Viết Lại Tương Lai?

Chương 2

    • Kể cũng lạ, em cô và cô đều là kết tinh từ tình yêu của mẹ, là máu thịt của mẹ mà số phận cả hai thật tương phản nhau. Tên em cô thì được lấy từ họ của dượng-Hoàng, tên thì được lấy từ tên của mẹ còn cô, còn tên cô chỉ vỏn vẹn có một chữ-Âm (mãi mãi một cuộc đời u tối, ảm đạm; sinh mạng cô chính là một sai lầm không hơn không kém).
    • Từ ngày cô rời xa mẹ, đã có biết bao chuyện đã xảy đến với cô, mãi đến một năm trước-khi cô 21 tuổi cả hai mẹ con mới gặp lại nhau. Cũng chính từ đó mà bi kịch xảy đến với gia đình, cuộc đời mà cô vất vả mới tìm được.
    • Từ lúc gặp nhau đến giờ, cô dầu điên cuồng, ngu ngốc hiến dâng tất cả cho niềm hạnh phúc của mẹ… thì bà cùng chưa từng nhìn cô dù chỉ một lần. Ngay cả lúc này, khi cô mất đi tất cả, biến thành một kẻ sống dỡ chết dỡ…
    • -Còn cô-một cái người nghèo kiết xác không tương lai hơn nữa…lại từng là “gái bán hoa” như cô, gọi một phu nhân cao quý như tôi làm mẹ, cô xứng sao?
    • -Con…
    • Cô gái khẽ rung lên, răng cắn chặt vào bờ môi tái nhợt đến nỗi khiến nó nhiễm đỏ.
    • -Con…
    • -Stop!Xin cô dừng ngay việc gọi tôi là mẹ đi, cô gái ạ!
    • Cô gái sao?.....
    • -Chẳng nhẽ cô không có mắt nhìn hay sao? Tôi-một phu nhân cao quý cùng với cô-“cô gái bán hoa” đã sớm mất đi cái nhân phẩm của một con người bình thường như cô… thú thật nhìn thôi cũng đủ khiến tôi chướng mắt.
    • Không để cô gái kịp phản ứng, bà liền dùng bàn tay của mình huơ huơ trước mắt cô gái nhưng kì là ở chỗ, dù bà có di chuyển bàn tay mình thế nào thì đôi con ngươi đen tuyền của cô vẫn không phản ứng.
    • -À mà xem tôi kìa, tôi sao lại quên mất cô đã bị…mù rồi nhỉ! Ha ha ha …. Đáng lắm, đáng lắm!
    • -Con…
    • -Thôi ngay, tôi ghét nhất cái thứ sáng mắt vì tiền như cô đó…..hơn nữa, giọng nói của cô…
    • Nói tới đây bà liền đột ngột dừng lại, dùng đôi bàn tay được bảo dưỡng tốt ấy nắm chặt chiếc cằm nhỏ bé lạnh lẽo của cô gái nhỏ trước mặt rồi thì thầm bên tai cô…
    • -Giọng nói của cô làm tôi…PHÁT TỞM! Như thể nếu tôi còn nghe thêm chút nữa thì chính tôi cũng trở nên đáng ghê tởm như cô.
    • Tởm sao? Chính cô còn thấy khinh rẻ tấm thân nhơ nhuốc của một kẻ từng là “gái bán hoa”…huống chi là mẹ cô. Nhưng chẳng lẽ đến nước này, bà vẫn không thể nhìn cô hay sao? Không thể cho cô một lời động viên nào hay sao? Là cô ngây thơ hay mọi thứ trước giờ vẫn như thế?
    • -À mà cô bị bệnh nhỉ? Quỳ ngoài mưa lâu có làm cô lạnh không?
    • -Chắc lạnh rồi nhỉ? Hay tôi cho mấy tên đàn ông đến “sưởi ấm” cho cô nhé?....HA…HA…HA…
    • Chẳng nhẽ cô thật sự đã sai sao? Việc cô luôn hi vọng-được sống bên cạnh bà đến hết đời…là viễn vong hay sao?
    • Ngay lúc cô còn đang ngẩn ngơ thì một tiếng “đoàng” vang lên…Giờ phút này cô như cảm thấy vô vùng khó thở, hơn nữa còn có cái gì đó đang lạnh lẽo nằm trong người cô và dường như cũng có thứ gì đó đang không ngừng chảy ra…Cô ngay lập tức ngã ngay xuống đất, thân hình theo bản năng co rút lại thành một khối nhỏ, hai tay vịn chặt “đóa hồng” nhỏ đang không ngừng lan rộng trên ngực trái. Sao lại thế? Đau quá, lạnh nữa, sợ quá… Mẹ…mẹ ơi, cứu con với, giúp con với! Cô gái nhỏ không ngừng run rẫy, bàn tay cô cố vươn về phía bà nhưng …mẹ ơi sao hình ảnh của mẹ lại mờ nhạt như vậy? Sao xung quanh lại tối đến như thế? Và sao con lại nằm bất động một chỗ vậy mẹ?
    • Ngay trước lúc cô gái hoàn toàn rơi vào tình trạng mất đi ý thức thì xuất hiện tiếng bước chân lạ, vô cùng lạc lõng, xa lạ. Không biết họ nói chuyện gì với nhau nhưng mà cô chỉ kịp nghe được duy chỉ một câu thôi….
    • -Chị chết đi thì cô ấy mới được hạnh phúc…
    • Trong khoảng không trống trải tối tăm, có một cô gái đang loạn choạng bước đi. Từng bước đi của cô trông rất khó khăn cùng nặng nề hơn nữa mỗi nơi cô đi qua đều xuất hiện một “đóa hồng nhung đỏ thẫm” trông vô cùng xinh đẹp nhưng lại quá lạnh lẽo, xa cách.
    • Trong bóng đêm vô tận ấy chẳng hề có một tia sáng nào cả huống chi là một con đường, thế mà cô gái nào đó vẫn cố lên bước về phía trước. Vậy cô là đang muốn làm gì? Đúng lúc này một giọng nói đầy ma mị vang lên, chẳng phân biệt được nam hay nữ:
    • -Hận sao?
    • -Hận Lâm Tử Yên vô tình, hận Hoàng Yên Mai vô sỉ…hay ngươi hận Dương Anh Kha đến lúc ngươi bỏ mạng cũng không xuất hiện.
    • -Hay ngươi hận chính bản thân vô năng, hận bản thân ngu ngốc hại chết biết bao nhiêu sinh mạng?
    • -Vậy… ngươi có muốn làm một giao dịch không?