Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 28: Một giấc mộng kiều diễm

Phương Tuấn nhớ mang máng cuộc nói chuyện cũ của bọn họ trước đó.

—— “Nghe nói trên núi kia có cái nhà nghỉ, ban đêm đi ngủ, nếu như hồ tiên coi trọng mày, sẽ phái Phượng Nữ loan xe đi vào trong mộng, đón mày đến động phủ của nàng, phong lưu khoái hoạt! Tao nghe nhiều người nói, nơi đó có rượu ngon uống bất tận, mỹ nhân hư hỏng, thậm chí còn có hồ tiên tuyệt đại phong hoa, muốn cái gì có cái đó, mùi vị đấy, so với mấy em mặt nhựa trang điểm lòe loẹt ở club tiêu hồn hơn nhiều!”

—— “Mày đừng khoác lác, nói một cách thẳng thừng chính là mộng xuân thôi, nói không chừng là chủ khách sạn cố ý thả ra lời đồn kiếm khách, làm mày ham mê, mưu tài sát mệnh!”

—— “Tao nói thật! Đúng là có nhiều người gặp rồi, mày không phải là ở hội triển lãm kia bị chấn kinh rồi chứ, sợ cả yêu tinh quỷ quái vớ vẩn, sợ đến không dám đi hả? Trước đây không phải mày toàn nói đấy là mê tín phong kiến sao? Sao bây giờ trên cổ lại mang theo Ngọc Quan Âm rồi? Trừ tà à?”

—— “Ai nói thiếu gia ta không dám đi? Nơi nào có chỗ tiêu tiền mà thiếu gia ta không đi qua, tao ngược lại muốn xem xem đến tột cùng là lý lẽ gì, thằng nào cũng nói mấy lời ham mê!”

Trong núi thanh tĩnh, ngoại trừ một cái Hồ Tiên miếu, cũng không có cảnh lạ khác.

Phương Tuấn cùng mấy anh em chơi không tới nửa ngày đã nhàm chán về khách sạn nghịch điện thoại di động, không dễ dàng gì cũng đến ban đêm, mấy con mèo đêm không tới đành bò lên giường ngủ, nguyên tưởng rằng chỉ là lời đồn, ai biết, quả thực là có hồ tiên đi vào giấc mộng!

Trong mộng không biết thân nơi nào, mấy anh em kia chỉ coi là giấc mộng xuân, thoả thích mua vui, trong thực tế không đạt được thỏa mãn, hết mức phát tiết ở trong mơ.

Nhưng mà Phương Tuấn đến chỗ này, mơ hồ cảm giác được Quan Thế Âm ngọc trên cổ nóng lên, trong giấc mộng tâm tư đần độn bảo lưu lại một tia thanh minh, tựa hồ âm thầm nhắc nhở cậu sắp gặp nguy hiểm…

Ông chủ Lăng ở mặt trước dẫn đường, thời điểm đoàn người đi tới toà đại danh đỉnh đỉnh Hồ Tiên miếu, mặt trời đã gần đến hoàng hôn.

Ánh tà dương muộn chiếu, màu đỏ vàng mỹ lệ rực rỡ thấm đẫm, chiếu lên ngói lưu ly của tiên miếu, ánh sáng phản xạ trong trẻo làm người hoa mắt mê mẩn.

Ven đường cỏ dại mọc đến cửa tiên miếu đã không cánh mà bay, đại môn sơn son mở rộng, cửa sổ hành lang không dính một hạt bụi.

Một góc mái cong rủ xuống treo một chuỗi chuông gió, gió núi phất qua tạo ra những âm thanh giòn như ngọc trai rơi vào mâm ngọc, dây thừng lớn theo tháng năm dài đằng đẵng đã cũ kỹ, nhưng chuông đồng kia cư nhiên không có rỉ sắt.

Đoạn Hồi Xuyên thu hồi ánh mắt nhìn chuông đồng, lại nhìn phía cửa lớn đã mở ra, trong miếu thanh u yên tĩnh, hình như không có người ở.

