói: “May cậu nhắc nhở, quả nhiên là có người tìm việc.”

Kiều Thiệu Bắc thản nhiên nói: “Chúng ta chủ động đi tìm cậu ấy, tự nhiên phải có trách nhiệm giải quyết phiền phức.”

“Vừa nhìn cậu ấy là biết ngay thuộc dạng dễ bị ăn hiếp.” Nghĩ đến vừa rồi người nọ bị bạn nữ kia ăn hiếp, Triển Tô Nam liền mất hứng.

Rốt cuộc Kiều Thiệu Bắc cũng tìm được số điện thoại mà y muốn tìm, bấm kết nối, đợi sau khi đối phương bắt máy, y nói: “Cố Khê của ban 96 là bạn của tôi và Tô Nam, chúng tôi không muốn thấy có người gây sự với cậu ấy.”

Kiều Thiệu Bắc chỉ nói một câu như thế, liền cúp điện thoại. Triển Tô Nam biết y gọi điện thoại cho hội trưởng hội học sinh, nên không hỏi nhiều. Đến cửa lớp học, hai người thủng thẳng đi vào lớp, không thèm để ý đến những ánh nhìn đầy nịnh bợ ở bốn phía, bọn họ đi tới chỗ ngồi cuối lớp, ngồi xuống. Sau khi nằm úp sấp lên bàn, bọn họ tự hứa – sau này sẽ không uống nhiều rượu như vậy nữa.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc xuất hiện đúng lúc đã giúp Cố Khê giải quyết được phiền phức, nhưng Cố Khê cũng không vì vậy mà vui vẻ, trái lại càng thêm lo lắng. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam là con trai lớn của hai vị cổ đông lớn nhất của trường trung học Khôn Hành, là con cháu nhà giàu, còn cậu – một cô nhi không hề có gốc gác, cùng người như vậy có quan hệ hiển nhiên cũng không phải là chuyện tốt.

Cố Khê hít sâu mấy hơi, định thần lại rồi tập trung làm bài tập, trước khi tan học mà không làm xong, thì buổi tối cậu phải thức đêm. Tự nói với mình – thuận theo tự nhiên, không cần suy nghĩ nhiều. Làm bộ không biết có người đang trừng cậu, Cố Khê chăm chú làm bài tập, cậu không có thời gian để lãng phí.

Chương trình học buổi chiều, Cố Khê nghe giảng rất nghiêm túc, đồng thời lợi dụng thời gian trong giờ học để làm xong bài tập. Cậu phải bảo đảm hàng năm đều nằm trong top 10 của toàn trường, như thế mới có thể nhận được học bổng, như thế cậu mới có thể tiếp tục đi học. Chương trình trung học đầy nặng nề, buổi chiều cũng có đến 4 tiết.

Cũng may trung học Khôn Hành không có tiết tự học, cho nên không cần phải đi sớm về trễ. Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng reo lên, giáo viên bắt đầu ra bài tập về nhà. Sau khi giáo viên rời đi, Cố Khê không giống các bạn học khác là thu dọn sách vở đi về nhà, mà ngồi ở lại làm bài tập. Nửa giờ sau, khi tất cả các bài tập đã làm xong, Cố Khê lại tốn thêm 15 phút để kiểm tra lại tất cả các bài tập đã làm xong, bấy giờ mới thu dọn sách vở đi về nhà.

Trong trường học hầu như không còn học sinh. Cố Khê vội vàng đi xuống lầu, rồi chạy bước nhỏ ra khỏi trường học. Ở trạm xe buýt gần trường học đợi mấy phút, tuyến xe Cố Khê muốn đi cập bến, cậu chen chút lên xe.

Trường học vừa khai giải không bao lâu, dư âm của nắng gắt cuối hè còn chưa đi qua. Cố Khê liên tục lau mồ hôi, cậu cố gắng chen vào những chỗ trống trong xe, để cho mình có một chỗ đặt chân. Ngồi qua bảy trạm, cậu đã đến đích cần đến, cậu chen xuống xe, tăng nhanh tốc độ đi về nhà.

