Vô Địch Tiên Triều

Chương 12: ly biệt

“Nhưng mà thời đại của Chiến Quân Tứ Quốc đã đi qua, đã hàng trăm năm từ thời đại huy hoàng đó, vật đổi sao dời, tới giờ chưa có một người nào đủ sức thay thế một trong những người đó” Tô Đông Lưu tiếc hận nói, đối với nó, nếu được sinh ở một thời đại thiên hạ anh tài, từng từng lớp lớp thi nhau tranh tài rực rỡ như thế, là cỡ nào đáng hạnh phúc.

“Có tới mức như thế không ?” Trịnh Đông Lân khó hiểu nói, nó nguyên bản không phải người của triều đại này, nên không hiểu được mạch cảm xúc của Tô Đông Lưu.

“Bọn họ bốn người ngang dọc một thời đại, dưới trướng suất lĩnh hàng vạn mà tính quân nhân, đại địa đều bị giày xéo khi bọn hắn đi qua, vó ngựa trải dài khắp Bắc Phương” Tô Đông Lưu khinh thường nói.

Trịnh Đông Lân gãi đầu ngại ngùng, bị người khinh thường tư vị thật không tốt.

“Hiện tại tuy không có Chiến Quân Tứ Quốc vĩ đại công tích như trước, nhưng ở Đại Lê Vương Triều vẫn còn hệ thống Tam Đại Thiên, Liêm Trịnh có Cửu Hỏa Long, Vũ Trinh có Lục Tướng Quân, bọn hắn một mực tham vọng sánh ngang Chiến Quân Tứ Quốc, thậm chí là vượt qua, lúc này Thiên Tử cho phép khai chiến, chắc chắn bọn hắn đều đang rục rịch muốn suất quân khai chiến” Tô Đông Lưu nói.

“Còn ta Tây Sơn Vương Triều ?” Khương Ngọc Nhi nghe đều say mê, bỗng hỏi.

“Không có, từ khi Khương Thần Thương vẫn lạc, Tây Sơn Vương Triều ta cũng một mực xuống dốc cho tới tình trạng hiện tại, quân sự suy giảm rất nhiều, chỉ còn các vị tướng quân cốt cán giữ trận, đó là điều ta lo sợ khi các Đại Quốc khác xâm lược” Tô Đông Lưu chậm rãi nói.

“Quả thật, tình hình làm người ta phải tuyệt vọng” Trịnh Đông Lân bất đắc dĩ nói, hiện tại nó có chút cảm thấy hối hận không bỏ trốn.

“Còn hơn cả tuyệt vọng” Tô Đông Lưu bình thản nói, khuôn mặt nó luôn chỉ như một sắc thái, không bao giờ thay đổi qua.

“Vậy nên ta càng phải chiến đấu” Khương Ngọc Nhi lúc này miệng nhỏ hô, như muốn cổ vũ sĩ khí Trịnh Đông Lân.

“Đúng vậy” Trịnh Đông Lân mỉm cười nhìn nàng, ta thực ngốc, tới lúc này còn có cái gì hối hận.

“Nhưng tình hình cũng không đến nỗi bết bát như ngươi nghĩ, thời đại này người thừa kế của Lê gia, Vương gia đã xuất hiện, đại tướng quân Lê Hoàn, binh pháp tôn tử Vương Bí, bọn hắn là hi vọng của Tây Sơn chưa kể ngươi có biết vì sao trong quốc hiệu của chúng ta lại có chữ Sơn” Tô Đông Lưu bình tĩnh nói.

“Là do địa hình Tây Sơn có nhiều sơn mạch sao ?” Trịnh Đông Lân nói.

“Một phần là vậy, Vương Thượng sơ khai của Tây Sơn khi lập quốc, đã ký giao một bộ phận hiệp ước giao hảo với các bộ tộc miền núi, khi chúng ta gặp khó khăn không cách nào giải quyết, chính bọn hắn sẽ xuống núi tương trợ” Tô Đông Lưu nói.

“Các bộ tộc miền núi, ta thật mong muốn gặp bọn hắn” Trịnh Đông Lân ngạc nhiên, nó không nghĩ Tây Sơn lại còn ẩn giấu nhiều lực lượng như vậy.

“Ngươi đừng gặp vẫn tốt hơn, bọn hắn không thích người Trung Nguyên như chúng ta, hầu như còn rất ghét vì chúng ta xâm nhập lãnh địa của bọn hắn, nhưng Sơn Vương đã có giao kèo với Vương Thượng ta, bọn hắn là người sống thẳng thắn, sẽ không bội ước, nhưng bởi vì thẳng thắn, nên bọn hắn thích gì sẽ làm đấy, thậm chí không phân địch ta mà giết ngươi” Tô Đông Lưu liếc mắt nói.

