Vô Tâm Gặp Vô Phế

Chương 23: 23 Thư Ký Diệp Vân Xuyên

Thực tế thì đúng là như vậy, số văn bản mà Mã Văn Tường soạn thảo tất cả đều bị Tần Hiên Lãng cho vào sọt rác, chỉ dùng văn bản của Diệp Vân Xuyên để trình ký mà thôi.

Tất cả những văn bản khác đều phải nộp lên cho Tần Hiên Lãng xem qua, chỉnh lý, sau đó mới được đưa lên cho Đường Phong, mà đoạn ở giữa đó là do cậu xử lý.

Mã Văn Tường nói cả buổi vẫn không hề thấy tên nhóc miệng còn hôi sữa kia nhíu mày lấy một lần, anh ta cảm thấy vô cùng bực mình với cái loại không biết tiến lùi như vậy, một kẻ dựa vào quan hệ mà có thể ngồi vững ở vị trí này sao, vị trí này phải là của anh ta mới đúng.

Nhưng tức giận thì tức giận, Mã Văn Tường vẫn không hề biểu hiện trên khuôn mặt.

Anh ta nôn nóng nhìn đồng hồ giây lát rồi lại ra vẻ nghiêm túc nói - "Sắp đến giờ giám đốc bên Sky đến rồi, chốc nữa tôi sẽ thay cậu tham gia cuộc họp để đảm bảo không phát sinh những vấn đề không cần thiết.

Giám đốc của Sky là một người yêu cầu độ chuyên nghiệp rất cao, nếu nghiệp vụ của cậu không vững sẽ khiến anh ta phật ý, tôi cũng là muốn tốt cho cậu mà thôi!" - Đôi mắt tràn đầy ý tứ cảnh cáo, đe doạ nhìn thẳng vào một tên nhóc không biết trời cao đất dày.

Nếu đổi lại là người khác thì sớm đã bị dọa cho vỡ mật rồi, cứ lập đi lập lại rằng đối phương rất khó ở để hù người thì ai mà không sợ.

Diệp Vân Xuyên không đáp, cậu chỉ nhìn anh ta rồi mỉm cười, cậu sợ quá cơ.

Mã Văn Tường tức tới mức muốn phun máu, khóe môi hơi co giật - “…” - Đậu phộng nó chứ, cái thứ thần kinh thô gì vậy? Thô vừa thôi, thô quá… ai mà chịu cho nổi.

Trong lúc hai người đang nhìn nhau rồi âm thầm phun máu thì - “Ting!” - Cửa thang máy chậm rãi mở ra trước mặt họ.

Một đôi chân siêu cấp dài xảy bước đi vào hành lang, một soái ca với mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt xanh cuốn hút mọi ánh nhìn xuất hiện trong tầm mắt.

DaVid xuất hiện với bộ tây trang màu bạc càng tăng thêm sự anh tuấn bức người, đi bên cạnh anh ta là một mỹ nữ trời sinh nét đẹp thuần khiết.

Phải nói là ngực tấn công, mông phòng thủ, đôi mắt xinh đẹp câu nhân, từng bước đi thướt tha, uyển chuyển đẹp mê hồn.

Hai người đi bên cạnh nhau phải nói là sáng chói cả một góc trời, còn đẹp hơn cả những siêu mẫu hay minh tinh màn bạc.

Nhìn trợ lý nhà người ta mà phát thèm, Mã Văn Tường không ngừng nuốt nước miếng, đúng là nhìn hoài không thấy chán mà.

Trông thấy David từ xa, Mã Văn Tường vội vàng chạy đến dùng một tràn tiếng pháp nịnh nọt - "Xin chào giám đốc, chúc anh buổi sáng tốt lành, tổng giám đốc đang chờ anh trong văn phòng.

Xin mời đi lối này, tôi sẽ lập tức chuẩn bị cafe cho anh!"

David lúc này cũng đã nhìn thấy Diệp Vân Xuyên, tâm tình lập tức vui vẻ, anh khoác tay với Mã Văn Tường, lạnh nhạt nói - "Không cần!” - Sau đó trực tiếp lướt ngang qua người Mã Văn Tường.

“Chào cậu, đã lâu không gặp, tôi thật sự rất nhớ cậu.

Chân của cậu đã khỏe hẳn rồi chứ? Sau này phải cẩn thận hơn nhé, à hôm nào chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm nhé, cảm ơn cậu lần đó đã phiên dịch giúp tôi!" - Anh tỏ ra rất thân thiết và cởi mở hỏi han Diệp Vân Xuyên như hai người bạn.