Nếu nói là nhà, bất quá chỉ là một ‘túp lều’ được dựng trên bãi đất trống. Mở cửa ‘túp lều’ ra, Cố Khê đi vào, để túi sách xuống, cầm lấy ấm nuớc lọc đã được nấu từ sáng sớm lên, rót ra ly, ‘ừn ực’ một hơi uống hết. Lau đi vết nước bên miệng, Cố Khê cởi đồng phục học sinh sạch sẻ ra, thay quần áo cậu vẫn mặc thường ngày vào. Cầm lấy những thứ cần cho buổi tối bày sạp, cậu khoá cửa lại. Ở ven đường mua một bánh rán trái cây, Cố Khê đi tới nơi mình vẫn hay bày sạp, dọn dẹp một phen, bắt đầu việc buôn bán cho một ngày.

Cuộc ‘kỳ ngộ’ lúc ban ngày ở trường học bị cậu ném hết toàn bộ ra sau đầu. Cậu phải sống, phải sinh tồn, phải cố gắng để dành tiền học đại học. Nếu không phải vì muốn học lên đại học, thì có lẽ cuộc sống của cậu sẽ dễ chịu hơn một chút.

Nhưng học y là giấc mộng của cậu, là động lực để cho cậu tiến tới, cho dù khổ hơn nữa cậu vẫn có thể chịu đựng. Từ trong hòm gỗ nhỏ lấy hết hoa giấy còn dư ngày hôm qua ra, từng cái từng cái dọn lên, Cố Khê ngồi lên chiếc ghế nhỏ, một bên gấp hoa giấy một bên chờ khách hàng tới cửa. Cậu thường xuyên làm những bông hoa cầu kỳ, màu sắc bắt mắt xinh đẹp, dùng để hấp dẫn khách hàng.

Cố Khê đặt cái bánh rán trái cây ở trên hòm gỗ chứa nguyên liệu làm hoa giấy, chờ khi thật sự rất đói bụng mới ăn, nếu không  khi buổi tối dọn sạp về sẽ bị đói bụng. Cố Khê cũng biết mình không thể vẫn luôn ăn bánh bao không nhân, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ mua một bánh rán trái cây coi như là thứ xa xỉ để ăn. So sánh ra, bữa ăn như bữa cơm trưa vẫn là rẻ nhất.

Một chiếc xe hơi xịn dừng ở ven đường, bên trong xe, hai cậu thiếu niên đang nhìn chăm chú người bán hoa giấy. Nhìn cậu mua bánh rán trái cây nhưng lại không ăn, mà vẫn tiếp tục gấp hoa giấy. Hai người nhìn một lúc thật lâu, mới quyết định xuống xe.

Bọn họ còn chưa kịp mở cửa xe, thì thấy người nọ tựa hồ như đột nhiên nghĩ đến cái gì, động tác trên tay khựng một cái dừng lại. Bọn họ thấy người nọ nói vài câu với người bán hàng kế bên, sau đó thả bông hoa trên tay xuống, rồi vội vàng chạy đi.

Cậu ta muốn đi đâu? Triển Tô Nam thu tay về, khởi động xe hơi, Kiều Thiệu Bắc ngồi ở ghế phụ lái quay cửa xe xuống. Y như tối hôm qua, từ từ đi theo phía sau người nọ, bọn họ thấy người nọ vẫn chạy vẫn chạy, chạy hết nổi rồi thì đi. Đi một chút chạy một chút ước chừng khoảng 15 phút, người nọ quẹo vào một con hẻm. Xe không  thể lái vào, hai người tìm nơi đỗ xe để dừng xe lại, rồi len lén đi theo.

Cố Khê chạy vội chạy vàng tới trước cửa chợ bán thức ăn thì dừng lại. Cậu thiếu chút nữa quên ngày mai phải làm cho hai người kia món bánh bao chiên! Bước nhanh đi vào chợ bán thức ăn, động tác của Cố Khê rất nhanh mà mua đậu hủ, bông hẹ, nấm, sau đó ở trước hàng thịt do dự mấy phút, cậu mua một miếng thịt rất nhỏ, rồi cậu mua bột làm bánh bao.

