Hôm nay Tuấn Chung Quốc gặp nạn.
Đầu tiên một tay cậu cầm điện thoại di động, một tay bóp tờ chi phiếu đứng trước một đống phế liệu.
Không chỉ như thế, cậu vẫn đang cân nhắc làm sao có thể đến nhà bạn bè được.
Hay là nên trực tiếp tìm bạn bè đến hỗ trợ ngay chỗ này.
“…”
Quay đầu nhìn mọi thứ lộn xộn đến rối tinh rối mù, nhất thời lửa giận trong lòng dâng lên.
Chuyện này bắt đầu từ nửa giờ trước.
Đương nhiên nửa giờ trước, đống phế liệu trước mặt vẫn là chiếc xe thể thao mới tinh của cậu.
Mà trong lòng cậu thì tràn đầy vui mừng khấp khởi hẹn gặp bạn bè lâu ngày không gặp.
Xe mới mua thật tốt, một đường chạy đi không tự giác đột nhiên tăng tốc.
Ven đường vừa lúc có một bà lão băng qua đường, cậu nhìn nhìn liền gia tăng tốc độ từ bên người bà mà chạy qua.
Ai biết bà ấy thế nhưng lại bị cậu doạ sợ mà ngã nhào xuống đất. Cậu ngẩng đầu lên nhìn đường thăm dò, bất đắc dĩ dừng xe lại xem tình huống của bà lão.
Bà lão ngồi dưới đất nhu nhu đầu gối, thấy cậu lại gần liền bắt đầu quở trách.
Cậu thấy bà lão này ăn mặc bình thường, lại dài dòng tư tưởng giáo dục đối với mình, bảo cậu đi quá nhanh gần đâm chết bà, trong lòng liền có chút phiền não.
Vì vậy một câu “Đâm chết bà thì thế nào, còn không đáng giá bằng xe của tôi.” cứ như thế mà bị quăng ra ngoài.
Ai biết bà lão kia nghe cậu nói, thế nhưng lại gật đầu, đột nhiên giữ chặt quần áo cậu rồi nói. “Cậu đừng đi.”
Bà lão nhìn cậu chăm chú rồi không nhanh không chậm rút điện thoại ra, cũng không biết nói với ai bà bị đụng phải, người ta còn nói bà không bằng giá một chiếc xe.
Cuộc điện thoại rất ngắn, Tuấn Chung Quốc nhăn mày giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút. “Tôi có thể đi được chưa?”
“Cậu không thể đi.” Bà rất kiên trì, vì vậy người chung quanh cũng dần dần tụ tập vây xem.
“Bà này còn muốn tôi chờ như vậy bao lâu hả!”
Tuấn Chung Quốc nhìn nhìn chung quanh, nghĩ thầm một bà lão có thể làm được gì, cùng lắm thì bồi thường ít tiền, lại nói mình không cố tình là được.
Mười lăm phút sau, một chiếc xe dừng lại ở bên ngoài đám người, một người đàn ông nghiêm nghị bước xuống từ trên xe, phía sau còn có hai người đi theo.
Người đàn ông đi đến chỗ bọn họ liền liếc cậu một cái, cúi người nâng bà lão lên, khoác chiếc áo bành tô trong tay lên người bà. “Chính là cậu ta?”
Bà lão gật gật đầu.
“Lên xe trước, bên ngoài lạnh lẽo.”
Người đàn ông sai một người đỡ bà lên xe, nhìn nhìn xe của cậu, rồi mới rút một tờ chi phiếu từ trong túi áo ra, sột soạt viết xuống một vài chữ, lưu loát đưa đến trước mặt cậu.
Tuấn Chung Quốc khó hiểu nhận lấy, nhăn mi nhìn con số trên mặt: hai trăm năm mươi vạn.
“Cái này có ý gì?” Tuấn Chung Quốc hỏi người đàn ông kia.
“Giá trị của nó như vậy.” Người đàn ông nhìn xe của cậu, đột nhiên nói, “Đập nát nó.”
Không đợi Tuấn Chung Quốc kịp phản ứng, hai chàng trai phía sau đã lấy gậy bóng chày đập loạn xe cậu một trận.
Còn cậu cứ mở to mắt, trừng trừng nhìn chiếc xe thể thao mới mua của mình biến thành một đống phế liệu, trong tay còn nắm tờ chi phiếu hai trăm năm mươi vạn kia.
Chờ cậu hoàn hồn, bọn họ đã hoàn thành công việc: đập nát xe cậu.
Người đàn ông đứng trước mặt cậu lộ ra tươi cười khinh miệt, phủi bụi trên quần áo.
“Anh dám phá xe tôi?” Tuấn Chung Quốc cuối cùng mở miệng.
“Lần sau nói chuyện nhớ đúng chừng mực.” Người đàn ông lạnh lùng. “Xe của cậu trong mắt tôi không đáng giá bằng một sợi tóc của người ngồi trong xe kia, cậu hẳn nên thấy may mắn vì không có đụng vào bà.”
“Anh…” Tuấn Chung Quốc không nói gì được, mặt tức đến đỏ bừng.
“Chúng ta đi.”
Người đàn ông căn bản không nhìn đến cậu liền xoay người rời đi, mọi người chung quanh vẫn chỉ trỏ Tuấn Chung Quốc như trước, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra chụp cái xe thể thao đã biến thành sắt vụn.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Tuấn Chung Quốc rống lên một tiếng, khoé mắt liếc đến tên đàn ông đang tao nhã rời đi.
Vì vậy cứ như thế, Tuấn Chung Quốc liền ở trong trạng thái này.
Lại qua hơn mười phút, xe tải đến đây, bạn bè cũng tới, nghe xong sự tình liền ôm bụng cười to.
Tuấn Chung Quốc trợn mắt nhìn người kia một cái, vì vậy người kia thức thời xoa xoa mắt, vỗ vỗ bờ vai của cậu. “Không có việc gì, coi như cậu đổi xe mới, dù sau hắn cũng có đưa chi phiếu mà.”
“Chó má!”
Lần đầu tiên trong đời Tuấn Chung Quốc chửi bậy, nghĩ thầm rằng người đàn ông kia nhất định cũng có uy tín danh dự, nếu như gặp mặt mà nói chuyện… nhất định sẽ rất tốt.