Vợ Quỷ

Chương 37: Ngoại Truyện 3. Chị Hàng Xóm

Em hỏi: "Chị có tin vào duyên kiếp không?"

Trương Linh Nhiên thành thật đáp: "Chị không rõ."

Sau lần gặp hôm đấy, hai người nói chuyện nhiều hơn, thi thoảng còn hẹn nhau ra ngoài nữa. Đa phần là vỏn vẹn những tin nhắn lúc nửa đêm, có gặp thì cũng chỉ vài phút là Trương Linh Nhiên lại phải đi làm nhiệm vụ ngay. Vậy mà em cũng không giận, chỉ dặn cô chú ý an toàn, rồi còn đứng nhìn theo chiếc xe cứu hỏa tới khi xe khuất dạng mới thôi.

Trương Linh Nhiên cũng từng hỏi hiện tại em đang sống ở đâu, em chỉ đáp rằng đang chuẩn bị chuyển chỗ, khi nào xong xuôi sẽ mời cô tới chơi. Thấy em ngại ngùng, cô cũng không nhiều lời mà đổi chủ đề sang chuyện khác.

Nghe nói, phía đối diện căn hộ của Trương Linh Nhiên có hàng xóm mới chuyển về.

Vì tính chất công việc nên cô thường xuyên trực tại cơ quan, có về nhà cũng là nửa đêm mất rồi, thế nên lỡ mất lần gặp gỡ chào hỏi của cả tầng cuối tuần trước. Nơi Trương Linh Nhiên sống là khu chung cư tầm trung, cách hơi xa trung tâm thành phố một chút nhưng được cái là giao thông thuận tiện. Hầu hết người ở đây đều là các cán bộ Nhà nước đã về hưu, thế nên sống tình cảm lắm. Thấy Trương Linh Nhiên là lính cứu hỏa, mọi người cùng tầng càng thêm nể trọng, lại coi cô như con cái trong nhà. Cứ nhà ai nấu món gì ngon ngon đều sẽ nhắn trước cho cô để tiện về qua lấy, hoặc treo trước cửa nhà nếu cô làm về muộn. Lúc đầu còn ngại ngùng từ chối, chứ lâu dần cũng quen, thậm chí có khi cả tuần chẳng phải nấu cơm bữa nào.

Hôm nay cũng vậy, Trương Linh Nhiên trở về căn hộ của mình cũng quá nửa đêm, trên tay nắm cửa đã treo sẵn một túi đựng cơm hộp giữ nhiệt. Rõ ràng lúc sáng cô có nhắn cho bác Chung trưởng tầng là cô phải làm báo cáo nên sẽ về muộn, các bác đừng phần cơm rồi mà. Thế nên hiện tại nhìn túi cơm kia, trong lòng không tránh được kinh ngạc.

Bên trong chiếc túi nhỏ có một mẩu giấy màu hồng rất xinh, còn đem theo mùi hương thoang thoảng cực kỳ quen thuộc. Trương Linh Nhiên tò mò đưa mẩu giấy lên cánh mũi, chẳng hiểu sao lại nghe ra cái hương vị ngọt ngọt của hoa sữa. Chữ viết bên trên cực kỳ mềm mại, hình như đối phương cũng rất cẩn thận nắn nót từng chữ: "Bận đến đâu cũng vẫn phải ăn uống đầy đủ nha, hàng xóm đối diện ^^!!"

Trương Linh Nhiên mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở đôi giày cao gót màu đen xếp ngay ngắn trước cánh cửa đóng kín phía đối diện. Kiểu dáng đơn giản dành cho phụ nữ trung niên, nhưng đến một người chẳng thông thạo đam mê về giày dép như Trương Linh Nhiên cũng tự đánh giá rằng, đôi giày kia không hề rẻ tiền.

Chắc hàng xóm mới cũng là công nhân viên chức lớn tuổi.

Cô không nghĩ nhiều, cầm hộp cơm mở cửa bước vào nhà. Mặc dù Trương Linh Nhiên đã ăn qua loa cùng với các thành viên trong đội rồi, nhưng nhìn những món ăn trình bày cẩn thận như vậy lại không nỡ bỏ tủ lạnh. Thế nên cô quyết định lấy đũa, khoắng một vài đường cơ bản.

