Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 54: Ở chung

Sau khi thôn nhỏ vô danh trong không gian bị khóa được phóng thích, giữa ban ngày quỷ thôn rốt cục cũng náo nhiệt trở lại, dân cả thôn thiên ân vạn tạ, nhiệt tình quá mức, thiếu chút khiến hai người Đoạn Hồi Xuyên không chống đỡ được.

Hắn săn sóc thả cho Bạch Giản một tháng nghỉ phép, tiền thưởng lặng lẽ gửi vào tài khoản, cùng Ngôn Diệc Quân cáo biệt người nhà họ Bạch, tập thể toàn thôn đến chia tay, tiễn về nhà.

Thủ tục sang tên biệt thự Phương gia đã làm thỏa đáng, Đoạn Hồi Xuyên thuê công ty dọn nhà giúp chuyển đồ.

Vừa nghĩ tới phải rời khỏi cái nhà nhỏ ở gần tới mười năm này, trong lòng hắn còn có một tia nhàn nhạt không muốn.

Nhưng điểm ấy không đáng giá tình hoài, cho Tiểu Thần cuộc sống và hoàn cảnh sống tốt hơn và chất lượng hơn mới là quan trọng nhất.

—— huống chi, nếu vẫn ở lại căn phòng hẹp này, một số việc làm nhiều không tiện.

Nhà mới phần lớn gia cụ đều đã mua thêm xong xuôi, chỉ có Hứa Thần mỗi ngày đã quá quen với thiếu thốn rồi, cái này cũng không cho ném, cái kia cũng không cho vứt, khắc cốt ghi tâm không thể để lãng phí. Vì vậy Đoạn Hồi Xuyên không thể làm gì khác hơn là vơ vét đồ ở sự vụ sở một lần, có thể mang đi thì mang đi hết.

Tầng một sự vụ sở.

Phòng khách chật hẹp chen chúc ngày xưa bây giờ rỗng tuếch, chỉ còn vài cái tủ gỗ hỏng hóc, ghế sô pha bằng da cũ nát, còn có một tập báo cũ rải rác ở trên sàn nhà, bị đạp lên toàn dấu giày ngổn ngang.

Đoạn Hồi Xuyên ngồi chồm hỗm trên mặt đất dọn dẹp một rương giấy lớn, là sách vở tư liệu có liên quan đến Long tộc nhờ Phỉ lão bản kiếm hộ, từng quyển từng quyển nhét vào.

Nói đến buồn cười, hắn đường đường là một Chân long, lại muốn thông qua tưởng tượng trong sách của nhân loại, đi tìm hiểu chủng tộc của mình, trong đó phần lớn hắn đều cưỡi ngựa xem hoa xem qua, phần nhiều là lời truyền miệng lung tung lời, tạm thời không tìm ra đầu mối gì.

“Mấy cái rương này đều sửa sang xong.” Giọng Ngôn Diệc Quân từ phía sau hắn vang lên, kèm theo tiếng vật nặng rơi xuống đất, sàn nhà xông lên một mảnh bé nhỏ bụi trần.

“Ừm, đợi lát nữa em tới thu thập.”

Thả một quyển sách xuống, Đoạn Hồi Xuyên quay đầu lại lơ đãng liếc mắt một cái, chỉ thấy Ngôn Diệc Quân ôm hai cái hộp giấy cao bằng nửa người hợp lại, dễ dàng đặt trên mặt đất, khí cũng không suyễn, giống như đây không phải là một đống tạp vật nặng, mà là một tấm bọt biển nhẹ tênh.

Cái tên này… Ăn rau chân vịt lớn lên sao?

Đoạn Hồi Xuyên ở trong lòng chua xót nghĩ thầm, thấy thế nào cũng không như người bình thường, làm sao lúc trước lại bị bề ngoài yếu nhược lừa gạt cơ chứ?

Bất tri bất giác đeo một bộ lọc dày 800 mét.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Ngôn Diệc Quân từ phía sau ôm tới, hai tay vòng lấy eo của Đoạn Hồi Xuyên, lồng ngực ấm áp cùng lưng chặt chẽ dán vào nhau, hắn thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng tần suất tim đập.

“Em nghĩ…” Đoạn Hồi Xuyên rầm rì nói không nhìn y, dừng một chút, giống như không có chuyện gì xảy ra: “Nhà mới có rất nhiều phòng, để không như vậy, thật lãng phí.”

