[VKook - H] A Little Secret

Chương 11: Rung động

Sau khi chơi đủ trong phòng thay đồ, trên đường trở về Jungkook tức giận, không để ý tới Taehyung.

Vừa nãy Taehyung càng... to gan, cứ thế bắn vào bên trong. Ngẫm lại mặt Jungkook liền nóng lên, đã thế hắn còn lôi điện thoại ra rồi bắt cậu tạo mấy cái dáng rất chi là xấu hổ để chụp lưu lại trước khi đi ngủ mang ra ngắm, người này... Thực sự quá biến thái rồi.

Mỗi một bước chân, có thể cảm giác được một cách rõ ràng phía sau ẩm ướt dính nị vô cùng, tinh dịch bởi vì động tác chân mà từng chút từng chút chảy ra khiến cậu phải thít chặt tiểu huyệt. Lúc mặc lại quần áo, Jungkook kẹp chặt hai chân, sống chết không muốn cho Taehyung giúp cậu xử lý phía sau, chính mình thẹn thùng cả người đỏ chót, lấy giấy lung tung chà xát lau qua một chút liền mặc quần vào.

Gió đêm chậm rãi thổi tới, mang tóc trên trán Jungkook rối lên.

"Tiểu hồ ly, tiểu hồ ly, cậu chờ tôi một chút." Taehyung ở sau lưng không tim không phổi kêu to, muốn cùng Jungkook song song bước đi.

Jungkook cố ý tăng nhanh bước chân, ra vẻ mình không nghe thấy mà đi về phía trước.

Taehyung chạy tới, cố ý kéo quai đeo cặp sách Jungkook, làm cả người cậu không chút phòng bị mà bị ngã ngước về sau, lao vào trong lồng ngực hắn.

Cậu giận dỗi dùng sức đạp lên chân Taehyung một cước. "Taehyung, cậu buông ra."

"Không."

Jungkook dừng bước, quay đầu lại chỉ nhìn thấy Taehyung đang lộ ra một hàm răng trắng noãn. Đèn đường màu vàng ấm áp chiếu trên mặt Taehyung, tóc mái vuốt ngược ra sau lộ ra cái trán cao làm khuếch đại khuôn mặt tươi cười. Tâm tình cậu đột nhiên như quả bóng bay bị đâm thủng, tức giận vừa nãy đều biến mất không còn tăm hơi, chỉ dư lại nhịp tim trong lồng ngực đang thình thịch nhảy loạn.

"Này, cậu làm gì đi cùng đường với tôi, nhà cậu không phải ở hướng ngược sao?" Jungkook chột dạ nói sang chuyện khác.

Taehyung không đứng đắn mà nói: "Làm sao, quan tâm tôi như vậy. Tôi ngày hôm nay muốn đi đường vòng có được không?" Nói xong, tay liền đặt lên eo Jungkook, cưỡng ép ôm lấy eo cậu đi về phía trước.

"Này, cậu buông ra, bị người khác thấy được không tốt đâu." Jungkook bất mãn mà giãy dụa.

"Không muốn ôm, vậy chúng ta nắm tay?" Taehyung nói xong liền lần xuống nắm chặt lấy tay cậu.

Jungkook cảm thấy được, người này, thật sự như cún quấn người.

Một đường đi tới trạm xe buýt, Taehyung vẫn không buông tay ra. Bên cạnh một đôi tình nhân nắm tay cười đùa vui vẻ đi qua, Jungkook nhìn thấy mặt có chút nóng.

Xe buýt đến nơi, Jungkook lên xe, buổi đêm xe buýt cũng không có nhiều người, cậu liền đi thẳng đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở hàng ghế cuối cùng. Nhìn ra ngoài thấy Taehyung đứng dựa vào trạm xe buýt, cậu cùng hắn vẫy tay tạm biệt, dùng khẩu hình nói với hắn câu sinh nhật vui vẻ.

Một khắc trước khi cửa xe buýt đóng lại, Taehyung lại nhảy lên xe. Hắn đi thẳng tới vị trí Jungkook đang ngồi, yên vị ngồi xuống bên cạnh cậu.

Buổi đêm yên tĩnh, trong xe lại vắng người, chỉ còn văng vẳng tiếng động cơ của xe buýt. Jungkook khẩn trương đến không nhúc nhích, cậu và Taehyung mười ngón liên kết, nắm chặt đặt ở trên đùi hắn.

Đèn đường lướt qua chiếu vào trên người Taehyung, chung quanh hắn đều bao phủ vòng ánh sáng. Từ chỗ cậu nhìn, có thể thấy rõ lông tơ trên mặt hắn, lông mày rậm cùng ánh mắt sáng ngời khiến Jungkook có chút thất thần.

