Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 71: Đánh người thì đánh trước mặt

“Các ngươi đừng đánh nhau? Đừng bắt nạt nó!” Hồng Hồng đạp đạp chạy tới, đặt mâm hải sản trên boong thuyền, đang muốn giải cứu con thạch sùng bị con mèo nhỏ “chà đạp”.

Ôm lấy con mèo nhỏ, mắt mèo tròn vo thoáng nhìn mâm thức ăn nhảy đi, tôm cua chiên thơm ngon vàng ươm, hành thơm nức mũi, nó quẫy nhẹ  đuôi, giữ mâm thức ăn, nói cảm ơn với hồng y cô nương.

“A, ngươi biết nói?” Tiểu cô nương sững sờ đứng tại chỗ gãi đầu một cái, trơ mắt nhìn con mèo đen há mồm ngoạm con thạch sùng, đuôi nâng mâm hải sản, bước chân mèo khéo léo, như một làn khói bay không còn ảnh.

Nàng mờ mịt nhìn bốn phía: “Kỳ quái, Đoạn đại ca đâu rồi?”

Hải ngư thuyền là một con thuyền gỗ lớn kiến tạo trên lưng cá voi to rộng trơn nhẵn, hải ngư tộc xưa nay tính cách dịu ngoan, tốc độ vừa nhanh vừa vững vàng, đặc biệt yêu thích việc lơ lửng ngoài khơi, tộc trưởng cùng các đại thương hành ký kết khế ước, kiếm lấy ngoại vật tu luyện.

Bên kia, hai người Đoạn Hồi Xuyên trở về phòng, không còn người ngoài quấy rối, một lần nữa hóa hình người.

Khoang tàu đại thể chật hẹp, may mà lĩnh đội Kim Lâm thập phần coi trọng hắn, đặc biệt cho hắn một gian rộng rãi, mà trên thực tế, cũng tương đương với nhà kho ở sở sự vụ cũ nát, bốn phía dùng tấm gỗ nghiêm mật làm tường, trên mặt sơn bóng loáng, hiệu quả cách âm trái lại không tệ.

Đoạn Hồi Xuyên đắc ý chọn ra đĩa cá khô, đặt vào trong bát, đưa cho Ngôn Diệc Quân, cười híp mắt nhìn y: “Ăn đi, mèo.”

Con mèo nhỏ Ngôn: “…”

Ngôn Diệc Quân bất đắc dĩ nhấc chân mèo lên ấn ấn trán, chui xuống dưới bàn đẩy ra một bếp lò than nhỏ, xốc lồng lên, mùi thơm vịt nướng lập tức tràn ngập khoang tàu nhỏ, than trong lò được đặt trong một trận pháp cách nhiệt, linh vịt hoang dã thơm ngọt, nướng đến mềm giòn, ướp đầy gia vị, linh khí nồng nặc bị khóa trong trận pháp, bảo lưu lại nguyên nước nguyên vị.

Đoạn Hồi Xuyên trợn mắt há hốc mồm mà nuốt một ngụm nước bọt: “Anh lấy ở đâu ra?”

“Dưới nhà bếp của tàu, đội buôn này nghĩ cũng chu đáo, chắc là lúc trước săn được.” Ngôn Diệc Quân bắn ra mấy cái móng vuốt, xoát xoát mấy lần, con vịt đáng thương bị phân thây thành mấy phần bằng nhau, cắn một cái: “Hương vị không tệ, tranh thủ ăn lúc nóng.”

Mỗi ngày ở Long Uyên giới tuy rằng không yên ổn, thế nhưng tài nguyên dồi dào, hiện thế không cách nào so sánh, dù cho tùy tiện một con vịt trời, cũng là trân bảo ở hiện thế mà chỉ có thể gặp không thể cầu.

Vậy nên, có vài người thấp kém sống ở tầng chót, mặc dù gặp may đúng dịp tìm được đường vượt qua hư không vô tận đi tới hiện thế, cũng không nguyện dễ dàng rời đi.

Đoạn Hồi Xuyên lấy xuống một cái cánh, đang muốn đưa đến bên mép —— hải ngư thuyền vững vàng chạy đột nhiên rung động mãnh liệt!

