Viên Xuân

Chương 13

Tiểu Viên nhi theo anh trưởng thành, câu nói ấy của anh Xuân, là sự bình yên của tôi tận mãi nhiều năm sau.

— Nhật kí An Viên

“Cô họ em có còn là người không? Không muốn đưa em về tại sao không nói sớm, sao có thể bỏ em một mình ở ga tàu chứ, Tết nhất bên ngoài lộn xộn biết bao nhiêu, nếu bị lạc mất thì làm thế nào, ngộ nhỡ bọn buôn người bắt em đi mất, bán lên núi, bán cho nhà khác đã tốt, có người có khi còn đánh gãy chân tay em, bắt em lang thang ăn xin trên phố, hoặc là bán em vào công xưởng phi pháp, nhốt em lại đến lúc đần thì bắt em làm khổ sai cả đời, cuối cùng chết ra sao cũng không biết…”

Đôi mắt đen thẫm của Thẩm Hành Xuân rực lửa, cậu gằn giọng chửi Lí Tú Trân không phải người hết nửa ngày.

An Viên càng nghe càng sợ, cứ cúi gằm mặt, nước mắt lã chã rơi.

Thẩm Hành Xuân chửi thêm một lô một lốc, chửi mệt rồi thì hít một hơi lớn, hầm hầm hỏi An Viên:

“Còn em thì sao? Sao em tự mình về đây được?”

An Viên vẫn cúi đầu.

“Cuối cùng em không biết làm thế nào, bèn đưa tờ giấy ghi địa chỉ anh cho em cho chú ở cửa soát vé ga tàu xem, chú ấy tốt lắm, tìm cho em một tài xế quen đi đón khách ở mấy thôn bên này, em xuống xe ở đầu thôn.”

Thẩm Hành Xuân đè bàn chân An Viên dưới chân mình mà ủ, vẻ mặt vẫn giữ nguyên, nhíu mày, đồng tử thăm thẳm lạnh lẽo, cậu cầm tay An Viên ủ cho em thêm một lát, nói:

“Nhóc con còn biết hỏi người ta, còn tìm được đường về, vẫn chưa tới mức ngốc quá.”

“Em sợ quá mà.” An Viên lí nhí, giọng nghèn nghẹn âm mũi.

Thẩm Hành Xuân xoa tay cho em thêm chốc nữa, An Viên cảm thấy cơ thể đã hoàn toàn ấm lên, nhưng tay chân bắt đầu trở nên vừa nóng vừa ngứa, hai bàn chân dưới cẳng chân Thẩm Hành Xuân cọ cọ nhau, kết quả cọ vào phần thịt buồn trên chân Thẩm Hành Xuân.

Thẩm Hành Xuân hẵng xoa tay cho em, cảm thấy cẳng chân buồn buồn, duỗi chân ra, thẳng lưng, lại đè bàn chân An Viên xuống dưới cẳng chân.

“Đừng động đậy lung tung, cọ vào thịt buồn của anh rồi.”

An Viên nói:

“Em thấy lòng bàn chân và đầu ngón chân cứ ngưa ngứa ấy.”

“Đáng đời, ai bảo em về không gọi cửa.” Thẩm Hành Xuân bực bội nói, lại tức mình đánh một cái mạnh lên chân An Viên qua lớp chăn.

An Viên cụp hờ mắt, ngậm miệng không nói nữa, Thẩm Hành Xuân xoa thêm cho em một lúc rồi bỏ chăn ra, bò dậy khỏi chăn.

An Viên thấy cậu định đi, hoe mắt hỏi:

“Anh ơi, anh đi đâu đấy?”

Thẩm Hành Xuân chống tay lên thành giường, xuống giường xong thì giẫm lên giày mình.

“Anh đi gọi người đến bán em đi, xem thử bán được bao tiền.”

Hàng mi An Viên khẽ rung, em biết Thẩm Hành Xuân chỉ dọa mình thôi, nhưng lồng ngực vẫn trống rỗng, ban nãy đã khóc sưng mắt, da mắt vừa rát vừa sưng, em chầm chậm gọi một tiếng:

“Anh ơi…”

“Nằm yên trong chăn, anh đi rót cốc nước nóng cho em rồi lấy chậu nước cho em rửa mặt.” Thẩm Hành Xuân lệt xệt ra ngoài. “Đã ăn tối chưa?”

“Chưa ăn ạ.” An Viên lại lí nhí đáp.

“Bánh bao rau muối với bánh bao nhân đậu, ăn cái nào?” Thẩm Hành Xuân hỏi xong liền nhớ ra An Viên không thích ăn bánh bao rau muối, tự hỏi tự trả lời. “Anh lấy bánh bao nhân đậu cho em, hai cái đủ không?”

“Đủ rồi ạ.”

An Viên rửa mặt, ăn bánh xong đã quá nửa đêm, sau đó Thẩm Hành Xuân cho em ngâm chân, cuối cùng tìm cho em một tuýp sáp chống cước. 

“Mấy ngày tới khoan hãy thoa cái trong chai của em đã, dùng sáp chống cước này, bôi đều sáng trưa tối, giữ gìn cẩn thận đấy, nếu để ngấm cước thật, về sau đông nào em cũng sẽ cước chân cước tay, tới lúc ấy tay chân em sẽ phình lên như móng heo vậy, còn nứt nẻ nữa, vết nứt sẽ vừa đau vừa ngứa.”

An Viên nuốt nước bọt, đón lấy tuýp sáp chống cước trong tay Thẩm Hành Xuân, tỉ mỉ bôi sáp cho mình.

Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, Thẩm Hành Xuân nhớ đến cảnh An Viên nép dưới chân tường ngoài nhà vẫn thấy sợ, chỉ vào khung cửa kêu lạch cạch vì gió:

“Nghe thử gió ngoài trời xem, nếu đêm nay anh không ra, tuyết không làm em cóng chết thì gió dữ thế này cũng thổi em đi được luôn đấy, khen em thông minh không sai, mà dại thì cũng dại đến nơi đến chốn…”

Thẩm Hành Xuân nói xong, cơn giận đêm nay cũng xả hết, cậu biết sự ngốc nghếch của An Viên đến từ việc em sợ bị bỏ rơi, từ nỗi hoảng loạn, hoang mang và sợ hãi không biết ngày mai nên đi đâu, sự ngốc nghếch ấy giống như gió bấc dữ dội ngoài kia, đến từ đâu thì biết, nhưng không biết thổi đến đâu mới ngừng…

An Viên không lên tiếng, tay nắm chặt tuýp sáp chống cước, khoanh chân ngồi trên giường, mái tóc dài quá trán xòa xuống mắt, hai bên mai mềm mại cũng rủ xuống vành tai hồng hồng, em lấy tay vuốt mấy cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi im không động đậy.

Thẩm Hành Xuân trông dáng vẻ bé nhỏ tội nghiệp của em thì không nói gì khác, lấy hai chiếc chăn dạo trước An Viên trải trên giường ra khỏi tủ, An Viên đợi tới khi cậu ôm chăn đến bên giường thì nhích nhích mông, dịch sang cạnh giường, đón lấy chăn từ tay Thẩm Hành Xuân, tự mình trải ngay ngắn.

Thẩm Hành Xuân thấy em nằm xuống rồi mới kéo đèn, An Viên nằm ngửa, cảm nhận hơi ấm của chăn, nhắm mắt nghĩ về ngày mai trong bầu không khí tối mịt.

Đêm nay em có thể ngủ trên chiếc giường ấm áp ở nhà Thẩm Hành Xuân, ngày mai lại không biết sẽ đi đâu.

Thẩm Hành Xuân cũng không ngủ được, biết An Viên cũng chưa ngủ, khẽ gọi một tiếng:

“Nhóc con ơi?”

An Viên trở mình nằm nghiêng, cánh tay chèn xuống dưới cổ, trong giọng nói non nớt hương sữa còn kèm chút âm mũi, hỏi:

“Sao thế anh?”

Thẩm Hành Xuân không giống An Viên, cậu đã qua hẳn thời kì vỡ giọng, cất tiếng hỏi với chất giọng mang theo sự trầm thấp và trong sáng của thiếu niên:

“Sau này Tiểu Viên nhi cứ ở lại nhà anh đi, Tiểu Viên nhi theo anh trưởng thành…”

Vành mắt An Viên nóng rực, em nắm mép chăn che mắt, luồng hơi trong khoang ngực truyền lên cổ họng, nghẹn phát đau, rất lâu sau, khi cổ họng em không còn nghẹn nữa mới nói:

“Ông và bà…”

Thẩm Hành Xuân đáp:

“Ông bà đã định giữ em lại đấy, hôm nay sau khi em đi bà nói hết nửa ngày trời.”

“Thật sao ạ?” An Viên dè dặt hỏi.

“Thật.”

Ngày hôm sau, khi ông nội Thẩm và bà nội Thẩm quay về nhìn thấy An Viên thì kinh ngạc hơn nửa ngày, hai ông bà vây lấy An Viên hỏi han kĩ càng, nghe xong chuyện hôm qua, ông bà vừa tức vừa sợ.

Bà nội Thẩm không nói đến câu thứ hai, kéo tay An Viên bảo:

“Tiểu Viên nhi đừng sợ, sau này cứ ở nhà bà nhé.”

Ông nội Thẩm cũng không chần chừ, chuyện giữ An Viên lại lớn như vậy, phải thông báo cho bố thằng bé mới được, lập tức về phòng viết thư cho An Quốc Khánh.

An Viên ôm bà khóc nửa ngày, bà nội Thẩm xót xa chết đi được, xoa tay Tiểu Viên nhi dỗ hết nửa ngày.

Thẩm Hành Xuân khoanh tay đứng một bên, cuối cùng thật sự không nhìn nổi cảnh một già một trẻ khóc lóc sụt sùi nữa, đi đến cười rồi vỗ vỗ bà, vỗ vỗ em bé.

“Được rồi ha, đừng khóc nữa, Tết nhất thế này, khóc gì khóc lắm thế.”

Lúc này, bà nội Thẩm mới gạt nước mắt, nhẩm thời gian, mấy hôm nữa là Tiểu niên rồi, chợt nhớ ra Thẩm Kiến Quân và Triệu Lệ Hồng, nói:

“Đúng rồi, sắp Tiểu niên tới nơi, Đại Xuân, bố mẹ và em trai con sắp về rồi.”

Bà nội Thẩm nhớ đến con trai con dâu liền lạnh mặt, khẽ thở dài một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành Xuân và An Viên, bà biết sau này sẽ chẳng thiếu nổi những trận đay nghiến phá hoại bầu không khí.

Nhưng trong lòng bà đã quyết, chuyện này ai cũng đừng hòng cản trở, năm xưa ông bà giữ được Thẩm Hành Xuân, bây giờ An Viên ông bà cũng có thể giữ được…