[VKook - H] A Little Secret

Chương 4: Phát sốt

Taehyung làm xong hai lần, Jungkook đã ngất đi từ lúc nào. Phát tiết thêm một lần nữa, Taehyung hài lòng ôm Jungkook giúp cậu tẩy rửa lại rồi mang cậu về giường.

Tiểu hồ ly thể lực thật là kém quá đi.

Lúc Jungkook tỉnh lại, trong phòng chỉ còn một mình cậu. Mí mắt hơi trùng xuống, đồng hồ báo thức liền vang một, Jungkook mới miễn cưỡng ngồi dậy. Cậu giơ tay gõ xuống đầu, để cho bản thân tỉnh táo hơn.

Một loạt vết xanh tím loang lổ trên thoạt nhìn mà giật mình, trên cổ dấu răng cũng nối nhau thành đoàn, thậm chí ngay cả... từ đùi trong lên đến bẹn cũng lưu lại đầy vết tích khó nói.

Kim Taehyung là chó sao? Nếu không thì sao lại thích cắn người vậy. Jungkook đứng trước gương, chán nán mà mặc áo sơ mi, cài đến tận cúc trên cùng để che bớt đi dấu vết ái muội của ai kia gây ra.

_____________________

"Jungkook, cậu đang làm gì thế?" Ha Jiwoo ngồi ở bàn trên quay xuống hỏi "Tớ không có nhìn lầm đi, chúng ta đều không làm xong bài tập."

Jungkook mặt hơi nóng, lắc đầu một cái không có trả lời cô, tiếp tục vùi đầu thay Taehyung làm bài tập. Hắn uy hiếp nếu cậu không giúp hắn làm bài tập thì hắn liền nhéo đuôi mềm của cậu, đã thế nếu không phải tối hôm qua bị làm đến mất ý thức thì bài tập sớm có thể hoàn thành xong, thật quá sức mà.

"Người lười biếng như cậu mà dám bắt quàng làm họ với Jungkook, còn không làm bài đi, tớ không cho cậu chép nữa." Bạn cùng bàn Ha Jiwoo lấy cùi chỏ đẩy đẩy cô, tay lấy lại luôn vở bài tập của mình.

Hai người bàn trên bắt đầu đánh lộn. Jungkook có chút ngây người, nếu cậu với Taehyung làm bạn cùng bàn bình thường như vậy thì tốt biết mấy.

Vai phải đột nhiên bị vỗ một cái, nghiêng đầu qua chỗ khác phát hiện Taehyung trán đầy mồ hồi đang ngồi ngay cạnh, ôm bóng rổ nhìn Jungkook.

Như con cún vừa đi nghịch nước vậy, ấu trĩ.

Jungkook liếc hắn một cái rồi tiếp tục làm bài tập, Taehyung thấy Jungkook không để ý tới mình, chưa từ bỏ ý định mà nằm luôn xuống ghế rồi gối đầu lên đùi cậu. Thân thể hơn một mét tám nhất định phải vùi đầu vào đùi Jungkook, mặt dày mày dạn không đứng lên.

Jungkook liền hạ bút, lấy tay đẩy đẩy vai hắn nói: "Mau đứng lên, bị người khác thấy bây giờ." Mặt cậu càng ngày càng nóng, cảm giác cả người đều bốc cháy.

Taehyung thờ ơ không chút động tĩnh, mở một con mắt, nâng tay hướng vành tai Jungkook sờ soạng. Ngón tay hắn ở vành tai cậu nhẹ nhàng vân vê, nói: "Thân thể cậu cả ngoài lẫn trong đều ấm đến nóng bỏng như nhau nha." Jungkook cảm thấy được hơi thở chính mình cũng rất nóng.

Taehyung đột nhiên mở hai mắt ngồi thẳng dậy, đưa tay áp vào hai cái má ngày càng ửng đỏ của cậu. Jungkook bất đắc dĩ bỏ bút xuống, đưa lên lên gỡ bàn tay đang làm loạn trên má mình. Trên mặt Taehyung không còn bộ dạng cười đùa như vừa nãy, cau mày nói: "Tiểu hồ ly, cậu có phải phát sốt không đấy?"

Jungkook tự sờ trán mình, quả thật có điểm nóng."Không quan trọng lắm, có thể do tối qua không nghỉ ngơi tốt." Nói chuyện có chút vô lực.

Taehyung chột dạ, ngay lập tức chuồn ra khỏi lớp không làm phiền Jungkook nữa. Jungkook giúp hắn làm xong bài tập, liền nằm nhoài trên bàn nghỉ ngơi.