Mua xong, Cố Khê quay trở về đường cũ. Cậu thở hổn hà hổn hển, một đầu đầy mồ hôi, vội vã trở về nên cậu không phát hiện có hai người đi theo phía sau cậu. Chạy đến cơ hồ hư thoát, Cố Khê về tới trước sạp của mình. Người trông hàng giúp cậu đưa cho câu 6 đồng, vừa rồi đã bán giúp cậu hai bó hoa. Cố Khê tặng đối phương một hoa giấy biểu thị cám ơn, sau khi liếm liếm bờ môi khô khốc, cậu lấy chai nước lọc từ trong thùng gỗ ra, uống hai hớp.

Xoa xoa mồ hôi trên trán, cầm lấy một cái khăn ướt lau sạch tay, Cố Khê tiếp tục làm việc. Vừa xếp xong một cái hoa giấy, có hai người ngồi xổm xuống trước mặt cậu, có khách tới. Cố Khê lập tức nhìn sang, một giây tiếp theo, cậu ngây ngẩn cả người.

“Hi,” Chào một tiếng, Kiều Thiệu Bắc rất có hứng thú mà cầm lấy một bó hoa màu tím lên, hỏi: “Bán thế nào?”

Cố Khê giật giật môi: “Các anh…”

“Đi ngang qua bên này, đúng lúc thấy cậu.” Triển Tô Nam giải thích đơn giản, cũng cầm lấy một bó hoa giấy, “Bán thế nào? Thật đẹp mắt.”

Còn chưa bình phục được hơi thở khi phải chạy một đoạn đường, Cố Khê thở hổn hển, nói: “Tặng cho các anh.”

Kiều Thiệu Bắc lắc đầu: “Không nên. Cậu kiếm tiền không dễ dàng, sao bọn tôi có thể lấy không. Bao nhiêu tiền?” Kiều Thiệu Bắc móc bóp ra.

Cố Khê nhếch miệng: “Hai đồng.”

Người bán hàng rong bên cạnh cậu nhìn cậu một cái, muốn nói nhưng lại thôi. Giá một bó hoa giấy là 3 đồng. Kiều Thiệu Bắc đếm trên sạp tổng cộng có mười hai bó hoa, y móc ra 100 đồng giao cho Cố Khê.

Cố Khê lộ vẻ mặt khó xử: “Có tiền lẻ không? Không có coi như thôi. Cũng không có giá trị gì, tặng cho các anh.” Cậu không có nhiều tiền lẻ để thối.

Kiều Thiệu Bắc cầm 100 đồng đặt ở trên hòm gỗ nhỏ của Cố Khê, nói: “Hoa đêm nay của cậu tôi mua hết.”

Nháy mắt, Cố Khê đầy sửng sốt, rồi cậu trở nên nóng vội.

Triển Tô Nam trực tiếp vươn tay đem cái sạp của Bả Cố Khê đóng lại, xách lên, rất bá đạo nói: “Bọn tôi đói bụng, muốn ăn bánh bao chiên.”

“Những thứ này là để làm bánh bao chiên sao?” Kiều Thiệu Bắc xách vài thứ Cố Khê vừa mua lên, bao gồm cả cái bánh rán trái cây kia, tiếp theo y xách luôn cái hòm gỗ, “Đi thôi, làm bánh bao chiên cho bọn tôi.”

“Ai, các anh, đừng như vậy, không nên, thực sự không nên như vậy.”

“Đi, đói chết, buổi trưa chỉ ăn có mấy miếng bánh bao.” Triển Tô Nam xoay người rời đi, Kiều Thiệu Bắc cũng đi theo.