“Ha ha, ta không tin bọn hắn sẽ giết được ta” Trịnh Đông Lân cười, nó không biết sơn tộc mạnh ra sao, nhưng nó biết, nó so với bất kỳ ai đều mạnh, Thái Huyền Công, Hàng Long Thập Bát Chưởng còn chưa vận dụng hết đâu.

“Ngươi cứ việc tự tin” Tô Đông Lưu nhàn nhạt nói, nó là biết thực lực thật sự của Trịnh Đông Lân, khi tấn công Tân Minh Trại, nó là người giết nhiều người nhất, mỗi một lần động thủ đều bóp nát đầu đối phương, thủ pháp tàn nhẫn dị thường.

“Các ngươi nếu đã tính rời đi Bắc Phương, nên đi ngay bây giờ” Tô Đông Lưu nhìn đám người Khương Tín nói, nó trông liền biết bọn họ muốn đi lánh nạn, cũng không trách bọn hắn, thời đại loạn lạc, tất cả chỉ vì giữ lại mạng sống.

“Đa tạ nhắc nhở, chúng ta sẽ mau chóng xuất phát đi ngay” Khương Tín chắp tay nói.

“Ta sẽ cử một đội hộ vệ theo hộ tống các ngươi rời đi, đường dài tránh nạn dễ xảy ra tình huống không mong muốn, có bọn hắn đi theo sẽ không sao” Tô Đông Lưu phân phó một đám người đi tới.

“Thiếu Dư, lần này nhiệm vụ của ngươi là hộ tống Khương gia một đường lánh nạn” Tô Đông Lưu phân phó.

“Thưa phó trưởng, Thiếu Dư lãnh mệnh, ta sẽ cùng các anh em huynh đệ hộ tống Khương gia chu toàn” Thiếu Dư đưa tay ngang ngực trịnh trọng nói.

“Thưa phó trưởng” Đám hộ vệ còn lại cùng hô.

“Tốt” Tô Đông Lưu gật đầu.

“A Bân, lần này đi rồi sẽ rất lâu gặp lại” Phúc bá như già thêm vài tuổi nói.

Trong lòng Phúc bá ảo não, không biết còn có cơ hội gặp lại hay không, chỉ sợ nếu có cơ hội, hắn cũng không còn sống, đợi tới ngày tụ hợp.

“Phúc bá, ngài không phải lo lắng, ta nhất định sẽ tìm tới thăm ngài” Trịnh Đông Lân tự tin nói.

“Ta giao Bá Vương Thương lại cho ngươi, ngươi nhất định phải giữ gìn nó, không được để cho nó bị khi phụ, nếu có thể ngươi hãy dương danh nó khắp Bắc Phương, khiến cho kẻ thù vừa nghe tiếng nó đã sợ hãi, như cách tổ tiên Khương Thần Thương của ta đã làm, hãy lưu danh vào sử sách, Bân” Khương Tín trầm giọng nói, như muốn giao lại tất cả giấc mơ của ông ta cho Trịnh Đông Lân.

Mọi người có lẽ đều không biết, Khương Tín tuổi nhỏ đam mê với quân trường, nhưng thời đại của hắn, thiên hạ chiến sự đã dập tắt, bản thân lại không có năng khiếu võ thuật, phải ngậm ngùi, trở thành một thương gia như hiện tại.

“Khương gia chủ, ta sẽ khiến kẻ thù sợ mất mật Bá Vương Thương, dương uy danh của nó vang khắp toàn bộ Bắc Phương” Trịnh Đông Lân mày kiếm giương lên nói.

“Tốt lắm” Khương Tín vuốt râu, hài lòng nói.

“A Bân, hãy trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa” Khương Ngọc Nhi đỏ mắt nói.

“Ta sẽ, khi ngươi gặp lại ta, ngươi sẽ không nhận ra được ta” Trịnh Đông Lân mỉm cười.

“A Bân, cố lên” Khương Hội e dè nói.

“Sẽ” Trịnh Đông Lân gật đầu.

Đoàn xe ngựa của Khương gia bắt đầu lăn bánh, xa phu không còn là Phúc bá, đã để Thiếu Dư đảm nhận, xung quanh một nhóm hộ vệ mặc giáp bảo vệ, Trịnh Đông Lân ngồi trên lưng Thanh Ngưu chậm rãi đi theo tới cửa thành Tương Đông.

“A Bân, không có ta bên cạnh rồi, ngươi đừng có ngốc ngếch nữa, nếu không ra chiến trường sẽ bị người khác khi dễ” Xe ngựa gần tới cổng thành, Khương Ngọc Nhi lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, nhưng đầy nước mắt, ngẹn ngào hô.

“Nhị tiểu thư, ta mạnh như vậy còn có ai có thể khi dễ ta, ngươi đừng lo lắng, hãy giữ sức khỏe của mình” Trịnh Đông Lân lông mày giãn ra, cười to.

