Vô Địch Hắc Quyền

Chương 629: Khống chế

Sắc mặt Diệp Thiên Vân như không, nhưng lại mang theo ba phần hung ác. Hắn chưa từng có bất cứ thương cảm gì với kẻ địch. Móng tay đâm sâu vào da thịt, trong nháy mắt trên mặt lão già bị hắn bắt được cắt không còn giọt máu. Hai mắt không ngừng đảo lên, giãy dụa cũng không được.

Một câu nói bất hòa, trong nháy mắt có hai người đoạn khí. Hai ông lão còn lại thấy sức mạnh tàn nhẫn, đâu dám do dự, lập tức thất thanh hét lớn: "Từ đã" Lúc nói hai người nhanh chóng thối lui khỏi vòng chiến.

Diệp Thiên Vân không buông tay, nhưng không tiếp tục dùng lực. Thần sắc hắn vô cùng đạm mạc nói: "Còn gì đáng nói nữa sao?"

"Diệp Thiên Vân. Chúng tôi tới đây không phải muốn đối địch với cậu" Lão già hơi mập hình như muốn ổn định tình thế, lại lùi sau hai bước, sau khi cảm thấy khoảng cách đủ an toàn, cao giọng nói: "Cậu có nguồn gốc sâu xa với Thái Cực môn, lại là anh em với Ngô Lập Sâm, chúng tôi cũng không muốn đánh tới phải có người chết kẻ sống".

Diệp Thiên Vân mỉm cười, hai bên đánh nhau, hoặc thắng hoặc thua, nếu lão già trước mặt đã muốn thể diện, lại tìm lối thoát, trong thiên hạ này đâu có chuyện tốt như vậy. Không để ý tới đối phương ngăn cản, trên tay khẽ dùng lực nói: "Vừa nãy sao không nói những điều này, bây giờ lại nói tới quan hệ bạn bè?"

"Việc này…." Sắc mặt lão béo co rúm lại. Họ được gọi là Mân Nam Tứ Hung. Tất nhiên bình thường không ít lần ra tay độc ác, nhưng thủ đoạn của người thanh niên trước mặt quá ác độc. ra tay vô tình, khiến người ta không thể không kiêng kỵ vài phần.

Nhìn huynh đệ sắp tắt thở, lão già giống như bóng cao su bẹp hơi mễm nhũn xuống nói: "Có gì từ từ nói, xin bằng hữu thả sư huynh ta xuống trước đã".

Diệp Thiên Vân biết giang hồ hiểm ác. Muốn đứng vững trong đó chỉ có thể dựa vào hai chữ hung ác. Đối phương ác, mình phải ác hơn tuyệt tình hơn, nếu không sẽ chỉ có hại.

Võ lâm không có nước mắt. Ở đó bất cứ chuyện gì cũng dựa vào thực lực để nói chuyện, hơi buông lỏng tay một chút, hỏi ngược lại: "Các người sao lại giận cá chém thớt sang tôi? Chẳng lẽ là bất hòa với Ngô Lập Sâm?"

"Mười mấy năm trước, chúng tôi đã cắt đứt liên lạc với Thái Cực môn, nhưng, Ngô Lập Sâm lại lợi dụng thân phận chưởng môn ép chúng tôi rời núi. Cho nên….." Ông lão hơi mập trầm giọng nói: "Cho nên chúng tôi có phần khó chịu. Chính là nguyên nhân này mới mượn cơ hội muốn ra oai với cậu, coi như một mũi tên trả thù Ngô Lập Sâm".

Diệp Thiên Vân không khỏi có chút tức giận. Lần nào Ngô Lập Sâm cũng muốn tính toán với hắn. Lần trước ở Hồng Kông cũng vậy, mặc dù hai bên là bằng hữu, nhưng cũng có giới hạn của nó, nghĩ tới đây trong lòng bức xúc nói: "Các người là bị Ngô Lập Sâm ép ra?"

