Năm 1997, giọng tôi khàn khàn trong gió hè, trái tim tựa như mắc trên cánh diều.— Nhật kí An Viên“Tiểu Viên nhi, em đi chậm thôi, đợi anh với.” Thẩm Hành Xuân hẵng đang nhai bánh bao chưa ăn hết trong miệng, giọng lúng búng, nhìn cánh cửa mở ra rồi tự đóng vào, xách ba lô trên ghế lên đuổi theo.
An Viên nắm quai ba lô trên vai rảo bước phía trước, không hề có ý trả lời.
Thẩm Hành Xuân đuổi kịp An Viên, giữ lấy cổ tay em.
“Anh đâu có cười em, suốt một đêm rồi, vẫn chưa chịu nói chuyện với anh à? Thời kì vỡ giọng là thế đấy, giọng cứ khàn khàn, không dễ nghe, một thời gian nữa là ổn thôi, nào, đừng xị mặt nữa, cười một cái cho anh xem.”
An Viên giả bộ không nghe thấy, ra khỏi cổng, rẽ vào đường cái, đi bước nhỏ bên đường.
Em bặm chặt môi, nhất quyết không lên tiếng.
Đêm qua em nói, sẽ không bao giờ nói chuyện với Thẩm Hành Xuân nữa.
Bây giờ em đã mười bốn tuổi rưỡi, đang ở thời kì vỡ giọng, giọng nói khàn khàn khó nghe cứ như vịt vậy.
Nguyên nhân em không nói chuyện với Thẩm Hành Xuân là, đêm qua trước khi đi ngủ em than phiền về bạn cùng bàn mới sau khi bị đổi chỗ ngồi với Thẩm Hành Xuân, em chưa nói xong, Thẩm Hành Xuân bỗng nhiên cười rộ lên.
An Viên hỏi cậu cười cái gì, Thẩm Hành Xuân không đáp, chỉ sờ trước cổ em một cái, đó là nơi em bắt đầu nổi yết hầu, bây giờ đã hơi nhô ra rồi.
An Viên biết Thẩm Hành Xuân đang cười giọng em, em lập tức ngậm miệng, lật mình, quay lưng vào Thẩm Hành Xuân.
Sau đó bất luận Thẩm Hành Xuân chọc em hay xin lỗi thế nào, An Viên chỉ nói một câu “về sau em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa” rồi không nói chuyện với Thẩm Hành Xuân nữa thật, chiến tranh lạnh với cậu cả đêm.
Lúc ăn sáng cũng bơ cậu, bà nội nói chuyện với em, em cũng chỉ dạ vâng hai tiếng.
Thẩm Hành Xuân vừa đi vừa dùng vai huých em:
“Nhóc con thù dai thế, còn giận anh cơ à?”
Bất luận Thẩm Hành Xuân nói gì, An Viên thế nào cũng không chịu mở miệng, Thẩm Hành Xuân nhấc tay lên quàng cổ em, ép em vào lòng mình.
“Giận kinh thế? Có phải cả đời cũng không nói chuyện với anh nữa không?”
An Viên ngoảnh mặt nhìn ra xa, bị Thẩm Hành Xuân lôi về phía trước.
Đang giữa hè, mặt trời buổi sáng đã hơi chói mắt, ống khói công trường phía xa và nhà ngói đỏ khúc khuỷu sau luồng nhiệt, bóng cây lập lòe trên mặt đường đều phả hơi nóng.
An Viên đang học kì hai lớp bảy, trường cấp hai của em còn gần trường Thẩm Hành Xuân hơn, đi mấy bước sang đường là đến trường Thẩm Hành Xuân.
Đến cổng trường cấp hai, Thẩm Hành Xuân kéo em lại không cho em qua.
“Nếu một ngày không gặp được nữa thì sao, có chắc muốn tiếp tục không nói chuyện với anh không?”
