Có lẽ do quá đuối sức nên Gia Huy đã thiếp đi một lúc. Anh mơ màng tỉnh dậy trong một cõi hoang vu. Nơi anh đứng là một trảng cỏ trống đã cháy xém thành vòng, phía xa xa, đỉnh núi Pò Hạ cao nhất vùng Nà Thượng vẫn chìm trong làn sương chiều mờ mịt. Một đoàn người đang đến, tiếng động xôn xao ngày một lại gần hơn.Gia Huy bước ra khỏi trảng cỏ, men theo con đường mòn nhỏ lổn nhổn đá cuội trắng xám xen lẫn, rồi đi lên con đường lớn hơn – con đường đất đỏ, khô cằn; hễ có cơn gió đi qua là lại cuốn bụi bay mù mịt nhuốm đỏ cả không gian.Đoàn người dừng lại ở chân núi. Họ mặc những trang phục kỳ lạ. Một chiếc kiệu vẻ như sang trọng đi phía sau, người hầu cận vén màn. Từ bên trong, một người đàn ông bệ vệ đi ra, chân mang guốc gỗ, quần thụng, áo vải màu chàm với hàng cúc được mạ bạc lấp lánh, phía trên cổ đeo những chiếc vòng bạc được chạm khắc kỳ dị.Người đàn ông đang từ từ tiến lại một cái hố đã được đào sẵn, trên miệng hố có một chiếc bao tải đang không lùng bùng. Người đàn ông quắc mắt ra lệnh cho tên hầu cận. Y chẳng nói chẳng rằng, mở bao ra. Bên trong, một người phụ nữ với gương mặt hốc hác, đầu tóc rối bù, miệng bị nhét một chiếc giẻ lớn, nên chỉ có thể phát ra những tiếng kêu ú ớ. Người đàn ông tiến lại, bỏ chiếc giẻ ra, người phụ nữ kêu lên những tiếng van lơn, đầy thảm thiết.– Xin Lang tha cho con. Tha mạng cho con…Người đàn ông lắc đầu, ngán ngẩm, gương mặt vẫn sắc lạnh, tàn độc. Ông ta quắc mắt một lần nữa, ra hiệu cho đám tùy tùng ngay cạnh. Những cánh tay rắn chắc nhấc bổng người phụ nữ lên rồi lẳng lặng quẳng xuống hố. Người phụ nữ lộn nhào, vẫn không ngừng than khóc.– Eng, mạng ơi… cứuuu con!Từng lưỡi xẻng ấn xuống phần đất mới đào lên, rồi cứ thế hất xuống, phủ lên người phụ nữ tội nghiệp.– Này, này! Anh sao thế!
Lan Phương lên tiếng khiến Gia Huy bừng tỉnh, thoát ra khỏi cơn ác mộng hãi hùng.
– Một… một cơn ác mộng. – Gia Huy lắp bắp nói.
– Ác mộng là sao? Anh đã nhìn thấy gì? – Lan Phương hỏi dồn.
– Họ đã chôn sống một người phụ nữ!
Giọng của Gia Huy không giấu nổi sự run rẩy, hãi hùng.
Một cảm ác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Lan Phương. Hình ảnh người phụ nữ trong giấc mộng hôm qua, với cái miệng đầy đất, cát chợt hiện về trong tâm trí cô.
Thạnh xuống nhà, đương nằm trên tấm phản thường dành cho gia nhân, chực ngủ thì nghe tiếng động từ ngoài cửa vọng vào, mỗi lúc một gần hơn. Thạnh vội vàng nhỏm dậy, rồi cứ thế, chân trần chạy ra ngoài. Khoảng bốn người đàn ông đang cố giữ một cái cáng, vài người đằng trước cầm đuốc chiếu ánh lập lòe. Trên cáng có một người phụ nữ đang ra sức quẫy đạp.
– Có chuyện gì mà pay[1] tìm đến đây sớm vậy? – Thạnh lên tiếng hỏi.
Một người cầm đuốc bước lên rồi nói, giọng gấp gáp, lo sợ.
– Nguy rồi! Ún[2] ơi, cứu người nhà tôi với. Nó đang bị cái gì đấy nhập vào.
– Thế thì khiêng vào sân đợi tôi, để tôi lên báo thầy!
Nói xong, Thạnh tức tốc chạy vào bẩm thầy. Lang Trượng chậm rãi nói Thạnh đưa họ lên nhà chính, giọng bình thản, vẻ như ông đã biết trước mọi chuyện.
***
- Thả con ra mế ơi! Con đau! Đau… quá!
Cô gái đang bị trói chặt, rú lên những tiếng đứt quãng Đầu tóc cô ta rũ rượi, mặt trắng bệch, miệng sùi bọt mép trắng xóa như vừa ăn phải bả chó. Tay chân không ngừng giãy giụa, quẫy đạp.