"Không sai" Lão mập có chút phẫn hận nói: "Mười năm gần đây, nội bộ Thái Cực môn không ngừng tranh đấu. Chúng tôi vốn không muốn cuốn vào trong vòng tranh đấu đó, nên mới tìm nơi ẩn cư, bình thường không có quá nhiều quan hệ".

Diệp Thiên Vân gật gật đầu, hắn có thể cảm nhận được ngữ khí bất đắc dĩ của đối phương, vô thức hỏi: "Chính là nói trong võ lâm, không có ai biết các người?"

"Gần như thế" Ông lão hình như rất có lòng tin, nói: "Mười mấy năm trước chúng tôi đã thoái ẩn, sự việc đã nhiều năm, tướng mạo thay đổi rất nhiều, cho dù gặp phải người quen, e là cũng không nhận ra chúng tôi".

Trong lòng Diệp Thiên Vân tính toán liền có suy tính, vừa nãy lợi dụng khinh xuất của đối phương, đánh cho không kịp trở tay, bốn nười này thân thủ không tồi. Nếu chính diện đấu với họ đúng là phải mất nhiều khí lực. Nếu giữ lại tính mạng của họ, chắc có thể giúp mình làm một số chuyện muốn làm nhưng không thể đi làm được.

Ở Cẩm Thành bây giờ không chỗ nương tựa, Diệp Thiên Vân cần vài khuôn mặt lạ. Nghĩ tới đó, chậm rãi thả ông lão đã hôn mê ra, thản nhiên nói: "Các người và Ngô Lập Sâm rốt cuộc có những mâu thuẫn gì tôi không quan tâm, nhưng nhưng nếu đã tới Cẩm Thành, thì phải nghe theo tôi".

Lúc này trong phòng trở nên yên lặng, chỉ có tiếng tiếng đồng hồ thạch anh chạy cành cạch cành cạch trên tường.

"Việc này…." Trên mặt lão mập lỗ vẻ khó khăn, rõ ràng đang dày vò bên trong, người học võ không dễ bị người khác khống chế. Nhưng tình thế hiện giờ, nếu trở mặt, vậy thì đối phương tuyệt đối không chết thì không dừng lại. Hai người không thể đối phó với thực lực của Diệp Thiên Vân. Hắn trầm ngâm mãi, không nói ra được kết quả.

Diệp Thiên Vân thấy biểu hiện của hai người, cũng không nói tiếp nữa, mà đưa chân tới trước ngực ông lão đã ngất đi.

"Đừng" Hai người đồng thời phát hiện ra động tác của Diệp Thiên Vân. Lập tức sốt ruột, ông béo vốn còn do dự, nhưng thấy cách hành sự của Diệp Thiên Vân, không khỏi lạnh toát trong lòng, thỏa hiệp nói: "Chúng tôi có thể đồng ý với cậu, nhưng….."

"Tại sao?" Diệp Thiên Vân giương mắt nhìn hắm một cái, mặt không chút biểu cảm nói: "Có điều kiện sao?"

Lão béo cắn cắn răng, thân thủ Diệp Thiên Vân quá mạnh, tác phong làm việc lại vô cùng tàn nhẫn, khó mà đảm bảo sẽ làm ra chuyện khác người gì, hắn lập tức nói: "Nếu những việc chúng tôi không muốn làm, xin đừng làm khó chúng tôi".

"Được" Diệp Thiên Vân gần như không nghĩ nhiều liền bỏ chân ra. Nếu có thể khống chế bốn người này, vậy thì hoàn toàn có lợi cho mình, Thục Trung hiện giờ không yên ổn. Mình lại đang hoạt động ngầm dưới Thiếu Lâm, cái gọi là gỗ độc khó giữ, thêm vài người biết làm việc, càng có nhiều lợi hơn.

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Vân suy nghĩ nhanh nhạy, đột nhiên lấy một chiếc lọ tinh xảo trong túi quần ra, Từ bên trong lấy ra bốn viên thuốc, mặc không chút biểu cảm nói: "Mỗi người một viên".