Lúc này An Viên mới nhếch mắt, móng tay vẫn bấu lấy phần thừa ra của quai ba lô, ngước lên nhìn Thẩm Hành Xuân vẫn cao hơn mình một cái đầu.
Đã một năm rưỡi rồi, tuy ngày nào em cũng uống sữa, nhưng vẫn thấp hơn Thẩm Hành Xuân rất nhiều, mặc dù em cũng đang lớn, song anh em còn lớn nhanh hơn, anh em bây giờ đã 1m80 rồi.
An Viên nhìn bờ vai đã rộng hơn rất nhiều so với trước đây của Thẩm Hành Xuân, vải áo mùa hè mỏng manh dán lên cơ thể cậu, cơ bắp trên cánh tay đã có cảm giác rắn rỏi.
An Viên không rời mắt, nhìn giọt mồ hôi lăn ròng từ trán Thẩm Hành Xuân xuống cần cổ đã đen thêm một chút do nắng hè của cậu, cùng yết hầu đã nổi rõ.
Gió hè sượt qua gò má, An Viên nhìn yết hầu của Thẩm Hành Xuân, cũng ngửa cổ lên với Thẩm Hành Xuân, em cử động lưỡi, muốn đè nén cái khàn trong họng nhất có thể, nhưng giọng nói khàn khàn trong gió hè nổi bật vô cùng, giọng em vẫn không êm tai gì mấy.
“Anh, yết hầu của em đẹp không?”
Thẩm Hành Xuân khom lưng, trong mắt cậu, nét bụ bẫm trẻ con trên mặt An Viên đã phai đi không ít, hai gò má đã trở nên đôi phần góc cạnh.
Cậu nhìn An Viên không chút e ngại phô ra đường nét trắng nõn mong manh trước mặt mình.
Nhóc con giờ đã trưởng thành.
Thẩm Hành Xuân đưa tay lên sờ bộ phận lờ mờ nhô ra trên cổ em, nói:
“Đẹp, xinh xinh, tròn trịa, hợp với em lắm.”
An Viên cuối cùng cũng cười, đưa cằm về, nhìn Thẩm Hành Xuân.
“Yết hầu của anh cũng rất hợp với anh, hôm nay là thứ sáu, chiều nay đến phiên em trực nhật rồi, hôm nay anh không có tự học buổi tối đúng không, tan học xong lên thẳng lớp em đợi em nhé?”
Thẩm Hành Xuân lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ phiếm hồng dưới ánh mặt trời của An Viên.
“Nhóc con nóng tính ghê, dỗ em lâu như thế mới chịu.”
An Viên cảm nhận được cái đau khi má bị nhéo, rời mắt khỏi Thẩm Hành Xuân.
“Em chả cần anh dỗ.”
“Không cần anh dỗ á, thế giờ là tự em nguôi à?”
“Đương nhiên rồi, em tự nguôi đấy, em mà giận thật, anh chẳng dỗ nổi đâu.”
Thẩm Hành Xuân cười, đứng thẳng lên, gạt quai ba lô rớt trên vai An Viên lên.
“Mau vào đi, chiều tan học anh sang đợi em.”
Sau khi An Viên qua cổng còn quay đầu gọi với theo lưng Thẩm Hành Xuân:
“Anh đừng đến muộn đấy nhé.”
Thẩm Hành Xuân vẫy tay với em.
“Biết rồi, nhất định đến đúng giờ.”
Buổi chiều, An Viên tan học, quét dọn lớp xong thì ngồi tại chỗ làm bài tập, đợi Thẩm Hành Xuân đến tìm mình, nhưng em đợi mãi đến khi trời tối, cậu ngồi trong phòng học làm hết bài tập hai ngày cuối tuần, các bạn trong lớp đã về hết, Thẩm Hành Xuân vẫn chưa tới.
An Viên thu dọn ba lô, khóa cửa phòng học xong thì đi sang trường cấp ba đối diện.
