Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 11

Trong phòng thẩm vấn…

Hứa Tấn Giang nhíu mày, y nhìn Sài Lập Tân, trông hơi lo lắng.

Vừa rồi thiện ý nói nửa ngày, trông Sài Lập Tân thì như hoàn toàn không nghe vào, hắn chỉ nhìn chằm chằm y, trong ánh mắt đủ loại cảm xúc: phẫn nộ, thất vọng, khó chịu, đè nén hòa vào nhau, biểu cảm… có chút không nói rõ được. Hứa Tấn Giang có thể cảm giác hắn đang vì chuyện gì đó mà mâu thuẫn rối rắm chỉ là y không biết thôi.

– Tiểu Tân, có chuyện gì chúng ta trở về rồi bàn sau được không? Tiền luật sư ở bên ngoài đã làm xong thủ tục nộp tiền bảo lãnh, chỉ cần cậu ký tên…

– Cút.

Giọng Hứa Tấn Giang có thể nói là ôn tồn, lại bị Sài Lập Tân không nể nang ngắt lời.

Nhìn Sài Lập Tân cứng đầu như con trâu kéo không nhúc nhích, nói thì không thông, sự nhẫn nại của Hứa Tấn Giang cũng bị mài gần hết. Y đè thấp âm sắc, trong vô ý mang theo cảm giác uy nghiêm.

– Tiểu Tân, đừng quậy nữa.

Sài Lập Tân cười lạnh một tiếng, quay đầu ngồi lại xuống ghế.

– Hứa Tấn Giang, tao nói mày nghe không hiểu à?

Hai tay bị còng, khí thế trên Sài Lập Tân lại không hề yếu tí nào, thậm chí hắn khiêu khích nhìn Hứa Tấn Giang.

– M* nó giờ tao không muốn thấy mặt mày! Hứa Tấn Giang, mày làm tao ghê tởm có biết không? Cút càng xa càng tốt cho tao!

Những lời tổn thương người thốt ra, sắc mặt Hứa Tấn Giang thay đổi theo.

Hôm nay trong mắt y, Sài Lập Tân không khác gì uống nhầm thuốc lắm, khác xa với hắn ngày xưa. Thái độ hắn tồi tệ không hề có lý do, châm chọc khiêu khích không ngừng muốn chọc giận y, trên thực tế, Hứa Tấn Giang quả thật cũng bị ảnh hưởng.

Y chưa từng bị ai không nể mặt ngỗ nghịch chọc tức như vậy.

Y rất khoan dung Sài Lập Tân, nhưng bản chất trong xương Hứa Tấn Giang vẫn là người nối nghiệp Hứa gia cao cao tại thượng, dưới mắt không một hạt bụi.

Đổi góc độ, đối với Sài Lập Tân mà nói, người làm anh em với mình nhiều năm như vậy hóa ra đối với hắn… vừa nghĩ đến điều này, lại đối diện khuôn mặt Hứa Tấn Giang Sài Lập Tân liền giận cực kỳ.

Thứ hắn cảm nhận nhiều hơn là sự đau khổ khi bị phản bội. Lửa giận không chỗ phát tiết vẫn cứ rừng rực đốt cháy trong lòng hắn, nghĩ đến hai ngày trước Sài Lập Tân còn thấy xin lỗi Hứa Tấn Giang, vì sinh nhật thằng khốn này, hắn còn cố ý nửa đêm chạy ra ngoài tìm cả buổi tiệm bánh kem.

M* nó chết tiệt thật.

Trầm mặc giằng co hồi lâu, ánh mắt Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang va chạm nhau trong không khí. Không ai mở miệng nữa, cũng không ai chịu nhượng bộ.

Cuối cùng Hứa Tấn Giang không nói một lời, quay người đi.

Cửa phòng thẩm vấn mở rồi khép lại, không lâu sau cửa lại bị mở ra, Trần Trì vừa rồi biến mất cùng luật sư theo Hứa Tấn Giang, lại nổi giận đùng đùng xuất hiện trước mặt Sài Lập Tân.

– Sài Lập Tân, đầu óc cậu có phải bị cửa kẹp không? Cậu nói cậu…

Mím môi, khi Trần Trì nhìn thấy bộ dáng hắn, dừng tiếng lại, đột nhiên không nói được nữa.

Thật ra Sài Lập Tân không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ là lẳng lặng cúi đầu ngồi.

Trần Trì lại tự dưng sinh ra một cảm xúc vi diệu, hắn cảm giác Sài Lập Tân lúc này, giống như là con thú hoang bị thương đang yên lặng liếm vết thương, tốt nhất đừng tự tiện đi quấy rầy.

……

Từ chối bảo lãnh, kết quả của Sài Lập Tân đương nhiên giống với đám người đồng thời bị bắt Cao gia – bị nhốt vào phòng tạm giam trong cục.

Mà cái gọi là phòng tạm giam, thật ra chính là mấy phòng lồng sắt, xung quanh hàn lan can cỡ ngón cái.

Không khéo là lúc hai cảnh sát áp giải Sài Lập Tân vào một phòng tạm giam trong đó, bên trong đã có người. Nếu chỉ là nơi giam giữ tạm thời phần tử phạm pháp, cơ sở thiết bị đương nhiên khá đơn sơ không thể có đãi ngộ phòng đơn một mình được. Bảy, tám người chen một phòng cũng là bình thường.

Đẩy Sài Lập Tân vào, hai cảnh sát nghiêm mặt leng keng một tiếng liền khóa cửa sắt rời đi.