“Ồ?” Ngôn Diệc Quân trầm thấp nở nụ cười, cằm đặt ở hõm vai hắn, “Cho nên?”

Đoạn Hồi Xuyên thập phần hào phóng mà đề nghị: “Cho nên, muốn người nào đó chuyển tới thì sao đây, em có thể cân nhắc giảm bớt tiền thuê nhà.”

Ngôn Diệc Quân mím môi mỉm cười, giả vờ làm khó dễ nói: “Như vậy sao, vậy anh tiếp tục ở nhà mình, ít nhất không cần giao tiền thuê nhà.”

“Trường hợp này không thể tính như vậy.” Đoạn Hồi Xuyên xoay lại, nghiêm trang giơ ngón tay: “Anh xem, nhà em không chỉ bao ở, còn bao ăn, quan trọng nhất là, chủ nhà anh tuấn tiêu sái, biết hi sinh nhan sắc, cung cấp phục vụ đặc thù. Tiện nghi lớn như vậy đi đâu tìm? Anh kiếm bộn rồi.”

Thấy hắn ra vẻ bị thiệt thòi, Ngôn Diệc Quân rốt cục bị sự không biết xấu hổ của hắn đánh bại, nằm nhoài ra vai nam nhân cười run người: “Nếu Đoạn lão bản có lời mời thịnh tình như vậy, tôi từ chối thì bất kính.”

Đoạn Hồi Xuyên thỏa mãn cười trộm, trên mặt thận trọng: “Nhớ giao tiền thuê nhà.”

Ngôn Diệc Quân ghé vào lỗ tai hắn cười trầm thấp: “Chưa đóng nổi tiền thuê nhà, dùng lương thực nộp thuế được không?”

Đoạn Hồi Xuyên sững sờ, nheo mắt lại: “Nhã nhặn bại hoại!”

Ngôn Diệc Quân ung dung thong thả vê cổ áo của hắn: “Đừng quên lần trước ở trong thôn Bạch gia, em đã đáp ứng anh —— “

Đoạn Hồi Xuyên bịt miệng y vào, mặt tối sầm lại, run rẩy khóe miệng: “Em đáp ứng anh khi nào? Em chỉ nói là sẽ không cười nhạo anh mà thôi. Không nghĩ tới đường đường Ngôn đại viện trưởng, lại có loại sở thích kỳ quái này! Chà chà!”

Ngôn Diệc Quân kéo tay hắn ra, làm như không thấy hắn nói móc, hai con mắt cong như trăng non, lông mi cong vút nhẹ nhàng vẫy, khẽ mỉm cười: “Ngày sau còn dài, anh không vội vã.”

“…” Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên có loại dự cảm không ổn.

Chờ hai người thu thập xong, lúc hắn cùng Ngôn Diệc Quân đến nhà bên chuẩn bị lần thứ hai làm đại nghiệp dọn nhà, phát hiện hành lý của Ngôn Diệc Quân đã sắp xếp xong, đặt trong phòng khách, chỉ việc xách đi.

Y đóng bể cá chứa mấy con cá chép tí hon trong phòng  khách lại, thuần thục sai khiến công nhân vận tải khuân hành lý lên xe, quay đầu lại cầm tay Đoạn Hồi Xuyên, nhẹ cười nói: “Đi thôi, chủ nhà trọ tiên sinh.”

Đoạn Hồi Xuyên: “…”

Rốt cuộc là bàn tính nhỏ của ai đang kêu vang?

Theo chiếc dọn nhà xe chậm rãi chạy khỏi hẻm nhỏ, văn phòng nho nhỏ này cuối cùng cũng kết thúc sứ mạng của nó.

Gió thu cuốn lấy lá khô vàng héo quắt rơi khỏi chạc cây, trên mặt sàn xi măng ngổn ngang bóng cây.

Vừa mới nửa ngày, hẻm nhỏ yên tĩnh lần thứ hai nghênh đón mấy vị khách không mời mà đến, bọn họ như lá rụng phiêu linh từ ngọn cây nhẹ nhàng bay xuống, nhưng ngõ hẻm thực sự quá mức thanh lãnh, không ai chú ý tới bọn họ.