Em thường sang trường tìm Thẩm Hành Xuân, rất nhiều bạn học của Thẩm Hành Xuân đều đã biết em, khi bạn cùng bàn của Thẩm Hành Xuân — Vu Dương đeo cặp ra khỏi cổng trường vừa hay chạm mặt An Viên, gọi em một tiếng từ xa.
“Tiểu Viên nhi, đến tìm anh em à?”
An Viên dừng bước, đáp:
“Anh Dương, anh em vẫn ở trong lớp ạ?”
“Chắc thế.” Vu Dương quay đầu nhìn về phía lớp học một cái. “Lúc anh về nó vẫn còn trong đó.”
“Tối nay các anh có tự học không?” An Viên hỏi.
Vu Dương đáp:
“Hôm nay là thứ sáu, không có tự học buổi tối, còn vội bắt xe về nhà kìa, chỉ có từ thứ hai đến thứ năm thôi, em mau vào lớp xem xem, không khéo một lát nữa là đóng cửa rồi.”
An Viên gật đầu.
“Vậy em đi tìm anh em trước nhé.”
An Viên chạy đến dãy phòng học của lớp mười một, từ xa đã thấy lớp Thẩm Hành Xuân còn sáng đèn, em đi đến bên cửa sổ, bò ra bệ cửa nhìn vào trong.
Phòng học lắp kính hai lớp để tránh rét mùa đông, cũng may lớp kính còn tương đối sạch.
Trong lớp rất vắng, An Viên nhìn một cái là thấy Thẩm Hành Xuân ngồi hàng cuối cùng, còn có một cô gái đang ngồi ở chỗ Vu Dương.
An Viên nhìn cô gái ấy, lập tức chau mày.
Về cơ bản, em đã gặp hết bạn cùng lớp của Thẩm Hành Xuân, ít nhất cũng nhận được mặt, nhưng cô gái đang ngồi cạnh Thẩm Hành Xuân thì không có ấn tượng gì, còn chưa gặp bao giờ.
Mái tóc đen dài của cô gái xõa sau gáy, khi cúi đầu một lọn trượt xuống, cô chốc chốc nhấc ngón tay mảnh khảnh lên vuốt tóc xòa trên gò má, gài lại sau tai.
Hai người họ chắc là đang giải đề, khi cô gái vuốt tóc, Thẩm Hành Xuân dịch người sang cạnh, cầm bút viết viết tính tính trên giấy, vừa viết vừa giảng cho cô gái.
Mày An Viên càng nhíu chặt hơn, hàng mi dài rủ xuống rung rung, nghĩ đến việc Thẩm Hành Xuân đã nói sẽ sang đợi em, bây giờ lại nuốt lời, tức đến bạnh cằm.
Khi cô gái gài tóc một lần nữa, An Viên đẩy cửa sau phòng học bước vào, cửa sau qua nhiều năm đã hơi cũ, lúc bản lề trên cửa mở phát ra tiếng “cót két” rất lớn, tiếng động không nhỏ, lập tức xen ngang hai người ở hàng sau.
Thẩm Hành Xuân quay sang nhìn, thấy là An Viên liền cong môi, cầm bút mực vẫy vẫy tay với em:
“Tiểu Viên nhi, mau qua đây.”
An Viên hai tay đút túi, rảo bước đi qua hai hàng bàn ghế, đi đến cạnh Thẩm Hành Xuân, áp sát vào cánh tay cậu, gần nửa người dựa cả vào người cậu, rồi rút tay trái khỏi túi, sờ xuống dưới cánh tay Thẩm Hành Xuân, dùng móng tay chọc phần thịt bên trong cánh tay cậu.
“Thẩm Hành Xuân, đây là?” Cô gái nhìn An Viên hỏi.
“Em trai tớ.”
Cô gái không nhiều lời, đứng dậy thu dọn đề thi trên bàn.
“Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu đã giảng bài cho tớ, lúc sáng học toán giáo viên giảng tớ không hiểu.”
