Nơi giấc mộng bắt đầu, là câu nói đùa ấy của anh Xuân, anh nói muốn tôi sau này lớn lên làm vợ anh.— Nhật kí An ViênSáng hôm sau, khi Thẩm Thụy đến gõ cửa nhà kề, An Viên vẫn đang say giấc trong lòng Thẩm Hành Xuân, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài liền chau mày bất mãn, cọ vào lòng Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân mơ màng ôm em vào lòng.
Thẩm Thụy vẫn đang gõ cửa bên ngoài, vừa gõ vừa gọi:
“Anh, anh, anh mở cửa cho Tiểu Thụy, đưa Tiểu Thụy đi chơi đi.”
Thẩm Hành Xuân ngái ngủ mở mắt, nhìn ra cửa theo tiếng gọi, trời còn chưa sáng hẳn, cậu nói vọng ra ngoài một tiếng.
“Tiểu Thụy đợi một tí, anh mặc áo cái đã.”
Thẩm Thụy lại gõ cửa thêm mấy lần, An Viên lấy tay che tai, lèm bèm trong lòng Thẩm Hành Xuân.
“Ồn chết đi được.”
An Viên đang gối lên cánh tay Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân cẩn thận rút tay khỏi gáy em, gạt phần tóc xòa xuống lông mày em.
“Tiểu Viên nhi ngủ tiếp đi, anh ra mở cửa cho em nó.”
Thẩm Hành Xuân chui khỏi chăn liền run lập cập, lò sưởi trong phòng sớm đã tắt, chút hơi ấm duy nhất chỉ sót lại trong chăn, cậu nhấc chiếc áo ngoài bên cạnh lên khoác vào, loẹt quẹt giày mở cửa cho Thẩm Thụy vào.
Thẩm Thụy mặc rất nhiều quần áo, vốn nó đã bé nhỏ, trông tròn xoay như cái bánh ú, chỉ để lộ đôi mắt, nó đi đến cạnh giường.
“Anh ơi, sao các anh vẫn chưa dậy?”
Thẩm Hành Xuân vừa run vừa mặc áo, giơ tay ra hiệu nói khẽ với Thẩm Thụy.
“Suỵt, Tiểu Thụy đừng làm ồn, để Tiểu Viên nhi ngủ thêm một lát.”
Tuy An Viên bịt tai nhắm mắt, nhưng em đã tỉnh rồi, đặc biệt là từ khi Thẩm Hành Xuân ra khỏi chăn, chút hơi ấm ấy giảm đi quá nửa, nhiệt độ tàn dư khiến em không thoải mái lắm, em dụi mắt, cuộn chân trong chăn, cong như con tôm.
Tối qua bà nội Thẩm đã trò chuyện với Thẩm Thụy rất lâu, nói ông bà sẽ không vì sự tồn tại của An Viên mà bớt yêu nó, trẻ con không giận dai, qua một đêm thì đã quên sạch rồi, trong đầu chỉ nhớ đến chơi, thấy An Viên đã mở mắt, bèn gọi em:
“Tiểu Viên nhi, anh cũng dậy đi, đi chơi với em có được không?”
An Viên mở mắt lườm đứa trẻ cao bằng thành giường vừa gọi em là Tiểu Viên nhi một cái, sửa lưng nó:
“Anh lớn hơn em, phải gọi anh là anh Tiểu Viên nhi.”
Thẩm Thụy đổi cách gọi rất nhanh:
“Anh Tiểu Viên nhi, mau dậy nào.”
An Viên nghe thằng bé gọi mình bằng anh, cười với nó, chui khỏi chăn trở dậy thay quần áo, mới sáng sớm chưa có gì để chơi, ba đứa ở trong nhà nói chuyện.
Thẩm Hành Xuân vẫn nhớ Lâm Hạo nhờ cậu hỏi giúp vụ trường, ăn sáng xong liền lựa lời hỏi Thẩm Kiến Quân, Thẩm Kiến Quân đáp tuy cấp 3 chuyển được nhưng không dễ lắm, vả lại còn khác tỉnh, nhưng vẫn miêu tả cho cậu mấy trường cấp 3 bên ấy.