Mã Văn Tường suýt thì trợn mắt há mồm, giám đốc của Sky sao bỗng dưng thân thiện, dễ gần như vậy? Hai người còn là quen nhau từ trước sao? Không, không thể nào, việc này…không thể nào, vì lúc Sky ký kết hợp đồng vẫn luôn là anh ta soạn thảo và chịu trách nhiệm xử lý thông tin kia mà? Anh cũng chưa từng nghe David nhắc tới tên nhóc này, thế này thì công sức của anh chẳng phải đi tong rồi sao? Mợ nó, sai ở đâu rồi?

Diệp Vân Xuyên mỉm cười đáp - "Cảm ơn giám đốc đã quan tâm, chân tôi đã khỏe hẳn rồi, sắp tới chúng ta sẽ có thể làm việc cùng nhau, giúp đỡ anh là việc nên làm, không cần phải khách sáo!" - Nhưng trong lòng cậu thì rất muốn nói “tôi thật sự là rất hối hận khi đã giúp anh, nếu không phải vì anh thì tôi sẽ kẹt ở đây sao”, nhưng cậu nào dám nói ra chứ.

David nghe cậu nói thế thì lập tức vui vẻ - "Thế thì quá tốt, tôi nghe tổng giám đốc của các cậu nói người chịu trách nhiệm lần này sẽ là cậu mà chẳng thấy người đâu khiến tôi thật sự rất buồn.

Biết cậu gặp tai nạn tôi cũng rất lo lắng, biết cậu không sao tôi cũng an tâm phần nào.

Giờ nhìn thấy cậu khỏe mạnh thì tốt rồi, hợp tác vui vẻ!" - Anh đưa tay sang phía cậu, bày tỏ thành ý muốn hợp tác, hơn nữa David rất thích tác phong làm việc của cậu, rất chuyên nghiệp, dứt khoát lại không hề câu nệ.

Diệp Vân Xuyên bắt lấy tay anh cười nói - "Hợp tác vui vẻ!"

Hai bên sau khi chào hỏi nhau xong thì nhanh chóng tiến thẳng vào văn phòng của tổng giám đốc.

Cuộc họp diễn ra trôi chảy chưa từng có, Đường Phong cũng phi thường hài lòng về tác phong cũng như nghiệp vụ của vị trợ lý này, mặc dù tuổi đời còn trẻ nhưng bản lĩnh và khả năng nắm bắt rất tốt.

Ấn tượng mà cậu để lại cho Đường Phong ngoài năng lực còn có ánh mắt rất sắc bén, nhưng đôi lúc khiến anh cảm giác như mình đang tương tác với một người bạn thân thiết lắm, thân tới nỗi người kia có thể nắm bắt được mọi hàm ý của anh.

Đó chính là một cảm giác ăn khớp, hòa hợp mà đã rất rất lâu rồi anh dường như quên lãng.

Ở đâu đó trong quá khứ, từng có một người đã cho anh cảm giác này, những thứ anh không thể diễn dãi trôi chảy thì người kia đều có thể giúp anh biến nó trở nên dễ dàng hơn.

Người đó như dòng suối dịu dàng chảy xuôi, mọi khó khăn đều được tháo gỡ theo cách hiền hòa nhất.

Đường Phong cảm thấy trái tim mình đau thắt, cảm giác nhớ mong lại ùa về.

Anh thèm được sống lại cảm giác đó, cái cảm giác mà anh đã từng xem nhẹ, mãi cho đến lúc mất đi anh mới cảm thấy thế giới này trống rỗng, không một ai có thể hiểu anh, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu chính mình muốn gì?

Không chỉ một mình Đường Phong có tâm trạng không tốt, mà chính Diệp Vân Xuyên cũng vô cùng thống khổ.

Trên đời có rất nhiều thứ đáng sợ, mà trong số đó lại có một thứ mang tên “thói quen”, một thói quen thật sự đáng sợ.

Trong quá khứ, cậu đã dùng hết mọi tâm tư, tình cảm, sự quan tâm và thấu hiểu đặt lên người của Đường Phong, chỉ một ánh mắt, một câu nói nửa vời thì cậu sẽ lập tức suy đoán ra hàm ý phía sau.