Chỉ không ngờ, những món ăn nấu đơn giản lại hợp miệng đến thế. Trong thoáng chốc, hộp cơm trên mặt bàn đã hết veo. Đưa mắt nhìn cánh cửa nhà đối diện, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy thoải mái lạ thường. Trương Linh Nhiên vừa ngân nga hát giai điệu của một ca khúc thời xưa, vừa vui vẻ rửa hộp cơm xinh xắn.

"Gió đánh cành tre, gió đập cành tre, chiếc thuyền em vắng le the, em đợi nàng..."

Mặt trời chưa tỏ, Trương Linh Nhiên đã thức giấc xuống sân chạy bộ. Cô theo thói quen mua một hộp cháo của gánh hàng rong bên lề đường, rồi sực nhớ ra gì đó, liền vội bảo người bán: "Cho cháu thêm một phần nữa ạ, bỏ túi riêng giúp cháu nha."

Sáu rưỡi sáng, Trương Linh Nhiên đã sửa soạn xong để đi làm. Cô cẩn thận treo túi cháo cùng hộp cơm đã rửa sạch trước cửa nhà đối diện, kèm một tờ giấy note: "Bữa đêm thật sự rất ngon, cám ơn chị nhiều."

Chiều hôm đó, cô nhận được tin nhắn của Út My. Em hỏi: "Hmmm, tối nay chị có về nhà không ạ?"

Một thoáng kinh ngạc, Trương Linh Nhiên trả lời: "Chắc là có. Sao vậy?"

"Em thích hỏi như vậy, không được hả?" Hình như có chút giận hờn.

Trương Linh Nhiên tủm tỉm cười, toan nhắn lại thì đã nhận được tin nhắn mới từ em: "Chỉ là, em nhớ chị thôi."

Bàn tay đặt trên màn hình điện thoại khựng lại, nơi trái tim như hẫng mất một nhịp. Trương Linh Nhiên tưởng chừng như thời gian chầm chậm quay trở lại, cái ngày ở trong bệnh viện, em ôm chặt lấy cô mà gọi: "Mình ơi..."

Từ sau ngày hôm ấy, cô luôn có cảm giác rằng mình và em đã từng biết nhau qua cả một kiếp người. Nghe có vẻ vô lý, nhưng bản thân Trương Linh Nhiên cũng không thể lý giải nổi.

Cô bối rối trước tin nhắn của em, mấy lần viết hồi đáp, nhưng rồi lại xóa đi. Ở em như có hình bóng của người con gái cô đã gặp trong giấc mơ kỳ lạ kia, không biết bao nhiêu lần. Có lẽ chính vì vậy, cảm giác dành cho em cũng đặc biệt hơn rất nhiều.

Tính ra Trương Linh Nhiên chưa từng yêu đương với một ai, chứ đừng nói là cùng với một người con gái đẹp như em nảy sinh tình cảm. Thật ra ngoài tuổi tác chênh lệch, cô cũng tự ti về ngoại hình của chính bản thân rất nhiều.

"Đội phó làm gì mà ngẩn người ra thế?"

Chẳng biết thằng Thành ở đâu lù lù xuất hiện làm Trương Linh Nhiên giật nảy mình, vội vàng đặt điện thoại sang một bên.

"Sao giống như bà vừa làm chuyện xấu xa vậy? Hay là có người yêu rồi?" Đồng nghiệp vô tâm hỏi, nhưng lại khiến tim cô thót lên. Cô hắng giọng, lấp liếm xấu hổ: "Có chuyện gì thế?"

"Mọi người đang bàn tối đi liên hoan đấy."

"Ừ, biết rồi."

Chờ đồng nghiệp đi rồi, Trương Linh Nhiên mới mở lại đoạn tin nhắn của Út My ban nãy, trong lòng đột nhiên bối rối vô cùng. "Tối đội của chị liên hoan, chắc cũng không về sớm được." Cô nhắn lại cho em.

Chỉ vài phút sau, em đã xem và trả lời: "Dạ, em biết rồi ạ..."

Dấu ba chấm ở đằng sau, có cảm giác em không được vui. Trương Linh Nhiên tựa lưng vào ghế, ngẩn ngơ đọc dòng tin nhắn của em. Ngón tay cô lướt trên phím điện thoại, trong vô thức bấm gửi tin nhắn đi.

Em đã xem rồi, chỉ là dòng tin nhắn Trương Linh Nhiên vừa gửi lại khiến cô giật nảy người.

"Đừng giận, chị cũng rất mong được gặp em."