Khoảng bốn thanh niên trai tráng phải gồng tay giữ chặt cô gái ở trên cáng. Thạnh nhìn thấy một bên tay trái của cô, máu vẫn không ngừng chảy, dù đã được băng lại bằng một miếng gạc trắng nhưng vì giãy giụa mạnh quá nên máu vẫn chảy ra thấm đẫm cả miếng gạc.
– Thả ta ra. Lũ các người. Thả ra. Không ta sẽ ám cả dòng giống nhà ngươi, cắn nát bấy bầu ngực ngươi…
Cô gái tiếp tục trợn mắt, la hét, miệng sùi lên, người co giật liên hồi.
Họ đưa cô gái lên nhà. Thạnh nhanh nhẹn đỡ thầy vào.
Góc nhà, Gia Huy và Lan Phương cũng chăm chú theo dõi tình hình.
– Tránh ra nào! – Thạnh quát lớn, khi đám người đứng lố nhố ở cửa ra vào.
Lúc này, cô gái đã được đặt giữa nhà, bốn thanh niên trai tráng vẫn mỗi người một tay một chân ghì chặt lấy. Một miếng giẻ đã được nhét vào miệng để cô không la hét nữa, và quan trọng hơn là phòng khi có ý định cắn lưỡi để tự sát.
Rẽ đám người đứng lố nhố ở cửa, Lang Trượng đi vào. Thạnh đi sau, tiện cầm theo một cây đèn cầy.
Thạnh tiến lại, rọi đèn để thầy nhìn rõ hơn. Lang Trượng nhìn cô gái chăm chú, rồi quay trở ra tìm cái túi khót treo phía trên bàn thờ. Mau lẹ, lôi ra những đồ vật kỳ dị, nếu để ý thật kỹ có thể thấy Lang Trượng đang lần tay trên những chiếc bình nhỏ, trông như bình để đựng thuốc. Sau đó, Lang Trượng bày tất cả những chiếc lọ mà ông vừa mới lấy ra, đi đến chiếc bàn đặt ngay cạnh ban thờ.
– Mang đèn lại đây!
Thạnh mang đèn cầy lại, t. Trong ánh sáng leo lét của ngọn đèn, nó nhìn thấy đôi tay gầy guộc của Lang Trượng thoăn thoắt chế một phương thuốc. Ông đổ từ bình này qua bình khác, thi thoảng ghé miệng lại miệng bình, lẩm nhẩm một câu gì đó nghe rất khó hiểu. Cuối cùng, ông rót tất cả những thứ vừa chế được, đổ vào một bình bằng sứ trông nhỏ hơn.
Ngay sau đó, Lang Trượng tiến lại phía cô gái đang giãy giụa. Khi thấy ông tiến lại, như có sức mạnh nào đó bên trong hối thúc, cơ thể cô ra sức kháng cự. Mắt long lên sòng sọc, phóng những tia nhìn giận dữ về phía Lang Trượng.
– Mau bỏ cái giẻ ra! – Lang Trượng ra lệnh. Tay lăm lăm bình nước hồ lô đã được phù phép.
Một thanh niên nom nhanh nhẹn lẹ làng tiến lên, giật phăng cái giẻ đang nhét chặt trong miệng cô gái. Được thể, cô gái lại gằn lên từng tiếng, nhưng trong giọng nói như chất chứa hận thù không thể hóa giải ngay được.
– Bay đừng hòng đụng tới ta, không thịt nát xương tan. Những cái răng to như quả chuối hột, xé nát bấy cuống họng các người. Hahaha…
Cô gái vẫn gằn lên từng tiếng đầy giận dữ.
– Mau giữ chặt miệng cô ta. – Lang Trượng quát lên, ra lệnh một lần nữa.
Người thanh niên dùng hai cánh tay rắn chắc của mình bóp chặt má cô gái, không cho cử động nữa. Những người còn lại, người thì cố định đầu, người giữ chặt chân tay. Không chần chừ, Lang Trượng cúi xuống, trút gọn số nước đã phù phép trong chiếc bình hồ lô, đổ thẳng vào miệng cô gái. Cô gái ho sặc sụa, cố gắng vẫy vùng thêm một lát rồi ngừng hẳn. Mắt đột nhiên đờ đẫn chứ không còn vằn lên những tia đỏ giận dữ như ban nãy nữa. Được một lát thì mắt nhắm nghiền lại, chân tay mềm nhũn như cọng bún.
– Mau lấy dây thừng, trói chặt cô ta lại, rồi trói vào cột nhà. – Lang Trượng lại ra lệnh.
Nhưng khi ấy, một người phụ nữ đứng tuổi rẽ đám đông lố nhố hiếu kỳ, tiến lên phía trước, mặt hơi cúi.