“Này, Đoạn tiên sinh, tôi sẽ không đi vào, ở chỗ này chờ đón các cậu.” Ông chủ Lăng lộ vẻ khó khăn, ấp úng nói.

“Đương nhiên.” Đoạn Hồi Xuyên hiểu rõ mà gật gật đầu, cũng là không hi vọng tiếp ứng hay làm gì, hắn quay đầu lại nói với Ngôn Diệc Quân: “Bác sĩ Ngôn, không bằng anh và ông chủ Lăng ở ngoài cửa chờ đi, chúng tôi rất nhanh sẽ ra thôi.”

Ngôn Diệc Quân lại khăng khăng nói: “Tôi vào với hai người, nếu đều tới, đương nhiên phải gặp một phen.”

Đoạn Hồi Xuyên thoáng nhíu mày, dáng vẻ cực khổ sở: “Nhưng là…”

Ngôn Diệc Quân tỉnh ngộ, bảo đảm nói: “Yên tâm đi, vô luận ở bên trong nhìn thấy cái gì, tôi sẽ không nói ra.”

“Tôi không phải nói cái này.” Đoạn Hồi Xuyên bất đắc dĩ nhìn y: “Vạn nhất có nguy hiểm…”

Ánh mắt Ngôn Diệc Quân hơi kinh ngạc, nhớ tới câu đùa cướp cô dâu, không khỏi làm vẻ phục tùng mỉm cười: “Tôi tin tưởng Đoạn lão bản sẽ bảo vệ tôi.”

Cũng không biết làm sao, nhìn thấy người này mỉm cười là hắn không có cách nào, giống như từ chối thỉnh cầu của đối phương là một hành vi tội ác tày trời.

Đoạn Hồi Xuyên không thể làm gì khác hơn là đáp ứng một cách bất đắt dĩ, hắn suy nghĩ một chút, lấy trong túi ra một bình hồng nhỏ, đầu ngón tay châm một giọt màu đỏ nhạt.

“Đưa tay cho tôi.”

Ngôn Diệc Quân nhìn động tác của hắn, mở bàn tay ra, không hỏi thêm nhiều, Đoạn Hồi Xuyên cầm tay y, nhỏ giọt thủy châu kia vào lòng bàn tay, trong nháy mắt truyền đến một nhiệt độ nóng rực, rồi rất nhanh trầm ngưng xuống, khiến người ta có ảo giác yên ổn.

Đoạn Hồi Xuyên hài lòng gật gật đầu, lúc này mới yên tâm: “Vạn nhất gặp phải cái gì không sạch sẽ, nó sẽ giúp anh.”

Một cái ấn hồng nhạt thấm ướt lòng bàn tay như một cái đâm mềm mại, Ngôn Diệc Quân cụp mắt nhìn, hơi nắm khép năm ngón tay, như muốn vững vàng nắm chặt lấy phần lễ vật quý giá này.

Bạch Giản đứng một bên lắp bắp nhỏ giọng lí nhí: “Tôi… Tôi có thể không vào không? Bên trong âm trầm, quái hù người.”

Đoạn Hồi Xuyên khóe miệng giật một cái: “Được thôi, tấm lôi phù này cho cậu phòng thân, lát nữa vạn nhất có dị động, thì đốt lá bùa, hiểu chưa?”

Bạch Giản như gà mổ thóc gật đầu liên tục, lại không nhịn được nói: “Lão bản lão bản, tôi cũng muốn một giọt!”

Đoạn Hồi Xuyên chậm rì rì cất bình hồng nhỏ đi, liếc chéo: “Cậu không vào, nên lá bùa vậy là đủ rồi, ngoan.”

Bạch Giản: “…”

Ông chủ Lăng lộ ra biểu tình quả nhiên như vậy, bùa chú với nước lọc, thầy bà cũng chỉ có chút bản lãnh này. Ôi, sớm biết thế không bằng đi báo cảnh sát cho rồi, xảy ra chuyện khách nhân mất tích, cũng không biết về sau khách sạn còn có thể mở hay không…

Đoạn Hồi Xuyên và Ngôn Diệc Quân cùng bước vào Hồ Tiên miếu, một đường đi tới miếu phòng, cũng không thấy dị thường, sân trước trong miếu chật hẹp, vài cây hoa cỏ linh tinh xinh đẹp quấn quýt, ở giữa có một bàn đá vuông, bố cục vừa nhìn hiểu ngay.