Thẩm Kiến Quân tưởng Thẩm Hành Xuân muốn chuyển trường, nghĩ rồi nói:
“Đại Xuân, con muốn chuyển trường à? Nếu con muốn chuyển thật, bố sẽ hỏi giúp con, dù sao ba năm cấp ba vẫn rất quan trọng.”
Thẩm Hành Xuân lắc đầu.
“Không phải con muốn chuyển ạ, là một bạn trong lớp con muốn chuyển, nhờ con nghe ngóng giúp, con không chuyển đâu, đi học ở đây cũng tốt lắm ạ.”
Thẩm Kiến Quân không nói gì thêm, Thẩm Hành Xuân lại hỏi thêm mấy câu cặn kẽ hơn về trường, bao gồm chỗ ở, học phí và phí sinh hoạt, sau đó sang nhà Lâm Hạo.
Hai vợ chồng Thẩm Kiến Quân lúc trước đều lớn lên trong thôn, ăn xong thì bị gọi đi chơi bài, hai đứa nhóc Thẩm Thụy và An Viên ở trong vườn chơi ném tuyết, đắp người tuyết.
Hai đứa chơi mãi chơi mãi, đến mức áo ướt sũng nước tuyết, An Viên là anh, dắt Thẩm Thụy vào nhà thay áo, sau khi em thay cho Thẩm Thụy xong liền quay về nhà kề ngủ đêm qua, bà nội đã nhóm lại lò, em thay áo xong bèn cùng Thẩm Thụy ngồi xổm bên lò hơ tay.
Thẩm Hành Xuân quay về thì thấy hai đứa trẻ đang dựa đầu vào nhau ngồi cạnh lò sưởi, cậu bước tới chen vào giữa, hỏi:
“Hai đứa vừa chơi gì thế?”
Thẩm Thụy vỗ tay nói:
“Ban nãy em với Tiểu Viên nhi chơi bóng tuyết trong vườn, bọn em còn ném tuyết nữa, làm ướt hết áo.”
An Viên nghe Thẩm Thụy gọi mình là Tiểu Viên nhi, không sửa lưng nó nữa.
Tay trái Thẩm Hành Xuân sờ cổ áo An Viên, tay phải sờ cổ áo Thẩm Thụy, áo hai đứa trẻ đều khô.
“Áo có ướt đâu?”
“Bọn em vừa thay rồi.” Thẩm Thụy thấy tay Thẩm Hành Xuân lạnh quá, bèn buông tay cậu ra, cũng không hơ lửa nữa, tự bò lên thành giường chơi.
Tay kia của Thẩm Hành Xuân vẫn đang để sau cổ An Viên, An Viên cảm nhận được một luồng khí lạnh lan ra từ gáy chạy dọc theo sống lưng xuống eo, cả người lẩy bẩy, toàn thân nổi da gà.
Thẩm Hành Xuân bỏ tay ra rất nhanh, An Viên dịch sang cạnh cậu, cầm tay cậu đưa đến bên lò sưởi.
“Hơ cho ấm đi, sao tay lạnh thế, anh, vừa rồi anh đi đâu thế ạ?”
“Anh vừa sang nhà anh Lâm Hạo.” Thẩm Hành Xuân đáp.
An Viên nhớ lại chuyện hôm qua Lâm Hạo nói Thẩm Hành Xuân có người yêu, hỏi cậu:
“Anh đi nói tiếp chuyện người yêu anh với anh ấy à? Anh ơi, anh nghe Tiểu Viên nhi bảo này, yêu đương không tốt đâu, thầy cô trong trường biết được sẽ gọi người nhà đó, ông bà mà hay tin sẽ đánh đít anh nữa đấy, anh còn nhỏ, phải lấy học tập làm trọng…”
An Viên nói bằng giọng rất trầm, cố gắng đè nén sự non nớt hương sữa trên người xuống, mày chau lại, vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc.
Lúc đầu Thẩm Hành Xuân bị lời nói của An Viên làm cho ngơ ra, nghĩ tới trưa hôm qua ắt là An Viên đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cậu và Lâm Hạo, cậu cười hỏi An Viên:
“Con nít con nôi, em hiểu thế nào là người yêu không?”