– Thưa thầy, đó là con gái con. Xin thầy cứu chữa cho nó!
– Việc của ta, không yêu cầu ta vẫn cứ làm thôi!
– Đội ơn thầy. Thầy muốn gì cứ nói, nhưng xin tránh phương hại tới con gái chúng con.
– Ta biết rồi! Nhưng ta cần phải hỏi bà vài chuyện.
– Thầy cứ hỏi ạ! – Người đàn bà lễ phép đáp.
Lang Trượng ra hiệu cho Thạnh giải tán đám đông hiếu kỳ bên dưới nhà. Còn dặn người cắt cử trông coi cô gái, hễ thấy có phản ứng gì thì báo ngay cho ông. Sau đó, Lang Trượng đi xuống nhà dưới. Người phụ nữ lặng lẽ theo sau. Mất một lúc đám đông mới giải tán. Chỉ còn một vài thanh niên trai tráng ban nãy được giữ lại để trông coi tình hình.
***
Từ nãy tới giờ, bên góc nhà, Lan Phương và Gia Huy đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Sự kinh ngạc vẫn khiến cả hai người im lặng, chưa dám nói với nhau câu nào.
– Không hổ danh là Lang Trượng. – Gia Huy sau đó thốt lên, vẻ ngưỡng mộ vô cùng. – Không biết ông ta đã cho cô gái đó uống thứ nước gì mà lại hiệu nghiệm như vậy!
Lan Phương vẫn lặng im như không để ý tới những gì mà Gia Huy vừa nói, khiến anh thấy hết sức ngạc nhiên, bèn thắc mắc.
– Cô sao thế Lan Phương?
Lan Phương im lặng một lúc rồi mới đáp lời Gia Huy.
– Tôi nghĩ rằng mọi chuyện vẫn chưa xong với cô gái kia đâu. Anh nhìn xem!
Gia Huy nhìn ra giữa nhà, bên cây cột lớn, cô gái vẫn bị trói chặt, đầu ngoẹo sang một bên, tóc rũ xuống che nửa khuôn mặt hốc hác. Theo cảm nhận của anh thì những luồng âm khí tỏa ra xung quanh đây vẫn rất nặng, đúng như những gì Lan Phương nói, Lang Trượng vẫn chưa chữa trị xong cho cô gái kia, những gì ông ta làm vẫn chỉ là một giải pháp tạm thời mà thôi.
Nghĩ cũng đúng, dù các thầy bùa, pháp sư có cao tay ấn nhưng không phải mọi sự trên đời đều có thể tinh thông. Như cha của Gia Huy, ông cũng chưa bao giờ tự nhận mình là một người tài giỏi, luôn giành thế thượng phong trong các công cuộc trừ yêu diệt ma. Bởi lẽ, trên thế gian rộng lớn, có nhiều điều bí ẩn mà con người chưa hoàn toàn giải đáp được, vả lại lũ yêu ma luôn biết cách biến hóa để có thể qua mắt người giỏi nhất.
– Cô đã nhìn thấy gì sao? – Gia Huy bất chợt lên tiếng hỏi Lan Phương.
Cô trầm ngâm, không phải vì đang quá tập trung vào người bị ám bên kia mà xao nhãng câu hỏi của Gia Huy. Lan Phương đang xâu chuỗi lại những sự kiện kỳ lạ mà cô đã chứng kiến, rồi giấc mơ về người phụ nữ với cái miệng đầy cát. Và, như sực nhớ ra điều gì, Lan Phương lại lên tiếng hỏi.
– Hôm qua anh cũng mơ thấy người phụ nữ bị chôn sống đúng không?
– Ừ! Tôi nghĩ đó là một nghi thức dùng để trừng phạt. – Gia Huy đáp.
Lan Phương đăm chiêu, mọi người thường đồn nhau rằng người dưới xuôi đến chốn rừng thiêng nước độc dễ bị ảo giác. Cô cũng thật sự mong những gì vừa thấy là không thật. Ban nãy, khi cô gái phản kháng với nước bùa của thầy Lang Trượng, cô đã thấy m người phụ nữ, tay ôm đứa trẻ, lặng lẽ đứng ở khung cửa, nhìn đám đông với gương mặt giận dữ, căm thù.
Rồi, như bị một áp lực gì đó đè xuống, đầu cô ta nát bét, máu thịt phòi ra, rơi xuống đất. Cô ta bống rú lên một tiếng kinh hãi, rồi biến mất.
Không rõ là ảo giác, hay hiện thực, chỉ biết rằng đó là hình ảnh đáng sợ nhất mà Lan Phương từng thấy.
[1] Có nghĩa là họ, bọn họ (từ chỉ chung).
[2] Có nghĩa là em (từ chỉ chung).