Vô Song Chi Chủ

Chương 112: Âm Minh ra tay (2)

Từ bên trong dấu vết rách nát của trận pháp, Vân Hoàng bước ra.

“Hư không trận pháp lợi hại thật. May mắn là đối phương chỉ bố trí một cái Tam cấp cao giai trận pháp.”

Thức hồn cùng hồn hải của Vân Hoàng sau khi đạt đến cấp bậc Chân Đan cảnh có thể trong nháy mắt nhìn ra Tam cấp đỉnh giai trận pháp. Hư không trận văn tuy rằng lợi hại nhưng cũng chỉ chậm trễ bước tiến của hắn một chút thôi. Không tới ba khắc đồng hồ liền bị hắn oanh kích.

“Đáng tiếc, lại tốn thêm một thanh kiếm nữa.”

Tấm lưới kia cũng khá cứng cáp, hơn nữa lại rất dẻo dai, Vân Hoàng ngoại trừ dùng vật sắc nhọn cho nhanh ra thì dùng sức rất lâu. Hắn ra tay cũng khá mạnh, đem cả kiếm đều bị bể nát.

Đừng nhìn Vân Hoàng cướp đoạt rất nhiều pháp bảo, chứ mất một cái là ít đi một cái. Những cái đó đâu phải là từ trên trời rơi xuống để mà phí phạm?

Gã đeo mặt nạ hắc xà kia âm trầm, bộc phát ra uy thế của tu sĩ Thông Linh cảnh thất cấp. Gã ném ra ba đạo phù lục, trong miệng cười gằn:

“Thoát được khốn trận của ta tức là ngươi cũng có bản lĩnh, bây giờ ngươi có thể chết mãn nguyện.”

Gã niệm ra từng đạo pháp quyết, ba tấm phù lục mỏng như cánh ve bay lơ lửng tạo thành thế chân vạc., lặng lẽ xoay tròn. Được linh lực tiếp cận, những phù văn trên phù lục dần sáng lên.

“Viêm Long Tam Thần Phù!”

Phá được khốn trận của gã và tấm lưới kia chứng tỏ thực lực của đối phương có khi còn cao hơn gã. Gã âm thầm hối hận, sớm biết vậy đã tốn thời gian bố trí một cái Tứ cấp trận pháp, lúc đó đối phương sẽ mặc gã chém giết.

Từ bên trong ba đạo phù lục dâng trào lên hoả diễm, từ hư không bay ra ba đầu viêm long. Mỗi đầu đều dài đến gần mười trượng, trong vô cùng thiện chiến. Viêm long gầm thét, cả ba khắp người hoả diễm bùng cháy. Lao về phía Vân Hoàng, cái miệng như chậu máu muốn cắn đôi người hắn.

Nhìn hoả diễm hừng hực trước mặt mình, Vân Hoàng không có chút nào sợ hãi. Trong người lặng lẽ thôi động cương nguyên, cương nguyên hoá thành từng tia thẩm thấy vào cốt nhục, cường hoá từng sợi cơ bắp trong người hắn. Vân Hoàng nắm chặt nắm đấm, một quyền đánh ra.

Một quyền này không có chiêu thức, chỉ đơn thuần một quyền man lực. Nhưng ẩn chứa trong đó sát thế kinh thiên. Một quyền của Vân Hoàng đã gần như đạt đến trình độ quyền ý. Một quyền bình thường đánh ra cũng ẩn chứa sát thế.

Viêm Long Tam Thần Phù trong Bán Huyền giai phù bảo cũng thuộc hàng trung đẳng, nhưng viêm long khi đụng chạm với sát thế của hắn căn bản không chịu nổi ba tức liền bị đánh tan, hoả diễm tứ tán.

Gã đeo mặt nạ hắc xà một mặt mộng bức, Viêm Long Tam Thần Phù là một trong số những lá bài tẩy mạnh nhất của gã. Có nó, một Thông Linh cảnh thất cấp sơ kì như gã cũng dám chém giết với Thông Linh cảnh thất cấp hậu kì, thậm chí đỉnh phong. Vậy mà đối phương có thể hời hợt phá giải.

Hơn nữa tên đứng trước mặt hắn dường như tuổi còn rất trẻ, khí tức sinh mện còn rất mới. Không phải mấy kẻ đã gần trăm tuổi.

“Kẻ này, không kém gì thiếu chủ!”

Gã lần này thật sự sợ hãi, muốn chạy trốn. Thủ đoạn mạnh nhất của gã là trận pháp, giờ không có trận pháp gã căn bản không có vốn liếng đấu với người ta.

Chỉ có hội họp với thiếu chủ và đám người kia mới có thể thoát được.

Gã rút ra một tấm độn phù, một gọt máu nhỏ vào, độn phù sáng lên.

“Muốn chạy?”

Rắc!

Gã chỉ cảm giác linh lực hộ thể bị xé mở, xương sườn vỡ ra, lực lượng cuồng bạo suýt nữa đã bóp vỡ trái tim của gã.