Toàn bộ khoang tàu đột ngột bị nghiêng thành sườn dốc, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, cánh vịt trong tay hắn tuột tay rơi ra, rớt vào gầm giường, bọc đầy tro bụi bẩn thỉu, không thể ăn được nữa.

“… Đệt!” Đoạn Hồi Xuyên vô cùng phẫn nộ, mặt đen thành đáy nồi: “Lại là tên khốn kiếp kia quấy rối ta ăn cơm?!”

Nửa giờ trước bầu trời còn trong trẻo, trước mắt đã bị mù mịt mây đen che kín.

Mặt biển bình tĩnh bị cuồng phong sóng lớn đánh vỡ, giống như có bàn tay khổng lồ vô hình, trắng trợn không kiêng dè điên cuồng quấy nước biển.

Xoáy nước màu lam đậm đột ngột xuất hiện dưới đáy thuyền, khiến cho hải ngư không thể không đình chỉ bay tới, vội quay lại, dùng sức run rẩy quạt vây cá khổng lồ, thoát khỏi lực hấp dẫn của vòng xoáy.

Tai nạn dị thường trên biển, làm đội buôn cảnh giác.

Vài con chim báo mưa xoay quanh ở trên khoảng không, rất xa, trên mặt biển mênh mông xuất hiện một con đại hải ngư thuyền khác, mũi tàu có cờ xí của Hải Vân Giao Long tộc, trong cuồng phong mãnh liệt tung bay, uy thế lừng lẫy, nhanh chóng áp sát bọn họ!

“Người của Liên gia! Bọn họ dĩ nhiên đuổi tới!” Thiếu nữ áo đỏ sắc mặt trắng bệch, anh trai của nàng một bên nhỏ giọng an ủi, cẳng chân nhỏ run lập cập, tiết lộ sự bất an của hắn.

Lĩnh đội Kim Lâm đứng ở trên khán đài xa xa phóng tầm mắt tới thuyền áp sát, hơi nhíu lại lông mày, lập tức giãn ra, nhàn nhạt nói: “Không cần lo lắng quá mức, chỉ là một thuyền của Hải Vân Giao Long, đội buôn chúng ta cũng không biết đã săn đã giết bao nhiêu đầu ác giao, thông báo toàn bộ nhân viên chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nếu bọn họ dám đến đây làm càn, ta cũng không ngại một lần làm hải tặc.”

“Đầu lĩnh ngươi xem, phía sau cái thuyền kia còn có một cái đại thuyền khác! Mặt trên cờ hình như là tộc huy Long tộc, không sai, là một long thuyền!”

“Cái gì? Có Long tộc nhân đến?” Mọi người cả kinh kêu lên, trên boong thuyền thủy thủy đoàn rối loạn, từng người từng người thấp thỏm lo âu theo sóng biển mãnh liệt chập trùng bất định.

Bầu không khí ngột ngạt bao phủ trên đỉnh đầu mỗi người, như âm u sương khói nặng nề áp đến, hai anh em chưởng quỹ mập càng thêm tuyệt vọng, không nghĩ tới, Liên gia thật sự mách Long tộc tới trả thù bọn họ!

“Không nên kinh hoảng, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, các ngươi làm sao phải sợ thành như vậy làm gì? Đâu phải là chưa từng gặp Long tộc.” Ánh mắt Kim Lâm không vui phất qua trên mặt từng người, ngữ khí ngưng túc, ép mọi người câm như hến.

Thời gian nháy mắt, hai chiếc cự thuyền đối diện phá tan sóng lớn, nhanh chóng áp sát tới, ở gần thậm chí có thể thấy rõ hoa văn trên viền cờ.

Cái thuyền rồng cự đại kia, so với hải ngư thuyền của bọn họ cao hơn mấy mét, mũi tàu phủ khắc một cái đầu rồng màu đen, dữ tợn dâng trào ánh vào tầm mắt của mọi người, cảm giác khủng bố ngột ngạt phả vào mặt.

