Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 53: Ta về rồi đây

Edit: Quí

Beta: Gián

Con thằn lằn há miệng phun axit.

"Cẩn thận!" Lam Tảo hô to.

Nhưng đã muộn!

Con quái chọn thời điểm quá chuẩn. Hoàng Tảo gằn mặt dữ tợn, hắn không cách nào tránh, chỉ có thể cắn răng chịu đòn.

Phốc phốc.

Mắt Hoàng Tảo đột nhiên tối đen, hắn bỗng ngã nhào xuống đất. Vừa mở mắt ra, Hoàng Tảo đã thấy anh trai đang vặn vẹo vì đau đớn.

"Anh Lam!" Hoàng Tảo hô to, vội lăn một vòng đến chỗ thoáng hơn, sau đó gồng hết sức ném thương.

"Chết đi!" - Hắn quát lớn.

Con thằn lằn vừa phun dịch thì uể oải, miệng còn chưa khép lại đã bị thương cắm vào xuyên đến sau ót, mũi thương xuyên đến giữa xương thì ngưng lại.

Nhờ bắt được sơ hở, Hoàng Tảo giết chết con quái.

"Anh ơi!" thấy thằn lằn ngã xuống, Hoàng Tảo thở hắt một cái liền bổ nhào đến bên Lam Tảo.

Lam Tảo đang nằm rạp một góc, đau đến chết đi sống lại, gã đàn ông gan lỳ thường ngày giờ đây lăn lộn rên xiết cực kỳ thảm thiết.

Hoàng Tảo thấy cảnh tượng trên lưng anh trai thì hít một hơi lạnh.

Vết thương rất kinh khủng, từng mảng thịt bị axit ăn đến run rẩy đang dần biến thành nước mủ, bốc lên mùi tanh chóng mặt. Vết thương chuyển biến rất nhanh, Hoàng Tảo có thể khẳng định chỉ vài giây nữa thôi anh của hắn sẽ bị bào tới xương.

Mà đây chỉ mới là con thằn lằn cấp Đồng.

Hoàng Tảo không dám chạm vào, hắn vội vàng lấy túi nước bên hông dốc sạch lên vết thương. Axit bị nước pha loãng nên phản ứng cũng dịu xuống.

Hoàng Tảo bắt lấy cánh tay dựng Lam Tảo nghiêng người, tiếp tục trút nước rửa trôi axit.

"Tiết kiệm nước." Cơn đau của Lam Tảo dịu xuống, gã tận dụng chút ít tỉnh táo cuối cùng nhắc nhở Hoàng Tảo.

"Không được!" Hoàng Tảo cắn răng. Anh của hắn bị thương rất nặng, hắn đâu thể bỏ mặc được.

Cùng lúc đó.

Một luồng dịch sượt cạnh tai Châm Kim.

Châm Kim đang rất nghiêm túc.

Cậu bị mười mấy con thằn lằn bao vây, trong số này có không ít thằn lằn cấp Sắt và Đồng.

Nhờ sự linh hoạt và kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Châm Kim vừa né đòn, vừa giết không ít thằn lằn, thế nhưng cậu luôn có cảm giác càng tiến vào lại càng chậm.

Cậu nhìn lại quãng đường đã đi, trong lòng hét lên: "Sao lại còn chưa tới?"

Vút.

Một tiếng rít nhỏ.

Một mũi tên vụt qua đầu đám thằn lằn cắm xuống cát.

"Tôi cố lắm rồi." Trên đỉnh cồn, Bạch Nha đang thở hổn hển.

Hắn nhìn cây cung trên tay rồi lắc đầu.

Hắn đã cố bắn xa nhất có thể, ấy vậy như vẫn còn cách Châm Kim đến chục bước.

Cây cung này vốn bị bão cát tàn phá, nay lại phải chiến đấu, cũng đã đến giới hạn.

"Đại nhân, thuốc kìa! Hít vào!" những người còn lại hò hét.

Châm Kim do dự. Cậu có kế hoạch của cậu, mũi tên của Bạch Nha không nằm trong kế hoạch ấy.

Làm sao bây giờ?

Châm Kim cắn răng, cậu bỗng nhảy phắt lên.

Những lúc quan trọng, phải tin tưởng vào đồng đội.

Châm Kim thuận chân giẫm lên đầu con thằn lằn phóng về phía trước. Hành động này rất mạo hiểm, khi lơ lửng cả người sẽ không có điểm tựa, nếu bị bất cứ con thằn lằn nào phun axit thì khó mà tránh.

Phịch một tiếng, cậu rơi xuống đất.

Ba con thằn lằn há mồm, có con giơ vuốt hướng về Châm Kim.

