“Music is life itself” _Louis Armstrong
“Âm nhạc chính là cuộc sống” _Danh ca Louis Armstrong
Xuân đến xuân đi xuân gieo niềm thương nhớ, xuân gieo những mong chờ,
“Coong”
Một nét buồn rơi lệch cung đàn.
Đây đã là lần thứ ba xuất hiện lỗi lầm tương tự trong ngày hôm nay.
“Dị nhi, ngươi lại đánh lệch nhịp.
Xem ra tâm trạng của ngươi hôm nay thật không ổn định được.
Có chuyện gì sao?”
Thái Ung gặp học trò không tập trung được biết có chuyện nên hỏi thăm.
Thái Ung đối xử với đám đệ tử ký danh đều là ‘sao cũng được’, nhưng đối với học trò chính thức lại vô cùng tận tâm tận lục.
Bởi vậy nên chỉ cần hơn một tháng thì hắn đã cơ bản nắm rõ năng lực và tính cách của học trò thứ ba như lòng bàn tay.
Chu Dị bề ngoài quân tử như ngọc, làm người có chút cổ hủ khuôn sáo, nhưng bên trong lại đối xử với người khác thật lòng, rộng lượng.
Đặc biệt là trời sinh có thiện cảm với âm thanh, nhạc luật,
So với học trò thứ hai còn suất sắc hơn,
Chỉ hơi thua nhường học trò thứ nhất, vốn lại là kẻ khinh thường âm nhạc.
Bởi vậy, có thể nói Chu Dị là học trò giống với thầy nhất cả về tính cách lẫn năng lực, để cho Thái Ung vô cùng vui lòng, bù lại tiếc nuối của hắn khi nhận ra tên nhóc con Hoàng Hùng vậy mà ‘dám’ không thích âm nhạc.
Đúng vậy,
Với một chút hỗ trợ phải phép từ Hoàng Hùng,
Và chủ yếu là năng lực cùng tính cách của chính Cố Ung, Chu Dị,
Trãi qua một phen kiểm tra xét duyệt,
Thì hai cô chú Cố Chu đã trở thành học trò chính thức của Thái Ung.
Chu Dị tính tình chân thành rộng lượng, lại không thích nhiễu nhương phiền phức,
Hắn biết Cố Ung có tính háo thắng, thế là lấy cớ mình chỉ cùng Thái Ung học âm luật nên nhường vị trí nhị sư huynh cho Cố Ung, vừa tạo thiện cảm với đồng môn sư huynh đệ, lại chẵng có thiệt thòi thực tế.
Thái Ung cũng không quản chuyện này,
Hắn chỉ phân biệt ‘đệ tử chính thức’ và ‘đệ tử ký danh’, hay nói cho đúng là ‘người cầu học’ và ‘kẻ cầu danh lợi’.
Cho nên bất kể thứ tự ra sao thì hắn cũng đối đãi cả ba người Hoàng Hùng, Cố Ung, Chu Dị như nhau.
Ở trong mắt Thái Ung, chuyện ganh đua hơn kém hay chuyện sắp xếp thứ tự sư huynh đệ chỉ là biểu hiện của ‘tuổi trẻ háo thắng’ mà thôi,
Hắn già rồi!
Nhiệt huyết tranh đấu vốn không có bao nhiêu, bây giờ theo tóc nhuộm sương mai cũng dần nguội hẵn, niềm vui thú đặt cả vào thế hệ sau.
Ở thời đại này, qua 40 đã có thể làm ông nội, ông ngoại,
Thậm chí ở vùng nông thôn, có người 12-13 tuổi liền cưới gã, qua 40 tuổi thì cháu dâu cũng mang bầu sắp đẻ chắt.
Cuộc sống khốn khó để cho con người ta mất đi truy cầu cao sang, chỉ mong nhà nhiều con cháu, một phần là vì nối dõi tông đường, nhưng càng quan trọng hơn là để kéo ra một đàn thanh niên để mà cáng đáng chuyện ‘áo cơm’.