Cái gì thế này?! Trương Linh Nhiên trợn mắt nhìn tin nhắn gửi cho em, chẳng phát giác gương mặt mình đã chuyển sang màu phiếm hồng.

Em đang trả lời rồi...

Thế mà ngay lúc này, điện thoại của Trương Linh Nhiên lại đột ngột tắt nguồn. Cô tẽn tò nhìn cái màn hình đen xì xì, sau vài phút mới bất lực lẳng nó sang một bên.

Mấy lần trước Út My có nhìn vào điện thoại của cô, nói là mang đi sửa đi hoặc mua cái mới, phải luôn giữ liên lạc với em, vậy mà Trương Linh Nhiên cũng vì công việc bận rộn mà quên mất. Lần này thực sự phải xin lỗi em rồi, có lẽ em sẽ giận lắm.

Cứ như vậy đem tâm trạng thẫn thờ đi cùng cả đội buổi tối.

"Hôm nay chị có tâm sự sao?" Thằng Hòa ngồi bên cạnh gặng hỏi, "Sao chả nói năng gì thế?"

Đội trưởng Lâm cười khà khà: "Ôi dào, chị chúng mày rượu vào là im thin thít, có bao giờ nói được câu nào đâu mà mày hỏi."

Thật vậy, Trương Linh Nhiên mang tiếng là con cháu họ Trương "ngàn chén không say", thế nhưng chưa được hai chén con con là xỉn đần cả mặt.

Cũng chả biết về đến chung cư bằng cách nào, chỉ nghe bên tai giọng mấy thằng em trong đội oang oang khắp sảnh: "Có đi được không đấy bà già? Không thì để bọn em vác lên. Người gì đâu mà uống kém vậy?"

Trương Linh Nhiên xua tay, lặng lẽ bước vào thang máy.

"Ủa, bà ý say thật không vậy?" Này là giọng thằng Tuân đấy, đồng chí này mới phân về đội chưa được bao lâu.

Có vẻ như cả thằng Thành cũng đang đứng đấy, nghe nó đáp: "Nhìn thế thôi, nhưng xỉn ngất rồi."

Thật ra trông cô lúc này thì có vẻ bình thường lắm, mặt còn chẳng đỏ như người ta, hành động cũng chả sỗ sàng, vậy nhưng con ngươi đã mơ mơ màng màng rồi. Theo thói quen mà bước về phía cuối dãy hành lang, Trương Linh Nhiên mò mẫm một hồi túi quần áo mới tìm được chìa khóa cửa nhà. Đầu óc cô đã sớm quay cuồng, loay hoay mãi vẫn không tra được chìa vào ổ. Trước mắt thậm chí còn đếm được hơn ba cái ổ khác nhau đang đảo qua đảo lại nữa, cắm chả trúng cái nào.

Chỉ không ngờ, cánh cửa gỗ trước mặt lại đột ngột bật mở.

"Chị Nhiên? Sao chị lại đứng ở đây vậy? Mùi rượu... chị uống sao?!"

Thật kỳ lạ, sao Trương Linh Nhiên lại nghe ra giọng của em nhỉ? Cô dụi dụi mắt, chỉ thấy hình bóng trước mặt dần dần rõ ra. Bằng một cách nào đó, cô lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của em.

"Út My? Là em sao?"

Trương Linh Nhiên ngẩn ngơ, ngón tay nâng lên muốn chạm vào gương mặt của đối phương. Cô thở dài, mùi rượu nếp thơm trong hơi thở thoảng vào không gian. "Chị xin lỗi..."

"Chị say đó phải không? Sao tự nhiên lại nói linh tinh gì vậy?" Người phía trước nắm lấy bàn tay chưng hửng của Trương Linh Nhiên, hình như còn vòng tay đỡ lấy eo của cô nữa, "Nào, để em đưa chị về phòng ngủ nha. Sao lại uống tới mức này cơ chứ?"

Nghe người kia nói vậy, Trương Linh Nhiên mới nghi hoặc quay loại nhìn cánh cửa sau lưng, luận mãi mới ra số căn hộ.

Nãy giờ hóa ra nhầm nhà.

Hơ, vậy đây đâu phải Út My...

Trương Linh Nhiên biết mình say rồi, cô vội rời khỏi hơi ấm của đối phương, cúi người xiêu vẹo mà nói: "À, xin lỗi chị hàng xóm. Em... nay em hơi... bất bình thường, chị bỏ qua nha. Chúc chị ngủ ngon."

Nhận nhầm người sao, xấu hổ thật đấy!