Kim Taehyung này thật đúng là, muốn bỏ cũng không bỏ được. "Đã đến trạm cuối cùng rồi, mời hành khách xuống xe."

Jungkook quơ quơ Taehyung, ra hiệu hắn buông tay, Taehyung lại đứng dậy nắm tay cậu cùng xuống xe.

Đèn đường mờ mờ chiếu sáng, chẳng biết lòng ai đang không nghe lời mà nhảy loạn. "Tôi về đến nhà rồi, buông tay đi."

Jungkook vốn tưởng rằng Taehyung muốn dây dưa thêm phút chốc, lần này lại bất ngờ nghe lời buông lỏng tay ra.

Gió đêm nhè nhẹ thổi, làm khô mồ hôi chảy trong lòng bàn tay, Jungkook cuộn ngón tay mình lại, cảm nhận được tay có chút nguội lạnh.

Taehyung không nói một lời, cúi thấp đầu xuống, đem môi mình phủ lên môi cậu.

Đầu lưỡi khẽ liếm đôi môi căng mọng hồng hào kia rồi lập tức rời đi. Hắn rũ mắt nhìn chăm chú vào cậu nói: "Phải nhớ tới tôi và trở về trường sớm chút."

Dứt lời, chỉ để lại bóng lưng cao gầy, không cho Jungkook kịp phản ứng liền cấp tốc chạy đi.

Jungkook nhìn theo bóng lưng chui vào trong Taxi của Taehyung, khóe miệng không tự chủ giương lên, nhớ tới nụ hôn vừa rồi. Taehyung, kỳ thực rất ôn nhu. Gay go, cậu lại có thêm rung động về hắn, đuôi không kiềm chế được muốn nhảy ra ngoài rồi.

______________________

Thứ Hai trở lại kí túc xá, Taehyung vừa thấy mặt đã đem Jungkook ôm một cái cho thỏa cõi lòng rồi hỏi cậu, "Cậu có nhớ tôi không vậy?."

Jungkook không thèm để ý tới hắn. Taehyung oan ức ngóng ngóng đi theo phía sau cậu, Jungkook cảm giác sau lưng mình bị hắn nhìn thủng, bất đắc dĩ quay đầu lại nói câu: "Đi mau, bị muộn học rồi."

Thứ Hai, giáo viên Tiếng Anh yêu cầu cả lớp làm bài kiểm tra trắc nghiêm, đây là chỗ đau của Taehyung.

Taehyung xem phim điện ảnh nước ngoài cũng không ít, nghe cũng không tệ lắm, nhưng hắn rất chán ghét học từ đơn, dẫn đến thành tích môn Anh bị học lệch nên kém đến rối tinh rối mù. Cố tình đầu gấu mà giáo viên Tiếng Anh đối với hắn vẫn không từ bỏ, mỗi lần đều nhìn chằm chằm không tha, làm cho hắn kêu khổ thấu trời.

"Kim Taehyung, lên bảng chữa bài cho tôi." Thời điểm Taehyung nghĩ trăm phương ngàn kế liếc trộm bài Jungkook, bị mắt sắc như dao của giáo viên Tiếng Anh nhìn thấy liền gọi hắn lên bảng làm bài một mình.

Kết quả có thể tưởng tượng được, mười câu sai tám câu, còn có một câu không làm.

Giáo viên Tiếng Anh kia tức giận đến bốc khói, Taehyung bị lão ta véo tai tha đi. Đi vào văn phòng, các giáo viên khác đang uống trà, nói: "Ha, Kim Taehyung lại tới nữa rồi à." Điều này thật sự là quá đau đớn đến lòng tự ái, trước khi rời đi hắn nhìn thấy Jungkook đang nhịn cười.

Trở về lớp, hắn liền giận dỗi mà chất vấn cậu "Cậu vừa nãy cười nhạo tôi!"

"Không có, cậu nhìn lầm rồi." Jungkook tiếp tục xem bài không để ý tới hắn, nhớ tới vừa nãy Taehyung ăn quả đắng, trên mặt liền thêm một nụ cười.

"Rõ ràng là có, buổi tối tôi liền trừng phạt cậu." Taehyung không nói lý mà đáp lại.

Hắn tính khí thất thường, Jungkook tập mãi thành quen không thèm để ý hắn cũng không có để ở trong lòng bở người xưa có câu: 'Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng' mà. Đành chịu thôi chứ biết phải làm sao!