Mãi đến tận khi chuông vào học vang lên, Taehyung cũng không trở về, giáo viên chủ nhiệm mà phát hiện thì hắn lại bị phạt cho mà xem. Thật là không khiến người ta bớt lo.

"Học sinh kia, thời gian đi học không cố gắng lên lớp mà lén lén lút lút ở bên ngoài làm gì!" Bên ngoài của lớp truyền đến âm thanh của giáo viên."Loảng xoảng" một tiếng, từ cửa sổ gần bàn Jungkook ngồi bay đến một túi đồ. Jungkook ngó ra thì thấy Taehyung bị chủ nhiệm lớp gọi đi, mặt vẫn tươi cườ quay lại nháy mắt với cậu một cái, tay vẫn cắm trong túi quần mà nhởn nhơ đi về phía phòng giáo viên.

Mở túi ra, thấy một đống thuốc có đính kèm một tờ giấy nhỏ với nét chữ viêta ngoáy của ai kia: thuốc cảm mạo, thuốc phát sốt, thuốc tiêu chảy, thuốc đau dạ dày. Ngớ ngẩn, Jungkook đem thuốc thu hết lại, cất vào cặp sách.

Đúng lúc Ha Jiwoo quay xuống nhỏ giọng nói: "Cậu giấu đồ ăn ngon gì đây, tớ cũng muốn ăn!" Jungkook chừa lại tờ giấy ghi chú nhỏ kia, nhét vào trong tay cô.

Ha Jiwoo mở ra, vừa nhìn liền lắc lắc đầu chán tỏ vẻ thất vọng rồi nằm sấp xuống bàn. Bạn cùng bàn với cô từ trong ngăn kéo lấy ra một cái kẹo que, làm bộ mạn bất kinh tâm ném cho cô nói: "Cho cậu." Jungkook ngồi sau lưng còn nhìn thấy bạn cùng bàn kia ngượng ngùng gãi đầu một cái.

Thời điểm Taehyung được thả ra đã đến giờ nghỉ trưa, hắn từ cửa sau chuồn vào lớ, thấy Jungkook đang vùi đầu viết bài. Hắn nâng tay sờ cần cổ cậu, không có nóng như trước nữa.

"Này, mau ngủ đi." Taehyung thấp giọng nói, "Không ngủ tôi liền làm cậu ngay tại đây."

Jungkook ngay lập tức đóng nắp bút lại, cất bài tập rồi nằm sấp xuống.

Giữa trưa, nắng gắt chiếu qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Jungkook. Taehyung thấy vậy tay cầm lên một quyển sách, dựng lên chắn ánh nắng cho cậu. Trong lớp chỉ còn dư lại âm thanh vù vù của tiếng quạt.

_____________________

Tối hôm đó tại kí túc xá của hai người, đến giờ đi ngủ, Taehyung nằm giữa giường hắn, gập tay chống đỡ đầu nhìn cậu. Jungkook quay đầu thấy vậy đem cúc áo ngủ còn lại cài nốt rồi đi tớ giường đối diện nằm xuống.

Taehyung lập tức theo Jungkook nhảy lên giường cậu nằm. Jungkook đã đoán trước nên không bất ngờ lắm, dùng chăn phủ kín đầu, giọng khàn khàn nói: "Tôi đang bị bệnh, cậu không thể..."

Hắn nhếch miệng, đem chăn Jungkook kéo xuống nói: "Tôi không thể như thế nào hử?"

Jungkook quay đầu sang hướng khác, lảng tránh ánh mắt Taehyung nói: "Vẫn...vẫn là không thể. Chờ tôi khỏe lại đã."

Taehyung liền nằm áp sát vào Jungkook nói: "Không có chuyện gì, tôi không sợ lây bệnh."

Jungkook đưa lưng về phía hắn mà lầm bầm: "Ai bảo sẽ lây cho cậu, còn không phải là bởi vì cậu muốn nghịch đuôi của tôi."

Taehyung vẫn nghe thấy được liền phả hơi nóng vào vành tai cậu hỏi: "Không phải cậu đang phát sốt sao? Đến đây cho tôi xem đuôi cậu có hay không cũng sinh bệnh rồi, too liền giúp cậu nhu nhu nó."

Jungkook nhạy cảm rụt cổ lại, thân thể áp sát vào tường.

Sau lưng truyền đến tiếng cười của Taehyung, hắn vòng tay ôm cái eo nhỏ của Jungkook, kéo cậu áp sát vào ngực mình rồi hôn hôn mấy cái vào tai cậu, thì thầm với chất giọng trầm thấp: "Ngoan, ngủ đi. Tôi không làm cậu đâu, chỉ ôm ôm thôi."

___________________