Từ quan niệm bên trong tư tưởng đến biểu hiện sinh lý bên ngoài thì thành kiến ‘trọng nam khinh nữ’ cũng trở thành điều hiển nhiên ở thời đại này,
Không hiếm gia đình vừa sinh ra con gái liền đem đi bán, bán không được thậm chí có nhẫn tâm vứt bỏ,
Cũng không phải vì thật sự tàn ác, mà là vì thật nuôi không nổi, dù có nuôi nổi thì lớn lên gã đi rồi hai vợ chồng già ai lo.
Đối với những này Hoàng Hùng đều hiểu, cũng hy vọng có thể thay đổi cải thiện,
Nên hắn một mực lao vào thực nghiệp, cốt là để mọi người có thể cơm no, áo ấm, không cần phải vì mưu sinh mà ném rơi đạo đức nữa.
Thái Ung biết thế nên cũng không ép uổng Hoàng Hùng học âm nhạc,
Từ khi có Chu Dị thì Thái Ung vui lên hẳn vì cuối cùng có kẻ kế thừa tài năng âm nhạc của hắn,
Thậm chí còn được thưởng thêm một tên Cố Ung.
Thiếu nhi háo thắng Cố Ung quyết không tha Chu Dị, vậy mà cũng đi theo học âm nhạc, hơn nữa thiên phú cực kỳ tốt.
Hai người Cố, Chu có thể nói là ‘không đánh không quen biết’, bây giờ lại thành cặp đôi thân thiết.
Cố Ung ngồi tại bên cạnh cũng rời tay khỏi đàn, hướng Chu Dị nói:
“Chu đệ, ngươi là lo lắng cho vợ ở nhà phải không?”
Nhìn Chu Dị cuối gằm mặt thở dài không nói, Thái Ung cũng hiểu:
“Vợ mang thai lần đầu, đúng là chuyện nên lo lắng.
Nếu ngươi không an tâm, sao không viết một bức thư nhà hỏi thăm?”
Chu Dị buồn lo đáp:
“Học trò cũng thường viết thư hỏi thăm nhưng cả mẹ và vợ của học trò đều khuyên ta chờ ở Lạc Dương, đợi triều đình phân công.
Chỉ là học trò một mực chờ mãi mà chẵng có tin tức gì, mỗi lần hướng công phủ hỏi thăm đều bảo ta tiếp tục chờ.
Tính theo tháng ngày thì vợ của học trò đã qua tám tháng, sắp sinh rồi mà học trò vẫn chẵng biết mình có thể qua kiểm tra hiếu liêm hay không.
Học trò cảm thấy mình thật là vô dụng”
Cố Ung nghe thế bực mình hô:
“Ngươi mà vô dụng thì Cố Ung ta tính là thứ gì!?
Tất cả đều là đám thiến hoạn tác oai tác quái!”
Thái Ung giật mình nói:
“Ung nhi, ngươi nói không sai nhưng lần sau hô nhỏ nhỏ thôi.
Lần trước người ở ngoài cửa phủ cười oang oang, ta ở nhà sau đều có thể nghe được.
Ngươi có phải hay không muốn hại chết lão già này?”
Cố Ung ngượng đỏ mặt, gãi ót gật đầu xin lỗi.
Thái Ung lại nói với Chu Dị:
“Nếu không thì để ta nói với Hoàng nhi.
Hoàng gia đối với những chuyện như vậy có thể giải quyết tốt”
Chu Dị nghe vậy lại lắc đầu:
“Không thể, không thể.
Chuyện như vậy sao có thể nhờ đại sư huynh.
Chẵng phải là bôi nhọ danh tiếng của huynh ấy”
Thái Ung và Cố Ung đều lắc đầu, thầm than Chu Dị thật đúng là quân tử hiếm có trong thời đại này,
Cha là Tam Công,
Đại sư huynh thì có tiền,
Mà con đường công danh lại lận đận như vậy, có mỗi chuyện xét cử hiếu liêm đều không biết có qua được hay không.
“Chu huynh, Chu huynh, ngươi ở đâu!
Ta có tin vui đây!”
Ngay lúc ba người đang ưu phiền trầm tư thì có giọng nói oang oang tiến tới gần, ngước lên chỉ thấy Hoàng Hùng dẫn theo một gã thanh niên đi tới.