Trấn đến toàn bộ thuyền trong lúc nhất thời yên tĩnh không hề có một tiếng động, nghe được cả tiếng kim rơi.

Kim Lâm hơi nhíu mày: “Đây là thuyền Hắc Long Vệ, không nghĩ cái nơi hẻo lánh này, cư nhiên còn có người có quan hệ với Hắc Long Vệ.”

Trên mặt hắn không hiện ra, tâm lý lại chợt lóe một tia hối hận nhàn nhạt, nếu là phổ thông Long tộc thì thôi, Hắc Long Vệ này là quái vật khổng lồ, cửa hàng Khánh Long của bọn họ không trêu chọc nổi, bây giờ hối hận hiện đã quá đã muộn.

“Toàn bộ nhân viên đề phòng, chuẩn bị chiến đấu!”

Vừa dứt lời, loảng xoảng một tiếng, mép thuyền đụng vào nhau.

Ba cái thuyền va chạm ra tiếng vang đinh tai nhức óc, nổ màng nhĩ tai ong ong, một đám Giao Long thị vệ xuất hiện ở mũi tàu, số lượng quá mức đông, thét lên người tê cả da đầu.

Bọn thị vệ ở đầu thuyền xếp hàng ngang, nhường ra một lối đi ở giữa.

Liên thiếu gia nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày bước vượt lên, ánh mắt hung tàn nhìn chung quanh bông thuyền, nhìn đến anh em Lý mập co rúm phía sau mọi người thì hơi dừng lại, tìm trái phải cũng không thấy tên ngày đó đả thương chính mình.

“Họ Kim, lăn ra đây, ngươi cho rằng các ngươi chạy trốn suốt đêm có thể chạy thoát? Một vùng Hải Vân quanh đây đều là địa bàn của Hải Vân Giao Long tộc ta, mau gọi tiện chủng kia ra đây, bổn thiếu gia biết hắn đang ở trên thuyền! Phạm vào tội lớn ngập trời, dám làm không dám chịu sao?”

Nhìn xuống phía dưới thấy thủy thủ đội buôn trên mặt giận mà không dám nói gì, Liên thiếu gia nhất thời khuây khoả hoàn toàn, khuất nhục mấy ngày trước ở quán rượu đều xóa đi mấy phần.

Gã thích hưởng thụ loại khí thế này làm người im lặng ngột ngạt này, đặc biệt là mấy tên vớ vẩn tự cho là mình hiệp nghĩa lẫm liệt, cuối cùng không thể không cúi đầu xưng tội dưới uy thế của gã.

Quả nhiên là mỹ diệu cực kỳ.

“Liên thiếu gia.” Kim Lâm đứng ra, động viên thuyền viên đang nóng nảy, hai tay để sau lưng, đứng thẳng tắp trước boong tàu, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt khinh bỉ của đối phương: “Cửa hàng chúng ta vào nam ra bắc, chú ý chính là tín dự, chúng ta cũng từng cùng Hải Vân Giao Long tộc làm qua sinh ý, đại gia đôi bên cùng có lợi, hoà thuận thì phát tài, ngài cũng là nhân vật có thân phận, hà tất chỉ vì một xung đột nhỏ, hưng sư động chúng như vậy đâu?”

“Ít nói nhảm. Chỉ bằng món đồ trên cổ ngươi, bổn thiếu gia hôm nay bắt ngươi phải chôn thây ở Hải Vân!” Liên thiếu gia chỉ vào hắn, nhìn cung trang thiếu phụ phía sau lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ, ngươi xem, chỉ là lĩnh đội một cái cửa hàng, mà hết sức hung hăng, bây giờ anh rể đến, xem hắn còn dám làm càn?”

Tay ngọc xanh nhạt phất qua tóc mai buông xuống sợi tóc, Long phu nhân thần sắc nhàn nhạt, cũng không tức giận, trái lại lộ ra một vẻ thương hại cao cao tại thượng, hời hợt dặn dò:

“Giết hết những người khác, lưu lại cái tiểu cô nương kia, mang về hầu hạ thiếu gia, còn tên lĩnh đội, trước tiên ép hỏi ra kẻ đả thương thiếu gia ở nơi nào, sau đó mang về trong tộc lăng trì, ha, nhìn, đắc tội người không nên đắc tội, liên lụy đến cả một thuyền người chết, đội buôn thì không làm tốt, lại cứ mắt mù, thực sự là đáng thương.”