Nhà lớn bên trong không có đèn, chỉ thấy cửa sổ bằng gỗ đỏ thắm, một vài tia sáng chui qua kẽ hở chiếu lên mặt đất lạnh lẽo, soi ra đám bụi bay nhảy vì bị người đạp lên.

Hương án trong miếu thờ phụng một vị Quan Thế Âm đoan trang, ước chừng đã nhiều năm rồi, nước sơn bị bào mòn quá nửa, vạt áo tàn phế.

Mặt sau trên vách tường treo một bức chân dung tiên nữ màu sắc sáng rỡ, một con cửu vĩ hồ dựa sát tại bên người, trái phải là hai lư hương đầu hổ há hốc mồm, phun ra một chút mùi thơm lạ lùng.

Nhưng mà huân hương dày đặc này, cũng không giấu được yêu khí trùng thiên.

Đoạn Hồi Xuyên cà cà chóp mũi, khinh thường cười một tiếng: “Hồ ly tinh nơi nào tới, tu hú chiếm tổ chim khách miếu Quan Thế Âm, ăn trộm cung phụng của người ta! Khách nhân tới cửa, còn không ra tiếp?”

Rõ ràng là một gian miếu phòng nhỏ hẹp, nhưng thanh âm của hắn lại ngược quy luật khoa học rung động ra hồi âm, giống như nói vào nơi trống trải hoang dã, mà ngoài miếu Bạch Giản cùng Ông chủ Lăng buồn bực ngán ngẩm trò chuyện, một chút động tĩnh đều không nghe thấy.

Nghênh tiếp bọn họ, là một trận cười cười nói nói từ tám hướng, sương mỏng mịt mờ tập hợp rồi tán ra, một khắc trước còn ở xa cuối chân trời, một giây sau đã như kề sát bên tai.

Ngôn Diệc Quân bình thản ung dung đứng bên người hắn, cũng không có vì vậy mà cảm thấy bất ngờ, ngược lại thời điểm tay trái được đối phương đột nhiên nắm chặt, hơi kinh ngạc mà liếc nhìn sang.

“Đi, cẩn thận.” Đoạn Hồi Xuyên chỉ kịp nhắc nhở một câu ngắn ngủi, cửa lớn miếu phòng đột nhiên không có gió mà hợp lại, hai người ngay lập tức bị một sức hút nào đó bất ngờ xuất hiện khó giải thích được cuốn đi!

Chốc lát sau, miếu thờ nho nhỏ trở về yên tĩnh ngày xưa, chỉ còn bức chân dung tiên nữ tựa như bị gió thổi nhẹ nhàng bay tung một góc, rồi chầm chậm buông xuống…

Thời điểm mở mắt ra, đập vào mắt là một cảnh yên vui đàn ca nhảy múa, nhạc khúc lả lướt vang vọng cả tòa tiểu lâu, Ngôn Diệc Quân thoáng nhìn thấy mấy tửu khách muôn hình muôn vẻ, cuối cùng dừng lại ở lầu một chính giữa đại sảnh bên dưới sân khấu.

Mấy vũ nữ mặc váy the hồng nhạt diễm lệ đang phiên nhiên khởi vũ, mặt các nàng che lụa mỏng, cổ tay mắt cá chân trắng ngần đeo đầy ngọc bích vòng vàng, trong lúc phất tay, châu ngọc xinh đẹp, lanh lảnh vang vọng. Mặt sau nhã thất, mấy đào kép đang khoe kĩ thuật đẩy huyền thổi tiêu, đàn tỳ bà cầm sắt, không có gì đặc biệt.

Ngôn Diệc Quân lắc đầu cười yếu ớt, yêu tinh bây giờ cũng chú ý tao nhã cách điệu.