Người thanh niên này thân hình bình thường, khuôn mặt bình thường, nói chung là không có gì nổi bật so với thanh niên tuấn kiệt đồng lứa.
Tuy vậy, khác với những nho sinh ôn nhu như ngọc kia, giọng nói của người thanh niên này không chỉ hiền hòa ấm áp mà càng nhiều là hào sảng, bộc trực.
Chỉ có điều, nếu đem âm giọng ấy phối hợp với đường cong nhếch mép trên môi, hai mắt ti hý nho nhỏ, cùng chòm râu dê để lưa thưa,
Thì lại tạo cho người đối diện cảm giác rằng người thanh niên nọ có chút già dặn quá mức, có chút không thực tế, có chút gian gian.
Hoàng Hùng đi vào chào hỏi:
“Thưa thầy! Học sinh gặp Mạnh Đức tại ngoài phủ, hắn nói có tin vui cho Chu sư đệ nên ta dẫn vào”
Người thanh niên kia cũng hướng Thái Ung hành lễ:
“Học sinh Tào Mạnh Đức xin chào Thái sư!”
“Tào Tháo!”
Thái Ung vừa nhìn biết ngay, bởi đây chính là kẻ làm cho hắn nhớ nhất trong đám ‘học sinh ký danh’, nhớ hơn cả anh em họ Viên.
Đám người họ Viên ngoại trừ khinh người, tự cao ra thì cũng không có gì to tát, Thái Ung tuy ghét nhưng cũng không mang thù, coi như là chó sủa ngang đường thôi.
Chỉ có tên này, TÀO A MAN, hắn khen mình là ‘lấy được vợ đẹp, sinh ra con gái tất nhiên đẹp như tiên giáng trần’.
Ngươi vậy mà dám có ý với vợ ta và con gái ta!
Grừừừừừ aaaaaaa!
Mỗi lần nghĩ đến việc này, Thái Ung liền muốn hóa thân thích khách, xách kiếm đi chém họ Tào.
Nghĩ thì như vậy thôi chứ bề ngoài thì Thái Ung cũng thuộc dạng quân tử như ngọc:
“Uhm! Không cần nhiều lễ khuôn sáo!”
Rồi quay sang Chu Dị và Cố Ung nói:
“Hôm nay đến đây thôi!
Các ngươi đám người trẻ tuổi nói chuyện với nhau đi!
Ta có hẹn với Chu Thái Úy và Hoàng Tử Diễm”
Chủ yếu là vì không muốn nhìn mặt tên họ Tào lâu thêm nữa.
“Học sinh chào thầy x4”
“Tào huynh ngươi có chuyện tìm ta sao?”
“Bộp bộp”
Tào Tháo vô cùng tự nhiên vỗ vỗ vai Chu Dị như thể anh em trong nhà:
“Chu huynh nha! Nhìn ngươi có chút buồn rầu!
Ngươi nên vui lên đi!
Haha!
Ngươi còn nhớ lần trước ngươi và ta gặp nhau chỗ công phủ sao?”
Chu Dị sững sờ một lát, sau đó trên khuôn mặt buồn lo lập tức vơi đi mấy phần, chuyển thành hy vọng chờ mong:
“Chẵng lẽ …”
“Hahaha!
Đúng vậy, xét duyệt đã xong, công báo sắp xuống, ngươi và ta đều đỗ hiếu liêm rồi”
Số là Tào Tháo cũng tham gia đợt thi xét hiếu liêm lần này.
Bởi vì phụ thân của hắn, Hạ Hầu Tung, ngày xưa nhận hoạn quan Tào Đằng làm cha, đổi sang họ Tào,
Sau khi Lưu Hoành lên ngôi, mở rộng đại trà việc mua quan bán tước,
Thì nhà họ Tào cũng nhiều lần mua đến chức vị từ tay ‘Thập thường thị’,
Xem như khách hàng thân thiết, uy tín lâu năm,
Có thể nói là ‘cùng một giuộc với thiến hoạn’.
Mà bản thân Tào Tháo lại thân cận sĩ nhân thế gia,
Trong đám huynh đệ ăn chơi phá làng phá xóm của Tào Tháo thì lấy Viên Thiệu, Viên Thuật, Hứa Du làm thân nhất,
Họ từng nhiều lần tại chốn thanh lâu tửu điếm mạo xưng vì ‘tứ công tử’, tự so sánh với danh nhân thời Chiến Quốc.