Mọi thứ đều bị cầm đi mất, Cố Khê không muốn đi theo cũng không được. Cậu cầm lấy băng ghế nhỏ, đuổi theo: “Các anh, các anh đừng như thế…”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lên xe, Kiều Thiệu Bắc ngồi ở băng ghế sau, mọi thứ của Cố Khê thì đặt ở ghế phụ lái, y mở rộng cửa xe sau, chờ Cố Khê lên xe.

Cố Khê chạy đến bên cạnh xe, hơi nóng nảy: “Các anh, thực sự không nên như vậy.”

“Lên xe. Bọn tôi đói bụng, muốn ăn cơm.”

“…”

“Nhanh lên một chút!”

Cố Khê cắn môi thật chặc, lên xe. Kiều Thiệu Bắc chồm qua người cậu, đóng cửa xe lại, Triển Tô Nam khởi động xe, lái đi.

Cố Khê vừa vội vàng vừa hoảng hốt, Kiều Thiệu Bắc hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”

“Các anh, thực sự không…”

“Bữa trưa ăn ít, chúng ta đói bụng rồi, muốn ăn bánh bao chiên.” Một câu của Triển Tô Nam ngăn chặn Cố Khê hoàn toàn.

Xem ra đêm nay không thể bán hàng được rồi, Cố Khê túm túm vạt áo, rất bất an. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc biết cậu ở nơi nào, vừa rồi bất quá chỉ là cố ý hỏi mà thôi.

Triển Tô Nam lái xe, Cố Khê cúi đầu nói: “Trước mặt có cái ngõ hẻm, quẹo vào là đến nơi.”

Quẹo vào ngõ hẻm kia, tìm một nơi dừng xe xong, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ‘bắt cóc’ những thứ kiếm tiền của Cố Khê, cùng cậu đi tới nhà của cậu. Ngay khi Cố Khê đứng ở trước một gian nhà đơn sơ như túp lều, thì hai người thấy được sự thẹn thùng ở trên mặt của cậu, cũng nhìn thấy được sự kiên cường ở trên đấy.

Thì ra vẫn còn có nhà nghèo đến như thế, gian nhà chỉ là bốn bức tường. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đứng ở trong túp lều nhỏ hẹp, trong lòng nặng nề khó chịu.

Cố Khê chỉ chỉ chiếc giường một người nằm đặt ở trong túp lều, nói: “Các anh ngồi đi, tôi đi làm bánh bao chiên.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc im lặng, đem những thứ của Cố Khê đặt lên một cái bàn nhỏ, rồi ngồi lên chiếc giuờng – tuy nhỏ mà rất sạch sẽ. Trên giường đặt một miếng nệm mỏng ơi là mỏng, thế nhưng áo gối, ra trải giường, và chăn đều rất chỉnh tề, và cực kỳ sạch sẽ.

Cố Khê đem trà mình có ra, rửa qua một chút, rót nước nóng vào. Tiếp theo, cậu đem bình nước mình mang theo lúc đi bày sạp ra, đổ vào bình nước uống, rồi rửa sạch bình, đổ nước nóng vào.

“Các anh uống chút nước trước đi. Chỗ này có bánh rán trái cây, các anh có thể ăn lót bụng.” Cố Khê đem bữa cơm của cậu cũng đặt lên trên bàn nhỏ, sau đó cầm nguyên liệu nấu ăn đi ra ngoài. Nơi cậu nấu cơm nằm ở bên ngoài, phía trên đáp một tấm tôn làm mái che, thế là thành nhà bếp.

Triển Tô Nam lấy bánh rán trái cây mà hắn chưa ăn bao giờ ra, trước tiên ngửi ngửi, cảm thấy cũng tạm được, hắn há mồm cắn một miếng, sau đó nhìn Kiều Thiệu Bắc gật đầu, cũng đem bánh trái cây đưa cho y.

Kiều Thiệu Bắc cắn một cái, nhai nhai, nói: “Cũng tạm được. Bất quá tôi cảm thấy bánh bao không nhân hồi trưa ăn ngon hơn.”

“Tôi thật đói bụng.” Triển Tô Nam chẳng thèm quan tâm nhiều như thế, cầm lại cái bánh, cắn một miếng thật lớn.