An Viên không thích Thẩm Hành Xuân nói em là trẻ con, biểu cảm ngay ngắn, đáp:
“Em biết chứ, em đã không còn là trẻ con nữa rồi, chỉ nửa năm nữa thôi là em sẽ không cần đón tết Thiếu nhi nữa, người yêu tức là phải ăn cơm chung nè, ngủ chung nè, gì cũng phải làm chung, là người mình muốn chung sống suốt đời.”
Thẩm Hành Xuân cũng chỉ tiện miệng hỏi bừa, An Viên lại trả lời cực kì nghiêm túc, lông mi và giọng điệu em dập dìu lên xuống, khuôn mặt em vẫn tròn trịa như thế, Thẩm Hành Xuân nhìn làn da trắng ngần trên mặt An Viên, đưa tay nhéo nhéo mặt em, nói:
“Tiểu Viên nhi nói đúng, bây giờ không yêu, nếu Tiểu Viên nhi gì cũng hiểu, vậy sau này lớn lên làm vợ anh Xuân đi.”
Nghe xong lời Thẩm Hành Xuân, đôi mắt vốn đã vừa to vừa tròn của An Viên bỗng trừng lớn thêm mấy phần, nơi đáy mắt thăm thẳm lấp lánh ánh sáng mà tự em cũng không phát hiện ra, em ngơ ngẩn nhìn Thẩm Hành Xuân, nhìn mai tóc ngắn ngủn và sống mũi thẳng tắp của cậu, cùng đường nét rõ ràng của yết hầu trước chiếc cổ dài.
Trên người Thẩm Hành Xuân có khí chất thiếu niên đang lớn vừa phải nhưng rất rõ ràng, đó là sự trưởng thành An Viên vẫn luôn khao khát.
An Viên cứ nhìn Thẩm Hành Xuân như thế, nửa ngày vẫn không nói một lời, ngón tay Thẩm Hành Xuân nhéo, sượt qua mặt em đem lại cảm giác thô ráp thân thuộc, khi Thẩm Hành Xuân nhéo má em còn thấy hơi đau.
Má An Viên sau khi cơn đau qua đi liền bị lò sưởi bên cạnh hun đỏ, cơ thể nóng lên từng chút một.
Thẩm Hành Xuân thấy bộ dạng ngẩn ngơ của An Viên rất thú vị, huých huých vai em.
“Nghĩ gì thế? Có muốn làm vợ anh không?”
An Viên tức thì quay mặt đi không nhìn Thẩm Hành Xuân nữa, từ từ rũ mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn về nơi nào đó.
“Em không muốn làm vợ anh.”
“Vì sao thế?” Thẩm Hành Xuân hỏi em.
“Bởi vì anh nhéo mặt em hơi đau.” An Viên mím môi. “Với cả…”
An Viên ngập ngừng, không nói tiếp vế sau của với cả.
Thẩm Hành Xuân đột nhiên nổi hứng, không ngờ nhóc con còn có với cả, cậu tò mò hỏi tiếp:
“Với cả gì thế?”
An Viên vẫn đang nhìn sang chỗ khác.
“Với cả ban đêm đi ngủ anh còn cởi trần..”
An Viên vừa dứt lời, Thẩm Hành Xuân liền bị nửa câu sau của em chọc cười, cậu haha mấy tiếng, đưa tay lên nhéo làn da ở gáy An Viên.
“Nhóc con yêu cầu cao thế?”
An Viên mím môi không đáp, lại dịch sang cạnh lò sưởi, tiếp tục hơ tay.Em nhìn qua khe ở xếp thành từng vòng trên đỉnh lò sưởi, ngắm ngọn lửa đang bập bùng bên trong, kêu lách tách rất khẽ, rất lâu sau em mới hỏi Thẩm Hành Xuân:
“Vì sao anh lại muốn em làm vợ anh ạ?”
Thẩm Hành Xuân nói:
“Vì Tiểu Viên nhi xinh chứ sao, người còn thơm nữa.”
Má An Viên vẫn hồng, em nghe xong liền đắc ý cười cười, đáp:
“Đương nhiên là em xinh rồi, em là xinh nhất đó.”