Vân Hoàng một bước phóng đến trước mặt gã đeo mặt nạ, mộ trảo chộp đến độn phù, lực lượng huỷ diệt tràn đến xé rách độn phù. Mạnh mẽ đến mức không gian còn khẽ lay động một cái.

Vân Hoàng một quyền đánh ra, đánh nổ đầu lâu của gã.

“Lực lượng không gian, căn bản là cường hoành không hợp thói thường.”

Một tia không gian chi lực đã hoà vào lực lượng của hắn, tuy chỉ có một tia, nhưng lại khiến thực lực của hắn tăng vọt một khoảng lớn. Không có lực lượng không gian, thực lực của hắn chắc cũng chỉ tầm Thông Linh cảnh bát cấp, muốn lưu lại đối phương thì không thể không dùng bài tẩy.

Vân Hoàng thu lại nhẫn trữ vật, dùng phi hành khí phi tốc về Huyền Nguyệt Hải Thành.

Hắn có một dự cảm, cái thế lực gọi là Âm Minh đã hành động. Hoàng bào trung niên đã bị thủ tiêu, rất có thể hai người còn lại là nam tử tóc rối cùng nữ tử da ngăm cũng vậy. Mục tiêu chỉ còn có hắn và đôi đạo lữ kia.

“Đôi đạo lữ kia nói là bọn hắn có thế lực tại Huyền Nguyệt Hải Thành, mong là bọn hắn không chết!”

Nếu vậy, một mình hắn sẽ bị Âm Minh vây công, cửu tử nhất sinh. Chỉ có hợp lực, mới có thể sống sót.

Về đến Huyền Nguyệt Hải Thành, Vân Hoàng cẩn trọng hỏi một tu sĩ xem trong thành có việc gì lạ không.

“A... hình như từ chiều đến giờ Diệp gia phong bế toàn bộ Diệp phủ, dường như có việc thì phải?”

“Đạo hữu có biết vị trí của Diệp phủ không?”

“À, chỗ này này, ngươi không biết Diệp phủ à...”

...

“Diệp phủ Diệp gia...”

Vân Hoàng âm trầm bất định, đi theo phương vị tu sĩ đó chỉ cho.

Huyền Nguyệt Hải Thành tuy rằng rộng lớn, nhưng toàn lực di chuyển thì chưa tới trăm tức hơi thở đã đến nơi.

Nhìn trận pháp đang phong kín Diệp phủ, Vân Hoàng niệm ra mấy đạo pháp quyết. Mấy đạo trận kì ném ra khai mở một lối vào.

Khi hắn bước vào, lập tức từ trong hư không ngưng tụ ra mấy đạo sát ý chém ra, vây chặt lấy hắn, những đạo sát ý này rất đáng sợ, Vân Hoàng không thể trực diện đối đầu. Hắn vận chuyển Hắc Động Hồn Hải, hồn lực toả ra phương vị ba chục trượng xung quanh. Vân Hoàng cảm nhận được bất cứ sát ý nào bước vào khu vực của mình liền sẽ lập tức tránh né.

Bất quá, tốc độ của chúng quá nhanh, vẫn lưu lại trên người hắn vài vết thương. Vân Hoàng trên thân xuất hiện ba mươi sáu đạo Long văn. Cường hoá cả phản ứng cơ thể lẫn thị giác của Vân Hoàng. Hắn vội vàng thôi động không gian chi lực, dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển khỏi nơi này.

Vân Hoàng nuốt vài viên đan dược vào hồi phục linh lực đã mất.

Đại môn Diệp phủ hiện ra trước mắt Vân Hoàng, không có vẻ gì là nguy nga tráng lệ mà còn tràn ngập mùi máu tanh tưởi cùng chướng khí nghi ngút. Trước đại mon còn nhìn thấy rất nhiều hộ vệ Diệp phủ bị đốt đêns thần hồn câu diệt. Vân Hoàng thở ra một hơi, hắn dường như xảy ra biến hoá. Khí tức hoà vào làm một với xung quanh.

Vân Hoàng lặng lẽ bước qua đại môn, hắn hồn lực hoá thành từng tia tiến hành dò xét. Phát hiện ra có mấy hắc y nhân, mặt mang mặt nạ đang đứng canh ở cách đó trăm trượng, thần thức thời thời khắc khắc giám thị khu vực kể từ chỗ đại môn. Vân Hoàng âm thầm thở phào, may mắn là hắn đã tiến hành nguỵ trang trước.

Vân Hoàng lặng lẽ hít vào một ngụm khí lạnh, cánh tay thả lỏng ra. Bất chợt hắn phi người về phía mấy hắc y nhân kia. Cánh tay giống như liêm đao xẹt qua cổ của một hắc y nhân. Một trảo đem đầu của hắn chém bay khỏi thân thể. Thân hình của hắn quỷ dị, bất ngờ xuất hiện sau lưng một gã khác. Hai ngón tay xuyên thủng cổ họng gã, Vân Hoàng thôi động cuồng phong hoành thành phong nhận chém đầu tu sĩ này.