Vô Địch Tiên Triều

Chương 38: Món quà của vương bí

Ở một nơi cách xa chiến trường Dạ Thành.

Một bản doanh to lớn được dựng lên lá cờ nước Liêm Trịnh, bên kia có lá cờ khác in hình hỏa long.

Lúc này, một tên binh lính mặc giáp phục Tây Sơn tiến tới, binh lính Liêm Trịnh cảnh giác giương vũ khí tiến lên.

“Thưa đại nhân có một tên tự xưng là sứ giả của Tây Sơn tới đây xin phép cầu kiến đại nhân” Binh lính Liêm Trịnh đi vào bên trong lều trại lớn nhất, một chân quỳ xuống cung kính nói.

“Cho hắn vào” Người ngồi phía trên cơ thể to lớn, đôi mắt như hai khỏa bảo thạch lấp lánh tỏa sáng.

“Đại nhân cho phép ngươi vào” Binh lính lui ra, sau đó binh sĩ mặc giáp phục Tây Sơn được hai bên binh sĩ Liêm Trịnh đè ép chừng mực đi vào.

“Thưa đại nhân, tiểu nhân được Vương Bí đại nhân sai sử có việc trọng đại cần cầu kiến đại nhân” Binh sĩ Tây Sơn ban đầu nhìn thấy người trước mắt như có cảm giác trước mặt nó không phải là một người, mà là một con hỏa long đang nằm chờ chực mà nó phải ngước đầu lên nhìn lấy.

“Mau nói” Nghiêu Long nghe là Vương Bí, chân mày nhướng lên, liền phất tay.

“Vương Bí đại nhân nhờ ta gửi đến ngài một món quà mọn xin ngài nhận lấy, đó là tuyến đường cung cấp lương thực của quân Đại Lê, chuẩn bị được gửi tới chiến trường Dạ Thành” Binh sĩ Tây Sơn nói.

“Tên Vương Bí này thật thú vị” Nghiêu Long sờ lấy râu, khuôn mặt nghiền ngẫm, không khỏi cảm thấy thủ đoạn Vương Bí cao tay, mặc dù là nói món quà, nhưng thực tế lại là lợi dụng bọn nó chặn đường cung cấp lương cho Đại Lê, nói là món quà cũng không sai, cũng là vì Liêm Trịnh với Đại Lê xưa nay không ai ưa gì nhau, hiện tại nếu chặn đường cấp lương tiếp tế của Đại Lê, làm Đại Lê bại trận đầu nó cũng vui lòng, nhất là người áp trận Dạ Thành không phải ai khác mà là Tam Đại Thiên Bạch Trạch, đối thủ cũ của nó.

“Chuyển lời tới Vương Bí, ta sẽ vui lòng nhận món quà của hắn” Nghiêu Long nhàn nhạt nói.

“Đa tạ đại nhân” Binh sĩ Tây Sơn cung kính gật đầu, chắp tay xong nó quay người ra khỏi quân doanh, phóng lên ngựa trở về chiến trường.

“Đại nhân, ngài sẽ sẵn giúp bọn hắn chặn đường lương của quân Đại Lê thật sao ?” Binh sĩ Liêm Trịnh lúc này hỏi.

“Vương Bí biết rằng ta không có cách nào từ chối lời mời gọi của hắn, kẻ đó là một tên rất hiểu nhân tâm, ta cướp quân lương Đại Lê, một là khiến nó thua trận Dạ Thành làm giảm sĩ khí toàn quân nó, suy yếu lực lượng quân sự, hai là chúng ta cũng có một kho lương miễn phí, cho dù là lựa chọn nào phe ta cũng đều có lợi, điểm mấu chốt nhất của kế ‘mượn đao giết người’ của hắn là mối thù hận của ta với Đại Lê” Nghiêu Long chậm rãi giải thích.

“Hắn thật có kinh khủng vậy ?” Binh sĩ Liêm Trịnh nghe giải thích từ Nghiêu Long, chấn động thốt lên.

“Biết người là tài, biết ta là trí, Vương Bí hắn hai thứ đều có” Nghiêu Long cảm thán, dường như cảm thấy sắp có một cơn sóng gió sắp tới.

…..

“Các ngươi có sao không ?” Vương Bôn lên tiếng.

“Chấn động lục phủ ngũ tạng, xuất huyết một ít, nhưng không sao, ta vẫn cầm cự được” Ngạc Minh khóe miệng tràn ra máu tươi nói.

Huyền Đức bên cạnh đồng dạng gật đầu, không khá hơn một chút nào.

