Việt Ma Tân Lục

Quyển 6 - Chương 7: Đoàn gia, thượng sơn

  • Sìn Dinh, thầy tỉnh rồi. – Lã Nì Khai nhanh mồm nhanh miệng khi nhìn thấy Lã Sìn Dinh tỉnh dậy.

    Đã gần một ngày trôi qua kể từ khi Lã Sìn Dinh triệu tập thôn dân Khe Váp tổ chức lễ cúng thần rừng, khẩn cầu thần linh tha thứ, che chở cho Khe Váp rồi đột nhiên ứa máu, ngất đi. Tình cảnh lúc đó khiến cho mọi người vô cùng hoảng loạn, sợ hãi. Lã Nì Khai phải tốn rất nhiều sức lực mới ổn định được đám đông, kêu gọi mọi người về nhà, còn lão gọi thêm mấy thanh niên trong thôn đưa Lã Sìn Dinh đã ngất lịm về nhà mình chăm sóc. Nhưng sự việc này đã làm cho bầu không khí ở Khe Váp nặng nề tột độ, hầu hết đều đóng chặt cửa ở trong nhà, trừ khi có việc không thể tránh, còn lại sẽ không tùy tiện ra ngoài đường.
  • Nì Khai, ta nằm đây đã bao lâu rồi? - Lã Sìn Dinh mở mắt nhìn lão trưởng thôn, hơi thở khó nhọc, nói.
  • Thầy ngất đi đã gần một ngày rồi!
  • Không được rồi, thần linh nổi giận, cả Khe Váp sẽ gặp vận rủi. - Lã Sìn Dinh như nhớ đến điều gì, khuôn mặt kích động đỏ bừng, nắm lấy tay trưởng thôn, run giọng nói. - Nì Khai, trước khi thần linh giáng xuống tai vạ, nhất định phải tìm cách cứu lấy Khe Váp, cứu người trong thôn.
  • Thầy Sìn Dinh, thầy cứ bình tĩnh đã, thì mới nghĩ được cách cứu người trong thôn. - Lão vỗ lưng Lã Sìn Dinh đang kích động ho sù sụ, trấn an nói.
  • Ở huyện Tràng Định, dưới chân núi Thượng có một bản nhỏ tên là Đồng Ngần, ở đó có vị Thượng sư họ Đoàn, đạo hạnh rất cao, chỉ có mời được Thượng sư mới có thể giải được nguy cơ của Khe Váp.
  • Thượng sư họ Đoàn? Họ này không giống họ của người dân tộc chúng ta ở đây? - Lã Nì Khai ngạc nhiên nói.
  • Ngươi không cần quan tâm đến việc này, mau chóng mời được Thượng sư mới là chuyện hệ trọng nhất. - Lã Sìn Dinh cắt lời lão trưởng thôn, nói một cách nghiêm trọng.
  • Thầy Sìn Dinh, tôi biết rồi, tôi lập tức đi mời Thượng sư tới đây. - Lão trưởng thôn cũng biết việc này trọng đại, không dám chậm trễ nữa, xoay người chạy đi chuẩn bị.
  • Nì Khai, đợi đã! - Lã Sìn Dinh đột nhiên gọi trưởng thôn lại, nói tiếp. - Thượng sư tuổi đã cao, gần đây rất ít khi rời núi, ta sợ ngươi đi cũng không mời được người tới. Như vậy đi, ngươi tìm một người chở ta đến đó.
  • Nhưng thầy Sìn Dinh, thầy bây giờ?
  • Không sao, Khe Váp quan trọng hơn, ta vẫn trụ được.

    ***

    Tràng Định, Lạng Sơn.

    Bản Đồng Ngần dưới chân Thượng Sơn.

    Lã Sìn Dinh đưa mắt nhìn ngôi nhà sàn cổ, to lớn phía trước. Sau mấy tiếng ngồi xe máy đi đường liên tục, rốt cuộc lão cùng với Lã Pu Dí cũng tới được nơi cần đến. Bản Đồng Ngần rất khó tìm, may mắn là thời trẻ lão đã từng đi đến nơi này mấy lần nên mới có thể thuận lợi tìm tới. Nhà của Thượng sư nằm ở cuối bản Đồng Ngần, sát chân Thượng Sơn, là căn nhà sàn duy nhất trong bản có hai tầng. Lã Pu Dí khóa cổ xe vào một gốc hòe ngoài ngõ, sau đó chạy tới đỡ Lã Sìn Dinh đi về phía nhà sàn.