Thế là nảy sinh tình cảnh Tào Tháo chân đứng hai thuyền, bên thì thiến hoạn bên thì thế gia,
Không cần đút lót hoạn quan lại có thể giao tiếp với hoạn quan, biết được những thông tin mà con em thế gia bình thường không thể biết.
Tào Tháo làm người hào hiệp, giao du rộng khắp,
Đặc biệt là tuy hắn không anh tuấn tiêu sái nhưng lại cực kỳ ưa thích người anh tuấn tiêu sái,
Ví dụ như Chu Dị, Hoàng Hùng, Cố Ung thì Tào Tháo đều là vừa gặp liền muốn làm quen.
Nói đến chuyện này,
Tào Tháo trước hết là gặp Hoàng Hùng khi đem sính lễ đến chúc mừng Trương Nhị sinh ra Thái Diễm,
Sau đó là gặp Cố Ung tại Hoàng Lạc lâu, vốn cũng là chốn tụ tập đàn đúm quen thuộc của đám công tử nhà giàu như anh em họ Viên.
Về phần Chu Dị thì Tào Tháo chỉ mới gặp cách đây mấy ngày tại công phủ, tuy vậy cũng là ‘vừa gặp một lần thì như đã quen thân mười năm’.
Chu Dị rất kính nể tính tình hào sảng không câu nệ cùng năng lực làm việc có phần vượt trội so với người đồng lứa, bởi đây đều là những thứ Chu Dị không có.
Còn Tào Tháo thì rất hướng tới vẻ bề ngoài tuấn tú lịch sự cùng với những mối quan hệ của Chu Dị như Thái Ung, Hoàng Hùng, Cố Ung, Chu gia, vân vân, bởi đó cũng là những thứ mà Tào Tháo thiếu hụt.
Nói đến những biểu hiện này cũng không phải cái gọi là ‘long dương chi hảo’.
(P/s: Quan hệ đồng tính nam có từ thời Xuân Thu.
Người nổi tiếng là Long Dương Quân, người yêu nam của Ngụy An Ly Vương.
Ngụy An Ly Vương đã ra lệnh chém đầu tất cả nhưng ai dám tiến cử mỹ nữ vào cung vì để Long Dương Quân thôi khóc.
Từ đó cụm từ ‘long dương chi hảo’ được dùng để chỉ việc quan hệ đồng tính nam, đặc biệt là trong tầng lớp quý tộc vua chúa).
Việc ‘nhìn mặt mà bắt hình dong’ chỉ đơn thuần là một trong các tiêu chuẫn xét duyệt nhân tài vốn đã bén rễ, ăn sâu vào trong tư tưởng của mọi người mà thôi, đặc biệt là tầng lớp sĩ nho Trung Nguyên.
Hoàng Hùng tuy không để ý vẻ bề ngoài, cho rằng ‘tốt gỗ hơn tốt nước sơn’,
Nhưng cũng hiểu là việc ‘vẻ bề ngoài tốt sẽ dễ gây thiện cảm hơn’ cũng là có lý do của nó.
Ấy là bởi phần đông kinh sách nho gia đang lưu hành hiện giờ đều đem 9 phần 10 những người tài năng và thành công trong lịch sử mô tả tựa như tiên thần hàng thế, hoặc ít nhân cũng là anh tư hơn người, trong khi những kẻ gian ác, thất bại lại bị mô tả xấu xí, khó nhìn.
Vô hình trung, điều này khiến thế nhân cho rằng đẹp đi đôi với tốt, xấu đi đôi với ác, thành kiến từ lâu tội lắm thay, không chỉ người cổ hủ bình thường mà rất nhiều người có học thức và trí tuệ cũng lậm!
Ví như tiểu tử Cố Ung.
Tuy sẽ không bởi vì người khác đẹp trai mà tay bắt mặt mừng xưng huynh gọi đệ,
Việc hắn vừa gặp Chu Dị liền cải vã lên cũng là minh chứng,
Hắn bây giờ rất thân với tam sư đệ cũng là vì đồng điệu trong âm nhạc chứ không liên quan tới khuôn mặt.