Hai người cũng không khách khí, chỉ trong mấy giây đã phân chia xong bữa cơm của Cố Khê. Từ cửa sổ đơn sơ, hai người nhìn thấy Cố Khê ở bên ngoài đang rửa rau, hai người cũng không có ý phụ giúp một tay. Bọn họ ở nhà chưa từng bước chân vào phòng bếp, giờ đi ra cũng chỉ gây thêm phiền.

Hai người đánh giá túp lều của Cố Khê – trừ bỏ cái giuờng nhỏ dưới mông bọn họ và cái bàn nhỏ ở đầu giuờng ra, thì trong phòng còn có 1 cái tủ áo mở một cửa, một tủ hộc kéo, trên tủ hộc kéo để một cái tivi nhỏ, trên tường có một cái quạt máy nhỏ, cách quạt máy không ra có treo một tấm di ảnh của một bà cụ. Tại sao lại nói là di ảnh? Bởi vì phía bên ngoài khung ảnh có một miếng vải đen.

Người này là cô nhi? Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống của người này, chân mày nhíu chặt lại…

“Đêm đó, ba ba không chỉ làm bánh bao chiên, còn làm canh đậu hủ bông bẹ với nấm. Ba Triển và ba Kiều đều ăn hết sạch bánh bao chiên cùng với canh đậu hủ, chỉ chừa lại cho ba ba một chén canh nhỏ xíu.”

“Các ngươi hơi quá đáng đó!”

Ông Triển và Ông Kiều phẫn nộ bất bình, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng chu chu miệng nhỏ, biểu thị đầy bất mãn.

Một người đi vào phòng khách, cười nói: “Các anh để lại cho em nguyên một tô lớn, nhưng sau đó lại nói ăn còn chưa no, nhất quyết lôi kéo em đi ăn sushi, kết quả ngày hôm sau em bị đau bụng cả một ngày.”

“Ba!” Dương Dương và Nhạc Nhạc xoay người lại.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đặt quyển sách qua một bên, cùng nhau đứng dậy. Kiều Thiệu Bắc cố gắng đè nén nước mắt nơi khoé mắt, đi tới trước mặt người nọ, cầm lấy tay của người nọ: “Bởi vì thế mà từ đó về sau bọn anh cũng không dám dẫn em đi ăn sushi nữa.”

Trong mắt Cố Khê cũng đầy kích động khi nhớ về chuyện xưa. Nhưng ở đây có người già và trẻ con, cậu không dám bộc lộ điều gì, dựa vào Kiều Thiệu Bắc đang đỡ cậu, cậu hít sâu mấy hơi, lúc này mới nói: “Ba, mẹ, bánh chẻo đã nấu xong, đi ăn thôi.”

Triển Tô Nam cũng đã đi tới, cầm lấy tay kia của Cố Khê, ở trước mặt người già và trẻ con, rất tự nhiên hôn lên trên mặt Cố Khê một cái. Dương Dương và Nhạc Nhạc cấp tốc che mắt lại, mặt Cố Khê nháy mắt đỏ bừng.

“Tiểu Hà, sau này bọn nó dám ăn hiếp con, con cứ nói với ba, ba sẽ đánh mông bọn nó.” Ông Triển ôm lấy cháu nội.

“Đúng, sau này ba sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho con, con không nên quá nuông chiều bọn nó.” Ông Kiều cũng ôm lấy cháu nội.

Yến hầu của Cố Khê căng lên, cậu nỗ lực lộ ra một nụ cười thật tươi: “Ba, mẹ, Rex, đi ăn bánh chẻo đi.”

“Được.”

Lòng bàn tay nóng nóng, nhìn hai người đàn ông ở ngay bên người, Cố Khê cũng nhớ tới buổi tối đêm hôm đó. Ngày đó, sinh mệnh của cậu và hai người này đã bắt đầu cột chặt lấy nhau. Cũng từ ngày đó bắt đầu, cậu đã biết như thế nào là vui sướng, như thế nào là ái tình.