Chỉ một lần liếc nhìn Châm Kim liền tìm được sơ hở. Cậu lăn quay, lách một cú hiểm trở giữa hai con thằn lằn sau đó bắt lấy cán tên, chân phải đạp mạnh, cả người thuận lực đứng dậy.

Không dừng lại đó, Châm Kim sải chân phi nước đại. Cậu vừa chạy vừa rút đầu mũi tên, khói vàng từ đó phun ra.

Châm Kim hít một hơi thật dài.

"Khụ khụ!"

Cậu lập tức ho khan, miệng phun ra từng ngụm khói, mũi và tai cũng có khói xám bốc ra. Thậm chí khóe mắt cũng chảy nước màu xám nhạt.

Chỉ vài giây sau Châm Kim liền cảm thấy giác quan của mình suy yếu. Lưỡi mất vị, mũi cũng điếc, cả thị giác và thính giác cũng kém đi.

Đây rõ ràng là chuyện xấu.

Muốn phá vây cần có phản ứng nhanh nhạy, nghĩa là cần cơ thể hoạt động tốt. Bây giờ giác quan bị suy yếu trên diện rộng khiến áp lực do bầy thằn lằn mang lại tăng gấp đôi.

Trên đỉnh cồn cát.

"Bắn mấy mũi này đi." Tử Đế rút từ bao da ra năm sáu mũi tên.

Những mũi này được chế tạo khi còn ở trong tổ trứng thằn lằn. Khi đó mọi người đều thấy nên không ai lấy làm lạ.

Vút!

Bạch Nha điều tiết nhịp thở sau đó bắn tên.

Mũi tên vừa bay vừa bốc khói màu xanh, vừa đâm xuống đất thì tràn ra như lũ, luồng khói trên đường cũng hạ dần xuống tạo thành một hành lang nhàn nhạt.

Các đội viên lại nhao nhao nhắc nhở Châm Kim.

Cậu lập tức đi vào làn khói rồi chạy thẳng.

Có vài con thằn lằn định xông vào đột nhiên hét thảm, nhanh chóng lui lại.

Khói này tương tự loại khói bột Tử Đế từng dùng. Nó có tác dụng tổn hại hệ hô hấp của đám thằn lằn.

Trước đó Châm Kim đã hít qua loại khói trước nên mới có thể hô hấp giữa trong đám khói xanh này.

"Lại còn có loại thuốc kỳ diệu đến vậy!" Các đội viên trừng mắt, vừa ngạc nhiên vừa mừng.

Tử Đế lắc đầu: "Đó chỉ là sản phẩm lỗi. Bản thân thuốc vàng có độc, chỉ có cơ thể của ngài ấy mới đủ khỏe để lợi dụng hít thở giữa khói xanh. Nếu là chúng ta thì đã chết từ sớm."

Châm Kim ít nhất là cấp Bạc, khả năng cao là bậc Vàng. Tuy có thể kém rất nhiều ma thú nhưng so với người bình thường thì thể chất của cậu tốt hơn rất nhiều.

Bạch Nha liên tục bắn tên bổ sung khói. Dưới sự hỗ trợ của đội, Châm Kim lên đỉnh rất thuận lợi.

"Đại nhân!"

"Ngài Châm Kim!"

Mọi người nhao nhao vây lấy cậu, ai cũng mừng rỡ.

Bạch Nha nhìn Châm Kim tỏ vẻ sùng bái.

"Bây giờ chúng ta làm gì thưa ngài?" Có người hỏi

"Mọi người chuẩn bị cùng tôi xông ra ngoài. Ta đi trước mở đường." Châm Kim trả lời.

Thương Tu lắc đầu cười khổ: "Tôi không chắc chúng ta có thể làm được."

Tử Đế báo cáo số lượng thuốc hiện tại.

Châm Kim cười cười không đáp, cậu nhìn về hướng khi nãy mình chạy tới.

Cảnh tượng đúng như cậu mong đợi.

Châm Kim nói: "Một mình ta thì đúng là không được. Trước đó ta từng lần theo vết thuốc hồng đến tổ thằn lằn, tuy có nhìn thấy dấu vết của mọi người nhưng một mình ta khó mà lẻn vào ổ nên đã quay lại khiêu khích bầy bọ cạp.

Vết thương trên người ta là do chúng.

Nhìn xem, chúng đến rồi."

Đám người vội nhìn lại, quả nhiên thấy một đàn bọ cạp đuôi thương đang lao đến. Những con bọ cạp này rất khổng lồ, so với thằn lằn chẳng kém là bao. Con bọ cạp chúa thậm chí tỏa ra khí thế cấp Bạc.

"Đại nhân quá đỉnh!"

"Lần này được cứu rồi."

Đám người vô cùng vui mừng, cuối cùng họ cũng thấy hy vọng sống sót.