Nhưng Cố Ung lại không ưa gì Tào Tháo ngay từ ánh nhìn đầu tiên,
Hôm vô tình gặp nhau tại Hoàng Lạc lâu, khi Tào Tháo muốn thông qua Hoàng Hùng để chủ động làm quen với Cố Ung thì thiếu nhi này liền biểu hiện không ưa ra mặt,
Hoàng Hùng sau đó có hỏi thì Cố Ung chỉ nói: “Mặt gian, nhìn là biết đê tiện”.
Hôm nay thì khác,
Có lẽ vì trí nhớ ngắn hạn của thiếu nhi không tốt, gặp chuyện bực mình thì mau quên,
Cũng có lẽ vì Tào Tháo bỏ công đến đây báo tin cho Chu Dị, thể hiện tính tình chân thành hào sảng,
Cho nên Cố Ung thế mà mở miệng xưng hô một tiếng Mạnh Đức:
“Mạnh Đức! Ngươi thật là phúc tinh của Chu sư đệ a!
Hắn chính đang lo phiền chuyện này đây, đến gãy đàn cũng sai nốt!”
Tào Tháo gặp tiểu tử kiêu căng khinh người Cố Ung nói như vậy thì mừng trong bụng, cảm thấy quyết định tự thân đến đây báo tin quả nhiên chính xác, không có thiệt thòi:
“Ôi chao! Vậy sao!
Thật là vừa vặn, thật là vừa vặn!
Nếu không thì chúng ta đi ăn mừng đê?!”
Chu Dị cũng rất vui mừng, hắn vừa mới định tối nay viết tin nhà báo việc vui, nhưng nghe đến lời nói của Tào Tháo rũ rê đi ăn mừng lại có chút quýnh.
Đừng nhìn tên này quân tử như ngọc, kỳ thật tiền bạc mang theo cũng không nhiều,
Trước đây không lâu, vì chuẫn bị lễ bái sư thì hắn đã ‘chảy không ít máu’, bây giờ chỉ còn tiền đủ sống mà thôi,
Chẵng lẽ mời mọi người đi ăn quán cóc bên đường ở phố thương nghiệp?
Phải biết rằng Tào Tháo thường cùng đám người Viên Thiệu, Viên Thuật giao du, vung tay luôn luôn quá trán, Chu Dị sợ mình chung độ không nổi.
Hoàng Hùng nhìn sắc mặt nói chuyện:
“Đi Hoàng Lạc lâu đi! Ta bao!”
Chu Dị nghe thế cười gãi đầu không nói, thế là bị Cố Ung nhảy lên vỗ vào ót:
“Họ Chu! Ta nói rồi, ngươi chớ học đòi làm quân tử!
Hoàng Lạc lâu là nhà họ Hoàng mở, ngươi ngại cái mốc xì!”
Hoàng Hùng cũng nói:
“Cứ xem như đến nhà của ta ăn cơm thôi.
Sau này ta đến Lư Giang lại ghé nhà ngươi ăn chực”
Tào Tháo bồi quả chót:
“Xem ra hôm nay có lộc ăn!
Chu huynh a!
Ta mất công đến đây báo tin, ngươi đừng để ta bụng đói đi về nha!”
Chu Dị cười gật đầu, rồi cả bọn rất nhanh xuất hiện ở Hoàng Lạc lâu.
Tại vì đi đường thẳng!
Hoàng Hùng cũng không muốn trở nên quá khác người,
Không chơi trò ‘đi đường vòng cung, né phiền tránh phức’ làm gì.
Đồng thời, Hoàng Hùng cũng biết là nếu như Tào Tháo ở đây ăn chực mình, vậy nói rõ là anh em họ Viên có rất lớn khả năng đã không ở trong thành.
Hoàng Hùng rất ưa thích đọc sách, bao gồm cả sổ sách làm ăn,
Hoàng Dung xây dựng Hoàng Lạc lâu để kiếm tiền là một nhưng chủ yếu là dò la tin tức, tạo thuận lợi cho Hoàng Hùng sống tốt nơi đất kinh kỳ nhiễu nhương.