Từ đó cậu giúp Đường Phong khơi gợi, tìm ra hướng giải quyết, hoặc chỉ đơn giản là cùng anh chia sẻ những niềm vui nỗi buồn.

Chăm sóc từ vật chất cho tới tinh thần, nhưng đổi lại thì sao? Đường Phong chưa bao giờ hiểu cậu, cũng chưa từng đặt cảm xúc của cậu vào trong mắt.

Năm năm, cậu gần như đã biến bản thân thành một “bà bảo mẫu” của Đường Phong.

Nhưng từ hôm nay cậu sẽ sống bằng con người thật của chính mình, sẽ không còn là một Du Văn Hiên hoàn hảo, thông thái trong mắt anh nữa.

Cảm giác đó thật sự là quá mệt mỏi, cậu không muốn làm một người quá hiểu chuyện, không muốn làm thánh mẫu mà muốn làm một tên lưu mạnh, một kẻ ngang ngược, bất cần đời, cũng không cần phải thông cảm cho những kẻ không xứng đáng.

Khi lý trí dần thanh tỉnh, Diệp Vân Xuyên lại vững vàng tâm lý, chuyên tâm vào công việc của mình.

Trong mắt cậu lúc này chỉ có công việc, tuyệt không có Đường Phong, không tình yêu và cũng chẳng thù hận, quá khứ đã qua thì không cần nhắc lại làm gì nữa.

Cuộc họp kết thúc, cậu thay Đường Phong tiễn người, sau đó trở về bàn trợ lý soạn thảo các văn bản cần thiết, bản kế hoạch trình ký và sắp xếp lại lịch làm việc trong ngày.

Du Văn Hiên ngày trước là một người luôn có chính kiến của mình, đã nói một thì quyết không nói hai, lập trường phải vững thì mới có thể đi xa.

Nhưng thất bại duy nhất của cậu khi đó là đã trót yêu Đường Phong thật nhiều, kiếp này cậu sẽ không để sai lầm đó tái diễn, cậu nhất định sẽ tiến xa hơn.

Một buổi sáng cứ thế trôi qua, Diệp Vân Xuyên nhanh chóng hoàn thành những công việc cần xử lý gấp.

Lúc này thì cũng vừa đúng giờ nghỉ trưa, cậu nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, mới đó thế mà đã là mười hai giờ và cái người nào đó vẫn chưa chịu rời đi, bộ muốn tuyệt thực sao?

Diệp Vân Xuyên lắc đầu vứt cái suy nghĩ dư thừa đó đi, sau đó cẩn thận khóa máy tính, cất những hồ sơ quan trọng vào ngăn kéo rồi khoá lại.

Đây là thói quen của cậu, sau một lần công ty bị lộ bản kế hoạch thì cậu liền tạo cho mình một thói quen "thà thừa hơn thiếu" và cậu cũng chẳng tin ai kể cả bản thân.

Bấy nhiêu vẫn chưa đủ, vì cậu sẽ lắp thêm hai camera giấu kín nữa, vừa lưu lại quá trình làm việc của cậu cũng lưu lại những bằng chứng cho cậu khi có kẻ muốn động tay, chỉ có như vậy cậu mới cảm thấy an tâm đôi chút khi làm việc ở môi trường cá lớn nuốt cá bé như thế này.

Sau giờ nghỉ trưa, vào lúc hai giờ chiều thì Đường Phong sẽ có một cuộc họp nội bộ để triển khai dự án mới.

Văn bản cần thiết đã chuẩn bị tốt, cậu gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.

Cộc, cộc, cộc, vài giây sau mới có tiếng đáp lại - "Vào đi."

Cậu lại treo lên cái vẻ mặt điềm tĩnh rồi bước vào phòng - "Tổng giám đốc, lát nữa anh có một cuộc họp với các phòng ban vào lúc hai giờ.

Lúc bốn giờ anh có một cuộc hẹn với tổng giám đốc bên ASA..." – Thế nhưng lúc này cậu không thể không chú ý đến gương mặt hơi tái xanh của anh, nhìn là biết đau dạ dày rồi, Diệp Vân Xuyên thở dài trong lòng.

Đường Phong quả thật là đang bị đau dạ dày đến mức không đi nỗi, nhưng vẫn tỏ ra là không có việc gì - "Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi!"

Diệp Vân Xuyên đáp - "Vâng...!giám đốc, tốt nhất là anh nên uống thuốc đi." – Nói xong thì cậu cũng quay lưng rời đi vô cùng dứt khoát.