Vài ánh mắt không có ý tốt lập tức tập trung vào Sài Lập Tân.

Trong đó người không kiêng nể gì nhất cạo đầu đinh, tóc nhuộm đỏ rực, cơ bắp cuồn cuộn đầy người dưới áo may ô, trên mu bàn tay, cánh tay hình xăm rồng quấn quanh, chính là tên trùm sỏ người của lão Tam Cao gia mà Vương Phú Quý từng nhắc tới, ngoại hiệu Đầu Đinh.

Tên này to con cao gần hai mét, lúc này gã ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng tạm giam, xung quanh vài tên đứng ánh mắt không tốt, đều là người gã ta.

– Đại ca, thằng này không phải cái thằng thường xuyên ở cùng công tử bột Hứa gia kia? Lúc chúng ta bị mang đi, thằng này cũng ở đó. Các anh em lần này gặp hạn, em thấy không chừng là tên công tử bột Hứa gia đó giở trò sau lưng! Chi bằng…

Bên cạnh Đầu Đinh, một tên trẻ tuổi dáng vừa vừa hơi gầy hạ giọng, nhưng tiếng lại đủ lớn để người chung quanh nghe được. Tên đó cố ý quan sát Sài Lập Tân, nhìn hắn phản ứng, khuôn mặt bề ngoài xấu xí, trên hai tai, môi, lông mày xỏ một đống khuyên, bạc ánh lóng lánh làm người ta ấn tượng mạnh.

Sài Lập Tân không biết bọn họ, tên đầu đinh tóc đỏ thì hắn còn có chút ấn tượng, nhưng mấy kẻ này hiển nhiên đều biết hắn.

Bị người chỉ trỏ, Sài Lập Tân không nói tiếng nào trầm mặc đến có chút khác thường.

Chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão, nhưng lại không biết mở mắt, coi nhầm đấy thành nén giận, nhất định muốn vào lúc Sài Lập Tân kiềm một bụng lửa giận đang lo không chỗ nào phát tiết đưa tới cửa.

– Ê! Thằng kia.

Thấy Sài Lập Tân đi tới một góc, Đầu Đinh đang ngồi đứng lên từng bước đến gần hắn. Thân hình cường tráng như ngọn núi nhỏ thành một cảm giác áp lực, cùng với cái bóng bao phủ Sài Lập Tân.

– Tao hỏi mày cái này.

Đầu Đinh mặt mày dữ tợn tiếng như chuông lớn, thái độ gã ta kiêu ngạo, giọng điệu không giống có chuyện nhờ người ta ngược lại như là chuẩn bị tới gây sự.

– Cái thằng nhà họ Hứa mặt mũi trông còn ngon hơn tụi đàn bà, tao nghe nói thứ phía dưới của thằng đó không được, có phải thật không? Yếu sinh lý thành gay, vậy chả phải chỉ có thể tìm người đ* nó? Hahaha…

Gã nhếch môi, mở miệng thì thô tục với Sài Lập Tân. Phía sau Đầu Đinh một đám người cũng phát ra tràng cười chế giễu đầy ác ý.

Bởi vì dung mạo tuấn mỹ, lại địa vị cao như vậy nên đằng sau có không ít mấy lời phỏng đoán đồn đãi với Hứa Tấn Giang. Mấy từ thô tục hạ lưu, Sài Lập Tân sống ở đáy xã hội từ nhỏ đã nghe quen lỗ tai, không biết nghe được bao nhiêu rồi nhưng không có lần nào có thể làm hắn nổi giận đùng đùng như hôm nay.

– Đ* tổ cha mày!

Trong đầu ầm một tiếng, thân thể Sài Lập Tân còn trước cái đầu một bước. Cùng lúc mắng to, hắn tung chân ra, nhắm ngay bụng Đầu Đinh đạp tới. Đối phương thậm chí không kịp kêu thảm thân hình to lớn liền ngã bay ra ngoài đập vào song sắt phát ra tiếng vang lớn.

Lực xung kích vừa mạnh lại hung hãn, cả lan can phòng tạm giam đều run lên.

Sài Lập Tân đá một cú, sức mạnh kinh khủng làm đám vừa rồi còn phát ra tiếng cười nhạo đều sợ sững sờ.

Đợi đến Đầu Đinh cao lớn run rẩy ngã xuống đất phát ra tiếng hét thảm lạc giọng thì mấy tên này mới phản ứng lại.

Sau đó, chính là một trận hỗn chiến.

Thông qua camera lắp đặt mọi nơi của cục cảnh sát, phát hiện tình hình có biến, cảnh sát dùng tốc độ nhanh nhất xông vào phòng tạm giam. Nhưng khi cưỡng chế tách ra hai nhóm người thì đã chừng năm phút sau.

Hai mắt Sài Lập Tân đỏ sậm dáng dấp vô cùng đáng sợ. Lấy ít địch nhiều, trên người hắn rất nhiều chỗ đều bị thương, sau đó lại bị vài cái dùi cui kéo đi.

Song bọn kia còn thảm hơn hắn.

Đến cuối cùng, trên mặt Sài Lập Tân vẫn mang nụ cười hung ác.

Cảnh sát canh giữ hắn không dám thả hắn ở với nghi phạm khác nữa, hắn lại bị còng tay xô mạnh vào phòng giam khác.

May mắn duy nhất có lẽ là rốt cuộc hắn được hưởng thụ đãi ngộ phòng đơn.