Mỗi một lần có khách sộp đến ăn chơi, Hoàng Lạc lâu đều đem ghi rõ ràng thông tin như ai đến, ăn gì, bao nhiêu, ai trả tiền, vân vân.
Tào Tháo đến Hoàng Lạc lâu từ những ngày đầu tiên, là khách hàng quen thuộc, mỗi lần đều có anh em họ Viên hoặc ‘giang hồ bằng hữu’ theo cùng.
Thế nhưng có một điều vô cùng đặc biệt là Tào Tháo chưa từng phải trả tiền một lần nào,
Thật có thể xưng là ‘vua ăn chực’.
Trong lúc tiệc tùng sôi nổi, sơn hào hải vị hương nghi ngút, rượu ngon bạn tốt vui hăng say,
Tào Tháo mặt hồng tai đỏ bắt đầu trổ tài làm thơ,
Nào là ‘uống rượu ca vang’, nào là ‘vừa đi vừa hát’, nào là ‘chí tại Tây chinh’, …
Lúc đầu nghe thì chỉ là có chút nghệ thuật thôi, xem như thơ hay.
Nhưng nếu ngẫm nghĩ kỹ, lại thấy trong lời thơ có ẩn chứa những nhận xét xác đáng về tình hình đương thời,
Không lụy nho, không lụy triều đình, không lụy thế gia, mà lại chú trọng vào những người dân thấp cổ bé họng, đồng thời nêu lên khát vọng của bản thân muốn thay đổi hết thảy.
Đặc biệt là họ Tào còn cả gan so sánh mình với Chu Công, người đặt nền móng cho 800 Vương nghiệp họ Cơ, cũng được xem là người khai sáng cho nho giáo, bao gồm cả lễ nghĩa và âm nhạc.
Đến đây thì Cố Ung mới thật sự sinh ra lòng nể phục với Tào Tháo,
Một kẻ tuy trông tướng mạo có phần bình thường thậm chí lệch xấu, lại là người tài năng xuất chúng, ngực giấu chí lớn.
Về phần Hoàng Hùng, hắn đã đại khái nghe ra chí hướng của Tào Tháo, vậy mà cũng giống như mình, là kẻ lo nghĩ cho tầng lớp cùng khổ dưới chót, nguyện xã thân làm việc thực tế chứ không muốn bị gò bó bởi thế cuộc đương thời, thế là Hoàng Hùng cũng bắt đầu đem Tào Tháo như tri kỷ.
Chu Dị thì càng khỏi phải nói, trực tiếp hô người mang đàn ra muốn đánh yểm trợ cho Tào Tháo.
Ở Hoàng Lạc lâu thì thứ gì cũng phục vụ, ngoại trừ hàng cấm (P/s: do ‘Hội Bảo Vệ Sức Khỏe Tâm Lý Vị Thành Niên’ liên hiệp với ‘Hội Bảo Vệ Sức Khỏe Tâm Lý Bà Mẹ Và Trẻ Nhỏ’ thường xuyên rà quét, kiểm tra, kiểm duyệt).
Thế là hai thanh niên, hai thiếu nhi không ruột chẵng rà, không luận tuổi tác, chẵng luận xuất thân, hòa vào âm nhạc thơ ca, say sưa quên thời gian.
“Cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc”
Cố Ung, Tào Tháo, Chu Dị nghe tiếng gõ cửa liên hồi thì dừng lại liếc sang,
Chỉ là cả ba khuôn mặt vốn đã đỏ vì rượu, thần sắc khác thường, nên cũng không nhìn ra được có tức giận hay không.
Còn Hoàng Hùng, bởi có thiên phú ‘tinh thần dồi dào’ nên bản thân vẫn trấn tĩnh tự nhiên, nghĩ thầm ‘bao sương cao cấp không có việc trọng đại sẽ không ai dám quấy rầy’ thế là:
“Vào đi!”
“Vâng thưa công tử!”
Người bước vào là một nữ trung niên chừng ngoài 30 tuổi, mặc trang phục đặc biệt, trên đầu đội khăn thêu hai chữ Hoàng Lạc.