"Cậu" Lão mập không ngời Diệp Thiên Vân lại độc ác như vậy, liền hét lớn: "Chúng tôi vừa nói rõ rồi…."

Diệp Thiên Vân không để ý tới hắn, cậy miệng ông lão hôn mê dưới chân, nhét vào trong, chậm rãi nói: "Đây đều do các người tự tìm đến, ba tháng uống thuốc một lần. Nếu dám dùng tới đầu óc, vậy thì tôi đỡ phải ra tay đó".

Lão mập nằm mơ cũng không ngờ người thanh niên trước mặt lại có thủ đoạn tới mức độ như vậy, nhận hai viên thuốc, thần sắc trở nên vô cùng phức tạp, mãi mới nhắm mắt nuốt xuống.

Diệp Thiên Vân sau khi thấy mấy người đều uống thuốc rồi, không mặn không nhạt nói: "Tôi sẽ không ép các người làm những chuyện không muốn làm, nhưng các người cũng đừng nghĩ tới giở thủ đoạn gì với tôi. Hôm nay tôi không giết các người, là vì nể mặt Thái Cực môn, sau này dám bằng mặt không bằng lòng, chúng ta sẽ không chết không thôi".

Hai người đều lộ ra vẻ đau khổ, lão béo rõ ràng cảm thấy sự thay đổi của cơ thể, vừa ôm ngực, vừa sợ hãi nói: "Cậu cho chúng tôi ăn gì vậy? Sao cơ thể lại như lửa đốt thế này?"

Diệp Thiên Vân mỉm cười, cầm bình sứ liếc một cái nói: "Bí dược độc môn của Hình Ý môn, dùng để khống chế đệ tử bên ngoài".

Hai người đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, môn phái cá biệt khống chế đệ tử ngoại môn quả thực dùng một ít dược vật, Mân Nam Tư Hung từ lúc xuất đạo tới nay chưa từng uất ức như hôm nay, rơi vào tay người như vậy, không biết còn có thể sống bao lâu?

Sau khi Diệp Thiên Vân khống chế được bọn họ, liền không tính toán tiếp nữa.

Dàn xếp cho hai người bị thương xong, Diệp Thiên Vân lại cho ông lão bị thương nặng nhất uống canh hoàn hồn. Mặc dù tạm thời hắn không thể cử động, nhưng ít nhất có thể giữ được tính mạng, nghỉ ngơi một thời gian, có lẽ vẫn có thể dùng tới.

Diệp Thiên Vân đã biết tên của mấy người này. Ông lão cao gầy động thủ đầu tiên tên là Ngọc Tranh. Ông lão béo mập là Hoa Lỗi. Người bị thương trên cổ là Sử Ân Vũ, ông lão lùn nhất tên là Kim Văn Triệu.

"Đại sư huynh của ta thật sự có thể chữa khỏi sao?" Hoa Lỗi có chút không dám tin. Vết thương của Ngọc Tranh rất nghiêm trọng, nhưng thấy Diệp Thiên Vân như chơi trò ảo thuật lấy thuốc ra, trong lòng không khỏi có thêm vài phần hi vọng.

Diệp Thiên Vân vừa nãy ra tay vẫn còn nể tình, nếu không đầu Hoa Lỗi sớm đã chuyển nhà rồi. Nhưng chiêu toàn Hổ hình này, cũng phải nằm tới mấy tháng, thản nhiên nói: "Đây là Hoàn hồn thang của Thiếu Lâm, chắc là………"

"Cái gì?" Hoa Lỗi gần như thất thanh nói. Hắn biết rất rõ Hoàn hồn thang của Thiếu Lâm, đã lưu truyền gần nghìn năm, có chút kinh nghi nói: "Bí dược của Thiếu Lâm sao lại xuất hiện trong tay cậu?"

"Không cần phải ngạc nhiên vậy" Diệp Thiên Vân không cần giải thích với hắn, băng bó đơn giản rồi đứng dậy nói: "Mọi người cứ nghỉ ngơi ở đây dã, có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho mọi người".