Nam nhân dẫn đầu mặc đồ đen, làm cho vóc người gã cực cao, trên đầu đội một cái mũ tròn kiểu cổ, khuôn mặt lạnh lùng, hai gò má rất căng thẳng, rắn như đá.

Móng tay của gã cực kì sắc bén, giống như không cần dùng lực nhiều, cũng dễ dàng cắt yết hầu kẻ khác.

Đi theo phía sau hắn là mấy nam nhân, thể trạng cao gầy giống nhau, nhưng ánh mắt sắc như chim ưng và bàn tay dày vết chai mơ hồ toát ra một tia khí tức nguy hiểm.

Nam nhân dẫn đầu ngẩng đầu nhìn cửa lớn văn phòng đóng chặt, chốt cửa treo một tấm biển ghi đã chuyển chỗ kinh doanh, từ cửa sổ sát đất tối om nhòm vào, mơ hồ có thể thấy được một cái lồng chim trống rỗng treo ở huyền quan, bên trong vắng lặng như tờ, không có một bóng người.

Nam nhân nhíu nhíu mày, như cục đá vẽ ra vết nứt: “Xác định là chỗ này?”

Một người trong đó lấy ra bức ảnh, tỉ mỉ so sánh với biển hiệu sự vụ sở cũ kỹ phai màu phía trên, thấp giọng nói: “Dực đại nhân, đúng là nơi này. Xem ra chúng ta đi chậm một bước, Nhị điện hạ đã sớm ly khai.”

Dực hơi nghiêng mặt sang bên liếc nhìn, lạnh nhạt nói: “Không tiếc bất cứ giá nào, mau chóng tìm hắn, trưởng điện hạ đã mất kiên nhẫn, nếu như các ngươi cũng vô dụng giống như con quạ, vậy thì Vu tộc nhân các ngươi, cũng không cần giữ ý nghĩ bám vào trưởng điện hạ nữa, từ đâu tới đây thì về lại nơi đó đi.”

Phía sau mấy người yên lặng liếc mắt nhìn nhau, gom xuống giận dữ trong đáy mắt, cung kính cúi đầu vâng dạ.

Nhà mới của Đoạn Hồi Xuyên thuộc một khu biệt thự xa hoa trên một bán đảo giữa hồ nơi trung tâm thành phố, một cái nhà ba tầng kiểu tây nhỏ, sân được một tường cây cao bằng người ngăn cách, tính tư mật và tính an toàn đều thuộc nhóm nhất nhì thành phố.

Lúc mới chuyển đến, Hứa Thần hưng phấn hồi lâu, mang theo Chiêu Tài ở trong sân chạy như bay, cầu xin Đoạn Hồi Xuyên làm cho mình một cái đu quay bằng trúc, mỗi ngày đơn thuần đãng đến đãng đi, cũng có thể đùa tới không còn biết trời đâu đất đâu.

Đoạn Hồi Xuyên ngồi trong thư phòng cạnh phòng ngủ tầng ba.

Trước mắt mỗi ngày tuy rằng nhìn như thoải mái, mà Đoạn Hồi Xuyên chưa từng quên, có một ngọn núi lớn áp ở trên đỉnh đầu, từ khi ở Đoạn gia Tổ Từ nhìn thấy Vũ biết rõ thân phận mình, hắn bắt đầu càng ngày càng bức thiết, phải biết càng nhiều bí mật liên quan đến huyết thống.

Vừa nghĩ tới còn có hắc thủ sau màn trong bóng tối nhòm ngó nhất cử nhất động của mình, tỉ mỉ bày kế giết chết mình, Đoạn Hồi Xuyên lại càng cảm giác thời gian gấp gáp.

Hắn từ trước đến giờ không có thói quen ngồi chờ chết. Còn nữa, bây giờ hắn cũng không phải cô độc, hắn còn có người nhà còn có lo lắng.

Tuy là ban ngày, rèm cửa sổ thư phòng cũng đóng chặt lại, trong phòng chỉ sáng một chiếc đèn bàn, lúc hắn đang suy tư, có thói quen với độ sáng.

Tư liệu hỗn độn chất đầy bàn học, ở giữa để trống một không gian nhỏ, đặt một chiếc kệ làm từ vàng ròng, Đoạn Hồi Xuyên đề bút, chấm máu rồng pha loãng, hướng lên trên vẽ trận pháp, bút dùng chính là bút lông sói Phương Tuấn đưa.