Dứt lời còn không để đối phương kịp phản ứng, Trương Linh Nhiên đã lảo đảo quay về trước căn hộ của mình, một hồi loay hoay vẫn chẳng mở được cửa ra. Có tiếng thở dài sau lưng, chìa khóa trên tay bị cướp lấy, vẫn nghe giọng em giận dỗi bên tai: "Lần sau cấm uống rượu bia gì nữa, say còn chẳng biết trời đất gì cả thế này... Nhỡ va vào cô nào khác, thì em mất vợ như chơi ấy."

Cánh cửa được đẩy ra, người kia vẫn một mực ôm lấy Trương Linh Nhiên, đỡ cái thân hình cao cao đổ nghiêng đổ ngả của cô vào trong phòng ngủ.

Nằm trên đệm êm, lúc này cô đã hoàn toàn không phân biệt trời mây trăng sao nữa rồi, mặc cho người bên cạnh muốn làm gì tùy ý.

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô chỉ mơ hồ nghe thấy giọng em khe khẽ thì thầm: "Sao dạo này lại gầy đến thế, có phải công việc rất bận rộn hay không? An tâm ngủ một giấc thật ngon nha, mình à."

Giấc mơ kỳ lạ lại quay lại, nhưng lần này không giống những lần trước.

Hai người con gái kia thật sự rõ ràng, một người dắt xe đạp thong dong, không phải Trương Linh Nhiên thì là ai nữa? Người con gái đi bên cạnh còn lại ăn vận mộc mạc lắm, gương mặt trong trẻo dịu dàng. Em nhìn cô đầy âu yếm, mười ngón tay đan nhau thật chặt. Đi qua cánh cổng làng họ Trương quen thuộc, cả hai cùng tan biến vào trong ánh nắng rực rỡ...

Trương Linh Nhiên chậm rãi nhướn mi, đón nhận tia sáng bình minh rọi qua cửa sổ. Cô cứ như vậy ngẩn người thật lâu, rốt cuộc không nhịn được mà lẩm bẩm: "Út ơi..."

Không ngờ, lại có người đáp lại: "Dạ mình?"

Cô giật nảy người, vội chống tay ngồi dậy. Thế nhưng đầu đau quá, chưa được mấy giây lại vật ra giường.

"Chậm một chút, chị còn chưa tỉnh rượu đâu đấy." Út My xuất hiện ở ngưỡng cửa, trên tay em vẫn còn cầm một bát cháo nóng hổi bốc hơi nghi ngút. Chẳng để Trương Linh Nhiên kịp phản ứng, em đã tiến tới bên giường, ngồi xuống cạnh cô, "Nào, để em đỡ chị dậy ăn."

"Thôi mà, để chị tự..."

"Không."

"..."

Em dứt khoát, Trương Linh Nhiên nín lặng. Cũng không biết vì sao em lại xuất hiện ở trong nhà của mình, nhìn em có vẻ giận lắm nên chẳng dám mở miệng ra mà hỏi.

"Chị hàng xóm." Em đột ngột lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ trong đầu Trương Linh Nhiên, "Chào chị đi."

"Dạ?"

Đầu óc Trương Linh Nhiên tuy khá nhạy bén trong công việc, nhưng đối với những mối quan hệ bình thường không dùng được tốt cho lắm. Thế nên phải để Út My chỉ về phía căn hộ đối diện mà bảo: "Em sống ở đó!", Trương Linh Nhiên mới vỡ lẽ.

"Hôm trước dì em có từ nước ngoài về ghé chơi, ngủ lại một tối ấy. Nên hôm sau chị treo hộp cháo ở cửa cho em, dì còn tưởng là người yêu em quan tâm nữa đấy."

Thì ra đôi giày mà Trương Linh Nhiên nhìn thấy hôm đó lại là của dì Út My. Cô ngại ngùng gãi sống mũi, lại phát hiện ra lời em nói không đúng lắm nên sửa lại: "Nhưng là quan tâm thật mà."

"Chị hàng xóm không thích." Út My vừa thổi thổi thìa cháo, vừa giả bộ lạnh nhạt.

Trương Linh Nhiên bật cười: "Vâng. Thế chị thích như thế nào ạ?"

Nghe đến đây, gương mặtem như bừng sáng. Em đặt bát cháo xuống kệ tủ đầu giường, nghiêm túc nhìn vào mắt cô mà đáp: "Chị thích em."