Đòn đánh tạo nên ngũ hành tương khắc uy lực kinh khủng, mặc dù bọn nó đã né xa trung tâm, nhưng vẫn trúng nội thương, giả sử trực tiếp nằm trong trung tâm uy lực đòn đánh, chắc chắn đến xác cũng không còn, Ngạc Minh nghĩ vẫn còn sợ hãi.

Trong sáu người mỗi người đều có thương trong người, tùy người tu vi cao thấp mà nặng nhẹ, trong đó Bạch Trạch là bị tổn thương thấp nhất, Vương Bôn thứ hai.

“Muốn đánh với ta, ngươi còn sớm mười năm” Bạch Trạch thân người cao ngất đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Vương Bôn.

“Đúng là hiện tại ta khó có thể đối đầu với ngươi” Vương Bôn không chối cãi nói.

“Điều đó còn cần ngươi thừa nhận, ngươi có thể sánh ngang với Bạch Trạch đại nhân sao ?” Nhân Mặc khóe miệng khinh thường nói.

“Hừ” Huyền Đức khó chịu hừ một tiếng, trường côn bao phủ hỏa diễm đập tới.

Lửa cháy lớn thoáng cái bị cát đầy trời lấp lại, Tùng Tả trường đao kéo theo thổ chân nguyên dày đặc che lấp.

“Tam Sát Kích” Bạch Trạch nắm chặt trường đao, kích đầu tiên vung theo đường từ trái sang phải, sau đó cả người nó rút lại, trường đao tích súc lực lượng phía sau, nhanh chóng chém hai đường xen kẻ nhau nối tiếp.

Kim hệ chân nguyên phô thiên cái địa đầy trời kéo tới, kim hệ chân nguyên sắc bén chạy dọc trên mặt đất tạo nên các đường cắt hướng tới đám người Vương Bôn.

Vương Bôn thân hình thoáng cái phân ra các thân thể giống nó như đúc, hai Vương Bôn khác ôm Ngạc Minh, Huyền Đức nhảy ra khỏi phạm vi đòn tấn công của Bạch Trạch.

“Vương Bôn đại nhân” Ngạc Minh kinh ngạc lên tiếng, đòn tấn công kinh khủng đó, lẽ ra đại nhân nên để hắn cùng nhau đối kháng mới phải.

“Là một Tướng Quân, ta muốn có một trận chiến nghiêm túc với hắn” Vương Bôn chân thật vẫn còn đứng tại nguyên vị trí, trường đao tích súc toàn bộ lực lượng.

“Ngạc Minh, ngươi phải tin vào đại nhân” Huyền Đức bình tĩnh nói, mặc cho nó bị kéo ra một bên.

“Kim Canh Khí” Vương Bôn gầm to, trường đao xoẹt qua một đường, một thanh đao mang đầy khí tức kim hệ chân nguyên khủng bố cắt ngang không khí tiến lên, Vương Bôn cả người nhanh chóng nhảy lên đao mang, dựa lên đao mang mang nó đi lên.

“Được” Bạch Trạch sáng mắt nói, nó trường đao một bổ xuống đao mang của Vương Bôn.

Khí trắng lượn lờ trên hai bên đao mang, chúng bám trên bề mặt nó không ngừng bốc ra làn khói màu vàng xì xèo.

“Rầm” Đao mang của Vương Bôn bị Bạch Trạch phá vỡ, trường đao Bạch Trạch thừa thế tiến tiếp, Vương Bôn ngã người về sau, nhào lộn một vòng đẹp mắt, trong lúc nó nhào lộn, ba cái thân ảnh giống Vương Bôn như đúc tách rời.

Bạch Trạch thả ra trường đao, bàn tay tạo thành hình móng vuốt, một vuốt khủng khiếp dạt qua ba Vương Bôn.

Ba Vương Bôn bị móng vuốt xé rách, không có một người nào là thật, Vương Bôn thật hóa ra từ lâu đã ở phía dưới người Bạch Trạch.

Bạch Trạch kinh ngạc, thì ra Vương Bôn từ đầu ở trên đao mang tiến lên không phải thật là chân thân Vương Bôn mà là ảo giác được tạo ra từ thủy hệ chân nguyên của Ngạc Minh.

Nước có thể chữa trị vết thương, nước là nguồn sống không thể thiếu, nước có thể làm mặt kính chiếu rọi.

Nói là không tham gia vào cuộc đấu, để hắn nghiêm túc một cuộc chiến, không nghĩ chỉ là mưu kế bịp người, quả không sai, Vương Bôn hắn nếu từ đầu là một kẻ trượng nghĩa, đã không dùng mưu kế của Vương Bí lừa gạt ta, xem ra là ta đã quá buông lỏng cảnh giác, Bạch Trạch thầm nghĩ.