    Bên trong sân của nhà sàn khá rộng, đặt bốn năm giá gỗ ba tầng, bên trên đặt từng nia thảo mộc phơi khô. Ở giữa sân đặt một chiếc ghế xếp có thể điều chỉnh độ nghiêng phần tựa làm từ tre; nằm trên ghế là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt tuấn tú, chỉ có điều nước da hơi ngăm đen khiến dáng vẻ tuấn tú của cậu ta có phần lạ lẫm. Ngay khi hai người Lã Sìn Dinh vừa đi vào trong sân, người thiếu niên đã phát hiện ra. Hắn ngồi dậy, ngáp một cái lười biếng, nhìn về phía Lã Sìn Dinh, nói.
  • Hai người đến tìm ông nội à?
  • Sao anh biết? – Chẳng đợi Lã Sìn Dinh trả lời, Lã Pu Dí ở bên cạnh không kìm được ngạc nhiên, nói.
  • Hôm qua ông nội bói một quẻ, đoán hôm nay sẽ có khách tới thăm nhà nên bảo tôi ngồi đây đợi. - Thiếu niên bình thản nói. - Hai người đến muộn, tôi ngồi đây mấy tiếng, ngủ được một giấc rồi. Ông lên đi, ông nội đang đợi ở trong nhà, người bên cạnh thì ở lại.
  • Làm phiền rồi! - Lã Sìn Dinh gật đầu với người thiếu niên rồi quay sang Lã Pu Dí bên cạnh. - Pu Dí, ngươi ở đây đợi ta.
  • Này ông! Ông là thầy cúng à?

    Lã Sìn Dinh bước đến gần cầu thang của nhà sàn thì nghe thấy cậu thiếu niên hỏi mình từ phía sau, lão quay đầu lại, cười nhìn đối phương, nói.
  • Sao cháu biết?
  • Quanh người ông có rất nhiều âm hồn luẩn quẩn. - Thiếu niên nhìn lão, nói tiếp. - Nguyền rủa đã vào xương, ông không còn sống được bao lâu nữa.

    Lã Sìn Dinh nghe xong thì khựng lại, sau đó lão không nói gì, chỉ gật đầu, tiếp tục bước từng bước khó nhọc lên cầu thang nhà sàn.

    *

    Không gian bên trong tầng một của nhà sàn rất rộng, bố cục không sắp xếp theo kiểu nhà sàn truyền thống của đồng bào dân tộc mà chia thành từng gian phòng nhỏ có cửa gỗ dạng kéo ngang. Lã Sìn Dinh nhìn quanh nhà một lần, cuối cùng đi tới gian phòng nằm ở vị trí trong cùng, bởi vì đây là căn phòng duy nhất cửa mở.

    Gian phòng không lớn lắm, vách tường đặt từng giá sách cao tới tận trần nhà, giữa nhà chỉ đặt duy nhất một chiếc bàn uống trà; ngồi sau bàn là một ông lão mặc một bộ quần áo thường thấy của người dân tộc nhưng có màu đen, mái tóc dài bạc trắng đang chậm rãi pha trà. Căn phòng không bài trí quá nhiều đồ vật, nhưng có một điểm đặc biệt là toàn bộ đồ vật trong phòng đều có màu đen, từ tường nhà, sách trên giá, bàn, chén trà… khiến cho Sìn Dinh phải mất một lúc mới quen mắt được, hắn nhìn ông lão ngồi trong phòng, cúi đầu, kính cẩn nói.
  • Thượng sư!
  • Lã Sìn Dinh à, cũng đã khá lâu rồi mới lại gặp ngươi. - Ông già tóc bạc chỉ về chiếc bồ đoàn đối diện mình, nhìn Lã Sìn Dinh, cười nói. - Đều là người quen cả, đừng khách sáo, ngồi đi.
  • Thượng sư, người còn nhớ tên con? - Lã Sìn Dinh ngồi xuống bồ đoàn, hỏi.
  • Ta đã già rồi, có rất nhiều chuyện không nhớ rõ nữa. - Ông già lắc đầu cười, rồi giơ ngón tay chỉ vào không trung, nói tiếp. - Nhưng ở đây có người trí nhớ rất tốt, gặp một lần sẽ không quên, là hắn nói cho ta biết tên của ngươi.