Rất nhanh đã có vũ nữ chú ý tới người sống này khác biệt với bốn phía, đã rất lâu không có được ăn tiểu lang quân anh tuấn như vậy rồi!

Vừa nghĩ tới tư vị này, đôi đồng tử màu hổ phách của vũ nữ dần thu lại, tỏa ra ánh sáng hưng phấn vui mừng.

Thân ảnh lả lướt đi đến trước mặt y, vũ nữ vén khăn che mặt, lộ ra một gương mặt thiếu nữ thanh thuần, nhưng ánh mắt yêu mị đến cực điểm: “Vị công tử này, kỹ thuật nhảy của ta thế nào?”

Ngôn Diệc Quân nặng nề nở nụ cười: “Ngươi muốn hỏi ta một con hồ ly trụi lông khiêu vũ như thế nào? Xác thực thập phần buồn cười.”

Vũ nữ thần sắc cứng đờ, nhưng bản lĩnh lớn nhất của ả chính là hiểu rõ lòng người thất tình lục dục, ả nhìn sâu vào mắt Ngôn Diệc Quân một cái, bỗng nhiên lắc mình biến hóa, khung xương cất cao, âm thanh cũng trầm thấp xuống: “Có lẽ… Người yêu thích như vậy?”

Nam tử trước mắt có tướng mạo giống Đoạn Hồi Xuyên như đúc, ngay cả thần thái động tác cũng mô phỏng theo y hệt, Ngôn Diệc Quân ngẩn ra, cho dù biết rõ trước mặt là hàng giả, cũng không nhịn được duỗi tay sờ soạng gò má của đối phương ——

Cũng hoặc là, chỉ có giả, mới dám càn rỡ tùy tâm sở dục như thế?

“Đoạn Hồi Xuyên” kia cũng không trốn không tránh, hào phóng tùy ý đối phương, nhiệt độ trên tay truyền đến cùng xúc cảm nhẵn nhụi khiến lòng người rung động, Ngôn Diệc Quân tinh tế lĩnh hội tư vị đã lâu không gặp kia, hứng thú dạt dào véo má của “hắn” thành các loại hình dáng.

Y bật cười: “Chẳng trách có thể không ngừng câu dẫn khách nhân, phục vụ như vậy, trái lại là rất khác biệt, e sợ tìm không ra nhà thứ hai.”

Trước mắt cũng không có người khác, y quyết định phóng túng một chút, thỏa mãn một chút tâm lý ý niệm kiều diễm ẩn sâu.

Không chờ đối phương mở miệng dụ dỗ, Ngôn Diệc Quân đã khá cao hứng hứng đưa ra yêu cầu: “Có thể nhỏ đi một chút không? Đến tầm vai của ta.” Nói xong, y khoa tay lên một phen.

Hồ nữ: “…”

“Xem ra là không được?” Ngôn Diệc Quân thất vọng rũ mi, tay phải êm ái mơn trớn gáy đối phương, thời điểm đầu ngón tay xẹt qua hầu kết, đột nhiên chặn lại yết hầu của “hắn”!

Ngón tay dần nắm chặt, hai con mắt thâm hắc hơi nheo lại, Ngôn Diệc Quân bình tĩnh nhìn chăm chú trên gương mặt đó xuất hiện thần sắc sợ hãi, ánh mắt lãnh khốc, giống như một bờ thanh tuyền ngâm sương tuyết: “Nếu vô dụng, không bằng…”

“Không! Không! Ta sẽ… Thả ra…”

Hồ nữ đau đến tối tăm mặt mũi, liều mạng cố bẻ ngón tay nam nhân, nhưng ngón tay trên cổ vẫn siết chặt không nhúc nhích, trái lại làm nổi bật cơ thể gầy yếu anh nhi!

Khó có thể tưởng tượng được, nam nhân bề ngoài nhã nhặn ôn nhu như vậy, khí lực lại lớn đến kinh người như thế, đang nhìn gương mặt của người trong lòng mình như vậy, mà trong nháy mắt đã trở mặt!