Đó là trưởng tầng, người quán xuyến các vấn đề của cả một tầng tại Hoàng Lạc lâu, từ việc nhân sự, sổ sách ghi chép, tiếp đãi khách quý, đến ứng phó những chuyện bất ngờ.
Hoàng Lạc lâu có 7 tầng thì cả 7 vị trưởng tầng đều đến từ Kinh Châu, là thân tín của Hoàng Dung, có thể xem như 7 cặp tai, 7 cặp mắt của Hoàng Hùng tại đất Lạc Dương này.
“Công tử, Cố công tử, Chu công tử, Tào công tử!
Có người từ phủ Thái Úy đến tìm Chu công tử”
Lời vừa dứt thì từ phía sau liền bước vào thêm một người, là gia đinh nhà họ Chu:
“Công tử! Thiếu phu nhân sinh rồi! Sinh rồi!”
Chu Dị nghe thế giật mình lắc lắc đầu cho bớt choáng, gặn hỏi:
“Ngươi nói … nói vợ ta … sinh rồi?”
“Vâng! Sinh rồi!”
Chu Dị tỉnh hồn:
“Khi nào?”
“Thưa công tử!
Vừa nhận được thư báo của lão phu nhân lúc chiều!
Thiếu phu nhân sinh cách đây 5 ngày, là một tiểu công tử!
Hai mẹ con đều bình an!
Quản gia sai ta chạy đến Thái phủ tìm ngài nhưng được báo là ngài đi Hoàng Lạc lâu nên …”
Không để gia đinh nói hết câu thì Chu Dị cười như kẻ khờ:
“Há Há, Hố Hố!
Vợ ta sinh rồi, vợ ta sinh rồi!
Là con trai, đúng là con trai!
Há há, hố hố!”
Những người còn lại trong phòng đều cười chung vui, nhưng cũng có phần cười chế giễu.
Chu Dị thường ngày giữ gìn hết mức, hận không thể toàn thân làm bằng ngọc để cho khớp với câu ‘quân tử như ngọc’,
Vậy mà bây giờ không những uống rượu say khướt, lại còn buông thả cười vang ngô nghê.
Có điều như vậy mới đúng là nhân tính a, thiếu đi nhân tính thì hoặc là thú, hoặc là máy!
Cố Ung hô to:
“Quân tử Chu, Chu quân tử!
Hỷ lâm môn (việc vui đến nhà), mạc quân tử! (không còn là quân tử)”
Tào Tháo thì ỷ mình tài văn chương cao nên vỗ vai Chu Dị nói:
“Chu huynh! Ngươi thật đúng là song hỷ lâm môn nha!
Hay là để ta nói cái tên, ngươi xem xét thử thế nào?”
Chu Dị nghe Cố Ung và Tào Tháo nói lại đều cười lắc đầu.
Cố Ung đã quen kiểu này nên không chấp, Tào Tháo lại một bộ giận dữ gằn giọng:
“Chu Dị! Ta dù gì cũng mất công đến báo tin mừng cho ngươi!
Ngươi hôm nay đạt được niềm vui song hỷ cũng có một nửa công lao là của Tào Tháo này!
Vậy mà ngươi liền nghe ta nói một cái tên cũng không muốn?
Quá khinh người! Quá nhỏ hẹp! Ta nhìn lầm ngươi!”
Chu Dị lại vẫn lắc đầu cười ngây ngô, Hoàng Hùng nhìn mặt đoán ý hỏi:
“Sớm đã đặt tên?”
Chu Dị lúc này mới gật đầu cười.
Cố Ung và Tào Tháo chen miệng hỏi:
“Tên gì, tên gì?”
“Nếu như không hay thì chớ trách Tào Tháo này trở mặt không quen”
Chu Dị ngữa đầu ra sau đánh một tiếng nấc rượu, cầm lên chén canh ấm húp một nhụm trơn tuột vào bụng, qua một lúc thấy khá tỉnh mới nói:
“Du!
Con trai ta, Chu Du!”
Cố Ung và Tào Tháo đang phẩm vị cái tên này thì một âm thanh quen thuộc vang lên:
“Ta xem mọi người đều cao hứng, hay là lấy tự luôn thế nào?”.