Thẩm Hành Xuân dựa người sang phía An Viên, nói với cô gái:
“Không có gì.”
Cô gái chậm rãi thu dọn xong cặp sách, đeo lên, còn ngập ngừng hết nửa ngày mới nói với Thẩm Hành Xuân:
“Vậy tớ đi trước đây, tuần sau gặp.”
“Ừ, tuần sau gặp.”
Đợi cô gái kia đi khỏi, Thẩm Hành Xuân mới trở tay tóm lấy cổ tay An Viên.
“Đau đau đau, đừng chọc nữa.”
Cậu cầm ngón tay An Viên, đưa lên trước mắt xem.
“Về nhà phải cắt móng tay cho em mới được, anh dọn sách vở cái đã.”
Thẩm Hành Xuân dọn sách vở và đề thi, An Viên nhìn bóng người đã đi xa ngoài cửa sổ, hỏi:
“Vừa rồi là ai thế? Sao em chưa gặp bao giờ?”
“Bạn mới vừa chuyển từ trường Nông Trường sang, tên gì anh còn chẳng nhớ.”
“Mới chuyển đến hôm nay mà anh đã nhiệt tình giảng bài cho người ta thế rồi à?”
Thẩm Hành Xuân kéo khóa ba lô, một tay khoác ba lô lên vai, một tay dắt An Viên ra ngoài.
“Lúc tan học bạn í đến tìm anh, cùng một lớp cả, hơn nữa còn mới đến, không giảng thì không hay.”
An Viên đút tay vào lòng bàn tay Thẩm Hành Xuân, đi ra ngoài cùng cậu, miệng còn làu bàu:
“Buổi sáng anh còn nói sẽ đến đợi em, em đợi tới tận lúc trời tối mịt anh vẫn chưa sang, anh giảng bài cho người ta, quên tiệt Tiểu Viên nhi rồi.”
Giọng An Viên nhỏ dần, thêm âm thanh khàn khàn, nghe có chút tủi thân.
“Anh cũng muốn đi sớm hơn đấy chứ, mỗi một bài thôi, anh giảng hết ba lần vẫn chưa hiểu, anh cũng ngại giục mà, nên chậm mất.”
“Ba lần vẫn không hiểu, thế chẳng phải cố tình là gì?” An Viên hầm hầm nói.
“Cũng có thể không phải mà.” Thẩm Hành Xuân nói. “Có lẽ chỉ đơn giản là…không hiểu thôi…”
An Viên nén cười, nếu đối phương là con trai, chắc Thẩm Hành Xuân đã chửi từ lâu rồi, sao mà ngốc thế chứ?
An Viên nhớ lại lần trước có một bài em không biết làm, cũng nhờ Thẩm Hành Xuân giảng cho mấy lần liền, cuối cùng Thẩm Hành Xuân tức đến mức đè sấp cả người em lên ba lô.
Lần đó thật sự không thể trách An Viên ngốc, phạm vi đề bài quá rộng, rất nhiều kiến thức An Viên chưa học đến.
“Kết quả kiểm tra tháng này của bọn em đã trả chưa?” Thẩm Hành Xuân hỏi.
“Trả rồi, hạng nhất.” An Viên hơi đắc ý nhẹ, xòe bàn tay kia ra với cậu, hướng lòng bàn tay vào cậu. “Quà đâu? Nói rồi đó, hạng nhất là có quà.”
Thẩm Hành Xuân cười:
“Em được hạng nhất cũng đâu phải chuyện lạ, lần nào hạng nhất lần nấy đòi quà à?”
An Viên đưa lòng bàn tay lên.
“Đương nhiên, trước khi lên cấp hai em đã nói với anh rồi, cứ giành hạng nhất là có quà.”
“Lần này muốn gì đây?”
An Viên nghĩ ngợi rồi thu tay về.
“Em chưa nghĩ ra, nghĩ ra rồi sẽ nói cho anh.”