Đám người chung quanh thấy tình cảnh này lại làm như không thấy, tất cả mọi người vẫn làm việc mà họ cho là phù hợp “thân phận”, thậm chí không một ai thoáng nhìn qua.

Ngôn Diệc Quân chậm rãi buông tay ra, nhưng nhìn kỹ vẫn áp lực như cũ, ép hồ nữ không dám chạy trốn, không thể làm gì khác hơn là hóa thành một thiếu niên mười tám mười chín tuổi theo đối phương dặn dò, chiều cao vừa vặn đến vai y, thần sắc nửa thật nửa giả mang theo ba phần gò bó cùng bất an.

Chăm chú nhìn dung nhan vừa quen biết vừa xa lạ, ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Diệc Quân dần dần nhu hòa xuống, ngón tay y giật giật, tâm hồ nữ kinh đảm cho là đối phương muốn động thủ với nàng, nhưng mà y chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu của nàng, mang theo hồi ức cùng hoài niệm xoa xoa sợi tóc đen nhánh.

“Bé ngoan, gọi sư huynh nghe một chút…”

Từng mê hoặc vô số khách nhân, có thể coi là đã gặp được nhiều cổ quái kỳ ba, hồ nữ quả thực cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc…

Bên kia, Đoạn Hồi Xuyên vừa mới vào cuộc, đã rơi xuống một khuê phòng cực kỳ xa hoa.

Huân lò đốt hương, nến đỏ giọt lệ, trên bàn trang điểm có một cái kính tròn khổng lồ trong suốt có thể soi ra hai yêu mị thị tỳ, một đánh đàn, một nhảy múa.

Sau tấm bình phong hoa lê mộc, là một cái giường lớn chạm trổ hoa văn đủ để năm người nằm song song, trải chăn và hoa cẩm tú đỏ tươi.

Rèm hồng nhạt hướng hai bên câu lên, dùng kim tuyến thêu đóa hoa lớn, mỹ nhân mở hờ vạt áo xanh nằm nghiêng trên giường hẹp, dáng người được ánh nến chiếu rọi linh lung thích thú trên bức bình phong, dẫn tới một phen mông lung mơ màng.

Đoạn Hồi Xuyên cẩn thận đánh giá một hồi, vỗ tay cười to: “Một lúc đã phái ba vị tiểu mỹ nhân đến chiêu đãi ta, xem ra hồ tiên vẫn là rất hào phóng.”

Nữ tử trên giường nhỏ hướng hắn đưa tay ra, đầu ngón tay xanh nhạt như ngọc nhẹ nhàng câu lên: “Công tử, trước hết để cho ta hầu hạ ngươi khoái hoạt được không?”

“Khoái hoạt?” Đoạn Hồi Xuyên tựa hồ đối với đề nghị này cực kỳ động tâm, nhưng lại làm khó dễ nói: “Nhưng mà ta còn có một bằng hữu không biết bị các ngươi mang đi nơi nào, chỉ một mình ta khoái hoạt không được.”

“Ha ha.” Lục y nữ tử che miệng kiều cười rộ lên: “Công tử không cần phải lo lắng cho bằng hữu của ngài, tự có chị em khác cẩn thận chiêu đãi hắn, hiện tại đang chơi tận hứng rồi, sợ là cũng không nguyện tỉnh lại đâu!”

Đoạn Hồi Xuyên bình thản như không ngồi xuống bên bàn, sơn hào hải vị đầy bàn cũng không hấp dẫn ánh mắt của hắn, chỉ tự mình rót một chén rượu.

Hắn ngửi nhẹ hương rượu nồng nặc: “Như vậy đi, nếu thế thì ta lại không thể nào tận hứng, không phải là các ngươi nhất bên trọng nhất bên khinh, cố ý thất lễ với ta đấy chứ?”

“Sao?” Lục y nữ tử từ trên giường nhỏ đứng dậy, bước nhẹ nhàng liên tục, vòng qua bức bình phong, qua lụa mỏng mơ hồ có thể thấy được vòng eo nhỏ nhắn không đủ một nắm, trong lúc đi tư thái thướt tha, một mùi thơm say lòng người tùy theo mà đến, nữ tử đi tới bên người Đoạn Hồi Xuyên, một đôi tay trắng xoa vai nam nhân, nhẹ nhàng nắn bóp: “Công tử muốn như thế nào? Ta nhất định thỏa mãn công tử, cho ngươi hưởng một đêm trọn đời không quên!”