“Ta luôn luôn khi dễ được ngươi, giữ gìn sức khỏe, A Bân” Cuối cùng xe ngựa biến mất khỏi cổng thành, đi xa trên con đường bằng phẳng hướng ra ngoài Trung Châu.

Khương Ngọc Nhi ngồi bên trong xe ngựa, lệ không ngừng tuôn, ôm chặt một vật có hình dáng kỳ lạ, như không muốn nó tuột khỏi tay mình, đó là con diều mà A Bân đã làm cho nàng.

Trước khi đi, Trịnh Đông Lân không quên trao cho Khương Ngọc Nhi con diều đầu tiên mà nàng được thả, cẩn thận dạy nàng cách làm nên diều, hi vọng rằng nàng sẽ có cái gì để mà làm khi buồn chán không có nó.

“Ngọc Nhi, muội sẽ còn gặp lại A Bân mà, đừng khóc nữa, mẫu thân trước khi mất không phải bảo tỷ muội chúng ta không nên khóc, dù có chuyện gì cũng nên mỉm cười đón nhận hay sao, muội mà còn khóc, tới lúc xấu xí, A Bân hắn sẽ không nhận ra đấy” Khương Hội nhẹ giọng an ủi.

“Muội không có khóc” Khương Ngọc Nhi dùng ống tay áo lau khóe mắt vẫn còn đỏ, quật cường nói.

“Dung Nhi, nàng còn nhớ ta không, ta thật sự nhớ nàng” Khương Tín ngẩng đầu thở dài.

…..

“Bọn họ đã đi rồi Đông Lân” Tô Đông Lưu vỗ vai Trịnh Đông Lân nói.

“Ta biết” Trịnh Đông Lân trong lòng hơi mất mát nói.

“Hiện tại ngươi trở về Khương gia hay là tính như thế nào ?” Tô Đông Lưu hỏi.

“Ta nghĩ ta sẽ ở lại thành Tương Đông, chắc là phải kiếm một chỗ nương thân mà thôi, mà Đông Lưu huynh, ngươi có một bộ thương pháp hay không ?” Trịnh Đông Lân

nói, hiện tại trong người nhiều hơn một thanh Bá Vương Thương, đã có thương tự dưng phải có thương pháp mới có thể phát huy uy lực.

“Hình như ở Vân Loan Ti phủ có một bản thương pháp cơ sở” Tô Đông Lưu hơi nghĩ ngợi rồi nói.

“Tốt” Trịnh Đông Lân nói.

“Đây là của ngươi” Tô Đông Lưu trở lại Vân Loan Ti phủ, tới thủ tàng thư, rút ra một bản thư tịch màu xanh.

“Đa tạ” Trịnh Đông Lân nhìn bìa thư tịch “thương pháp cơ sở” liền thu vào túi, gật đầu nói.

“Chỉ là một việc nhỏ, ngươi đã giúp ta đánh bại Tân Minh Trại” Tô Đông Lưu không có vẻ gì nói.

…..

“Chủ quán, cho ta một phòng thượng hạng” Trịnh Đông Lân sau khi tiễn đưa Khương gia, nhận công pháp thương kỹ từ Tô Đông Lưu, nhanh chóng đi kiếm một tòa khách sạn trú thân.

“Của các hạ một tháng tiền trọ mười bạc tệ” Chủ quán là một tên trung niên đứng tuổi, hai hàng râu cá trê đen nánh chìa ra hai bên, dáng người mập mạp nói.

“Của ngươi” Trịnh Đông Lân gật đầu, vứt cho hắn một lượng bạc, lúc này Trịnh Đông Lân có thể nói là nhà giàu mới nổi, không lo sợ phung phí.

“Đa tạ khách quan, đa tạ” Chủ quán râu cá trê đung đưa, sắc mặt hào hỡi nói, trong lòng đại hỉ biết vị khách quan trước mắt này là một tên dê béo.

“Dẫn đường” Trịnh Đông Lân lạnh nhạt nói.

“Hướng này, đây là phòng của khách quan, mong khách quan tận hưởng thoải mái” Chủ quán dẫn Trịnh Đông Lân lên một tầng lầu, rẽ trái chỉ vào căn phòng gần cuối hành lang nói.

“Rất tốt, ngươi có thể đi” Trịnh Đông Lân nhìn bên trong nội thất căn phòng hài lòng nói, bên trong rộng rãi, đồ đạc đầy đủ không thiếu một thứ gì.

“Khách quan có việc gì, cứ việc gọi nhân viên khách sạn, sẽ có người đáp ứng nhu cầu” Chủ quán dặn dò.

“Ta đã biết” Trịnh Đông Lân nói.

"Kính khách quan vui vẻ"