Đồng hồ treo trên tường từng giây từng phút trôi qua, mãi đến tận khi tiêu hao lượng lớn tinh khí cùng linh lực, trán có chút mồ hôi, hắn mới thu bút, một khắc đặt nhẫn lên trên, phảng phất có một tiếng rồng gầm hùng hồn ở bên tai thét dài qua.

Bốn cái rãnh trống đã điền vào ba cái, theo lý mà nói, sức mạnh của nhẫn đã khôi phục hơn nửa, hiện tại hắn muốn dùng thứ cổ xưa này chỉ dẫn trận pháp, thử đi tìm tung tích viên kim cương thứ tư.

Dùng sức cắn chóp lưỡi, một mùi máu tanh nồng nặc nhất thời lan tràn nơi chóp mũi, một giọt tinh huyết đỏ sẫm run rẩy rơi xuống, được lòng bàn tay của hắn hơi nâng, lơ lửng phía trên nhẫn.

Phòng không gió, nhưng trên bàn sách vở đột nhiên bị khí lưu vô hình thổi đến mức không ngừng lật từng trang, nhỏ bé rung động có trung tâm ở chiếc nhẫn, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ mặt bàn.

Ánh đèn bàn ấm nóng lấp loé một chút rồi đột ngột tắt, nhưng thư phòng vẫn chưa vì vậy mà trở nên tối tăm —— bởi vì bảo thạch trên nhẫn bỗng nhiên phóng ra một quầng sáng rạng rỡ!

Tráng lệ, hoa mỹ, lộng lẫy loá mắt, Đoạn Hồi Xuyên ngừng thở, cơ hồ không có cách nào dùng lời nói hình dung vẻ đẹp làm người chấn động cả hồn phách này.

Hắn tuỳ theo nhẫn chỉ dẫn chậm rãi nhắm hai mắt lại, thế giới vẫn như cũ rõ ràng trong sáng.

Một bức tranh hư huyễn ở trước mắt từ từ triển khai, đó là một hòn đảo trên biển, phủ kín tinh tế cát trắng thảm thực vật cùng xanh biếc, xung quanh đảo một chuỗi các cụm san hô rải rác, nhìn xa không khác gì một tấm lụa xanh trên một chuỗi dây chuyền trân châu.

Hình ảnh đến đó dừng lại, Đoạn Hồi Xuyên từ trong thế giới nhẫn rút ra ý thức, mỏi mệt nặn nặn mi tâm, một viên kim cương cuối cùng, ở trên hải đảo này?

Nhưng biển rộng mênh mông, đi đâu mà tìm?

Tiếng gõ cửa đánh gãy hắn mặt ủ mày chau.

“Anh có thể vào không?” Là tiếng Ngôn Diệc Quân.

Đoạn Hồi Xuyên tiện tay mở đèn, lười biếng duỗi người: “Cửa không khóa.”

“Còn bận?” Ngôn Diệc Quân dựa vào cạnh cửa, trong tay giơ giơ lên hai tấm thư mời: “Tuần sau ở Nguyệt Lượng Loan có một buổi đấu giá, em muốn cùng anh đi giải sầu không?”

“Nguyệt Lượng Loan là chỗ nào? Cũng không phải hải đảo, em không đi.” Đoạn Hồi Xuyên từ trên màn ảnh máy vi tính tìm tòi kết quả bên trong ngẩng đầu, bĩu môi, “Em không có hứng thú với đồ xa xỉ của người có tiền, với cả em cũng không mua nổi.”

“Hải đảo?” Ngôn Diệc Quân vòng ra sau bàn học, cúi người quấn lấy cổ của hắn, môi mỏng mân ra một độ cong động nhân, giọng điệu qua quýt bình thường như là ăn cơm uống nước: “Nếu em muốn, anh mua một cái cho em.”

Người này đến cùng có bao nhiêu tài sản…

Đoạn Hồi Xuyên bị trí tưởng tượng bần cùng làm nghẹn lại, có chút buồn bực, rốt cục hỏi một vấn đề chôn dấu đã lâu: “Anh đến tột cùng vì sao lại đối tốt với em như vậy?”

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn: Bởi vì anh có ham mê kỳ quái.

Đoạn:???