“Ồ?” Đoạn Hồi Xuyên thoáng nhướn mi, lúc này mới lộ ra vẻ hứng thú, hắn chỉ chỉ đất trống trước mặt, ra lệnh: “Lại đây ngồi xổm xuống.”

Nàng hé miệng nở nụ cười, theo lời quỳ gối bên chân hắn, chậm rãi nghiêng người dựa vào đầu gối hắn, không ngờ hai chân đối phương dời đi chỗ khác, làm nàng vồ hụt.

Ngoảnh mặt làm ngơ với vẻ kinh ngạc của nữ tử, Đoạn Hồi Xuyên duỗi ra một cái tay, nghiêm trang nói: “Tay.”

Lục y trừng mắt nhìn, tuy rằng không rõ vì sao, nhưng vì mỹ vị sắp đến miệng, vẫn là hết chức trách đóng vai nữ tử phong trần, thuận theo mà đưa tay ra đặt lên lòng bàn tay đối phương.

“Ngoan lắm.” Đoạn Hồi Xuyên trói lại cổ tay của nàng, một tay kia vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, như chủ nhân chơi đùa sủng vật, sau đó lộ ra ánh mắt lão phụ hiền lành: “Tiếp theo chơi nhặt đĩa nhé? Chính là ta ném cái đĩa này ra ngoài, ngươi dùng miệng đớp lấy đem về.”

“…”

Nếu như vũ nữ cách vách ở đây, chắc chắn nhất định sẽ cùng chị em tốt nói không hết tiếng nói chung.

Lục y thần sắc cười mị dần dần nứt ra: “Ngươi đùa bỡn ta!”

Tai hồ ly giấu trong tóc lập tức dựng lên, mười ngón móng tay sinh trưởng sắc bén tựa đao, một cái đuôi to từ phía sau lưng xõa tung, trong chốc lát từ một mỹ mạo nữ tử biến thành hồ yêu hung dữ!

“A ——” đột nhiên đau đớn, cánh tay định công kích của nàng gập lại! Bị Đoạn Hồi Xuyên trói cứng cổ tay, mạch môn bị nắm chặt, cánh tay như sắp bị bẻ đi, không thể động đậy chút nào, chỉ hơi có dị động, móng vuốt sẽ bị phế bỏ.

Đối phương vẫn như trước vững chãi ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn xuống nàng: “Nhanh như vậy đã hiện hình, xem ra năng lực nghiệp vụ của ngươi không đến nơi đến chốn mà.”

“Ngươi ——” sắc mặt hồ nữ nhiều lần biến hóa, cuối cùng làm vẻ điềm đạm đáng yêu cắn môi dưới, nhỏ nhẹ cầu xin: “Công tử chẳng lẽ không thương hương tiếc ngọc? Ngươi làm đau ta rồi! Ta không còn ước mong gì khác, không đa nghi Mộ công tử, muốn cùng ngươi cộng kết một đêm nhân duyên thôi, coi như ngươi không thích ta, lẽ nào lại đối xử thô bạo với một cô gái yếu đuối như thế?”

Nói xong, viền mắt nàng ửng đỏ mông lung ánh nước, một bộ oan ức rưng rưng muốn khóc, mặc cho bất kì nam nhân nào thấy, đều không đành lòng làm thương tổn nàng mảy may.

Nhưng cố tình, Đoạn Hồi Xuyên tâm địa sắt đá căn bản không hề bị lay động: “Đừng nói nhảm kéo dài thời gian, hi vọng hồ tiên đại nhân nhà ngươi tới cứu à? Dẫn ta đi gặp bạn của ta, bằng không —— “

Một tiếng ma sát xương cốt nho nhỏ vang lên, cổ tay hồ nữ trật khớp.

Mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm đầu đầy, nàng cắn chặt môi, cũng không dám dùng ngôn ngữ mê hoặc nữa, đành phải đàng hoàng mặc hắn sai phái.

Về phần hai thị tỳ, sớm đã không thấy bóng dáng nữa, chỉ sợ là đi tìm viện binh rồi, Đoạn Hồi Xuyên cũng không thèm để ý, chính chủ ra mặt sớm một chút càng tốt hơn, một phát dẹp sạch, cũng sớm được về nhà tắm rửa đi ngủ.

Hắn lật tay lại, một đóa sen điện xanh tím không gió tự bay chậm rãi tỏa ra.

Vô số điện quang bé nhỏ sáng như tuyết du tẩu trong không khí, trong phút chốc tỏa sáng mãnh liệt, đánh vào hào hoa phú quý khuê các tinh xảo nơi đây thương tích đầy mình.

Cửa sổ cột trụ đều bị nướng cháy đen thành than, vách tường bốn phía nguy cấp như chồng trứng, cũng không biết nên bảo là tường bị chọc phá bởi những lỗ thủng lớn, hay nên gọi là phế tích đổ vỡ còn sót lại thì hợp hơn.

“Ngươi, ngươi! Nam nhân lòng dạ ác độc! Muốn tìm bằng hữu của ngươi, hủy phòng của ta làm cái gì!?”

Hồ nữ vừa kinh vừa sợ, nàng chỉ là một hồ yêu nho nhỏ, tìm nam nhân hút chút dương khí thải bổ thôi! Nghĩ đến một bữa cơm ngon gà bay trứng vỡ không nói, lần này cả giường cũng bị mất, sau này —— nàng còn có sau này sao?

Đợi tro bụi ngói vụn đầy trời lắng xuống, bốn phía khắp nơi đều bừa bộn, chỉ có Đoạn Hồi Xuyên ngồi cái ở cái ghế kia hoàn hảo không chút tổn hại.

Hắn buông hồ nữ uể oải ra, phủi mông một cái đứng lên, bên một bức tường đổ, một cái bóng người quen thuộc từ trong khói mù bước chậm tới.

Ngôn Diệc Quân thần sắc bình tĩnh, quần áo hoàn chỉnh, thậm chí ngay cả vết nhăn cũng không xuất hiện, bình tĩnh đi đến trước mặt hắn.

Trong phòng nến đỏ từ lâu biến thành tro bụi, ánh sáng bên ngoài tửu lâu dễ dàng lướt qua tường bị phá hoại hầu như không còn, trước mắt so với ban nãy còn muốn sáng rõ hơn mấy phần, đèn đuốc sáng rực quang minh chiếu rọi trên thân nam nhân, chưa soi sáng ra một chút vết tích bất kham hoặc ám muội nào.

Đoạn Hồi Xuyên tinh tế đánh giá một phen, cau mày nói: “Anh… Không bị sao chứ?”

“Đương nhiên không có.” Ngôn Diệc Quân hời hợt nở nụ cười: “Nơi này khoản đãi rất là thú vị.”

“…?”

Toàn thân đối phương tản ra khí tràng quá mức sung sướng, nếu không phải Đoạn Hồi Xuyên vững tin Ngôn Diệc Quân khí huyết bình thường, hơn nữa thời gian ngắn ngủi như thế, không thể phát sinh ra việc tươi đẹp gì, hắn cơ hồ muốn cho là Ngôn Diệc Quân đã bị kia hồ yêu thải bổ đắc thủ.

Thấy thần sắc Đoạn Hồi Xuyên lúng túng một bộ muốn nói lại thôi, Ngôn Diệc Quân nhất thời rõ ràng lời nói gây nên hiểu lầm, buồn cười: “Tôi là nói, đây là một trải nghiệm đặc thù khó gặp, anh cho rằng tôi là người như thế nào? Biết rõ xung quanh đều là yêu tinh, làm sao còn bị nữ sắc mê hoặc?”

Đoạn Hồi Xuyên chê cười: “Bác sĩ Ngôn tầm mắt rất cao, là tôi lo lắng dư thừa.”