Nhưng cảnh hai đàn thú giao tranh không xảy ra như tưởng tượng.

Bầy bọ cạp đuôi thương dừng lại ở ngoài lãnh địa của lũ thằn lằn. Đám thằn lằn rối loạn một lúc, sau đó gần như tất cả thằn lằn cấp Sắt đều bước lên đối diện đàn bọ cạp.

Chúng không giao chiến mà chỉ đối chọi bằng khí thế.

"Này...

Chúng biết kế hoạch của chúng ta rồi sao?"

"Mẹ nó, đánh nhau đi chứ!"

Họ bắt đầu nôn nóng.

Châm Kim cười mỉm: "Đừng gấp, lúc sáng ta đã chứng kiến cảnh chúng giao đấu rồi. Đầu tiên hai đàn sẽ đối diện khiêu khích nhau, nếu không bên nào nhường thì sẽ cử con mạnh nhất lên đấu. Tình hình bây giờ cũng y như vậy.

À, cho ta ít nước, cả thức ăn nữa. Ta cần bổ sung năng lượng." Châm Kim lên tiếng yêu cầu.

Ngay lập tức có người đưa lương khô và nước uống cho Châm Kim.

Thức ăn của Châm Kim vốn đã hết.

Cậu đã thịt sạch con rắn sau lần điều tra ổ thằn lằn.

Châm Kim ăn như hổ như sói, đồ ăn và nước uống không ngừng trôi xuống bụng. Loại thuốc kia vẫn còn tác dụng nên cậu gần như chẳng cảm nhận được gì, nhưng chỉ vẻn vẹn bỏ thức ăn vào mồm cũng đủ khiến cậu hạnh phúc vô bờ.

Châm Kim vừa đói vừa khát.

Từ khi phát hiện bột đánh dấu, cậu đã lặn lội đường xá xa xôi đến gần lãnh địa của đám thằn lằn, sau đó lại quay về khiêu khích bọ cạp, chơi bắt rượt với chúng đến giờ này.

Dưới ánh nắng gay gắt của sa mạc, một mình cậu chiến đấu với đám thằn lằn tưởng chừng vô tận, cực kỳ mệt mỏi.

"Ăn nhiều một chút đi đại nhân."

Các đội viên vây quanh nhìn cậu, rất nhiều người không nhịn được mà nuốt nước miếng. Bọn họ tuy được ăn, nhưng chắc chắn không đủ nhiều để no bụng.

"Đúng vậy, ngài mạnh hơn nên cần ăn nhiều hơn chúng tôi."

"Ngài hãy mặc giáp của tôi vào, chúng ta vẫn còn giáp."

Có người nhìn thấy Châm Kim mặc mỗi áo gai thì cống hiến trang bị.

Các đội viên nhao nhao, họ biết chỉ có Châm Kim mới có thể cứu họ ra khỏi đây nên đặt tất cả hy vọng vào cậu.

"Chúng ta còn bao nhiêu thức ăn?"

Sau khi nhìn thấy số lương thực còn lại, Châm Kim ngừng ăn uống.

Thức ăn của cả đội không còn nhiều, chưa biết tình huống kế tiếp ra sao, phải cố mà tiết kiệm.

"Hà!"

Cậu đứng thẳng dậy, thở một hơi.

Mặc dù chỉ no lưng lửng, nhưng bấy nhiêu đó đã đủ làm cậu thỏa mãn.

Cậu mặc giáp da lên người. Tuy có hơi lớn, nhưng có thể chống axit được. Dù sao cũng không có nhiều lựa chọn.

Vũ khí thì cậu đã có đao chân nhện nên chỉ thủ thêm một con dao nhỏ.

Chuẩn bị sơ sài một lúc thì cậu nhìn năm sáu thành viên trong đội vài lần.

Họ là một trong những lý do làm cậu vui vẻ... Vẫn từng ấy người sống sót! Hơn cậu dự tính nhiều lắm.

Châm Kim không phải trộm, không biết âm thầm len lỏi, khi thấy vết thuốc cậu không dám vào hang động điều tra.

Trước đó nhóm Tử Đế còn ở trong hang nên hai bên không thể gặp. Bây giờ quay lại phát hiện vẫn còn nhiều người sống nên vui mừng khôn tả.

Vừa nhìn thấy họ, cậu đã hạ quyết tâm phải cứu cho được tất cả.

Một phần vì đó là tín điều của kỵ sĩ, thứ hai là do áp lực của sinh tồn quá nặng. Châm Kim biết cậu cần học thức của Thương Tu, cần tài năng của Tử Đế, cần cả sức của những người như Bạch Nha nữa. Cậu còn phải tính đến chuyện rời đảo để làm chủ thành Bạch Sa, nếu vậy sẽ cần rất nhiều tay chân thân thuộc