    Lã Sìn Dinh biết “người” trong lời của Thượng sư không phải người thật mà là một dạng âm hồn, quỷ vật Thượng sư nuôi dưỡng, cho nên không hỏi nhiều, mà nói thẳng vào mục đích của chuyến đi lần này.
  • Thượng sư, con muốn cầu xin Thượng sư ra tay cứu thôn làng con! - Lã Sìn Dinh nhìn Thượng sư không nói gì mà chỉ nhìn về phía mình, biết ý đối phương muốn mình nói tiếp, bèn kể lại chuyện về khu rừng thiêng.
  • Sìn Dinh, ta biết bản làng rất quan trọng với ngươi, nhưng ta đã quá già rồi, không cách nào theo ngươi đi tới Khe Váp được. - Ông lão nhìn Lã Sìn Dinh, trầm ngâm nói.
  • Thượng sư, xin người rủ lòng thương cứu giúp Khe Váp, cứu giúp con dân trong bản, nếu không thần linh giận dữ, sẽ có rất nhiều người phải chết. - Lã Sìn Dinh quỳ xuống, rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói. - Cầu xin người nể tình con không còn sống được bao lâu nữa mà cứu giúp bản làng con.
  • Hazzz… được rồi, ta sẽ bảo Đốc đi cùng ngươi tới Khe Váp giải quyết vấn đề của bản làng ngươi. - Ông lão thở dài, đáp.
  • Đốc là…? - Lã Sìn Dinh nghi hoặc, nói.
  • Chính là người ngươi gặp dưới sân đó, nó là cháu của ta, cũng là truyền nhân nối nghiệp của họ Đoàn chúng ta.
  • Thượng sư, liệu cháu người có thể giải quyết tai vạ của thôn chúng ta không?

    Lã Sìn Dinh vẫn không yên tâm, hỏi lại, dù sao thiếu niên kia cũng còn quá trẻ, hắn không thể phó mặc tính mạng con dân trong thôn cho một kẻ còn non nớt kinh nghiệm được.
  • Sìn Dinh, ta đã nói Đốc có thể thì chắc chắn nó có đủ năng lực giải quyết nguy cơ của bản làng ngươi. Nếu ngươi không tin, vậy thì rời khỏi đây thôi. - Ông lão tóc bạc bình tĩnh nói.
  • Năng lực của Thượng sư, con nào dám nghi ngờ, vậy thì cả thôn bản của con đều nhờ cậy vào Thượng sư. - Lã Sìn Dinh cúi người thật sâu, cung kính nói.
  • Được rồi, ngươi ra ngoài nghỉ ngơi đi, ta cũng có vài lời dặn dò Đốc trước khi nó đi cùng ngươi.

    *
  • Đốc, sáng ngày mai cháu hãy đi cùng với vị khách hôm nay tới bản làng của ông ấy, giải quyết nguy cơ ở đó. - Ông lão tóc bạc nhìn Đốc bằng ánh mắt yêu thương, nói.
  • Ông nội, việc này có liên quan đến những bùa phép, sách cổ mà ông dạy cho cháu từ trước đến nay à? - Đốc không ngạc nhiên, cũng không lộ ra bất cứ cảm xúc nào trên mặt, bình thản nói.
  • Ừ, ta không sống được bao lâu nữa, con năm nay đã mười tám tuổi rồi, cũng đến thời điểm kế thừa trách nhiệm và quang vinh của gia tộc. - Ông lão xoa đầu Đốc, nhẹ giọng nói. - Tiếp nối ta, trở thành Thượng sư đời thứ mười chín của nhà họ Đoàn.

    Đốc không nói gì, cúi đầu nhìn chén trà bằng ngọc màu đen trên bàn, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn ông lão, nói.
  • Ông nội, cha con là Thượng sư đời thứ mười tám à?

    Lần này đến lượt ông lão trầm ngâm, một lúc sau mới gật đầu khó nhọc.
  • Cha con chết rồi, chết năm co* b* tuổi, có phải cha vì chức Thượng sư này mà chết không?

    Trong phòng lặng phắc như tờ.
  • Cha chết rồi, ông nội vẫn muốn con kế thừa chức Thượng sư này à? - Đốc nói tiếp.
  • Đốc à, cuộc đời này có rất nhiều việc, rất nhiều người tồn tại là bởi vì chúng có lý do để tồn tại. Khi dòng họ Đoàn chúng ta được tạo hóa ban cho năng lực “thấu thị” này, thì cũng là lúc chúng ta phải gánh vác nghĩa vụ và trách nhiệm liên quan đến nó. Nếu chúng ta không gánh vác trách nhiệm ấy, có nghĩa là lý do tồn tại của chúng ta không còn nữa, chúng ta sẽ bị tạo hóa gạt bỏ. - Ông lão thở dài, ngẩng đầu nhìn lên không gian xa xăm, nhẹ giọng. - Đốc, ta kể cho cháu nghe một câu chuyện xưa cũ.