Hắn thầm nghĩ, rõ ràng một bộ dáng hài lòng thoả mãn, người đàn ông nào sẽ không liên tưởng đến chuyện kia?

“Tiểu hồ yêu có vẻ chạy mất rồi, anh không ngăn cản sao?” Ngôn Diệc Quân quyết định bỏ qua cái đề tài kia.

Đoạn Hồi Xuyên tính trước kỹ càng mà khoát tay áo một cái: “Vừa vặn làm dẫn đường, tửu lâu này lớn như vậy, chẳng lẽ lại đạp cửa từng gian hay sao?”

“Bị mất tích mấy người?”

“Tìm thấy lão đại ở đây, còn sợ không tìm ra người.”

Cảm giác được vị trí hồ nữ cuống quít chạy trốn, còn có các yêu tinh “lai giả bất thiện” khác, hắn kéo tay Ngôn Diệc Quân, không nói lời gì dẫn y rời đi: “Đi cùng tôi, nơi này yêu khí rất nặng, đừng để lạc.”

Cảm giác khô ráo ấm áp dọc theo nắm tay hai người không tiếng động mà truyền tới, mang theo sức mạnh làm người an lòng.

Ngôn Diệc Quân thậm chí có thể miêu tả hoa văn trong lòng bàn tay đối phương, y không nói gì, chỉ là hơi dùng sức nắm lại.

Giống như đêm mưa đầy máu và lửa rất nhiều năm trước, trong lúc y còn đang bàng hoàng trầm luân trong bóng tối không thấy đáy, một thân thương tích khắp người chật vật, cũng có một cái tay như vậy, bất ngờ đưa đến trước mặt y.

Năm tháng lạnh lùng tàn phá tước đoạt tất cả của y, cuối cùng bên canh y, vẫn luôn là người này.

Bất kể là quá khứ, hay là hiện tại.

Trong tửu lâu sênh ca yến vũ nam nam nữ nữ đều không thấy, thay vào đó chính là đám yêu tinh bộ dạng thiên kỳ bách quái, bọn chúng không chết lặng đóng vai vũ nữ cùng tửu khách nữa, cũng không tiếp tục tầm hoan mua vui nữa, bọn chúng dường như đã bày mưu đặt kế, như tre già măng mọc mà liên tiếp tấn công hai người!

Đoạn Hồi Xuyên đối với tiểu yêu quần chúng căn bản không thèm để ý tới, trái lại yêu khí oán giận trùng thiên hun cái mũi hắn đau đớn.

Ngôn Diệc Quân nhìn bóng lưng kiên định trước mắt, sấm chớp hùng vĩ lẫm liệt bao quanh hai người, thần cản giết thần phật chặn giết phật, tất cả yêu ma quỷ quái ở trước mặt hắn đều thành thua kém, không khác gì lá rơi rụng bị gió thu vô tình cuốn đi.

Không có bất cứ kẻ địch nào có thể làm cho hắn dừng bước lại.

Hắn đang ở đây, gần trong gang tấc, chính mình đưa tay ra là có thể chạm vào.

Đoạn Hồi Xuyên chợt ngừng lại, trước mặt bọn họ đã không còn bất kỳ yêu tinh nào, chỉ có một phiến cửa màu đỏ sậm chạm trổ hoa văn, ngăn cản đường đi của hai người.

Phương Tuấn thời trẻ trâu cũng từng ảo tưởng ra mình là quân vương cổ đại oai phong lẫm liệt, sở hữu ao rượu rừng thịt mỹ nhân như mây, nhưng hôm nay thật sự đưa thân vào ao rượu, mỹ nhân rình quanh, lại hận không thể lập tức tỉnh dậy từ trong ác mộng.

Thiên linh linh địa linh linh chư thiên thần phật bồ tát phù hộ, vô luận ai cũng được, thần tiên nhanh tới cứu cậu đi!!!

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn: Bác sĩ nhà ta yếu nhược như vậy, tay trói gà không chặt, khẳng định là bị yêu tinh các ngươi chiếm tiện nghi rồi!

Ngôn: Khụ khục…