“Kim Canh Khí” Vương Bôn trường đao xuất hiện, một đường chém kinh thiên giữa người Bạch Trạch, kim hệ chân nguyên dư lực còn xuyên thấu qua bên cạnh lóe sáng.

“Trúng đòn” Ngạc Minh đại hỉ nói.

“Mẹ kiếp lũ lừa đảo cẩu tặc Tây Sơn” Nhân Mặc thấy đám người Vương Bôn âm thầm chơi xấu, kinh phẫn quát.

Kim hệ chân nguyên tán đi, lộ ra thân ảnh của Bạch Trạch, áo giáp chân nguyên của nó đã rách nát, tầng giáp phía trong cũng bị xuyên phá, máu tươi đổ ra.

“Không tệ, nhưng còn chưa đủ” Bạch Trạch gầm to, chân nguyên kim hệ bùng nổ chấn động bốn phía, sỏi đá hơi run rẩy, trường đao tam liên kích rơi vào người Vương Bôn.

“Keng” Vương Bôn kịp thời đón đỡ, cả người bị kim hệ chân nguyên sắc bén xé rách, kim hệ chân nguyên áo giáp nứt nẻ vỡ tan, tầng giáp phía trong bị kim hệ chân nguyên cắn xé, rách tả tơi, phía sau áo choàng từ lâu đã biến thành vải vụn bay lả tả.

Bạch Trạch trường đao một lần nữa vung xuống, lưỡi đao lộ ra toàn bộ sự đáng sợ vốn dĩ đã có của một Tam Đại Thiên, kim hệ chân nguyên lần này nuốt cả người Vương Bôn.

Vương Bôn cắn răng, hai tay vung ra hai bên, giữa ngực dâng lên một khỏa trái tim hư ảo, là Võ Thể, Võ Thể toàn lực cung cấp chân nguyên cho nó, một cỗ chân nguyên như sông chảy xiết tiến tới, trường đao bị vô tận chân nguyên tiến vào, phình to ra vô số lần, thoáng chốc như biến thành một cây trường đao của người khổng lồ sử dụng.

“Rầm” Trường đao của Bạch Trạch và Vương Bôn va chạm, hai bên lưỡi đao bắn ra tia lửa lớn, trường đao khổng lồ của Vương Bôn bắt đầu xuất hiện vết rạn, vết rạn đầu tiên xuất hiện dẫn tới chỗ rạn lan dần ra, một hồi cắn xé tới lúc mãnh liệt nhất, trường đao của Vương Bôn không chịu nổi mà vỡ tan tành.

“Đỡ đại nhân” Ngạc Minh nhanh lẹ đón được Vương Bôn, một bên Huyền Đức chống trường đao của Nhân Mặc cùng với Tùng Tả.

“Ta chưa chết được” Vương Bôn mỉm cười nói, trên người nó vết thương vô số, nhìn rách nát tới mức không chịu được.

Sau khi toàn lực vận chuyển Võ Thể, chân nguyên trên người nó cũng đã khô kiệt thấy đáy.

Bạch Trạch nhìn toàn thân là vết thương Vương Bôn, tuy là người chiến thắng, nhưng nó không phải là đại thắng, mà trên thân cũng có thương, chân nguyên tiêu hao là tám thành.

“Đại Tướng Quân của Tây Sơn đã thua trận, bị Bạch Trạch đại nhân đả bại” Tùng Tả quát.

Toàn quân Đại Lê sĩ khí như tên lửa bay lên, vung tay quát to, không khí vì vậy mà chấn động từng đợt.

Ngược lại bên Đại Lê, quân Tây Sơn bởi vì Đại Tướng Quân thua trận mà sĩ khí cả đám ỉu xìu.

“Thắng bại nhất thời không nhất thiết, chúng ta tuy thua trận đấu giữa hai Thống Lĩnh, nhưng chúng ta không thua về toàn mặt trận, kho lương của bọn chúng đã bị quân ta đốt cháy” Ngạc Minh thấy không ổn quát to đảo ngược thế trận.

“Lắm lời” Nhân Mặc trường đao chém đầu Ngạc Minh, cực kỳ căm hận kẻ trước mắt này, tên này chuyên tâm đâm vào chỗ yếu hại của quân nó.

“Hừ” Ngạc Minh căm ghét giương trường kiếm đỡ được, thủy gặp mộc, nhất thời lực lượng hơi thua một ít, cánh tay bị trường đao đẩy vào bên trong người.

Trường côn bốc cháy đập tới đầu Nhân Mặc, lửa một lần nữa bị đất đá bao lại, Tùng Tả như bóng ma không bỏ Huyền Đức.