Thủy thủy đoàn đội buôn dồn dập nhấc vũ khí lên, trận pháp phòng ngự trên thuyền lập tức được mở ra, nhưng so với lực công kích của thuyền rồng, không khỏi phải giật gấu vá vai, trận phù sư Liên gia tinh thông trận pháp đã bắt đầu thử nghiệm phá trận, phá tan phòng ngự cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Đối mặt với lực lượng mạnh như vậy, Kim Lâm cũng không có cách nào khác, chỉ đành liều mạng một trận.

Mắt thấy một hồi chiến đấu một mất một còn sắp bùng nổ, thời khắc song phương giương cung bạt kiếm, một tiếng quát lớn bao hàm phẫn nộ cùng oán giận, đột nhiên phá vỡ giằng co, như một nốt nhạc dạo không hài hòa xen vào trận chiến căng thẳng này ——

“Thì ra lại là ngươi, có cừu oán gì với cơm của ta sao? Mỗi lần đều chọn lúc ăn cơm đến gây sự.” Đoạn Hồi Xuyên mặt đen như đáy nồi, nổi giận đùng đùng trèo lên boong, chỉ vào mũi Liên thiếu gia, đổ ập xuống lời mắng xối xả.

“Cha mẹ của ngươi đã không dạy ngươi hai chữ lễ phép viết như thế nào sao? Không sao, để ta đánh cho ngươi biết.” Đoạn Hồi Xuyên cuốn một bên ống tay áo qua khuỷu tay, hất cằm lên, lười biếng nheo mắt lại: “Ta còn chưa có thử qua vị thịt giao kho đây, chính là không biết các ngươi con nào ăn ngon hơn? Nếu không chọn ngươi đi, tỷ tỷ của ngươi trên người mùi máu tanh quá nặng, ăn không ngon.”

Con mèo đen nhỏ đi theo phía sau hắn, dò ra nửa cái đầu mèo xem trò vui, móng vuốt nâng mấy con cá khô chấm đường dấm, chậm rãi thả vào trong miệng.

Liên thiếu gia trợn tròn cặp mắt, miệng run rẩy mở lớn, tức giận đến một câu cũng không nói ra được, gã được nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám ở trước mặt gã làm càn, chớ nói gì là kêu gào muốn ăn thịt giao!

“Tỷ tỷ! Ngươi xem —— chính là người này! Ngày đó đả thương ta!” Mặt Liên thiếu gia đỏ lên, đáy mắt che kín tơ máu, đầu bị đánh thương tổn lại mơ hồ đau: “Khốn nạn! Ta muốn giết ngươi! Dám đối nghịch với Hải Vân Giao Long và Long tộc, ta muốn nhìn tận mắt ngươi bị xé thành mảnh nhỏ!”

Sắc mặt tràn đầy giận dữ trên kiều dung của Long phu nhân lóe lên một cái rồi biến mất, nàng siết chặt vòng Ngọc Long trên cổ tay, chỉ muốn nổi giận.

“A, ở trước mặt ta kêu gào muốn ăn phu nhân của ta, ngươi là kẻ đầu tiên, thực sự là can đảm lắm, vô tri không sợ.”

Đang khi nói chuyện, trên thuyền rồng chậm rãi đi ra một nam nhân khôi ngô cao to, lớp vảy màu đen dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng lạnh lẽo âm trầm.

Phải trái hai bên trán nam nhân là đôi sừng phân nhánh màu đen sắc bén, tuyên thị thân phận cao quý trước mọi người.

“Để ta xem một chút, là ai dám ngang ngược trước mặt Hắc Long Vệ chúng ta?”

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn: Anh thay đổi! Trước đây anh không phải như thế! Hiện tại ngoại trừ bán manh còn có thể làm gì? (vô cùng đau đớn. jpg

Ngôn: Còn biết xem diễn.