Hoa Lỗi và Kim Văn Triệu sau khi nghe thấy Hoàn hồn thang, giới hạn trong lòng đã bị phá vỡ, có thể lấy được loại thuốc này, mấy viên thuốc độc có là cái gì?

Thấy vẻ quá đỗi vui mừng của Diệp Thiên Vân, nhanh chóng đứng dậy vượt qua bàn làm việc nói: "Vừa nãy Thiên Quân còn nói thầy tới Cẩm Thành, sớm biết vậy đã tới sân bay đón thầy rồi".

Diệp Thiên Vân hơi giật mình thấy không ổn lắm. Mông Nghĩa quá nhiệt tình. "Ừ" một tiếng nói: "Nghe Thiên Quân nói ông có việc tìm tôi?"

"Đúng vậy" Mông Nghĩa gật gật đầu, có chút cảm khái nói: "Mấy ngày gần đây, cuối cùng cũng giải quyết xong việc trong nhà rồi" Hắn kéo Diệp Thiên Vân chỉ chỉ căn phòng, rất hào khí nói: "Mông gia thuộc về chúng ta rồi".

"Không" Diệp Thiên Vân khẽ cười, chậm rãi lắc đầu nói: "Mông gia mãi mãi họ Mông, cũng chỉ thuộc về mình ông thôi"

Mông Nghĩa sửng sốt, ngay sau đó cố ý giận dữ nói: "Tiên sinh, ngài không tín nhiệm tôi. Lúc trước tôi từng nói, sau khi tôi có được Mông gia, sẽ chi cho ngài một nửa. Hôm nay Mông gia đã nắm chắc trong tay chúng ta, tôi sao có thể nuốt lời, há chẳng phải là muốn bị người khác phỉ nhổ vào sao?"

Diệp Thiên Vân không muốn tiếp tục tranh luận chuyện này. Mông Nghĩa là con sói vô cùng xảo quyệt. Bây giờ bốn nhà Thục Trung là một dòng nước xoáy. Hắn cần nhiều tin tức hơn, nói thẳng: "Mông tiên sinh, có việc gì cứ nói thẳng đi".

Mông Nghĩa thấy Diệp Thiên Vân không muốn nói tiếp, cười khan hai tiếng che lấp xấu hổ, dần nghiêm mặt nói: "Tiên sinh, gần đây Triệu gia cho người tới thương nghị với tôi, trong lời nói hình như là có ý muốn hợp tác với chúng ta".

Cuối cùng Diệp Thiên Vân cũng biết mục đích thật sự của Mông Nghĩa, ngẫm nghĩ rồi mới nói: "Khi nào?"

"Ba ngày trước họ tới tìm tôi, muốn tôi tới Thanh Trúc một chuyến" Mông Nghĩa sợ Diệp Thiên Vân không biết, nhắc: "Cơ nghiệp của Triệu gia đều ở đó. Họ hẹn chúng ta tới đàm phán, chắc là bản đồ kho báu giữ mấy chục năm bị người ta lấy đi rồi. Tất nhiên muốn lấy lại những thứ thuộc về mình".

Diệp Thiên Vân hơi do dự. Điều bây giờ hắn muốn biết nhất chính là Hồng gia và Thiếu Lâm, nhướng mày nói: "Hồng gia thì sao?"

"Bọn họ?" Mông Nghĩa thoáng chút do dự, liền nói: "Từ sau chúng ta ra tay lần trước, Hồng gia đã chuyển ánh mắt tới Đỗ gia rồi".

Diệp Thiên Vân và Thiếu Lâm có thâm thù. Hắn càng hi vọng có thể dựng lên vài kẻ địch với Thiếu Lâm, cho nên nghĩ ngợi nói: "Ông muốn tôi bảo vệ ông?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Việc này….." Mông Nghĩa và Diệp Thiên Vân quen biết một thời gian, hiểu rõ tính cách của đối phương, hắn vừa cười vừa nói: "Tôi hi vọng tiên sinh có thể giúp tôi liên hợp ba nhà lại, cùng đối phó với kẻ thù bên ngoài".